☆, chương 110 Điều kiện của Diệp Phàm

☆, chương110 Điều kiện của Diệp Phàm

Edit: Shiheco

"Sao anh lại chạy tới nơi này?" Bạch Vân Hi lạnh mặt bước vào phòng hỏi.

Diệp Phàm chắp tay sau lưng, vô tội chớp mắt: "Chẳng ai quan tâm đến tôi hết, không có ai nên tôi chỉ đành tùy tiện dạo quanh chút thôi, không cẩn thận liền dạo tới đây."

"Mộ thiếu, xin lỗi, quấy rầy anh nghỉ ngơi." Bạch Vân Hi vô cùng xin lỗi gật đầu với Mộ Liên Bình.

Mộ Liên Bình lắc đầu, nói: "Không có việc gì."

Bạch Vân Hi nhìn nhìn người trông coi té xỉu bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Sao người này lại hôn mê?"

Diệp Phàm đứng phía sau Bạch Vân Hi, lén Bạch Vân Hi hung ác bày ra một dấu "x" với Mộ Liên Bình.

"Chắc là anh ta hơi mệt thôi." Mộ Liên Bình nói.

Diệp Phàm nghe vậy, vừa lòng cho Mộ Liên Bình một "like".

Mộ Liên Bình khó hiểu dò hỏi, nói: "Bạch tam thiếu, vị này là......"

Bạch Vân Hi có chút xấu hổ nói: "Anh ta tên Diệp Phàm, là...... bạn trai tôi, rất thích gây rắc rối!"

Mộ Liên Bình ngây ngốc nhìn Bạch Vân Hi, hồi lâu không lấy lại tinh thần, bạn trai! Thế mà lại là bạn trai, không ngờ Bạch gia tam thiếu lại là đồng tính luyến ái!

Diệp Phàm bất mãn nói: "Vân Hi, em nói bậy gì vậy, tôi mới không thích gây rắc rối đâu!"

Bạch Vân Hi: "......"

"Bạch thiếu, tôi hơi đói, có thể phiền cậu giúp tôi lấy ít đồ ăn không?" Mộ Liên Bình hỏi.

Bạch Vân Hi nhíu mày, biết Mộ Liên Bình muốn mình lánh mặt để nói chuyện riêng với Diệp Phàm, bèn gật đầu đồng ý, trước khi đi, Bạch Vân Hi đánh cho Diệp Phàm một ánh mắt cảnh cáo.

Mộ Liên Bình nhìn Diệp Phàm đầy quái dị, toàn thân đề phòng nói: "Vừa rồi cậu nói có việc nhờ ông tôi giúp, chẳng hay là việc gì?"

Diệp Phàm nhìn dáng vẻ Mộ Liên Bình như lâm đại địch, nói: "Anh trông có vẻ khá khẩn trương nhỉ, anh sợ cái gì, tôi cũng đâu có ăn anh."

Mộ Liên Bình: "......"

"Mới nãy anh nhìn thấy Bạch Vân Hi chứ?" Diệp Phàm hỏi.

Mộ Liên Bình gật đầu, "Thấy được!"

"Đó là vợ tương lai của tôi! Tôi với Vân Hi đã quen nhau lâu rồi, nhưng ông cụ Bạch gia lại chướng mắt đứa cháu rể như tôi!" Nói tới đây sắc mặt Diệp Phàm bắt đầu phẫn nộ, "Lão già đáng ghét đó, không biết nghĩ thế nào nữa, lại đi chướng mắt đứa cháu rể ưu tú như tôi, còn lấy chổi rượt đuổi tôi ra ngoài."

Mộ Liên Bình nhìn biểu tình Diệp Phàm như có khổ đại thâm cừu, phụ họa: "Bạch lão gia tử, đúng là không nên đuổi cậu......"

"Đúng đó, tôi nghe nói Bạch lão đầu rất nghe lời ông ngoại anh! Vậy anh bảo ông ngoại anh giúp tôi khuyên bảo Bạch lão đầu đi! Anh thấy sao?" Diệp Phàm nói.

Mộ Liên Bình cau mày, nhìn Diệp Phàm, khó hiểu nói: "Chỉ thế thôi?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Chỉ thế thôi!"

Mộ Liên Bình: "......" Cho nên, hoàn toàn không giống như những gì anh tưởng tượng, không liên quan tới Mộ gia, cũng chẳng dính líu gì với mấy gia tộc cổ võ khác, Diệp Phàm thần bí xuất hiện trong phòng bệnh anh như thế, chỉ là muốn ông ngoại giúp cậu ta làm mai?

"Chỉ cần như vậy, cậu liền đồng ý chữa khỏi cho tôi." Mộ Liên Bình không thể tin được nói.

"Đúng vậy! Chính là như vậy." Diệp Phàm gật đầu nói.

Nếu Mộ Liên Bình mắc bệnh lạ gì khác, có lẽ Diệp Phàm sẽ suy xét đòi Mộ Liên Bình thêm một khoản, nhưng Mộ Liên Bình chỉ bị Linh Diễm Quả phá hủy kinh mạch, rút cổ năng lượng hỏa diễm này ra cũng rất có lợi với việc tăng tiến tu vi của Diệp Phàm, vì thế Diệp Phàm bèn không mở miệng đòi thêm.

Diệp Phàm thấy Mộ Liên Bình không nói lời nào, có chút thiếu kiên nhẫn lấy ra một tấm danh thiếp, nói: "Thân thể anh mấy ngày tới sẽ không có việc gì, lần rút năng lượng hỏa diễm thứ hai ước chừng sẽ là năm ngày sau, nghĩ kỹ rồi liên lạc với tôi!"

Mộ Liên Bình: "......"

......

Từ Nguyên Thanh có chút khẩn trương đẩy cửa ra, nhìn thấy Mộ Liên Bình thần sắc bình tĩnh ngồi ở đầu giường, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Liên Bình, cháu tỉnh rồi! Cảm giác thế nào?" Từ Nguyên Thanh bước tới cạnh Mộ Liên Bình, giọng điệu ôn hòa hỏi.

Mộ Liên Bình liếc thấy Từ Nguyên Thanh đến, có chút xin lỗi nói: "Thực xin lỗi ông ngoại, khiến ông lo lắng!"

"Nói bậy gì đó! Với ông ngoại còn khách khí như vậy." Từ Nguyên Thanh bắt lấy cổ tay Mộ Liên Bình xem xét, khá là ngoài ý muốn nói: "Kỳ quái, cổ năng lượng rối loạn trong cơ thể cháu biến mất rồi."

Y thuật của Từ Nguyên Thanh cũng không tệ lắm, nhưng ông có vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách giải quyết luồng năng lượng kia, mà bây giờ, luồng năng lượng ấy lại không cánh mà bay.

"Vừa rồi có một người tới đây, rút cổ năng lượng đó ra rồi." Mộ Liên Bình nói.

Từ Nguyên Thanh lắp bắp kinh hãi, nói: "Vừa rồi có người tới?"

Mộ Liên Bình gật đầu, đem chuyện của Diệp Phàm nói một lần.

Từ Nguyên Thanh giật mình trừng lớn mắt, nói: "Bạn trai Bạch Vân Hi, chàng thanh niên ấy có bản lĩnh thế sao?"

Từ Nguyên Thanh mấy năm gần đây ru rú trong nhà, chẳng biết mấy về chuyện của Diệp Phàm.

Hiện tại Mộ Liên Bình vừa nói vậy, Từ Nguyên Thanh lập tức nghĩ tới vài chuyện bị ông bỏ quên.

Ví dụ như, bùa chú trên tay người nhà họ Bạch, còn có phòng thân pháp khí, phẩm tướng đều không tầm thường, lại ví như, Bạch lão gia tử càng già càng dẻo dai, dung mạo so với mấy năm trước thậm chí còn trẻ hơn vài tuổi, hoặc như chuyện Bạch Vân Hi giờ phút này đáng ra nên triền miên giường bệnh, nhưng hiện tại thoạt nhìn tinh thần có vẻ như rất tốt.

"Diệp Phàm cho cháu một cảm giác sâu không lường được, cháu cảm thấy cậu ta rất lợi hại, tộc lão trong Mộ gia cũng chưa chắc đã lợi hại bằng cậu ta, cậu ta còn trẻ như thế, không biết là tu luyện thế nào nữa." Mộ Liên Bình có chút bội phục, lại có chút cô đơn nói.

Từ Nguyên Thanh cau mày, trong lòng thở dài. Đứa cháu ngoại này của ông là một võ si, cố tình ông trời không chìu lòng người, bây giờ tu vi tẫn hủy, nửa đời sau e là phải nằm liệt trên giường.

"Coi bộ, tìm một thời gian, ông phải đến thăm hỏi vị Diệp Phàm này mới được."

"Cháu cảm thấy người này không đơn giản, không biết công pháp cổ võ của cậu ta là học được ở đâu, có quan hệ gì với các gia tộc cổ võ khác không."

Từ sau khi bắt đầu cải cách, thiên địa linh khí đoạn tuyệt, rất nhiều gia tộc còn trụ vững, nhưng tài nguyên trợ giúp tiến cảnh lại ngày càng thiếu, Linh Diễm Thụ của Mộ gia bị lộ ra ngoài, không ít thế lực đều mơ ước tới Linh Diễm Quả.

Diệp Phàm liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề trên người Mộ Liên Bình, Mộ Liên Bình không nhịn được hoài nghi, Diệp Phàm có thể là thám tử của các thế lực khác.

Từ Nguyên Thanh cau mày, nói: "Ngược lại cũng có khả năng này." Tài nguyên hữu dụng càng ngày càng ít, cạnh tranh giữa các cổ võ thế gia cũng rất kịch liệt, cổ võ tu giả vì cướp đoạt tài nguyên mà quyết chiến sinh tử cũng là có.

......

"Ông nội, cháu vừa tới thăm Mộ thiếu, nghe nói anh ta đã theo Từ đạo trưởng ra ngoài." Bạch Vân Cẩn nói.

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu, nói: "Ông biết, hình như bọn họ ra ngoài để tìm Diệp Phàm."

Bạch Sĩ Nguyên vuốt cằm, chạng vạng hôm qua, Từ Nguyên Thanh vẫn còn mặt ủ mày chau, dáng vẻ mất hồn như không biết phải làm thế nào, vừa tới tối Từ Nguyên Thanh đã bình tĩnh lại, tâm tình còn khá tốt hỏi thăm ông về Diệp Phàm.

"Tìm Diệp Phàm?" Bạch Vân Cẩn hỏi.

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Sao Từ đạo trưởng lại tìm Diệp Phàm?" Bạch Vân Cẩn khó hiểu nói.

"Hôm qua lúc chúng ta mở họp, Diệp Phàm lén lẻn vào phòng Mộ Liên Bình, cậu ta vừa tới, Mộ Liên Bình lập tức tốt hơn nhiều." Bạch Sĩ Nguyên nói.

Bạch Vân Cẩn sửng sốt một chút, trừng lớn mắt, nói: "Ông nội, ý của ông là, Diệp Phàm trị khỏi cho Mộ Liên Bình?"

"Chữa khỏi không nhất định, thế nhưng chắc là Diệp Phàm đã ngăn chặn tình trạng của Mộ Liên Bình chuyển biến xấu."

"Diệp Phàm lợi hại vậy sao?" Bạch Vân Cẩn nói.

"Diệp Phàm cậu ta sâu không lường được." Thằng nhóc Diệp Phàm này quá gợi đòn, gợi đòn đến mức khiến người ta quên mất bản lĩnh của cậu ta.

Bạch Vân Cẩn gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

......

Từ Nguyên Thanh theo địa chỉ tìm được tới cổng biệt thự của Diệp Phàm, lập tức bị dọa sợ rồi.

Trước cổng tiểu khu Hân Duyệt, tụ tập không ít fangirl, rất nhiều fans giơ poster Diệp Phàm, biểu ngữ đứng ở cửa.

Bộ phim Diệp Phàm quay, đã bắt đầu chiếu, hình tượng một thân bạch y, tiên phong ngạo cốt, phong hoa tuyệt đại của Diệp Phàm trong phim, mê đảo không ít người.

Cộng thêm tin tức trước kia của Diệp Phàm, trên người Diệp Phàm che phủ một hơi thở thần bí, tuy Diệp Phàm xuất hiện không nhiều lắm nhưng độ nổi tiếng cũng không hề kém.

"Chiếc xe trong video mấy cậu biết không? Là xe của Nhị công tử tập đoàn Thái thị Thái Chấn Tuấn, xe là Thái Chấn Tuấn cho Diệp Phàm mượn, kết quả nam thần lái xe vượt cả vận tốc ánh sáng, biến mất không thấy."

Vị fans này vừa thốt lên, những fans còn lại lập tức sôi trào!

Sôi nổi tỏ vẻ Diệp Phàm thật là lợi hại! Nam thần thiên hạ vô địch.

"Ông ngoại, những người này hình như đều là tới tìm Diệp Phàm." Mộ Liên Bình nói.

Từ Nguyên Thanh gật đầu, nói: "Hẳn là."

Trước khi tới Từ Nguyên Thanh có hỏi thăm Bạch Sĩ Nguyên về thân thế của Diệp Phàm, tin tức hỏi thăm được, khiến Từ Nguyên Thanh rất là ngoài ý muốn.

Diệp Phàm chẳng hề xuất thân từ cổ võ thế gia, chỉ là đời sau của một gia tộc nhỏ, Bạch Sĩ Nguyên cũng nhắc qua chuyện Diệp Phàm làm khách mời trong một bộ phim, nhưng Từ Nguyên Thanh chỉ xem như Diệp Phàm rảnh rỗi không có chuyện gì muốn dạo chơi chút, cũng không để trong lòng, nhìn thấy nhóm fans trước cổng biệt thự, Từ Nguyên Thanh khá là giật mình.

"Diệp thiếu hình như còn rất được hoan nghênh!" Mộ Liên Bình không nhịn được nói thầm.

"Tu luyện cổ võ, cần phải thanh tâm quả dục, anh chàng Diệp Phàm này cũng không biết nghĩ thế nào, thế mà lại dấn thân vào giới giải trí."

"Ông ngoại, nơi này nhiều bảo vệ như thế, chúng ta có vào được không?"

Từ Nguyên Thanh: "......"

......

Một chiếc Jeep rách tung toé chạy tới, trong xe ngồi một thanh niên mang kính râm, trên quần áo dát đầy vàng.

Xe vừa lái tới, liền có không ít fangirl tiến lên chụp ảnh.

Chàng trai trên xe, không ngừng phất tay chào fans chụp ảnh.

Từ Nguyên Thanh liếc nhìn chiếc xe rách nát ấy một hồi, dời tầm mắt, nghĩ thầm: Chẳng lẽ ông bế quan lâu quá rồi, không biết xu thế trào lưu bên ngoài, bây giờ không lưu hành siêu xe nữa mà chuyển sang xe nát rồi sao? Một chiếc xe rách nát như vậy lại có nhiều người tranh nhau chụp ảnh như thế?

"Từ đạo trưởng, ngài tới bái phỏng Diệp thiếu sao?"

Từ Nguyên Thanh sửng sốt một chút, phát hiện người trên xe cư nhiên chào hỏi ông.

Thái Chấn Tuấn tháo kính râm xuống, Từ Nguyên Thanh thật vất vả mới phân biệt ra được.

Hôm qua Thái Chấn Tuấn có theo Thái Soái đến gặp mặt Từ Nguyên Thanh, bất quá, Thái Chấn Tuấn biến hóa hơi lớn, Từ Nguyên Thanh thiếu chút nữa không nhận ra nổi.

"Là Thái nhị thiếu à!"

"Chúng ta đừng nói chuyện ở đây, tôi mang hai người vào."

Mộ Liên Bình đầy tò mò nhìn Thái Chấn Tuấn, đi theo Thái Chấn Tuấn vào khu biệt thự.

"Thái nhị thiếu, sao cậu lại lái một chiếc xe rách như thế?" Mộ Liên Bình tò mò hỏi.

Thái Chấn Tuấn cực kỳ đắc ý nói: "Anh đừng có xem thường chiếc xe rách này của tôi! Đây là một chiếc xe thần, nó có thể bay."

Mộ Liên Bình kinh ngạc nói: "Có thể bay, không thể nào."

Thái Chấn Tuấn cười nói: "Đương nhiên có thể bay, trên mạng đều nói như vậy." Chỉ có điều lúc cậu lái thì chẳng bay được chút nào, "Hôm qua có một người, muốn dùng Lamborghini của cậu ta đổi với tôi, tôi còn không chịu đấy! Xe này của tôi nha, tôi phải biến nó thành bảo vật truyền lại cho hậu nhân."

Mộ Liên Bình: "......"

..........

Hết chương 110

12.9.19

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro