Chương 127 : Phiền Lòng!
Kim Chung Nhân đi xuống lầu, trong lòng rất bực mình, cậu trai đáng chết! Cũng không biết khéo léo nhu thuận làm anh vui lòng sao? Thật là một bé nai con kỳ cục lại không đáng yêu!
Cầm chìa khóa xe lên đi thẳng tới gara, gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt, bảo hai người ra ngoài uống rượu với mình.
Mà giờ phút này, hai người này đang ở bên trong quán bar "Tả Ngạn Mị Chuyển" uống rượu đùa giỡn với người đẹp, đừng nhìn Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt bình thường hay cãi vả, thật ra thì cảm tình của hai người rất tốt, nghĩ tới chuyện anh em ngày mai phải đến Ngũ Đài Sơn tu hành, dù thế nào cũng phải để cho cậu ta được xoả, cho cậu ta hưởng thụ bóng đêm quyến rũ của cuộc sống ở thành phố!
Thấy A Nhân gọi tới, Ngô Thế Huân ngây ngẩn cả người, nhả ra một vòng khói thở dài nói: "A Nhân vậy mà chịu bỏ nai con bảo bối của cậu ta một mình ở nhà? Chẳng lẽ là do dục hỏa khó nhịn cho nên chạy đến dập lửa?"
Phác Xán Liệt uống đến mắt đỏ bừng, miễn cưỡng liếc anh một cái, "Cậu chủ đây là thương yêu Độ thiếu gia, đúng là trên đời này rất hiếm đàn ông tốt, quá hiếm! Không giống hai ta, vĩnh viễn không thoát khỏi cái dạng hoa hoa công tử, đổi phụ nữ giống như thay quần áo."
Anh có chút say rồi, nói cũng nhiều .
"Người anh em, đừng nản chí, cậu vẫn còn hi vọng, sau khi đến Ngũ Đài Sơn dốc lòng tu luyện, không chừng cậu cũng không còn có hứng thú với phụ nữ, tin tưởng tôi, cậu chính là có thể giống như A Nhân." Ngô Thế Huân nghiêm túc vỗ bả vai của Phác Xán Liệt, bộ dáng giả vờ kia vô cùng thành kính.
"Cút sang một bên! Ông đây cũng không phải thật sự đi làm hoà thượng!" Phác Xán Liệt say rượu đẩy móng vuốt khoác trên vai anh của Ngô Thế Huân ra, khuôn mặt ghét bỏ, người này, nói chuyện thật là khó nghe!
"Khụ. . . . . . Giống nhau thôi." Ngô Thế Huân cười đến giống như con hồ ly gian trá.
"Giống nhau cái beep! Ông đây ra ngoài hóng gió một chút, thuận tiện xem cậu chủ đến chưa? Nói cho anh biết một bí mật, bên kia có một anh đẹp trai từ lúc chúng ta đi vào vẫn nhìn chằm chằm anh, coi chừng một chút, đừng để cho cường công theo dõi! Thời đại bây giờ đấy! Lòng người không thể đoán được."
Phác Xán Liệt cười híp mắt trêu ghẹo nói, nói xong liền lảo đảo đi ra cửa.
Đợi lúc Ngô Thế Huân phản ứng lại, anh đã đi xa, cắn răng nghiến lợi quát về phía bóng lưng anh ta: "Phác, Xán, Liệt! Cậu có gan lại đây cho ông!"
Quá. . . . . . Thật là quá đáng! Sao anh lại có loại bạn xấu này chứ! Ngay sau đó quay đầu trừng mắt hung ác nhìn về phía người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm anh, ông khinh! Dám mơ ước ông đây, ông dùng dao giết mày! Hừ!
Kim Chung Nhân đỗ chiếc xe Land Rover bảo bối của anh xong, liền nhìn thấy một người đàn ông lảo đảo đi về phía anh, híp mắt nhìn sang mới biết là thằng quỷ Phác Xán Liệt kia.
"Cậu chủ, cậu phải cứu tôi, bác sĩ Ngô muốn tìm tôi liều mạng." Phác Xán Liệt nấc rượu nói.
"Hai người các anh lại náo cái gì?" Kim Chung Nhân cau mày, hai người bọn họ ở chung một chỗ thì miệng không thể khép lại được, anh một câu tôi một câu.
"Bác sĩ Ngô bị một cường công theo dõi, tôi tốt bụng nhắc nhở anh ta, anh ta còn đòi liều mạng với tôi, cậu nói xem đây là cái đạo lí gì?" Sau khi Phác Xán Liệt uống rượu say, rõ ràng lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
Chân mày của Kim Chung Nhân càng nhíu chặt, lộn xộn cái gì? Chẳng lẽ tối nay anh lựa chọn tới đây là quyết định sai lầm, sau khi đến còn phải làm người hoà giải?
Đợi lúc hai người cùng đi vào quầy rượu, lập tức trong sân truyền tới từng trận tiếng thét chói tai, Kim Chung Nhân lập tức không vui, mặt lạnh lùng cất bước, mỗi lần hai người này chọn địa điểm đều lộn xộn, làm cho đầu anh đều muốn nổ tung.
Thế nhưng anh lại chưa từng nghĩ nguyên nhân là bởi vì mình không thích loại địa phương này, phải biết rằng quán bar và hộp đêm chính là nơi đa số đàn ông nói chuyện phiếm, vui đùa và nói chuyện làm ăn quan trọng.
Với người khác mà nói, anh là người kì lạ, cư nhiên không thích loại địa phương này, ngại nơi này quá ầm ĩ !
Ngô Thế Huân thấy hai người cùng đi vào, hừ lạnh hai tiếng, "Tìm người tới giúp cũng vô dụng! Tối nay hai ta đánh cuộc một trận, thua phải đi tìm đàn ông chơi tình một đêm, như thế nào? Đủ kích thích chứ? Vì cuộc sống buồn tẻ vô vị ở chùa của anh mà mở ra một thú vui khác mới lạ."
"Không có hứng thú! Không chơi!" Phác Xán Liệt lười phản ứng lại bộ dáng của anh, quay đầu nhìn về phía Kim Chung Nhân, "Cậu chủ, chúng ta uống rượu, không để ý tới anh ta."
Kim Chung Nhân bưng ly rượu lên, tư thế ưu nhã uống một hớp, nhẹ nhàng nói: "Thế Huân, nếu cậu thật sự có hứng thú làm loại chuyện đó, không ai ngăn cậu."
Một câu nói này, trong nháy mắt thành công giết Ngô Thế Huân vô hình, một ngụm rượu nghẹn ở trong cổ họng nuốt cũng không được phun ra cũng không xong, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Phác Xán Liệt vẫn không có chút hình tượng nào ngã ngửa ở trên ghế sofa cười ha ha, quả nhiên cậu chủ giỏi lắm!
"Nói đi, hơn nửa đêm ra ngoài uống rượu là có chuyện gì sao?" Ngô Thế Huân dứt khoát nói sang chuyện khác, nhanh chóng hóa giải sự lúng túng vừa rồi.
"Phiền lòng." Kim Chung Nhân khôi phục lại bộ dáng kiệm chữ như vàng, ực mạnh một hớp rượu.
Lần này, thành công làm cho Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt hứng thú, cùng lên tiếng hỏi "Anh dâu nhỏ chọc cậu không vui?" ( Độ thiếu gia chọc cậu không vui? )
Kim Chung Nhân liền nói chuyện dồn nén xảy ra vừa rồi, như vậy mới có thể trút hết tức giận trong lòng anh ra ngoài.
Ngô Thế Huân vừa nghe liền hiểu nguyên nhân làm cho A Nhân phiền muộn, trong lòng cảm thán: hai người này đúng là cực phẩm! Cá tính của A Nhân thì giữa sự bá đạo ẩn giấu một ít kỳ cục, điều này có quan hệ rất lớn đên việc anh ta không biết cách biểu đạt, mà cố tình Độ Khánh Thù là một người buồn bực gì cũng giấu ở trong lòng, nói cậu ngoan ngoãn hiền lành, thật ra thì trong xương rất quật cường, hơn nữa ban đầu lấy loại quan hệ kia bắt đầu với A Nhân.
Chỉ sợ, cái nút thắt đó rất khó mở ra, mà cậu, cũng không tin tưởng A Nhân đã yêu cậu.
"Các cậu nói, có phải cậu ấy thiếu dạy dỗ hay không?" Kim Chung Nhân nhấp một hớp rượu, nhíu mày hỏi.
"Hả. . . . ." Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt á khẩu, câu hỏi này thật khó trả lời.
"Theo tôi thấy vấn đề lớn nhất giữa hai người là do cậu ấy không thấy được tâm ý của anh, vẫn luôn chỉ thấy được một mặt của anh, cho nên dẫn đến một loạt hiểu lầm." Ngô Thế Huân phân tích nói.
Kim Chung Nhân nghi ngờ liếc anh một cái, "Một mặt của tôi? Làm sao cậu biết?"
Trong lòng Ngô Thế Huân thầm mắng: cái đồ không biết gì về tình yêu! Không hiểu về mĩ thụ một chút nào, một người bá đạo như vậy làm sao có thể bắt được lòng của mĩ thụ?
"Bởi vì ấn tượng anh để lại cho cậu ấy không được tốt, làm cho cậu ấy cảm thấy anh là người bá đạo hung dữ không có tính người . . . . . Ác ma." Ngô Thế Huân nhàn nhạt mở miệng.
Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Độ Khánh Thù, ở trong ánh mắt khiếp nhược của cậu anh đã cảm thấy cậu sợ A Nhân, khụ. . . Cũng khó trách, A Nhân luôn một bộ mặt lạnh, dáng vẻ khí phách vương giả duy ngã độc tôn, đừng nói tới mĩ thụ , ngay cả đàn ông nhìn thấy đều sợ hãi.
"Cậu ấy nói cho cậu biết hay sao?" Sắc mặt Kim Chung Nhân rất không tốt, vừa lạnh vừa đen, ánh mắt lạnh lùng như băng, dường như muốn đâm từng nhát từng nhát lên người Ngô Thế Huân.
Lần này ngay cả Phác Xán Liệt cũng bắt đầu đổ mồ hôi, ở phương diện tình cảm cậu chủ thật là đơn thuần.
"A Nhân, anh cũng đừng xử oan tôi, tôi không có hứng thú với dạng tiểu nam sinh đơn thuần như anh dâu, hơn nữa, cậu ấy đã sớm xem tôi cùng một phe với anh, sao có thể nói với tôi những thứ này?" Trên trán Ngô Thế Huân đổ mồ hôi như thác.
Kim Chung Nhân nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống như là đang gạt mình, trong lòng nghi ngờ càng nặng, suy nghĩ một chút cũng đúng, căn bản Thế Huân cũng không có cơ hội đơn độc gặp nai con, làm sao có thể nói những thứ này?
Chẳng lẽ là Phác Xán, ngược lại cậu ta thay mình đi đón cậu ấy qua mấy lần, ngay sau đó đưa mắt nhìn sang người nào đó đang giả vờ uống rượu, anh sợ đến nỗi phun toàn bộ rượu ra ngoài, Ngô Thế Huân ngồi ở đối diện anh liền gặp họa, khuôn mặt toàn rượu.
"Cậu. . . . ." Anh cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên Phác Xán Liệt.
Mà căn bản anh không thèm để ý anh ta, cuống quýt giải thích: "Cậu chủ,Độ thiếu gia càng không nói với tôi những thứ này, mỗi lần cậu ấy nhìn thấy tôi đều không cho tôi sắc mặt tốt, căn bản là khinh thường để ý tới tôi."
"Vậy thì tại sao?" Kim Chung Nhân bị hai người làm cho có chút hồ đồ.
"Bởi vì chúng tôi đều nhìn ra được." Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đều nói.
Sắc mặt Kim Chung Nhân tối sầm, nhớ lại lúc ở chung với nai con, nhất là lời nói lần trước ở trong toilet cậu chửi mình, vẫn quanh quẩn bên tai như cũ: Cái tên ác ma khốn khiếp, chỉ biết ức hiếp tôi, không cho phép tôi làm cái này , không cho phép tôi làm cái kia, cái gì cũng chỉ có thể nghe lời anh, tôi cũng không phải con rối không có tình cảm và suy nghĩ, anh có nghĩ tới cảm giác của tôi sao? Anh có coi tôi là người sao? Còn bắt tôi giữ khoảng cách với những nam sinh khác, chẳng lẽ tôi chỉ có thể bị anh đùa giỡn xong rồi vứt bỏ, sau đó cô đơn tới già sao?
Trước kia anh vẫn không cảm giác được cái gì, cũng chưa từng ngẫm nghĩ vấn đề kia, nhưng lời nói của Thế Huân và Phác Xán làm cho anh nhớ lại rất nhiều chuyện.
Thật sự là như vậy? Mình ở trong lòng nai con vẫn luôn là một ác ma? Chưa từng có một chút điểm tốt nào?
"Trước kia, tôi đối xử với cậu ấy hơi tệ, nhưng gần đây, chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?" Anh khó chịu nhíu mày, cậu trai đáng chết, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao?
Trong lòng Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đồng thời im lặng: Vâng, so với trước đây, anh đối với người ta quả thật là tốt hơn nhiều, nhưng tính cách anh vẫn vậy! Hơn nữa trong trò chơi tình yêu này, không thể nói rõ được, không có cách nào đoán được.
"Anh dâu nhỏ cũng có thể cảm thấy, có điều. . . . . ."
"Có điều gì?" Kim Chung Nhân cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro