Chương 44: Động phòng hoa chúc.

Nói không rõ là ai trước cởi ai xiêm y, tóm lại, dưới ánh nền mờ nhạt, hai người song song ngã xuống trên giường lớn hoa mỹ kia.

Húc Phượng một bên không hề có thứ tự lung tung hôn lên môi Nhuận Ngọc, một bên nỉ non gọi tên Nhuận Ngọc, trong chốc lát kêu hai tiếng "Huynh trưởng",lúc sau lại hai tiếng "Nhuận Ngọc", trong chốc lát lại kêu "Ca", âm cuối vừa dứt, mang theo ý vị không nói rõ cùng phong tình vạn chủng, kêu đến tận khi tâm cân Nhuận Ngọc không kìm được mà run rẩy, đành phải hổn hển nói: "Đừng...... Đừng gọi ta như vậy......"

"Ân? Đừng như thế nào cơ?" Húc Phượng trong miệng chính là đang ngậm lấy một viên đậu đỏ hồng nhuận trước ngực hắn, vừa giương mắt lên muốn nhìn vị huynh trưởng của chính mình từ trước đến nay toàn thân không nhiễm bụi trần giờ đây bị chính mình trọc cho ý loạn tình mê sẽ bày ra bộ dáng dụ hoặc mê người đến nhường nào a, lập tức đột nhiên minh bạch những ý vị mà phàm nhân thường hay nói cái gì mà"Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu".

"Đừng...... Đừng gọi ta là ca ư ưm......" Nhuận Ngọc cảm giác chính mình da mặt quả thực quá mỏng bị hắn trêu ghẹo tới phát hoảng rồi. Nghĩ tới cái người đang ở trên thân chính mình thế nhưng lại luôn miệng kêu mình là "Ca", lại vẫn liên tục ở trên thân chính mình động chạm lên từng tấc da thịt, mỗi một địa phương ngón tay hắn điểm qua đều như mang theo nhiệt hỏa bừng bừng thiêu đốt da thịt non mịn, một tay lại từ từ tiến tới địa phương tư mật của hắn mang theo dục hỏa cùng khát vọng cuồng nhiệt vô tận nắm lấy ngọc cổn sớm đã đứng thẳng vì động tình mà luận động, hắn ngượng ngùng cùng sợ hãi lập tức không dám nhìn đến tình cảnh dâm mỹ này nữa, muốn lập tức chạy khỏi cặp mắt nóng rực tựa như lang hổ của Húc Phượng, đành phải đem mặt vùi vào trong ổ chăn.

"...... Ngọc Nhi?" Húc Phượng ở bên tai hắn phun khí, bàn tay vẫn nhẹ nhàng luật động, trong hơi thở mang theo một tia ý cười cùng ngọt ngào khó có thể che dấu, "Ta gọi ngươi hai tiếng Ngọc Nhi có tốt không?"

"Tùy.... ư..Tùy ngươi...... Chỉ cần không gọi ca cùng huynh trưởng đều được!" Nhuận Ngọc ngứa ngáy đến không nhịn được nữa, giơ tay che lại lỗ tai, đôi tai trắng ngần non mịn tức khắc đỏ bừng phảng phất giống như có thể nhỏ ra máu.

"Ngọc Nhi...... Ngọc Nhi......" Húc Phượng si mê kêu cái tên này không ngừng.

"Phượng...... Phượng nhi......" Trong ổ chăn, Nhuận Ngọc tiểu tiểu thanh thanh đáp lại.

Nhuận Ngọc cả người nóng lên, chỉ nghĩ muốn vùi vào trong ổ chăn.

Trong phòng duy nhất một chiếc đèn không biết khi nào diệt, nhưng sau tấm màn sa xuân ý cùng tình nồng sớm đã ngập trời.

Đêm đã rất khuya, nhưng hai người lại một chút buồn ngủ cũng không có. Húc Phượng từ sau lưng ôm lấy Nhuận Ngọc, ý hãy còn muốn lần nữa giao triền lại tiếp tục chưa hết giở trò, Nhuận Ngọc vài lần chụp lại bàn bàn tay đang có ý xấu kia, đôi phượng trảo kia lại vẫn kiên trì không ngừng sờ loạn, sờ đến hắn cũng khó mà kìm nén được, dứt khoát nhắm mắt lại không để ý tới hắn.

"Ngọc Nhi? Huynh trưởng? Ca ca~ "

Nhuận Ngọc nhắm mắt lại dùng giọng mũi đáp: "Ân?"

"Phượng nhi chính là làm đau ngươi sao?" Một bàn tay khẽ mon men đi xuống......

"Húc Phượng!" Nhuận Ngọc nháy mắt cả người căng chặt lên.

"Nói sao ~ huynh trưởng, Phượng nhi nhưng có làm ngươi cảm giác thoải mái?" Húc Phượng ở bên tai Nhuận Ngọc khẽ cười nói.

Húc Phượng nhìn một thân Ứng long đang thẹn thùng này, không khỏi lòng tràn đầy vui mừng, nồng đậm tình ý say đắm phảng phất muốn từ trong trái tim nhảy lên tràn đầy ra ngoài.

"Thật đáng tiếc......" Liền ở thời điểm Nhuận Ngọc toàn thân mệt mỏi mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên nghe được Húc Phượng nhỏ giọng nói thầm.

"Đáng tiếc cái gì?" Hắn híp mắt mơ mơ màng màng hỏi.

"Đáng tiếc ta hiện tại vẫn là phàm nhân, không thể linh tu." Húc Phượng rất là đáng tiếc nói, "Ta ở trong quân thường xuyên nghe những cái đồng liêu đó có gia thất nói, hai người tâm ý tương thông linh tu không chỉ có hữu ích vô cùng với tu vi, còn có rất nhiều không thể nói diệu dụng."

Nhuận Ngọc trong đầu đột nhiên hiện lên kiếp trước chính mắt thấy tình cảnh Húc Phượng cùng Cẩm Mịch linh tu, nghĩ thầm: Cũng không phải là vi diệu thật sự sao? Phượng hoàng hoa mấy ngàn năm khô héo thế mà tại thời khắc kia lại nở rộ rực rỡ sao!

Ngực lại rầu rĩ một phen, tuy rằng biết đó là sự tình đời trước, cùng Húc Phượng trước mắt này một chút quan hệ cũng đều là không có, vẫn là cảm giác thực không thoải mái!

"Hỏa thần điện hạ chính là Lục giới đệ nhất mỹ nhân, tư mộ giả từ Thiên giới có thể bài đến Vong Xuyên, nói vậy linh tu diệu dụng này sớm đã hưởng qua đi?" Lời vừa ra khỏi miệng, Nhuận Ngọc lại hối hận —— trong lòng không thoải mái, miệng liền nhịn không được tổn hại hắn vài câu. Chính mình đây là ăn cái gì dấm chua đây?

...... Có lẽ là, thanh tâm quả dục mấy vạn năm, Húc Phượng là cái người thứ nhất cùng hắn như thế thân mật đi? Bởi vì chính mình trân quý lần đầu tiên cho hắn, liền cũng hy vọng đối phương cho chính mình, cũng là lần đầu tiên hồn nhiên nhất. Nhưng, thế gian vốn là khó lưỡng toàn, có thể được một người thiệt tình bên nhau lấy ước vọng trước kia so sánh liền đã là cực kỳ xa xỉ, lại có thể nào được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu càng nhiều đây?

Huống chi, Húc Phượng loá mắt tốt đẹp như vậy.

Mặc dù từng có quá như vậy một hai cái...... Thậm chí ba bốn tình nhân, cũng là bình thường......

"Oan uổng a huynh trưởng! Phượng nhi từ trước đến nay thủ thân như ngọc, có từng cùng người khác như thế thân mật qua?!" Húc Phượng nhưng không nghĩ muốn để chính mình vô duyên cớ vô cớ bị hiểu lầm —— lớn lên xinh đẹp cũng không phải là hắn sai, cũng không thể bởi vì hắn lớn lên hảo liền đem hắn cùng lạn đào hoa liên hệ với nhau a! Hắn khởi động thân mình, ghé vào trên người Nhuận Ngọc vội vàng biện bạch nói, "Tối nay chính là lần đầu của Phượng nhi! Huynh trưởng ngươi chính là phải chịu trách nhiệm với ta!"

Nhuận Ngọc nhìn Húc Phượng chống ở phía trên chính mình, có chút không dám tin tưởng, "...... Thật sự?"

"Huynh trưởng nếu không tin, Phượng nhi thề ——"

"Hảo hảo, lớn từng này rổi động chút lại muốn thề?!" Nhuận Ngọc vội vàng ngăn cản hắn, "Ta tin ngươi là được!"

Húc Phượng làm ra bộ dáng ủy khuất, đem đầu tiến đến đặt lên trên hõm vai Nhuận Ngọc, muộn thanh lên án nói: "Huynh trưởng, ngươi quá thực là không phúc hậu, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ngươi trong lòng thế nhưng lại liền nghi ngờ ta!"

"...... Sao liền biến thành đêm động phòng hoa chúc rồi?" Nhuận Ngọc có chút theo không kịp mạch não của hắn.

"Chúng ta đều đã làm tới như vậy rồi, như thế nào liền không tính là đêm động phòng hoa chúc đây?!" Húc Phượng cố ý dùng hạ thân đi chọc chọc vào người hắn, cười xấu xa nói.

Nhuận Ngọc diện sắc triều hồng, vội vàng duỗi tay đi chống đẩy, "Đừng......"

"Đừng như thế nào?" Húc Phượng chôn ở hắn hõm vai hắn mặt không ngừng mà củng nỉ non bên tai hắn, nóng rực hô hấp tùy ý phun ở nơi mẫn cảm trên cần cổ trắng nõn kia, khiến cho Nhuận Ngọc từng trận run rẩy. Ngay sau đó hạ thân lại rõ ràng vô cùng cảm nhận được kia tiểu Phượng hoàng ở hạ thân Húc Phượng lại một lần nữa tinh lực hừng hực dựng thẳng lên, không khỏi cả người đều nóng lên.

"Ngươi...... Ngươi như thế nào lại......"

"Giai nhân trong ngực, làm sao có thể có ít ham muốn?" Húc Phượng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu ở trên môi hắn một lần nữa trằn trọc quấn lấy.

"Nhưng, chính là......"

"Huynh trưởng ~ Phượng nhi đúng là tuổi trẻ khí thịnh dễ xúc động, lại ngưỡng mộ huynh trưởng đã lâu, thật vất vả tâm ý tương thông thần hồn tương hợp, thật là ước gì lâu lâu dài dài cùng huynh trưởng thủy nhũ giao hòa đây! Huynh trưởng chẳng lẽ không nghĩ......?" Húc Phượng vừa nói, đôi bàn tay không thành thật kia lại một lần nữa sờ soạng tới lui dốt lên nhiệt hỏa trên thân thể Nhuận Ngọc. Một bàn tay du đãng đi đến phía dưới, bắt được một tiểu Ứng Long nho nhỏ cũng đang đồng dạng chính mình nhẹ nhàng đứng thẳng lên kia, cười xấu xa nói, "Xem ra huynh trưởng thân thể nhưng thật ra lại vô cùng thành thực nha!"

Nhuận Ngọc thân thể tức khắc hồng thành một cái thịt kho tàu tiểu Ứng long, sau đó phảng phất liền không còn có lập trường tiếp tục cự tuyệt nữa.

Húc Phượng lại một lần ăn sạch sẽ tiểu Nhuận Ngọc đến cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Nhuận Ngọc cảm giác cả người giống như bị xe ngựa qua lại nghiền áp mười phương tám biến, cả người mềm yếu khó chịu vô cùng. Nhưng...... Trong lòng, cả trái tim lại ngập tràn trong hạnh phúc ấm áp.

Húc Phượng ôm ấp lại ấm áp như thế, thật khiến người mê luyến...... Chỉ nguyện sau này quãng đời còn lại, đều có thể chìm trong ôm ấp ấm áp cực điểm này chìm vào mộng đẹp.

Lại không cần chịu đựng giá lạnh thấu xương kia khi độc hành trên đường nữa rồi.

Húc Phượng đó là toàn bộ sinh mệnh của hắn, chính là vàng thái dương ấm áp lóa mắt nhất. 


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro