☆, chương 92 minh hôn

 ☆, chương 92 minh hôn

Edit: Shiheco

Thương Thành Võ gia.

"Cha, cha, cha mau xem chú nhỏ nổi tiếng rồi nè. Bây giờ chú nhỏ đang đóng phim truyền hình, trên báo viết chú nhỏ là tân hoan của Đường Ảnh Đế, hai người đêm khuya hẹn hò, cha, hẹn hò là thế nào? Không phải chú nhỏ đang theo đuổi Bạch thiếu sao? Sao tự dưng lại ở cùng với Đường Ảnh Đế?"

Võ Tư Hàm lắc đầu, nói: "Đi đi đi, đứa nhóc như con, quan tâm mấy loại chuyện này làm gì?"

"Cha à, cha đừng có xem thường con! Cha biết không, trong trường có rất nhiều bạn học nữ tranh nhau để làm bạn gái con đó, cái gì con cũng biết hết á!"

Võ Tư Hàm: "......"

Võ Hào Cường ngồi trên sô pha lắc lắc mông, "Chẳng lẽ con nhìn lầm chú nhỏ, chú nhỏ thật ra là một hoa hoa công tử, không nên nha! Chú nhỏ nói với con, chú ấy là tình thánh."

Võ Tư Hàm: "......"

"Tư Hàm, anh xem ở đây có một đoạn video, lượt chia sẻ đã tới mấy chục triệu." Đường Ninh bước vào nói.

Võ Tư Hàm click mở video ra xem, trên video một nam tử mặc đồ cổ trang, thật sự có chút hương vị chi lan ngọc thụ, tuyệt đại phương hoa, nam tử cổ trang thực hiển nhiên là Diệp Phàm, chỉ là so với phong cách nhất quán của Diệp Phàm thì có hơi khác, dưới video có rất nhiều comment nhắn lại thật đẹp trai, thật tiên.

"Biểu đệ đây là làm sao vậy? Không phải bắt quỷ sao? Thế nào lại quay sang dấn thân vào vòng giải trí?" Võ Tư Hàm nói.

"Con biết rồi, nhất định là việc bắt quỷ làm ăn không tốt, nên chú nhỏ mới quay sang làm minh tinh, minh tinh kiếm tiền mau mà! Tùy tiện nhận một hai hợp đồng phát ngôn thì tiền đã ào ào chảy vào túi, trong lớp con có rất nhiều bạn học nữ đều la hét sau này phải làm minh tinh mới được." Võ Hào Cường nói.

Võ Tư Hàm: "......"

......

Diệp Phàm nhìn tạp chí, cau mày, cực kỳ không vui nói: "Kẻ nào vậy chứ? Chỉ biết viết bừa! Đừng để cho tôi biết là kẻ nào, bằng không, tôi cho hắn đẹp mặt."

"Diệp thiếu, thật ra cậu nên cảm kích vị phóng viên lá cải này mới đúng. Trong giới giải trí mà! Không sợ tai tiếng, chỉ sợ không có tiếng, ít nhất, bây giờ cậu đã nổi tiếng rồi." Lương Hân ê ẩm nói.

Lương Hân thật có chút ghen tỵ Diệp Phàm, nhớ lúc trước ngày ả xuất đạo phải vất vả lắm mới dựa vào scandal mà nổi tiếng, còn Diệp Phàm thì sao, vừa bước vào giới, đã có Bạch đại thiếu đỡ đầu lót đường sẵn, bây giờ còn móc nối quan hệ với Đường Ảnh Đế. Thế nhưng tên nhóc Diệp Phàm này hình như quá đắc ý vênh váo, một chân giẫm hai thuyền, cũng không sợ lật thuyền.

"Nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại như tôi đây, cần phải tạo scandal để nổi tiếng sao? Tạo scandal, thủ đoạn cấp thấp như thế, chỉ có số ít ngôi sao nhỏ không lên nổi mặt bàn mới làm thôi." Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng nói.

Lục Oánh: "......" Những lời này của Diệp Phàm, một gậy tre đánh chết bao nhiêu người nha!

"Diệp thiếu, anh với Đường Ảnh Đế ra ngoài làm gì vậy? Người như Đường Ảnh Đế, không biết có bao nhiêu chó săn đang chầu chực đợi sẵn đâu." Lục Oánh nói.

Diệp Phàm nằm trên ghế dài, buồn bực nói: "Kiếm tiền thật không dễ mà! Vừa sơ sẩy chút thanh danh đã hư mất, còn đám phóng viên lá cải này nữa, thật không có mắt, cho dù muốn viết, cũng phải viết tôi với Vân Hi ở cùng một chỗ chứ! Tôi với Vân Hi đăng đối biết bao nhiêu! Để tôi chung một chỗ với Đường Vũ Hiên, nhìn ngứa mắt muốn chết!"

Lục Oánh: "......" Anh chàng Diệp Phàm này, còn ngại cục diện chưa đủ loạn sao?

"Đạo diễn, phần diễn của tôi hình như nhiều hơn nhỉ?" Diệp Phàm nói.

Giang Huy gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, tất cả là vì Diệp thiếu biểu hiện quá tốt, nên biên kịch mới viết thêm suất diễn cho cậu đấy."

Sau khi cảnh Diệp Phàm đánh đàn được đăng tải lên mạng, gây ra oanh động rất lớn, hơn nữa Diệp Phàm còn ra ngoài một chuyến với Đường Vũ Hiên, đề tài càng sung túc.

Theo ý Giang Huy, Diệp Phàm đương lúc hot, suất diễn có thể tăng thêm trên diện rộng, nhưng trước đó Bạch Vân Cẩn đã ra chỉ thị, không được cho Diệp Phàm quá nhiều suất diễn, cũng không được lấy Diệp Phàm để tạo scandal, thế nên Giang Huy chịu áp lực, chỉ bỏ thêm chút suất diễn cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm có hơi đắc ý: "Tôi biết ngay mà, thiên tài như tôi đây, đi tới đâu cũng sẽ tỏa sáng thôi."

Một trợ lý vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh Giang Huy thì thầm vài câu, Diệp Phàm nhĩ lực kinh người, lập tức liền nghe rõ, "Có tin tức mới, tin tức gì?"

Diệp Phàm lấy điện thoại bên cạnh ra tìm kiếm, "A! Tìm được rồi."

"Ai, tin này là nói về tôi với Vân Hi, trong đây nói tôi là tiểu bạch kiểm bị Vân Hi bao dưỡng, dựa vào quy tắc ngầm mà chen chân vào giới giải trí. Tuy là hơi lung tung rối loạn chút, nhưng mà so với tin tôi với Đường Ảnh Đế có một chân còn đáng tin hơn ít." Diệp Phàm cực kỳ phấn khởi nói.

Giang Huy nhìn Diệp Phàm phản ứng, nhất thời không lời gì để nói.

"Diệp thiếu, cậu không tức giận sao?"

"Mắc gì phải giận chứ?" Diệp Phàm khó hiểu nói.

Giang Huy: "......"

......

Điện thoại Diệp Phàm vang lên, Diệp Phàm nhìn dãy số, khóe miệng hiện lên nụ cười hiểu rõ. "OK, anh chuẩn bị tiền cho tốt đi, tôi sẽ lập tức đến."

"Đạo diễn, tôi nhận một vụ làm ăn, ngày mai lại đến đóng phim, tôi đi trước."

Giang Huy gật đầu, "Vâng, Diệp thiếu cậu đổi bộ quần áo rồi hẳn đi."

Diệp Phàm, "Cũng được."

"Đãi ngộ Đạo diễn dành cho Diệp thiếu quả thật không tệ chút nào!" Lương Hân nói.

Lục Oánh cười cười, nói: "Ai bảo Diệp thiếu có thể bay đâu."

Lương Hân cau mày, nói: "Rốt cuộc là cậu ta bay được bằng cách nào?"

Nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của Diệp Phàm, Lương Hân liền cảm thấy hơi túng, có đôi khi ánh mắt Diệp Phàm nhìn ả hơi quái quái, chẳng lẽ, thứ trong người mình, đã bị Diệp Phàm nhìn thấu?

......

Đường Vũ Hiên hẹn Diệp Phàm tại phòng riêng của một hội sở cao cấp.

"Diệp thiếu tới, mời ngồi."

Diệp Phàm ngồi xuống đối diện Đường Vũ Hiên, tùy tiện hỏi: "Chuyện hai ta bị dính scandal anh biết rồi chứ? Chẳng biết mấy tên phóng viên lá cải đó bị làm sao nữa, dám viết tôi với anh là một đôi! Tôi chỉ thích Vân Hi thôi."

Đường Vũ Hiên: "..." Danh tiếng anh trong giới giải trí cũng không tệ, rất nhiều người muốn dựa hơi anh để nổi tiếng, chẳng qua, coi bộ Diệp Phàm hình như khá là ghét bỏ anh, Đường Vũ Hiên không nhịn được cười cười.

"Bạch tam thiếu, có tiền có sắc, thật là lương xứng hiếm có." Đường Vũ Hiên nói.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Vân Hi là bạn trai tôi, anh không có cửa đâu."

"Sao tôi dám có ý nghĩ không an phận với Bạch thiếu được?"

"Anh có giác ngộ như thế thì tốt."

"Chúng ta nói chính sự đi." Đường Vũ Hiên cười bất đắc dĩ.

Diệp Phàm nhìn Đường Vũ Hiên, nói: "Được, anh với quỷ kia đã tiến hành tới bước nào rồi?"

"Quỷ kia vẫn luôn quấn lấy tôi, nên tôi bèn mua một pháp khí phòng thân, y tựa hồ rất tức giận, mắng tôi thu tiền mà không nhận hàng." Đường Vũ Hiên sắc mặt khó coi nói. (Sh: klq nhưng mà tự dưng t lại thấy anh Đường với bạn quỷ này hơi manh manh sao ấy nhỉ :D)

Diệp Phàm híp mắt, như suy tư gì nói: "Vậy anh từng nhận sính lễ của y rồi?"

Đường Vũ Hiên có chút khó hiểu nói: "Sính lễ? Sính lễ gì?"

"Một nửa là vàng bạc tài bảo, một nửa là vàng mã gì đó."

Đường Vũ Hiên sắc mặt đại biến, "Không có, tôi chưa từng nhận."

"Nếu anh không nhận, vậy chính là cha mẹ anh nhận, nếu cha mẹ anh nhận thì cũng xem như là anh nhận." Diệp Phàm nói.

Đường Vũ Hiên mặt âm trầm, nói: "Cha mẹ? Cha mẹ ruột sao?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy, có quan hệ huyết thống mới được."

Đường Vũ Hiên cau mày, nói: "Tôi là con nuôi, khi còn nhỏ bị cha mẹ ruột bán đi."

Anh sinh ra ở nông thôi, lúc ra đời, cha mẹ gặp một bà đồng đoán cốt, bà cốt nói anh mệnh trung khắc phụ, khắc mẫu, sẽ mang đến vận rủi cho cả nhà. Vì một câu nói này của bà cốt, anh từ nhỏ đã không được ưa thích, từ lúc sinh ra, vết thương trên người chưa từng đoạn.

Người trong thôn ngẫu nhiên cũng sẽ quở trách cha mẹ anh vài câu, nhưng đổi lại chỉ là những trận đòn roi càng thêm cay nghiệt từ vợ chồng họ.

Tám tuổi năm ấy, một đôi vợ chồng hoa kiều về quê tế tổ, xem không vừa mắt, dùng mười vạn mua anh đi.

Mười vạn tệ, ở hiện tại có lẽ không tính là gì, nhưng mà tại nông thôn mười mấy năm trước, mười vạn tệ đã là một khối tài sản kết xù.

Thấy cha mẹ nuôi lấy ra mười vạn, đôi vợ chồng kia như sợ cha mẹ nuôi đổi ý mà vội không ngừng một lời đáp ứng.

Lúc sau, anh liền theo cha mẹ nuôi xuất ngoại, sinh sống ở nước ngoài mười mấy năm.

Mấy năm nay, anh phấn đấu trong giới giải trí, mọi chuyện luôn luôn thuận lợi, nhưng ngay tại lúc sự nghiệp lên tới thời kỳ đỉnh cao, đôi vợ chồng kia thế mà lại tìm tới anh, tìm tới tự nhiên là để đòi tiền.

Mười vạn năm đó đã bị hai vợ chồng họ tiêu sạch từ lâu, phía trên anh còn có một người anh trai là kẻ phá gia chi tử, hãm hại lừa gạt cái gì cũng làm, chỉ là không làm việc đàng hoàng.

Đôi vợ chồng kia đối với anh không đánh tức mắng, còn đối với người anh trai không nên thân ấy lại là ta cần ta cứ lấy. Người anh này cũng đã tới cái tuổi kết hôn sinh con, chỉ là anh ta không nhà, không xe, không bằng cấp, căn bản tìm không thấy đối tượng.

Đôi vợ chồng kia tìm được anh, đoạn biết được thân phận anh hiện tại, há mồm đã muốn anh vì anh trai mua một căn nhà một phòng hai sảnh ngay tại thủ đô.

Đường Vũ Hiên rất rõ ràng, lấy năng lực của hai vợ chồng kia căn bản không thể tìm được anh, về mặt này, tuyệt đối là có kẻ không ưa anh từ giữa chỉ điểm.

"Tôi nghĩ, có thể là tôi bị người ta tính kế." Đường Vũ Hiên nói.

Diệp Phàm gật đầu, "Chắc là vậy, may mà bây giờ một bước cuối của minh hôn còn chưa tính hoàn thành."

"Một bước cuối cùng?"

Diệp Phàm gật đầu, "Minh hôn yêu cầu sinh thần bát tự hai bên, nếu là cha mẹ ruột anh làm, bọn họ nhất định biết bát tự của anh, tiếp theo, chính là tặng lễ, này không chừng đã nhận xong xuôi rồi."

"Một bước cuối cùng, là lấy máu, chỉ cần anh điểm máu lên hôn thư, minh hôn lập tức kết thành! Trong khoản thời gian này, anh ngàn vạn lần không được bị thương, nếu bị thương, cũng đừng để máu chảy ra ngoài, nếu máu anh điểm lên hôn thư, vậy thì phiền toái."

Đường Vũ Hiên gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi, vậy Diệp thiếu cậu xem chuyện này có thể giải quyết thế nào?"

Diệp Phàm cau mày, nói: "Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là để cha mẹ anh từ hôn trả hôn thư, sính lễ cũng trả luôn."

Đường Vũ Hiên lắc đầu, nói: "Cách này chắc chắn là không được."

Đôi vợ chồng kia hận không thể ăn thịt uống máu anh, sao có thể từ bỏ được! Hơn nữa, vợ chồng họ làm ra chuyện ghê tởm như thế, anh căn bản không muốn đến cầu xin họ. Năm đó họ đem anh bán cho cha mẹ nuôi, cũng xem như là vớt đủ chỗ tốt, đến nay lại còn dám đem anh bán cho một con quỷ.

"Còn một biện pháp khá kém cỏi là, đánh tan quỷ hồn kia, cách này thì tồn tại nhất định tệ đoan, do anh có thể tính là đã đính hôn với quỷ kia rồi, nếu tôi đánh tan y, đó là phần anh sai, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến vận khí anh sau này." Diệp Phàm nói.

Đường Vũ Hiên nhìn Diệp Phàm, nói: "Còn có biện pháp nào khác không?"

Diệp Phàm gật đầu, "Có một cái, anh có còn anh chị em nào khác không, sính lễ này là do cho cha mẹ anh thu, gả ai mà không phải gả, chúng ta lại tạo một hôn thư khác, đổi người là được, bất quá, nếu làm như thế, nhất định phải biết rõ danh tính quỷ kia."

Đường Vũ Hiên híp mắt, thầm nghĩ: Đôi vợ chồng kia đem anh ra bán, phỏng chừng cũng là vì người anh trai chỉ biết ăn chơi đàm đúm kia của anh thôi, một khi đã như vậy, tại sao anh không thể gập ông đập lưng ông.

"Quỷ kia là một quỷ nam."

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Cái này không liên quan, ở nước ngoài đồng tính kết hôn là chuyện thường, quỷ có thể còn thoáng hơn người nhiều."

Đường Vũ Hiên: "......"

Diệp Phàm nhìn Đường Vũ Hiên, chớp chớp mắt, nói: "Nếu, anh cảm thấy không thành vấn đề, có phải chúng ta nên giao tiền đặt cọc trước không nhỉ?"

Đường Vũ Hiên gật đầu, nói: "Được, tiền đặt cọc là bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, năm ngàn vạn."

Đường Vũ Hiên: "......"

..........

Hết chương 92

17.7.19

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro