Chương 63

Edit: Tiểu Manh

Trong căn phòng nhỏ, máy hút lông mới mua của Vương Giai Y đang vang lên tiếng vù vù không ngừng, mèo Ragdoll Lam Bảo dưới tay cô ấy đang nằm trải ra ở đó như tấm thảm, giang rộng tứ chi, tùy ý đầu chải hút lông lướt qua lướt lại trên người nó, thỉnh thoảng còn chủ động đưa thân thể gần lại cho cô ấy hút.

“Meo……meo ô.” (Bên này, bên này lại hút một chút……thật thoải mái a meo. Lan Lan, chị cũng chuẩn bị một cái đặt ở trong nhà được không.)

Lâm Lan cạn lời nhìn mèo thứ làm nũng muốn mua đồ, động tác chải lông cho mèo Munchkin Tịch Tràng dưới tay cũng chậm lại.

Ánh mắt của cô luôn dừng ở nơi này, dẫn tới Vương Giai Y không khỏi hiểu lầm, đại tiểu thư bĩu môi vô cùng đáng thương: “Đừng nhìn em như vậy Lan Lan, em biết máy hút bụi này tốn gần hai tháng tiền lương của em, đã xem như phá của. Nhưng mà đây đã là đồ điện rẻ nhất mà em mua từ nhỏ đến lớn, ngay cả năm con số cũng không có đấy.”

Mau im miệng ngay thiên kim ngốc này! Đừng lại dùng dáng vẻ và giọng điệu “em đã rất tiết kiệm” mà đâm dao về phía người ta chứ!

Trong lòng phàn nàn một câu như vậy, trên mặt Lâm Lan chỉ tiện thể gật đầu: “Thứ này cũng rất thực dụng, em mua cũng không xem như sai. Về sau nếu em về nhà thì còn có thể tiếp tục cho Bạch Ngân dùng, dù sao con mèo kia cũng cũng không hề sợ tiếng ồn, có thể tha hồ vuốt.”

“Hihi, em cũng nghĩ vậy.” Nhận được lời khẳng định, Vương Giai Y lập tức híp mắt cười, lắc cái máy trong tay tiếp tục hút mèo, rất nhanh công việc chải lông cho mèo Ragdoll hôm nay đã hoàn thành, “Đi đi, Lam Bảo.”

Mắt thấy con mèo này sắp đi, lúc này Lâm Lan nhanh chóng dặn dò: “Quy tắc cũ, hôm nay phải nằm trong tủ kính một lúc nha.”

“Meo!” (Biết rồi, Lan Lan!)

Dưới kẹt cửa cố tình mở ra, mèo Ragdoll vẫn chưa thỏa mãn mà chui ra, hơn nữa quen cửa quen nẻo bước tới bên cạnh kệ tủ ở khu cửa kính, nhảy lên nhanh chóng, trong một quãng thời gian ngắn kế tiếp, nó phải làm thú bông* tủ kính chân chính để thu hút khách bên ngoài quán.

(*Nguyên văn là 布偶 bố ngẫu: ngoài nghĩa ‘mèo Ragdoll’ thì từ này còn nghĩa khác là ‘thú bông, con rối’)

Ngoại trừ một tháng khai trương kia, đám mèo có coi trọng màu sắc, hoa văn và đội hình cân đối, sau này đều bắt đầu hời hợt. Giá đỡ hình hoa còn dễ nói, vẫn luôn là một con mèo. Trên giá đỡ hình trái tim thì muôn màu muôn vẻ, đội mèo đen tình yêu trước kia khiến Thang Hiểu Nhã và đông đảo khách hàng quen cảm thấy ngoạn mục bây giờ đã sớm không có, là những con mèo chủng loại khác tùy ý chọn vị trí hoặc nằm bò hoặc ngồi dựa theo tâm trạng.

Mặc dù không mới lạ và chấn động bằng đội mèo đen, nhưng đội hình trái tim được tạo thành từ những con mèo xinh đẹp có màu sắc và hoa văn khác nhau cũng vẫn rất có thể ấn tượng.

Lúc này, phần đỉnh của đội hình trái tim có một con mèo Nga xanh đang ngồi ngay ngắn.

Tư thế nó ngồi xổm vô cùng ngay thẳng hoàn mỹ, đường cong thân thể thuộc về mèo có hình thể gầy thon dài cân đối, đôi mắt xanh biếc của nó đón ánh nắng, đồng tử cũng dựng thẳng thành đường mảnh, bộ lông màu hải báo hiện ra màu lam khác loại dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, cái đuôi rủ xuống tự nhiên, nhìn từ xa, trông xinh đẹp giống như một con mèo giả.

“Phải nói đi nói lại là từ khi Lan Lan cho Hôi Hôi xem mèo chó đại chiến, gần đây nó hoạt bát hơn rất nhiều.” Trong phòng riêng, Vương Giai Y tiếp tục chải lông cho mèo, tiếp tục trò chuyện với Lâm Lan, “Rõ ràng ngày đầu tiên sân nhỏ mới mở ra, nó sợ đến mức không dám tới gần Grey. Hai ngày gần đây không những dám chủ động cướp bánh xe chạy bộ, mà còn dám chủ động khiêu khích Grey.”

Bởi vì hiện tại Hôi Hôi cảm thấy mình là một con mèo có thể làm mèo đặc công, hiện tại đang cố gắng hướng tới mục tiêu này.

Trong lòng chủ quán Lâm lại lướt ra một bình luận, ngoài miệng vui tươi hớn hở: “Đại khái là nhìn thấy con mèo Nga xanh kia trên TV ngay cả chó cũng dám đánh, Hôi Hôi thay nó thành mình, lại thành lập sự tự tin.”

“Vậy à?” Đầu tiên đại tiểu thư lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại không nhịn được mà vui vẻ, “Nghe có vẻ ngốc nghếch, cũng quá dễ lừa.”

Lâm Lan rất đồng ý lời này: “Chỉ số thông minh tối đa cũng chỉ hai ba tuổi, không phải là tuổi tác dễ dàng lừa dối sao?”

Hai người nói nói cười cười, hoàn thành công việc chải lông cho mười con mèo trong quán trà.

Vương Giai Y rất hài lòng với tình trạng cuộc sống bây giờ của mình, mặc dù rời khỏi ngôi nhà có thể cẩn thận chăm sóc mình, chạy tới nơi trời xa đất lạ này còn ý thức được tình trạng khó khăn rằng mình không thể tự gánh vác cuộc sống hơn hai mươi năm qua, nhưng va chạm đến bây giờ, cô mới phát hiện thật ra mình vẫn luôn vượt qua trải nghiệm khó khăn mà không xảy ra sai sót nào.

May mắn tùy tiện tìm một người trung gian đã thuê được tòa nhà nhỏ này.

Cũng may mắn bước vào quán này, gặp được Lâm Lan, chủ tòa nhà nhỏ kiêm chủ quán.

Ngay cả Thang Hiểu Nhã, đồng nghiệp kiêm hàng xóm ban đầu bởi vì lời nói và việc làm của mình dẫn tới nhìn cô ấy không vừa mắt, trong quãng thời gian này cũng dạy cô ấy rất nhiều chuyện trong cuộc sống.

Trước kia mình thật sự là một công chúa sống trong lâu đài…… Nhìn lại quá khứ một chút, Vương Giai Y thật sự có thể đánh giá ngay thẳng như vậy. Đặc biệt là sau khi làm việc ở trong quán trà, làm nhân viên phục vụ gặp được đủ loại khách, càng khiến cô ấy mở rộng tầm mắt. Càng gia tăng kinh nghiệm, cũng càng ý thức được mình có thể có ba mẹ người thân như vậy là chuyện may mắn cỡ nào.

“Meo ô!” Trên cẳng chân bị cái gì lay, Vương Giai Y làm xong việc đã ngồi ở sau quầy nước ngẩn người lấy lại tinh thần, nhìn thấy Chinchilla chạy đến bên chân cô ấy ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Vương Giai Y còn chưa kịp phản ứng, mèo Ba Tư trắng như tuyết đã nhảy lên đầu gối cô ấy, làm nũng cầu ôm một cái.

“Bạch Ngân ngoan ngoãn, em đến tìm chị chơi sao?” Đại tiểu thư ôm chặt mèo cưng, vuốt lông cho nó theo quán tính, bàn tay thuần thục vẫn luôn vuốt đến chóp đuôi chổi lông gà, cảm giác vừa mềm vừa trơn của bộ lông khiến tâm trạng người không tự chủ được mà vui vẻ, “Đúng nha, Lan Lan đã nhả ra bằng lòng cho chị đưa em về nhà. Đến lúc đó chị sẽ đặc biệt đặt làm một mê cung nhà cây cho mèo mà em thích nhất cho bé ngoan, còn có trụ gãi thẳng đứng nữa nha!”

“Meo……” Cũng không biết có phải Chinchilla thật sự nghe hiểu hay không, dù sao cô ấy vừa nói xong, con mèo đã kêu phụ họa một tiếng. Hai cái chân của nó đạp lên trên bụng cô ấy, bắt đầu tiến hành động tác ấn lên xuống.

“Ồ, đây là nhào bột cho chị sao?” Đôi mắt đại tiểu thư sáng lên, “Lan Lan đã từng nói đây là phản ứng lúc con mèo vô cùng vui vẻ  mới có thể làm! Bé ngoan nghe thấy chị có thể đưa em về nhà nên em cũng vui vẻ đúng không!” Nói xong, cô ấy đã bế mèo lên hôn chụt chụt với đầu nhỏ kia.

“Meo.” (Nô tài mi làm gì đấy! Rõ ràng ta ấn miếng thịt mềm mại kia thật sự vui vẻ!)

Đại tiểu thư hoàn toàn không nghe hiểu tiếng kêu meo oán trách của Bạch Ngân, còn tưởng rằng con mèo làm nũng theo quán tính, chỉ có Lâm Lan vừa lúc có việc vòng vào quầy nước cả người cứng đờ như sét đánh ngang tai.

Chủ quán Lâm vô thức đưa tay cũng ấn xuống vị trí bụng dưới của mình, hơn nữa sau khi sờ qua sờ lại mấy lần, sắc mặt cô thay đổi.

“Toang rồi!” Giọng nói hoảng sợ thất thanh của chủ quán Lâm dẫn tới Vương Giai Y và mèo của cô ấy đồng thời nhìn qua, nhìn thấy vẻ mặt đối phương khó coi đang ấn bụng, ánh mắt trống rỗng, “Ăn tết ăn quá ngon, trên bụng chị cũng tăng thêm thật nhiều thịt rồi!”

Lời này vừa nói xong, đại tiểu thư mới vừa rồi còn ôm mèo chơi vui vẻ cũng xanh mặt, lập tức buông mèo cũng sờ bụng của mình. Cảm giác còn muốn mềm hơn năm trước mấy phần, cộng thêm động tác nhào bột trước đó của Chinchilla, lúc này đại tiểu thư phản ứng lại là vì sao mặt càng xanh hơn chủ quán Lâm.

Giảm, giảm cân!

Cần phải giảm bụng!

Nếu không còn mặc váy nhỏ mùa hè như thế nào đây!

Vì vậy nhân viên nam duy nhất trong quán Tiểu Tống và các trà khách thường xuyên đến quán trà thư giãn rất nhanh đã phát hiện chủ quán của bọn họ và một vị nhân viên nữ khác đột nhiên tiến vào phân đoạn giảm cân.

Lúc lưu lượng khách không cao, các cô sẽ chuyển TV đến tiết mục thể dục nhịp điệu, hai người song song nhảy giảm cân ra dáng ra hình.

Ban đầu các trà khách thỉnh thoảng gặp phải còn cảm thấy kỳ quái, nhưng đối mặt với hai người đẹp có nhan sắc cao nhảy thể dục nhịp điệu ở nơi đó, thế giới xem mặt này đã dễ dàng tha thứ hai người.

Không chỉ có người xem các cô nhảy thể dục nhịp điệu, mà còn có một đám mèo.

Có đôi khi Lâm Lan các cô duỗi chân đá chân, luôn có thể đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó lông xù đột nhiên ôm lại ở mắt cá chân, vung qua vung lại theo chân các cô.

“Đừng nghịch! Chị đang giảm cân, cẩn thận đá trúng các em.” Đối với những con mèo ngốc xem chân các cô thành món đồ chơi mới, đứng thẳng lên mở móng vuốt nhỏ ra xông tới ôm lại bất cứ lúc nào, Lâm Lan khuyên can mấy lần nhưng không có kết quả nên chỉ có thể tung chiêu cuối, “Lại có mèo nhào tới thì cuối tháng sẽ không có cá khô nhỏ.”

Đám mèo nào đó bị không cẩn thận đá ngã lăn mấy lần nhưng vẫn làm không biết chán muốn nhào lên lần nữa: “……”

Không nhào thì không nhào, cá khô nhỏ tuyệt đối không thể thiếu.

Chúng nó dừng động tác tấn công nằm bò, đồng thời tùy cơ ứng biến mà đổi thành tư thế nằm nghiêng hoặc quay cuồng, dùng dáng vẻ dường như không có chuyện gì tỏ vẻ trước đó mình cũng không muốn làm gì.

Lúc này những trà khách trong đại sảnh xem người nhảy thể dục nhịp điệu cũng xem mèo nhào tới đều cười phá lên.

“Kỹ thuật thuần hóa mèo của chủ quán thật sự tuyệt vời!”

“Sức mạnh của cá khô nhỏ vô tận!”

“Cực kỳ giống dáng vẻ mèo nhà tôi muốn làm chuyện xấu lại bị bắt tại trận, nó luôn có thể hoán đổi tư thế giả vờ vô tội khác trong một giây!”

Nếu giảm cân một mình, có thể Lâm Lan cũng không kiên trì nổi, nhưng cô có đại tiểu thư rất cố chấp với quản lý dáng người, nên loại vận động vất vả mỗi ngày cũng không phải không thể chịu đựng.

Không chỉ vậy, thậm chí Vương Giai Y pha trà rất giỏi còn bắt đầu nghiên cứu trà giảm cân, trong lúc chia sẻ bí quyết giảm cân tâm đắc với chủ quán Lâm, thế nhưng còn nghiên cứu ra mấy loại trà trái cây uống ngon lại tiêu mỡ.

Hai người vốn dĩ định tự mình uống, không ngờ tình cờ thu hút hứng thú của các khách nữ vẫn luôn chú ý việc giảm cân của các cô, trong một quãng thời gian, các loại trà trái cây giảm cân lại thành loại nước trà được hoan nghênh nhất của quán trà vào mùa xuân.

Một tuần sau, hai người cũng giảm cân rõ ràng, mặc dù con số không lớn, nhưng đã xem như là kết quả đáng mừng.

“Cố lên!” Bộ đôi giảm cân vỗ tay khuyến khích lẫn nhau, “Đốt cháy calorie của tôi nào!”

Lâm Lan không chỉ nhảy khi rảnh trong quán, mà đóng quán về nhà, ăn xong cơm tối cũng sẽ nhảy nhót, có khi hát theo bài hát còn rước lấy ánh mắt khinh thường của mẫu hậu đại nhân.

“Bớt cả ngày ở bên kia kêu “xương quai xanh của tôi ở đâu”! Con có thể béo bao nhiêu, ăn tết tăng mấy cân thịt thì sao hả!”

“Mẹ à, mùa xuân không giảm cân mùa hè sẽ bi thương, mẹ cũng đừng quản con.”

“Mỗi ngày nhảy nhót ở đây, ồn muốn chết!”

“Con không hát bài Calorie nữa, đổi một bài khác……”

Trong nhà, khi hai mẹ con nhà họ Lâm đang thảo luận về vấn đề giảm cân, hôm nay đám mèo trong quán trà ngủ trong phòng khách của nhà cũ đều chớp đôi mắt nhìn chằm chằm hai người.

Bên gia tộc mèo đen, đám mèo đen con cũng nhìn về phía mẹ Mặc Mặc của chúng nó.

(Mẹ ơi mẹ, xương quai xanh của chúng con ở đâu vậy ạ?)

Mặc Mặc nằm trên sô pha cúi đầu xuống nhìn về phía bọn nhỏ của mình, ngáp một cái một cách nhàm chán.

(Đứa nhỏ ngốc, mèo chúng ta có xương quai xanh hay không cũng không cần giảm cân.)

Mùa xuân đến, không chỉ lông mèo bay, mà lông chó rụng lông vào mùa xuân thu cũng bay khắp nơi.

Trong khu chung cư xa hoa đối diện, bởi vì sắc trời bắt đầu tối,  đèn đường dần dần bật sáng lên.

Ba Trình và mẹ Trình mới vừa ăn cơm tối xong, đang dọn bàn.

Hôm nay không phải cuối tuần, con trai còn đang tăng ca trong công ty, cho nên hai vợ chồng già đã tự mình ăn trước.

So với quán trà vì buôn bán mà dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, căn biệt thự nhỏ hiện đại của nhà họ Trình đang trải qua thử thách lông chó nghiêm túc.

Trên mặt đất, trên sô pha, thậm chí trong chén ăn cũng có thể nhìn thấy bóng dáng lông chó.

Nhưng nhà họ Trình đã quen.

Từ liều mạng dọn dẹp vào năm đầu tiên mới vừa nuôi chó đến dần dần lười biếng vào năm thứ hai, cuối cùng phát triển thành ngoảnh mặt làm ngơ như hiện tại nhưng thật ra là cũng mưa dầm thấm lâu mấy năm thời gian, dù ăn vào trong miệng cũng không thay đổi vẻ mặt.

Sau khi ba Trình cầm muôi xới hết cơm trong nồi cơm điện, vừa lúc dư ra một chén cơm, ông suy nghĩ một lúc rồi bưng lên, bước về phía bát cơm của chó ở trong góc.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại mẹ Trình đặt trong túi vang lên.

[Mẹ, bây giờ con tan làm, không lãng phí tiền đi quán ăn, lập tức về nhà ăn.]

“Được rồi, trong nhà có cơm tối, con về nhanh đi!” Mẹ Trình nghe điện thoại của con trai, liên tục gật đầu đáp.

Cúp điện thoại xong, khóe mắt mẹ Trình liếc nhìn thấy bạn già bưng cơm thừa định cho chó thêm cơm như thường ngày, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“Ông nó, đừng đổ! Con trai nói hắn trở về ăn cơm! Trong nồi không phải còn thừa một chén thịt kho tàu và canh trứng à, vừa lúc phối với cơm cũng hết.”

Bước chân ba Trình đi về phía bát cơm của con chó lập tức dừng lại: “Haizz, được rồi!” Ông nhanh nhẹn quay người lại, đặt lại chén cơm kia trên bàn chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp.

Chó Collie Tinh Tinh vốn dĩ đang vẫy đuôi hưng phấn chờ thêm cơm lại đột nhận được tin dữ, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn ông nội cầm chén đoan đi: “Gâu ô! Ngao ô ô ô……”

——

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro