Chương 7


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Nắng sớm tươi đẹp, thôn trong thành hết thảy đã sớm sống lại.

Tiết tấu sinh hoạt của Tây Thành cũng không nhanh, hàng quán món ăn bình dân dưới lầu đều bắt đầu mở bán lúc ba giờ, đặc biệt là bánh bao cũng bán hơn mười lồng, nhà họ Lâm mới ăn uống no đủ đang chuẩn bị ung dung xuống lầu mở cửa hàng.

Đến cửa hàng mở cửa là Lâm Hữu Dư, Vương Tú Chi cũng không vội đi xuống, bà đang thu thập hành tây và rau hẹ mới vừa lấy về với bà nội Lâm.

"Mẹ, rau này của mẹ lớn lên cũng thật là tốt, lại còn sạch sẽ." Chọn bóp rau hẹ trong tay, ngoại trừ lá vàng và già, Vương Tú Chi thiệt tình tán dương lão thái thái ngồi đối diện, "Trên ban công nhà con cũng mọc rau, làm sao lại không hầu hạ thật tốt như mẹ?"

Bà nội Lâm nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn hai thùng cải thìa nhỏ trên ban công nhà con dâu, chỉ thấy hai thùng xốp đựng đầy bùn đất kia trồng mấy hàng cải thìa ốm yếu, lão thái thái lúc còn trẻ tuổi cũng xem như là làm ruộng hảo thủ lão lập tức nhíu mi, tức giận nói: "Dựa theo phương pháp nuôi dưỡng này của con, rau đến khô cũng không ăn được. Hôm nay quên đi, ngày mai con tìm thời gian nhổ những thứ này ra, quay đầu lại mẹ tìm túi hạt giống dạy con trồng."

Vẻ mặt Vương Tú Chi ngượng ngùng đồng ý, quả nhiên bà không nên thấy rau trên ban công nhà mẹ chồng trồng thật tốt, liền tâm huyết dâng trào cũng trồng hai thùng trên ban công thử xem.

Lúc bọn họ ngồi ở chỗ kia thu thập rau xong, Lâm Lan đổi xong quần áo mở cửa từ phòng ngủ đi ra.

Cô chải một kiểu tóc đuôi ngựa, trên người mặc âu phục lộ ra vẻ người làm việc vô cùng lão luyện, lại mang túi da, bộ dáng vừa nhìn liền biết là có chính sự muốn làm, dẫn tới lão thái thái và Vương Tú Chi đồng thời nhìn qua.

"Nha, hôm qua mới nghe con nói nộp hồ sơ ứng tuyển trên mạng, hôm nay liền có công ty muốn con đi phỏng vấn sao?" Vương Tú Chi ngạc nhiên mà nhìn về phía con gái hô một tiếng, sắc mặt có chút ngạc nhiên.

Mùa này cũng không phải là thời kỳ cao điểm thông báo tuyển dụng, con gái ở nhà nghỉ ngơi vài ngày mới vừa nộp hồ sơ ứng tuyển thì đã được đáp lại, vẫn là rất hiếm thấy.

"Có lẽ là thiếu người." Lâm Lan mới vừa đáp lại một câu, cẳng chân đã bị vật lông xù xù mềm như nhung cọ cọ một chút, cúi đầu vừa thấy, mèo trắng lớn ở trong nhà vòng quanh chân cô đổi tới đổi lui, "Tuyết Hoa." Lâm Lan cười ôm mèo giơ lên, "Mẹ phải ra cửa, muộn nhất là buổi tối trở về, đến lúc đó mẹ mang thịt dê nướng con thích nhất cho con được không?"

Mèo trắng bị giơ lên treo ở giữa không trung cũng không sợ, cái đuôi rất tự nhiên mà rũ xuống, hướng về phía Lâm Lan kêu to: "Meo."

"Không phải đi kiếm ăn, hẳn là xem như nghiên cứu địa hình." Lâm Lan trả lời mèo, "Nếu mẹ nghiên cứu địa hình thành công, về sau mẹ sẽ đi săn thú ở nơi đó, mỗi ngày đều có thể về nhà nha."

"Meo ——"

"Không xa không xa, đi xe máy điện trong nhà nửa giờ đã đến, khu công nghiệp kia vẫn rất gần."

"Meo meo."

"Đúng rồi, nếu về sau cố định săn thú ở nơi đó, mỗi tuần mẹ đều mua hộp cá hồi con thích nhất cho con được không?"

"Meo!"

Cách đó không xa mẹ và bà nội ruột tay cầm rau hẹ, lại là vẻ mặt cổ quái mà nhìn bên kia một người một mèo. Sau khi Lan Lan về nhà, ngày hôm sau bỗng nhiên biến thành như vậy, trước kia chơi thật sự thân với mèo trắng lớn trong nhà còn có thể lý giải, hiện tại ngươi nói một câu nó meo một câu giống như thật sự đối thoại, người xem lại kỳ quái vừa buồn cười.

"Diễn đến dường như thật sự nghe hiểu được nó nói gì đó." Vương Tú Chi trước nói thầm một câu, sau đó lại giương giọng nói với con gái, "Đừng chơi với mèo, muốn đi phỏng vấn thì tranh thủ thời gian đi, đừng bỏ lỡ thời gian."

"Sẽ không, con sẽ đến sớm một chút." Lâm Lan đặt mèo xuống, quay đầu trả lời bà, "Mẹ, bà nội, con đi đây, giữa trưa không trở lại ăn cơm."

"Đã biết, buổi tối con trở về sớm một chút!"

"Meo ——"

Khi Lâm Lan đi tới cửa, Tuyết Hoa cũng cùng đưa đến nơi đó, ngồi ở chỗ kia nhìn về phía cô kêu to, đuôi dài vung vung.

Vương Tú Chi liền nghe được con gái đột nhiên cười cười: "Mẹ, Tuyết Hoa nói giữa trưa nó muốn ăn thịt ức gà ngày hôm qua con mua cho nó, bên trong muốn thêm cá ướp lạnh và làm khô, mẹ nhớ rõ cho vào trộn đều nha."

Cửa lạch cạch một tiếng đóng lại, lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của Vương Tú Chi và bà nội Lâm, còn có một con mèo trắng lớn đã ung dung chạy tới cọ chân bọn họ.

Bộ dáng lấy lòng cầu mỹ thực này của nó làm Vương Tú Chi cũng chậm rãi hoàn hồn, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, dùng cẳng chân nhẹ nhàng đẩy mèo sang bên cạnh: "Mi thật đúng là thành tinh, liền biết Lan Lan vừa mới cầu cho mi ăn ngon đúng không."

Lão thái thái cũng gật gật đầu: "Mèo này tốt, có linh tính. Không hổ là lúc trước Lan Lan phí sức lực cứu trở về rồi nuôi dưỡng lớn như vậy, thật sự là nhân tính hóa."

Lúc này bà nội Lâm còn không biết, về sau cháu gái còn mang về rất nhiều mèo "có linh tính lại nhân tính hóa ".

Giống như các thành phố đang phát triển nhanh chóng khác, mấy năm nay Tây Thành dưới sự nâng đỡ của chính phủ cũng xây dựng không ít khu công nghiệp, công ty lớn lớn bé bé trụ trong đó, cũng cung cấp rất nhiều cơ hội nhận chức.

Lúc Lâm Lan làm việc ở Ma Đô, cô làm trong bộ phận in 3D* của một công ty truyền thông, đảm nhiệm kỹ thuật tạo mô hình 3D, ở bên trong làm được hai, ba năm, cho nên đối với chuyện tự mình thao tác máy móc, động thủ in sản phẩm cũng không xa lạ gì, cũng bởi vì cô học được nhanh chóng lại làm tốt nên mới được một cơ hội có thể thăng chức lên chủ quản.

* In 3D: tranh in 3D là loại tranh mà khi nhìn vào chúng ta có cảm giác như đang đứng giữa không gian 3 chiều , cảm giác giống y như thật. In 3D (tiếng Anh: Three Dimensional Printing) hay còn gọi là Công nghệ sản xuất đắp dần, là một chuỗi kết hợp các công đoạn khác nhau để tạo ra một vật thể ba chiều. (Theo vi.m.wikipedia.org)

Hiện tại trở về quê, hết thảy đều phải làm lại từ đầu. Điều kiện của Tây Thành bên này tự nhiên so ra kém xa Ma Đô bên kia, thậm chí đặt ở mấy năm trước cũng không có loại công ty này tồn tại, nhưng có còn hơn không. Lâm Lan cũng hoàn toàn không muốn đổi nghề đến công ty game làm mô hình, có thể tiếp tục in 3D thì không thể tốt hơn.

Từ tầng hầm ngầm của tòa lầu kéo ra một chiếc xe máy điện, Lâm Lan đội mũ xong, liền cưỡi nó hướng về phía trên làn đường cho xe không động cơ.

Nhà họ Lâm không mua xe hơi, thứ nhất bọn họ chính là người địa phương, quen thuộc thân thích bằng hữu đều ở Tây Thành nên không cần; thứ hai từ tòa lầu đi ra chính là một trạm xe buýt, muốn đi chỗ nào thì thật sự đi chỗ đó, cho dù không kiên nhẫn chờ giao thông công cộng thì chạy xe đạp điện cũng đủ; thứ ba. . .một đám người Lâm gia từ già đến trẻ đều ngại phiền toái thi bằng lái, vì chiếc xe mà trước trước sau sau lăn lộn không ai vui.

"Không mua xe, không mua." Lúc có người ngoài nhắc tới chuyện này, Lâm Hữu Dư xua tay cự tuyệt như vậy, "Người chân chính cần dùng xe kỳ thật nào có nhiều như vậy, rất nhiều người đều lo liệu khoản vay mua nhà cũng không qua nổi chuyện khoản vay mua xe đè xuống, lúc sau bảo hiểm dưỡng xe, phí bảo trì đường bộ, tiền xăng dầu, loại nào không phải tiền, thời điểm lấy ra thật sự không đau lòng sao? Nói trắng ra, mua xe, chính là vì mặt mũi. Nhưng cậu xem nhà tôi thiếu mặt mũi sao?"

Sau khi ba Lâm nói lời này xong, sau lưng chính là tòa lầu của nhà mình, sống lưng ưỡn đến thẳng tắp. Sau đó không thấy ai hỏi ông chuyện này nữa.

Xe máy điện thuận tiện nhanh lẹ, chỉ cần tuân thủ những quy tắc giao thông rất đơn giản là có thể lưu thông trong thành phố mà không bị cản trở, rất được đông đảo người dân yêu thích, đặc biệt là tính ưu việt nhất kỵ tuyệt trần* của nó trong giờ cao điểm đi làm tan tầm, tuyệt đối không có chuyện nhóm chủ xe bị kẹt xe giữa đường, có thể dùng hâm mộ ghen ghét để hình dung.

* Nhất kỵ tuyệt trần (一骑绝尘): là chứng minh rằng ai đó có khả năng phi thường trong một lĩnh vực nào đó, điều này nằm ngoài tầm với của người khác. Nó cũng được sử dụng để mô tả ý nghĩa của việc chạy trốn khỏi thế giới giống như cưỡi một con ngựa nhanh. (Theo zhidao.baidu.com)
=) Trong trường hợp này mang nghĩa là tính ưu việt cực kỳ lợi hại của xe máy điện trong giờ cao điểm.

Giống như hiện tại.

Đồng dạng là chờ đèn xanh đèn đỏ, Lâm Lan nhìn thoáng qua bên cạnh xe hơi đậu đến kín mít làn đường, trong thần sắc bình tĩnh mơ hồ mang theo một chút đắc ý.

Mãi cho đến khi ánh mắt trong lúc vô tình quét đến vị trí lái của một chiếc xe phía trước, chỗ đó có cửa sổ xe đang mở, người trẻ tuổi lái xe đại khái là vì vội vàng đi làm, cho nên bữa sáng mang đi giải quyết ở trên đường, thừa dịp cơ hội chờ đèn đỏ hắn lột một cây xúc xích giăm bông Vương Trung Vương*, cầm trong tay.

* 王中王火腿肠: tên hãng xúc xích giăm bông ở Trung Quốc.

Nhưng hắn không ăn, mà cầm ở trong tay duỗi đến cửa sổ xe quơ quơ với đối diện, lại quơ quơ, như đang khoe khoang.

Ngay từ đầu, Lâm Lan có chút khó hiểu, thẳng đến khi cô nghiêng đầu duỗi dài cổ nhìn phía trước một chút, thì nhìn thấy đối diện người lái xe là chủ nhân của xe máy điện đang chở Golden Retriever (chó săn lông vàng) lắc lư trước Vương Trung Vương của hắn.

Con chó lớn bị hắn lừa đến mức thè đầu lưỡi ra, miệng hà hơi, nhưng xuất phát từ phẩm chất ưu tú của Golden Retriever nên không nhúc nhích, chỉ là có chút nóng nảy mà dẫm dẫm móng vuốt tại chỗ, vì thế Vương Trung Vương kia lắc lư đến lợi hại hơn.

Lâm Lan: ". . ." Ai mắc nợ người này sao.

Cũng may người nọ cũng không trêu chọc quá lâu, cố kỵ thời gian đèn đỏ không nhiều nên rất nhanh thì thu hồi, bản thân ăn luôn, vấn đề góc độ, Lâm Lan chỉ có thể thấy từ cửa sổ vươn ra cánh tay mặc âu phục màu bạc, cùng với hắn lái chiếc xe Mercedes Benz màu xanh ngọc, bảng số xe vẫn là bản địa Tây Thành. Về phần gia hỏa ti tiện trêu chọc chó rốt cuộc trông như thế nào thì lại không biết.

Đèn xanh sáng lên, sóng xe khởi động lần thứ hai, tiếng động cơ ầm ầm ầm hợp lại thành một mảnh.

Hai mươi phút sau, Lâm Lan đến khu công nghiệp, hơi mò mẫm một chút liền tìm được địa điểm, tiến vào công ty kia.

Kỹ thuật viên ứng tuyển, công ty ngoại trừ phỏng vấn cơ bản, giống như đều phải tiến hành thí nghiệm kỹ thuật, Lâm Lan cũng không ngoại lệ, một chuyến hoạt động ứng tuyển này kết thúc, lúc Lâm Lan ra khởi công ty đã nhanh đến giữa trưa 12 giờ, cô vội vàng chạy đi kiếm ăn.

Bụng quá đói, Lâm Lan cũng lười chọn chỗ, nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi gần đó thì trực tiếp đi vào.

Hai mươi phút sau, ăn uống no đủ cô xách theo cơm trưa chưa ăn xong đi ra.

Phỏng vấn hẳn là không có vấn đề gì, lão tướng trở về từ Ma Đô chính là tự tin như vậy, Lâm Lan nhớ lại một chút phương diện đãi ngộ và tiền lương, dự kiến là kém hơn công ty trước một chút, nhưng cũng xem như là ở trong phạm vi có thể tiếp thu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, về sau cô sẽ làm việc trong công ty đó.

Mới vừa nghĩ như vậy, bên tai liền vang lên một trận tiếng mèo.

"Meo —— meo ô, meo ô ——" (Ăn! Ăn! Cho em ăn, cho em ăn có được không?)

Một bé mèo hoang hoa văn trắng đen và một bé mèo tam thể từ bồn hoa bụi cây một trước một sau chạy ra, vây quanh Lâm Lan cách đó vài bước nhìn cô kêu meo meo.

Hai bé mèo này hiển nhiên là quen được người đút ăn, một chút cũng không sợ người, thậm chí vô cùng thuần thục mà làm ra các loại tư thế lăn lộn bán manh xin đồ ăn. Lâm Lan bất đắc dĩ mà ngồi xuống, giao đồ ăn trong tay ra, chúng nó lập tức vây lại, thành thật không khách khí mà ăn liên tục.

Năm phút sau.

"Meo ô ——" ( Về sau chị muốn đến nơi này săn thú sao? )

Tinh thông tiếng mèo nên Lâm Lan tự nhiên là nói chuyện với hai bé mèo này, ăn đồ ăn cô cho, thái độ của hai bé mèo khu vực này đối với cô cũng rất tốt, hơn nữa lần đầu tiên gặp được nhân loại có thể giao tiếp với chúng nó, chúng nó đều rất nể tình mà lưu lại giao lưu với cô vài câu.

"Đúng vậy, không có gì bất ngờ xảy ra thì kiếm ăn ở chỗ này." Khó có được cơ hội, Lâm Lan cũng có chuyện muốn hỏi bé mèo ở chỗ này một chút, "Công ty bên kia. . .Không, chính là người trong nhà kia, các em quen không?" Cô chỉ về phía vị trí công ty mà cô ứng tuyển trước đó, cách đây cũng không xa.

Hai bé mèo lập tức meo meo trả lời: ( Biết biết, chúng em đi đến đó cũng có thú hai chân cho chúng em đồ ăn. Chúng em biết rất nhiều chuyện bên trong. )

"Vậy bầu không khí trong công ty kia thế nào? À. . .ý chị là bên trong có người thường xuyên cãi nhau gì đó hay không."

"Meo!" ( Có nha, hai ngày trước còn có thú hai chân cãi nhau. )

Có hi vọng! Trong mắt Lâm Lan hiện lên một tia sáng như sao: "Bọn họ đều tranh cãi cái gì?"

"Meo ô, meo ngao ngao ô ——" ( Em nghe không hiểu, chỉ biết bọn họ không ngừng lặp lại chuyên cần. . .đến trễ. . .gì đó. )

"Meo meo ——" ( còn có cái gì 2 giây. . .8 giờ 30! )

Là động vật sinh sống cùng nhân loại thật lâu, mèo cũng có thể nghe hiểu một bộ phận từ ngữ đơn giản nhất, ví dụ như ăn và chơi gì đó, chỉ là nhiều thuật ngữ phức tạp hơn thì càng sẽ không hiểu, nhưng cũng không cản trở mèo trưởng thành có chỉ số thông mình tương đương với nhi đồng hai, ba tuổi nhớ kỹ phát âm lặp lại một chút.

Giống như hiện tại, mèo hoang không nghe hiểu người trong công ty kia vì sao lại cãi nhau, lại nói cụ thể gì đó, nhưng mèo con vẫn nhớ lại một vài từ ngữ mà khi bọn họ cãi nhau đã lặp lại với tần suất cực cao, còn có ấn tượng một chút, Lâm Lan vẫn nhanh chóng não bổ ra lúc ấy một nhân viên bình thường xé bức tình thù với nhân viên nhân sự, hơi trau chuốt sửa sang lại, trận đối thoại xé bức này liền khôi phục hoàn toàn như sau ——

Nhân viên: "Tôi hỏi vì sao tháng này tiền thưởng chuyên cần không có, rõ ràng mỗi ngày tôi đều điểm danh đi làm đúng giờ!"

Nhân sự: "Cậu có một ngày chấm công đến muộn."

Nhân viên: "Không thể nào! Mỗi ngày tôi đều điểm danh đúng giờ, căn bản không có đến trễ!"

Nhân sự: "Không tin chính cậu nhìn bảng chấm công một chút, danh sách điểm danh sất cả nhân viên trong công ty đều ở đây! Tự cậu đến xem!"

Nhân viên: "Chính xác là 8 giờ 30! Không phải thời gian công ty đi làm là 8 giờ 30 sao?"

Nhân sự: "Công ty quy định thời gian đi làm là 8 giờ 30 không sai, nhưng chính cậu nhìn lại thời gian đăng ký, 8:30:02. 2 giây! Thấy rõ không? Cậu đến muộn!"

Nhân viên: "Ta *#&¥%...... Hai giây cũng xem như tôi đến trễ!?"

Nhân sự: "Hai giây cũng tính! Qua 8 giờ 30 phút đều tính!"

Nhân viên: "Tôi XX ông! Cái công ty điểu* gì, ông đây không làm!"

* Điểu 鸟: chim. Trong trường hợp này nó mang nghĩa là từ tục, dùng để chửi mắng 🤬. Chắc các bạn cũng tự hiểu được rồi nhỉ 🤭.

Lúc hai bé mèo hoang kẻ xướng người hoạ, Lâm Lan cũng hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cũng biết vì sao công ty này đột nhiên tuyển người.

Mà sau khi cô nghe xong cảm tưởng chỉ còn lại một câu: Mẹ oie, đơn vị chó như vậy, cô không thể vào!

——

Tác giả có lời muốn nói: Đừng không tin, trường hợp chân thật.

——


Golden Retriever.

Mercedes Benz màu xanh ngọc.

☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro