quyến luyến hạnh phúc
Thoắt một cái đã đến mùng một tháng năm, Lộc Hàm gọi điện về nhà báo mình không về, đầu dây bên kia bà Lộc không quên nhắc chuyện người yêu của con trai. Lộc Hàm mạnh dạn nói đã có bạn trai rồi, đợi một thời gian nữa sẽ đưa về ra mắt hai cụ, lúc đó bà Lộc mới chịu tha cho cậu.
Gác điện thoại, liếc nhìn Thế Huân đang đứng ở lan can, khói thuốc bảng lảng từ ngoài bay vào.
Gần đây, Thế Huân hút thuốc khá nhiều, trực giác của người đang yêu mách bảo rằng, anh đang có tâm sự gì đó.
Cậu nhấc chú mèo từ trên gối đặt lên sofa, đi thẳng ra ban công và ôm lấy lưng anh từ đằng sau.
Thế Huân cứng người, dập thuốc, quay người lại ôm cậu vào lòng.
Gió mùa hạ nhè nhẹ lướt qua trên mặt, một cảm giác mãn nguyện không thể nói thành lời.
Khi xưa, lúc cậu một mình đứng ở vị trí này thường nghĩ, nếu có một ngày có thể cùng người mình yêu thương đứng ở ban cậung của căn nhà này, tay trong tay không rời, không làm bất cứ việc gì, không nói bất cứ lời nào, chỉ ôm nhau như thế này, cùng ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, thì cũng hạnh phúc lắm rồi.
Thế Huân đang ôm cậu, nói: "Lộc Hàm, ngày mai chúng ta về nhà nhé!".
Về nhà? Đây không là nhà ư? Lộc Hàm phản ứng rất chậm, sau đó mới biết nhà mà Thế Huân nhắc đến là ở đâu.
-"Vâng!", bàn tay cậu áp lên bàn tay to lớn của anh đang đặt trên eo mình, "Vậy em sẽ sắp xếp thời gian cùng anh về nhà nhé, cha mẹ em cũng rất muốn gặp anh!".
Bốn mắt giao nhau, rồi họ cùng mỉm cười.
Bốn năm trước, Thế Huân đã mua một căn hộ ở trung tâm thành phố G, giao thông rất thuận tiện. Vì căn hộ rất rộng nên anh muốn cả bà Ngô và Như Tiêu chuyển đến cùng sống, nhưng cuối cùng bà Ngô giữ ý, nói muốn sống ở căn hộ trước đây, vì sống ở đó đã quen rồi, ở căn hộ rộng rãi này cảm giác sờ sợ.
Thế Huân tất nhiên là tôn trọng sự lựa chọn của bà, bà đã một đời khổ cực mà chưa từng được hưởng chút sung sướng. Giờ đây hai anh em Thế Huân và Như Tiêu lại càng hiếu thuận hơn bao giờ hết.
Khi đến căn hộ cũ, Lộc Hàm như có ảo giác thời gian quay ngược lại.
Khu nhà này vẫn mang dáng vẻ lúp xúp như xưa. Khi đi qua ngõ nhỏ trời tôi tối, Lộc Hàm giật giật tay áo Thế Huân, nói: "Còn nhớ lần đầu tiên anh đưa em ra trạm xe buýt ở đây không? Lúc đó vì muốn anh vui vẻ nên em đã kể một câu chuyện cười, sau đó anh đã rất nghiêm khắc giáo huấn em...". Cậu cố ý ngoảnh đầu lại, bắt chước dáng vẻ của Thế Huân, nói: "Lộc Hàm, rốt cuộc cậu có phải là con gái không đấy, chuyện như thế cũng nói ra được!".
-"Lúc bấy giờ, anh thực sự rất lạnh lùng, mỗi lần nói chuyện cùng anh, trái tim em cứ như sắp bị đóng băng ấy!".
Thế Huân liếc nhìn cậu: "Ai bảo lúc đó em cứ bám lấy người ta!".-"...". Lộc Hàm lúng búng, "Ai bảo lúc đó em lại thích anh đến thế!".
Thế Huân bật cười.
Lộc Hàm làm mặt xấu với anh.
Khi đến căn hộ cũ, từ khá xa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay tới, căn phòng cũ cũng có sự thay đổi, những vết tích loang lổ trên tường đã được quét lên một lớp sơn mới, hay phần lớn những đồ vật trong nhà đều đã được thay bằng đồ mới.
Thời gian trôi đi quá nhanh, đến những điều nhỏ nhặt cũng đã thay đổi.
Ánh sáng dìu dịu từ ngoài cửa sổ rọi vào, cả nhà ngồi quây quần cùng nhau ăn cơm trưa. Tóc bà Phạm đã bạc phơ, nhưng thần sắc vẫn còn rất tốt, có lẽ vì vẫn còn cảm giác có lỗi với sự việc năm đó nên đối xử rất nhiệt tình và niềm nở với Lộc Hàm, đến mức làm cậu bối rối, nhưng Lộc Hàm cũng chẳng biết nói gì.
Khi nói đến chuyện Như Tiêu cũng đưa bạn trai về, đó chính là biên tập viên chính của bộ phận biên tập, tên là Cao Phi, cấp trên của Như Tiêu hiện nay, Lộc Hàm nhận xét về anh ta như thế này: "Học rộng, hiểu sâu, ăn nói dí dỏm". Lần đầu tiên anh ta bước vào nhà và gặp Lộc Hàm liền ngạc nhiên kêu lên: "Là đồng nghiệp của anh đã lâu là không biết chính anh là người yêu của anh trai mà Như Tiêu thường nhắc đến. Nếu biết trước, có lẽ tôi phải nghĩ lại về cậu bạn trai này thôi, tôi già thế này mà phải gọi anh là anh dâu, sau này ở công ty còn mặt mũi nhìn ai đây!".
Như Tiêu ở bên cạnh lườm anh một cái sắc lẹm: "Giờ vẫn chưa là gì mà, anh muốn chia tay vẫn còn kịp!".
Ở công ty, anh ta được rất nhiều cô gái hâm mộ, nhưng trước mặt Như Tiêu lại nhũn như con chi chi, cười lỏn lẻn nói: "Anh đùa thôi mà, nêu chia tay thì em bảo anh phải đi đâu tìm được người dịu dàng như em, anh mà ốm còn có bà xã tương lại đến chăm sóc chứ? Em nói có đúng không?".
-"Lừa đảo là sở trường của anh mà!". Như Tiêu "hứ" một tiếng.
Lộc Hàm chứng kiến cảnh đó liền bật cười, sau khi đau thương qua đi, ở trong không khí hạnh phúc ấm nồng này, cậu lại có cảm giác không giám cất lời.
Lúc này, một bàn tay lớn lẳng lặng nắm lấy bàn tay cậu đang đặt trên đầu gối, cậu ngẩng đầu lên nhìn nụ cười dịu dàng của Thế Huân, ánh mắt nuông chiều rạng rỡ của anh đang chăm chú nhìn cậu, hơi ấm đọng lại trong lòng bàn tay như đọng lại trên từng thớ thịt, dường như chạy thẳng vào con tim, khiến người ta có cảm giác được sống trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.Sau bữa trưa, Như Tiêu và Cao Phi đi chơi, vốn đinh rủ Thế Huân cùng đi nhưng gần đây công việc của anh rất bận, khó khăn lắm mới có lúc nghỉ ngơi mà điện thoại vẫn réo không ngừng, trên trán hiện rõ nét mệt mỏi, Lộc Hàm liền từ chối thay anh. Bà Ngô cũng đến cầu nguyện ở nhà thờ, trong căn nhà cũ này cuối cùng chỉ chừa lại hai người.
Lộc Hàm dẫn anh đến căn phòng trước kia vốn là của anh, khẽ vuốt nhẹ bờ mi anh xót xa nói: "Anh ngủ đi một chút nhé, nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi đấy!".
Thế Huân ngồi dựa trên đầu giường, ánh mắt lười biếng: "Thế em thì sao?".
-"Em xem ti vi một lúc, xem có gì hay không? Hoặc là đợi một chút nữa thì đi ngủ!".
-"Thế thì em ru anh ngủ đi!".
Giọng của anh thật giống với tiếng con mèo ngoao ngoao lười biếng ở nhà.
Lộc Hàm dở khóc dở cười, cuối cùng không nỡ nhìn anh mệt mỏi như thế nên ngoan ngoãn "vâng" một tiếng.Hai người nằm trên giường, Thế Huân cố tình ôm chặt lấy cậu, cái đầu nhỏ của Lộc Hàm không ngừng ngọ nguậy, Thế Huân bất bình mở trừng mắt nhìn cậu, "Đừng bướng bỉnh!".
-"Không phải...". Lộc Hàm giải thích, "Thế Huân, thế này rất nóng mà!".Anh im lặng, nhưng vẫn không nới lỏng vòng tay ôm cậu.
-"Thế Huân...", cậu ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gọi.
Đáp lại cậu là hơi thở đều đều, điều đó nói với cậu rằng: Anh đã ngủ rất say.
Khi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt anh mang vẻ mãn nguyện như một đứa trẻ, ngắm nhìn gương mặt gầy gầy của anh, trái tim cậu dâng lên niềm ân hận pha chút xót xa.
Mấy ngày trước vì chuyện của Tiểu Đào mà cậu đã không chú ý đến anh.
Khi cậu đau đớn, anh đều yên lặng ôm cậu vào lòng, không nói cũng chẳng hỏi điều gì, giống như một bến cảng bình yên cho cậu tránh gió. Nhưng dường như cậu không còn giống như trước đây, mang tất cả tâm tình của mình trao trọn cho anh.
Đợi đến khi mọi việc bình thường trở lại, cậu mới phát hiện ra những vết nhăn trên trán anh như hằn sâu thêm.
Đã xảy ra việc gì vậy?
Cậu suy đoán.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại kéo cậu ra khỏi luồng suy nghĩ, là điện thoại của Thế Huân.
Cậu vội vàng từ trên giường nhỏm dậy, cầm điện thoại đi ra bên ngoài, chỉ lo người đang ngủ trên giường.
Khi nhìn thấy hai chữ "Mạt Lạc" nhấp nháy trên điện thoại, lòng cậu vô tình quặn lại. Ngần ngại nhấc máy: "A lô!".
-"Là...Lộc Hàm hả?".
-"Vâng!". Lộc Hàm trả lời rồi hỏi: "Thế Huân đang ngủ, chi Mạt Lạc có chuyện gì à?".
Phía bên kia rõ ràng ngừng lại một lúc rồi mới nói: "Em hỏi Thế Huân giúp chị, việc chị muốn cậu ấy đi cùng sang Mỹ, cậu ấy nghĩ thế nào, tuần sau là chị đi rồi, bảo cậu ấy mau cho chị câu trả lời nhé...".
Gác máy, suy nghĩ của Lộc Hàm trở nên rối bời, nước Mỹ... sao lại là nước Mỹ?
Lần này, lại vì chuyện gì nữa đây? Sự phiền não mấy ngày hôm nay của Thế Huân chính là chuyện này chăng?
Có một số chuyện từ đầu đến cuối không thể nói ra, chẳng phải vì cậu làm ngơ không biết gì, không dám hỏi về mối quan hệ giữa anh và Mạt Lạc mà sợ rằng trở lại quá khứ mà cậu không thể chấp nhận được ấy.
Mối quan hệ giữa Thế Huân và Mạt Lạc đối với những người bên cạnh quả thật là rất thần bí. Đối với cậu mà nói lại có vô số câu hỏi, như Mạt Lạc luôn đối xử rất tốt với anh một cách vô điều kiện, như viện trưởng Mạt đã bồi dưỡng và đào tạo anh ngay từ khi còn nhỏ, như Thế Huân là người duy nhất ở thành phố G này không phải trải qua quá trình cậung tác cơ bản mà lên thẳng vị trí viện trưởng, chuyến đi Mỹ bốn năm...
Nhưng Lộc Hàm luôn tự nhủ với chính mình, có một số chuyện, nếu như anh không nói thì nhất định phải có lý do của nó. Hai người sống cùng nhau, lẽ nào điều gì cũng phải nói ra, không có những thầm kín của riêng mình ư?Cậu nghĩ, mình đã lựa chọn đặt niềm tin vào anh, không vì bất cứ điều gì, chỉ vì anh là Ngô Thế Huân, anh không làm điều gì khuất tất sau lưng cậu.Nhưng trong đầu vẫn luôn văng vẳng một lời nói đầy ác ý, Lộc Hàm, lẽ nào mày đã quên năm năm về trước, mày đã từng tin tưởng anh là thế, nhưng anh đã làm tổn thương mày như thế nào sao?
Khi trời nhá nhem tối, bà Ngô, Như Tiêu và Cao Phi cùng nhau trở về, Cao Phi đánh xe đến nhà thờ đón mẹ vợ tương lai, vừa vào cửa, Như Tiêu lao ngay vào bếp, bảo mọi người mau ra ngoài, cậu nói rằng muốn làm món ăn sở trường của mình.
Cao Phi rất vui, lôi Thế Huân ra đánh cờ tướng lại còn luôn miệng trách móc: "Như Tiêu luôn mang tôi ra so sánh với anh trai mình, nói anh thông minh như thế nào, hôm nay chúng ta làm một ván, xem xem rốt cuộc ai thông minh hơn!".
Một ván cờ có thể so sánh xem ai thông minh hơn? Lộc Hàm bật cười thành tiếng, giải thích với Thế Huân: "Biên tập Cao chính là vua cờ tướng ở cậung ty em, những lúc rảnh rỗi đều rủ rê người khác đánh cờ với anh ta, thanh niên thời nay hiếm người biết chơi cờ tướng, những thực tập sinh đến cậung ty lần đầu tiên bị anh ta gọi đến đều rất ngạc nhiên, vài ngày sau, cứ nhìn thấy anh ta là co giò chạy. Bởi vì anh ta là người rất biến thái, người thua cuộc phải ăn năm viên hạt tiêu!".
-"Như thế mới thú vị chứ?", Cao Phi phản bác, "Mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc chẳng mệt mỏi thì cũng buồn chết đi được, tôi chịu sao nổi?"Lộc Hàm nói: "Thực ra anh ta chỉ muốn trêu đùa con gái nhà người ta cho vui thôi, cố ý chòng ghẹo những người thật thà!".
-"Đồng nghiệp Lộc! Cậu muốn sau bữa tối tôi bị phạt quỳ gối hay sao?". Cao Phi cười rồi liếc nhìn vào bếp, Như Tiêu đang chăm chú thái rau, anh quay đầu lại, rướn mày nói: "Đừng tưởng là tôi không thể kể tội anh với ông xã đâu nhé! Anh Ngô, bà xã nhà anh không tưởng tưởng được đâu, có nhiều lúc ngẩn ngẩn ngơ ngơ cả ngày trước máy tính, chẳng biết là đang nghĩ những gì nữa!".
Lộc Hàm "hứ" một tiếng: "Tôi đang nghĩ phải làm chuyên đề như thế nào?".
Cao Phi nhíu mày: "Nghĩ làm chuyên đề như thế nào, nghĩ rồi lại cười như sóng xuân dập dềnh hả? Lẽ nào chuyên đề đang khiêu vũ trong máy tính?".
-"Anh mới cười như sóng xuân dập dềnh ấy!". Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh ta, "Cẩn thận tôi kể chuyện của anh trước khi Như Tiêu về công ty, tình sử của anh và các cô nàng trong công ty nhé!".
-"Thật kinh dị, anh chàng này thật xấu xa mà!". Cao Phi làm ra vẻ khiếp sợ, vội vã giơ ngón tay cái của mình lên, chẳng có chút dáng vè gì của một vị tổng biên tập cả.
Khi tất cả quây quần bên bàn ăn cơm tối, Cao Phi nếm thử các món do chính tay bạn gái mình làm, lúc đó mới gọi là "cười như sóng xuân dập dềnh"! Làm ra vẻ như chưa từng được thưởng thức lần nào, liên tục tấm tắc khen: "Món ăn do vợ tương lai nấu ngon quá, thật sự không nhìn ra em còn có tư chất của "mẹ hiền vợ đảm" như thế này!".
-"Đường đến trái tim đàn ông đi qua dạ dày. Ông anh trai lạnh lùng của em đã bị anh dâu chinh phục như vậy, em đương nhiên cũng phải học tập chứ!". Như Tiêu âu yếm nháy mắt với anh trai.
Thế Huân gõ gõ lên đầu cậu: "Lớn rồi đấy, đến anh trai cũng dám chọc ghẹo hả?".
Lộc Hàm nhìn qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thế Huân, lông mày hơi rướn lên, trao cho cậu một nụ cười mỉm.
Nhìn cả nhà hòa hợp, cậu đột nhiên cảm thấy đời người cũng giống như một màn kịch, có người đóng vai nổi bật, có những người lại mờ nhạt không rõ, trong vũ trụ mênh mông vô hạn này, sự tồn tại của chúng ta thật quá nhỏ bé. Có người từng nói rằng: "Một đời người, thời gian sống rất ngắn nhưng thời gian chết lại quá dài". Cậu không thể xác định được khi mình ra đi liệu có thể tay nắm chặt tay cùng ngồi với người yêu thương hay không? Để hai bên cùng trao nhau nụ cuời rạng rỡ? Cho nên nhân lúc này, khi còn có được người mình yêu thương bên cạnh thì chẳng nên nghi ngờ, vì những chuyện không đâu mà đánh mất niềm tin và hạnh phúc vốn có trong tầm tay mình.Bà Phạm muốn lấy thêm cơm, đúng lúc Lộc Hàm đã định thần lại, cậu chủ động cầm lấy bát của bà, nói: "Bác, bác cứ ngồi đây là được, để cháu đi lấy!".
Cao Phi mồm miệng liến láu: "Vẫn gọi bác sao? Liệu có phải thay đổi cách xưng hô không nhỉ? Học anh cậu đây này – gọi mẹ đi".
Như Tiêu "phì" một tiếng, suýt chút nữa thì canh trong miệng cũng bị phun ra.
Lộc Hàm tặng cho anh ta một cái lườm sắc lẹm: "Anh cho rằng ai cũng không cần thể diện như anh à!".
Nói xong cậu quay đi lấy cơm.
Ngày thứ ba sau lễ Quốc tế lao động chính là ngày cưới ở Trung Quốc của Tiểu Phàm và người bạn trai người Pháp, Thế Huân và Lộc Hàm đều có tên trong danh sách khách mời.
Cuối cùng, Lộc Hàm cũng được gặp anh chàng bạn trai người Pháp của Tiểu Phàm, anh ta cao lớn đẹp trai, Tiểu Phàm thân mật gọi anh ta là David. David chỉ biết nói một câu tiếng Trung là "Xin chào!". Khi Tiểu Phàm đang giới thiệu cùng khách khứa, David mỉm cười đứng bên cạnh, đôi mắt xanh biếc nhìn Tiểu Phàm ánh lên sự yêu chiều không thể diễn tả bằng lời.
Lúc bấy giờ cậu cảm thấy rằng, giờ khắc hạnh phúc nhất của một người chính là cho dù đứng ở bất cứ nơi nào, bên cạnh cũng có một hình dáng cao lớn che mưa chắn gió cho họ. Cậu ngẩng đầu ngước nhìn người đang đứng cạnh mình, có người nói, được Thế Huân yêu là điều hạnh phúc nhất, tình yêu thường là sự chiếm hữu, ghen tuông, đố kỵ, cãi vã...nhưng tình yêu của họ lại không hề như vậy. Nếu như phải miêu tả về anh, cậu sẽ nói rằng, Thế Huân chính là ma túy, khi đã nghiện rồi thì không thể nào cai được.
Điều bất ngờ là cả bọn Tào Châu cũng đến chúc mừng, mọi người vừa nhiệt tình vừa khách sáo đến chào hỏi.
Cổng chào được tết bằng hoa hồng tươi thắm, bóng bay hồng, tấm thảm đỏ dẫn đến hạnh phúc. Khi tiếng pháo báo hiệu buổi lễ bắt đầu vang lên giòn giã, ruy băng muôn màu tràn ngập bầu trời, Tiểu Phàm thướt tha khoác tay David đi về phía cha cố, nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt, lan tỏa ra cả thế giới, giờ khắc này, cho dù là cậu dâu đứng trên hay những người khách đang ngồi dưới, trên khuôn mặt tất cả mọi người đều nở nụ cười chân thành nhất.
Lộc Hàm khẽ cúi đầu, nhìn ngón tay vô danh đang lồng trong tay Thế Huân, đôi nhẫn màu trắng bạc đó đang sáng lấp lánh.
-"Làm cô dâu thật hạnh phúc!". Khoác lên mình một chiếc váy cưới là điều mà tất cả phụ nữ đều mong muốn, cậu cũng không phải ngoại lệ.
-"Em muốn làm?". Thế Huân quay đầu, hỏi cậu.
-"Làm gì có?". Cậu cứng miệng phủ định, có ai lại chủ động thừa nhận rằng mình muốn kết hôn, có vẻ như sốt ruột không đợi được nữa."Vâng"...Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ như vậy.
Thế Huân khẽ cười thành tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Lộc Hàm hơi thất vọng, tại sao anh không tiếp tục hỏi? Tuổi của cậu cũng đâu còn nhỏ, đến giờ mà anh vẫn chưa cầu hôn cậu!
Có chút tủi thân, cậu mở miệng, định gọi: "Thế Huân, em...".
Chuông điện thoại chợt vang lên, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình hiển thị: Mạt Lạc.
Hơi nhíu mày, chần chừ một chút, anh nói với cậu: "Lộc Hàm, anh nghe điện thoại đã nhé!".
Cậu bặm môi, trái tim bỗng nhảy nhót liên hồi, phải khó khăn lắm mới có đủ dũng khí để gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cậu chỉ có thể lặng người nhìn theo anh đang cầm điện thoại bước ra ngoài.
Là điện thoại gì đây, đến cậu còn tránh đi...
Hay lại là, lại là...
Trông ngực dồn dập, cậu không dám nghĩ tiếp nữa.
Rõ ràng ánh mặt trời rực rỡ như thế, nhưng tại sao cậu càng ngày càng không nhìn rõ được bóng dáng anh, có điều gì đó đang gợn sóng, bắt đầu điên cuồng đánh vào lòng cậu.
Lúc này dạ dày không chịu nghe lời lại bắt đầu quặn đau, từng cơn từng cơn co giật.
-"Sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm, sao tay lại lạnh như thế này!".
Không biết Thế Huân đã trở lại từ khi nào, anh đang cẩn thận xoa xoa tay cậu, hơi ấm trên cơ thể anh đang truyền đến từng thớ thịt của cậu, khiến tâm trạng cậu cũng hồi phục ít nhiều.
Quay đầu nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng quan tâm như ngày thường của anh, lúc này, cậu chỉ muốn dựa vào vai anh, bất kỳ điều gì cũng tạm đặt sang một bên.
Khi tiệc bắt đầu thì Lộc Hàm không chịu được nữa, mồ hôi lạnh túa ra liên tục.
Thế Huân gọi phục vụ mang đến cho cậu một ly sữa nóng, tạm thời nhờ người bạn bên cạnh để ý cậu giúp, "Cố gắng một chút nhé, anh đi mua thuốc!".
Cậu gật đầu, gục xuống bàn, nhấp từng ngụm sữa nóng trong ly, mắt dán vào chiếc khung ảnh rất lớn của cô dâu treo trong khách sạn.
Cậu đang đợi bóng dáng của anh, yên tĩnh quá, có đôi chút buồn bã, lặng lẽ và ấm áp.
Khi Thế Huân quay lại, Lộc Hàm đã ngủ gục trên bàn. Đó chính là một khuyết điểm nhỏ về mặt thể chất của cậu, mỗi lần uống sữa đều bị buồn ngủ.Anh đến ngồi bên cậu, nhẹ nhàng, thuần thục để đầu cậu dựa vào vai mình, cơ thể anh nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể cậu, xem ra cậu có vẻ rất dễ chịu.
Cũng may ngồi cùng bàn đều là những người bạn cùng làm trong nhà hàng năm đó, khi đối diện với những ánh mắt đầy vui vẻ hạnh phúc xen lẫn sự ngưỡng mộ đó, Thế Huân chỉ có thể mỉm cười. May mắn thay, đây không phải là lần đầu tiên những người này biết chuyện cậu gái bé nhỏ ấy thường xuyên làm chuyện hồ đồ như vậy.
Mọi người đều vui vẻ ăn uống, Tào Châu kéo Thế Huân lại hỏi: "Cậu ấy không sao đấy chứ? Sắc mặt nhợt nhạt quá, sao giống kiểu phóng túng quá độ quá đi mất!".
Thế Huân vừa hớp ngụm trà, may mà không phun ra, thong thả nói: "Trước khi ra ngoài cậu không soi gương à? Hôm nay mặt cậu vàng khè, giống như...".
Lông mày Tào Châu dựng đứng: "Giống cái gì?".
-"Thận hư!".
-"Khụ khụ...". Tào Châu ho một trận dữ dội, chắc là bị sặc thức ăn.Không lâu sau, cậu dâu đến mời rượu, tất cả mọi người đều đứng dậy, Thế Huân nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt đầy vẻ hối lỗi.
Giọng nói Tào Châu sảng khoái, anh bước đến trước mặt cậu dâu, cười lớn: "Tiểu Phàm, nói cho anh biết, em làm sao có thể cua được tay nước ngoài này? Thật không thể nhận ra, năm đó em vốn là một đóa hoa thuần khiết trong nhà hàng của chúng ta!".
-"Này...", Tiểu Phàm bị anh ta trêu chọc, sắc mặt dần dần ửng hồng.
Chú rể đứng bên có lẽ thấy vợ mình có vẻ thẹn thùng liền hỏi người phiên dịch mặc complet đen bên cạnh, sau đó mỉm cười và nói "xì xồ" một hồi với Tào Châu, tiếp đó lại "xì xồ" một đoạn với người phiên dịch, đại khái muốn nói anh ta si mê Tiểu Phàm trước.
Mọi người qua một hồi bối rối liền bật cười "ha ha", đợi sau khi cậu dâu sang bàn khác, Tào Châu mới kết luận: "Những người nào chưa có nửa kia thì phải chú ý, sau này tuyệt đối không tìm một người bị trở ngại về giao tiếp như vậy!".
Có người không tán đồng: "Tôi vốn không thích người nước ngoài lắm, nhưng anh chàng này có vẻ rất thương yêu vợ, tôi quyết định rồi, sau này cũng kiếm một anh chồng ngoại quốc!".
Có người gật đầu phụ họa.
Tào Châu bĩu môi nói: "Mấy cậu đều là lũ phản đồ tôn sùng ngoại quốc!".Thế Huân đột nhiên thấy sắc mặt anh ta có gì quái quái, cười rất tinh ranh, khiến người ta phải nổi cả da gà; đột nhiên thấy anh ta vớ một chiếc kẹo ném về phía Lộc Hàm, miệng vẫn còn réo rắt: "Dậy đi, mặt trời vắt ngọn tre rồi đấy!".
Nhìn thấy viên kẹo đang chuẩn bị đập vào đầu Lộc Hàm, Thế Huân vội giơ tay ra. "Cạch" một tiếng, vật thể bị chặn lại, trong nháy mắt, viên kẹo đổi hướng về phía đối diện, Tào Châu nghiêng mình sang một bên, vừa tránh được kẹo nhưng người bị dính đầy rượu.
Thế này gọi là "Gậy ông đập lưng ông?". Trước mắt chính là một ví dụ điển hình!
Những người ngồi cùng bàn được chứng kiến một chuỗi động tác liên hoàn đầy đặc sắc đó đã không kìm được trầm trồ thán tán thưởng, khiến cho những người ở bàn khác cũng phải ngó sang.
Đột nhiên, một cậu gái trong số đó reo lên như thể phát hiện sự kiện mới: "Tôi nhớ ra rồi, hồi học đại học, anh Ngô cũng đã một lần che chắn cho anh Lộc trong một trận đấu bóng rổ. Lúc đó rất nhiều người sững sờ trước động tác tự nhiên đầy phóng khoáng đó của anh Ngô, chuyện đó đã lan truyền rầm rộ trong ký túc, biết bao người đều ngưỡng mộ anh Lộc đấy!".
-"Nhắc đến tôi cũng nhớ ra!". Tào Châu mân mê cằm, thần sắc đầy vẻ bí hiểm: "Lẽ nào thực ra Thế Huân nhà ta đã yêu cậu em khóa dưới Lộc Hàm từ lúc đó rồi? Tên tiểu tử này! Thật khéo che đậy!".
Thế Huân ngán ngẩm liếc nhìn anh ta, động tác vừa rồi rất đột ngột khiến người ngủ say cạnh anh khẽ động đậy.
Tất cả chăm chú nhìn người đẹp đang ngủ dụi dụi vào vai anh, đôi lông mi cong vút và đen nhánh khẽ run rẩy, chầm chậm mở đôi mắt đen như mắt chim bồ câu.
-"Thế Huân...", giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra từ làn môi mơn mởn, lười biếng như một chú mèo nhỏ.
Mọi người trong bàn đều bị hình ảnh đó làm cho kinh ngạc đến mức ngây người, giọng nói dịu dàng nũng nịu đó như thấm vào tận xương tủy.
Tuy ai cũng biết Lộc Hàm rất đẹp, nhưng chưa ai được chứng kiến cậu trong bộ dạng này. Trong ấn tượng của mọi người Lộc Hàm là một nam sinh thuần khiết, có đôi chút mơ màng nhưng rất kiên trì, nhưng bây giờ cậu thực sự đã trở thành một anh chàng quyến rũ hơn cả trước đây.
Thế Huân cúi mình, nâng người cậu lên, để cậu ngồi thẳng dậy, đôi môi gợi cảm của anh gần như dán chặt vào môi Lộc Hàm, tiện thể ngăn lại những lời mộng mị mà cậu sẽ nói tiếp sau đó, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Những người bên cạnh không đỏ bừng mặt thì cũng quay đi giả vờ nhìn đi chỗ khác vì hành động không kiêng dè gì của hai người.
Thế Huân cũng chẳng biết làm gì hơn, thực ra anh không phải là người thích thể hiện sự thận mật giữa hai người trước mặt người ngoài, chỉ là mỗi lần Lộc Hàm bị đánh thức, cậu đều chau mày đầy quyến rũ mà thổn thức những câu đại loại như: "Thế Huân...ôm...", "Thế Huân...đừng rời xa em...".
Những câu nói đó, khi ở nhà anh rất thích nghe, đó chính là điều bí mật nho nhỏ thuộc về riêng họ, tạm thời anh không muốn chia sẻ với người khác.-"Lộc Hàm, tỉnh rồi hả?". Thế Huân dùng tay vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt ửng hồng vì say ngủ của cậu.
Nhìn cậu mơ mơ màng màng mở bừng đôi mắt...
Chuyện này là sao?
Lộc Hàm chớp chớp mắt ngơ ngác.
Tại sao mọi người đều nhìn cậu với vẻ rất kỳ quặc? Có gì đó kỳ lạ và mập mờ không thể nói ra thành lời...
-"Ha ha...hóa ra viện trưởng Ngô của chúng ta cũng có lúc dịu dàng như thế này!". Tào Châu cười toe toét, thậm chí còn hát toáng lên: "Sự dịu dàng của anh, em mãi mãi không hiểu...".
Mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó lại tiếp tục ăn uống.
Mọi thứ lại trở về bình thường, tiệc cưới vẫn tiếp tục diễn ra.
Lộc Hàm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu giật giật tay áo Thế Huân, hỏi nhỏ: "Thế Huân, lúc nãy em không nói mơ đấy chứ?".
-"Có...". Thế Huân nhíu mày, thong thả nói: "Em nói, em yêu anh!".
-"Anh nói dối!", cậu không tin.
-"Biết thì tốt rồi!". Thế Huân cũng không đùa cậu nữa, cầm thuốc đặt trên bàn lên: "Uống thuốc đi nhé!".
-"Vâng!". Cậu ngoan ngoãn gật đầu, dùng cốc nước trong tay anh uống hết số thuốc. Sau đó khẽ dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Thế Huân múc muỗng canh gạo đỏ vào bát đưa cho cậu: "Nghỉ ngơi rồi ăn một chút đồ thanh đạm nhé!".
Lộc Hàm nhìn anh, vẫn không yên tâm hỏi: "Thật sự là em không nói gì đấy chứ?".
Thế Huân đặt muỗng xuống, dừng lại một lát rồi nhìn cậu chờ đợi: "Em muốn nói gì?".
-"Không gì cả!". Lộc Hàm lắc đầu, cầm muỗng lên ngoan ngoãn uống canh.
Khi tiệc cưới kết thúc, trời cũng đã nhá nhem tối, mọi người cũng bắt đầu rời bàn tiệc, cậu dâu cùng chú rể sửa soạn trở về Pháp hưởng tuần trăng mật. Trên đời này chẳng có bữa tiệc nào không đến hồi kết thúc, mỗi người ở đây đều ghi nhớ ngày này....
Rõ ràng ban ngày trời rất quang đãng, thế mà tối đến lại mưa tầm tã, mưa rơi trên mái nhà, mưa trên đường phố, mưa ào xuống thành một bức màn trắng mênh mang, mịt mù như thàm lụa trắng xa tít tắp. Đây là căn hộ của Thế Huân, sau khi buổi tiệc kết thúc, Lộc Hàm đề nghị qua đây xem thử, không ngờ chẳng mấy chốc trời đã đổ mưa, thế là hai người đều lười quay lại.
Căn hộ tuy rộng rãi, nhưng trang trí rất đơn giản, vừa nhìn qua là biết đây là nơi ở của một người đàn ông độc thân. Thế Huân vẫn luôn là người ưa sạch sẽ, trong phòng đương nhiên rất ngăn nắp chỉnh tề.
Một trận gió lạnh từ ngoài thổi vào khiến cho Thế Huân vừa trong nhà tắm bước ra không tránh khỏi run lên. Cửa sổ đang mở, tấm rèm cửa màu xanh thẫm đã được cuốn lên, Lộc Hàm mặc chiếc áo ngủ màu trắng của anh, hai tay ôm lấy gối, lặng lẽ ngồi lọt thỏm vào một góc trên nền đất trước cửa sổ.Thế Huân chau mày, bước lên đóng cửa phòng, quay lại nhìn cậu với ánh mắt trách móc: "Như thế này dễ bị cảm lắm đấy!".
Lộc Hàm đáng thương trân trân nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống.
Thế Huân không biết nên nói gì, liền ngồi xuống bên cạnh cậu, đến khi ôm cậu vào lòng mới phát hiện trong tay Lộc Hàm đang cầm một ly rượu thủy tinh, chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh trong ly, mùi rượu nồng nồng lan tỏa khắp nơi.
-"Em sao thế?". Sau khi tỉnh lại tại bữa tiệc hôm nay, tâm trạng của cậu đã có gì đó khác với bình thường, bây giờ lại thấy cậu uống rượu, anh không thể kìm nén nỗi xót xa trong lòng.
-"Có gì đâu!". Lộc Hàm giấu mặt vào lồng ngực anh, buồn buồn nói: "Hơi buồng ngủ một chút!".
-"Dạ dày khó chịu hả?".
-"Không...", cậu nâng chiếc ly, định uống một ngụm vang đỏ, nhưng bị Thế Huân giành mất.
-"Đừng uống nữa!".
-"Em không!". Lúc đó, cậu hơi bướng bỉnh.Thông thường người ta ví con gái như một chú mèo nhỏ, lúc này cậu trong mắt Thế Huân thật sự rất giống một chú mèo lười nhác tình nghịch.
-"Hôm nay em có gì đó rất lạ!".
Tay Lộc Hàm trở nên cứng đờ: "Lạ chỗ nào đâu?".
-"Chỗ nào không lạ?", anh cúi đầu hỏi vặn.
Lộc Hàm nhìn anh với ánh mắt long lanh, rồi đột nhiên đưa hai tay ôm lấy cổ anh, kéo anh cúi xuống, nhẹ nhàng ngẩng mái đầu và đặt lên môi anh một nụ hôn.
Làn môi mềm mại và thắm đỏ của cậu, có lẽ do tác dụng của rượu đã trở nên nóng bỏng, bắt đầu thở dốc và tỏa ra hương rượu vang thoang thoảng.Đôi mắt to long lanh là thế, giờ khắc này giống như một hồ nước ấm áp đong đầy.
Tuy gần đây sự gần gũi giữa hai người tương đối nhiều, nhưng lần nào cậu cũng tỏ ra xấu hổ và nhìn anh với ánh mắt vô tội. Bây giờ cậu chủ động thế này liệu có phải là mời gọi? Hay là do tác dụng của rượu vang?Tâm tình xáo động tận đáy lòng của Thế Huân bắt đầu dậy sóng, ánh mắt nhìn cậu càng thêm mê mẩn.
-"Thế Huân, anh đỏ mặt à?". Lộc Hàm khép hờ đôi mắt, trên môi dường như phảng phất một nụ cười.
-"...". Thế Huân khóc dở mếu dở, thực sự là anh không thích đứng trước một Lộc Hàm như thế này. Ở cậu toát lên sự nũng nịu của người phụ nữ yêu kiều và tư thế đang rất mời gọi.
Lộc Hàm nhỏ đưa ly rượu lên hỏi: "Có uống một chút không?".
-"Được thôi!", nói xong anh đưa tay ra cầm ly và che giấu sự bối rối của mình, nhưng cậu đột nhiên giành lấy ly rượu và uống một hơi cạn luôn.
-"Em...", Thế Huân vừa bực lại vừa buồn cười, định nói điều gì đó, cậu bé nhỏ trong lòng lại một lần nữa ôm lấy cổ anh, sau đó hôn lên môi anh.Đầu lưỡi mềm mại khéo léo lách vào trong, mang theo vị chua chua, chát chát. Có lẽ chất men của rượu vang và sự mềm dẻo của đầu lưỡi khéo dẫn dụ con người ta, lý trí của Thế Huân dần dần tan biến, anh vốn không phải là người dễ dàng vì mê đắm mà đánh mất bản thân, chỉ có điều người con trai trong lòng anh có tên Lộc Hàm.
Anh trở tay ôm chặt lấy thân hình vốn rất nhẹ và mềm mại của cậu, nâng niu giống như một vật báu, quyến luyến không rời...
Gió táp, mưa rơi mãnh liệt, gõ mạnh trên cửa kính, mưa, mưa xối xả cứ đổ xuống không ngừng.
Thế Huân đột nhiên bế bổng người con trai trong lòng lên, quay mình đặt cậu trên giường, những ngón tay thon dài vẫn mềm mại, tiết tấu giữa làn môi ngày càng trở nên nhanh hơn. Ánh mắt anh như vì sao đêm đăm đắm nhìn cậu, thấy vẻ mặt đầy mãn nguyện của cậu trước những động tác của mình, sự hổ thẹn trong lòng lúc đầu dần dần bị đánh bại. Những năm qua, luôn cảm thấy có một điều gì đó mà bản thân đã quên, nhưng vẫn không thể nhớ ra, đến tận hôm nay mới nhớ được, hóa ra là quên yêu chiều cậu.Mưa bên ngoài vẫn tí tách rơi, tiếng mưa gõ trên cửa kính cũng thật điên cuồng....
Lộc Hàm nằm trong bồn tắm, say đắm ngắm nhìn Thế Huân ở bên cạnh, trên môi nở một nụ cười.
-"Đang nghĩ gì vậy?", giọng Thế Huân đột ngột vang lên, làm cậu hơi giật mình.
-"Hôm nay Tiểu Phàm kết hôn, em rất vui!".
-"Ừm!".
-"David tốt như vậy, cuộc sống của Tiểu Phàm sau khi kết hôn nhất định sẽ rất hạnh phúc!".
-"Ừm!".- "Thế thì...Thế Huân, chúng ta kết hôn đi!", cuối cùng vẫn là Lộc Hàm chủ động nói ra.
-"...", Thế Huân không nói "Ừm" nữa, sự im lặng bao trùm cả căn phòng.Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn anh, ôn tồn hỏi: "Anh không muốn à?".
-"Sao thế được?", Thế Huân nhìn cậu, ánh mắt trong suốt đang đọng lại trên thên thể cậu, nhưng dường như xuyên qua đó để ngao du ở thế giới mộng ảo xa lắc xa lơ nào đó, "Chỉ là...vẫn cần phải đợi một thời gian nữa!".Lộc Hàm chầm chậm cụp mắt xuống, cũng không nói gì, giống như một đứa trẻ vừa bị người lớn từ chối điều mà nó mong mỏi bấy lâu.
-"Lộc Hàm, có một chuyện anh cần nói với em!". Thế Huân nâng cằm cậu lên, để cậu có thể nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm như hồ nước của anh, trong đó đang ánh lên hình ảnh nhỏ bé của cậu.
-"Chuyện gì cơ?", giọng nói dường như không phải là của cậu.
-"Tuần sau anh phải đi Mỹ tham dự Hội thảo giao lưu y học Trung – Mỹ!".
-"Vâng, cần đi bao lâu?". Giọng nói của cậu trầm xuống, giống như trái tim của cậu vậy.
-"Có thể kéo dài nửa tháng!". Anh nói, "Lộc Hàm, đợi anh về, chúng ta kết hôn được không?".
Cậu không trả lời, chỉ theo thói quen dựa vào ngực anh để cảm nhận được sự yên ổn. Mùi hương của anh tràn đầy khoang mũi, nhưng cậu như vừa nuốt phải ma túy, không thể ngửi thấy gì.
Dường như cảm thấy người trong lòng mình không được vui vẻ, Thế Huân hỏi: "Em sao thế?".
-"Có thể không đi được không anh?".
-"Đừng bướng bỉnh!". Thế Huân ôm lấy vai cậu an ủi, mỉm cười nói, "Em biết mà, anh cũng không nỡ rời xa em. Anh sẽ sớm quay về, mỗi sáng hãy ngoan ngoãn đi làm. Nhớ phải ăn sáng, đừng có mà vắng anh mà làm bừa đấy!".
Nếu như nũng nịu có thể giữ anh lại, cậu nhất định sẽ làm. Nhưng cậu biết, điều đó thực sự không có chút hiệu quả nào với anh. Một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng trách móc: "Người ta cầu hôn đều có hoa hồng, có bữa tối ngập tràn ánh nến còn em thì đến một cọng cọ cũng không có!".
Trong đôi mắt đen láy của Thế Huân ánh lên nét cười vui, anh hôn nhẹ lên trán cậu, giống như đanh dỗ dành một đứa trẻ, anh nói: "Đây là cầu hôn tạm thời...", ngừng lại một chút, dường như quyết tâm một điều gì đó, trịnh trọng nâng cằm cậu lên, nhìn sâu vào mắt cậu, "Đợi anh về, anh sẽ dành cho em nghi thức cầu hôn đúng như em mong đợi!".
Trong giờ khắc này, với niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng, Lộc Hàm quyết định tạm thời gạt đi nỗi buồn và sự nghi ngờ đang chế ngự trong lòng.
Cậu nắm tay anh, các ngón tay đan vào nhau.
-"Anh phải hứa với em mỗi ngày đều phải gọi điện cho em!".
-"Được!".
-"Mỗi tuần ít nhất phải lên mạng gặp em ba lần!".
-"Được!".
-"Mỗi ngày đều phải nhớ em, buổi sáng khi mở mắt dậy, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh phải là em!".
-"Được!".
-"Nếu có một anh chàng nào đó có ý định theo đuổi anh, anh phải nói với cậu ta rằng mình đã có bạn trai..., không, đã có vợ rồi!".
-"Được!".
-"Nếu như em lại hỏi anh lần nữa rằng: Có thể không đi được không, anh có thể nói "Được" chứ?".
-"...Không được!".
Thế Huân bật cười nhìn Lộc Hàm đang mặt mày bí xị rồi nhẹ nhàng vỗ về cậu: "Được rồi, không nói việc này nữa, dậy nào, nếu ngâm nữa sẽ bị lột da đấy!".
Đêm hôm đó yên bình đến kỳ lạ, Lộc Hàm cứ ôm chặt lấy anh, rúc sâu vào lòng anh, không muốn làm gì, chỉ muốn tranh thủ từng giây từng phút để hít hà lấy hơi thở của anh.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu đột nhiên nhớ đến việc khi giúp bà Tô dọn dẹp đồ đạc trong phòng của Tử Thao, cậu nhìn thấy nét bút của bạn mình ghi trên bàn: "Có một số người đơn giản như thế đấy, âm thầm làm người và làm việc, chìm đắm trong thế giới của riêng bản thân, cố chấp giữ lấy phương hướng mình chọn, làm những việc mà mình cảm thấy vui vẻ. Trên thế gian này, có một số việc không nên khiên cưỡng, tôi tin rằng, có thể cùng nhau thì đó là duyên phận; không thể cùng nhau thì đó cũng là duyên phận!".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro