☆, chương 75 họa cổ trạch

☆, chương 75 họa cổ trạch

Edit: Shiheco

Diệp Phàm đi theo Trương Huyên vào Giang gia, có lẽ là do Hoàng Thạch Chung thất lợi, thái độ Giang lão gia tử đối với Trương Huyên tốt hơn không ít.

Trương Huyên yêu cầu mang theo Diệp Phàm vào phòng bệnh Giang Thục Nhã, ông Giang cũng sảng khoái đồng ý.

Giang Thục Nhã đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dù cho dáng vẻ có xanh xao bệnh tật, Giang Thục Nhã vẫn rất xinh đẹp.

"Cô nàng này bây giờ xấu quá đi! Nhìn không ra luôn." Diệp Phàm vui sướng khi người gặp họa nói.

Trương Huyên: "......" Xấu lắm sao? Rõ ràng vẫn rất đẹp mà.

"Nếu về sau dáng vẻ cô ta vẫn luôn như vầy, đoán chừng sẽ chẳng mặt mũi nào mà dám tranh giành Vân Hi với tôi nữa." Diệp Phàm cao hứng nói.

Trương Huyên hít sâu một hơi, nói: "Diệp thiếu, anh với Bạch thiếu chính là một đôi thiên hạ vô song, Giang tiểu thư sẽ không tạo thành uy hiếp với anh, anh có thể yên tâm!"

"Tôi cũng nghĩ vậy á, ai dám giành giật với tôi, tôi sẽ chỉnh chết người đó." Diệp Phàm đắc ý dào dạt nói.

Trương Huyên: "......"

Diệp Phàm nhắm mắt lại, cả người bất động.

Trương Huyên nhìn Diệp Phàm đảo mắt cái đã biến thành hoá thạch, nhíu nhíu mày. Diệp Phàm chìm vào mộng cảnh, thấy được một phụ nhân đoan trang quý khí.

Diệp Phàm thấy được cuộc đời của phụ nhân đó, phụ nhân xuất thân tôn quý, thủ đoạn tàn nhẫn, trượng phu tuy hoa tâm, nhưng đối với người thê tử như bà vẫn khá là tôn trọng, một chúng tiểu thiếp đều bị bà đàn áp đến không hề có lực đánh trả.

Dưới thủ đoạn của phụ nhân, các tiểu thiếp lần lượt sinh non, thai chết trong bụng, cuối cùng cả một gia tộc lớn, chỉ còn lại có hai đứa nhỏ.

Một đứa là phụ nhân sinh, đứa khác xuất từ một vị quý thiếp thâm chịu gia chủ yêu thích, chính thất phu nhân và quý thiếp hai người tranh đấu gay gắt nhiều năm, mỗi người lại có một đứa con trai, theo sự trưởng thành của con nối dõi mỗi người, chiến đấu cũng càng thêm gay cấn, cuối cùng phu nhân cũng hại chết nhi tử của quý thiếp, nhưng sự tình lại đột nhiên xảy ra chuyển biến.

Diệp Phàm trợn mắt, Trương Huyên nhìn Diệp Phàm, nói: "Thế nào?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Chính là truyền phát lại một đoạn ký ức!"

Trương Huyên tò mò hỏi: "Ký ức, về chuyện gì?"

"Về hai người phu nhân chốn hậu trạch, chính thất thê tử thủ đoạn tàn nhẫn, hại chết tất cả hài tử của hết thảy các thị thiếp mà phu quân mình cưới chỉ dư lại đứa con của quý thiếp, đến cuối cùng, hắn cũng bị con trai bà tống cho một chén rượu độc, thăng thiên."

"Sau đó, quý thiếp nói cho bà ta, lúc con trai hai người sinh ra, đã bị bà ấy tráo đổi rồi, thế nên, đứa con quý thiếp bị bà ta hại chết kia, mới chính là máu mủ ruột thịt của bà, còn đứa con mà bà ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, hao hết trắc trở mà tính toán chi li, thì lại chính là con quý thiếp."

"Vị chính thất phu nhân ấy không tin, quý thiếp giở trò ngay trước mặt chính thất phu nhân, quăng chết tôn tử bà. Chính thất phu nhân sống sờ sờ bị tức chết!"

"Đây chính là cháu nội bà, chẳng qua, bà vẫn luôn cho nó là cháu của ta, không phải bà vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn nó chết sao? Ta đây sẽ thành toàn cho bà nhé." Quý thiếp nói xong câu này, liền ném đứa bé trên tay xuống đất, đầu rơi máu chảy!

Trương Huyên cau mày, nói: "Quá thảm!"

Bị con nuôi tính kế, hại chết thân sinh nhi tử, nhìn cháu ruột bị hại chết ngay trước mắt, khó trách oán niệm không tiêu tan, vẫn luôn nghĩ cách tự sát.

"Toàn gia kia đều không phải thứ tốt lành gì, nam nhân này cũng thật kỳ quái, cưới một ổ nữ nhân rắn rết, cũng không sợ bị cắn một ngụm." Diệp Phàm lắc lắc đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

"Vị chính thất phu nhân kia cuối cùng thế nào?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Chính thất phu nhân nhìn nhi tử, tôn tử đều đã chết, mất hết hy vọng, sau đó tự sát, chính là dùng cây trâm mà Giang Thục Nhã đã mua á."

"Giang Thục Nhã kế tiếp sẽ thế nào?" Trương Huyên hỏi.

"Giang Thục Nhã sẽ lặp đi lặp lại liên tục trải qua giấc mộng này, mệnh cách cô ta tương xứng với nữ quỷ kia, qua một thời gian nữa, cô ta sẽ cảm thấy những gì nữ quỷ trải qua chính là cô ta trải qua, nếu tâm trí cô ta không đủ kiên định, thì sẽ luôn muốn tự sát! Cũng có thể sẽ mãi mãi nằm ở đó, biến thành người thực vật" Diệp Phàm nói.

"Vậy anh xem bây giờ phải làm sao đây?" Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Nếu, có thể tìm được quỷ hồn của con trai nữ quỷ kia, có lẽ, có thể độ hóa được bà ta!"

Trương Huyên hơi vội vàng nói: "Vậy phải tìm bằng cách nào?"

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Cái này, thì tôi không biết!"

Trương Huyên: "......"

"Đừng có nhìn tôi như vậy, tuy tôi đây thông minh tuyệt đỉnh, một bước trăm kế, nhưng thánh nhân cũng có lúc bó tay mà, huống chi là tôi?" Diệp Phàm đúng lý hợp tình nói.

Trương Huyên: "......" Người thông minh chân chính cũng sẽ chẳng nói mấy lời thế này đâu ha!

......

Lúc Bạch Vân Hi đến biệt thự Diệp Phàm, Trương Huyên và Diệp Phàm đang cãi nhau ỏm tỏi.

"Làm sao vậy?" Bạch Vân Hi đi vào đại sảnh hỏi.

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, lộ ra một nụ cười sáng chói lóa.

Diệp Phàm giống như đứa nhóc vừa tìm được chỗ dựa vậy, giơ ngón tay lên chỉ vào Trương Huyên, vô cùng buồn giận nói: "Vân Hi, tên khốn này chê tôi vẽ tranh xấu kìa."

Bạch Vân Hi: "......"

Trương Huyên lấy tranh ra, đưa tới trước mặt Bạch Vân Hi, khá là bất đắc dĩ nói: "Bạch thiếu, không phải tôi cố ý gây sự đâu! Là tranh  Diệp thiếu vẽ thật sự nhìn không ra cái gì cả."

Bạch Vân Hi: "......"

"Tranh này là sao? Có lợi ích gì?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gãi gãi đầu, không nói gì.

Bạch Vân Hi nhíu mày, nói: "Làm sao vậy, không thể nói sao?"

Diệp Phàm lắc đầu, vội vàng nói: "Không có, nhưng mà không phải tôi muốn ra ngoài làm ăn đâu, là tên nhóc này nhất quyết kéo tôi đi á."

Trương Huyên: "......" Diệp Phàm cái tên thê quản nghiêm này, qua cầu rút ván cũng thật là trôi chảy.

Trương Huyên xin lỗi cười cười, nói: "Cái này, Bạch thiếu, là do tôi gặp khó khăn, nên mới nhờ Diệp thiếu hỗ trợ."

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy, tên nhóc này quá vô dụng, nên tôi mới qua cứu tràng thôi."

Trương Huyên: "......"

Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, nói: "Rốt cuộc là chuyện thế nào!"

Trương Huyên đơn giản đem sự tình nói lại một lần, Bạch Vân Hi cũng hiểu đại khái mọi chuyện.

"Đây chính là căn nhà đó! Nữ nhân bám vào người Giang Thục Nhã sống ngay tại ngôi nhà này, chúng ta chỉ cần tìm được nhà, thì có thể tìm được quỷ hồn của những người khác ở chung quanh." Diệp Phàm nói.

Trương Huyên nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Bạch thiếu, không phải tôi xoi mói đâu! Nhưng bức tranh này của Diệp thiếu, thật sự vẽ quá ư là trừu tượng, trình độ giám định và thưởng thức của tôi thì hữu hạn......" Muốn dựa vào bức tranh này tìm ra ngôi nhà ấy, tìm tám trăm năm cũng tìm không ra.

Bạch Vân Hi: "......" Bức tranh này quả thật vẽ chẳng ra gì, bản lĩnh hội họa của Diệp Phàm, thật sự là có chút không xong.

Bạch Vân Hi quay đầu, nhìn Diệp Phàm, nói: "Đây là anh vẽ một khu nhà cổ?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Không sai, chính là một ngôi nhà cổ, chắc là từ thời nhà thanh, nữ quỷ kia quỷ linh hẳn là không lớn, chỉ có hơn hai trăm năm thôi."

"Anh nhìn thấy tòa cổ trạch này bằng cách nào?"

"Tôi hả? Tôi đi vào giấc mộng á!" Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Bạch Vân Hi liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Vậy tôi có thể đi vào giấc mộng của anh, để xem tòa cổ trạch này không?"

Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Cái này không được, tôi sẽ không mơ giấc mộng ấy, nhưng tôi có thể tiến hành cộng hưởng linh hồn, đem hình ảnh tôi nhìn thấy truyền cho em."

Trương Huyên cau mày, có chút kích động nói: "Vậy sao lúc trước anh nghĩ tới cộng hưởng linh hồn với tôi hả?"

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, nói: "Mơ đi cưng, linh hồn cộng hưởng chỉ có người yêu mới làm, tôi mới không thèm làm với tên quê mùa như cậu đâu ha."

Trương Huyên vội vàng nói: "Hóa ra là chuyện giữa người yêu, vậy hai người mau làm đi, mau làm đi, tôi sẽ không xen vào......" Trương Huyên thầm nghĩ: tên ngốc Diệp Phàm này vậy mà dám ghét bỏ cậu, cậu mới chướng mắt Diệp Phàm nè.

Bạch Vân Hi: "......"

Diệp Phàm nắm tay Bạch Vân Hi, dùng trán nhẹ nhàng dán lên trán Bạch Vân Hi, một đoạn hình ảnh được truyền vào đầu Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi thấy được một khu nhà lớn cổ kính, một vị phụ nhân đoan trang diễm lệ bước ra từ trong đại trạch, y thấy được phụ nhân thuần thục tính kế, cuối cùng cả đời lại bị hủy bởi mưu kế ......

"Tận dụng hết thảy để mưu tính, cuối cùng lại trả giá bằng chính mạng sống của mình!" Tỉnh táo lại Bạch Vân Hi lắc đầu nói.

Diệp Phàm cau mày, nói: "Nói đến cùng, chỉ có thể trách trình độ khoa học kỹ thuật lúc đó còn chưa đủ phát đạt, đến xét nghiệm ADN cũng không có."

Bạch Vân Hi: "......"

Trương Huyên: "......" Lời này của Diệp Phàm, thế mà lại khiến cậu không còn lời gì để nói.

"Bạch thiếu, cậu có nhìn thấy tòa nhà kia không?" Trương Huyên hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Thấy được, chờ chút tôi sẽ vẽ ra đây."

Bạch Vân Hi cầm lấy bút, rất nhanh một khu nhà cổ kính lập tức hiện ra sống động trên giấy, Trương Huyên nhìn hình ảnh được vẽ ra, thiếu chút nữa kích động đến lệ nóng doanh tròng, đây mới là tranh mà cậu muốn nè! Còn cái thứ mà Diệp Phàm vẽ, đó là vẽ bùa cái quỷ gì thế!

"Vân Hi, em vẽ thật là đẹp mắt!" Diệp Phàm cực kỳ tán thưởng nói.

Trương Huyên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nhịn không được nói: "Đúng vậy! Bạch thiếu vẽ rất đẹp, đẹp hơn anh nhiều."

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Tôi vẽ cũng đẹp mà, chỉ là phong cách vẽ hơi khác với Vân Hi thôi."

Trương Huyên: "......"

"Phía trên đó, hẳn là hai chữ thạch phủ." Bạch Vân Hi nói.

Trương Huyên đột nhiên vui vẻ, "Thật tốt quá, có hai chữ này, lúc điều tra lên, sẽ thuận tiện hơn nhiều." Trên bảng hiệu viết "Thạch phủ" vậy nói lên hộ nhân gia kia họ thạch, cứ như vậy, phạm vi sẽ thu nhỏ lại rất nhiều, Diệp Phàm tên ngốc này, manh mối rõ ràng như thế mà cũng nhìn không ra, chỉ biết vẽ nguệch ngoạc mấy nét còn xấu hơn đứa bé mới lớn.

......

Trương Huyên cầm tranh đi mất, trong biệt thự, chỉ còn dư lại Bạch Vân Hi và Diệp Phàm.

"Vân Hi, sao em lại tới đây, nhớ tôi hở?" Diệp Phàm vô cùng hưng phấn hỏi.

Bạch Vân Hi trợn trắng mắt, nói: "Anh nghĩ đẹp quá ha! Chị họ anh đến chỗ tôi tìm anh đó, anh biết không?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Nha đầu chết tiệt kia đi tìm em? Cô ta tốt nhất không nên có ý định đào góc tường tôi, bằng không, tôi nhất định phải cho cô nếm thử chút lợi hại cua tôi, hừ."

"Cô ta là chị họ anh đấy! Sao lần trước anh lại không nhận ra nhỉ?"

"Cô ta lớn lên khó coi, tôi nhận không ra cũng chẳng có gì kỳ quái cả! Nếu cô ta đẹp như em vậy, tôi nhất định có thể nhận ra được." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi: "......" Diệp Phàm tên háo sắc này.

"Ảnh Sát Môn hình như xác định Tống Phẩm Nguyên đã chết, phái người ra ngoài điều tra nguyên nhân chết của Tống Phẩm Nguyên, gần đây chỉ sợ thủ đô sẽ có điều biến cố." Bạch Vân Hi nói.

"Tin tức Tống Phẩm Nguyên tử vong, đã bị người ta biết?" Diệp Phàm nói thầm.

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Tống Phẩm Nguyên đến kỳ không trở lại Ảnh Sát Môn, hình như Ảnh Sát Môn có thủ đoạn đặc thù nào đó, xác định Tống Phẩm Nguyên đã chết."

Tin tức Tống Phẩm Nguyên chết vừa truyền tới Tống gia, hình như Tống lão gia tử đã lập tức ngất đi, ở trong mắt người Tống gia, Tống Phẩm Nguyên vẫn luôn không địch thủ, một người vô địch như thế lại vô thanh vô tức bị người xử lý, cũng khó trách Tống lão gia tử chịu không nổi.

Ảnh Sát Môn đều là sát thủ, đồng môn tương tàn cũng là chuyện thường, cho nên cái gọi là tình đồng môn, chắc cũng chỉ là hữu hạn.

Bất quá, Bạch Vân Hi nghe nói, Ảnh Sát Môn có một quy củ, nếu có chủ sự nào đó trong môn bị giết chết, ai có bản lĩnh xử lý kẻ đã giết vị chủ sự đó thì sẽ có thể kế thừa chức vụ trước kia của vị chủ sự ấy, nếu qua một tháng, không ai làm được điều này, chủ sự mới sẽ được chọn thông qua phương thức cạnh tranh nội bộ.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Nếu như nữ quỷ đến từ nơi khác cũng tốt, vừa lúc Diệp Phàm có thể rời khỏi thủ đô, tránh đi đầu sóng ngọn gió, chờ một tháng sau lại nói.

..........

Hết chương 75

27.3.19

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro