☆, chương 25 rút lui cổ mộ
☆, chương 25 rút lui cổ mộ
Edit: Shiheco
Trương Văn Đào đi tới, nói: "Tiểu huynh đệ cậu muốn theo đuổi Bạch thiếu sao?"
Diệp Phàm xoa xoa mặt mình, nói: "Đúng vậy! Bất quá, em ấy thật lạnh lùng. Rõ ràng trước kia có rất nhiều người theo đuổi tôi mà." Sau khi tới thế giới này, hình như hắn không còn được hoan nghênh như trước nữa, rõ ràng hắn vẫn thông minh tuyệt đỉnh giống như trước, hơn nữa, hắn còn có thể tu luyện nữa nha.
"Tiểu huynh đệ cậu thật ghê gớm nha!" Phải biết rằng nếu Bạch gia lão gia tử biết có một tên ngốc sỏa như vậy theo đuổi Bạch Vân Hi, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn gia hỏa này một trận.
Diệp Phàm nhìn bầu trời, nói: "Đêm nay, ngay cả ánh trăng cũng không có, phiền toái lớn rồi."
Trương Văn Đào gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Chỉ sợ thời tiết ngày mai sẽ không quá tốt."
Diệp Phàm có chút buồn bực nói: "Bạch Vân Hi không thích tôi ngủ với em ấy, tôi cũng không thích ở chung một lều với người xa lạ, vẫn là không cần ngủ."
Trương Văn Đào: "......"
Diệp Phàm nhấp môi, tính toán đả tọa một đêm, nơi này linh khí vẫn thực sung túc, vẫn có thể xem là phong thuỷ bảo địa để tu luyện.
Sắc trời ngày càng tối, rất nhanh ngoại trừ mấy binh lính tuần tra còn có Diệp Phàm, những người còn lại đều lâm vào ngủ say.
Bạch Vân Hi ở trong lều ngủ mơ mơ màng màng, một trận tiếng ca truyền vào trong tai y, Bạch Vân Hi không tự chủ được từ trên giường đứng lên, mở lều đi ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Vân Hi nhìn thấy một nữ tử mặc cung trang khom người với y.
Bạch Vân Hi không khống chế được đi về phía cung trang nữ tử.
"Phu quân. Theo ta về nhà đi." Một bàn tay trắng như tuyết duỗi tới trước mặt Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi nhíu nhíu mày, không có đáp lại.
Bạch gia tam thiếu Bạch Vân Hi, không thích nữ nhân, càng không thích nam nhân, ngày thường nếu không phải người quen thuộc, thì không tới gần y được.
Một đạo Lôi Quang Phù ném đến trên bàn tay trắng noãn trước mặt Bạch Vân Hi, một tiếng động giòn vang vang lên bên tai Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi nguyên bản mơ mơ màng màng lập tức bị đánh thức, cổ trang mỹ nữ trước mắt biến thành một con cương thi cổ quái!
Thấy rõ gương mặt thật của thứ trước mắt, Bạch Vân Hi tràn đầy hoảng sợ lui ra sau hai bước, Bạch Vân Hi từ trước đến nay không tin quỷ thần, chợt nhìn đến một cái thây khô như vậy, không nhịn được có chút sợ hãi.
Diệp Phàm chắn trước mặt Bạch Vân Hi, "Ngươi cũng đã có mười tám người chồng rồi, không cần lòng tham không đáy, y sau này sẽ thành thân với ta."
Thanh âm của cương thi cổ quái vang lên, Bạch Vân Hi không thể nào nghe hiểu được.
"Mười tám người kia ngươi đều từ bỏ, chỉ cần y, ngươi thật đúng là có mới nới cũ nha! Bất quá, không thể nhường cho ngươi, đây là vợ tương lai của ta." Diệp Phàm cười cười nói.
Cương thi vươn tay, lao tới hướng Bạch Vân Hi muốn bắt, Diệp Phàm lấy ra một thanh kiếm, chém về phía cung trang cương thi.
Bạch Vân Hi nghe được một trận âm thanh kim loại giao nhau.
Cung trang cương thi tránh thoát Diệp Phàm, hướng về phía Bạch Vân Hi nhào tới, Diệp Phàm lưu loát vứt ra năm sáu tấm Lôi Quang Phù, ngăn trở đường đi cung trang cương thi.
Lôi Quang Phù ào ào oanh tạc nứt vỡ thi thể cung trang cương thi, nứt ra từng cái lỗ lớn, cương thi nguyên bản đã đáng sợ, càng thêm dữ tợn.
Bạch Vân Hi rút ra súng lục trên người, "Bang bang" công kích bắn về phía cung trang cương thi.
Diệp Phàm nhân cơ hội lại quăng ra mấy lá bùa.
Cung trang cương thi kêu nhỏ một tiếng, tràn đầy phẫn nộ xoay người rời đi.
"Đó là thứ gì?" Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm hỏi.
"Ngàn năm cương thi!"
"Những lời trước đó anh nói, không phải nói giỡn?" Bạch Vân Hi sắc mặt như thường, thế nhưng cánh tay không ngừng rung rẩy, biểu hiện ra nội tâm khẩn trương của y, trước đó Diệp Phàm nói, mộ chủ hảo nam sắc, y chỉ xem như đang nghe chuyện cười, không nghĩ tới......
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Trên người em âm khí rất nặng, cương thi quỷ quái thích nhất người như vậy, cố tình em còn hướng tới trung tâm mộ địa mà đi vào, nơi này địa thế đặc thù, là nơi tụ âm khí, vô cùng thích hợp cho cương thi."
Bạch Vân Hi: "......"
Trương Văn Đào mang theo kiếm đi tới, Diệp Phàm nhìn đến Trương Văn Đào đầy người chật vật, nói: "Trương đại sư, ông đi đâu vậy ? "
"Vừa rồi tôi nghe được động tĩnh, cảm thấy là có tà vật quấy phá, liền ra ngoài nhìn một chút. Sau khi ra ngoài, đã bị mấy tên cương thi cuốn lấy, còn may vừa rồi vị công chúa đại nhân kia hạ lệnh rút lui, mấy tên cương thi đómới không dây dưa với tôi nữa."
"Sự tình có chút khó giải quyết, tôi sợ là phải thông tri cho người trong tông môn." Trương Văn Đào nói.
Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng rồi, đúng rồi, ông mau đi thông tri đi."
Cương thi rời đi huyệt mộ, chỉ có thể phát huy ra mấy phần thực lực bản thân, Diệp Phàm vẫn là có chút tự mình hiểu lấy, tuy rằng vừa rồi hắn bức lui vị công chúa đại nhân kia, nhưng hạ mộ liền khó nói, người chôn cùng trong mộ chỉ sợ không phải ít, đối phương chiếm cứ địa lợi, lấy tu vi luyện khí hai tầng hiện tại của hắn, xâm nhập vào trong ngôi cổ mộ này, chỉ sợ không có đường sống.
Bạch Vân Hi có chút mê hoặc nói: "Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, những người khác sao vẫn không tỉnh?"
"Bọn họ trúng thi khí, đều lâm vào hôn mê." Trương Văn Đào nói.
"Thi khí, nghiêm trọng sao?" Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm liếc mắt một cái nhìn Bạch Vân Hi đang khẩn trương, an ủi nói: "Yên tâm đi, thể chất tốt nhiều nhất chỉ là cảm mạo, phát sốt, thể chất kém thì bệnh nặng một hồi, hẳn là sẽ không chết người."
"Còn ông ngoại tôi!" Tiếu Trì tuổi tác đã không nhỏ, thân thể cũng không tính quá tốt.
"Bạch thiếu yên tâm, ông ngoại cậu có ngọc bội của Diệp thiếu, ngọc bội kia có công năng trừ tà, hẳn là không có trở ngại, chỉ là mộ địa này nước quá sâu, tạm thời vẫn là đừng động tới." Trương Văn Đào nói.
Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Vâng."
Bạch Vân Hi kỳ thật đối với cổ mộ cũng không phải đặc biệt có hứng thú, chẳng qua Tiếu Trì muốn tới, y liền đi theo tới giải sầu, bất quá, đêm qua gặp được con cương thi kia, Bạch Vân Hi đã đánh mất ý niệm lưu lại giải sầu.
Bạch Vân Hi nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy cũng tốt, chỉ là không biết ông ngoại có nguyện ý đi hay không."
"Yên tâm đi, ông ấy sẽ nguyện ý đi, những người khác đều bị bệnh, ông ta một lão già, ở lại có ích gì." Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi: "......"
......
Ngày hôm sau, người trong khu cắm trại đều ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, trong mười hai vị bộ đội đặc chủng có năm người ngã bệnh, nhân viên hiệp trợ công tác càng là ngã bệnh một tảng lớn.
Tiếu Trì cau mày, trên đất trống đi đi lại lại, nói: "Thật là kỳ quái, ngày nay người trẻ tuổi sao lại không được việc như thế, thế nhưng cả đám đều ngã bệnh, rõ ràng lão già như ta đều hảo hảo, nói trắng ra chính là khuyết thiếu rèn luyện a! Ngày thường không rèn luyện, bây giờ thấy hậu quả."
Nhìn những người khác đều ngã bệnh, mình lại lông tóc không tổn hao gì, Tiếu Trì một mặt lo lắng vô cùng, nhưng cũng có vài phần thỏa thuê đắc ý, cảm thấy mình là càng già càng dẻo dai.
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nói: "Ông ngoại, ông là bởi vì có ngọc bội che chở mới không có việc gì......"
Tiếu Trì trợn trắng mắt, nói: "Sao có thể, ông chưa từng nghe thấy, ngọc bội và sinh bệnh có cái liên quan gì, con khi nào thì cũng mê tín vậy?"
Bạch Vân Hi: "......"
Tiếu Trì nhìn thoáng qua mấy tên cao to bị bệnh, lại nhìn nhìn ngọc bội trên người mình, trong lòng cũng thêm vài phần hoài nghi, "Sao ông cảm thấy ánh sáng ngọc bội này hình như ảm đạm một ít, chẳng lẽ thật là do ngọc bội thay ông chắn tai?"
"Hẳn là đi." Bạch Vân Hi nói.
Trương Văn Đào đi tới trước mặt Bạch Vân Hi, nói: "Bạch thiếu, chúng ta cần phải lập tức lên đường, không thể kéo dài tới buổi tối."
Bạch Vân Hi gật gật đầu, nói: "Tôi biết."
Bạch Vân Hi có loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, loại cảm giác này làm lưng y như bị kim châm, rất không thoải mái.
Diệp Phàm nói y là Thiên Âm thể, đối với quỷ quái mà nói là đại bổ, lời này đại sư trước kia xem bệnh cho y cũng từng nói, Bạch Vân Hi tuy không hoàn toàn tin tưởng, lại ít nhiều có vài phần lo lắng, trên người Diệp Phàm có rất nhiều chỗ thần kỳ, Bạch Vân Hi không thể không thận trọng đối đãi Diệp Phàm .
Bạch Vân Hi nhìn thoáng qua hướng Diệp Phàm, phát hiện người nọ đang vui vẻ thoải mái ăn hồ lô ngào đường, lập tức không biết là cảm giác gì.
"Ngài cũng đã thấy, nơi này rất nhiều người đều bị bệnh, căn bản không thể đi đường, bất quá, tôi đã thông báo cho đội cứu hộ địa phương, khiến cho bọn họ mau chóng tổ chức người đến đây cứu viện." Bạch Vân Hi nói.
Trương Văn Đào thở dài, nói: "Hy vọng tốc độ của đội cứu hộ có thể nhanh một chút."
......
Dương Phi bọc một cái chăn, ngồi bên đống lửa, cả người run run nói: "Thật lạnh! Sao lại lạnh như vậy a! Tôi cảm giác bản thân sắp bị đông lạnh thành nước đá, nơi này quá không may mắn."
Dương Phi không ngừng lạnh run, sắc mặt xanh trắng.
Diệp Phàm chóng eo đi đến trước mặt Dương Phi, vui sướng khi người gặp họa nói: "Vẻ mặt anh thoạt nhìn như bị thận hư."
Dương Phi xấu hổ cười cười, nói: "Diệp thiếu, cậu thật ghê gớm a! Vẫn sinh long hoạt hổ như mọi ngày."
"Nơi này cũng chỉ là thi khí, âm khí nặng một chút, không ảnh hưởng được tới tôi." Diệp Phàm thỏa thuê đắc ý nói.
Dương Phi vô cùng hâm mộ nói: "Diệp thiếu thể chất thật tốt a!"
"Anh thoạt nhìn thật suy nha! Xem anh đáng thương, nào, cái này cho anh." Diệp Phàm lấy một lá bùa trừ bệnh đưa cho Dương Phi.
Dương Phi khó hiểu nói: "Đây là cái gì?"
"Anh cầm vỗ lên ngực mình một chút thì tốt rồi." Diệp Phàm nói.
Dương Phi lấy bùa chú, hướng ngực mình chụp một phát, bùa chú tức khắc hóa thành tro, cùng lúc đó, Dương Phi cảm giác hàn khí khắp người đều biến mất vô tung, cả người nhẹ nhàng không ít.
"Diệp thiếu, cậu cho tôi thứ gì vậy? Nhìn có vẻ không tồi, lại cho tôi thêm một tấm nữa đi." Dương Phi nói.
Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, nói: "Nằm mơ."
Dương Phi: "......"
Trương Văn Đào đi đến bên người Diệp Phàm, nói: "Anh bạn trẻ bùa chú này không sai!"
Long Hổ Sơn cũng không am hiểu về bùa chú, thế nhưng Ngọc Thanh Quan thật ra ra không ít chế phù đại sư, Long Hổ Sơn mỗi năm đều sẽ tìm Ngọc Thanh Quan mua sắm bùa chú, bất quá, Ngọc Thanh Quan chế tác bùa chú chính mình còn không đủ dùng, bởi vậy bùa chú Long Hổ Sơn có thể mua được cũng không nhiều lắm.
"Ông muốn sao? Hai mươi vạn một tờ bán cho ông." Diệp Phàm nói.
Dương Phi nghe được Diệp Phàm báo giá tức khắc mở to mắt, hai mươi vạn một tờ, mới vừa rồi anh vỗ một phát như vậy, liền vỗ rớt hai mươi vạn, lại nghĩ đến tác dụng kỳ diệu của bùa chú, Dương Phi lại cảm thấy tiền nào của nấy.
"Diệp tiểu hữu trên tay còn có bao nhiêu tờ?" Trương Văn Đào hỏi.
"Mười tờ." Diệp Phàm nói.
"Đều cho tôi đi." Trương Văn Đào nói.
Diệp Phàm thầm nghĩ: Đại khách hàng a! Hai người thuận lợi hoàn thành giao dịch, Diệp Phàm nhìn tiền trên tài khoản, tràn đầy tiếc nuối liếc mắt nhìn Dương Phi một cái, nói: "Sớm biết rằng nơi này có người muốn mua bùa, tôi đã không cho anh xài chùa (=)))."
Dương Phi: "......"
Trương Văn Đào lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Diệp Phàm, nói: "Diệp thiếu, về sau có chuyện gì, đều có thể tìm tôi, nếu như có bùa chú, cũng có thể bán cho tôi."
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Văn Đào một cái, nói: "Được nha! Được nha!" Gặp được một người mua hào phóng, trong lòng Diệp Phàm ít nhiều có chút cao hứng.
Trương Văn Đào đem mười lá bùa đều dùng trên những người sinh bệnh, sau khi dùng qua bùa chú, người vố dĩ đang ốm yếu lập tức khôi phục sinh khí, không cần chờ người đội cứu hộ tới, đội khảo cổ đã cầm tay đi ra ngoài.
Công việc khảo cổ lần này, liền như vậy đầu voi đuôi chuột kết thúc.
..........
Hết chương 25
15.9.18
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro