Chương 14


Chương 14

Edit: Shiheco

"Đào Mộ không phải cậu học diễn xuất à? Hiểu tài chính từ lúc nào thế?" Biết rõ bạn tốt mình tuyệt đối không phải loại người bắn tên không đích tùy tiện tiếp cận người khác, Lạc Dương tỏ vẻ khó hiểu nhìn Đào Mộ, cảm thấy thế giới này thật ảo.

Đào Mộ im lặng không nói. Hắn đương nhiên không thể nói là do đời trước mình học chuyên ngành tài chính.

Lại nói tiếp, đời trước Đào Mộ chuyển sang học tài chính, còn phải cảm ơn Thẩm Dục. Lúc ấy hắn vừa trở lại Thẩm gia, cứ như kẻ điên mà tìm mọi cách nhằm vào Thẩm Dục. Cố ý chuyển tới trường đại học Thẩm Dục đang theo, còn đặc biệt ghi danh khoa tài chính. Sở dĩ làm như vậy, ngay từ đầu chỉ là muốn chứng minh bản thân cũng chẳng hề thua kém Thẩm Dục. Còn vì sao lại không chọn khoa văn học mà Thẩm Dục ghi danh, phần nhiều vẫn là vì Thẩm gia. Dù sao họ Thẩm kinh thương nhiều thế hệ, lúc ấy Đào Mộ cho rằng, bản thân học tài chính sẽ có nhiều tiếng nói chung với người nhà họ Thẩm hơn. Đáng tiếc trong mắt người khác, loại hành vi này không nghi ngờ là bằng chứng tố cáo hắn chỉ vì cái lợi trước mắt mà bất chấp tất cả. Thẩm Nguyên còn vì thế mà châm chọc mỉa mai hết sức bài xích hắn, cho rằng hắn không biết tự lượng sức, dám mơ tưởng tranh đoạt những thứ thuộc về người thừa kế chân chính Thẩm Thần.

Chuyện về sau càng chứng minh được, hắn đánh giá quá cao chỉ số thông minh của mình!

Nhưng nói đi phải nói lại, lúc trước Đào Mộ từ bỏ khoa diễn xuất đại học Kinh Ảnh, một lòng dốc hết vào lĩnh vực tài chính không quen thuộc. Ban đầu ngay cả công thức tính toán cũng xem không hiểu, mỗi ngày chỉ biết máy móc ghi nhớ những tin tức số liệu bản thân chẳng chút hứng thú, trong mắt người khác không dùng được, cơ bản chẳng nhìn ra tác dụng trong thời gian ngắn, bị bạn học cùng khóa châm chọc là tủ sách hai chân bản hiện đại... Không ngờ sống lại một đời, những tư liệu đó ngược lại trở thành thứ tài sản quý giá nhất của hắn.

Quả nhiên tục ngữ nói rất đúng, sách bạn từng đọc, khó khăn bạn từng trải, rồi cũng có một ngày sẽ dùng đến. Tuy ngày đó tới chậm cả một đời.

"...... Chỉ tùy tiện nói thôi." Đào Mộ phục hồi lại tinh thần, thuận miệng có lệ Lạc Dương.

Lạc Dương hừ một tiếng, căn bản không tin lời Đào Mộ. Tùy tiện nói nói mà có thể khiến tên tư bản không thấy thỏ không chịu rải ưng như Lệ Khiếu Hằng móc ra danh thiếp, tên nhóc này chắc không biết danh thiếp của Lệ Khiếu Hằng khó lấy được tới mức nào.

"Vừa rồi chúng tôi ăn chân gà Đào tiên sinh đích thân nướng. Lễ thượng vãn lai, tôi cũng muốn mời Đào tiên sinh ăn bữa cơm xoàng." Đối mặt nhân tài, trước giờ vẫn thích chủ động xuất kích Lệ Khiếu Hằng tươi cười ôn hòa. Khiến người khác như đắm mình trong gió xuân: "Không biết Đào tiên sinh có nể mặt?"

(Lễ thượng vãn lai: có qua có lại)

Đào Mộ nhíu mày, còn chưa mở miệng, Lệ Khiếu Hằng lại nói: "Tôi thấy Đào tiên sinh rất có cái nhìn với tình trạng giao dịch dầu mỏ hiện nay. Thật không dám dấu, gần đây tôi cũng đang rất quan tâm với thị trường tài chính quốc tế, đối với phương diện giá dầu còn rất nhiều nghi vấn. Hôm nay nghe quân nói một buổi, thật có chút mở rộng tầm nhìn. Mong Đào tiên sinh không tiếc chỉ giáo."

Sống lại thời gian này, muốn nói Đào Mộ không có ý tưởng gì với cơn chấn động tài chính ấy , đó là không thể. Bất kỳ ai hiểu rõ lịch sử tài chính trở lại thời đại này, chỉ sợ đều muốn hô phong hoán vũ một phen. Chỉ tiếc Đào Mộ trong túi ngượng ngùng, uổng có tầm mắt không có tư bản, đến cùng vẫn chẳng thể làm được gì.

Lúc này Lệ Khiếu Hằng chủ động đưa ra lời mời, Đào Mộ ngược lại cảm thấy có thể trao đổi một phen. Dù cho sau lần nói chuyện này, hắn không chiếm được lợi ích thật sự nào. Chỉ cần có thể kết một thiện duyên với vị Lệ Khiếu Hằng này, có lẽ sau này sẽ dùng đến —— chẳng hạn như lúc đóng phim cần kéo đầu tư gì đó.

Nghĩ vậy, Đào Mộ không còn do dự nữa, lập tức đồng ý lời mời của Lệ Khiếu Hằng. Lệ Khiếu Hằng bày ra phong độ nhân sĩ mà bản thân đắp nặn hoàn mỹ trong nhiều năm du học, tự mình giúp Đào Mộ mở cửa xe. Dáng vẻ ôn nhu cẩn thận làm Lạc Dương vừa xem vừa liên tục hừ lạnh, khinh bỉ muốn lật trời.

Gã cắm hai tay vào túi giương mắt nhìn trời, đang muốn theo lên xe, đã thấy bạn tốt mặt vô biểu tình nhìn qua: "Chẳng phải cậu còn phải tới đoàn phim tham ban sao?"

Lạc Dương: "...... Tớ còn chưa ăn cơm đấy!"

"Tới đoàn phim ăn. Chẳng phải cậu nói thời gian trước nổi giận lung tung, đắc tội gần hết người trong đoàn sao? Vừa lúc nhân dịp này tham ban, mang theo chút đồ ngon mua chuộc lòng người đi. Miễn cho cả đoàn phim đều oán than dậy đất, đối với cậu cũng không tốt."

Lạc Dương nhịn không nổi, lại liếc mắt khinh bỉ 108 lần: Nói nghe đường hoàng ghê, còn không phải là muốn vứt gã lại, tự mình mang người đẹp đi hẹn hò à.

Nghĩ đến đây, lòng Lạc Dương hơi động, híp mắt nghi ngờ đánh giá Lệ Khiếu Hằng, không biết tên bạn cổ hủ độc thân từ trong bụng mẹ này có phải đã nghĩ thông thật không đây.

Tiếc là ngay từ nhỏ trên mặt Lệ Khiếu Hằng đã chẳng mấy khi lộ ra vui buồn, cực kỳ có hàm dưỡng. Lạc Dương nhìn vài lần, vẫn không nhìn ra rốt cuộc Lệ Khiếu Hằng đang nghĩ gì.

Thật ra ý tưởng của Lệ Khiếu Hằng vô cùng đơn giản. Y chỉ lo Lạc Dương mà xuất hiện trên bàn tiệc, sẽ không tự chủ được bẻ đề tài đi lệch hướng —— tương giao nhiều năm, Lệ Khiếu Hằng cũng cực kỳ hiểu rõ cái nết "Không làm việc đàng hoàng" này của bạn tốt.

Đại Mao Tiểu Béo đang tranh đoạt vài cái chân gà, động tác nhất trí đứng sau lưng Đào Mộ, dùng hành động thực tế chứng minh bản thân thề quyết phải tùy tùng theo sau.

Lệ Khiếu Hằng cũng không để bụng. Lái xe mang người tới khách sạn năm sao gần đó.

"Không biết Đào tiên sinh thích dùng gì?" Trong phòng nhỏ trang hoàng tinh xảo, Lệ Khiếu Hằng nâng thực đơn đưa cho Đào Mộ, mặt ôn hòa mỉm cười.

Về xu hướng thị trường dầu mỏ quốc tế, mấy tháng gần đây Lệ Khiếu Hằng luôn tự hỏi rất nhiều. Y có thể ẩn ẩn cảm thấy có tư bản quốc tế đứng sau màn thúc đẩy, cũng có thể nhận thấy tình hình kinh tế đang ngày càng khẩn trương. Nhưng tầm mắt Lệ Khiếu Hằng bị thời cuộc cản trở, trước sau vẫn chưa thể đưa ra kết luận chính xác tình hình đến cuối cũng sẽ diễn biến tới tình trạng nào. Bởi vậy vô pháp hạ quyết tâm. Hôm nay nghe Đào Mộ phân tích một phen, không thể nói giải đáp toàn bộ khúc mắt, nhưng một ít lĩnh ngộ vẫn phải có.

Thế nên y cam tâm tình nguyện mời bữa cơm này. Dù cho những lời kế tiếp Đào Mộ nói không nêu được bất kỳ quan điểm thực tế nào, nhưng chỉ với buổi trò chuyện ban chiều, cũng đáng để Lệ Khiếu Hằng y bỏ ra thời gian ăn bữa cơm này.

Đào Mộ không chút khách khí chọn vài món mình thích. Hắn là người thiện về nấu nướng, khẩu vị cũng kén, chọn đều là món chiêu bài tốn nhiều thời gian, yêu cầu cực cao đối với cả nguyên liệu nấu ăn lẫn tay nghề đầu bếp.

Lúc sau Lệ Khiếu Hằng lại theo phép lịch sự đưa thực đơn cho Đại Mao Tiểu Béo, hai người ý tứ chọn hai món. Thực đơn lại về trong tay Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng không phải người sành ăn, lại thêm yêu cầu nghề nghiệp của người làm tài chính khá là tranh thủ thời gian, trong vấn đề ăn uống trước giờ đều yêu cầu đơn giản mau lẹ. Chẳng qua vừa mới ăn chân gà nướng của Đào Mộ, đầu lưỡi đang còn rất kích thích. Hiếm có dịp chọn thêm vài món đặc sản địa phương dưới sự đề nghị của Đào Mộ.

Hành động này nếu để Lạc Dương thấy, nói không chừng còn phải chấn động một phen.

Nhất thời người phục vụ nhận lại thực đơn, đưa lên nước trà và điển tâm mà Lệ Khiếu Hằng đã chọn.

Lệ Khiếu Hằng tự tay rót một tách trà cho Đào Mộ, ôn hòa cười nói: "Cũng không biết Đào tiên sinh thích uống trà hay là cà phê. Bản thân tôi du học nước ngoài nhiều năm, theo lý hẳn là thích uống cà phê. Nhưng tôi lại rất yêu uống trà. Đặc biệt là phổ nhĩ."

Đào Mộ đối vấn đề này ngược lại không ý kiến gì, thật ra hắn càng thích uống đồ uống có ga. Trà sữa cũng không tệ.

Đại Mao Tiểu Béo nhăn tít hai khuôn mặt, mắt lom lom mà nhìn chằm chằm bình phổ nhĩ kia. Lệ Khiếu Hằng hơi hơi mỉm cười: "Tôi thật là sơ sót, thanh niên tuổi các cậu, chắc sẽ không thích cà phê hay trà rồi."

Chỉ là hành động cử chỉ trước đó của Đào Mộ quá mức trầm ổn thành thục, làm Lệ Khiếu Hằng sinh ra ảo giác như giao lưu với bạn cùng lứa.

Sau đó Lệ Khiếu Hằng kiểm điểm một chút sự vô ý của mình, gọi người phục vụ tới, lần nữa kêu thêm một bình nước ép trái cây cùng ba bình đồ uống có ga.

Đại Mao Tiểu Béo vì thế cảm thấy vị Lệ tiên sinh này thật là một người không tệ.

Lệ tiên sinh thật không tệ nghiêng đầu, hàn huyên vài câu với Đào Mộ, không chút dấu vết dẫn dắt đề tài tới thế cục kinh tế hiện nay.

Đào Mộ có tâm kết giao với Lệ Khiếu Hằng, tự nhiên muốn phô bày bản lĩnh của mình trước mặt kim chủ tương lai. Tuy không dám biết gì nói hết, nhưng bắn tên có đích lời lời đáng giá, vài phen trò chuyện xuống, ngược lại khiến những ý tưởng vốn mơ hồ của Lệ Khiếu Hằng càng thêm rõ ràng.

Chỉ có Đại Mao Tiểu Béo là thật sự chả hiểu gì xấc, ôm đồ uống im như thóc.

"... Tình hình quốc tế hiện nay thay đổi bất ngờ, sóng ngầm mãnh liệt, y theo suy tính của tôi, vốn còn muốn đứng ngoài quan sát một hồi. Lại không ngờ Đào tiên sinh tuổi còn nhỏ, vậy mà đã có lĩnh ngộ sâu như thế đối với tình hình kinh tế." Lệ Khiếu Hằng cũng không truy hỏi Đào Mộ rốt cuộc làm thế nào để biết được những điều trên. Trong mắt y, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Huống chi thế giới rộng lớn, không thiếu nhất chính là kỳ nhân dị sự. Y du học ở Mỹ nhiều năm, cũng từng gặp qua thiên tài mới mười tuổi đã tung hoành khắp thị trường chứng khoán, cuồn cuộn kiếm về mấy tỷ đô la, bằng vào thực lực bản thân mà quấy đảo thị trường tài chính toàn cầu.

Phân tích của Đào Mộ với thị trường tài chính quốc tế tuy bộc lộ ra tài năng, nhưng cũng không phải chỉ toàn là nói suông mặc sức tưởng tượng, một số vẫn là có ít dấu vết để lại. Chỉ có thể nói Đào Mộ khá có thiên phú với lĩnh vực tài chính, lý giải độc đáo. Nghĩ vậy, Lệ Khiếu Hằng ngược lại cảm thấy khá tiếc nuối khi Đào Mộ chọn theo nghiệp diễn xuất.

"Chẳng hay Đào tiên sinh ——"

"Lệ tiên sinh vẫn nên trực tiếp gọi tôi là Đào Mộ đi." Đào Mộ bất động thanh sắc mà uống ngụm trà. Sống lại một đời, ở lâu với đám Đại Mao Tiểu Béo và mấy người trẻ tuổi trong phim trường, thật có chút khó thích ứng với phong cách nghiêm trang thế này của Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng nhoẻn miệng cười, thuận thế nói: "Vậy cậu cũng đừng gọi tôi Lệ tiên sinh. Trực tiếp kêu Lệ đại ca đi."

"Lệ đại ca." Đào Mộ biết nghe lời phải. Xưng hô vừa ra khỏi miệng, thật ra lại càng làm rõ hơn phương thức giao lưu có chút cũ kỹ câu thúc của hai người.

Lệ Khiếu Hằng nhìn sắc mặt Đào Mộ, không biết như thế nào, đột nhiên mở miệng thốt ra một câu: "Tôi năm nay mới 25 tuổi."

Đào Mộ: "......"

Lệ Khiếu Hằng hồi lại thần, có chút xấu hổ giải thích nói: "Ý tôi là ...... Chúng ta cũng xem như là bạn cùng trang lứa, không cần khách khí quá."

Đào Mộ nói thầm trong lòng đương nhiên không khác nhau rồi, đời trước trước khi chết hắn cũng đã 28!

Nhưng Đào Mộ rất khéo léo không mở miệng nữa. Tuy không biết vì sao, Đào Mộ vẫn ẩn ẩn cảm thấy Lệ Khiếu Hằng tựa hồ có hơi để ý tuổi tác của mình.

Lệ Khiếu Hằng cũng không biết bản thân đang khó ở chỗ nào. Trầm ngâm một lát, khó khăn lắm mới sửa sang lại suy nghĩ thật tốt, tiếp tục nói: "Vừa rồi tôi muốn hỏi, Tiểu Mộ cậu có ý định sẽ chuyển sang học tài chính không? Tôi cảm thấy cậu rất có thiên phú trên phương diện này, nếu không theo ngành thì thật đáng tiếc." Còn nhiệt tình đề nghị, nếu Đào Mộ thật sự có ý làm tài chính, có thể đảm nhiệm chức cố vấn đầu tư tại Khiếu Hằng tư bản nhà y.

Đào Mộ hơi khó hiểu nhìn Lệ Khiếu Hằng: "Theo tôi được biết, trước giờ ngành tài chính luôn có yêu cầu rất cao đối với người làm nghề. Tôi không phải người có kinh nghiệm lâu năm, cũng không phải sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường top ..."

"Người xưa còn biết khao khát nhân tài. Tôi lại chẳng phải đồ ngốc, gặp được thiên tài như Tiểu Mộ, đương nhiên là muốn ra sức mời chào." Lệ Khiếu Hằng cười cầm lấy đủa chung, gắp vào chén Đào Mộ một miếng thịt vịt hoa quế: "Chẳng hay Tiểu Mộ có đồng ý cho tôi cơ hội này?"

"Cảm ơn lòng nhiệt tình của Lệ đại ca, nhưng tôi vẫn thích đóng phim hơn." Sống lại một đời, Đào Mộ đã sớm lên kế hoạch đầy đủ cho tương lai. Tất nhiên sẽ không vì đôi câu vài lời của Lệ Khiếu Hằng mà thay đổi.

Lệ Khiếu Hằng không rõ tại sao Đào Mộ lại chấp nhất với việc làm diễn viên như thế, nhưng cũng không đánh giá thêm gì về lý tưởng tương lai của Đào Mộ. Chỉ cười nói: "Tôi thấy cậu rất có lý giải riêng trong việc nghiên cứu thị trường quốc tế hiện nay. Từ đây có thể nhìn ra được mặc dù cậu muốn đóng phim, nhưng cũng không hoàn toàn bài xích việc kiêm thêm chức. Như vậy xin mạo muội hỏi một câu, tôi có thể mạn phép mời Tiểu Mộ cậu đến làm cố vấn đầu tư cá nhân cho Lệ Khiếu Hằng tôi không? Cậu chỉ cần phụ trách riêng tôi thôi. Thế nào?"

Mắc nối quan hệ với Lệ Khiếu Hằng vốn là mục đích quan trọng nhất Đào Mộ nhận lời mời ăn bữa cơm này. Bây giờ Lệ Khiếu Hằng chủ động kết giao, hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Chỉ là trước khi nhận lời, còn phải khách khí khiêm tốn một phen đã: "...... Cái nhìn của tôi chỉ là lý luận suông, cũng không có kinh nghiệm thao tác thực tế. Lệ đại ca mời tôi làm cố vấn đầu tự, chính là đang mại hiểm rất lớn đấy."

"Vừa hay, tôi làm đầu tư tài chính, am hiểu nhất chính là khống chế nguy hiểm." Lệ Khiếu Hằng thả lỏng cười cười, vươn tay tới: "Như vậy, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Hai tay bắt lấy giữa khoản không. Lệ Khiếu Hằng nhạy bén cảm giác được, trên tay Đào Mộ có rất nhiều vết chai mỏng, không hề trắng trẻo bóng loáng như vẻ ngoài. Chẳng qua những ngón tay thon dài có lực, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, ngược lại khá giống với chủ nhân nói, khiến người ta tiếp xúc càng lâu lại càng thêm an tâm.

.........

Hết chương 14

16/11/19

Sh: Lâu quá lâu mới ra chương mới, không biết mn còn nhớ tui không (TT^TT)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro