Chương 51


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Trước kia luôn nói ỷ thế hiếp người*, hiện tại chủ quán Lâm là ỷ thế hiếp mèo một chút cũng không đỏ mặt.

[仗势欺人: dựa vào quyền thế nào đó ức hiếp người.]

Cô chính là người văn minh, người văn minh sao có thể đánh mèo đúng không? Nhưng nếu mèo khác đánh mèo, vậy không liên quan gì đến cô.

Mèo rừng mang theo phần không phục với con người, dũng cảm chấp nhận khiêu chiến hạng mục bất khả kháng.

Vì thế hai nhân viên lo lắng chờ ở bên ngoài đã thấy chị chủ quán của bọn họ chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng đóng chặt cửa, sau lưng trong phòng đó truyền đến các loại âm thanh gào rống lăn lộn chỉ xuất hiện khi mèo đánh nhau.

“Không sao chứ?” Nghe động tĩnh bên trong, trong lòng đại tiểu thư run sợ, Tống Tân Dân cũng nhíu mày mím chặt môi.

“Không sao.” Chủ quán vô cùng bình tĩnh, quay đầu lại nhìn bọn họ, “Sáu con đánh một con các em còn sợ thất bại?”

Hai người: “. . .”

“Yên tâm đi, chị dặn dò Mặc Mặc chúng nó chỉ cho tiểu gia hỏa này một chút bài học, sẽ không đổ máu.” Trong lòng chủ quán Lâm đã sớm có kế hoạch, cũng không ngại nói cho các nhân viên nghe, “Grey nó không chịu nghe người nói vậy phải nghe mèo nói nha.”

Tiếng động mèo đánh nhau không giấu được các khách trà trong quán, lúc đầu bọn họ còn có thể giả vờ bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, lúc sau đều tò mò nhìn về phía căn phòng trong khu vực nhân viên.

“Chủ quán đang thuần hóa mèo sao? Sao lại giống như thả mèo vào đánh nhau vậy?”

“Đó chính là mèo Bengal, cũng mắc tiền giống mèo Ragdoll, nếu không phải vừa rồi xem nó ở trong lồng còn hung dữ như vậy, tôi suýt chút nữa cũng muốn đi sờ, thật sự quá xinh đẹp.”

“Thôi đi, cậu không thấy hai tay chủ nhân con mèo kia bị cào như thế nào à, thật sự cho cậu sờ cậu cũng không dám sờ.”

“Nói giống như cậu cũng dám sờ, loại mèo hung dữ này rất khó thân với người.”

“Đừng nói chuyện nữa, tiếng động đánh nhau bên trong đã dừng, không biết tình hình chiến đấu như thế nào.”

Chưa đến năm phút, chính xác mà nói là khoảng ba phút, âm thanh trong phòng đã hoàn toàn yên tĩnh.

Những người khác trong quán trà cũng bị khơi gợi hứng thú, nếu không phải bị Tống Tân Dân bọn họ lễ phép ngăn cản cũng mời bọn họ ngồi lại chỗ cũ, thậm chí rất có thể trực tiếp tiến đến cửa phòng xem tình huống.

Mà Lâm Lan khơi ra động tĩnh này lại không để ý những xôn xao rất nhỏ đó, sau khi nghe thấy tiếng kêu giành được thắng lợi của Mặc Mặc, đã lập tức đẩy cửa bước vào, ngoài cửa là hai nhân viên không dám tiến vào nhưng tò mò muốn xemnáo nhiệt, trong đó đại tiểu thư lay khung cửa thăm dò bên trong vui vẻ nhất.

Có lẽ đã sớm biết rõ bên trong sẽ đánh nhau, cho nên đồ vật nhỏ sắp xếp trong phòng đều bị dọn đi trước, trong phòng nho nhỏ có vẻ rất trống trải, mà trên đất trống, sáu con mèo đen có xu thế vây quanh một con mèo rừng ở bên trong.

Trên sàn nhà rải rác mấy cục lông mèo do đánh nhau, đa số là màu nâu nhạt trên người mèo rừng, mà chủ của mấy cục lông mèo kia lại lấy một tư thế ngã ngửa nhe răng múa vuốt, đuôi mèo càng bởi vì sợ hãi mà dính sát vào trên bụng.

Khi mèo đánh nhau, chỉ có con mèo đánh không lại mới có thể dùng tư thế nằm ngửa dùng chân sau đá mèo* tiến hành phản kích và giãy giụa, rõ ràng, mèo rừng không chỉ đánh thua, thậm chí không biết nên đối phó con nào trước trong quân đoàn mèo đen.

[* Cuối chương có ảnh minh họa.]

Lâm Lan đến gần, Mặc Mặc lại đạp Grey một chân, mèo rừng vốn dĩ đang trong trạng thái nằm ngã ngửa lập tức quay cuồng một lần nữa rồi nằm xuống, cả người con mèo sợ hãi mà co thành một cục, hơn nữa còn có chút run rẩy.

“Thế nào?” Lâm Lan ngồi xổm xuống, đối thoại với mèo rừng đang trong vòng vây của đám mèo đen, giọng điệu nhẹ nhàng, “Có xác nhận được lão đại địa bàn này là ai, về sau nên nghe ai sao?”

Sau đó Vương Giai Y đã nghe thấy mèo rừng phát ra một tiếng ngao ô nức nở trầm thấp, phảng phất nàng dâu nhỏ nhận hết uất ức lại không thể không chấp nhận?

Trong đầu vừa nghĩ ra so sánh như vậy, chị chủ quán đã cười, hơn nữa không chút đắn đo vươn tay với con mèo rừng kia: “Chịu phục rồi chứ, vậy hiện tại em biết nên làm sao nhỉ? Lại đây.”

“Không phải chứ Lan Lan?” Vương Giai Y không khỏi lên tiếng ngăn lại, “Con mèo này rất hung dữ, chị không chuẩn bị gì mà làm vậy sẽ rất dễ bị thương!”

Tống Tân Dân cũng ở bên cạnh phụ họa một câu: “Muốn tôi lấy đồ như là bao tay dày cho chị không?”

“Không cần, chị có chừng mực.” Lâm Lan quay đầu lại từ chối cũng làm nhân viên yên tâm, sau đó bản thân lại nhìn về phía mèo rừng một lần nữa, “Trước đó chị đã đồng ý sẽ không làm tổn thương em, hiện tại em có phải cũng nên biểu hiện một chút hay không?”

Mèo rừng không động đậy, Lâm Lan cũng rất kiên nhẫn. Ngược lại là Vương Giai Y ở ngoài cửa lại thấy vô cùng khẩn trương, mím môi không dám nói lời nào.

Không khí đột nhiên trở nên cực kỳ yên lặng.

Lại qua ba phút, Mặc Mặc không kiên nhẫn, nó phát ra một tiếng gầm nhẹ với mèo rừng, sau đó chủ động nhường ra một chỗ, năm con mèo đen còn lại cũng lập tức học hỏi làm theo.

Vương Giai Y nhìn thấy mèo rừng run rẩy toàn thân trong tiếng gầm, lại không dám lùi lại tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế nửa cúi người dịch chuyển bước chân nhỏ tiến lên phía trước.

Rất nhanh nó đã đến trước mặt Lâm Lan, nhưng ở khoảng cách cách tay cô mười cm lại chần chờ mà dừng lại.

Bàn tay con người đều giống nhau, Grey nhìn năm ngón tay thon dài trước mắt, thân thể không kiềm chế được mà nhẹ nhàng run rẩy, trong nháy mắt thậm chí theo bản năng muốn duỗi móng vuốt ra cào bị thương bàn tay này.

Chỉ là mèo rừng mới vừa làm động tác vươn chân ra phía trước, Mặc Mặc ở bên cạnh nhìn chằm chằm nó đã nhào tới, hai con mèo lăn nghiêng sang một bên, mèo đen vẫn luôn chiếm ưu thế đã cho mèo rừng vài cái bạt tai liên tục, cuối cùng còn lên tiếng đe dọa hà hơi với mèo rừng đã sớm bị đánh đến nỗi tai máy bay dán vào đầu sắp không nhìn thấy, lại đuổi mèo rừng đến trước mặt Lâm Lan giống như cai ngục xua đuổi tù nhân.

Phía sau cửa Vương Giai Y nhìn chăm chú che miệng lại, Tống Tân Dân bên cạnh đã sớm há to miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.

Bọn họ nhìn thấy mèo đen giống như sắp thành tinh đang bảo vệ chủ, lại nhìn chị chủ quán từ đầu đến đuôi đều giữ nguyên tươi cười hiền lành, bỗng nhiên cảm thấy trên người vị đồng loại không hiểu sao tràn đầy một loại hơi thở của BOSS.

Trong TV là diễn như thế nào nhỉ? Tiểu đáng thương ( mèo rừng ) bị đàn áp bị một đám côn đồ áo đen ( quân đoàn mèo đen ) dạy dỗ tàn nhẫn một hồi, sau đó đưa tới trước mặt lão đại ( Lâm Lan ) phía sau màn, hiện tại đám côn đồ áo đen đang cưỡng đoạt tiểu đáng thương phục tùng lão đại.

Làm sao bây giờ, trường hợp này không hiểu sao thật bi tráng à nha.

Lúc này “tiểu đáng thương bị bắt bạt” mèo rừng dường như hoàn toàn bị đánh đến chịu phục, dưới cái nhìn chằm chằm bức bách của mèo đen Mặc Mặc một lần nữa đi đến trong tầm tay Lâm Lan, mèo rừng mới bị ăn tát lúc này lại không dám duỗi móng vuốt với Lâm Lan, chỉ ngẩng đầu lên ngửi mùi trên trên đầu ngón tay đối phương thật cẩn thận. Nó phát hiện ngón tay có rất nhiều mùi của mèo, không chỉ là mùi những con mèo đen đánh nó, mà còn có rất nhiều mùi mèo khác, ngoại trừ mèo, còn có mùi đồ ăn nó thích xen lẫn trong đó.

Đó là một loại mùi làm mèo thả lỏng và yên tâm.

Trên người những con người từng đánh nó đều không có loại mùi này.

Thấy mèo rừng vẫn chỉ cẩn thận mà ngửi tay cô, Lâm Lan cũng không vội, chỉ vẫn giữ nguyên động tác sẽ không làm nó sợ hãi, yên lặng nhìn chăm chú. Con mèo này từng bị người đánh, cho dù đã giao tiếp thuận lợi thì tạm thời nó không thể thoát khỏi được sợ hãi cũng vô cùng bình thường, kiên nhẫn là điều cần thiết.

Vài phút sau, bước ngoặc rốt cuộc đến, mèo rừng thử dùng đầu dụi vào đầu ngón tay của cô sau đó theo bản năng híp mắt cụp tai thành tai máy bay giống như đang chờ đợi cái tát sau đó, chờ phát hiện Lâm Lan không đánh nó, lúc này mới lại cẩn thận mà hơi dụi từng chút lại từng chút.

Hiện giờ mùi mèo rừng cũng đã dụi lên đầu ngón tay Lâm Lan, cũng xen lẫn với những mùi đó làm mèo không khỏi lại thả lỏng một chút, cuối cùng nó thử thăm dò đặt một chân trước của mình vào lòng bàn tay Lâm Lan.

Nó không lại cào người, hơn nữa tùy ý Lâm Lan nhẹ nhàng nhéo đệm thịt của nó.

Vương Giai Y che miệng lại, thành công ngăn tiếng thét chói tai suýt chút nữa hét lên, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn, Tống Tân Dân bên cạnh cũng âm thầm phấn khởi nắm tay.

“Xem, chị không đánh em đúng không?” Lâm Lan buông chân nhỏ của mèo rừng, cũng vươn tay thử sờ đầu nó, dưới lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ ràng bé mèo vẫn đang run rẩy, toàn thân cũng căng thẳng, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm như hổ đói của thế lực độc ác xấu xa nào đó nó hoàn toàn không dám chạy trốn, Lâm Lan có thể vuốt lông cho mèo rừng rất thuận lợi, tiện thể phát huy mười tám động tác vuốt mèo cô đã gọt giũa qua nhiều lần.

Mèo rừng cảm giác được rất thoải mái rất nhanh đã dần dần thả lỏng cảnh giác, toàn thân không còn cứng đờ căng thẳng, sau khi phát hiện con người này thật sự không đánh nó, trực tiếp nằm ngã xuống tùy ý cho vuốt.

“Thật nhanh. . .” Tuy rằng chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng đại tiểu thư vẫn rất giật mình, “Rõ ràng trước đó siêu hung dữ.”

“Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Tống Tân Dân ngược lại có thể hiểu, “Suy nghĩ của động vật cũng không phức tạp, bình thường đi theo một đường thẳng, nó phát hiện người làm tổn thương nó thì sẽ bài xích và chống cự, hiện tại lại phát hiện chị chủ sẽ không tổn thương nó thì sẽ phóng ra sự tín tưởng, không cần giống như con người còn phải có quá trình thay đổi cảm xúc.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Lâm Lan đã thành công ôm mèo vào trong lòng, mèo rừng yên lặng ghé vào trên cánh tay của cô, hoàn toàn không có tư thế dữ tợn ở trong lồng.

Khi cô ôm mèo đi ra khỏi phòng, nhóm khách uống trà trong sảnh chính vẫn luôn chú ý nơi này đều ồn ào sôi sục lên, vô cùng giật mình.

“Ồ, lúc này mới qua bao lâu? Chưa đến một giờ mèo ác đã bị thuần phục?”

“Quá lợi hại! Trước kia xem mèo trong quán trà này biểu diễn đã cảm thấy chủ quán rất giỏi trong việc thuần hóa mèo, hôm nay lại xem con mèo này mới phát hiện bản lĩnh thật sự của chị chủ vẫn còn chưa lấy ra nha!”

“Vậy có phải em cũng có thể sờ nó hay không?”

Có người chú ý tốc độ thuần hóa mèo, cũng có người đơn thuần chỉ muốn sờ mèo, Vương Giai Y chính là một trong số đó, con mèo có bộ lông báo hoa lệ như vậy vữa nhìn thấy đã rất có lực hấp dẫn, đại tiểu thư không nhịn được vươn tay về phía bé mèo trong lòng Lâm Lan.

“Đừng có sờ. . .!”

“Ha ——!”

Tiếng ngăn lại của Lâm Lan và tư thế duỗi vuốt đe dọa không khách sáo của mèo rừng đồng thời vang lên, đại tiểu thư suýt chút nữa đã bị cào bị thương tay, vẻ mặt sợ hãi nhìn năm cái móng vuốt sắc nhọn duỗi ra từ đệm thịt của mèo rừng, may mà cô ấy cũng thử sờ mà thôi, nếu phản ứng chậm một chút nhất định sẽ đổ máu.

“Hiện tại chỉ là bước đầu chị tạo dựng lòng tin của Grey với chị, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới khiến nó không còn cảnh giác với những con người khác.” Lâm Lan bất đắc dĩ mà nói với Vương Giai Y, “Lần sau đừng liều lĩnh như vậy.”

“Ừm ừm, sẽ không.” Đại tiểu thư ngượng ngùng lên tiếng, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, Lan Lan, chị muốn ôm nó đi đâu vật?”

Lâm Lan cúi đầu nhìn con mèo, vươn tay vuốt đầu mèo một chút: “Chị đi tắm rửa cho nó, chăm sóc thân thể con mèo một chút.”

Con mèo này bởi vì không cho người đến gần nên đã hơn một năm cũng chưa tắm rửa nghiêm túc một lần, cũng may mèo là động vật thích sạch sẽ, nếu không cũng không biết dơ đến mức nào.

“Tiểu gia hỏa, chị tắm rửa cho em không có được không?” Vuốt lông mèo rừng từ đỉnh đầu đến đuôi, Lâm Lan cúi đầu hỏi một câu.

Mèo rừng ngẩng đầu nhỏ lên, ngửa đầu mèo một tiếng, bộ dáng đặc biệt ngoan ngoãn làm rất nhiều đôi mắt nô lệ mèo ở hiện trường tỏa sáng, nó thật đáng yêu nha!

Chỉ có Lâm Lan nghe hiểu tiếng mèo mắt trợn trắng trong lòng, nếu biết con mèo này vừa mới nói “Nếu em nói không muốn, chị nhất định lại sẽ để những con mèo đánh em, nên em có muốn hay không hoàn toàn không quan trọng” nhất định không có ai cảm thấy nó ngoan ngoãn đáng yêu.

“Vậy thành thật chút cho chị.” Lại vuốt đầu một chút, Lâm Lan bế nó vào phòng tắm cho mèo trong quán, “Tắm rửa xong vừa lúc cùng ăn cơm với những con mèo khác.”

Cứ như vậy, Lâm Lan bước vào phòng tắm, phía sau Mặc Mặc cũng vào theo, mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại ngăn cách tất cả tầm mắt, sảnh chính mới trở nên náo nhiệt một lần nữa.

Các vị khách trà con người uống đang sôi nổi thảo luận chuyện chủ quán thuần hóa mèo, mà nhóm mèo cũng chú ý đến tình hình cũng đang thảo luận con mèo rừng sắp gia nhập chúng nó, chỉ là nhóm mèo giao lưu tương đối yên tĩnh.

( Cảnh này thật quen mắt nha. ) Trên nhà cây cho mèo, mèo Nga mắt xanh Hôi Hôi hất đuôi lặng lẽ trao đổi tin tức với mèo Munchkin Tịch Tràng bên cạnh cũng đang nằm tư thế ổ bánh mì* với nó.

[* Ảnh minh họa cuối chương.]

( Đương nhiên quen mắt. ) Tịch Tràng cũng hất đuôi, ( Lần trước khi Thủy Ngân không nghe lời, Mặc Mặc lão đại cũng nhìn chằm chằm nó như vậy. )

Con mèo lớn một mét nằm trên nệm mềm hình giường dựa vào tường bên cạnh cửa sau không quan tâm, ngửa đầu nhìn hai con mèo kia. ( Đâu liên quan gì đến ta, ta đã sớm thay đổi rồi. )

Đám mèo trong quán trà lại không nói gì nó nữa, chỉ nhìn chằm chằm phòng tắm.

Đúng vậy, không lâu nữa con mèo hung dữ này sẽ giống Thủy Ngân quen với nơi này, tận hưởng cuộc sống vui vẻ, mỗi ngày có ăn có uống có người chải lông còn luôn luôn có thể săn được đồ hộp.

——

Edit đoạn Grey dụi tay chị Lan mà muốn khóc ghê, thấy tội bé Grey dễ sợ
( ノД')…


T

ư thế nằm ngửa dùng chân sau đá mèo





Tư thế ổ bánh mì

☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro