CHƯƠNG 6

"North!"

Không kịp suy nghĩ, cơ thể Johan đã phản ứng trước cả ý thức. Như một bản năng, thế giới xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại cánh cửa phòng bệnh là rõ ràng trước mắt.

"Rầm!"

Anh đẩy mạnh cánh cửa ra!

North của anh đang nằm bất tỉnh trên sàn lạnh lẽo.

"North!"

Johan loạng choạng lao đến bên cạnh cậu, thậm chí không nhận ra đầu gối mình đã va mạnh xuống sàn nhà lạnh buốt như thế nào khi anh quỳ xuống bên cậu.

"North!"

Anh nâng mặt cậu lên, gọi tên cậu liên tục. Bản năng của một sinh viên y khoa khiến anh nhanh chóng kiểm tra tình trạng của cậu: đặt ngón tay lên động mạch cổ—nhịp đập yếu đến mức đáng sợ. Không tin vào kết quả, anh lại cúi xuống áp tai lên ngực cậu để xác nhận một lần nữa.

Một cảm giác nghẹn lại dâng trào, khiến anh khó thở!

"Jo, mày đang làm gì vậy?"

Fah mạnh mẽ vỗ vai anh, kéo anh ra khỏi trạng thái tê liệt. "Mau đặt North lên giường bệnh!"

Hill, Arthit và Tiger cùng nhau hỗ trợ anh đưa North lên giường, trong khi bác sĩ và y tá vội vã xông vào, đẩy họ ra ngoài.

"Nhanh lên, chuẩn bị cấp cứu!"

Đó là câu nói cuối cùng Johan nghe thấy trước khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại.

Ký ức như một con đập vỡ òa, ồ ạt tràn về...

Lần đầu tiên họ gặp nhau—gương mặt non nớt nhưng tràn đầy sức sống của North tại một quán ven đường.

Khoảnh khắc trong quán net, cậu kiên định nói về quan điểm của mình: "Gia đình không phải do chúng ta lựa chọn, nhưng cách chúng ta sống mới là thứ quan trọng. Chỉ cần sống tốt, người khác cũng sẽ phải công nhận mình."

Trong bếp, bóng lưng bận rộn chuẩn bị bữa sáng của cậu.

Những ngày anh mệt mỏi rã rời, cậu dịu dàng hôn lên trán anh, những cái ôm đầy ấm áp...

Johan nhắm mắt lại.

Anh không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Rõ ràng North mới là người đang được cấp cứu, nhưng tất cả ký ức lại tua nhanh trong đầu anh, giống như chính anh mới là người đang đứng trước lằn ranh sinh tử.

Nếu... nếu như...

Không có "nếu như".

Trước đây, khi còn chưa có được tình yêu của North, anh vẫn có thể tồn tại như một cái xác không hồn. Nhưng bây giờ, nếu mất đi North... anh không thể sống nổi nữa.

Johan đứng bất động trước cửa phòng bệnh, như một bức tượng điêu khắc, không ai có thể lay chuyển. Mọi người cố gắng nói chuyện với anh nhưng đều không nhận được phản hồi, cuối cùng đành im lặng đứng cạnh anh, chờ đợi.

Tiger ôm Naow vào lòng, vỗ về cậu ấy đang sợ hãi khóc nức nở.

Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, nhưng cũng dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Cuối cùng, cửa phòng bệnh mở ra.

"Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?"

Arthit sốt ruột hỏi.

"Chỉ số đã ổn định! Tạm thời không còn nguy hiểm."

Câu nói ấy như hóa giải ma chú đang giữ chặt Johan. Anh cứng ngắc quay đầu lại, nhìn bác sĩ, chờ đợi những lời tiếp theo.

"Nguyên nhân khiến bệnh nhân đột ngột hôn mê vẫn cần kiểm tra thêm. Tuy nhiên, theo kết quả kiểm tra sơ bộ, không thể loại trừ khả năng chảy máu não muộn. Chúng tôi sẽ tiến hành chụp CT để xác định mức độ xuất huyết."

Những sinh viên y khoa trong nhóm nhìn nhau đầy hiểu ngầm. Không cần bác sĩ phải nói quá nhiều, họ đều hiểu tình hình không đơn giản.

Johan bước vào phòng bệnh.

Y tá đang chỉnh lại thiết bị theo dõi trên người North. Nhìn những tấm điện cực dán chằng chịt trên ngực cậu, ánh mắt Johan tràn đầy sát khí. Đặc biệt là vết bầm tím lớn ở vùng xương sườn phải, càng khiến tâm trạng anh chìm xuống tận đáy.

Có người vỗ nhẹ vai anh.

"North sẽ không sao đâu."

Fah nói bằng giọng điềm tĩnh. "Tao đã sắp xếp phòng bệnh riêng cho em ấy, lát nữa sẽ có người đưa em ấy đi kiểm tra."

"Chuyện này giao cho mày."

Johan gật đầu nhẹ.

"Đừng lo lắng quá."

"Xin lỗi..."

Naow khóc nấc lên. "Nếu không phải vì em, North sẽ không bị thế này. Lúc đó cậu ấy nói muốn đi vệ sinh, nhưng vừa bước xuống giường đã ngã quỵ... Em... em không biết phải làm sao..."

Cậu ấy nức nở không ngừng, Tiger kiên nhẫn vỗ lưng trấn an.

"Không sao."

Johan nói, mặt không biểu cảm. "North vốn là người như vậy."

Không cần nói thêm, mọi người đều hiểu ý anh—North luôn hết lòng vì bạn bè, dù là tình huống nào cũng sẽ bảo vệ họ trước.

"Mày đưa Naow về đi."

Johan quay sang Tiger. "Gửi cho tao ảnh của kẻ đó. Tao không thể chờ thêm nữa."

Anh quay lại, nhẹ nhàng vuốt tóc North, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn một bảo vật quý giá nhất trên đời.

"Cần giúp gì, cứ nói."

Hill đặt tay lên vai Johan.

"Muốn tao đi thay không?"

Arthit hỏi, giọng có chút giễu cợt. "North thế này, mày đâu thể đi được?"

"Để em làm."

Tiger lau nước mắt cho Naow, nở một nụ cười nguy hiểm. "em nghĩ cách của em sẽ khiến anh hài lòng."

Cậu ôm Naow rời đi.

"Bây giờ hơi lộn xộn. Hill, Arthit, bọn mày đưa mọi người về trước."

Fah dặn dò. "Typhoon, em cũng về đi, anh sẽ lo phần còn lại ở bệnh viện."

"Được, cứ giao cho tao."

Hill gật đầu.

Mọi người dần rời đi. Bác sĩ và y tá đẩy giường của North ra ngoài để đưa cậu đi kiểm tra.

"Đi thôi, chúng ta đến văn phòng bác sĩ."

Fah dẫn Johan đi gặp bác sĩ để chờ kết quả. Trong lúc chờ, Johan đã gọi một cuộc điện thoại.

Không lâu sau, bác sĩ quay lại.

"Tin xấu là có xuất huyết não muộn."

Ông nói, mắt vẫn dán vào phim chụp. "Nhưng tin tốt là lượng máu không nhiều. Nếu không có xuất huyết thêm, cơ thể cậu ấy có thể tự hấp thụ trong vòng một đến hai tuần mà không để lại di chứng."

Fah thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi bác sĩ nói tiếp, mọi người lại căng thẳng lần nữa.

"Tuy nhiên, cậu ấy cần được chăm sóc cẩn thận, tránh kích động cảm xúc. Nếu không sẽ có nguy cơ xuất huyết lần hai."

"Hiểu rồi."

Johan trầm giọng đáp, trong lòng đã quyết sẽ giữ North bên mình suốt thời gian này.

Đêm đó, trong căn phòng VIP xa hoa, Johan cúp điện thoại của Chen và Tiger, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi North, nơi vẫn còn vương ống thở oxy.

"Lần sau đừng làm anh lo lắng nữa, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro