Chương 52: Hắc hồn xuất hiện, Nhuận Ngọc muốn vào tâm ma.
Tiểu Hoàng Dế cúi đầu vừa lúc thấy được, lúc này mới phát giác chính mình thế nhưng bất tri bất giác bị một cái "Trận" cấp vây khốn! Hắn bất quá là cái vong hồn bị nhốt hơn ba trăm năm, mặc dù có Đế Vương chi khí hộ thể, lại cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của tiên nhân trước mắt này! Chỉ sợ người này muốn tiêu diệt hắn, hơi hơi động động ngón tay liền có thể đem hắn này mới vừa ngưng tụ ba hồn bảy phách tạo thành trai phấn!
"...... Ngươi muốn dùng ta hiếp bức hắn hiện thân?" Mắt thấy chính mình vô vọng chạy thoát, hắn thở hổn hển một tiếng, cúi đầu lộ ra một cái tươi cười dữ tợn, "Vậy ngươi cần phải thất vọng rồi, hắn hận ta tận xương tủy, chỉ ước gì ta hôi phi yên diệt đây!"
Nhuận Ngọc lắc đầu, khẽ cười nói: "Hắn đến tột cùng là hận ngươi hay vẫn là sẽ cứu ngươi đây...... Rốt cuộc vẫn là phải thử một chút xem mới biết được không phải sao?"
Hắn rất có hứng thú vây quanh tiểu Hoàng Đế dạo qua một vòng, liền từ từ thay đổi phương hướng dạo bước đến một bên nói, "Ngươi biết đây là cái trận pháp gì không?"
Tiểu Hoàng Đế tự nhiên là không biết. So với Huynh trưởng cùng lớn lên với hắn kia là người từ nhỏ thông minh hiếu học, 6 tuổi liền được quốc sư miệng vàng lời ngọc giám định là người "Có tiên duyên" mà thu làm đệ tử nhập thất, hắn thì lại bất đồng từ nhỏ liền đần độn ngu dốt, tư chất bình thường, trường thành đến khi mười tuổi rồi, đều còn không thể hoàn chỉnh ngâm nga 《 luận ngữ 》, Phụ Hoàng hắn mỗi khi khảo nghiệm công khóa của hắn, đều là trong cơn giận dữ, mắng hắn vô năng. Nếu không có mẫu hậu hắn thận trọng từng bước, vì hắn nơi chốn trù tính, mà chính hắn, ít nhất còn không phải là kẻ hoàn toàn vô năng không có chỗ dùng đến—— hắn trời sinh có võ tướng chi tài, nhiều lần lập chiến công...... Nhưng rốt cuộc ngôi vị Hoàng Đế kia cuối cùng còn không nhất định đến phiên hắn ngồi.
—— sự thật đã chứng minh, hắn quả nhiên không phải là người có thể làm Hoàng Đế, đăng cơ bất quá mới chỉ có ba năm, liền bại trận mất hết giang sơn tổ tiên từng đánh hạ được......
"Đây là Ly Hồn trận." Nhuận Ngọc đương nhiên cũng không chờ mong sẽ có được câu trả lời từ hắn, chỉ chăm chú việc của chính mình nói, "Danh như ý nghĩa, bị trận này vây hãm sẽ vô cùng khó khăn để thoát ra, sau khi trận pháp này khỏi động người bị nhốt chắc chắc sẽ phải thừa nhận ba hồn bảy phách bị xé rách sinh sôi mà vô cùng đau đớn cùng thống khổ, nhiều nhất bất quá chỉ có thể chịu đựng khoảng ba canh giờ, liền hồn phi phách tán. Ngươi sao...... Ba hồn bảy phách vừa mới ngưng tụ lại, còn chưa củng cố, không biết căng lắm chắc chỉ có thể chịu đựng được một nén nhanhg không đây?" Hắn thanh âm thực nhẹ thực nhu hòa, lại phảng phất giống như đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, một chút cũng không giống như đang nói ra lời uy hiếp.
Tiểu Hoàng Đế lúc này đã dần dần cảm nhận được uy lực của trận pháp này, tứ chi bị gông xiềng vô hình trói buộc, không thể động đậy, kịch liệt đau đớn từng trận đánh úp lại, phảng phất giống như muốn đem hắn xé rách, hắn kêu thảm thiết một tiếng, sau đó nghĩ tới cái gì, hung hăng cắn môi, rách nát rên rỉ từ trong xoang mũi hừ ra, khiến cho biểu tình của hắn càng thêm dữ tợn hơn.
Nhuận Ngọc đối với việc hắn thống khổ như vậy lại làm như nhìn không thấy, đi đến bên bàn đá ngồi xuống, tay áo vung lên hóa ra chung trà, bắt đầu thản nhiên tự đắc phẩm khởi trà đạo.
"Ư ——" tiểu Hoàng Đế trên trán gân xanh đã bạo trướng, cánh mũi liên tục khó khăn dồn dập thở hổn hển, rõ ràng hẳn là đã đau đến mức tận cùng, lại như cũ cắn chặt răng, không tiết lộ ra một tiếng rên rỉ nào.
Nhuận Ngọc không chút dao động.
Hắn đang đợi.
Hắn là đang đánh cuộc.
Chờ cái tên Hoàng trưởng tử không rõ tung tích kia.
—— đánh cuộc hắn đã hao hết tâm tư thật vất vả mới đưa cái đệ đệ "Âu yếm" này từ trong Cố Hồn Linh cứu ra, chắc chắc sẽ không thể trơ mắt nhìn hắn ba hồn bảy phách lại lần nữa bị xé rách, hôi phi yên diệt.
Thời gian từ từ trôi qua, tiểu Hoàng Đế đã đau đến chết lặng, đau đến thần trí không rõ. Hắn đã có tia hy vọng xa vời rằng Hoàng Huynh của hắn có thể tới cứu hắn, lại sợ huynh trưởng hắn thật sự tới đây, chính mình sẽ trở thành vật vô dụng cản tay hắn.
Lạch cạch một tiếng, Nhuận Ngọc nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống.
"Một nén nhang thực mau đã tới rồi." Hắn đôi mắt nửa khép lại, ôn thanh nói, "Trường Hoàng Tử điện hạ nếu lại bàng quan không đi xuống, đệ đệ bảo bối của ngươi đã có thể thật sự muốn hôi phi yên diệt rồi nha."
"Đến lúc đó, ngươi đó là dẫu có thiên đại bản lĩnh, phiên biến Lục giới, cũng lại tìm không thấy một tia dấu vết tồn tại của hắn đâu."
"Vẫn là nói, Điện hạ thật sự, đối với cái người đệ đệ này thực sự vô tình đến tận đây sao?"
Vừa dứt lời, dư quang nơi khóe mắt liền xuất hiện một thân ảnh hắc sắc. Hắn nâng lên đôi mắt, đứng ở trước mắt hắn không phải Hoàng trưởng tử kia lại là ai đây? Một mạt tàn phách mới vừa đào tẩu đã về tới trên người Hoàng trưởng tử kia rồi, ba hồn bảy phách một lần nữa ngưng tụ ở bên nhau, thoạt nhìn, tựa hồ là so với khi trước khuyết thiếu một phách sinh động hơn nhiều. Chỉ thấy hắn đi đến trước mặt Nhuận Ngọc ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng, một đôi phượng đơn nhãn lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, dưới khóe mắt nốt chu sa chí lại rõ ràng càng thêm dễ thấy được.
"Như thế nào? Thấy thân ái đệ đệ của ngươi phải chịu tra tấn, đau lòng sao?" Nhuận Ngọc khẽ cười một tiếng, "Nếu ngươi sớm chút ra ngoài, hắn cũng liền không cần chịu một nén nhang khổ sở này nha."
Hoàng trưởng tử miệng hơi nhấp, lạnh lùng nói: "Buông hắn ra."
Nhuận Ngọc bình thản ung dung rót ly trà nhẹ nhàng đặt tới trước mặt hắn, chính mình cũng chấp ly thiển chước uống một ngụm, cười nhạt nói: "Không vội, đệ đệ ta khi nào tỉnh lại, ta liền khi ấy sẽ thả đệ đệ của ngươi ra."
"Bất quá, đệ đệ tốt ta xấu gì cũng là Hỏa thần Thiên giới, là bảo bối nhi tử trong tay Thiên Đế cùng Thiên Hậu, tất nhiên là sẽ không mặc kệ hắn mãi hôn mê như vậy được, chắc chắc dù có khuynh tẫn Lục giới chi lực cũng chắc chắn có thể tìm được biện pháp cứu hắn, ta có thể bồi ngươi chậm rãi một chút. Nhưng đệ đệ ngươi liền không được như vậy đâu, một khi bị Ly Hồn trận xé rách hồn phách, đoạn vô sinh cơ."
Lúc này, tiểu Hoàng Đế rốt cuộc chịu đựng không được đau đớn linh hồn bị xé rách, kêu rên ra tiếng.
"......" Hoàng trưởng tử tay run lên, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
"Dạ Thần Điện hạ quả nhiên là đối với Hỏa thần kia tình thâm ý trọng, chỉ không biết...... Phân tình nghĩa này hắn gánh nổi hay là gánh không dậy nổi đây?"
"Không nhọc ngươi lo lắng." Nhuận Ngọc nhàn nhạt trả lời nói.
Hoàng trưởng tử cười nhạo một tiếng, vươn ngón tay tái nhợt mảnh dài, chấp khởi chén trà uống một hơi cạn sạch, lại đem chén trà không nhẹ nhàng thả lại trên bàn đá, lúc này mới mở miệng nói: "Ta khi còn bé từng là sư đồ của Quốc Sư. Quốc Sư chân thân chính là Cửu Vĩ yêu hồ, am hiểu nhất là ảo ảnh thuật pháp. Những bản lĩnh khác của hắn ta chỉ có thể học tới mức da lông đơn giản, chỉ có ảo ảnh thuật này, được hắn dốc túi tương thụ, học tập thấu đáo cũng có thể coi là đã đến mức đến chân truyền."
Nhuận Ngọc: "Mặc dù ảo ảnh thuật của ngươi lại lợi hại như thế nào đi chăng nữa, chung quy cũng chỉ là phàm nhân chi thân, như thế nào có thể vây trụ được Hỏa thần đây?"
Hoàng trưởng tử: "Nếu là Hỏa thần chân thân tự nhiên không thể, bất quá trước đây hắn ở thế gian lịch kiếp, lúc thân thể phàm thai ta liền từng ở trong thân thể hắn lưu lại một đạo ấn ký, lúc hồn phách của hắn vừa rời thân thể, đúng là thời điểm yếu ớt nhất, ta liền nhân cơ hội ấy mà hư nhập, đem thần thức của hắn kéo vào ảo cảnh."
"...... Ta không rõ, ngươi vì sao phải làm như vậy?"
Hoàng trưởng tử kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái tươi cười trào phúng: "Ta bất quá là có điểm tò mò......"
"Tại thế gian này, nam tử yêu nhau vốn là cũng đã đủ gây kinh thế hãi tục, ngươi cùng hắn thậm chí vẫn là một đôi thân huynh đệ huyết mạch tương liên, như thế nào lại sẽ nảy sinh tình cảm bối đức loạn luân, ngươi sẽ không sợ sẽ bị trời phạt sao?"
"Sau khi ta biết được thân phân của các ngươi, lại bắt đầu tò mò —— một cái, là thiên chi kiêu tử nhận được vô vàn sủng ái, một cái, lại chỉ là con riêng nơi chốn bị quản chặt chẽ, một người cao ngạo một người lại thanh lãnh. Khác nhau như vậy tựa như trời với đất, hai người ở bên nhau thật sự sẽ có được hạnh phúc sao?"
Nhuận Ngọc hừ lạnh nói: "Chúng ta có chuyện như thế nào sao lại liên quan ngươi chuyện gì đây?"
"Ta không phải đã nói sao? Ta tò mò a! Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao?"
Hoàng trưởng tử thanh âm đột nhiên cao vút lên, hắn lập tức đứng thẳng lên, đem thân trên nhướn lại đây ý đồ thăm dò, hai mắt sáng ngời có thần nhìn Nhuận Ngọc, vẻ mặt có một loại cuồng thái nói không nên lời: "Lời ngon tiếng ngọt thệ hải minh sơn ai đều cũng sẽ nói được thôi, nhưng ở lúc vinh hoa phú quý tối cao hoàng quyền bày ra trước mặt, lại có bao nhiêu người có thể thủ vững sơ tâm đây ?!"
"...... Ta không có hứng thú thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, hiện tại, lập tức giải trừ ảo cảnh của ngươi đi, nếu không ——" Nhuận Ngọc lạnh lùng liếc liếc mắt một cái tiểu Hoàng Đế đang bị nhốt ở trong Ly Hồn trận, chỉ nghe được tiểu Hoàng Đế kia đột nhiên kêu lên một trận tê tâm liệt phế gầm rú, ba hồn bảy phách kia mới vừa ngưng tụ lại thế nhưng lại đang ẩn ẩn có tán loạn chi tượng!
Hoàng trưởng tử thấy thế, trố mắt như muốn nứt ra, cả người rướn hẳn lại đây, hai tay duỗi qua bàn trà kéo lấy vạt áo của Nhuận Ngọc: "Dừng tay!"
Nhuận Ngọc lé mắt nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: "Giải trừ ảo cảnh của ngươi, làm cho Húc Phượng tỉnh lại."
Hoàng trưởng tử sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn hắn, giằng co giây lát, chung quy vẫn biết chính mình yếu đuối hơn, buông tay ra, ngồi trở lại vị trí, suy sụp nói: "Ngươi trước tiên triệt hạ trận pháp của ngươi đã."
Nhuận Ngọc nhướng mày, không nói, cũng bất động.
"Chậc." Hoàng trưởng tử líu lưỡi, tức giận nói, "Chẳng phải chính ngươi vừa nói, Hỏa thần mặc dù bị nhốt ở trong ảo cảnh, lại không có ảnh hưởng gì tới tính mạng, nhưng đệ đệ ngu xuẩn này của ta lại ở trong trận pháp của người càng lúc càng có nguy hiểm, không ra ngoài được một lát sau liền phải hồn phi phách tán, Dạ Thần Điện hạ cảm thấy giao dịch này công bằng sao?!"
"Ngươi lại dám cùng ta nói công bằng?" Nhuận Ngọc cười nhạo nói, "Ta trong nháy mắt liền có thể để cho hai anh em ngươi lập tức hôi phi yên diệt, hiện nay ta còn lưu lại một mạng của đệ đệ ngươi ở đây, ngươi nên cảm ơn ta mới phải. Sự nhẫn nại của ta không phải thực sự tốt lắm đâu, không có rảnh rỗi một phen công phu cùng ngươi ở chỗ này nói lời vô nghĩa đâu!"
Hoàng trưởng tử không cam lòng, lại cũng minh bạch hắn nói có lý, chính mình bất quá chỉ là một cái cô hồn dã quỷ, căn bản đấu không lại một đầu ngón tay của Dạ thần hắn, đành phải cắn răng nói:
"Ảo cảnh này một khi đã mở ra, liền vô pháp từ người ngoài đình chỉ lại được, cần Hỏa thần điện hạ chính mình khắc phục tâm ma, mới có thể phá giải."
"Tâm ma?" Nhuận Ngọc nhíu mày.
Hỏa thần nhị điện hạ từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, bụng dạ bằng phẳng, đâu ra lại có tâm ma đây?
Nếu nói là Húc Phượng đời trước lúc sau nhập ma thì cũng còn nói được ra lí do đi......
"Yên tâm, với thân thể vô ưu, với linh nguyên cũng không gây điều đáng ngại."
"Ngươi chỉ cần đợi hắn ngủ rồi, tâm ma phá giải được sẽ tự thanh tỉnh lại thôi."
Nhuận Ngọc trầm ngâm nói: "Mục đích của ngươi đến tột cùng là vì sao?"
"Ta chỉ là rất tò mò...... Hắn sẽ lựa chọn như thế nào thôi."
Đồng dạng là thân huynh đệ huyết mạch tương liên, đồng dạng là một cái được sủng ái một cái nghèo túng, đồng dạng là...... Cảm tình sinh ra đã vi phạm luân thường......
Nếu để cho hắn gặp phải hoàn cảnh năm đó chúng ta cũng đã từng gặp phải, hắn lại sẽ làm gì lựa chọn như nào đây?
Hoàng trưởng tử nội tâm âm u thầm nghĩ, lại chưa từng dự đoán được, câu nói tiếp theo của Nhuận Ngọc lại làm hắn trở tay không kịp ——
"Kia liền đem ta cũng đưa vào ảo cảnh đi thôi!" Nhuận Ngọc nói, "Vô luận cái gì gian nan hiểm trở, ta đều sẽ bồi hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro