Chương 4: Giọng nói của Gojo Satoru đầy mê hoặc, "Muốn ta không?" (2)

Akikoto không nghi ngờ gì nữa, cô thực sự muốn tham gia. Nhưng đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, sắc mặt cô khẽ thay đổi.

Cô mỉm cười nói:"Là bên môi giới nhà gọi đến, tôi đã đồng ý đi xem một căn chung cư. Đề nghị của cậu, tôi sẽ cân nhắc, sau đó sẽ trả lời."

Nam sinh nhẹ nhàng, lịch sự đáp:"Không thành vấn đề, tất nhiên là được rồi."

Sau khi Akikoto rời đi, nam sinh thu lại nụ cười, những người còn lại liền tụ lại thành một nhóm nhỏ, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc.
"Thế nào? Cô ấy đồng ý chưa?" – một người trong số họ hỏi.

Nam sinh nhếch môi cười đầy vẻ hiểm độc:"Rồi cô ấy sẽ đồng ý thôi."

Cuộc hẹn diễn ra tại một lối ra của ga tàu điện ngầm. Shiraishi Akikoto đã đợi khá lâu, cứ ngỡ Gojo Satoru sẽ không đến. Nhưng đúng lúc cô xoay người rời đi, thân ảnh cao ráo của hắn bất ngờ xuất hiện.

"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Gojou Satoru lười biếng chào cô, vẻ mặt chẳng có chút nghiêm túc nào.

Akikoto khẽ cắn môi dưới, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ. Cô không thể không làm theo lời hắn nói — nếu hắn muốn làm gì, có lẽ cô cũng sẽ để mặc hắn.

Hắn thậm chí có thể lấy nàng làm thú vui, thao nàng, nhục nhã nàng.

Nhưng hắn không có.

Khi Akikoto còn đang mải suy nghĩ lan man, Gojo Satoru lên tiếng:"Đi thôi, gần đây có một công ty, chắc giờ này họ vừa tan làm."

Hắn bước đi phía trước, Akikoto không thể không ngẩng đầu nhìn theo.
Hắn thật cao — gần 1m9 , nổi bật giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.

Akikoto nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại muốn đến công ty?"
"Để ngươi học hỏi đó." Hắn đáp, giọng nói mang theo ý cười.
"Công ty này rất chú trọng vào việc dạy theo khả năng, rất đặc biệt đấy."

Tòa nhà cao tầng san sát giữa trung tâm thành phố, đa số công nhân đã rời đi, bên trong chỉ còn lại một không gian tĩnh lặng.

Họ bước đi dọc hành lang,Gojo Satoru lên tiếng với giọng trầm ấm:
"Những nơi càng đông người tụ tập, nguyền rủa càng nhiều. Oán hận, sỉ nhục, không cam lòng... tất cả những cảm xúc tiêu cực sẽ tụ lại với nhau, tạo thành oán linh."

Lời hắn vừa vang lên, một con quái vật từ khúc ngoặt bước ra, xung quanh nó là một làn khí đen tối, u ám và tàn bạo.

"Tăng ca, oán hận vì lo sợ bị giảm biên chế, nỗi sợ hãi, lao lực đến chết, chết đột ngột, những linh hồn bị chôn vùi, những cảm xúc phiền muộn về mối quan hệ với cấp trên, hay vì công việc mà thống khổ... tất cả những yếu tố tiêu cực này đều tụ lại với nhau, hình thành oán linh." Gojo Satoru giải thích.

Con quái vật lao về phía cô, Akikoto hoảng sợ đưa tay che miệng lại, không, đây là giả, cái này không phải sự thật!

Vừa khi quái vật tiến lại gần, nó đột nhiên biến mất, không còn thấy dấu vết.

Gojo Satoru thoáng chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức, hắn nhanh chóng kéo Akikoto vào trong vòng tay, một tay duỗi ra, chú lực mạnh mẽ phát ra từ lòng bàn tay.

Ở đó cũng có quái vật, Akikoto vô cùng ngạc nhiên, hắn dễ dàng giải quyết như trở bàn tay.
Chú linh công ty cao ốc thanh trừ xong, Gojo Satoru mời Akikoto đi đến nhà ăn cao cấp ăn cơm. Nàng buông dao nĩa, nhẹ giọng hỏi: "Chú thuật sư, sẽ luôn phải đối mặt với quái vật sao? Nếu là quái vật rất mạnh, thì sẽ phải làm sao?"

Hắn tay chống cằm, buông xuống, đầu nghiêng về phía trước, lộ ra một nụ cười mê người, "Đừng lo lắng, ta là mạnh nhất. Không có chú linh nào có thể giết chết ta."
Một người đàn ông tự đại, nhưng không thể phủ nhận, nàng rõ ràng nhận thấy rằng những lời hắn nói là sự thật.

Hắn ngồi thả lỏng, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài khép lại, nhẹ nhàng đặt trên đùi. Vẻ tuấn mỹ trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, giống như đang trò chuyện phiếm với nàng, "Nơi ở đó như nào, bị đuổi ra ngoài rồi à?"

Akikoto không kìm được mà cúi đầu.
"Ta cho ngươi tìm một nơi mới, cùng đi xem sao?" Gojo Satoru hỏi.

"Akikoto nghe thấy chính mình có chút vui vẻ đáp lại, " Được "
Nàng nghĩ rằng Gojo Satoru sẽ tìm cho nàng một chung cư bình thường bên cạnh ga tàu, vì Tokyo đất chật người đông, giá nhà rất cao.

Nhưng không ngờ, hắn lại tìm cho nàng một nơi mới ở khu Roppongi, một khu chung cư cao cấp, tầng cao nhất của tòa chung cư.

Cách đó không xa, Tokyo Tower lấp lánh ánh sáng, cảnh đêm thật đẹp.
Phòng ở cũng rất xinh đẹp, trang trí cao cấp, nội thất sang trọng. Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc sofa da, sau đó đi xem phòng ngủ.

Phòng ngủ chủ đạo là màu xám và trắng, giường rất lớn, mang lại cảm giác thực sự thoải mái.
"Miễn phí trọ, là bất động sản dưới danh nghĩa của ta",Hắn dựa người vào tường, lười biếng nói.

Akikoto lại một lần nữa trở lại phòng khách, nơi này còn có dịch vụ chuyên nghiệp, cung cấp giặt giũ quần áo, nấu cơm, trông coi trẻ nhỏ và thú cưng, mua sắm vật phẩm, và các dịch vụ phục vụ cá nhân khác.

"Ta mua những món đồ này, có thể nhờ người đưa tới không?' Akikoto thật cẩn thận hỏi.
"Muốn uống rượu à? Ngươi đã đủ 20 tuổi chưa?"Gojo  Satoru cười khanh khách nhìn nàng.

Nàng tiến lại gần, tay trắng nõn đặt lên phần ngực rắn chắc của hắn,ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Là áo mưa."
Gojou Satoru khẽ cười.

Nàng có vành tai rất nhỏ, rung động xuống dưới, cảm giác khô nóng từ khuôn mặt lan tỏa tới nơi ở giữa hai chân, nàng dựa vào ngực hắn , cọ cọ bộ ngực mềm mại, tay từ từ vói vào bên trong vạt  quần áo.

Nàng sờ đến tuyến nhân ngư, sự căng thẳng rõ rệt nơi cơ bụng, cường tráng mê người.

Nàng nhớ tới hắn lần trước là dùng ngón tay như thế này mà đâm nàng, mặt càng ngày càng hồng.

Akikoto duỗi tay đi xuống, theo bụng nhỏ đi tới địa phương kia,gắng gượng ở trên dương vật mà sờ sờ, là một vật rất dài và thực thô, hô hấp nàng hỗn độn lên.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, "Ta muốn ngươi."

Hắn khóe môi như cũ mang theo cười, nàng hôn lên, miêu tả môi hắn,hormone hắn và hơi thở đều là như vậy làm người khác mê muội.

Akikoto hôn môi hắn, di chuyển xuống hôn hầu kết hắn, một bàn tay đang sờ cơ bụng rắn chắc kia một cách căng thẳng, một cái tay khác đang sờ dương vật.

Quá phóng đãng, nàng vì hành vi của chính mình mà cảm thấy mặt đỏ, nhưng lại rất thích làm như vậy, thích cùng thân thể hắn tiếp xúc.

Giọng nói của Gojo Satoru đầy mê hoặc, "Muốn ta không?"

Akikoto ánh mắt lấp lánh, nàng suy nghĩ một lát.
"Không cho ngươi"
Akikoto khẽ cắn môi, ánh mắt chứa đầy sự ủy khuất, vừa mang theo chút trách móc vừa có phần oán giận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro