Chương 30
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Đúng vậy, rất bình thường.
Ánh mắt Trình Phong Dương lại đặt vào nhóm mèo dựa vào trên nhà cây cho mèo nhàn nhã phơi nắng, đến cửa sổ sát đất bên cạnh gần cửa sau ngoại trừ tấm đệm mềm kia có thể cung cấp chỗ cho người nằm nghỉ ngơi lại gia tăng vài cái lẩu niêu hình dạng bồn mèo, một con mèo lam Nga đang cuộn thành một cục ngủ ngon lành ở bên trong.
Trên đệm mềm bên cạnh cũng nằm mấy con, trong đó mèo Ragdoll đang cùng mèo Xiêm bổ nhào chơi đùa lẫn nhau, hoặc là nói Xiêm La một đòn vật Ragdoll KO trên mặt đất, cách đó không xa là mèo lớn Maine dài hơn một mét và mèo Abyssinia cái bụng lông dài làm tư thế nông dân thăm dò dựa vào nó, hai con mèo một bạc một đỏ tuy rằng tư thế bất đồng, nhưng biểu tình đều là nhất trí mà nhắm mắt làm ngơ với động tĩnh của Ragdoll và Xiêm La.
Tầm mắt lại nhìn sang trái, là hai cái bánh xe chạy dựa vào tường, mèo đen mẹ mang theo nhóm mèo đen con đang vận động ở trên bánh xe chạy, hai con mèo chạy ở trên bánh xe, mèo còn dư lại xếp thành một loạt ngồi xổm ở gần đó ngẩng đầu xem. Hình ảnh sáu cục bột đen trật tự dẫn đến một vài khách nhân đưa màn ảnh điện thoại di động nhắm ngay bên kia tất cả đều chụp lại hết.
Lại nhìn về phía khách nhân đã ôm mèo bắt đầu vuốt, Chinchilla còn ở trong tay Vương đại tiểu thư, Silver Shaded đang theo một vị nam khách phối hợp các loại tư thế chụp ảnh, mèo Munchkin chân ngắn sàn xe cực thấp cũng được một cô gái trẻ tuổi ôm vào trong ngực không ngừng hút hút hôn hôn, mèo cưng hoàn toàn không phản kháng, dịu ngoan mà làm khách nhân càng thêm vui mừng.
Cuối cùng, mèo vàng hổ vằn xinh đẹp và mèo bò sữa là nhốt ở trong lồng sắt, cùng với mèo lông ngắn Mỹ bạc hổ vằn Lâm Lan ôm ở trong tay.
Bất luận nói như thế nào, chủng loại mèo nhặt về trong quán trà đều quá nhiều, vượt qua phạm vi lý giải bình thường.
“Lâm Lan.” Vẻ mặt Trình Phong Dương nghiêm túc nhìn về phía Lâm Lan, “Có quan hệ với những con mèo này, cô đều. . .”
Tiếng chuông ngay cửa ra vào lại vang lên, vài người trẻ tuổi nối đuôi nhau đi vào, trực tiếp lớn tiếng kêu lên về phía nơi này: “Chủ quán, chúng tôi đến xem mèo biểu diễn! Lần này vẫn là buổi chiều một hai giờ thì mở màn sao?”
Giọng nói lớn rất là hưng phấn lập tức đánh gãy lời hắn sắp sửa nói, mà Lâm Lan nhìn thấy liên tiếp đến bốn năm cái khách nhân cũng nhanh chóng thả mèo lông ngắn Mỹ vào lồng sắt, dẫn nhóm nhân viên cùng nhau vội vội vàng vàng nghênh đón khách nhân.
Thời gian càng ngày càng gần giữa trưa, nhóm khách hàng quen bị mèo biểu diễn hấp dẫn đến đang lục tục đến, chỉ biết càng ngày càng nhiều người, công tác duy trì trật tự giới hạn người vào quán trà lập tức phải bắt đầu làm.
“Vẫn là quy tắc cũ.” Cười trả lời khách nhân, Lâm Lan phân phó Tiểu Tống đứng ở cửa, bản thân tức thì tiếp đãi một nhóm người, “Lần này mọi người đến rất sớm nha.”
“Không đến sớm một chút thì không được.” Một khách nhân đã là khách hàng quen cười trả lời, “Cuối tuần trước bởi vì gần đến giờ một chút lại đây xem biểu diễn, kết quả bởi vì giới hạn số người chỉ có thể ngốc ở bên ngoài hứng gió lạnh cách thủy tinh xem, lần này nhưng còn không phải là rút ra bài học từ giáo huấn sao?”
Vì bảo đảm tính chất hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, càng vì không làm cho nhóm mèo bởi vì quá nhiều người xa lạ dũng mãnh vào mà xảy ra chuyện, quán trà cũng có biện pháp xếp hàng giới hạn người vào giống như các quán cà phê mèo khác. Loại chuyện này bình thường sẽ không xuất hiện ở quán cà phê mèo, nhưng không chịu nổi lòng hiếu kỳ của mọi người với mèo biểu diễn, thời gian cuối tuần vào buổi chiều trong quán trà sẽ đến rất nhiều người.
Nhóm người khách nhân này chen chúc xuất hiện càng như là đám đông nhanh*, xem xong mèo biểu diễn rồi hoặc là nói quay video xong thì sẽ vỗ vỗ mông chạy lấy người, biểu diễn tan cuộc bọn họ cũng đi tan cuộc theo.
* Khoái thiểm tộc (快闪族): Flash mob. "Đám đông nhanh" (Flash mob) dùng để chỉ một nhóm qua Internet hoặc liên lạc qua điện thoại, nhưng trong đời thực, mọi người không biết nhau, ở một địa điểm cụ thể, một thời điểm cụ thể tụ tập để thực hiện "hành vi" bất ngờ cùng một lúc, sau đó nhanh chóng phân tán. (Theo baidu)
Tuy rằng Lâm Lan bọn họ mệt, nhưng cũng là giai đoạn cao điểm quán trà đạt được thu nhập trong một tuần.
Rất nhanh, trong quán trà mỗi một ghế dựa có thể cung cấp chỗ cho mọi người ngồi xuống đều ngồi đầy người, Tiểu Tống cũng treo lên bảng thông báo giới hạn người vào ở bên ngoài, bên ngoài một vài khách nhân không kịp vào chỉ có thể bất đắc dĩ chờ ở ngoài cửa, nhưng mà bởi vì sân khấu mini kia được đẩy đến gần cửa ra vào, không chỉ trong quán có thể thấy, ngoài quán cũng có thể nhìn thấy, nghĩ không cần đi vào tiêu tiền cũng có thể xem xong biểu diễn ngược lại không quá nhiều oán niệm.
Khoảng một giờ chiều, mèo biểu diễn chính thức bắt đầu.
Lúc Tào Vũ Trạch dựa theo hướng dẫn một đường lái xe rốt cuộc gập ghềnh mà tìm được quán trà mèo trên định vị, chính nhìn thấy trước cửa quán trà bị một đám người vây quanh nhìn hình ảnh bên trong.
Tưởng quán này xảy ra chuyện gì, càng lo lắng cho bảo bối của mình, anh đi ba bước cũng hai bước mà nhanh chóng vọt vào đám người, động tác có chút thô lỗ mà chen vào đến tận cùng bên trong, lúc này mới nhìn thấy bảng thông báo giới hạn người vào và mèo biểu diễn trong quán đã bắt đầu.
Nhạc khúc vui vẻ hoạt bát, và có tiết tấu linh cổ đánh ra, mỗi khi gõ vang một lần, nhóm mèo đứng ở trên sân khấu nhỏ hoa lệ sẽ đi theo ca hát meo meo, hoặc là nâng móng vuốt nhỏ lộ đệm thịt của mình lên nhảy múa đầy đáng yêu.
Một màn trước mắt này làm Tào Vũ Trạch đứng bên ngoài quán trợn mắt há hốc mồm, trong quán biểu tình trên mặt Vương Giai Y cũng không tốt hơn chút nào, đôi mắt cô ấy gắt gao mà nhìn chằm chằm Chinchilla Bạch Ngân trên sân khấu. Đại tiểu thư trước nay không nghĩ đến con mèo yếu ớt này chỉ luôn là hưởng thụ cô ấy hầu hạ hóa ra còn có tài nghệ như vậy, nhưng sau khi ngây ngốc, ngôi sao nhỏ trong ánh mắt của đại tiểu thư quả thực nhiều đến muốn tràn ra.
Bạch Ngân của cô ấy thật tuyệt vời a! Không hổ là mèo con cô ấy coi trọng, chính là có tư cách yếu ớt làm nũng!
Giống như cùng cảm tưởng còn có em gái Thang Hiểu Nhã, đối phương cũng là mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm mèo Maine Coon lớn nhất trên sân khấu, thầm nghĩ quả nhiên hình thể uy vũ bạo khí nhất của Thủy Ngân mới là tiêu điểm của sân khấu này.
Hai fans tự mang lự kính* hoàn toàn làm lơ rõ ràng chiếm cứ C vị* chính là đám quân đoàn mèo đen động tác càng thêm chỉnh tề duyên dáng quan, sáu con đứng xếp thành hình dạng kim tự tháp, nhóm mèo đen ngay cả độ cong hất đuôi cũng là nhất trí, không hổ là toàn gia có huyết thống ăn ý.
* Lự kính đích phấn ti (滤镜的粉丝): Lự kính là bộ lọc, tiếng anh là Filter. Phấn ti là fan => Bộ lọc fan hâm mộ. Bộ lọc người hâm mộ, từ thông dụng trên internet, có nghĩa là người hâm mộ sẽ tự động lọc ra những thiếu sót hoặc khuyết điểm của họ khi họ nhìn vào các nghệ sĩ, thần tượng mà họ yêu thích, v.v. (Theo baidu)
* C vị (C位): vị trí C, vị trí center, vị trí trung âm. Vị trí C, mười từ thông dụng internet hàng đầu năm 2018, cụ thể là Carry hoặc Center, có nghĩa là vị trí cốt lõi . Đầu trận, nghĩa của từ Carry luôn là nghĩa của từ Carry, dùng để chỉ vai trò có thể dẫn dắt đội ở giữa và cuối trận. Về sau, chữ C được sử dụng ngày càng rộng rãi trong các trò chơi và dần chuyển sang đời sống. Khi một người là nòng cốt của đội , người ta gọi anh ta là vị trí trung tâm, trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình hay áp phích chương trình tạp kỹ , vị trí này cũng là một vị trí tương đối cao. (Theo baidu)
Sau khi biểu diễn kết thúc, mọi người sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có người cảm thấy vừa lòng tản ra làm lưu lượng khách một lần nữa khôi phục bình thường, cũng có một vài người kích động mà ùa vào, cách một khoảng cách tìm Lâm Lan nói chuyện.
“Chủ quán, mèo nhà cô có bán không?”
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mèo được huấn luyện mà ngoan ngoãn như vậy, giá của đám mèo đen kia là bao nhiêu, bà chủ, tôi là thành tâm muốn, chỉ cần thích hợp có thể chuyển khoản tại chỗ.”
“Chủ quán, mèo Ragdoll kia của ngài có nguyện ý ra tay không. . .”
Đây là mèo biểu diễn lần thứ ba mà quán trà mèo tổ chức, một vài khách nhân ngắm nhìn xong rốt cuộc không khắc chế được xúc động đưa ra ý nguyện muốn mua mèo.
Mắt thấy Lâm Lan phải bị đám người vây quanh, Trình Phong Dương càng nhanh chóng tiến lên một bước bảo hộ người hộ ở sau lưng: “Nhường một chút! Nhường một chút! Không cần đều vây quanh, có vấn đề gì từng người một đến!”
Một bên đẩy những khách nhân xông lên ra, hắn che chở Lâm Lan một mực thối lui đến sau quầy nước.
“Mèo đen không bán! Ragdoll cũng không bán!” Thối lui đến trong phạm vi an toàn, lúc này Lâm Lan mới có tâm tư trả lời câu hỏi của khách nhân, “Mèo đen và Ragdoll đều là hàng khômg bán, là chuẩn bị tôi nuôi cả đời! Về phần những con mèo khác, quy tắc đã dán ở nơi đó, mọi người có thể tự mình xem một chút tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chỉ cần mèo con tán thành mọi người làm chủ nhân của nó, chúng ta mới có thể nói giao dịch. Mọi người muốn mèo ngoan ngoãn hiểu chuyện, mèo của tôi cũng đồng dạng muốn một xẻng xúc phân nghiêm túc phụ trách cũng thiệt tình yêu quý nó.”
Một đám người độc thân muốn mua mèo nhanh chóng lại vây quanh về phía tờ thông báo mới dán kia, sau khi đọc một lượt xong điều kiện, một đại bộ phận người thất vọng thối lui, có chút trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Đối với những người trực tiếp rời đi, mí mắt Lâm Lan cũng không thèm nâng một chút, chính là xem mèo không tồi muốn lấy chúng nó làm hàng hóa lại qua tay gian thương với giá tốt, một số khác thất vọng lại không rời đi cô cũng có thể lý giải, tuy rằng cũng thích cũng muốn nuôi, nhưng phải vẫn luôn đến trong quán bồi dưỡng tình cảm cùng mèo vừa ý làm nó chủ động tán thành, trong lúc này tự nhiên phải tiêu hao lượng lớn thời gian và tinh lực, người có thể kiên trì căn bản không có mấy người.
Trong lúc nhất thời, trong quán trà tiếng mất mát có, tiếng oán trách cũng có, đều nói điều kiện mua mèo quá hà khắc rồi.
Chủ quán Lâm mắt điếc tai ngơ với những lời này, mèo tiến vào trong quán của cô thì cô đương nhiên phải nghiêm túc phụ trách, người đơn giản là tham mới lạ nhất thời liền mua mèo sau lại chán ghét muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cô cũng không muốn để mèo về nhà cùng loại người này, còn không bằng vẫn luôn ở trong quán trà bán manh săn đồ hộp.
Ngược lại Thang Hiểu Nhã nghe những người này oán giận rất không phục, không khỏi lại lấy ra ngữ khi âm dương quái khí dỗi Vương đại tiểu thư lúc buổi sáng: “Các khách nhân thật đúng là trách oan chủ quán chúng tôi, những con mèo này có thể thông minh ngoan ngoãn như vậy cũng không phải là ngày một ngày hai, bổn tiệm vì bảo đảm thân thể mèo khỏe mạnh mà mỗi tuần đều sẽ đưa chúng nó đến phòng khám thú cưng bên cạnh tiến hành kiểm tra sức khoẻ một lần, càng miễn bàn đúng giờ tiêm vắc-xin phòng bệnh và làm công tác sổ giun cho mèo, nhóm mèo con đáng yêu như vậy, đều là tốn rất nhiều vốn liếng và tinh lực đôi ra tới. Nếu lúc sau gởi gắm sai người, làm mèo ngoan như vậy bị người không biết nhìn hàng chà đạp, lấy tiền lại nhiều cũng là phỏng tay đi.”
Có thể còn tiếp tục lưu lại trong quán trà phần lớn đều là người yêu mèo, thậm chí không ít đều là khách hàng quen, bị cô ấy vừa dỗi như vậy, rất nhiều người vẻ mặt đều ngượng ngùng.
Đúng vậy, bản thân một tay nuôi lớn một tay huấn luyện ra đứa trẻ lông, nếu đưa đến tay một người không biết quý trọng, khẳng định là muốn bực chết. Huống chi nghiêm túc nuôi mèo đều biết chủ quán của quán trà này là thật sự tiêu không ít tiền ở trên người mèo.
Trong quán trà giảm thanh có người đánh mất tâm tư, cảm thấy vẫn là đến trong quán vuốt vuốt mèo là được, cũng có một vài người cúi đầu lộ ra tươi cười trào phúng với người chung quanh.
Thật là một đám ngu ngốc, thật sự muốn mèo trong quán này, có rất nhiều phương pháp không cần tiêu tiền.
Một nam nhân ăn mặc áo khoác da màu đen cúi đầu giả vờ uống trà, đôi mắt lại là ngắm hướng về phía mèo lông ngắn Anh Silver Gradient đang nhảy lên trên nhà cây cho mèo.
Loại mèo này chính là rất nhiều người nuôi, màu sắc và hoa văn cũng rất thường thấy, trong lúc vô ý bản thân đi lạc vậy quá bình thường. Nghĩ đến bản thân vẫn luôn giả vờ làm khách quen thăm nơi này chỉ vì thu thập thông tin của con mèo này, nghĩ lại con mèo này được huấn luyện đến cực tốt cực nhân tính hóa có thể bán ra một giá không tồi, nam tử cảm thấy là thời điểm tỏa định mục tiêu và diễn một vở.
Nam mặc áo khoác da mới vừa làm tốt quyết định, tính toán lấy điện thoại ra liên lạc với đồng bọn đã chuẩn bị tốt sắm vai nhân vật chủ nhân của mèo đi lạc, trong quán trà ở trước mặt mọi người bán thảm mạnh mẽ lừa ôm mèo đi, đã có người làm chuyện này trước hắn ta.
“Chủ quán, ngượng ngùng. Tôi là Tào Vũ Trạch buổi sáng gọi điện thoại với quý cửa hàng, tôi nghe bạn nói Duy Duy trong nhà đi lạc ở trong quý quán, có thể cho tôi xác nhận một chút không?”
Trước quầy nước, một thanh niên ăn mặc quần áo vừa thấy chính là kẻ có tiền biểu tình cấp bách mà chào hỏi với chủ quán.
“Anh Vũ Trạch!” Vương Giai Y nghe thấy động tĩnh lập tức ôm mèo chủ động thò qua, một phen giữ chặt anh kéo đến bên cạnh, “Nơi này nơi này! Duy Duy của anh ở bên này!”
Nhìn đại tiểu thư trực tiếp dẫn người đi xem mèo, đám người Lâm Lan và Trình Phong Dương biểu tình đều có chút cạn lời, nhưng cũng nhanh chóng đi qua theo.
Vương Giai Y hồn nhiên bất giác, Tào Vũ Trạch bị lôi kéo đành phải quay lại cho chủ quán một ánh mắt xin lỗi, chờ đến khi anh ta gặp được mèo lông ngắn Mỹ trong lồng sắt lại cũng lại bất chấp lễ nghi gì, trực tiếp kích động lên tiếng: “Duy Duy!”
“Meo ô!” Mèo trong lồng sắt nghe thấy âm thanh quen thuộc của chủ nhân cũng lập tức đứng lên, lay cửa lồng sắt muốn đi ra.
Tào Vũ Trạch vừa định tiến lên mở lồng sắt ra muốn ôm mèo ra, một bàn tay đè ở trên lồng sắt, là Trình Phong Dương bày ra tươi cười kinh doanh với anh ta: “Ngượng ngùng nha khách nhân, đây là mèo bổn tiệm, chưa được sự cho phép vui lòng không cần tùy ý chạm loạn vào.”
Vương Giai Y lập tức không cao hứng, muốn phản bác tại chỗ: “Đây rõ ràng chính là. . .!”
Còn chưa nói dứt lời đã bị Tào Vũ Trạch duỗi tay ngăn lại: “Giai Y, chuyện này để cho anh tới.” Đợi Vương đại tiểu thư bĩu môi không cam lòng mà lui ra, lúc này Tào Vũ Trạch mới nhìn về phía đám người Trình Phong Dương, “Ngượng ngùng, mới vừa rồi là tôi và Giai Y thất lễ. Nhưng mà tôi có thể chứng minh, con mèo này chính là Duy Duy của tôi đi lạc một tháng trước.”
Tào Vũ Trạch rất may mắn bản thân lúc đi cũng thuận tay cầm quyển album kia theo, lúc này mới có thể có chứng cứ đầy đủ chứng minh mèo lạc đường là của mình.
Thời điểm anh ta lấy album ra, các trà khách trong quán cũng sôi nổi vây lại đây ăn dưa, mèo lạc đường được chủ quán ôm ra đặt ở trên một cái bàn trống, bên cạnh là ảnh chụp của người mất và mèo, mỗi một hoa văn trên người mèo đều tương xứng với mèo lạc đường trước mắt —— kỳ thật không cần cố ý đi cẩn thận so sánh, chỉ cần lúc con mèo kia nhìn thấy người mất thì kích động và thân mật là có thể nhẹ nhàng phán đoán đối phương có nói dối gạt người hay không.
“Chúc mừng Tào tiên sinh, tìm về bảo bối của mình.” Lâm Lan thiệt tình chúc phúc.
Nhóm trà khách xung quanh cũng đồng thời vỗ tay chúc mừng, mèo cưng mất đi, là người yêu mèo cũng không có biện pháp chịu đựng được, có thể chứng kiến chuyện vui như vậy bọn họ vẫn rất vui vẻ.
“Cảm ơn, cảm ơn. . .” Ôm Duy Duy gắt gao vào trong ngực, Tào Vũ Trạch mất mà tìm lại được hốc mắt cũng có chút đỏ lên.
Anh ta cho rằng bản thân sẽ vĩnh viễn mất đi nó, khả năng rốt cuộc không qua được hố này, may mắn, may mắn. . .
“Duy Duy, về sau anh đi đâu cũng sẽ mang theo em, tuyệt đối sẽ không lại đánh mất em.” Ôm mèo, Tào Vũ Trạch trịnh trọng hứa hẹn.
Nhìn biểu tình chủ nhân nghiêm túc, mèo con cũng giống như là nghe hiểu, nhìn anh ta meo một tiếng.
Thời điểm mọi người đều cho rằng chuyện này tất cả đều vui mừng, Trình Phong Dương chen vào nói không đúng lúc: “Nếu vậy Tào tiên sinh, có thể mời ngài hiện tại thanh toán một chút chi phí trong lúc gởi nuôi Duy Duy ở bổn tiệm được không?”
Câu chuyện cảm động kết thúc, luôn phải trở về hiện thực.
Nhóm trà khách vừa mới vẫn còn đang cảm động ngơ ngác mà nhìn về phía nhân viên đẹp trai gây mất hứng này, anh vừa mới nói cái gì, muốn lấy tiền?
Bọn họ sững sờ, Lâm Lan nghe thấy Trình Phong Dương nói chuyện đã cầm máy tính lên, cạch cạch tính hết nợ.
“Con mèo này là phát hiện trong đàn mèo hoang từ mấy ngày trước, sau khi đưa về đã đưa đến phòng khám thú cưng tiến hành một loạt hạng mục là tắm rửa sạch sẽ, kiểm tra sức khoẻ, sổ giun và tiêm vắc-xin phòng bệnh, hơn nữa trị liệu cho nó và kê đơn thuốc tiêu dùng, và chi phí nhân viên chăm sóc trong thời gian này, tổng cộng là. . .nhiều tiền như vậy.”
Cô đưa con số cuối cùng máy tính biểu thị đến trước mắt người mất, có trà khách cũng gần đó lúc nhìn thấy chi phí bốn con số mà hít một hơi.
“Cứu một con mèo hoang tốn nhiều tiền như vậy sao? Cũng quá mắc đi!” Có người buột miệng thốt ra.
Lập tức đã có người khinh bỉ: “Vừa nghe khẩu khí của cậu là biết chưa nuôi mèo bao giờ đi? Mèo sinh bệnh vốn dĩ tiêu tiền đắt hơn người rất nhiều, đây là chủng loại mèo cưng, ở bên ngoài lang thang lâu như vậy, vì mạng sống cũng không biết ăn đồ lung tung rối loạn gì, trên người sao có thể không có một chút bệnh tật?”
Nhóm đảng kêu đắt lập tức không nói, trong đó cũng bao gồm nam mặc áo khoác da ý đồ bất chính, hắn ta muốn lợi dụng lỗ hổng tự xưng là chủ nhân của mèo, lại không nghĩ tới muốn lấy mèo còn phải giao phí gởi nuôi!
Bộ dáng như vậy căn bản là không có lời, thậm chí còn lỗ vốn a!
“Nếu Tào tiên sinh không tin, bên tôi còn giữ lại biên lai một loạt phí dụng trị liệu cho Duy Duy, ngài có thể chậm rãi kiểm tra đối chiếu.” Lâm Lan cũng không vội, chỉ là cười nói một câu như vậy.
Mà đối diện cô, Tào Vũ Trạch nhìn con số chi phí trước mắt chẳng những không tức giận, ngược lại hơi có chút cảm động: “Chủ quán Lâm. . .Cảm ơn cô! Thật sự vô cùng cảm ơn! Có thể vì một con mèo hoang tiêu phí nhiều như vậy, Duy Duy của tôi có thể gặp được cô thật sự quá may mắn!”
Từ hoàn cảnh xung quanh đường phố này là có thể nhìn ra được, nơi này chính là tầng lớp dân chúng tiêu phí bình thường, Tào Vũ Trạch không phải vẫn luôn được nuông chiều như Vương Giai Y, trong lúc học đại học cũng làm qua kiêm chức nên anh ta rất rõ ràng tiêu chuẩn tiêu phí của dân chúng, tiêu phí mấy ngàn tệ đi chữa bệnh chăm sóc cho một con mèo là phải quyết đoán rất lớn.
Anh ta cũng nghe quá không ít trường hợp bởi vì phí chữa bệnh quá đắt mà vứt bỏ thú cưng, cho nên mới càng thêm cảm kích vị chủ quán này không từ bỏ Duy Duy của anh ta lại lần nữa ném đi.
“Có máy POS hay không, tôi quẹt thẻ chuyển khoản.” Tào Vũ Trạch lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Có có có!” Thang Hiểu Nhã cầm lấy máy móc đặt trên quầy bar đưa qua, nhanh nhẹn thao tác một hồi, chuyển khoản bốn con số rất nhanh hoàn thành.
Không có hình ảnh kẻ có tiền vì cảm ơn ân nhân cứu mèo mà rắc lượng lớn tiền thù lao như trong tưởng tượng, Thang Hiểu Nhã có chút thất vọng, nhưng vẫn bảo trì tu dưỡng nhân viên của mình.
Nhưng Lâm Lan và Trình Phong Dương ngược lại không có gì ngoài ý muốn, vị này nếu là thật lấy ra một quyển chi phiếu từ trong túi, bọn họ mới có thể thật sự cảm thấy khiếp sợ. Đặc biệt là mấy tháng trước Lâm Lan mới diễn qua hào môn xa hoa, tuyệt đối sẽ hoài nghi có phải gặp được đồng loại hay không.
Lúc sau không khí hai bên vô cùng hữu hảo.
“Tuy rằng tôi kinh doanh ở Tây Thành không bằng đại bản doanh bên cạnh, nhưng quý cửa hàng nếu có cần gì có thể cứ việc liên hệ tôi.” Thiếu gia trẻ tuổi này trước khi đi ngược lại truyền lên một tấm danh thiếp, trên mặt treo tươi cười lễ độ khiêm tốn, “Ân cứu mạng Duy Duy, tôi tuyệt sẽ không quên.”
“Thật tốt quá, anh Vũ Trạch. . .Ai, anh Vũ Trạch anh kéo em làm gì!” Vương Giai Y bên cạnh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị thanh niên mạnh mẽ lôi đi, đồng thời ra khỏi cửa quán.
“Tào tiên sinh đi thong thả.” Lâm Lan cuối cùng chào hỏi một câu, cũng mặc kệ Vương Giai Y bị kéo ra ngoài, hai vị thiếu gia tiểu thư nhà có tiền có chút lời gì muốn nói với nhau cũng không liên quan gì với cô.
Một lần nữa trở lại trong quán, nhìn đến chính là một đống ánh mắt quần chúng ăn dưa, Lâm Lan biết những người này nghĩ gì, liền đứng ở giữa quán nói nói chuyện với bọn họ.
“Tôi biết mọi người là tò mò nguồn gốc của mèo trong quán đi? Không sai, ngoại trừ một vài con mèo, chủng loại mèo trong quán trà hầu như đều là mèo hoang tôi nhặt về, tôi trị liệu chúng nó khôi phục khỏe mạnh một lần nữa, tự nhiên là hy vọng chúng nó có thể vẫn luôn thật tốt.”
Theo cô mở miệng nói chuyện, trong quán trà cũng trở nên an tĩnh, chỉ có âm thanh của cô tiếng vọng.
“Mèo lông ngắn Mỹ bạc hổ vằn vừa mới được Tào tiên sinh nhận đi, trước khi tôi đưa nó về nha, kỳ thật đã quay video lại, để tôi cũng không phải là thông qua con đường không hợp pháp được chủng loại mèo. Ngoại trừ nó, tất cả chủng loại mèo trong quán trước khi thu vào quán trà đều là như thế, hơn nữa chúng nó ngay lúc tôi tiến hành xin giấy phép mở quán cũng làm tốt đăng ký tài sản, chứng minh tất cả mèo của bổn tiệm. Đây cũng là vì tránh cho một chút phiền toái không cần thiết, hy vọng mọi người đều có thể lý giải.”
Lý giải, đương nhiên lý giải.
Một vài trà khách theo bản năng gật đầu, nếu không phải phí thu gởi nuôi cuối cùng kia vừa ra thì bọn họ thật sự xem nhẹ một chuyện, thu lưu mèo hoang cũng phải có khoản tiền vốn a, nếu thật sự bị tùy tiện lấy về thì bên cửa hàng thật sự thua thiệt lớn.
Trong đám người, nam mặc áo khoác da nào đó sắc mặt cực kỳ khó coi, không chỉ là hắn ta, còn có một bộ phận người cũng đánh mất ý niệm phát lên vì Tào Vũ Trạch dẫn dắt mèo.
Không thể kiếm được lợi nhuận, một vài người vốn là dụng tâm kín đáo lục tục rời đi, trong đó có nam mặc áo khoác da.
Lúc này toàn bộ quán trà là thật sự sạch sẽ, nhóm trà khách trêu chọc mèo trêu chọc mèo, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, không khí lại khôi phục nhàn nhã vốn có.
Mà Lâm Lan cuối cùng cũng rảnh rỗi ở trong phòng nhân viên sau quầy nước cười nói cảm ơn với Trình Phong Dương: “Cảm ơn anh Trình Phong Dương, lúc trước vẫn luôn giúp đỡ tôi.”
Trình Phong Dương lại có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu trên mặt có chút thất bại: “Nhưng hình như. . .cô không cần hỗ trợ cũng có thể xử lý tốt những việc này.”
Anh cho rằng Lâm Lan chỉ chăm lo mèo không phát hiện tai hoạ ngầm trong quán, không nghĩ đến người ta đã sớm nghĩ chu toàn, ngay từ lúc mang chủng loại mèo hoang về đã sớm phòng bị, làm những người muốn lợi dụng sơ hở căn bản không có cơ hội thực hiện được.
——
Có ai xem Movie 24 của Conan chưa? Bao hay bao ngầu =))
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro