Chương 83: Ngươi là Đế quân của ta.
Hạ triều, Húc Phượng nghênh ngang đuổi theo sau mông Nhuận Ngọc trở về Toàn Cơ cung, như thế nào lại tự nhiên phảng phất giống như hồi Tê Ngô Cung của chính mình rồi đây.
Nhìn hắn đầy mặt được như ước nguyện mà nhộn nhạo vui sướng, Nhuận Ngọc không khỏi giận dữ nói: "Ngươi nha, sắc phong Đế Quân rõ ràng là việc vô cùng quan trọng, vì sao lại không cùng ta thương lượng trước?"
Húc Phượng miễn cưỡng áp chế thần sắc đắc ý trên mặt xuống, hơi hơi bĩu môi phồng phồng hai cái má, nói: "Ta nếu mà nói cho ngươi biết trước, ca ca khẳng định sẽ không đồng ý với ta nha."
"Cho nên ngươi liền tiền trảm hậu tấu?" Nhuận Ngọc trừng trừng mắt nhìn hắn liếc xéo một cái, "Ngươi từ chỗ nào biết được lịch sử về Tỉ Phụ Đại Đế cùng Nghi Nhược Đế Quân? Đừng có nói với ta là chính ngươi tự mình đọc được trong sử ký đi!"
Húc Phượng khó khi đi được một chuyến đến Tỉnh Kinh các, trong tàng thư tuyệt ở Tê Ngô Cung của hắn đại đa số cũng đều chỉ là binh pháp võ học tương quan, hằng ngày cùng tiếp xúc giao hảo với người khác đều là một vài võ tướng cao lớn thô kệch mà thôi...... Đến tột cùng là ai giáo huấn cho hắn về lịch sử của Tỉ Phụ Đại Đế đây?
Húc Phượng thấy Nhuận Ngọc thần sắc nghiêm nghị, thập phần khó hiểu, cảm giác chính mình một phen tâm ý như vậy sao Nhuận Ngọc lại không cảm động a, không khỏi có chút ủy khuất: "Ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi không muốn làm Thiên Đế, không muốn lại bị trói buộc với cái chức vụ cô độc giữa thiên địa này, Phượng nhi vì ca ca phân ưu đạo nghĩa không thể chối từ. Chính là ca ca cũng biết Phượng nhi mưu lược chính sự xác thật không phải là sở trường, cho ta nên mới hy vọng ca ca có thể giống như Nghi Ngược Đế Quân ở bên cạnh phụ tá Phượng nhi một vài chuyện chính sự, việc này có cái gì không ổn sao?"
Nhuận Ngọc mục mang do dự nhìn kỹ hắn, "...... Không hơn?"
Húc Phượng có chút thẹn thùng, lại có chút ủy khuất: "...... Tất nhiên, tất nhiên cũng là có một chút tư tâm...... Ta là nghĩ nếu ca ca có trong người Đế Quân chi trách, có phải hay không...... Có phải hay không là có thể hồi Thiên Giới nhiều hơn một chút bồi ở bên cạnh Phượng nhi?"
Trái tim Nhuận Ngọc đột nhiên liền phảng phất giống như bị thứ gì một gậy đánh trúng, hung hăng chấn động không thôi. Hắn nhìn Húc Phượng buông xuống hàng lông mi, giống như một đôi cánh bướm e lệ ngượng ngùng hơi hơi rung động, trong tâm hắn đã mềm mại tan thành một hồ xuân thủy.
"Ngươi nha......" Nhuận Ngọc thật lâu không nói lời nào, cuối cùng cũng chỉ có thể sủng nịch nâng lên ngón tay quát quát cái mũi của Húc Phượng, bất đắc dĩ cười nói, "Ta không phải đã nói rồi sao? Mặc dù ta có trở về Động Đình hồ, cũng sẽ thường xuyên trở về gặp ngươi."
Húc Phượng sờ sờ cái mũi, cảm giác được Nhuận Ngọc đã hết giận, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức nhào người qua đem Nhuận Ngọc ôm vào trong ngực, "Chính là Phượng nhi vẫn luôn hy vọng ca ca có thể thời thời khắc khắc bồi ở bên người Phượng nhi, Phượng nhi là sợ hãi sau khi ca ca trở về Động Đình hồ, có mẫu thân, cùng cái người đệ đệ khác, liền sẽ quên mất Phượng nhi...... Phượng nhi có phải đã quá tham lam rồi hay không?"
Nhuận Ngọc nâng tay đặt ở sau gáy Húc Phượng, nhẹ nhàng nhu thuận lướt ngón tay vuốt ve làn tóc đen của hắn, lần đầu tiên Nhuận Ngọc có thể rõ ràng cảm nhận được nội tâm của hắn bất an lo sợ không yên như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ áy náy.
"Là ta không tốt, tân đế sơ lập, vốn là triều đình bất an, thật sự không nên sớm như vậy đã đưa ra ý muốn rời đi."
"Phượng nhi, ta đáp ứng ngươi, mấy năm nay ta sẽ ở lại Thiên giới bồi ngươi xử lý chính sự, chỗ nào cũng không đi, ngươi có thể an tâm hơn chút phải không?"
Húc Phượng đem đầu vùi ở trong gáy nhuận ngọc, muộn thanh nói: "Ca ca, thực xin lỗi...... Là ta quá ích kỷ."
Nhuận Ngọc trấn an nói: "Nguyên lai cũng là do ta suy nghĩ không chu toàn, không có suy xét đến cảm thụ của ngươi. Ta...... Ta trước kia vẫn luôn cô độc một mình, cô độc quá nhiều, tự cho rằng chính mình gần như đã sớm vong tình tuyệt ái, cho nên thế nhưng lại quên, hai người cùng nắm tay đồng hành, nhất định phải thẳng thắn thành khẩn tương giao. Phượng nhi về sau nếu có cái ý tưởng gì, cũng nhất định không thể giấu kín ở trong lòng buồn bã một mình nữa, ngươi cứ nói cho ca ca, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, có tốt không?"
Húc Phượng không nói gì, chỉ là hai tay đang ôm eo hắn càng dùng sức buộc chặt.
Nhuận Ngọc bao dung làm cho hắn càng cảm nhận sâu sắc được lòng dạ của Nhuận Ngọc, tâm của hắn tựa như một mảnh đám mây mềm mại, ấm áp, ngập tràn như tình, luôn luôn sẵn sàng bao dung hắn ích kỷ, hắn tùy hứng, hắn vô cớ gây rối. Càng là như vậy, hắn liền càng là có lòng tham. Hắn không phải không biết Nhuận Ngọc cùng Tốc Ly chia lìa mấy ngàn năm —— không, nếu như bao hàm cả kiếp trước, hẳn là đã mấy vạn năm rồi.
Hắn cũng biết rõ Nhuận Ngọc là cỡ nào khát vọng có thể được mẫu tử đoàn tụ, chính là...... Động Đình hồ kia đối với Nhuận Ngọc là nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa, nhớ tới khi ở trong ảo cảnh hắn đã thấy Tốc Ly đã cho Nhuận Ngọc khi còn là ấu tử biết bao nhiêu ngược đãi cùng tra tấn, nhớ tới Nhuận Ngọc bị ngâm trong máu tươi vứt bỏ ở chỗ sâu thẳm hắc ám nhất Động Đình hồ, nhớ tới Nhuận Ngọc đã phải chịu nỗi đau từ vết thương bị bẻ sừng tróc vảy...... trong lòng Húc Phượng liền khống chế không được quay cuồng sinh ra hận ý đối với Tốc Ly.
Hắn không có biện pháp tha thứ cho Tốc Ly, cũng không có biện pháp thuyết phục chính mình buông tay để cho Nhuận Ngọc quay lại Động Đình hồ, một mình đi đối mặt với cái nữ nhân đã sớm phát điên mấy ngàn năm kia —— nếu nói nữ nhân này khi Nhuận Ngọc còn bé làm ra những chuyện kia, tuy là cực kỳ bi thảm, nhưng nếu suy xét kỹ càng quả thực cũng là có nguyên nhân, chính vì vậy sau khi khôi phục ký ức Nhuận Ngọc vẫn thường xuyên quay lại tìm nàng, nhưng lại nhiều lần bị cự tuyệt ở ngoài cửa, có thể thấy được nữ nhân này vững tâm như sắt đá, trong lòng có lẽ đối với Nhuận Ngọc căn bản đã sớm không còn một tia thân tử chi tình nữa rồi.
Từ trong miệng Ngạn Hữu biết được nàng mưu đồ bí mật mấy ngàn năm, một lòng muốn báo thù, u mê đến nỗi điên cuồng. Nếu không có Nhuận Ngọc hứa hẹn sẽ cướp lấy Thiên Đế chi vị sau đó phục hưng Long Ngư tộc, nàng căn bản không có khả năng nhịn nhiều năm không động thủ như vậy. Nếu nàng biết được Nhuận Ngọc chủ động từ bỏ Thiên Đế chi vị, lại thoái vị cho kẻ thù chi tử, thật không dám tưởng tượng nàng sẽ điên cuồng như thế nào, liệu có lại sẽ đối với Nhuận Ngọc lần thứ hai làm ra loại việc táng tận lương tâm nào hay không đây?
Nghĩ đến chỗ này, Húc Phượng hơi hơi buông eo hắn ra một chút, đôi tay nắm lấy hai tay Nhuận Ngọc, nghiêm mặt nói: "Ca ca, chờ khi Thiên giới chính sự ổn định, ta nhất định sẽ bồi ngươi hồi Động Đình hồ đi thăm mẫu thân ngươi, nhưng trước đó, ngươi đáp ứng ta, không cần một mình đi trước có được không?"
Nhuận Ngọc giật mình, không bao lâu sau cũng liền lý giải lo lắng của hắn.
"Mẫu thân...... Vẫn luôn không chịu gặp ta." Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, thanh âm có chút hạ xuống, "Tự khi ta trọng sinh cho tới nay, không biết đã hướng Động Đình hồ chạy đi biết bao nhiêu lần, nhưng nàng trước sau vẫn luôn không chịu thừa nhận ta là Lý nhi của nàng."
"Ta từ đầu vẫn tưởng rằng là nàng sợ việc chính mình mưu đồ bí mật sẽ liên lụy tới ta, nhưng đã trải qua đủ loại việc ở kiếp trước, ta như thế nào có thể trơ mắt nhìn nàng lấy trứng chọi đá, giẫm lên vết xe đổ được đây? Ta khuyên nàng buông bỏ cừu hận, cùng ta ẩn cư nơi đáy hồ, an ổn sống những ngày bình yên. Nhưng nàng đối với những lời ta khuyên bảo luôn phi thường phẫn nộ, đại để là ghét bỏ ta quá yếu đuối đi?
"Diệt tộc cừu hận đã là cái cớ chống đỡ để nàng sống qua mấy ngàn năm này, nhưng lúc này đây khi cừu hận ngập tràn trước mặt, thì việc cùng nhi tử đoàn tụ phảng phất tựa như cũng không tính là cái gì quan trọng rồi."
Nhuận Ngọc thanh âm thực sự vô cùng bình tĩnh, phảng phất giống như chỉ là đang kể lại sự tình cho người khác nghe, nhưng càng là bình tĩnh, Húc Phượng càng là có thể cảm nhận được bi thương ngập tràn trong lòng hắn.
Hai đời, mấy vạn năm. Thân duyên, tình duyên, với hắn đều là lưỡi dao sắc bén, một đao lại một đao cắt lên trái tim hắn. Đau đớn kia tự như muốn đoạt mệnh, nhưng hắn vẫn có thể trải qua hết thảy.
Mặc dù trong lòng cũng đã sớm minh bạch, Tốc Ly không yêu hắn, thậm chí, cũng có khả năng là nàng hận hắn.
Hận hắn...... Nếu không có hắn ra đời, Thái Hồ có lẽ sẽ không đổi chủ.
Nếu không có hắn ra đời, Đồ Diêu có lẽ cũng sẽ không diệt Long Ngư tộc.
...... Nhưng hắn vẫn là hy vọng cùng chờ mong có một ngày, có thể cùng nàng gặp lại.
"Nàng hận Mẫu Thần tận xương tủy, đến lúc đó nếu nhìn thấy ngươi, chỉ sợ sẽ không cảm thấy thoải mái đâu." Dứt lời, Nhuận Ngọc thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thôi, vẫn là chờ thêm vài năm nữa đi......"
Húc Phượng đau lòng không thôi, lại siết tay ôm chặt hắn, nói: "Đợi Tỉnh Hình tư đem bản án cũ của Long Ngư tộc tra xét kỹ càng lại, lấy lại trong sạch cho Long Ngư tộc, đến lúc đó lại đem Thái Hồ trả lại cho Long Ngư tộc, nói vậy hẳn là có thể an ủi Tốc Ly tiên thượng một chút đi."
Nhuận ngọc khẽ thở dài: "Cũng chỉ có thể như thế thôi."
Ba ngày sau, đăng cơ đại điển đúng hạn cử hành.
Vốn là việc trọng đại của Thiên Giới, Thiên giới lại vẫn chưa chỉnh trang lại quang cảnh, bởi vậy lọt vào trong tầm mắt của mọi người, vẫn là cảnh tượng của Đại hôn ba ngày trước.
Cùng là vì Nhuận Ngọc đã nói: Thiên Đế tân lập, trăm phế đãi hưng, thật không nên phô trương lãng phí. Dù sao ba ngày trước Đại hôn cũng không thành, những cái trang điểm bố trí đó, tạm chấp nhận mà dùng cũng được rồi——Hơn nữa tả hữu Thiên giới thượng bạch, những trang trí cho lễ Đại hôn cùng Đại Điển đăng cơ cũng không có gì quá bất đồng.
Bởi vậy ba ngày này, Thượng Y Cục mới có thể chuyên tâm vì hai vị Thiên giới chí tôn chuẩn bị tân lễ phục.
Hôm nay sáng sớm tinh mơ, Húc Phượng trên người mặc lễ phục hoa lệ thêu hoa văn chỉ vàng đã sớm đứng chờ ở dưới bậc thang của Cửu Tiêu Vân điện, nhìn Nhuận Ngọc một thân ngân bạch hoa phục chậm rãi từ nơi xa đi tới, lồng ngực kịch liệt rung động, không khỏi có chút tâm thần hoảng hốt ——
Ngày ấy vì nhận thấy được Nhuận Ngọc đặc biệt để ý việc hắn từ chỗ nào biết được chuyện của Tỉ Phụ cùng Nghi Nhược, Húc Phượng tâm sinh nghi hoặc, liền để cho Lưu Nguyên quân đến Tỉnh Kinh các đem toàn bộ sách cổ sử ý đều dọn tới Tê Ngô Cung, lại cũng chỉ thị hắn đi khắp nơi sưu tập dã sử truyền thuyết về hai người kia, thế mới biết Nhuận Ngọc ngày ấy có phản ứng cổ quái như vậy là vì sao.
—— chỉ vì, Tỉ Phụ cùng Nghi Nhược kia, không chỉ là thúc cháu, lại còn là thầy trò, sau đó lại là quân thần, và hơn cả hai người kia còn là tình lữ!
Mấy vạn năm gắn bó bên nhau, một phương ngã xuống, một bên khác cũng đi theo mà đi, so với biết bao cặp giai ngẫu lương duyên cưới hỏi đàng hoàng, lại càng là tình thâm ý thiết, càng là làm người hâm mộ.
Trong đầu lại không biết đã ảo tưởng bao nhiêu lần, nếu hắn cùng Nhuận Ngọc có thể có một hồi hôn lễ, nhất định là muốn so với một tràng trò khôi hài của Nhuận Ngọc cùng Cẩm Mịch kia sẽ càng thêm long trọng, càng thêm trang nghiêm, càng thêm thần thánh.
Hôm nay tuy không phải đại hôn, nhưng ở trong lòng Húc Phượng đã sớm đem buổi lễ long trọng này coi như hôn lễ của bọn họ rồi.
Hôn lễ chỉ thuộc về bọn họ.
Từ nay về sau, Nhuận Ngọc chính là Đế quân của hắn.
Cũng sẽ là người duy nhất hắn yêu.
Phượng hoàng là loài chuyên tình nhất, một khi đã thật sự động tâm, đó là sinh tử tương tùy.
Hắn cùng Tỉ Phụ tuổi nhỏ kế vị kia là hai người bất đồng, không ai có thể buộc hắn đi cưới một cái nữ nhân hắn không yêu làm Thiên Hậu.
Nhuận Ngọc sẽ là ái nhân duy nhất trong cuộc đời này của hắn.
Hắn sẽ tôn kính hắn, yêu thương hắn, bảo hộ hắn. Tất nhiên sẽ không lại làm hắn chịu bất luận sự thương tổn gì nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro