Chương 39
Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!”
Lâm Hữu Dư cầm ổ khóa mới mua được từ tiệm tạp hóa về đến nhà, đẩy cửa ra trước tiên đã nghe thấy tiếng kêu thô khàn đặc biệt của con vẹt kia.
Ngoại trừ tiếng kêu đó ra còn có động tĩnh hỗn loạn khi đánh nhau của nhóm mèo từ trước đến nay ngoan ngoãn ở trong phòng khách.
Chỉ thấy trên đệm sưởi trong phòng khách, hai con mèo ôm nhau quay cuồng đánh lẫn nhau, cả kinh đến mèo khác sôi nổi tránh ra, nguyên một đám không phải nhảy lên sô pha chính là trốn đến trong góc, các loại tiếng meo ô tê ha bén nhọn vang lên, toàn bộ đàn mèo đều không yên phận.
Mà con chim phát ra tiếng kêu kia lại đang đứng ở phòng ăn cách phòng khách một đoạn không xa, bay ở trên lưng ghế bàng quan*.
* Cách ngạn quan hỏa (隔岸观火): bàng quan; cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại. Chỉ thái độ thờ ơ chỉ đứng nhìn mà không giúp đỡ.
“Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi!” Con vẹt màu trắng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn quạt cánh cất giọng kêu to.
Một màn hỗn loạn trước mắt này nếu không phải Lâm Lan ở trong phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn vừa vặn đi đến cửa đều thấy được toàn bộ hành trình, nói không chừng thật sự muốn oan uổng hai con mèo đột nhiên đánh nhau kia.
Vì thế Lâm Hữu Dư còn mang vẻ mặt ngốc đứng ở cửa đã nhìn thấy con gái ông xanh mặt đi ra từ trong phòng bếp, đặt hai chén cơm bưng trong tay lên bàn xong, quơ tay một phát đã bắt được con vẹt ở trên lưng ghế không ngừng kêu to.
“Đánh nhau đi. . .Éc!”
Động tác Lâm Lan kiềm chế Tiểu Quỳ vô cùng thuần thục, giống như bắt gà ở nông thôn một bàn tay véo hai cánh của con vẹt lại, đồng thời một tay khác đã nắm mỏ nó sao đó kéo cổ chim một phát, rất nhanh với lực sát thương rất mạnh đã nhét đầu con vẹt vào phía dưới đôi cánh bị bóp chặt, mãnh liệt đến mức vừa nhìn đã thấy giống như tùy thời sẽ cho rút lông cắt cổ lấy máu.
“Đều yên lặng, không cho phép đánh nhau!” Thu thập xong con vẹt làm kẻ xúi giục này, Lâm Lan quay đầu nhìn về phía hai con mèo còn ôm nhau đánh hai, “Nãi Đường, Kim Thán, nếu hai em lại không tách nhau ra thì buổi tối không cho ăn cơm!”
Những lời này dễ ra lệnh hơn cả câu khác, Silver Shaded và mèo Xiêm mới vừa rồi còn đánh nhau túi bụi đã lập tức tách ra, lúc này hai con mèo hình dáng chật vật, cũng may không thật sự đánh ra thương tích gì, làm Lâm Lan nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng lúc này, hai con mèo đều vô cùng oan ức mà kêu meo meo với cô, giống như cáo trạng mà đều nói là đối phương đột nhiên đánh nó trước.
“Cắn đuôi các em không phải chính các em mà là gia hỏa này.” Giơ con gà thả vườn trên tay chỉ còn lại hai móng vuốt đang phí công vẫy cách lắc lắc hai lần, Lâm Lan giúp nhóm mèo con giải trừ hiểu lầm để cho chúng nó tiếp tục ngốc trên thảm, bản thân lại nói muốn đi trừng trị con vẹt phá phách một trận, “Ba, ba đã về rồi sao? Chờ con một chút, một lát nữa con lại đến ăn cơm.”
Nói xong, xách theo con vẹt lớn đã không có sức lực phản kháng lực vào phòng mình.
Theo cửa phòng đóng lại không nhẹ không nặng, Lâm Hữu Dư cùng nhóm mèo con cùng nhau quay đầu nhìn chằm chằm phương hướng cửa phòng.
Thật sự là tìm đường chết nha.
Ba Lâm thở dài lắc đầu, ngoại trừ hai năm ban đầu đưa tới gửi nuôi kia, đã thật lâu Lan Lan không giáo huấn Tiểu Quỳ thô bạo như vậy, phỏng chừng là mấy năm nay lại bị chị Dư cưng chiều đến coi trời bằng vung.
Trước kia nhà họ Dư còn luôn tò mò vì sao Tiểu Quỳ rất nịnh nọt với Lan Lan nhà ông, đây là đáp án đó.
Tư thế bắt vẹt giống như bắt gà đi giết, trong nhà đâu dám nói cho người ta con gái nhà ông giáo huấn con vẹt không nghe lời của nhà họ như vậy.
Vài phút sau, cửa phòng mở ra, con vẹt mào vàng kia ủ rũ cụp đuôi đứng trên đầu vai của Lâm Lan, cánh thu đầu co rụt lại, một bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện lại thành thật.
Ba Lâm nhanh chóng tiến lên cẩn thận quan sát một chút, ừm, không rớt một cọng lông nào, nhìn bề ngoài đã nói lên cũng không gặp phải tình huống bị đánh, nhưng hình như tinh thần đã chịu đả kích không nhỏ.
“Tiểu Quỳ đây là làm sao vậy?” Vương Tú Chi cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, nhưng bởi vì bận rộn trong phòng bếp nên vừa mới đi ra bà không khỏi hỏi nhiều một câu.
Bà nội Lâm vẫn luôn ngồi ở trong phòng ăn lại che miệng cười khúc khích, đến bây giờ mới mở miệng: “Con nhìn xem trong tay Lan Lan cầm cái gì.”
Ba Lâm và mẹ Lâm theo hướng chỉ nhìn về phía tay con gái, lập tức cũng cười theo.
Đó là một túi hạt dẻ rang đường.
Lâm Lan mang theo con vẹt đi đến cạnh bàn trà trong phòng khách, lau sạch đĩa nhỏ dùng để đặt trái cây đang trống rỗng trên bàn, lại đổ toàn bộ hạt dẻ vào bên trong đĩa, sau đó đã đặt con vẹt trên bàn trà.
Cô đẩy đĩa hạt dẻ trên bàn đến trước mặt con vẹt: “Tiểu Quỳ, em biết nên làm như thế nào nhỉ?”
Lúc này mào như hoa hướng dương trên đầu con vẹt đều dựng thẳng, trực tiếp kêu lên: “Tàn nhẫn! Tàn nhẫn!” Rõ ràng là tiếng kêu thô khàn, nhưng lại lộ ra một chút đau thương căm giận.
“Bớt dong dài, làm sai thì phải chịu trừng phạt!” Lâm Lan mới không cưng chiều nó, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, “Quy tắc cũ, lột vỏ toàn bộ đĩa hạt dẻ này cho chị. Nếu trong quá trình lột vỏ dám ăn vụng, có tin ngày mai chị sẽ đổi cho mẹ em một con chim càng xinh đẹp hơn hay không!”
Thời điểm cô nói chuyện, trực tiếp gõ lên bàn trà, mà một đám mèo ở gần đó vô cùng ăn ý mà ghé đến bên cạnh bàn, từng đôi mắt mèo tất cả đều mở to nhìn chằm chằm con vẹt. Mất đi con người che chở, con vẹt ti tiện này lúc trước vẫn luôn không sợ hãi lúc này rốt cuộc biết sợ.
Vừa rồi Lan Lan nói là con vẹt này nháo ra phiền toái, chúng nó những con mèo này đều nhớ kỹ.
“Người đẹp! Người đẹp!” Tiểu Quỳ bắt đầu biết sợ vội vàng lấy lòng Lâm Lan.
Đáng tiếc chỉ có thể nhận được một câu đáp lại lạnh lùng vô tình: “Lột!”
Đa số vẹt đều là lấy quả hạch và trái cây làm thức ăn, con vẹt mào cũng không ngoại lệ, nó không chỉ là cao thủ lột hạt dưa, cái mỏ kiên cố hữu lực cũng là vũ khí sắc bén lột vỏ quả hạch. Bị con người và mèo đồng thời cùng uy hiếp, Tiểu Quỳ tủi thân bắt đầu làm việc.
Vươn móng vuốt vô cùng linh hoạt gắp ra một viên hạt dẻ từ trong đĩa ra ra, tiểu gia hỏa mở mỏ vẹt cạch cạch hai tiếng, hạt dẻ rang đường vốn có một đường nứt trong nháy mắt bị xốc lên hơn phân nửa vỏ, lộ ra thịt quả vàng nhạt bên trong, nó lại mổ một chút viên hạt dẻ khác, lập tức hơn một nửa vỏ cũng rớt xuống.
“Lột xong để vào trong này.” Lâm Lan đẩy túi đựng hạt dẻ trước đó đến trước mặt nó, vỗ nhẹ túi ra hiệu nó để vào.
Hạt dẻ ngọt thơm ngon miệng ở móng vuốt lại không thể ăn một ngụm, Tiểu Quỳ quả thực uất ức cực kỳ, nhưng mà dưới cường quyền của người và mèo chỉ có thể thành thật làm theo.
Bên phía phòng ăn, nhìn con vẹt kiêu ngạo kia bị con gái và mèo cùng bao vây hiện tại chỉ biết sợ hãi, trưởng bối nhà họ Lâm trực tiếp cười đến ngã trái ngã phải.
Nên, lúc trước ai bảo mi lại làm trò xốc lồng sắt vượt ngục mấy lần, lén đi gây sự với mèo còn xem náo nhiệt, hiện tại đều đắc tội người và mèo, đau khổ này mi không ăn thì ai ăn!
Thật ra đây cũng không phải là đầu tiên để Tiểu Quỳ lột quả hạch, mỗi lần khi con vẹt phá phách này bắt đầu làm chút chuyện quá phận khiến người ta chán ghét thì Lâm Lan đều sẽ bắt nó như vậy, số lần tăng lên, lúc sau nhà họ Lâm đều hiểu ra nên không ai cưng chiều nó, bá chủ một phương ở Dư gia tự nhiên đã thu liễm, hơn nữa không thầy dạy cũng hiểu học được nịnh nọt.
Có thể là mấy năm nay nó ngoan ngoãn, Lâm Lan không lại lăn lộn nó nên nó vẫn luôn bình an không có việc gì, năm nay tới Lâm gia đột nhiên nhìn thấy nhiều mèo như vậy, con vẹt này lại chứng nào tật nấy, cho rằng giống như lúc ở Dư gia có thể không kiêng nể gì được người ta dung túng.
Tuy nói là trừng phạt Tiểu Quỳ, nhưng năm nay có mèo ở đây, Lâm Lan đương nhiên không có khả năng để con vẹt này một mình ở cùng nhiều con mèo như vậy, giám sát nó thật sự lột xong một đĩa nhỏ hạt dẻ xong sau đó một lần nữa thả lại trên đầu vai, bản thân cũng bưng một túi hạt dẻ đã lột xong quay lại phòng ăn.
“Vào lồng sắt đi.” Một tay nhét con vẹt vào lồng sắt, Lâm Lan đóng lại cửa lồng đã cầm ổ khóa ba mới vừa mua khóa lại, hiện tại Tiểu Quỳ cũng thành thật, mặt mày ủ rũ bắt lấy xà ngang trong lồng không rên một tiếng.
Chỉ là chờ Lâm Lan đi rồi, nó lại lắc lư dịch móng vuốt nhỏ đến bên cạnh hướng phòng ăn, cách hàng rào duỗi dài cổ nhìn bàn ăn của con người. Lúc nhìn thấy thật sự có người duỗi tay vào trong túi lấy hạt dẻ ăn, con vẹt đau thương la lên một tiếng, lại lắc lư dịch móng vuốt đến một bên khác của xà ngang, quay đầu đầu tỏ vẻ nó không muốn lại nhìn nữa.
Hành động này làm một nhà họ Lâm vốn chính là cố ý trêu chọc nó khiến bọn họ bật cười lần nữa.
“Lần tới còn nghịch ngợm nữa hay không? Lần tới lại còn nghịch ngợm như vậy...” Ba Lâm lại lấy ra một viên hạt dẻ trêu chọc con vẹt, trên mặt khoe khoang, trong lòng không nhịn được nghĩ chiêu này của con gái thật sự quá tuyệt vời, lúc này Tiểu Quỳ lại nhớ lâu, năm nay một trận lại có thể yên tĩnh không ít.
Thuận lợi ăn xong cơm tối, thời điểm Lâm Lan đi cho mèo ăn cơm, ba Lâm lại đi tìm một tấm khăn trải giường màu tối không dùng nữa trùm lên lồng chim.
Silver Shaded và mèo Xiêm bị Tiểu Quỳ bắt nạt dưới cơm mèo mỹ vị và cá khô nhỏ khen thưởng đồng thời trấn an đã rất nhanh cũng quên hết cảm xúc lúc trước, đặc biệt là khăn trải giường trùm lên lồng chim lại không nhìn thấy thân ảnh con vẹt kia, hai con mèo hoàn toàn không để tâm đến nó, lại bắt đầu vô tâm không phổi mà chơi với nhau.
Nên nói không hổ là chỉ số thông minh hai ba tuổi, dễ dỗ còn quên nhanh sao?
Còn lo lắng lúc sau mèo con mang thù Lâm Lan không khỏi buồn cười.
Ba Lâm lại vẫn có chút lo lắng.
Ngày trước trong phòng chỉ có một Tuyết Hoa, còn là nuôi trong nhà tính cách cũng dịu ngoan nghe lời, không có hứng thú với Tiểu Quỳ, nhà họ Lâm chăm con vẹt còn không có khó khăn gì. Hiện tại đối mặt nhiều con mèo lưu lạc có kinh nghiệm như vậy nói không chừng còn làm mồi cho đàn mèo vồ, ông thật sự không chắc chắn.
“Mẹ Lan Lan, nếu không chúng ta chuyển lồng sắt vào trong phòng chúng ta đi, để Tiểu Quỳ ở chung với nhiều mèo như vậy tôi không yên tâm.” Rốt cuộc ban ngày mới vỗ ngực bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho con vẹt, buổi tối con vẹt phá phách này đã chủ động gây sự nên khó cam đoan lúc sau sẽ không lại có chuyện xấu, để chắc chắn vẫn nên cách hai gian phòng an toàn một chút.
“Chỉ cần nó không ồn ào, tôi tùy tiện.” Vương Tú Chi cũng hiểu tâm tình của chồng, trực tiếp trả lời lại một câu.
“Vậy không thành vấn đề, tôi trùm khăn trải giường che lồng sắt lại, nó sẽ không ồn ào.”
Cứ như vậy, hai vợ chồng thương lượng xong hướng đi mới của Tiểu Quỳ, Lâm Lan cũng không có ý kiến gì, tách ra cũng khá tốt, tuy nói một trận giáo huấn này thì con gà thả vườn đại khái sẽ lại không nháo, nhưng cô cũng không dám đánh cuộc xác suất nhỏ ngoài ý muốn.
Cô chỉ có thể giao lưu với mèo, cũng không phải có thể hoàn toàn khống chế hành động của mèo, một khi có con mèo không khắc chế được thiên tính, nói không chừng Tiểu Quỳ thật sự chỉ có thể hưởng thọ bảy tuổi —— đây còn là điều kiện tiên quyết để thuận lợi ăn năm mới.
Nghe bọn họ đối thoại, bà nội Lâm nâng chén trà, lúc này lại nhìn ban công nói một câu: “Hôm nay Dư gia về quê, lúc sau mọi người trong lầu cũng đi về nhanh thôi.”
Nghe bà nội nhắc như vậy, những người khác trong nhà cũng nhớ đến chuyện này.
Đây là một lời tuyên bố kinh nghiệm, một nhà Dư Linh Linh về quê chính là một mở đầu, mở màn kéo ra nhóm khách thuê lần lượt túi lớn túi nhỏ đuổi kịp xuân vận*, trong toà lầu mỗi ngày bắt đầu đều có người xuất phát đi đến nhà ga.
* Đã giải thích bên chương 38, nếu quên thì mọi người xem lại nha.
Tiền Huyên xem như là người đầu tiên sau Dư gia, sau khi chuyến công tác trong ba ngày kết thúc cô ấy đã vội vàng đến quán trà đón bé cưng của mình đi.
“Nữu Nữu!” Tự mình ôm mèo từ trong lồng cách ly ra, xẻng xúc phân này lén ước lượng trọng lượng của mèo, rất tốt, không ốm.
Khóe mắt lại nhìn lén một chút đồ trong lồng mèo, đồ ăn là thức ăn cho mèo cô đưa, nước là nước ấm có nhiệt độ ổn định ở trong bát, trong ổ còn trải thảm mèo riêng của Nữu Nữu mà cô ấy đưa tới, tươi cười trên mặt Tiền Huyên lập tức xán lạn lên.
“Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Nữu Nữu Lâm Lan.” Cô ấy thật sự rất vừa lòng ba ngày gửi nuôi này, về phần mèo không có tinh thần, từ lúc cô ấy lại đây Nữu Nữu đã vừa chặt chẽ lay cô ấy vừa hùng hổ kêu meo với cô ấy không ngừng đã vô cùng rõ ràng.
“Khách khí, tôi cũng là lấy tiền làm việc.” Lâm Lan duỗi tay vuốt lông mèo một chút, “Con mèo này thấy cô ba ngày không đến còn rất buồn, đều lười ra khỏi lồng sắt đi chơi. Sau khi trở về cô cần phải dỗ dành nó một chút.”
Tiền Huyên nghe xong tươi cười càng nhiều: “Đây là con mèo yếu ớt dính người.” Duỗi tay vỗ nhẹ bé cưng một chút, cô ấy cũng để ý Lâm Lan, “Nhưng mà ngày mai công ty của tôi đã chính thức nghỉ, muốn dỗ dành nó cũng là chuyện sau khi về quê.”
“Thật sao, năm nay nghỉ rất sớm nha. Vậy chúc cô và Nữu Nữu thuận buồm xuôi gió.”
“Mượn lời tốt lành của cô, năm sau trở về mang đặc sản cho cô!”
Tiền Huyên ôm mèo vui rạo rực rời đi, Lâm Lan lại bị cô ấy nhắc nhở nhớ đến chuyện khác.
Cô quay đầu nhìn về phía Tống Tân Dân còn có Vương đại tiểu thư trong quán, hai vị này đều là khách thuê chuyển đến năm trước: “Hai người. . .thật sự đều không quay về ăn Tết sao?”
Em gái Thang Hiểu Nhã cũng nói muộn nhất là cuối tuần này cô ấy về nhà, nhưng mà hai người thường trú quán trà này thì Lâm Lan thật sự khó mà nói.
“Không trở về!” Đại tiểu thư cứng rắn chỉ trả lời lại một câu, dường như là nhớ đến gì đó trên mặt cũng tức đến phồng lên, bọn họ đều ghét bỏ cô ấy không có năng lực độc lập, năm nay cô ấy sẽ độc lập ăn Tết cho bọn họ nhìn xem, hừ!
Được rồi, vừa thấy biểu tình kia của đại tiểu thư Lâm Lan đã biết kế tiếp không cần hỏi nhiều.
Tống Tân Dân ngược lại là cảm xúc bình thản: “Nhất định là không quay về, điểm này tôi đã sớm nói qua với người trong nhà, bọn họ cũng ủng hộ tôi. Mỗi một năm Tết Âm Lịch tôi ở bên ngoài đều sẽ gọi video nói chuyện phiếm với người trong nhà, cho dù không ở bên người bọn họ thì họ cũng có thể biết tình huống của tôi.” Nói xong lời cuối cùng, cậu cũng cười.
Có một gia đình khai sáng nguyện ý ửng hộ cậu theo đuổi ước mơ, cậu đã hạnh phúc hơn rất nhiều bạn cùng lứa tuổi.
Ăn tết về nhà, có người cao hứng cũng có người mất hứng.
Sau khi Tiền Huyên xuất phát ngày hôm sau, Hứa Hướng Phi cùng ở lầu 4 cũng dắt chó phải về nhà, nhưng mà so sánh với những người khác vui vẻ, vị này lại không tình nguyện trở về.
“Một năm cũng không gặp cha mẹ, thật vất vả trở về cậu không nên vui vẻ sao?” Nửa đường đụng phải, Lâm Lan tò mò hỏi một câu.
Thanh niên từ trước đến nay hoạt bát đậu bỉ lần này lại trả lời cô một câu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Ha ha, đối mặt với bọn họ còn có họ hàng thúc giục kết hôn liên tục từ mười tám thì cô còn cảm thấy về nhà ăn Tết là chuyện vui vẻ không?”
——
Cảm ơn vì đã chờ đợi.
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro