Ngoài tẩm điện, Tiểu Toàn Tử lỗ tai dán chặt lên cửa, đôi tay gắt gao bám vào cửa, thiếu chút nữa là ngã vào bên trong.
Cát Tường tiến lên muốn đẩy hắn ra: "Ngươi dính sát vào đây làm gì?"
Tiểu Toàn Tử lập tức né tránh, rồi sau đó đưa tay lên miệng, ra hiệu Cát Tường nói nhỏ: "Cát Tường cô nương ngươi nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy."
"Người lén la lén lút, lại còn sợ người khác phát hiện! Còn không mau nói, ngươi ở chỗ này làm gì?"
"Ai u," hắn chau mày, run rẩy chỉ tay vào trong nội điện: "Các ngươi yên tâm để điện hạ ở một mình cùng tên Tạ diêm vương kia? Hắn chính là Tạ diêm vương! Giết người không chớp mắt!"
Trước kia luôn nghe thanh danh của hắn, đây là lần đầu tiên được tiếp xúc trực tiếp với Tạ Chi Châu. Tiểu Toàn Tử vẫn luôn thành thật đứng im một bên, thế nhưng luôn cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt của người nào đó. Khiến hắn sợ tới mức suýt nữa té trên mặt đất.
Nghe được hắn nói, Cát Tường bật cười: "Sợ cái gì, Tạ đại nhân trước đây là tùy hầu thân cận nhất của điện hạ."
"Không phải, đó là chuyện của quá khứ a." Tiểu Toàn Tử kéo Cát Tường đi sang một bên, nói nhỏ: "Hiện tại bên ngoài đều nói Tạ đại nhân trong lòng ghi hận với điện hạ của chúng ta! Ngươi nghĩ lại xem, hiện tại thân phận của hắn cao cỡ nào, với địa vị hiện tại của hắn, chắc chắn rất ghét người khác nhắc đến quá khứ trước đó, vì đó là chuyện rất xấu hổ."
Cát Tường: "Ngươi đừng nói bậy."
"Ta không nói bậy! Là Thân công công bên người Tạ đại nhân nói, chính miệng hắn nói, trước đây có người trước mặt Tạ đại nhân đề cập đến chuyện của điện hạ, Tạ đại nhân lập tức nổi giân, còn hạ lệnh không cho phép người khác nhắc đến tên điện hạ." Hắn cúi đầu, bộ dáng vì Ngụy Bảo Đình lo lắng, "Như vậy còn không phải hận điện hạ chúng ta sao?"
Vừa nghe lời này, Cát Tường cũng có chút do dự: "Nhưng, nhưng ta thấy hắn rất trông mong đưa điểm tâm đến trước mặt điện hạ."
Tiểu Toàn Tử cúi đồng, nỗ lực hoạt động trí óc không mấy linh hoạt của hắn, rồi cẩn thận hỏi: "Liệu có phải có âm mưu?"
Bất luận sau lưng có âm mưu hay không, hiện tại hắn đã cảm thấy hít thở không thông.
Tạ Chi Châu ánh mắt dừng trên khung thêu, hàng mi dài giấu đi cuồn cuộn suy nghĩ, nhưng trong lòng giống như xuất hiện bóng ma.
....Điện hạ trước đây từng đưa cho hắn không ít đồ, mỗi lần đưa đều lén lút.
Khi đó hắn không nơi nương tựa, một thân một mình nhận hết mọi đánh chửi, sớm đã đã ngâm mình trong hàn băng lạnh giá, tôn nghiêm cũng rơi tan nát dưới chân, hắn vốn dĩ cho rằng mình sẽ phải chịu đựng cô độc đến hết cuộc đời.
Nhưng điện hạ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn vẫn luôn phỏng đoán nhưng suy nghĩ ác độc, nhưng nàng lại không chê hắn phiền, bảo vệ chăm sóc hắn từng chút một, từng chút một kéo hắn từ vực sâu trở về.
Sau ba năm xa cách, sợ nàng sẽ sợ hãi những thủ đoạn của hắn, sợ nàng cũng giống những người khác nhìn hắn bằng ánh mắt ghê sợ. Hắn vẫn luộn cẩn thận tránh nàng, nhưng lại không ngăn được khát vọng muốn gặp nàng.
Sau này mỗi lần ở chung, hắn nhận ra nàng vẫn đối với hắn giống trước kia, không chút thay đổi, hắn mới thả lỏng tâm tư.
Nhưng còn hắn? Lại sinh ra nhưng ý niệm ghê tởm với điện hạ, cho dù hắn có hy vọng trở thành người bình thường. Nhưng trong lòng vẫn luôn ôn hận thù, sao có thể xứng đáng ở bên cạnh điện hạ?
Hắn ánh mắt từ thấp thỏm chuyển sang thâm trầm, khuôn mặt cũng lạnh thêm mấy phần, tự phỉ nhổ bản thân.
Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại vẫn có chút chờ mong, điện hạ đây là...đích thân thêu túi tiền cho hắn?
"Ngươi nhìn gì vậy?" Ngụy Bảo Đình cảm thấy hắn mua điểm tâm rất hợp khẩu vị nàng, vốn định khen thưởng hắn vài câu, nhưng lại phát hiện ánh mắt hắn căn bản không nhìn về phía nàng.
Nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy đống kim chỉ cùng vải thêu bị nàng chất thành đống bên canh, nàng buông miếng bánh xuống, dùng khăn lau tay cùng miệng. Lúc này mới duỗi tay cầm lấy khung thêu.
Tạ Chi Châu ánh mắt dõi theo động tác của nàng, khuôn mặt thêm vài phần ngoan ngoãn.
"Ngươi xem cái này có đẹp không?" Nàng đem hình hạc bay cùng ngọn cây tùng đưa cho hắn xem, rồi cười nói: "Cây tùng trước nay luôn đĩnh bạt không sợ giá lạnh, tiên hạc là biểu hiện Cát Tường, kết hợp lại với nhau mang ngụ ý trường thọ, ngươi cảm thấy thêu trên túi tiền có phải rất hợp lý?"
Ngụy Bảo Đình hôm nay cực kỳ mệt mỏi, liền đen tay chống cằm, một tay khác chỉ chỉ đồ thêu. Nàng cả người mệt mỏi, động tác cũng tùy ý, thậm chí thịt trên cằm cũng bị nàng ép ra tới. Nhưng xem ở trong mắt Tạ Chi Châu, lại cảm thấy dụ hoặc.
Án bàn vốn dĩ không lớn, bọn họ hai người ngồi đối diện nhau, Ngụy Bảo Đình dùng tay chống cằm, tựa sát vào bàn, mỗi lần hô hấp đều có thể cảm giác hơi thở hai người trộn lẫn vào nhau. Khoảng cách gần như vậy khiến hắn cả người cứng đờ lên, liền nói lắp: "Ta, ta cảm thấy rất tốt."
"Vậy là được rồi." Nghe được hắn khẳng định, Ngụy Bảo Đình vui mừng, đem đồ thêu thùa sắp xếp lại rồi để ở bên cạnh, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm.
Nàng căn bản không hiểu, vĩnh viễn cũng không biết, giờ phút này nam tử trước mặt nàng có bao nhiêu khẩn trương, xiêm y bên trong thấm đẫm mồ hôi, thậm chí tóc hắn cũng lộ ra chút thẹn thùng, giống như chỉ cần một mồi lửa lập tức đem tẩm điện thiêu cháy.
Cuối cùng, hắn không chịu nổi, cảm giác hít thở không thông, tuy rằng không muốn rời xa nàng, nhưng với dáng vẻ hiện tại của hắn, chắc chắn dọa nàng sợ, hắn liền chạy trối chết.
Ngụy Bảo Đình cắn miếng điểm tâm, không có nuốt xuống, khóe miệng còn dính chút vụn bánh: "Có chuyện gì gấp sao, đến một câu cáo từ cũng không có, liền như vậy rời đi."
Một ngày cứ như vậy trôi qua, nàng thêu túi tiền trong chốc lát rồi đi ngủ, cả ngày bôn ba thân thể thấm mệt, vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Nắng sớm mờ mờ chiếu vào đại điện, biết nàng còn đang ngủ, không có ai dám gây ra tiếng động quấy rầy nàng. Chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, Ngọc ma ma vội vàng tiến đến ngăn lại: "Là Xảo Thục cô nương, điện hạ thân thể không khỏe, còn đang nghỉ ngơi, ngươi nếu có chuyện gấp liền nói với ta."
Xảo Thục là đại cung nữ bên người Quý phi, nghe vậy hừ lạnh một tiếng, "Nói với ngươi, ngươi có thể tự mình làm chủ?" Nàng nghiêng mắt, sau đó nói: "Hiện tại hậu cung không có Hoàng hậu, phân vị Quý phi là lớn nhất, nàng lại đang cầm phượng ấn, Lục công chúa có phải nên đến thỉnh an Quý phi nương nương?"
"Này" Ngọc ma ma dù sao cũng chỉ là một nô tỳ, mà Xảo Thục sau lưng lại có Quý phi, Ngọc ma ma cũng không thể tùy ý phản bác, sợ lai chọc giận Quý phi gây phiền toái cho điện hạ, nhưng ngữ khí vẫn không giảm, "Tức là muốn điện hạ đi thỉnh an, sao bây giờ mới nói? Điện hạ hôm qua trở về thân thể không thoải mái, đợi ta vào xin chỉ thị của điện hạ, rồi lại nói với ngươi."
Ngọc ma ma chỉ sợ gây phiền toái tới điện hạ, cũng không e sợ nha đầu này, trừng mắt với Xảo Thục, rồi sau đó vào tẩm điện.
Trong phòng hạ màn trúc, màn giường cũng được buông xuống, ánh sáng không thể lọt vào.
Ngụy Bảo Đình không thích châm hương, cho nên trong điện chỉ có sót lại mùi ngọt của điểm tâm.
Ngọc ma ma nhẹ giọng đi qua, đem màn kéo lên, liền thấy Ngụy Bảo Đình nằm nghiêng trên giường, nửa phần cũng không thấy bộ dáng nữ nhi rụt rè, hơn phân nửa đệm bị nàng đè dưới thân, trên người không chút che đậy.
Cũng may mắn trong phòng ấm áp, bằng không nàng sẽ lạnh cóng.
"Điện hạ, đại cung nữ bên người Quý phi tới truyền lời, nói hôm nay phải đến thỉnh an Quý phi..."
Ngọc ma ma thanh âm nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến Ngụy Bảo Đình nhăn mày, nàng lập tức dừng lời.
Khuôn mặt nhỏ của Ngụy Bảo Đình nhăn lại, nằm trên giường vặn eo, chậm rãi mở to mắt, thanh âm rầu rĩ, tức giận: "Ta không muốn đi, không muốn đi..." Rồi sau đó dùng chăn che kín toàn thân. "Ta buồn ngủ, ta muốn đi ngủ, bảo nàng về đi."
Nàng ở trên giường oán giận, Ngọc ma ma không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng, trên mặt mang theo ý cười. Quả nhiên trong chốc lát, nàng xốc chăn lên, nhô đầu ra, tóc bị nàng làm cho lộn xộn, khuôn mặt nhỏ lại có vẻ ngốc ngốc đáng yêu.
"Nói với nàng, ta rửa mặt chải đầu xong sẽ đến."
Chờ Ngụy Bảo Đình đi đến cung điện của Quý phi, mặt trời đã lên cao.
Quý phi ăn mặc lộng lẫy, cả người toát ra vẻ phú quý, nửa dựa vào tay vịn, một tay khác cầm quạt tròn che khuất đôi môi, khóe miệng cong lên. Bên canh là chúng phi tần cùng các công chúa.
Ngụy Bảo Đình vừa bước chân vào cửa, bên trong nháy mắt yên tĩnh, mọi người đều dừng ánh mắt trên người nàng, mang theo ý cười, biểu tình như chuẩn bị xem kịch vui.
Ánh mắt nàng lướt qua một lượt rồi thu hồi, sau đó nhìn Quý phi, chỉ nói một câu: "Quý phi nương nương." sau đó không mở miệng, đến vị trí còn trồng ngồi xuống.
"Nghe nói Triều Hoa thân mình không thoải mái, hiện tại đã tốt hơn chút nào chưa?" Quý phi híp mắt đánh giá nàng, thấy gương mặt giống hệt An Quý tần, trong lòng càng ghê tởm.
Nàng trong lòng luôn tồn tại hận ý đối với Ngụy Bảo Đình. Trước đây là vì An Quý tần, sau này là nhi tử của nàng vì Ngụy Bảo Đình mà bị biếm làm thứ dân. Khi Ngụy Bảo Đình được đưa đến chùa, nàng đã dặn dò người ở Phổ Đà tự làm khó nàng, tốt nhất là thần không biết quỷ không hay hành chết nàng, nhưng lại không thành công.
Hiện giờ Ngụy Bảo Đình không chỉ khỏe mạnh mà còn xinh xắn đứng ở trước mặt, khiến Quý phi càng thêm tức giận.
May mà mấy ngày trước phái người tìm hiểu tin tức.
Vốn tưởng Ngụy Bảo Đình cùng Tạ Yến có quan hệ tốt, nhưng trước kia người nọ ở trong cung của nàng thân phận thấp kém, lại nghe nói hắn cực kỳ chán ghét Triều Hoa công chúa, hận không thể giết chết nàng.
Triều Hoa đúng là kẻ ngu xuẩn, lúc ở khu săn bắn, nàng thế nhưng lại dám đứng trước mặt mọi người nói Tạ Yến nhìn nàng, hẳn là chưa từng nghe qua thanh danh của hắn?
Như vậy lại càng dễ hiểu, Ngụy Bảo Đình trừ bỏ danh phận trưởng công chúa, cái gì cũng không có. Nàng cùng con kiến có gì khác nhau?
"Ngươi nếu thân mình không thoải mái, trực tiếp nói với ta, ta cũng đau lòng cho người, cần gì tự mình chịu khổ, ta chờ ngươi cũng không sao, nhưng lại liên lụy các phi tần mỏi mắt chờ ngươi.'
Nàng vừa nói xong, đã nghe được âm thanh oán giận của và vị phi tần.
"Đúng vậy, chậm trễ cả một buổi sáng, nàng cho rằng ai cũng nhàn nhã giống như nàng sao?
Ngụy Bảo Đình cũng biết Quý phi là muốn gây khó dễ, tuy rằng không có ai đến báo với nàng phải đến thỉnh an là sự thật, nhưng nàng nói ra, chắc chắn sẽ bị cho là nói dối.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, cũng không đứng dậy, ngược lại lười biếng tựa lưng vào ghế, rũ mắt đánh gái Quý phi, rồi nói: "Quý phi nương nương có lẽ phải nghiêm khắc đối với đám hạ nhân, không có kẻ nào tới Thính Vũ hiên báo tin? Khiến cho mọi người hôm nay phải đau khổ chờ đợi."
Nàng tuy nhăn mày, nhưng trên mày không có nửa phần sầu bi, ngược lại lộ ra vài phần đắc ý.
"Quý phi nếu mềm lòng, không thể đánh chửi hạ nhân ở Liên y cung, vậy để ta làm người ác một lần. Nếu không, hoàng cung rộng như vậy, cũng có thể bị đám chuột thấp hèn quấy đục."
Ngụy Bảo Đình ngồi dựa vào ghế, sống lưng thẳng tắp, nhìn có vẻ đoan trang, nhưng lại lộ ra sự lười nhác, đưa mắt đánh gái biểu cảm Quý phi nương nương, thấy nàng ta khuôn mặt tức giần, liền thong thả nở nụ cười.
"....Nương nương đây là ánh mắt gì." nàng ý cười chuyển lạnh, quét mắt về đám người đứng cạnh Quý phi: "Chẳng lẽ ta nói không đúng? Hoàng cung nằm trong cai quản của phụ hoàng, sao có thể để đám hạ nhân coi thường chủ nhân, lần này ta không so đo, sau này nếu làm việc chậm trễ, ta nhất định sẽ bẩm báo Hoàng thượng trừng phạt."
Quý phi nghe vậy, chỉ dùng ánh mặt lạnh lẽo nhìn nàng, không nói nửa câu phản bác, chỉ nói qua loa: "Triều Hoa ngươi xem, tính tình này của ngươi một chút cũng không thay đổi."
Nàng lạnh mặt liếc nhìn Xảo Thục một cái: "Nói vậy là ngươi đã làm không tốt, còn không mau đi chịu phạt."
Tức giận nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài, không thể làm khó Ngụy Bảo Đình. Nhưng Xảo Thục là đại cung nữ bên người nàng, chút chuyện này cũng làm không xong, còn để Ngụy Bảo Đình khiển trách ngược lại, nàng tuyệt đối không thể tha thứ.
Xảo Thục sợ tới mức quỳ xuống: "....Nương nương, cầu xin người tha cho nô tỳ.'
Quý phi nhíu mày: "Đây là Triều Hoa công chúa trách phạt, ngươi cầu xin ta cũng vô ích? Ngươi là chán sống, mau đem nàng ta kéo xuống."
Ngụy Bảo Đình nói xong, cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, ánh mắt xa cách, không có tiêu cự nhìn ra ngoài điện.
Ngay cả khi Xảo Thục cầu xin, cũng không có một chút phản ứng, ánh mắt khẽ dao động, dừng trên người Xảo Thục. Ánh mắt không cảm xúc, lập tức lạnh lẽo vài phần.
Nàng tùy răng không nói, nhưng lại làm Xảo Thục lập tức ngậm miệng. Thiếu nữ dung nhan kiều diễm, lại bao phủ một tầng âm u, tuy rằng ánh mắt nhu hòa, nhưng lại không có chút tình cảm.
Khiến Xảo Thục nhớ tới ngày ấy, Tạ Yến bóp cổ nàng, cổ họng bị đè ép không thể hô hấp, một cỗ hàn khí từ bàn chân lan tỏa đến khắp người, thật vất vả mới nhặt được mạng trở về.
Nàng đem miệng đóng lại, chấp nhận bị kéo xuống.
Quý phi đáy lòng đè nén cảm xúc, để tất cả mọi người đều lui xuống, lại cười nói với Ngụy Bảo Đình: "Triều Hoa sau này ngươi phải nhớ rõ, tuy ta không phải Hoàng hậu, nhưng trong tay nắm phượng ấn, việc thỉnh an là không thể thiếu."
....Mỗi ngày đều phải tới thỉnh an!
Nàng trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng cũng không phản bác, chỉ thuận theo gật gật đầu, sau đó rời khỏi tẩm điện của Quý phi.
Cát Tường một bên nhỏ giọng: "Nàng ta cũng không phải Hoàng hậu, dựa vào cái gì muốn công chúa mỗi ngày đều phải đến thỉnh an." Ngọc ma ma trừng mắt liếc Cát Tương một cái: "Nơi này là hoàng cung, không phải Phổ Đà Tự, nói chuyện cẩn thận một chút.'
Ngụy Bảo Đình cũng không quá bận tâm, chỉ cười nói: "Nói thì cứ nói, đây vốn dĩ là sự thật, Quý phi là nhìn ta không thuận mắt, ta nhìn nàng cũng không vừa mắt, Cát Tường mắng mấy câu thì đã sao?"
Trên mặt lúc này mang theo ý cười, ánh nằng vàng nhạt rơi trên mặt nàng, đem âm u nơi đáy mắt xóa sạch, chỉ để lại ý cười đang tràn ra.
"Nhưng đây là hoàng cung," Ngọc ma ma không tán đồng, "Chuyện trên triều lão nô không hiểu, nhưng lão nô biết, Liễu gia thế lực lớn, Quý phi lại dựa vào Liễu gia, nếu thật sự cũng nàng đối kháng, người chịu thiệt vẫn là điện hạ."
Ngụy Bảo Đình thân đơn thế cô, sau lưng lại không có mẫu phi chống đỡ, dù cho An Quý tần còn sống, nàng xuất thân là tỳ nữ bên cạnh Quý phi, sao có thể so được với thế lực sau lưng Quý phi.
Tuy rằng hiện tại có thể chửi cho sướng miệng, nhưng chỉ cần Quý phi ở bên tai Hoàng thượng thổi chút gió, Ngụy Bảo Đình càng thêm bất lợi. Rốt cuộc Quý phi mới là người đầu ấp tay gối bên người Hoàng thượng, Ngụy Bảo Đình bất quá cũng chỉ là một công chúa, lại không được sủng ái, người bị khi dễ vẫn là nàng.
Ngụy Bảo Đình thất thần gật đầu, trước mắt lại không tự chủ hiện lên khuôn mặt Tạ Chi Châu.
...Nếu nàng bị khi dễ, hắn sẽ bảo vệ nàng sao?
Nghĩ đến đây, nàng lại cúi đầu bật cười.
Tiểu Tạ có thể được như hiện giờ đã phải chịu không ít gian khổ, sao nàng lại có thể tới làm phiền hắn, dập tắt suy nghĩ không nên có. Nàng đáp ứng Ngọc ma ma sau này sẽ chú hơn một chút.
Còn chưa ra khỏi Liên Y cung, liền thấy một nam tử phía trước đang bước tới. Nam tử khoác lên mình bộ áo gấm sắc hồng, đầu mang kim ngọc quan, dáng đi mạnh mẽ oai phong, thân thể tráng kiện.
Là Liễu Hạc Minh.
Ngụy Bảo Đình đối với người Liễu gia trước nay chưa từng có hảo cảm, cúi đầu giả bộ không thấy đi qua, nhưng vừa mới đến gần, hắn lại nhanh chân chặn nàng lại, đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn vào nàng.
Nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, không kiên nhẫn mở miệng: "....Phiền ngươi tránh ra một chút."
Liễu Hạc Minh vẫn bất động, ánh mắt dừng trên người nàng, nhìn đến ngây người.
Nàng từ phía trước đi tới, trên người mặc váy màu hồng nhạt, trước ngực dùng chỉ vàng thêu hoa, càng tốn nên làn da trắng nõn, đặc biệt dưới ánh mặt trời nàng như càng như phát sáng. Tuy không nhìn thấy vòng eo, nhưng theo sự thướt tha váy dài cũng đủ để câu dẫn người khác, càng chưa nói đến khuôn mặt nhỏ, mang theo nét ngây thơ cùng kiều mị của nàng.
Thấy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, Ngụy Bảo Đình không kiên nhẫn nói lớn: "Ngươi đang chặn đường, mau nhường một chút."
Hắn lúc này mới phục hồi tinh thần, rồi sau đó xấu hổ giả vờ ho một tiếng, chắp tay nói: "Tại hạ Liễu Hạc Minh, vô tình ngăn trở cô nương, chỉ là đường này quá hẹp, mới vô tình chặn đường, cô nương chớ có để ý." Hắn cười: "Không biết cô nương nên xưng hô như nào?"
Ngụy Bảo Đình liếc nhìn hắn, rồi rũ mắt có chút suy tư.
Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy Liệu Hạc Minh có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào. Nàng nghĩ mãi cũng không ra, liền ngước mắt đánh giá hắn một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.
Hắn hào phóng cười: "Cô nương không muốn, thấy ta giống kẻ ăn chơi sao? Tại hạ là tam công tử Liễu phủ, là tiểu tướng quân do Hoàng thượng thân phong, như vậy đã làm cô nương yên tâm."
Sao có thể yên tâm.
Ngụy Bảo Đình cúi đầu suy tư hồi lâu, nàng thật sự không nhớ ra đã từng gặp hắn ở đâu, chỉ nói qua loa, "Nguyên lại là Liễu tiểu tướng quân."
Nói xong nang liền vòng sang một bên, muốn rời đi, Liễu Hạc Minh thấy thế, một lần nữa ngăn cản, nhưng Ngọc ma ma nhanh chân chắn trước mặt hắn: "Liễu tướng quân xin dừng bước."
Trở về Thính Vũ Hiên, Ngụy Bảo Đình phân phó Tiểu Toàn Tử đi Ngự Thiện Phòng lấy chút điểm tâm, sau đó lại đem khung thêu ra.
Cát Tường đi tới, thêm chén trà nóng, "Di? Điện hạ đổi mẫu khác sao."
Ngụy Bảo Đình a một tiếng, kim chỉ trong tay dừng lại, sau đó nói: "Ta muốn luyện tập một chút, miễn cho thêu không tốt, đưa đến trước mặt Hoàng thương sẽ rất xấu hổ." Rồi sau đó nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, có việc gì ta sẽ gọi."
Cát Tường lui ra ngoài.
Ngụy Bảo Đình lúc này mới cầm khung thêu lên, mặt trên có thể mơ hồ nhìn ra hình dạng nguyên bảo.
Nàng cúi đầu, trong mắt lộ ra vài phần nghiêm túc, khóe miệng mang theo ý cười.
......
Sinh thần của Hoàng thượng, khắp chốn vui mừng.
Tạ Chi Châu sáng sớm đã xuất hiện, vẫn như cũ mặc một thân áo tím đậm, nhưng trước ngực không còn hình mãnh hỗ phác xà, mà thay vào đó là biểu tượng điềm lành.
Nhưng trên mặt hắn không nhìn ra nửa điểm vui mừng, máy rậm nhíu chặt mang theo nặng nề cùng lạnh lẽo, hai tròng mắt âm u, khóe mắt tăng thêm vài phần sắc bén, vừa nhìn đã cảm thấy phát lạnh.
Hắn đi đến tẩm điện Hoàng Thượng, "Trong cung thị vệ đều đã an bài xong, Yến Nhạc cung bốn phía càng kín không một kẽ hở, Hoàng thương cứ yên tâm, thần nhất định không để thích khách lẻn vào."
Hoàng Thương cười gật đầu: "Có Tạ khanh ở đây, trẫm rất yên tâm."
Trương Phúc Toàn tiến lên sửa sang lại quần áo Hoàng thượng, sau đó cười nói: "Từ khi có Tạ đại nhân, trong cung trở nên an toàn hơn, hoàng thành có đại nhân đóng giữ, bên ngoài lại có Liễu tiểu tướng quân chấn áp phản loạn, Hoàng thượng liền có thể kê cao gối ngủ."
Nghe được lời này, Tạ Chi Châu nói: " Đều là việc thần nên làm." Hắn cúi đầu, khóe miệng kéo lên ý cười, đáy mắt lạnh lẽo, vẻ mặt phi thường cổ quái.
Đợi Hoàng thượng chuẩn bị xong nội thị liền tiến vào, dâng lên hai hộp nhỏ, nói: "Vừa rồi Triều Hoa công chúa cùng Trường Nhạc công chúa sai người đưa tới, nói là quà mừng lễ sinh thần của Hoàng thượng, lát nữa yến hội nhiều người, sợ Hoàng thượng không nhìn thấy lễ vật của các nàng, nên sai người dâng đến trước."
Hoàng thượng mặt mang ý cười: "Tiểu Lục cùng Tiểu Thất thật chu đáo."
Hắn duỗi tay muốn mở hộp, theo bản năng hỏi: "Cái nào là của Tử An?"
Nội thị đưa lên trước một hộp hình chữ nhật, Hoàng thượng trên mặt ý cười càng lớn, vừa mở hộp quà vừa nói với Tạ Chi Châu: "Tử An đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông minh, khiêu vũ hay hội họa đều nổi bật, sớm đã nghe qua nàng muốn tặng ta một bức tranh do nàng tự vẽ, thật muốn nhìn xem nàng vẽ gì."
Mở tranh, là một bộ ngàn dặm sơn đồ, tái hiện giang sơn rộng lớn của Ngụy Triều, Hoàng thượng vừa nhìn đã yêu thích không thôi, vừa ngắm tranh vừa bình phẩm với Tạ Chi Châu.
Hắn ánh mắt dừng trên bức tranh: "Thần thấy bức tranh này rất đẹp." Sau đó ánh mắt lại quét về phía trước hộp còn lại trong tay nội thị.
Thấy Hoàng thượng luôn miệng khen ngợi tài năng hội họa Trường Nhạc công chúa, hắn lại nhìn về trước hộp kia, rồi rũ mắt, hàng mi dài che lại trào phúng nơi đáy mắt.
Khóe miệng theo đó cũng kéo lên.
Nam nhân khuôn mặt trắng bạch, đôi mắt sắc lạnh, đôi môi đỏ như màu máu, cong môi cười mang theo vài phần quỷ dị.
Hắn không có cách nào khắc chế sự âm u trong tư tưởng, chỉ cần nghĩ đến, công chúa không được Hoàng thượng sủng ái, hắn từ đáy lòng liền sinh ra chút khoái ý.
....Rốt cuộc cũng chỉ có hắn là thật lòng thích điện hạ, chỉ có hắn thật tâm muốn đem nàng nâng trong lòng bàn tay mà sủng, bất kể là ai cùng không thể lại gần nàng.
Cho dù là phụ hoàng của nàng, Hoàng thượng có nhiều hài tử như vậy, nhưng nàng cũng không được hắn để ý đến.
Trương Phúc Toàn: "Hoàng thượng, đây là lễ vật của Triều Hoa công chúa."
Hoàng thượng lúc này mới phản ứng lại, đem bức tranh thu hồi đưa cho Trương Phúc Toàn, rồi mới mở hộp của Ngụy Bảo Đình.
Bên trong đựng một túi tiền được may tỉ mỉ, nổi bật hình thêu tiên hạc ngẩng đầu bay trên ngọn cây tùng, mang ngụ ý trường thọ Cát Tường. Hoàng thương cũng không có cầm lên, chỉ liếc mắt một cái rồi nói một câu: "Triều Hoa có tâm," rồi đem nắp hộp đóng lại.
Chỉ có Tạ Chi Châu ánh mắt chăm chú không dời, nhìn chằm chằm giống như muốn xuyên thủng bảo hộp. Tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông, cố gắng đè nén ghen tỵ đang dâng lên trong lòng.
"...Tạ khanh?" Thấy hắn còn chưa động, Hoàng thượng quay đầu hỏi một câu.
Tạ Chi Châu bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng cúi đầu, rồi bước nhanh đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro