Chương 19 + 20
Cả buổi chiều không ăn gì, Luhan bị đói tỉnh. Đầu ong ong, mắt cũng díp tịt không muốn mở, nhưng nghĩ tới việc phải đến trường để tìm Oh Sehun tính sổ, lập tức tinh thần tỉnh táo hẳn.
Mặc đồng phục, xuống lầu ăn sáng.
Mẹ đẹp mắt lóe quang mang không rõ ràng nhìn Luhan tủm tỉm cười không ngừng.
Chịu không nổi cách tra tấn tinh thần kiểu này, Luhan qua loa chấm dứt bữa sáng, ngồi lên xe đến trường. May mắn hôm nay đường hôm nay thập phần thông thoáng, trình độ lái xe của bác tài xế cũng rất được.
Đến Palace, KAI, Kyungsoo và Chanyeol đều nhàn nhã làm việc của mình, duy độc không thấy bóng dáng của tên gây họa ngày hôm qua.
Mất mát là điều khó tránh khỏi, cố xóa bỏ cảm giác khó nói rõ trong lòng, khẽ chớp mi một cái: “Oh Sehun đâu rồi?”
“Luhan hyung, Sehun hyung hôm nay xin nghỉ.” Chanyeol khó có khi miệng không nhai cái gì, mà đang chăm chú nghiên cứu mô hình trong tay mình.
“Nguyên nhân?”
“Trong nhà có việc.”
Trong nhà có việc? Luhan nghiêng đầu, chả lẽ thật sự có việc sao?
Luhan nằm dài trên sô pha, nhắm mắt lại. từ sáng nay, đầu cậu đã bắt đầu đau nhức lợi hại, nếu không phải vì tìm Oh Sehun tính sổ, cũng sẽ không bỏ qua cảm giác choáng váng kéo tới.
“Luhan hyung?” KAI nhìn sắc mặt Luhan ửng hồng, mà trên cần cổ tuyết trắng ẩn hiện những hồng ngân không bình thường, Sehun hyung hôm nay lại không tới trường, Luhan hyung lại muốn tìm hyung ấy, xem ra Luhan tựa hồ phát sốt rồi.
Luhan đã sắp tiến vào mộng đẹp.
“Luhan hyung!” KAI đặt tay lên trán Luhan, quả nhiên, đang định lấy di động gọi người đến thì cửa palace bị đẩy ra.
“Cậu ấy làm sao vậy?” Sehun tối sầm mặt, cau mày, nhìn người nằm dài trên ghế thở phì phò, hai má đỏ ửng.
“Sehun hyung, Luhan hyung sốt rồi.”
Sehun không nói hai lời, một phen ôm lấy Luhan, khó nén đau lòng, có lẽ việc Sehun ôm Luhan mà nói đã rất quen thuộc, Luhan chuyển đầu, tự nhiên tiến sát vào trong lòng Sehun.
Trong xe, Sehun cũng không buông cậu ra, ôm chặt vào trong ngực, nhìn cậu ngủ yên trong lòng mình, cái mũi khó chịu, liên tục thở dốc, cái miệng nhỏ nhắn đô đô tựa như không hề cao hứng. mái tóc mềm mại bởi vì cọ vào hắn mà có chút rối loạn.
“hỗn đản…” Khẽ nhỏ giọng phun ra một từ, sau đó thân mình bất giác tiến sâu vào trong lòng Sehun, hắn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu ấy, không nhịn được vươn tay nhéo nhéo cái mũi cao cao, đừng nói Sehun khi dễ cậu mà bởi vì thật sự hắn nhịn không được. hắn tự thấy định lực bản thân càng ngày càng kém.
“hỗn đản…Oh Sehun…” thanh âm nhu nhu mơ màn khiến Sehun bật cười, ôm ôm thiên hạ trong lòng, khẽ hôn lên cái trán nóng hầm hập, Luhan nguyên bản nhăn mi giờ giãn ra.
Xe dừng trước cửa nhà Lu gia, mẹ đẹp đứng trước cửa cầm túi lớn túi nhỏ chuẩn bị lên xe.
“Công chúa.” Sehun lễ phép chào hỏi.
“Hunnie à~~” Kêu Sehun nhưng mắt lại nhìn Luhan.
“Luhan phát sốt.”
“A ~ sao lại thế ~~” vẻ mặt lo lắng “Làm sao bây giờ? Ta vừa cho người giúp việc nghỉ rồi, ta định cùng Daddy Han đi du lịch.” Mẹ đẹp do dự nói: “Hunnie à ~ con có thể chăm sóc Luhan nhà ta được không?” Hai mắt long lanh nhìn Sehun.
“Vâng.” Sehun gật gật đầu, bế Luhan lên phòng.
Lúc lên máy bay, mẹ đẹp ha ha ha cười to không ngớt: “Ông xã à, em có thể làm mụ phù thủy ha ha ha…” sau đó từ một nơi bí mật gần đó, hai mắt tỏa sáng.
Ông Lu Hyun bất đắc dĩ sủng nịnh tươi cười, bà xã của ông thật đáng yêu.
Hết chương 19
Chương 20
Luhan là đại thiếu gia, đồng dạng Oh Sehun cũng thế, cho nên lần đầu tiên chăm sóc người khác, đặc biệt lại là người bệnh có chút lúng túng không biết làm sao.
Đặt Luhan lên giường, đắt chăn kín mít chỉ chừa cái đầu, đến hộp thuốc mở ra lục lọi một hồi, nếu hắn nhớ không lầm cảm mạo phát sốt hẳn là uống cái này ( Kim : anh nhớ nhầm rồi…) Oh Sehun tựa hỏi tự trả lời, lo lắng quá sẽ bị loạn, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể gọi điện kêu bác sỹ riêng đến.
“Luhan…Luhan…” Sehun nâng Luhan dậy, đỡ cậu dựa vào trong ngực mình.
“ngô…”
“Dậy uống thuốc đi em, ngoan ~” xoa xoa cái đầu đang cọ loạn trước ngực, Sehun lấy thuốc tới.
“Không…” Luhan vùi khuôn mặt đỏ rực vào lòng hắn, Sehun đặt cốc nước xuống, đỡ mặt Luhan ra.
“Ngoan đi em, uống xong ngủ tiếp có được không.” chính hắn cũng không biết giọng nói mình có bao nhiêu ôn nhu, Luhan mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc, hé miệng ra.
Sehun nhân cơ hội đem thuốc bỏ vào miệng Luhan, lại uy một chút nước.
“Ô…” thiên hạ trong lòng lại đột nhiên khóc to khiến Sehun hốt hoảng.
“Sao vậy?” hôn hôn hai má nóng hổi.
“Đắng…” Luhan vươn đầu lưỡi, khóe rơi lệ, Sehun không nói gì, Luhan bình thường nữ vương không ai bì nổi, hiện tại ốm yếu thì y như một đứa trẻ.
Đặt Luhan nằm xuống giường, cúi người hàm trụ đầu lưỡi đỏ tươi.
“Ân…” Luhan thoải mái phát ra rên rỉ, mày cũng không nhíu, cứ như vậy liền chìm vào giấc ngủ.
Sehun bất đắc dĩ lắc đầu, xuống lầu gọi điện thoại. Dùng thời gian cả buổi sáng để tự hỏi bản thân về quan hệ với Luhan, sau lại phát giác hoàn toàn vô dụng, nếu đã đến bước này thì có tránh cũng không được, trốn tránh cũng không phải tác phong của hắn. Nếu Luhan thật sự trở thành người trong lòng hắn, như vậy hắn sẽ không buông tay.
Lúc quay về phòng Luhan, thiên hạ ngủ say đem chăn đá sang một bên, quần áo chỉnh tề đã bị xả rộng hơn phân nửa, bả vai trắng tuyết bại lộ trong không khí, toàn bộ thân mình vặn vẹo trên giường.
Sehun xoa xoa mi tâm, phát sốt rồi còn không chịu nằm yên, dời đi ánh mắt dừng trên vai Luhan, giúp cậu đem chăn đắp lại ngay ngắn, ngồi bên giường nhìn cậu. An phận không được 2p, Luhan lại bắt đầu đá chăn, miệng gọi rên rỉ: “nóng…nóng…”
Luhan quờ quạng hai tay giữa không trung, Sehun cầm tay cậu giữ lại, định nhét vào trong chăn, nhưng Luhan bị hơi lạnh ở tay Sehun khiến cho thoải mái, cả người chui từ trong chăn ra, hướng trên người Sehun cọ cọ.
Sehun một trận luống cuống tay chân, không phải uống xong thuốc cảm sẽ mê man sao? Vì sao thiên hạ trước mắt này lại kì quái thế?
“Luhan, ngoan ngoãn ngủ đi em.” Sehun với lấy cái chăn chùm kín cậu lại, Luhan vung tay lên, gạt phăng cái chăn ra, sau đó bắt đầu cởi quần áo, vừa thoát vừa gọi tên Sehun, Sehun cứng còng thân mình, hiện tại là cái tình huống gì?
Đang lúc ngây người không biết làm gì, thì Luhan đã cởi gần hết chỉ còn cái quần lót lại còn ra sức vặn vẹo trong lòng hắn, Sehun một tay giữ thắt lưng hắn ngừa cậu ngã xuống, một tay giữ chăn, nhưng hành động của Luhan càng làm hắn đờ người.
Ngón tay trắng noãn lần mò cởi quần áo hắn ra, Sehun cho tới giờ chưa từng kinh hoảng như vậy, đặt Luhan lên giường, muốn bứt cậu ra, nhưng hai chân Luhan lại quặt chặt thắt lưng hắn không rời, áo sơ mi trên người bị cậu cởi ra gần hết.
Tuy rằng Luhan hiện tại đang mở to mắt nhưng Sehun cam đoan đầu óc cậu vẫn đang ngủ, cho nên hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì.
Hết chương 20
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro