Chương 47


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

“Niên Niên nhà cô mang thai.”

Cái gì? Vệ tiểu thư đang chờ kết quả kiểm tra sức khoẻ, nghe vậy tươi cười trở nên cứng đờ.

“Dự đoán đại khái gần ba tuần.”

Bác sĩ Lưu đang nói cái gì vậy?

“Vệ tiểu thư, chu kỳ mèo từ khi thụ thai đến khi sinh sản thì bình thường là khoảng hai tháng, nhiều nhất một tuần sau nó sẽ sẽ có biểu hiện mang thai. Về phần Niên Niên nhà cô trong thời gian mang thai và sinh nở thì cần chú ý những việc này. . .”

Giọng nói của bác sĩ Lưu dần dần bay xa khỏi tai của Vệ Yến, nữ lập trình viên còn đang trong trạng thái không kịp phản ứng.

Mùng một cô ấy có một con mèo, mùng bốn cô ấy được thông báo mình sắp có một bầy mèo.

Chuyện này có chút quá đột nhiên, trong lúc choáng váng Vệ tiểu thư đồng ý một hai ba đề xuất của bác sĩ Lưu, đồng thời trả tiền mua sắm một hai ba món đồ dùng cho mèo khi mang thai. Đến khi cô ấy đi ra, trong tay trái cô ấy một balo mèo, tay phải một túi đồ lớn, cả người vẫn như cũ trong trạng thái ngơ ngác ngỡ ngàng.

Trên đường trở về đi ngang qua đi ngang qua quán trà mèo nhất định phải đi qua, cô ấy bị cuộc cãi vã bên trong gọi hồn trở về.

“Cô nói cô muốn làm việc? Cô sẽ làm gì nha? Là quét rác hay là sẽ rửa chén? Biết pha trà sữa không? Biết làm bánh kem không?”

“Cô bớt khinh người! Tôi. . .Tôi không biết thì có thể học!”

“À, vậy trước khi vào làm việc cô không phải nên đóng học phí cho cửa hàng trưởng sao?”

“Đóng thì đóng! Bổn tiểu thư không thiếu chút tiền này! Tôi học rất nhanh, nhất định có thể nhanh chóng giúp đỡ!”

“Thôi, đừng đến lúc đó lại đây càng giúp càng bận.”

Xuyên qua cửa sổ kính lau sạch đến đến sáng bóng, Vệ Yến thấy được hai gương mặt quen thuộc đã gặp qua ở bên trong, một người là hàng xóm cũ, một người là em gái tốt bụng đã đổi tầng với mình, hai người đối đầu gay gắt giống như gà chọi.

Sao lại tự dưng cãi nhau vậy?

Trong quán trà, mười mấy con mèo nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong quán, lúc này tất cả đều mở to tròn đôi mắt nhìn về phía thú hai chân đang tranh cãi bên kia, hai tai nhòn nhọn dựng thẳng nghe tiếng động.

Giọng nói của Thang Hiểu Nhã và Vương Giai Y bất giác lớn tiếng hơn, Lâm Lan đứng sau quầy nước thấy tình hình không ổn, vừa muốn hòa giải thì mèo bò sữa Điểm Điểm bật nhảy lên quầy, mèo con còn kêu to một tiếng với cô.

“Meo ô.” ( Lan Lan, hai con thú hai chân này đều cãi lâu như vậy, vì sao còn chưa đánh nhau? )

Vốn dĩ lực chú ý đều đặt ở trên hai người đang cãi nhau, cửa hàng trưởng Lâm lập tức dời tầm mắt về phía bé mèo đen trắng, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ “Em đang nói cái gì vậy bé?”.

Điểm Điểm còn chưa nhận ra, bé mèo nhà từng lăn lộn ngoài xã hội còn kêu to với hai người đang cãi nhau: “Meo!” ( Mau đánh nha! Ai thắng thì người đó là lão đại, người còn lại nghe theo! )

Bé mèo em lớn lên đáng yêu như vậy, lại nói chuyện hung tàn như vậy thật sự được hả? Em còn có nhớ hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm hay không?

Tiếng kêu của mèo bò sữa không lớn không nhỏ, nhưng bởi cách nhau rất gần, cũng làm đại tiểu thư và  em gái Thang đang cãi nhau không khỏi dừng lại, hai người đều là người yêu mèo,  một tiếng mèo kêu đột ngột này cũng đủ làm 2 người tạm dừng nhìn qua.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, không thấy ngay cả mèo cũng không nhìn được mà kêu ngừng sao?” Lâm Lan lập tức thừa dịnh kêu dừng, hơn nữa trợn mắt nói dối, “Đều là người văn minh học đại học có học vấn cao, nhất định phải vì một chút việc nhỏ mà vẫn luôn cãi nhau như vậy sao?”

Hai em gái trước đó giọng nói càng cãi càng cao đến mặt đỏ, lúc này là xấu hổ đỏ mặt.

“Như vậy đi, Giai Y, chị đồng ý để em làm việc trong quán, vậy nên bắt đầu làm việc theo giờ, một ngày tam giờ để quen với công việc, sau đó xem tình hình như thế nào rồi bàn lại xem em có thể làm việc toàn thời gian hay không.”

Cửa hàng trưởng Lâm bắt đầu lên tiếng, đại tiểu thư vui mừng ngẩng đầu, Thang Hiểu Nhã chẳng ừ hử gì mà bĩu môi thì cửa hàng trưởng nhìn chằm chằm cô ấy.

“Còn có Hiểu Nhã, dạy Giai Y quen thuộc quy trình làm việc trong quán giao cho em.”

Gì!?

Thang Hiểu Nhã lập tức trừng lớn mắt, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc từ chối, còn chưa nói ra, đại tiểu thư bên cạnh chống cự trước.

“Em mới không cần cô ta dạy em, Lan Lan chị không thể dạy em sao? Ta hứa sẽ nghiêm túc học tập.” Câu sau cô gái này còn làm nũng cầu xin.

Đáng tiếc không hề có tác dụng gì với cửa hàng trưởng Lâm, vẻ mặt đối phương công chính nghiêm minh: “Đây là quy tắc thông báo tuyển dụng, chị là cửa hàng trưởng chị có quyền quyết định. Điều kiện cứ như vậy, Giai Y em có thể lựa chọn không đến làm việc. Dưa hái xanh không ngọt, có muốn ăn hay không thì xem chính em.”

Vương Giai Y ỉu xìu một chút, đại tiểu thư không ngốc, biết lúc trước mình hung hăng hiếu thắng quấy rối chọc người không vui, Lan Lan đây là để cô ấy chạm vào vách tường biết khó mà lui.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Vệ tiểu thư túi lớn túi nhỏ đi vào, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Lan, mở mồm chính là một câu: “Bác sĩ Lưu nói Niên Niên mang thai gần ba vòng.”

Thấy bộ dáng này của cô ấy, Lâm Lan im lặng, Vương Giai Y lại là người đầu tiên lên tiếng: “Chính là bé mèo đầu năm chủ động theo cô về nhà sao?” Cô ấy nhìn chằm chằm balo mèo trong tay đối phương, vẻ mặt giật mình, “Cho nên bé mèo này biết trong bụng mình có mèo con nên mới cố ý chủ động tìm người đi nuôi nó?”

Wow, thật thông minh nha!

Câu trên mặc dù đại tiểu thư không nói rõ, nhưng cô ấy không che giấu biểu tình là người đều đã nhìn ra.

“Tiểu Tống, giúp tôi pha ly trà sữa nha.” Cửa hàng trưởng Lâm dặn dò nhân viên duy nhất sẽ pha trà sữa trong tiệm ngoại trừ cô ấy, sau đó đén gần Vệ tiểu thư.

Vài phút sau, Vệ Yến và Lâm Lan mặt đối mặt ngồi trên một bộ bàn ghế bọc vải, trên bàn ngoại trừ đặt balo mèo có Niên Niên, còn có một ly trà nóng.

“Lúc đó tôi thật sự không nghĩ tới mọi chuyện hóa ra là như vậy.” Vệ Yến nhìn bé mèo lông dài xám trắng trong balo đang yên tĩnh nằm bò, vẻ mặt phức tạp, “Khó trách ngày đó Niên Niên sẽ chủ động đi theo tôi, hóa ra là bởi vì nó mang thai vào mùa đông.”

“Có chịu đả kích như vậy?” Lâm Lan nhìn vậy, cảm thấy buồn cười.

“Ngược lại không đến mức chịu đả kích.” Vệ Yến cũng không biết trả lời như thế nào, qua cửa sổ nhỏ của balo mèo, Niên Niên đang lấy tư thế nông dân thăm dò ghé vào trong đó, không gian nhỏ hẹp này cho nó cảm giác an toàn vô cùng, cách balo cũng có thể nghe thấy tiếng nó híp mắt ngáy ngủ, bộ dáng yên bình như vậy làm chủ nhân nó rất là dở khóc dở cười, “Nói như thế nào nhỉ. . .trong lòng có chút khó chịu là thật sự.”

“Nhất định là sẽ có chút khó chịu.” Lâm Lan gật đầu tỏ vẻ lý giải, rốt cuộc sơ tâm của bé mèo ăn vạ cũng không đơn thuần, “Nhưng cũng là vì thích cô nên mới đi theo cô về nhà. Bằng không người tốt sẽ cho ăn mèo hoang chưa bao giờ chỉ có mình cô, vì sao nó lại chỉ chọn đi theo sau cô, làm thế nào cũng không chịu rời đi? Cho dù là nuôi thú cưng cũng phải xem hai bên có duyên phận hay không.”

Thực hiển nhiên, bé mèo hoang được Vệ tiểu thư mang về nhà sau vốn nên hung hãn lại  vô cùng ngoan ngoãn, cho dù tắm rửa cũng bằng lòng ngoan ngoãn nhẫn nhịn, những hành vi đó của nó cũng đã nói rõ khí chất giữa Niên Niên và cô ấy hợp nhau.

Vẻ mặt Vệ Yến trở nên dịu dàng, rõ ràng cũng nhớ đến, ngoài miệng lại không nói chuyện.

“Sao vậy? Cô sợ làm bà ngoại sao?” Lâm Lan thấy vậy nên cố ý nói tiếp, “Cũng không sao nha. Nếu thật sự không thích nuôi mèo con, chờ Niên Niên sinh ra, cô đưa chúng nó cho tôi nuôi cũng được.”

Vệ Yến vẫn luôn không nói một tiếng lập tức lắc đầu từ chối: “Không cần không cần, tôi chưa nói không cần chúng nó. Tôi, tôi muốn nuôi. Niên Niên và con của nó, tôi đều muốn chăm sóc tốt. . .” Nói tới đó, cô ấy nhìn về phía mèo lông dài trong balo, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Tuy rằng lần đầu tiên cô ấy nuôi thú cưng, lần đầu tiên nuôi mèo, cô ấy cũng đột nhiên nghe được tin Niên Niên có nhãi con, còn có rất nhiều rất nhiều thứ không hiểu, nhưng Niên Niên mang đến cho cô ấy niềm vui và vui vẻ, đủ để cho cô ấy vui vẻ tiếp thu tất cả ngoài ý muốn của nó, đương nhiên cũng bao gồm bọn nhỏ của nó.

“Tôi đều sẽ chăm sóc thật tốt. . .”

Khoảng cách Niên Niên chính thức sinh nhãi con còn khoảng một tháng thêm một tuần, nữ lập trình viên lấy tư thế vô cùng thận trọng ở trong quán trà ghi nhớ và ghi chú lại những lời dặn dò kỹ càng của bác sĩ Lưu nói trước đó vào điện thoại.

“Viết một chút vào bản ghi nhớ cũng rất phiền. Quả nhiên vẫn nên đặc biệt làm phần mềm nhỉ đặt trong điện thoại tương đối tốt.” Lập trình viên một lời không hợp đã nói muốn làm APP, tiểu đồng bọn xung quanh 1 đám đều sợ ngây người, “Niên Niên mang thai, tôi phải càng thêm cẩn thận mà chăm sóc nó mới được, ăn. . .uống. . .dùng. . .Nhưng tôi luôn tăng ca, không thể luôn ở bên nó, hay là mua mua thiết bị điện tử điều khiển từ xa khiển cho ăn cho uống?”

“Vệ Yến, cô cần gì phiền phức như vậy?” Đại tiểu thư nghĩ sao nói vậy tỏ vẻ khó hiểu, “Lo lắng không chăm sóc được Niên Niên thì đưa mèo đến công ty không phải được rồi sao, cho dù tăng ca thì cũng chỉ tốn vài phút chiăm sóc mèo một chút cũng không tốn sức gì nha?”

Nữ lập trình viên vẫn luôn cúi đầu gõ điện thoại đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, giống như được khai sáng: “Đúng vậy! Tôi có thể đưa mèo đến công ty với tôi nha!” Đãi ngộ nhân văn của công ty cô rất tốt, nhất là đối với bọn họ lập trình viên thường xuyên thức đêm đầu trọc đau khổ, đặc biệt được hỏi han ân cần, “Tôi xin công ty mang thú cưng nhất định sẽ được chấp thuận!”

Nói là làm, cô ấy đã nhanh chóng gửi mail cho công ty.

Bởi vì còn đang nghỉ tết, email chưa thể lập tức bị lãnh đạo nhìn thấy cũng như trả lời lại, nhưng Vệ Yến đã rất thỏa mãn.

“Lâm Lan, Vương Giai Y, cảm ơn hai người. Tôi muốn lại đi mua sắm vài thứ, để lúc sau đi làm mang đến công ty, nên tôi đi trước đây.” Cô ấy gấp không chờ nổi, cõng balo mèo trên người, tay đã xách theo một túi mua sắm lớn vô cùng  vui vẻ rời đi.

Vệ tiểu thư vừa đi, những người khác trong quán trà đều nhìn về phía Vương Giai Y.

“Đều nhìn tôi làm gì?” Đại tiểu thư rất khó hiểu, “Công ty nhà ta cũng có nhân viên mang thú cưng đi làm nha, còn miễn phí cung cấp thức ăn và nhà vệ sinh cho thú cưng, có gì lạ đâu?”

Được rồi đừng nói nữa, biết cô là con nhà giàu có.

Tống Tân Dân ngược lại không để ý mấy lời vừa rồi của Vương Giai Y, chỉ là nhìn bóng dáng Vệ Yến đã đi xa có chút than thở: “Miêu nô mấy người đều như vậy sao?”

Vị vui vẻ làm bà ngoại nào đó cũng chỉ khiếp sợ và mất mát trong chốc lát, lập tức nhiệt tình mười phần chuẩn bị hầu hạ mèo mẹ đang mang thai, nếu đổi thành người thì có thể lập tức đóng nhân vật nam phụ lốp xe dự phòng thâm tình trong phim truyền hình.

“Có gì không tốt?” Ba người khác tại hiện trường tất cả đồng thanh nói, “Mèo đáng yêu như vậy không đúng chỗ nào?”

Sau khi không hẹn mà cùng nói ra những lời này, ba người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, giây tiếp theo đồng thời bật cười.

Bầu không khí căng thẳng do cuộc cãi vã trước đó lập tức biến mất không còn.

“Lan Lan, em nghĩ kỹ rồi.” Vương Giai Y mở miệng trước, “Em vẫn muốn đến làm việc, để cho Thang Hiểu Nhã hướng dẫn em cũng được, vì mèo, em cảm thấy em có thể chịu đựng được cái miệng xấu xa của cô ta.”

“Chậc, lời này nên để tôi nói mới đúng chứ?” Thang Hiểu Nhã ôm cánh tay phản bác, “Trước khi tôi nới mấy từ tục tĩu, cô đến đây đi làm thì phải có bộ dáng đi làm, đến lúc đó không làm tốt bị tôi mắng, cũng đừng khóc lóc cáo trạng với cửa hàng trưởng.”

“Yên tâm, nếu như cô ấy thật sự làm sai bị mắng, có cáo trạng thì tôi cũng không để ý tới.” Lâm Lan một giây sau liền trả lời, bày ra gương mặt lạnh lùng của cửa hàng trưởng, “Thời gian thử việc đến mùng mười, nếu không được tuyển dụng, em vẫn nên tiếp tục làm khách hàng VIP uống trà vuốt mèo đi.”

“Chán ghét, em mới không vô dụng như vậy!”

 ——

Xin lỗi vì có chương mới trễ nha (ಥ﹏ಥ). Chúc mọi người năm 2023 vui vẻ mà may mắn nha.

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro