CHƯƠNG 1

Jo vẫn thầm yêu ba năm, thiết lập nhân vật cơ bản không thay đổi, nhưng lần này cụ thể hóa địa điểm du học của North thành Boston. Một số tình tiết sẽ liên kết với nguyên tác, cố gắng giữ nguyên dựa trên tinh thần tình tiết gốc để mọi người không bị "lệch tông" khi đọc.

Sẽ có rất nhiều điểm khác biệt so với nguyên tác, cũng như một số tình tiết tương tự nhưng sắp xếp lại theo thứ tự khác. Cứ xem như đây là một thế giới song song nhé~ Hoan nghênh mọi người thảo luận về cốt truyện~ Chắc chắn không thể viết hay bằng nguyên tác đâu【che mặt-ing】.

1.

Mùa đông ở Boston lúc nào cũng xám xịt, hai bên đường xếp đầy những hàng cây khô trụi lá, dòng người qua lại vội vã, trong không khí lơ lửng những hạt bụi li ti mà mắt thường không thể nhìn thấy. Johan hắt hơi một cái, kéo chặt khăn quàng cổ, cứ thế bước đi vô định trong khu đại học.

Nói là vô định, nhưng lại cẩn thận quan sát từng góc nhỏ, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó.

Rõ ràng không chịu đi hỏi em ấy học trường nào, nhưng lại mù quáng lang thang khắp khu đại học. Johan biết mình rất mâu thuẫn, buông bỏ rồi lại cầm lên, cầm lên rồi lại buông xuống.

Khoảnh khắc biết em ấy đến Boston, anh đã thật sự định buông tay. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, anh vẫn đến khu đại học, cố chấp không tìm hiểu tin tức, nhưng lại nóng lòng mong chờ một cuộc gặp gỡ tình cờ trên đường phố Boston.

Nụ cười đó, đã rất lâu rồi anh chưa được nhìn thấy.

Điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Prang nhắc anh về cuộc họp lúc bốn giờ chiều. Johan thu lại suy nghĩ, gửi định vị cho Prang đến đón.

Lần thứ năm đến Boston tìm kiếm, vẫn thất bại.

Điện thoại lại đổ chuông, Johan liếc nhìn rồi bắt máy một cách tùy ý:

"Hết tiền rồi à?"

"Sao mày biết? Hôm qua đi trượt tuyết làm mất ví rồi, mau qua đây trả tiền giúp tao đi!" Giọng của Arthit truyền đến từ đầu dây bên kia. "Thôi mày chuyển khoản cho tao cũng được, năm trăm nghìn hay một triệu cũng được, tùy mày."

Johan bật cười: "Trả tiền thôi mà cần nhiều vậy?"

"Tao qua Boston cũng không mang theo nhiều tiền, mà có mày ở đây rồi còn gì!" Còn chưa kịp để Johan đáp lại, đầu dây bên kia vang lên giọng một chàng trai nói tiếng Thái. Arthit lập tức phản ứng, rồi quay lại nói với Johan: "Mày đúng là nhẫn tâm, phải ở nơi đất khách quê người mới hiểu được tầm quan trọng của đồng hương!"

Cuộc gọi kết thúc một cách đột ngột. Johan chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, nhưng đoán chắc là có nhân viên phục vụ người Thái giúp Arthit giải vây. Anh lắc đầu cười, cuối cùng vẫn chuyển cho cậu ta năm trăm nghìn.

Rất nhanh sau đó, Arthit gửi tin nhắn lại: [Cảm ơn anh em!]

Johan đến Boston để công tác, còn Arthit thì vô lo vô nghĩ đến gặp bạn và tiện thể du lịch. Vừa đặt chân xuống đã kêu lạnh muốn về, vậy mà cuối cùng vẫn bám lấy Johan quay về khách sạn. Hill cũng nói rằng khi nào có thời gian sẽ đưa Ter đến Boston để gặp bạn.

Mọi người ở Boston đều có người muốn gặp, chỉ có anh, mãi chẳng thể gặp được người đó.

Sau khi hoàn thành công việc ở Boston, trên chuyến bay trở về Thái Lan, Johan nhìn bầu trời từ mây mù bao phủ dần chuyển thành quang đãng, nhưng tâm trạng anh thì lại rơi xuống đáy vực.

Lần này vẫn không gặp được cậu ấy.

Đừng nói là đã buông bỏ, Johan, anh sẽ không bao giờ buông bỏ được đâu.

Vừa đáp xuống sân bay, anh lập tức gọi cho James:

"Trước đây mày nói Nong học ở Boston, vậy mày có biết em ấy học trường nào không?"

"Anh hai à, tao đâu phải thám tử tư, sao mà biết được!" James bất lực, mỗi khi dính đến chuyện của Nong, người anh em này của cậu lại mất hết lý trí. "Để tao đi hỏi thăm giúp mày!"

"Được, càng sớm càng tốt."

Dứt khoát, gọn gàng. Đã quyết định rồi thì cứ làm thôi. Nếu Phật tổ không để họ tình cờ gặp nhau, thì anh sẽ tự mình tìm đến.

Dù chỉ là đứng từ xa nhìn em ấy một chút, cũng là tốt rồi.

Trên đường về căn hộ, Johan mở Instagram. Từ khi North sang Boston du học, em ấy cập nhật IG cũng ít hơn hẳn. Bài đăng gần nhất là từ nửa tháng trước – một bức ảnh cùng dòng trạng thái khoe thành tích MVP trong game.

Lướt lên một chút sẽ thấy con vịt cao su màu vàng anh từng tặng. Không còn hình ảnh của cô gái nào khác, cũng không còn ảnh của North.

Giống như cuộc sống của anh vậy – sau khi giao nhau với North trong một đoạn ngắn, thì từ đó về sau không còn bóng dáng của em ấy nữa.

Điện thoại vang lên, người gọi là Hill.

"Jo, hạ cánh chưa? Tối nay Ter muốn mời mọi người đến nhà tao ăn cơm," giọng Hill không giấu nổi sự vui vẻ. "Em ấy dọn đến ở với tao rồi, xem như một bữa tiệc tân gia đi."

Johan day day thái dương, hạnh phúc của Hill chói mắt quá mức. "Thit vẫn còn ở Boston, có đợi nó về rồi ăn không?"

Hill khó hiểu: "Hả? Chưa gặp xong bạn à? Không phải bảo bên đó lạnh lắm, muốn về sớm sao?"

Nghĩ đến cái lý do lúc đi của Arthit, Johan chỉ muốn thở dài: "Hình như gặp một nhóc nào đó đang du học ở đó, nói là rất thú vị nên muốn chơi thêm vài ngày."

"Nó mà cũng dễ gần như thế sao?" Hill khó tin, suýt nữa không nhận ra bạn mình nữa.

"Chắc là nhóc kia hợp gu nó thôi," Johan đổi tư thế ngồi. "Hôm đó không có tiền trả, lúc đang gọi tao vay tiền thì có vẻ như nhóc đó đã giúp nó giải vây."

"Cũng chỉ có Arthit mới thế." Hill hết lời để nói. "Được rồi, vậy đợi nó về rồi ăn chung luôn."

Johan ậm ừ một tiếng, kết thúc cuộc gọi. LINE liên tục nhấp nháy.

Từ lúc anh đặt chân đến Thái, tin nhắn của mấy đàn chị đàn em trong trường liên tục gửi đến, không biết bọn họ làm sao mà biết được anh đã về nước.

Johan chỉ lướt qua rồi đóng điện thoại lại, hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh vật không ngừng lùi về phía sau. Trong đầu anh, lại hiện lên nụ cười rực rỡ của một chàng trai.

-------------------------------------------

"Naow, nhanh lên, nhanh lên, bao vây, bao vây!"

North tập trung cao độ vào trận game, đến mức không nghe thấy cả tiếng mở cửa. Mãi đến khi Duennaow trong tai nghe nhắc:

"North, có phải Dan về rồi không?"

Trò chơi đang đến giai đoạn quan trọng, North chẳng buồn bận tâm, chỉ qua loa đáp hai tiếng.

Mãi đến khi giành chiến thắng, cậu mới quay lại nhìn Dannuea vừa từ thư viện trở về.

"Ăn chưa? Tối nay tao có làm cơm chiên."

Dannuea gật đầu, North lại nhanh chóng quay về màn hình.

"Chơi thêm ván nữa không?"

"Được, nhưng là ván cuối cùng nhé, tí nữa tao có tiết." Duennaow nhìn đồng hồ, nhắc nhở.

North tính toán chênh lệch múi giờ, xem ra hôm nay bọn họ có tiết sáng.

"Ger đâu? Có đi cùng không?"

"Không," Tiger lạnh nhạt trả lời. "Chiều mới có tiết."

Ván game mới bắt đầu.

"Naow, trước mày bảo muốn sang Boston mà," North vừa headshot gọn gàng vừa hỏi. "Mày định khi nào qua?"

Duennaow thở dài. "Còn đang tiết kiệm tiền đây. Rủ Suea đi cùng, mà nó từ chối rồi. Đang tìm người đi chung nè."

"Ger từ chối á?" North ngạc nhiên. "Ger, sao không đi cùng Naow?"

Tiger vẫn bình thản đáp: "Không có gì cả."

North luôn cảm thấy Tiger có chút địch ý với mình, không biết có phải cậu suy nghĩ nhiều hay không. Để thay đổi bầu không khí, cậu chuyển chủ đề:

"Hai hôm trước tao gặp một P. Hình như là học cùng trường với bọn mày đấy, nhưng là bên khoa Y."

"Khoa Y á?" Duennaow đổi sang súng bắn tỉa, ẩn nấp trong bụi cỏ. "Trước Suea cũng quen mấy P bên đó."

"Bắn đi bắn đi!" North vừa chỉ huy vừa cười. "Biết đâu lại quen!"

"Thôi thôi, không chơi nữa! Đi học đây!"

Kết thúc trận game, Duennaow và North hẹn nhau trên LINE về lần chơi tiếp theo. Đúng lúc này, Dannuea cũng vừa ăn xong, rửa ráy sạch sẽ.

North tò mò hỏi: "Ger thích Naow à?"

Dannuea suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Sao mày biết?"

North nhướn mày, tự hào về sự nhạy bén của mình: "Chơi game lâu thế rồi, cậu ta hầu như không bao giờ tiếp tế cho tao, thậm chí còn có chút địch ý. Không biết mới lạ đấy!"

Dannuea bật cười, vỗ vai cậu: "Mày phải thông cảm cho một người đã thầm mến nhiều năm chứ."

"Vậy thì để tao," North cười gian xảo, "làm thuyền viên, chèo thuyền giúp tụi nó nhé! Trước hết, phải gọi điện cho Ger nói rõ rằng tao và Naow chỉ là bạn, sau này nhớ tiếp tế đồ trong game cho tao nữa!"

Dannuea chỉ cười, để mặc cậu hành động.

Cuộc nói chuyện với Tiger diễn ra vô cùng thuận lợi, thậm chí Tiger còn kể qua một chút về câu chuyện của bọn họ, dù North vốn không định dò hỏi đời tư.

"Vậy là khi anh mày đang truy đuổi, mày vẫn một mình vào viện để thăm Naow bị thương á?" North há hốc mồm. Nghe Tiger là thiếu gia của một băng đảng thế giới ngầm đã đủ sốc rồi, giờ lại càng sốc hơn.

"Lúc đó có một P giúp tao." Giọng Tiger bình thản, như thể chỉ đang kể một chuyện cũ không quan trọng. "Dù bây giờ tao vẫn chưa thể trả ơn P ấy, nhưng sự giúp đỡ của P thật sự đã cứu tao một mạng."

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, North cảm thán: "Ger thực sự yêu Naow quá rồi, mày cần một thế giới có Naow."

North cũng từng hy vọng có ai đó cần mình đến mức ấy.

Nhưng... cậu vẫn hơi khó hiểu. "Sao mày lại kể nhiều thế này cho tao?"

Bình thường, thân phận thiếu gia hắc bang không phải nên có cảnh giác rất cao sao?

"Vì mày là bạn cùng phòng của Nuea. Vì chúng ta đã cùng chơi game nhiều tháng." Tiger dừng một chút, giọng nói khẽ đi. "Vì Naow rất thích chơi với mày."

Nói tới nói lui, tất cả đều là vì Naow.

North tặc lưỡi hai tiếng: "Chiếc thuyền này tao lên rồi đấy nhé! Hai bọn mày nhất định phải thành đôi!"

Càng nghĩ càng thấy tình cảm này không dễ dàng gì, North hừng hực khí thế:

"Tất cả những người thầm mến đều sẽ có được người mình yêu! Mày cũng sẽ như vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro