Chương 85: Tự động đưa tới cửa
Giờ phút này đột nhiên Kim Chung Nhân có chút căm hận chuyến bay kéo dài đến mười ba giờ đồng hồ, anh chỉ ước gì nó có thể rút ngắn còn ba giờ, để cho anh sớm gặp được cậu trai nhỏ khiến anh lo lắng đó!
Chẳng lẽ hành động của cậu vừa rồi là do hiểu lầm mình sao? Nếu như vậy thì chứng tỏ trong lòng cậu quan tâm tới mình?
Tâm tình anh chợt chuyển biến tốt, như những cậu nhóc mới biết yêu lần đầu có có tâm lý mong muốn được gặp bạn trai của mình, anh vội dặn dò phi công riêng của mình lái nhanh hơn một chút, tranh thủ vào lúc rạng sáng bay về thành phố C.
Phác Xán Liệt theo lời dặn của cậu chủ đã tra ra được giờ phút này Độ Khánh Thù đang ở khách sạn Kim thị cùng ăn mừng sinh nhật với một đám bạn, trong lòng anh âm thầm cười trộm: Độ thiếu gia , lá gan của cậu đúng là lớn mà! Cư nhiên tự đưa mình tới cửa, khụ. . . . . .
(Trong lòng Độ Khánh Thù rất khó chịu: Mấy người tưởng là tôi muốn vậy sao! Tôi là thiểu số buộc lòng phải theo đa số tới đây đấy! Phải biết nơi này đối với tôi mà nói chính là nơi bắt đầu của tất cả nỗi sỉ nhục, tôi tránh còn không kịp, sao lại cố ý đưa tới cửa? Hừ! )
*****
Bên này trong khách sạn Kim thị , một đám nam nữ ở trong KTV chơi rất High rồi, chiếc bánh kem hầu như chưa được ăn miếng nào, đã bị quăng lên"Đánh giặc" rồi, người này chét lên mặt người kia, trên tóc, trên mặt, trên quần áo của mỗi người toàn bộ đều dính đầy bánh kem, hình tượng hoàn hảo không còn sót lại chút gì!
Sau khi tiêu diệt chiếc bánh kem xong, mọi người chơi trò đoán số uống rượu phạt, có người cầm microphone lên bắt đầu thâm tình biểu diễn, không khí trong phòng rất hot, tất cả mọi người quậy banh tành, không lạnh nhạt như vừa mới bắt đầu.
Dường như Bạch Hiền uống quá nhiều, mặt cậu đỏ ửng đứng ở trên ghế sa lon nhảy tới nhảy lui, sắc mặt của Đỗ Tri Hàng biến thành màu đen giữ lấy cậu vào trong ngực mình, cậu trai này uống rượu vào rồi thật khủng bố, ăn mặc hấp dẫn như vậy mà còn dám càn rỡ!
"Trời ơi! Buông em ra! Người ta không uống say mà, em rất tỉnh táo, hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của em, em rất vui!" Bạch Hiền nấc rượu không nghe theo vẫy tay, giùng giằng muốn đứng dậy, lại bất đắc dĩ bị cánh tay như vòng sắt của bạn trai ôm cậu quá chặt, căn bản không có cách nào thoát ra được.
"Ngoan, đừng quậy phá." Sắc mặt của Đỗ Tri Hàng túng quẫn, thật không có cách nào nói được cậu mà.
"Anh Đỗ đau lòng cho anh dâu rồi, hay là để cho hai người họ hát một bản tình ca đi, mọi người thấy sao?" Một nam sinh ở chung phòng với Đỗ Tri Hàng ồn ào lên tiếng nói.
"Tốt! Hát đi!"
"Hát đi!"
. . . . . .
Một người rồi lại một người la hét ầm ĩ khiến Đỗ Tri Hàng không biết làm sao, đã vậy cô gái trong ngực còn cựa cựa bộ ngực vào người mình ʘʘ, hào hứng nói: "Hát thì hát, ai sợ ai chứ! Chọn bài hát cho chị đậy, chị bảo đảm sẽ để cho các cưng thấy được thế nào là thần nhạc thật sự!"
Đỗ Tri Hàng đổ mồ hôi như thác, căn bản giọng hát của Bạch Bạch không được chuẩn, độ tin cậy trong lời nói lúc cậu uống say là số âm.
"Anh dâu đã lên tiếng rồi, anh Đỗ à, đàn ông như anh có phải cũng nên đứng lên hay không!" Có nam sinh tiếp tục ồn ào lên tiếng nói.
"Thằng nhóc thúi, trở về xem tôi xử lý cậu thế nào!" Đỗ Tri Hàng cắn răng nhìn chằm chằm bạn cùng phòng.
Cuối cùng, dưới yêu cầu mãnh liệt của tất cả mọi người, Đỗ Tri Hàng và Bạch Hiền hát song ca bài " Người tình tri kỉ", mặc dù ai cũng đã uống say, nhưng giọng hát nồng nàn tình cảm vẫn hấp dẫn mỗi một nam một nữ đang ngồi ở đây.
Độ Khánh Thù chỉ cảm thấy cả người đều nhớp nháp, không biết ai trét kem lên tóc cậu quá nhiều, thiệt là! Có thể bị kiên bu hay không đây! Cậu cũng không muốn mình biến thành ổ kiến đâu, huhu. . . . . .
Hơn nữa tối nay mình còn bị người khác mời rất nhiều rượu, lúc ăn cơm xong đã uống ba ly, lúc nãy không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi, khiến cho đầu cậu choáng váng, rất không thoải mái.
"Khánh Thù, cậu mau tới đây, núp ở trong góc làm gì vậy!" Sau khi hát xong hiển nhiên Bạch Hiền cũng không rảnh rỗi, trong đầu cậu vẫn nhớ rõ nhiệm vụ tối nay: đó chính là "Bán" Khánh Thù ra ngoài.
Tiểu Bạch, cậu có thể xem như mình không tồn tại hay không? Vừa nghe cậu gọi là biết không có chuyện gì tốt! Nhiều người ở đây nhìn như vậy, cậu có chừng mực được không? Trong lòng Độ Khánh Thù khóc ròng nói, hiện tại cậu nhức đầu muốn chết, thật sự không còn hơi sức nói chuyện.
"Này! Bạn gì đó ơi. . . . . . Là một người đàn ông thì phải chủ động trước chứ! Khánh Thù kí túc xá của chúng tôi là cực phẩm nai con Bambi, thiện lương đáng yêu, hồn nhiên vô hại, bạn phải đối thật tốt thật tốt với cô ấy đó!" Bạch Hiền say lảo đảo đứng lên nói với một nam sinh mặc áo sơ mi trắng.
→__→∣∣∣
Oh my god! Vốn là đầu Độ Khánh Thù đang mơ mơ màng màng trong nháy mắt tỉnh táo lại, gương mặt đỏ đến nổi có thể nhỏ ra máu, mang một phong thái quyến rũ vô cùng, nhất là cặp mắt to ngập nước kia, làm cho người khác không tự chủ được bị hấp dẫn.
Chính cậu lại không cảm giác chút nào, vẫn còn ở trong lòng cảm khái nói: trời ạ! Cát gia đây là đang cố ý hại cậu sao? Còn cực phẩm nai con Bambi? Thiện lương đáng yêu? Hồn nhiên vô hại? Từ lúc nào thì cậu lại trở thành động vật bị rao bán đây?
Cho cậu xin một miếng đậu hũ để đập đầu chết thôi! Quá mất mặt mà!
"Bụng của mình có chút không thoải mái, mình đi toilet cái." Bỗng nhiên Độ Khánh Thù đứng dậy, cũng như chạy trốn khỏi căn phòng làm cho cậu hít thở không thông, người uống rượu say thật là đáng sợ! Cậu phải đi rửa mặt, để cho mình tỉnh táo một chút.
"Khánh Thù, mình đi với cậu." Lộc Hàm vừa định đứng dậy liền bị Bạch Hiền ngăn lại.
"Lộc Hàm cậu đi theo làm gì, để -- anh ta đi!" Ngón tay chỉ về chàng trai mặc áo sơ mi trắng Cố Tử Khiêm.
Vốn là Cố Tử Khiêm rất có cảm tình với Độ Khánh Thù, cảm thấy cậu chính mẫu người mình thích, có điều tính cách của anh luôn kín kẽ trầm tĩnh, không tự tiện biểu đạt tình cảm, cho nên ngay cả thích cũng chậm chạp không nhúc nhích.
Lúc này thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, anh liền quyết định đứng lên đuổi theo, tối nay cậu uống cũng không ít, hơn nữa vừa rồi lúc cậu đi ra thân hình hơi lảo đảo, cho dù chỉ là bạn bè bình thường, anh cũng nên đi theo nhìn xem .
*****
Cũng trong lúc đó, trên sân thượng rộng lớn của khách sạn Kim thị, một chiếc máy bay tư nhân sang trọng chậm rãi đáp xuống trong bóng đêm
Vừa đáp xuống, khoang cửa mở ra, một người đàn ông lạnh lung anh tuấn mặc tây trang Armani màu đen đi xuống, trong đôi mắt đen nhánh lấp lánh như vì sao lộ ra ý lạnh.
Anh chính là Kim Chung Nhân vừa từ Manhattan trở về, hai ngày liên tục bôn ba mệt nhọc trông anh có phần mệt mỏi, ngay cả dưới cằm cũng mọc râu lên.
"Cậu chủ, Độ thiếu gia đang cùng với các bạn của cậu ấy ở trong phòng 083 lầu 15 bao phòng hát Karaoke." Phác Xán Liệt nhanh chóng truyền lại tin tức.
"Đến lầu 15." Giọng nói của Kim Chung Nhân hơi khàn khàn, mang theo sự mỏi mệt.
"Vâng" Phác Xán Liệt vội theo sau anh đi về phía thang máy.
*****
Lầu 15, Độ Khánh Thù lảo đảo nghiêng ngã tìm được toilet, nhìn sắc mặt hồng hào của mình trong gương, đầu thật choáng váng ~ mở vòi nước, hai tay vỗ nước lạnh nước lên hai gò má nóng bỏng, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm như cũ.
Hai giờ sang rồi, họ còn đang hưng phấn chơi đùa, không có ai đòi về, đúng là một đám cú mèo! Thật may là tối nay tương đối thuận lợi, không có đụng phải ác ma, khẳng định vào giờ này, anh đang ở trên giường vận động kịch liệt với một người phụ nữ nào đó, không rảnh bận tâm đến cậu.
(⊙o⊙) thật tốt quá!
Cứ ngây người như vậy tới năm phút sau, cậu mới xoay người đi ra ngoài, cậu thật sự rất buồn ngủ, không được rồi, không về cậu sẽ không được ngủ.
Mới vừa đi ra toilet được mấy bước, cậu liền bị một người đàn ông dáng vẻ lịch sự thanh tú cản lại, "Mình. . . . . . Mình thích bạn."
Cái gì? Đừng nói cậu đụng trúng tên điên nha! Mê hoặc chớp chớp lông mi thật dài, nửa híp mắt liếc nhìn người đàn ông trước mặt, có chút quen mặt đó! Hình như gặp qua ở đâu rồi?
Thật sự không thể trách trí nhớ cậu không được tốt, chỉ vì vừa rồi ánh đèn trong phòng quá mức mờ ảo, chỗ ngồi của hai người lại cách nhau rất xa, mà Độ Khánh Thù cũng không có thói quen thích quan sát người khác, từ lúc ăn cơm đến bây giờ cậu đều không nhớ rõ bộ dáng của bất kì nam sinh nào, mặc dù Bạch Hiền gào thét nói chuyện với ai đó, nhưng căn bản cậu còn không biết đối phương là ai thì đã mắc cỡ chạy ra.
"Bạn biết tôi sao?" Độ Khánh Thù nở nụ cười chỉ tay vào mình, không cần nói cũng biết bộ dáng ngây thơ này có lực hấp dẫn thế nào rồi, đôi mắt to trong veo ngập nước như một hồ nước mùa xuân, tựa như một cái hố đen không thấy đáy, hấp dẫn người khác không tự chủ mà sa vào.
Cố Tử Khiêm có chút 囧, anh thấy cậu trai này hơi say rồi, nụ cười hồn nhiên ngây ngô tựa như một đoá hoa anh túc đang nở rộ, đầu độc đầu óc của anh, khiến anh không còn năng lực suy xét.
"Bạn say rồi, mình đỡ bạn vào." Nói xong, liền tốt bụng đỡ lấy thân hình đang xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Tránh ra! Tôi không biết anh! Tại sao anh phải đỡ!" Độ Khánh Thù không tự chủ nghĩ anh là người xấu, trong lòng khinh bỉ nói: sao bây giờ sắc lang lại có bộ dáng lịch sự như vậy, Hừ! Sói đội lốt cừu!
Trong lòng Cố Tử Khiêm bi thương, dưới tình huống này anh không thể không để ý tới cậu, chớ đừng nói tới việc là bản than đã thích cậu rồi.
Lúc Kim Chung Nhân từ chỗ khúc quanh đi tới thì vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ hai người lôi lôi kéo kéo, trong lồng ngực nhanh chóng dâng lên một cơn giận ngút trời; lập tức trong tròng mắt đen trở nên vô cùng u ám, lộ ra sự lạnh lẽo, giống như muốn xé đôi nam nam trước mắt kia tan thành từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro