Chương 43: Đại thái giám (12)
Mới vừa rồi Ngụy Bảo Đình vẫn luôn nhìn Tạ Chi Châu, cũng nhìn rõ từng động tác biểu cảm khi nãy của hắn.
Vừa rồi....Hắn rõ ràng là muốn một kiếm giết chết đại thần kia.
Không nói rõ cảm xúc trong lòng, tuy rằng thân thể lạnh đến run rẩy, nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét, chỉ đơn thuần theo bản năng bị hình ảnh cầm kiếm của hắn dọa sợ.
Hiện tại chạm phải ánh mắt nam nhân, trong lòng vẫn có chút run sợ.
Tuy rằng trong lòng biết rõ, tiểu Tạ sẽ không làm ra hành động thương tổn nàng, nhưng chính loại tin tưởng vô điều kiện này khiến nàng trong lòng sinh ra sợ hãi.
Nàng đem ánh mắt dời đi, cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, không dám nhìn loạn.
Từ sau khi đại thần kia bị kéo đi, yến hội bao phủ một bầu không khí quái dị. Vị lời vị lão thần kia nói chính là sự thật, hiện giờ Ngụy Triều giống như nước sông đang cạn, bá tánh đối với triều đình càng là thất vọng.
Ngụy Triều khi mới thành lập, Hoàng thượng còn là một nam nhân với đầy khát vọng, nhưng hắn hiện tại đã ở trên địa vị cao quá lâu, sớm đã quên đi cảm giác kích động cùng khát vọng khi lần đầu ngồi trên long ỷ.
Hắn hiện tại chỉ một lòng luyện đan trường sinh, vọng tưởng muốn thành tiên, đôi khi cả nửa tháng cũng không thượng triều, lại còn để một hoạn quan tùy ý lộng hành.
Hiện tại các trung thần trong triều phần lớn đều căm ghét Tạ Chi Châu, nhưng lại ngại hắn quyền thế, không trực tiếp đối kháng.
Trong điện mọi ánh mắt đều đang đổ dồn lên người Trường Nhạc công chúa Ngụy Tử An, chỉ có Tạ Chi Châu ánh mắt luôn dừng trên người Ngụy Bảo Đình.
Hắn đầu ngón tay gắt gao cuộn tròn đáp trên trường kiếm, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, đột nhiên nàng cũng nhìn lại phía hắn, sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thấy nàng nhăn mày rồi đem ánh mắt dời đi.
Hắn quanh thân bỗng nhiên bao trùm khi lạnh.
Muốn nhìn nàng thêm một chút, trong điện bỗng nhiên truyền đến một trận vỗ tay, đem suy nghĩ của hắn kéo về.
Hoàng thượng đứng dậy vỗ tay, ánh mắt từ ái nhìn về phía Ngụy Tử An, khích lệ nói: "Tử An vẽ càng ngày càng đẹp, hôm nay thật sự làm trẫm tự hào, đặc biệt là bốn chữ 'Vạn thọ vô cương', ngươi đâu, đem bộ váy Lưu Tiên thưởng cho Trường Nhạc công chúa."
Váy Lưu Tiên được may từ loại vải vô cùng quý hiếm, mặc lên người càng trở lên xinh đẹp, vẫn luôn được bảo quản trong kho. Ngụy Tử An đã từng nhìn thấy một lần, liên vô cùng yêu thích, hiện tại nghe được ban thường, ý cười trên mặt càng đậm, hướng Hoàng thượng tạ ơn, ánh mắt như có như không liếc nhìn Tạ Chi Châu, rồi sau đó lui xuống.
Không khí buổi tiệc tốt lên không ít.
"...Hôm nay tuy là ngày sinh nhật của hoàng thượng, nhưng phương nam hiện tại gặp lũ lụt là chuyện vô cùng cấp bách, hoàng thượng ngài xem..."Trương thái phó bỗng nhiên chắp tay, thừa dịp vũ cơ lui xuống liền vội vàng tiến lên.
Hoàng thượng lập tức quăng ly trong tay, hất đổ bàn, trừng mắt nhìn.
Hắn mấy năm nay tuy rằng là có chút bỏ bê triều chính, nhưng vẫn biết tình hình lũ lụt nghiêm trọng, nhưng hắn chính là hữu tâm vô lực. Quốc khố sớm đã không còn dư thừa như trước, cứu tế không có chút tin tức.
Tâm tư hắn sớm đã buông bỏ truyện trên triều đình, chỉ muốn thoải mái hưởng thụ sự sùng bái của người khác, nửa điểm cũng không chịu xuất lực, trước mắt cục diện rối rắm hắn là càng không muốn quản, chỉ muốn tiếp tục chìm đắm vào giấc mộng luyện đan, tu tiên.
Hoàng thượng híp mắt nhìn Trương thái phó, rồi sau đó cười lạnh: "Thái phó cũng biết hôm nay là sinh nhật trẫm, lại nói chuyện làm trẫm mất hứng. Sớm đã truyền lệnh cứu tế xuống, nhưng phương nam lại nhiều sông, lũ lụt cũng có gì đáng sợ, các người không chịu tìm cách ứng phó, là do các ngươi tắc trách, lại muốn đổ lỗi lên đầu trẫm?"
Hắn nói một hơi dài rồi thở hổn hển, "Trương thái phó là lão thần làm quan từ tiền triều đến nay, hiện tại ngươi thấy trẫm không bằng hắn?"
Hắn trong lời nói là người mà không cần nói ra nhưng ai cũng biết.
Tạ hoàng tiền triều.
Trương thái phó đầu đầy mồ hôi lạnh, run rẩy nói: "....Thần tuyệt đối không có ý này!"
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng, lại thấy Tạ Chi Châu suốt từ đầu không nói lời nào bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chắm những người bên dưới, trầm mặt, thanh âm lạnh lẽo, "Nếu chuyện nhỏ như vậy các đại thần đều không thể làm tốt, thì nên trảm toàn bộ."
Nam nhân đứng trên bục cao, rũ mắt nhìn đám quan lại phía dưới, con ngươi đen không đáy, như muốn nhấn chìm người khác vào vực sâu vạn trượng.
Một lời thốt ra, phía dưới vài vị quan có liên quan vội vàng quỳ gối trên mặt đất, giương mắt nhìn trường kiếm đen tuyền, run run câu xin tha cũng không nói nên lời.
Trương thái phó nghe lời nói lạnh lẽo nhiều hơn sợ hãi là ngạc nhiên, hắn ngước mắt, tầm mắt gắt gao dừng trên người nam nhân, không dám tin vào mắt mình, cũng hiện lên sự tự trách.
Hắn ngưng mắt, sắc mặt ngày càng phức tạp, nhưng lại không thể nhìn rõ tâm tư nam nhân, chỉ chắp tay nói: "Trước mắt việc cấp thiết không phải là trừng phạt, thật sự lưu dân quá nhiều, phương nam bá tánh ở nhiều châu huyện có dấu hiệu nổi loạn, việc cấp bách hiện tại là bình ổn dân tâm!"
Trương thái phó lời vừa nói ra, liền có người tiếp lời: "Thần mấy ngày nay có nghe bá tánh truyền miệng nhau về một người, người này thường xuyên cứu trợ bá tánh, ngay cả phương nam cũng đã nhiều lần được nhận cứu trợ, người này chính là Quan Thế Âm Bồ Tát trong miệng mọi người."
"Nga, người này là ai?" Tạ Chi Châu hồn nhiên không thèm để ý, chỉ thuận miệng hỏi.
"Người này làm việc không lưu lại họ tên, chỉ để lại một phong thư trong các rương cứu trợ, nhưng trong phong thư cũng chỉ vẽ hình nguyên bảo*. Có thể thấy người này thật lòng muốn giúp dân. Thần nghĩ rằng nếu giờ triệu tập phú hào quyên góp, thì ngân lượng cũng không phải vấn đề.
*Nguyên bảo là chỉ đồng vàng ngày xưa. Trước đây NBĐ từng thêu hình này trên túi cho TCC.
Nghe được lời này, Ngụy Bảo Đình vốn đang cúi đầu phải ngẩng mặt nhìn qua, rồi sau đó lại như không có việc gì đem ánh mắt dời đi, cầm lấy chén trà trước mặt nhập một ngụm.
Trên điện mọi người cãi cọ ầm ĩ, hoàng thượng nghe mà đau hết cả đầu, phất tay áo rời đi, yến hội lúc này mới kết thúc.
Ngụy Bảo Đình đứng dậy, ngồi cả ngày khiến nàng có chút tê cứng, vặn vặn cái eo nhỏ, vừa muốn rời đại điện, lại thấy Ngụy Tử An đi tới.
Nàng bước từng bước nhỏ, từng động tác đều toát lên vẻ đoan trang, ngay cả thanh âm cũng mềm mại: "Lục tỷ tỷ, ta có mấy lời muốn nói với tỷ."
"A"Ngụy Bảo Đình sửng sốt, hiển nhiên không có phản ứng kịp, nàng cùng Ngụy Tử An vốn dĩ không thân thiết, bình thường cũng chỉ chào hỏi xã giao, bất quá nàng cũng tò mò không biết Ngụy Tử An muốn nói gì, vì thế gật gật đầu: "Được."
Nàng theo Ngụy Tử An đi đến sân phía sau Yến Nhạc cung, trong sân có dòng suối dài uốn lượn, bên cạnh có một mái đình nhỏ.
Thấy Ngụy Tử An để cho người bên cạnh lui xuống, rồi mới nói: "Lục tỷ tỷ, những lời này không tiện nói cho người khác nghe."
Ngụy Bảo Đình cũng không sợ nàng sẽ gây chuyện, nàng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, hẳn là cũng không thể đẩy nàng xuống sông đi?
Ngụy Bảo ĐÌnh cũng để cung nhân bên cạnh lui xuống: "Hiện tại có thể nói rồi?"
Ngụy Tử An ừ một tiếng, hơi cúi đầu.
Châu Châu không biết đã chạy đến khi nào, đang vây quanh chân nàng, nàng nhìn chằm chằm Châu Châu hồi lâu, lúc này mới thấp giọng nói: "Ta biết Tạ đại nhân từng là cung nhân trong cung của tỷ, nhưng đó đã là quá khứ, hiện tại hắn đã là thống lĩnh Trấn An tư, địa vị đã không còn thấp kém như trước, dù là thân phận công chúa cũng không thể tùy ý sai khiến hắn."
Những lời này nàng đã giấu ở trong lòng rất lâu, vẫn luôn muốn nói ra. Lúc thấy Ngụy Bảo Đình cùng Tạ Chi Châu ở chung, nàng thừa nhận ghen tỵ trong lòng, nhưng Diệp Chỉ Hân nhắc nhở, nàng lúc này mới suy nghĩ cẩn thận.
Tạ Chi Châu đối với Ngụy Bảo Đình đặc biệt, chẳng qua vì đó từng là chủ tử của hắn, nói vậy trước đây ở Thính Vũ Hiên, bọn họ ở chung lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Mà nàng thân phận là ái nữ của quý phi, ca ca nàng từng gây thương tổn hắn, hắn cùng nàng thái độ xa cách cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ thông suốt, nàng trong lòng thông thuận không ít, rồi sau đó ngước mắt đối diện với Ngụy Bảo Đình, "Tỷ tỷ, ngươi sau này không thể giống như trước, coi hắn là tùy hầu của riêng mình. Hắn đã là Tạ đại nhân, tỷ vẫn còn cư xử như vậy, một chút cũng không hợp quy củ."
Ngụy Bảo Đình vẫn luôn nghiêm túc nghe nàng nói chuyện.
Trước mặt, nữ tử với diện mạo xinh đẹp, đôi mắt to ngập nước, ngũ quan hài hòa, khi nàng nói chuyện thanh âm cũng nhỏ nhẹ, kích thích người khác muốn bảo hộ nàng.
Ngay cả Ngụy Bảo Đình cũng không ngoại lệ, nghe được nàng dùng thanh âm mềm mại mang theo chút nức nở trong giọng nói, Ngụy Bảo Đình thiếu chút nữa đã gật đầu đáp ứng.
May mắn nàng còn giữ được vài phần lý trí, cong môi cười, mày khẽ nhếch lên, đáy mắt mang theo hài hước, "Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Nàng bước lên một bước, tới gần Ngụy Tử An, "Ta cùng Tạ đại nhân như thế nào, ta sai khiến hắn làm gì, đều không liên quan gì đến ngươi."
Ngụy Tử An nghẹn lời, thấy Ngụy Bảo Đình các lúc càng tiến sát lại, nàng vội lùi lại phía sau vài bước, giống như sắp khóc: "Tỷ, tỷ sao lại không có đạo lý như vậy."
Ngụy Bảo Đình bị lời nói của Ngụy Tử An chọc cười, người không có đạo lý không phải là nói nàng sao, nhưng thấy Ngụy Tử An hai mắt đẫm lễ, lại nhịn xuống, chỉ nói: "Ngụy Tử An, ngươi muốn nói gì làm gì ta cũng không quan tâm, ngươi cũng vậy đừng quan tâm tới chuyện của ta."
Giống như chưa đủ, nàng lại bổ sung: "Ta cùng Tạ Yến có quan hệ gì, cũng không tới lượt ngươi quản."
Ngụy Bảo Đình khuôn mặt nghiêm túc, nhớ tới người này luôn mơ tưởng Tiểu Tạ, trong lòng liền khó chịu.
Ngay cả nước mắt của Ngụy Tử An cũng không khơi dậy lòng thương cảm của nàng, chỉ lạnh mặt nhìn nàng, dọa Ngụy Tử An môi run lợi hại.
Bỗng nhiên tiếng chó sủa dữ dội vang lên, sau đó lại thấy Châu Châu chui rúc dưới chân Ngụy Tử An, tiếng sủa biến thành tiếng nức nở, lộ ra sự sợ hãi.
Ngụy Bảo Đình cũng Ngụy Tử An đồng thời ngước mắt lên nhìn, liền thấy nam nhân đang đi tới.
Rồi sau đó truyền đến một tiếng rào.
Ngụy Bảo Đình ánh mắt vẫn luôn treo trên người nam nhân, vốn còn cho rằng là Ngụy Tử An ngã xuống sông, đến khi nhìn lại mới thấy là con chó nhỏ kia.
Sông này tuy không sâu, nhưng đối với con chó nhỏ kia cũng không phải là nông, nó chỉ có thể dùng móng vuốt quẫy nước phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ngụy Tử An thấy thế, trong đầu những suy nghĩ hoa lá đều tan biến, chỉ hoảng sợ, ghé vào bên bờ sông, duỗi tay bắt lấy Châu Châu, nước mắt chảy đầy mặt, ".....Người đâu, mau tới, Châu Châu rơi xuống nước."
Tuy rằng Ngụy Bảo Đình cùng Ngụy Tử An bất hòa, thậm chí còn ghét nhau, nhưng tình huống trước mắt, Ngụy Bảo Đình cũng không muốn ngồi yên nhìn.
Lại nói nàng đối với động vật nhỏ lông xù không có sức chống cự, thấy cún con ở trong nước bị dọa sợ kêu ngao ngao, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Nàng cùng ngồi xuống bên cạnh bờ sông, muốn kiểm tra độ nông sâu của sông, chân còn chưa duỗi xuống đã bị Tạ Chi Châu kéo lại.
"....Điện hạ!" Hắn hô lên một tiếng, kéo Ngụy Bảo Đình đứng lên, rồi trầm mặt nhìn nàng chằm chằm, tức giận không thôi.
Nàng trong mắt đều là lo lắng, chỉ nhìn hắn một cái cũng không nói câu nào. Hắn nhìn chằm chằm Ngụy Bảo Đình, rồi liền nhảy xuống nước, một tay nắm da lông trên lưng con chó kéo lên bờ.
Châu Châu bị ném tới trên bờ, cả người đầy bọt nước run rẩy, Nguy Tử An thấy thế, vội vàng đem nó ôm ở trong ngực, không mang đến váy quá đắt tiền, dùng tay áo lau thân thể ướt đẫm của nó.
Nàng trên mặt vẫn còn hoảng loạn cùng nước mắt chảy dài, thanh âm mang theo run run: "Tạ đại nhân, cảm ơn người cứu Châu Châu..."
May mắn hồ nước cũng không sâu lắm, cũng chỉ đến eo hắn, quần áo trên người bị nước tẩm ướt, từng giọt nước rơi tí tách dưới chân hắn.
Nguy Bảo Đình vốn định tiến lên một bước, nam nhân mặt mày nghiêm túc lùi lại một bước. Ngụy Bảo Đình cẩn thận đứng trước mặt hắn, giống như tiểu hài tử phạm lỗi.
Nàng giương mắt nhìn hắn, thử nhỏ giọng gọi: "....Tạ đại nhân?"
Tạ Chi Châu lần đầu tiên không đáp lại nàng, chỉ nhìn nàng, sau đó chắp tay, ngữ khí nghiêm túc: "Các cung nhân đều ở bên ngoài, điện hạ có chuyện có thể trực tiếp phân phó một tiếng, huống chi sông này sâu nông điện hạ cũng không biết, chẳng may ngài rơi xuống nước phải làm sao?"
Ngữ khí trách móc nặng nề, hắn dừng lại một chút, thấy người trước mặt hồi lâu cũng không lên tiếng, lại thấy Ngụy Bảo Đình hai mắt đỏ hoe.
Hắn còn nhiều lời muốn nói, lúc này đều nghẹn cứng ở cổ.
Ngụy Bảo Đình cảm thấy mình rất oan uổng, lại bị hắn răn dạy một hồi. Nàng cũng không phải không quan tâm đến tính mạng của mình, chỉ là vừa rồi thấy Ngụy Tử An gọi mấy lần cũng chưa thấy cung nhân nào tới, nàng không còn cách nào khác.
Nàng cũng biết mình không biết bơi, chính là sông không sâu, vừa muốn xuống kiểm tra một chút, kết quả chân còn chưa chạm nước đã bị hắn kéo về.
Rồi tự nhiên bị hắn dạy dỗ, khó tránh khỏi cảm thấy ủy khuất, nàng hai mắt hồng, nhìn thoáng qua chỗ Ngụy Tử An, đằng sau các cung nhân cũng đang chạy tới, cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nàng nhấp môi trừng mắt với Tạ Chi Châu: "Ta rơi xuống nước cũng không cần ngươi quản."
Nàng nói xong xoay người vừa muốn rời đi, lại nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của nam nhân.
"Đem các ngươi an bài bên cạnh công chúa, các ngươi lại làm việc như vậy?"
Hắn nhíu mày, quần áo ướt dán lên người khiến hắn khó chịu, thái độ của điện hạ mới nãy càng khiến hắn bực bội. Bởi vậy khuôn mặt có chút dữ tợn, "Mỗi người đều đi lạnh phạt hai mươi gậy, sau này còn để chuyện như vậy phát sinh, vậy thì không cần lưu lại nữa."
Hắn cũng không nói rõ là không được lưu lại trong cũng hay lưu lại mạng sống.
"....Dạ" Các cung nhân run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất.
Ngụy Bảo Đình thấy thế, vừa muốn gọi cung nhân bên người đi, lại bất chợt bị Tạ Chi Châu nhìn chằm chằm, sợ tới mức khí thế khi nãy trong nháy mắt tiêu tan, "Ta, cung nhân của ta không cần ngươi phạt, các ngươi còn không mau theo ta...trở về."
Tạ Chi Châu tiến lên chặn trước mặt nàng, cả người dính nước nhìn chằm chằm nàng. Mới vừa rồi hắn chạm vào con chó cả người khó chịu đến mức hai mắt phiếm hồng, thái dương lộ ra gân xanh, khuôn mặt dữ tợn, cố gắng khắc chế nói: "Mới vừa rồi nếu không có ai tới, điện hạ có phải liền nhảy xuống nước? Vì một con chó ngài không quan tâm mạng sống của mình, điện hạ thật sự cảm thấy bọn họ không nên chịu phạt?"
Hắn nói trong chốc lát, tận lực khắc chế tức giận cùng ghê tởm trong lòng, "Bất luận điện hạ có bị thương hay không, chính là bọn họ làm điện hạ đặt mình vào nguy hiểm, bọn họ nên chịu trừng phạt."
.....
Ngụy Bảo Đình mấy ngày nay không còn thêu túi tiền, chỉ ở trong phòng nhớ lại mấy lời Tạ Chi Châu nói khi trước. Nàng yên lặng nhại đi nhai lại từng câu từng chữ hắn nói, tim nàng càng thấy khó chịu.
Cát Tường sau khi chịu phạt, nghỉ dưỡng mấy ngày, vết thương mới tốt lên một chút, thấy Ngụy Bảo Đình ngồi yên trên sập gỗ, liền nói: "Tạ đại nhân nói không sai, nô tỳ xác thực phải chịu phạt, nếu ngày đó điện hạ rơi xuống nước, nô tỳ sẽ hối hận muốn chết. Ngài không cần giận dỗi Tạ đại nhân, hắn chỉ là muốn tốt cho ngài."
Ngụy Bảo Đình khuôn mặt bỗng nóng lên, nói: "Ta không có giận dỗi hắn."
"Vậy sao mấy ngày nay điện hạ lại tránh hắn? Điện hạ thà rằng đi vòng đường xa cũng nhất định không muốn chạm mặt Tạ đại nhân, trước kia Tạ đại nhân đến Thính Vũ Hiên ngài dường như rất vui, hiện tại đến mặt hắn cũng không muốn thấy."
Ngụy Bảo Đình bịt tai lại: "Ngươi nhắc đến hắn làm gì, còn muốn ăn gậy sao?"
Cát Tường cúi đầu không nói. Trong phòng trở nên an tĩnh, Ngụy Bảo Đình lúc này mới nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt của mình, nàng đưa tay soi gương sờ sờ lên mặt mình, nóng bỏng.
Chỉ cùng người khác nói vài câu, nàng vì cái gì mà nóng đến như vậy. Ánh mắt nhìn loạn một hồi, bộ dáng chột dạ không dám thừa nhận.
Ngọc ma ma tiến vào: "Điện hạ, tiểu thư hầu phủ Thừa Ân cầu kiến."
Vừa nghe là Tô Dĩnh tới, Ngụy Bảo Đình đứng dậy nói: "Mau để nàng vào."
"Oa, sao mặt ngươi lại hồng như vậy?" Tô Dĩnh vừa tiến vào liền thấy gương mặt đỏ bừng của Ngụy Bảo Đình, trên mặt không giấu được sự hoảng loạn. Từ trước đến giờ mỗi lần gặp nàng đều là một bộ dáng thanh lãnh lười biếng, hôm nay biểu cảm rất thú vị.
Ngụy Bảo Đình kéo kéo cổ áo, cầm lấy quạt tròn quạt mấy cái, gió lạnh thổi vào mặt, nàng ổn định nói: "Nóng"
Tô Dĩnh kỳ quái nói: "Hôm nay trời cũng đâu có nóng."
Ngụy Bảo Đình không muốn cùng nàng thảo luận vấn đề này, đành nói sang chuyện khác: "Ngươi hôm nay sao lại vào cung?"
Nàng vừa nói xong, Tô Dĩnh liền im lặng, gương mặt bất giác đỏ lên, nàng cười nói: "Ta tới đây là có chuyện muốn nói với ngươi, vừa lúc sang xuân cảnh vật sinh đẹp, phụ thân ta vừa hay có một khu nghỉ dưỡng ở trên núi, nơi đó cảnh sắc rất đẹp, nên muốn mời ngươi đến chơi."
"Chỉ có chuyện này thôi." Ngụy Bảo Đình hoài nghi. Chuyện này có đáng để mặt nàng đỏ lên?
Hơn nữa Tô Dĩnh hôm nay lại đặc biệt trang điểm, nàng thường tùy ý, ăn mặc thoải mái, hôm nay lại đặc biệt diện váy dài, búi tóc cao, đeo thêm trang sức nhìn đặc biệt diễm lệ. Trên mặt trang điểm tỉ mỉ, càng tôn lên nét kiều diễm của thiếu nữ.
Thấy Ngụy Bảo Đình nhìn nàng chằm chằm soi xét, Tô Dĩnh mặt càng đỏ, rồi sau đó nghĩ gì lại hào phóng cười nói: "Bị ngươi nhìn ra, hôn sự của ta cùng Đường biểu ca đã được định đoạt, là vào cuối tháng sau, ta cũng chưa nói với ai, hôm nay mới tìm người, muốn tranh thủ thời gian trước khi hôn lễ bắt đầu ra ngoài chơi một chút, nếu không sau này sợ sẽ không còn cơ hội."
Nàng trên mặt mang vài phần phiền muộn, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.
Tô Dĩnh không được tự nhiên ngồi thẳng lưng, thấy Ngụy Bảo Đình vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Ta trên mặt có dính gì sao?"
Nàng hôm nay cố tình mặc váy ôm sát, ngực căng chặt, có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng. Chỉ là trang sức trên đầu khiến nàng có chút đau, tổng cảm giác vẫn không thoải mái. Nàng môi thoa son cũng không tiện than thở, sợ Ngụy Bảo Đình chê cười.
Ngụy Bảo Đình cười một chút, rồi nâng má nhìn nữ hài tử đối diện, "Ngươi khẩn trương cái gì, yên tâm, ngươi rất xinh đẹp." Nàng nhìn Tỗ Dĩnh cả người căng thẳng nói: "Nhưng bộ dáng trước kia của ngươi cũng rất xinh đẹp."
Tô Dĩnh vốn dĩ có chút khẩn trương, chợt môi càng lúc càng cong lên, bật cười, "Ngươi và Đường biểu ca nói giống nhau như đúc, kỳ thật ta cũng không thích trang điểm như vậy, nhưng ta cũng sắp trở thành vợ người ta, cảm thấy không thể làm tổn hại thanh danh Đường biểu ca."
"Đích nữ Thừa Ân hầu phủ, tiểu cô nương xinh đẹp, gả cho hắn là ủy khuất cho người sao?" Ngụy Bảo Đình trêu ghẹo, cả hai cùng nhau nói cười một hồi.
"Đúng rồi, ngươi cùng Tạ đại nhân," Tô Dĩnh thanh âm nhỏ lại, nhìn khắp nơi nhưng cũng không thấy người, lúc này mới lớn mật nói: "Ngươi rốt cuộc cùng hắn có quan hệ gì, ngươi đắc tội với hắn sao? Mới vừa rồi ta ở ngoài Thính Vũ Hiên đã nhìn thấy hắn."
Ngụy Bảo Đình hàm hồ nói: "....Ta cùng hắn có thể có quan hệ gì."
"Ngươi đừng có giấu ta, ta đều nhìn thấy hết, hôm đó mọi người đều cho rằng là ngươi khinh nhục Tạ đại nhân, nhưng ta tận mắt thấy mặt hắn đỏ lên." Ngụy Bảo Đình nghe Tô Dĩnh nói vậy mặt bất giác đỏ lên, lại nghe nàng nói tiếp: "Nhưng ngươi vẫn nên cẩn thận, đừng làm ra việc hồ đồ nha."
"...Ân?"
"Trước không nói đến tính cách tàn nhẫn của hắn, mà hắn, hắn chính là một tên thái giám, tuy rằng mặt mũi có chút đẹp, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được làm điều ngu ngốc."
Ngụy Bảo Đình vốn là công chúa, lớn lên lại xinh đẹp. Ngụy triều rộng lớn như vậy cùng không thiếu nam nhân tuấn tú, Tô Dĩnh cũng chưa thấy ai xứng với Ngụy Bảo Đình, huống hồ Tạ Chi Châu còn là một thái giám, quả thực là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Nàng một lòng suy nghĩ cho Ngụy Bảo Đình, Ngụy Bảo Đình cũng hiểu, chỉ là trong lòng liền trầm xuống.
Nàng trầm mặt trong chốc lát, rồi sau đó thử hỏi: "Có phải tất cả mọi người đều xem thường hắn, vì hắn là thái giám không?"
"Cũng không phải là xem thường, ta chỉ cảm thấy rất đáng tiếc." Tô Dĩnh thở dài một hơi, "Thật ra thời điểm hắn mới tiếp nhận Trấn An tư, phụ thân ta mỗi ngày trở về đều mắng hắn, mắng hắn là một hoạn quan lại trèo lên đầu lên cổ phụ thân ta, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của hắn, sau này cũng không có kẻ nào dám mắng hắn nữa."
....Là không ai dám, không phải không lén lút nói.
Ngụy Bảo Đình có chút nhụt chí, ngồi xếp bằng trên sập gỗ. Chờ sau khi Tô Dĩnh rời đi, nàng ghé vào cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Tiểu Toàn Tử vừa lúc đi vào, thấy Ngụy Bảo Đình đang dựa bên cửa sổ, liền đi tới, "Điện hạ đang nhìn gì vậy?"
"A, không có gì." Nàng lắc đầu, hỏi lại: "Ngươi ra bên ngoài nhìn xem, có ai đang đứng ngoài cửa sao?"
"A? Ai sẽ lại đứng ngoài cửa chứ." Tiểu Toàn Tử gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt. Thấy dáng vẻ khờ khạo của hắn, liền đem buồn bực trong lòng trút lên người hắn, hầm hừ nói: "Kêu ngươi đi thì cứ đi đi, nói nhiều vậy làm gì."
Chỉ chốc lát Tiểu Toàn Tử liền chạy vào, mặt lộ vẻ hoảng sợ, hiển nhiên là bị dọa tới," Điện, điện hạ, Tạ đại nhân đang đứng ngoài điện!"
Ngụy Bảo Đình quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, thấy cửa bên ngoài mở rộng, nam tự quần áo sẫm màu đang đứng bên ngoài, rồi sau đó nói: "Gọi hắn vào đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro