CHƯƠNG 22
Thấy Johan trở về, North vẫn nở nụ cười chào đón anh, Arthit thì trêu ghẹo:
"Thì ra là cô gái tóc vàng này hả?"
Easter trợn tròn mắt lườm Hill, nghĩ bụng P'Arthit sao cứ nhắc đúng chuyện không nên nhắc vậy chứ.
Hill đỡ trán, ngồi xuống bên cạnh Easter rồi dịu dàng hỏi:
"Muốn uống thêm một ly cacao nữa không?"
"Không cần," Easter lập tức ôm chặt lấy North, ra dáng "gà mẹ" nói,
"Gần đây em toàn uống trà xanh với North thôi!"
North không hiểu gì mấy, nhưng bị câu của Arthit nhắc nhở, cậu bất chợt nhớ lại chuyện xảy ra trên xe ngày hôm đó, liền mỉm cười, ghé sát tai Easter thì thầm:
"Ter, cô gái tóc vàng đó hình như là tớ đó."
Easter kinh ngạc nhìn Johan rồi quay lại nhìn North, hai mắt tràn đầy vẻ khó tin, còn kèm theo một chút mơ màng tưởng tượng.
North vội vàng ngăn chặn những suy nghĩ đang dần bay xa đó:
"Chỉ là đội thử bộ tóc giả của P'Arthit thôi!"
Easter càng sốc hơn, quay sang nhìn Arthit từ đầu đến chân, không ngờ P'Arthit lại có sở thích thế này, thật đáng sợ.
North cúi đầu bật cười. Cô gái tóc vàng là một sự hiểu lầm, việc được thế chỗ kia chắc chắn cũng là hiểu lầm. Mình nên tự tin hơn mới đúng, nếu đã là hiểu lầm thì phải tự mình tháo gỡ nó.
"Cậu không định nói cho P'Johan biết sao?" Easter vẫn cẩn thận quan sát North,
"Hỏi trực tiếp P'Johan là nhanh nhất mà."
North nhăn mũi, cười khẽ rồi nói nhỏ:
"Chuyện này nhắm vào tớ, để tớ tự giải quyết."
Khác hẳn với bộ dạng lúc nãy, Easter chỉ có thể bán tín bán nghi gật đầu.
Johan thấy có gì đó lạ lạ, liền hỏi North, nhưng North chỉ cười, thúc giục anh nhanh chóng ôn bài.
Khi những trang sách lật qua từng trang, mặt trời cũng dần dần lặn xuống.
Đến giờ nghỉ, Johan mệt mỏi đi ra ban công định hút một điếu thuốc, thì thấy North cũng lẽo đẽo theo sau,
"Thấy chán lắm à?"
"Không đâu!" North lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở điếu thuốc trong tay Johan,
"Anh hay hút thuốc lắm sao?"
Johan liếc nhìn điếu thuốc trong tay, anh không chắc North có thích người hút thuốc không, nên lại đút bật lửa vào túi, gật đầu đáp:
"Thường xuyên."
North tiến lại gần vài bước, lại hỏi:
"Em cũng nghĩ vậy, lúc ở Mỹ, gạt tàn thuốc của anh lúc nào cũng đầy."
Cậu luôn biết P'Jo hút rất nhiều, trước đây muốn nhắc nhưng lại nghĩ không cần thiết. Giờ thì khác rồi.
Johan khẽ cười, giấu tay cầm thuốc ra sau lưng,
"Không thích à?"
"Không hẳn," North khẽ lắc đầu,
"Không thể nói là không thích, vừa thích, cũng vừa ghét."
Johan im lặng, chờ cậu nói tiếp.
North nhận ra ánh mắt ấy, liền cười, đi vài bước ra phía ban công ngắm hoàng hôn bên ngoài, rồi nhớ đến gương mặt người đàn ông mà cậu rất thương nhớ:
"Bởi vì ba của em lúc còn sống rất thích hút thuốc, nên em thích nó, bởi vì mùi thuốc lá khiến tem nhớ đến ông ấy — người đàn ông luôn nở nụ cười ấm áp, trong miệng lúc nào cũng ngậm điếu thuốc."
Thích là vì nhớ, mà ghét, cũng là vì nhớ.
"Ông ấy mất khi nào vậy?"
"Lâu lắm rồi."
"Nhớ quá có thấy cô đơn không?"
North bật cười khẽ, xoay người nhìn anh, giọng ngậm ngùi:
"Cô đơn lắm, lúc nhỏ em bám ba lắm. Dù đã qua rất lâu rồi nhưng vẫn rất nhớ, chỉ là ngoài nhớ ra thì chẳng thể làm gì khác."
Johan không nói gì, chỉ tiến lên, khẽ nhéo má cậu, giọng ôn nhu:
"Vậy thì, sau này ngửi thấy mùi thuốc, hãy nhớ đến anh nhé."
North ngẩn người nhìn anh, ánh hoàng hôn phía sau phủ lên người Johan, rồi phản chiếu vào tim cậu, khiến những mầm mống yêu thương nơi đáy lòng bỗng dưng lớn bùng lên, lan tràn không thể kiểm soát.
Cậu cảm nhận được nhịp tim run rẩy mãnh liệt đến nhường nào, P'Jo cũng không nói gì thêm, nếu bây giờ quay lại Mỹ thì chắc chắn cậu sẽ nhớ anh nhiều lắm. North cụp mắt xuống, khẽ nói:
"Chắc chắn em sẽ nhớ P lắm đó."
Johan xoa đầu cậu mà không nói gì.
North ngước mắt nhìn anh, mang theo chút làm nũng mà khẩn cầu:
"P có thể hút ít thuốc lại không? Em sẽ lo lắng lắm."
Rồi lập tức bổ sung:
"Nếu P cảm thấy áp lực hay mệt mỏi, em đều sẵn lòng ở bên cạnh P."
Dù P'Jo luôn cố không hút thuốc trước mặt mình, nhưng North thực ra đã để ý anh rất lâu rồi — ở Mỹ, mỗi lần thức đêm, cà phê và thuốc lá thay nhau xuất hiện.
Johan khẽ bật cười, tựa người vào tường, nghiêng đầu nhìn cậu, cố tình tỏ vẻ yếu đuối:
"North, anh rất mệt."
North mỉm cười bước lên, ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa lưng:
"Vậy thế này có đỡ hơn chút nào không?"
"Không," Johan dùng cằm cọ cọ mái tóc mềm mại của cậu,
"Anh vẫn rất mệt."
North lùi ra một chút, nhíu mày trách:
"P, P cố tình à!"
Johan cong khóe môi, giọng nói mang theo vẻ dụ dỗ:
"North, anh thật sự rất mệt mà."
Nhìn xung quanh không có ai, North mím môi, khẽ nhón chân hôn nhẹ lên môi Johan, chớp chớp mắt hỏi:
"Vậy... thế này có đỡ hơn chút nào không?"
Johan không trả lời, chỉ cúi xuống, không chút do dự mà hôn sâu cậu.
Hết cách rồi, North thật sự quá đáng yêu.
Buổi tối, North nhận được cuộc gọi từ Dannuea.
"North, mày làm khó tao quá đó! Khoa của mày đông người như vậy, tao biết đi đâu tìm đây!"
North gãi đầu, cũng biết yêu cầu của mình hơi quá đáng:
"Tao cũng biết là khó, nhưng những người trong khoa tao đủ điều kiện tham gia dự án này, lại quen biết tao, mà còn phải là con gái, đặc biệt là lai Tây, tao nghĩ mày chắc tìm được mà."
"Tao đâu có thần thông quảng đại như vậy, biết đào đâu ra chứ."
"Nuea, chuyện này rất quan trọng với tao!"
North chân thành nói,
"Xin mày đó."
Hiếm khi thấy North như vậy, Dannuea không khỏi hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
North kể lại đầu đuôi cho Dannuea nghe.
Dannuea bình tĩnh hỏi:
"Cho dù bị mày thế chỗ, nhưng chuyện đó đâu phải do mày làm, mày có thể kêu chủ nợ đó đi tìm người làm ra chuyện này để giải quyết mà."
Không hổ là Nuea, những điều Easter chưa hỏi, cậu ấy đã hỏi thẳng.
"Tao không muốn P'Jo bị người ta vu oan, cũng không muốn chuyện của bản thân làm anh ấy phân tâm,"
North vừa nói vừa nghịch lọ nước hoa trên bàn,
"Tao hy vọng tao không phải là gánh nặng của anh ấy."
"Đúng là tình yêu vĩ đại!"
North không nhịn được bật cười:
"Đừng trêu tao nữa, P'Jo dạo này bận việc ở trường, chuyện này không cần nói cho anh ấy biết."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng loạt soạt, North đoán cậu ấy đang đi ra ngoài:
"Đi học hay tới thư viện vậy?"
"Thư viện. Để tao cố gắng giúp mày nha!"
North cũng biết mình yêu cầu hơi vô lý,
"Ừ, để tao thử nhờ thêm người khác nữa."
"North, mày có quen người tên là Emma không?"
"Có"
North ngạc nhiên,
"Sao vậy?"
"Quản lý ký túc xá nói vừa nãy có một cô gái để lại cho mày một bức thư, tao thấy trên đó ghi tên mày."
North như bừng tỉnh, Emma, Emerald, cảm giác như có chút liên quan.
Emma đúng là người cùng khoa, nhưng hình như đã bảo lưu rồi mà... Mà cô ấy cũng đâu phải con lai đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro