Chap 27-Trúng độc
_Đừng chạm vào em.... đừng chạm vào em- Lộc Hàm lại lẩm bẩm.
Hành động của Lộc Hàm làm cho mọi người đều kinh ngạc đến mức đứng ngẩn ra.
_Lộc Hàm..- Ngô Thế Huân ngồi xổm xuống, muốn ôm lấy cậu nhưng lại bị vẻ mặt nghiêm trọng của cậu làm cho do dự.
_Em bị sao vậy?- Mạc Ngạn cũng khó xử vô cùng, nhìn cậu nửa nằm nửa ngồi trên sàn lạnh, lòng anh chợt đau.
Lộc Hàm im lặng, cố gắng ổn định nhịp thở. Cảm thấy cơ thể dần bớt cảm giác đau đớn, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân gật đầu một cái, anh liền hiểu ý cậu, đưa tay đỡ lấy cậu. Tuy vẫn còn đau nhức nhưng đã đỡ hơn lúc nãy nên cậu chịu được.
_Về rồi nói- Cậu nhỏ giọng nói với anh.
_Ừ- Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu bế lên, quay người đi ra ngoài, không quên cho mọi người lời giải thích.
_Cậu ấy chỉ bị ngất... chuyện này Từ lão đại biết nên xử lý như thế nào rồi chứ?
_Được... Ngô lão đại yên tâm- Từ Khiêm khẳng định chắc nịch.
Ngô Thế Huân mang Lộc Hàm về căn nhà nghỉ của họ. Mạc Ngạn cũng được vào theo ý của Lộc Hàm.
Trong phòng bây giờ ngoài Ngô Thế Huân Lộc Hàm, bốn người nhóm Thanh Long thì còn có Mạc Ngạn và A Nguyên.
_Em hít phải khí độc AT380?-Cửa phòng vừa đóng lại thì tiếng Mạc Ngạn vang lên. Anh đã nghi ngờ, quan sát Lộc Hàm, lúc nãy nghe cậu nhắc tới anh đã lờ mờ đoán ra. AT là kí hiệu của khí độc trong tổ chức X.
Lộc Hàm chỉ im lặng gật đầu.
_Thanh Long đi chuẩn bị trực thăng về đại bản doanh- Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm rồi lại nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Mạc Ngạn, biết được mọi chuyện không hề đơn giản.
_ Là ai?- Anh hỏi ngắn gọn, giọng lạnh lẽo như muốn giết người.
Lộc Hàm không biết nên trả lời như thế nào. Cậu đang tìm cách nói sao cho không để lộ những sự thật đáng sợ kia, cậu còn cần thời gian suy nghĩ và điều tra thêm.
_ Còn là ai nữa?- Mạc Ngạn bất mãn lên tiếng. Anh lạnh lùng liếc nhìn Ngô Thế Huân một cái rồi đi lại ngồi xuống trước mặt Lộc Hàm. Lộc Hàm ngước lên nhìn anh, cậu biết anh muốn cậu nói gì.
Lộc Hàm kể lại mọi chuyện, và tất nhiên cậu đã lược bỏ những phần không nên nói.
Mọi người nghe những lời cậu nói về AT380 mà thấy rét lạnh trong lòng.
_Tại sao thủ đoạn của cô ta với em lại ác độc như thế này?- Mạc Ngạn nghiến răng nói.
_Em.. không biết
_Chuyện cần thiết bây giờ là tìm ra thuốc giải- Chu Tước đột nhiên lên tiếng.
Ngô Thế Huân bỗng ôm chặt lấy cậu: " Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu". Lộc Hàm cười khổ, vô lực tựa vào lòng anh
Mạc Ngạn bước lại phân phó A Nguyên đi làm gì đó rồi quay lại nhìn Lộc Hàm, thở dài nói:
_ Anh cần lấy mẫu máu của em sẽ cố gắng xác định thành phần AT380 để tìm thuốc giải anh cần Bạch Hiền giúp đỡ
_ Ừm.
A Nguyên quay lại, Chu Tước nhanh chóng lấy mẫu máu của Lộc Hàm đưa cho anh ta, đồng thời cũng giữ lại một mẫu cho Bạch Hiền.
_Đây là thuốc có thể giảm đau khi AT380 phát tác cố gắng... anh sẽ tìm thuốc giải
_ Anh có thể?-Ngô Thế Huân nhìn Mạc Ngạn, không hề có ý khiêu khích.
_Tôi cũng không chắc- Mạc Ngạn có thể coi là sư huynh của Bạch Hiền.
_Vậy.... Anh hãy đến Ngô gia... cùng với Bạch Hiền tìm thuốc giải- Ngô Thế Huân nói một câu nằm ngoài dự liệu của mọi người.
_Lão đại-Bạch Hổ và Huyền Vũ định nói gì đó nhưng bị Ngô Thế Huân phất tay ngăn cản.
_Lão đại- Bên đây A Nguyên cũng kêu lên một tiếng.
Mạc Ngạn cười khổ trong lòng. Xem ra Ngô Thế Huân đã yêu Lộc Hàm tới mức vì cậu mà dám để Mạc gia bước vào đại bản doanh của mình.
Nghĩ một lúc, Mạc Ngạn gật đầu chấp thuận.
_Lão đại phi cơ đã chuẩn bị-Thanh Long vào báo cáo tình hình.
_Đi thôi- Ngô Thế Huân không nhiều lời, trực tiếp bế Lộc Hàm ra trực thăng.
Mọi người cũng đi theo sau, nhanh chóng lên trực thăng.
Muốn về tới Ngô gia, nhanh nhất là cũng bốn mươi lăm phút. Khả năng Lộc Hàm bị độc phát tác trên phi cơ là rất cao. Mọi người đều dán ánh mắt mình lên Lộc Hàm, cậu đang thiếp đi trong lòng Ngô Thế Huân.
_Không thể dùng thuốc mê sao?- Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, mở miệng hỏi, không biết là anh đang hỏi ai.
_Không thể- Mạc Ngạn và Chu Tước đồng loạt lên tiếng.
Thở dài một tiếng, Ngô Ngạn mở miệng nói tiếp:
_Tôi đã tiêm cho cậu ấy thuốc kháng AT có thể giảm bớt đau đớn... AT380 này tôi đã từng phản đối chế tạo, vì quá tàn nhẫn với nạn nhân. Không ngờ X vẫn cho làm ra..
_Bạch Hiền có thể tìm ra thuốc giải không?- Chu Tước hỏi Mạc Ngạn.
_Có thể... lúc nãy tôi đã nói tình hình triệu chứng cho Bạch Hiền cậu ấy nói sẽ tìm được thuốc giải chỉ là... cần thời gian thôi
Lộc Hàm chợt mở mắt giật mình tỉnh dậy.
_Em sao thế?- Ngô Thế Huân lo lắng hỏi.
Lộc Hàm không trả lời, chỉ cười khổ. Cậu ra khỏi vòng tay anh, ngồi hẳn xuống sàn trực thăng. Cơ thể cậu lại bắt đầu có triệu chứng, cậu không chắc mình có thể ngồi yên trên ghế.
Ngô Thế Huân không nói gì, ngồi luôn xuống sàn với cậu.
_Ah....- Lộc Hàm khẽ kêu lên một tiếng rồi thân mình run lên bần bật, cậu cắn chặt môi, mồ hôi đã bắt đầu tuôn ra.
_Chết tiệt...- Ngô Thế Huân rít khẽ.
_ Đừng ra tay với X.... chưa phải lúc- Lộc Hàm khó khăn mở miệng.
Đau, cơn đau kinh khủng lại ập đến.... loại hình tra tấn này so với chết còn ghê sợ hơn gấp trăm lần.
Đau thân thể, đau trong lòng.... Lộc Hàm thật muốn buông xuôi tất cả nhưng chút lí trí còn sót lại nhắc nhở cậu phải sống phải sống.... bây giờ cậu đã mang thù trong người.... cậu không thể từ bỏ.
_Hàm nhi...Hàm nhi...(Edit: Kunnie sửa lại là Hàm nhi nghe cho thân mật nha mấy bạn :))
Lộc Hàm mơ mơ màng màng, không rõ là ai gọi cậu, cậu chỉ thấy mình mất dần ý thức rồi trước mắt chìm vào bóng tối.
Lại một lần phát tác của AT380 đi qua.
Lộc Hàm đã "từ từ tận hưởng" AT380 theo lời mà Trầm Truyết nói với cậu.
Mở mắt ra, Lộc Hàm thấy mình đã nằm trong phòng ở Ngô gia.
_Hàm nhi
_ Lão đại....
_Tại sao anh giấu em?
Lộc Ham ngẩng mặt lên, nhìn thẳng mắt anh mà hỏi. Ngô Thế Huân bị hỏi bất ngờ, anh ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ trầm mặc nhìn cậu mà không nói gì.
_Em biết tất cả rồi.... tại sao em là người bị truy sát mà em không được biết? Tại sao... anh biết thân thế của em mà anh không nói? Tại sao? Tại sao?- Cậu gần như là hét lên.
_Em bình tĩnh đừng kích động- Anh giữ chặc vai, không cho cậu động đậy.
_Anh.... buông ra...- Lộc Hàm gạt tay anh ra.
_Em nói thân thế của em?- Anh nhíu mày, hỏi ngược lại. Cậu ngẩn ra một lúc rồi cười khổ.
Bình tĩnh... đúng... phải bình tĩnh....
_Em muốn gặp Bạch Hiền... chỉ mình cậu ấy thôi...
_Được anh sẽ gọi cậu ấy- Ngô Thế Huân chậm rãi đứng lên, nét mặt phảng phất vẻ mệt mỏi, chám chường và bất lực, Lộc Hàm cảm thấy lòng mình nhói đau. Cậu chưa từng thấy anh như thế bao giờ.
_ Em phải làm sao đây?- Lộc Hàm đau khổ, rút vào trong chăn.
Tiếng cửa phòng mở ra, Bạch Hiền đi vào, trên tay là một chai nước truyền dịch để thay cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm yên lặng nhìn Bạch Hiền thay chai truyền dịch cho cậu, đột nhiên, Bạch Hiền lên tiếng
_Có gì nói đi.
_Rất nhiều.
Hai người chưa từng giấu nhau điều gì nên Lộc Hàm không có ý định giấu giếm chuyện này với Bạch Hiền.
_Cậu.... có tin không?- Bạch Hiền nghe xong chỉ nhàn nhạt hỏi một câu. Có câu người trong cuộc thì mờ mịt còn người ngoài cuộc thì sáng tỏ. Chuyện này vẫn còn điểm kì dị.
_ Mình cũng không biết.
_X tốn bao nhiêu năm mới phát hiện cậu là con trai Hắc Long còn Ngô gia cứ coi như họ rãnh rỗi điều tra cậu thì làm gì có thể điều tra ra thân thế cậu nhanh như vậy còn nữa... chuyện Ngô gia trở mặt với Hắc Long là do Ngô Thế Minh ông ấy quyết định, không liên quan đến Lão đại, thêm nữa Ngô gia luôn không can thiệp đến thế giới của các tổ chức sát thủ, điều Ngô Thế Minh đã làm chúng ta phải khách quan mà nhận định. Chuyện này đã qua hai mươi năm, đúng hai sai vẫn chưa rõ ràng mà.
_Chuyện đó thì mình không biết phải nghĩ sao rồi làm thế nào.... nhưng mình cảm thấy hành động của Trầm Tuyết rất kì lạ... tại sao cô ấy lại nói tất cả mọi chuyện cho mình... không chỉ đơn giản vì biết mình sẽ chết? Nếu X muốn diệt trừ mình thì phải càng nhanh càng tốt đằng này lại dùng AT380, khác nào muốn cho Ngô gia biết X ra tay với người của họ tổ chức X không bao giờ làm việc mà để lộ sơ hở như thế này.
_ Hơn nữa cậu còn có mình có khả năng AT380 sẽ được giải họ đâu ngu ngốc tới mức vậy dây dưa không phải là phong cách của sát thủ nếu Trầm Tuyết vì thù riêng mà xuống tay với cậu như thế này thì tức là trái lệnh X cô ta có ý gì???
_Mình sống được đã rồi tính- Lộc Hàm thở dài.
_Bọn mình cần thời gian
_ Bao lâu?
_Ngày mai bây giờ đã là 11h đêm... bọn mình cần hai mươi bốn tiếng nữa... nhưng..
_Nhưng chuyện gì?
_Khi cậu uống thuốc giải..
_ Tỉ lệ là bao nhiêu?
_Lộc Hàm...
Bạch Hiền không kìm được nữa mà ôm lấy Lộc Hàm, khóc nức nở. Lộc Hàm càng thờ ơ cậu càng đau lòng. Cậu không muốn nói cho Lộc Hàm biết thuốc giải này khi uống vào sẽ sốc tim ở mức độ nặng.... tỉ lệ sống sót chỉ ở bốn mươi phần trăm...
_Cậu biết gì chưa?- Bạch Hiền chợt buông Lộc Hàm ra hỏi.
_Chuyện gì?
_Lão đại đang truy tìm đại bản doanh của tổ chức X
Lộc Hàm cũng không bất ngờ trước tin này.... Cậu biết anh sẽ làm vậy dù cậu có ngăn cản ngay từ đầu.
Vừa nhắc người, người tới. Ngô Thế Huân mở cửa bước vào, Bạch Hiền nói thêm vài câu nữa rồi rời đi.
_Chậm nhất chiều mai sẽ có thuốc giải- Anh ngồi xuống giường, hai tay chống hai bên thân cậu.
Em biết....-Lộc Hàm chua xót. Thật chỉ còn ngày mai sao.
_ Anh xin lỗi chuyện của Trầm Tuyết
_Bỏ đi... cũng đã xảy ra rồi...." Lộc Hàm không muốn khiến anh khó xử.
End chap 27.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro