Chương 8


Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Tạm biệt hai bé mèo con kia, Lâm Lan liền ngưng trọng sắc mặt lấy điện thoại ra bắt đầu đọc qua địa chỉ của những công ty khác mà cô đã xem khi tìm việc mấy ngày nay.

Trước mắt công ty mà cô tâm đắc nhất bị PASS, đương nhiên còn muốn tiếp tục đi tìm đơn vị khác.

Hơn nữa bởi vì chuyện này dẫn dắt, Lâm Lan cũng giác ngộ ra có thể hiểu rõ kịch bản mới trước tiên.

Lại gọi một cuộc điện thoại cho trong nhà, nói cho bọn họ biết cô có khả năng muốn đã khuya mới trở về, không cần chờ cô sau khi ăn cơm tối, Lâm Lan vừa thu điện thoại lại, mở xe máy điện trực tiếp xuất phát đến chỗ công ty thứ hai mà cô có ý định ứng tuyển.

Đưa mắt nhìn cả nước, cho dù là thành phố phồn hoa nhất cũng không thể thiếu mèo hoang tồn tại, đặc biệt là những vật nhỏ này vừa lanh lợi lại vừa am hiểu tránh né, đi khắp hang cùng ngõ hẻm lại không bị con người kiêng dè, vô hình trung sẽ biết được rất nhiều tin tức.

Hiện tại có thể nghe hiểu được tiếng mèo, Lâm Lan không hề có gánh nặng mà dùng để dò hỏi những công ty cô muốn ứng tuyển kia rốt cuộc có thể đi hay không.

Một thời gian buổi chiều nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, lúc người có việc phải làm thì trong ý thức bất tri bất giác trôi qua.

Ngày thu dần dần gần đông, ban ngày cũng không dài, mặt trời lặn xuống thật sự rất sớm, đèn đường trong thành phố từng hàng dần dần bật sáng, thắp sáng hoàn toàn mặt đường mất đi ánh sáng.

Tăng ca hai giờ, lúc này mới kết thúc một ngày làm việc, Trình Phong Dương mở cửa xe Mercedes Benz anh âu yếm, cũng giống đại đa số người, vội vàng về nhà.

Xe chạy ở trên đường, anh vừa chuyển tay lái vừa cách điện thoại di động kêu gọi nói chuyện phiếm với huynh đệ: "Ai nha má tôi ơi, vội một tháng rốt cuộc hoàn toàn thu phục ba ba bên A, nhưng làm tôi mệt chết đi được! Tôi nói với cậu, ăn bữa cơm này cũng thật không dễ dàng! Tôi trước trước sau sau sửa lại bản vẽ không biết bao nhiêu lần cho nhà khách hàng kia, chạy bao chuyến đến căn nhà kia của bọn họ, bác gái kia ngoài miệng nói là mua nhà cho vợ chồng son con trai, nhưng lại yêu cầu còn muốn nhiều hơn cô con dâu của bà ta, đi một chuyến liền xem mẹ chồng nàng dâu kia xé bức một lần, phòng vệ sinh muốn trang trí thành phong cách tiên phong gì đó, trên tường trong phòng khách cần phải có giấy dán tường hoa mẫu đơn làm người ta hạnh phúc còn không thể lộ ra vẻ quê mùa, kỳ ba nhất vẫn là phòng ngủ nói tôi thiết kế thành cách ra hai gian phòng, vợ chồng và trẻ con đều ngủ một gian, nhưng vẫn không thể chắn ánh sáng từ ban công. . ."

Chấm dứt một hợp đồng, Trình Phong Dương cũng bắt đầu thả bay bản thân, bá bá chính là phun một trận nước miếng, nói bản thân đã chịu độc hại trận này.

Loa phát thanh điện thoại lập tức truyền đến một trận tiếng cười ngỗng ngỗng ngỗng* của anh em tốt của anh, hoàn toàn không thấy đồng tình: 【 Đây không phải rất bình thường sao? Đầu năm nay bên A chính là ba, hầu hạ thật tốt là được rồi. Hơn nữa cậu đã lẫn thành nhà thiết kế thâm niên trong nghề, lần này chi phí nắm bắt đến tay cũng không thấp đi? 】

* 鹅鹅鹅 (Pinyin: é é é) ngỗng ngỗng ngỗng: tiếng cười như tiếng con ngỗng =)).

"Nói thì nói như vậy, nhưng kiếm tiền vẫn quá khó khăn a." Trình Phong Dương cạn lời cứng họng, "Cương Tử tôi nói với cậu, vừa nghĩ đến hiện tại tôi còn độc thân, vợ tương lai cũng không biết ở đâu, về sau nói không chừng còn muốn nuôi cô ấy, tôi liền cảm thấy gánh nặng trên người rất trầm trọng."

【 Cút! 】 Loa phát thanh truyền đến tiếng hung tợn phỉ nhổ, 【 Cậu là một hủy nhị đại* mà ở chỗ này tố khổ với tôi còn có xấu hổ hay không a! Đừng cho là tôi không biết nhà cậu mười mấy năm trước phá bỏ và di dời lăn lộn bốn căn nhà, ba cậu còn lấy hai căn trong đó đổi thành cửa hàng lớn trong trung tâm thành phố, mỗi tháng nằm kiếm tiền thuê đều vượt qua một vài người thu vào cả năm! 】

* Hủy nhị đại 拆二代 (Âm hán: Sách nhị đại): là nhóm người được sinh ra ở vùng ngoại ô thành phố sau những năm 1980, họ cũng được thừa kế tài sản, và khi thành phố mở rộng, họ đột nhiên trở nên giàu có trong một đêm do bồi thường phá hủy. Khác với 富二代 phú nhị đại.

"Khụ, đó cũng là ba tôi, không phải tôi." Trình Phong Dương yếu ớt nói, "Hơn nữa tôi cũng không phải con một, gia sản lại không phải của một mình tôi."

【 Cậu nên cảm thấy xấu hổ! 】 anh em tốt đối diện điện thoại lại muốn mắng, 【 Nhà cậu còn không phải là có hai người là cậu và chị gái sao, hơn nữa chị cậu sớm gả ra ngoài, ba mẹ cậu cũng sang tên một căn bàng thân cho chị ấy, dư lại về sau tất cả còn không phải đều là của cậu! Vậy mà còn nghĩ dựa vào bán thảm. Tin tôi quay đầu lại nói cho chị của cậu hay không, để chị ấy về nhà mẹ đẻ đánh cậu! 】

"Cậu ít châm ngòi ly gián a Diêu Cương, quan hệ của tôi với chị của tôi rất tốt, dám phá hư tôi liền mách lẻo với bạn gái của cậu, nói cậu hai ngày trước lén sau lưng cô ấy mua một bộ máy chơi game VR mấy ngàn tệ!"

【 Trình Phong Dương cậu cái lão nham hiểm này*, cậu dám! 】một đầu khác của điện thoại rõ ràng luống cuống.

* Nguyên câu 老阴比 (Lão âm bỉ): Một khái niệm mới về việc giả heo ăn thịt hổ. Được sử dụng để mô tả những người dường như vô hại đối với con người và động vật, nhưng thực tế là những người sâu như biển.
(Theo jikipedia.com)

"Khách khí khách khí, cậu làm mùng một tôi liền làm mười lăm*, mọi người đều là anh em thọc đao càng lộ ra thân mật."

* 你做初一我做十五: Nghĩa câu này tương tự câu 'Ăn miếng trả miếng'.

Đánh rắm nói chuyện phiếm với huynh đệ, Trình Phong Dương chuyển động tay lái, ngay sau đó xe quẹo vào tiến vào một con phố khác. Đây là một đường tắt về nhà, nhưng bởi vì đường phố hai bên trái phải đều là công trình nửa thi công, hơn nữa cũng không phải là đại lộ, cho nên nơi này không có nhiều người qua lại.

Xe hướng tới đường nhỏ quẹo vào, Trình Phong Dương chính là sửng sốt.

"Đèn đường hỏng rồi sao?" Vốn dĩ chính là đường phố nhỏ chưa xây dựng xong, đèn đường cũng không nhiều lắm, thưa thớt mà dựng đứng mấy cây, cũng xem như là chiếu sáng. Thường ngày còn không cảm thấy, hiện tại ánh đèn tắt hoàn toàn, xung quanh lại đều là tường cách ly cao cao dựng thẳng lên, làm đường cái nhỏ này nhìn đen như mực.

Nhưng mà không có gì ảnh hưởng đến anh, ánh sáng đèn xe Mercedes Benz thay đổi hết thảy, đường đen nhánh trước mắt lập tức được chiếu sáng một đoạn thật dài.

Sau đó anh liền thấy được trên con đường này không chỉ một người là anh, còn có một người chạy xe máy điện.

"Đường đen như mực như vậy, vì sao lại không bật đèn?" Trình Phong Dương trong vô thức nói thầm một câu, đèn xe chiếu sáng, anh biết rõ mà thấy được người chạy xe máy điện chính là nữ nhân, đội mũ bảo hiểm, trên người là một bộ trang phục công sở vừa nhìn liền biết dùng để đi làm, lúc này đội bóng đêm một người chạy xe máy điện một mình về nhà, anh nhịn không được lại thở dài, "Cũng không dễ dàng a."

Lúc này tâm tình Lâm Lan đang buồn bực.

Chiều hôm nay cô chạy xe điện vòng quanh ba công ty cô chọn trúng, trong đó có hai nhà chung quanh vừa lúc có mèo gần khu vực này, còn có một nhà tuy rằng không có mèo hoang nhưng cửa hàng gần đó có nuôi mèo, cho nên cô hơi phí chút sức lực rất nhanh cũng nghe được vài chuyện gần đây trong công ty đó.

Một công ty đang nháo giảm biên chế, bởi vì chủ động khai trừ nhân viên muốn cho nhiều tiền lương, nên cố ý tìm việc bức cho bản thân nhân viên từ chức.

Chế độ đãi ngộ nhân viên của một công ty ghi trong thông tin thông báo tuyển dụng hoàn toàn không phù hợp với tình hình thực tế, nói là làm năm nghỉ hai trên thực tế là làm sáu nghỉ một, phúc lợi đãi ngộ càng co lại gần một nửa không đề cập tới, thường xuyên bức nhân viên tăng ca không tính còn không cho lương tăng ca.

Cuối cùng một công ty có chế độ ngược lại không có vấn đề gì, chỉ là ông chủ và một nữ nhân viên cấp dưới phát triển quan hệ không thể miêu tả, ngày hôm qua bị bà chủ đột kích kiểm tra bắt được tại trận, nghe nói nháo đến túi bụi hôm nay cũng chưa xuất hiện ở đơn vị.

Lâm Lan: ". . ." Tuy rằng đã sớm dự đoán được tìm việc làm thì khắp nơi vẫn luôn chính là hố, nhưng liên tiếp gặp gỡ nhiều hố như vậy cô cũng rất mỏi mệt a.

Một hồi lăn lộn này, trời cũng đã tối sầm, nhớ thương đáp ứng mang đồ ăn ngon cho Tuyết Hoa, Lâm Lan chạy xe máy điện về nhà khi trời đã hoàn toàn tối đen.

Hiện tại đi đường tắt này ông trời còn cố ý ngột ngạt, dường như đèn đường cũng không sáng.

Không thể đi đường vòng được, hôm nay vòng nhiều đường như vậy, xe máy điện của cô đã không còn nhiều điện, vì phòng ngừa xấu hổ đẩy xe về nhà nên đèn pha cô cũng không dám bật, hiện giờ cô đang lái xe cẩn thận lại thong thả trên đường cái nhỏ này.

Thẳng đến khi phía sau có ô tô xuất hiện, ánh sáng từ đèn xe chiếu sáng rất mạnh xua tan hắc ám trên đường, tâm Lâm Lan vẫn luôn căng chặt cũng theo đó dịu lại, nhưng vẫn theo bản năng mà chạy xe máy điện vào ven đường nhường nhường, để cho xe phía sau thông qua.

Nhưng xe phía sau lại không tăng tốc, ngược lại trực tiếp chậm lại bảo trì tốc độ xe đều đặn nhanh chóng đi theo phía sao cô, vừa không vượt mức quy định cũng không ép gần, đèn xe sáng ngời vừa lúc chiếu sáng con đường trước mặt Lâm Lan.

Đây là. . .chiếu sáng vì cô?

Không nghĩ đến nhận được thiện ý đến từ người xa lạ xưa nay không quen biết, Lâm Lan không khỏi quay đầu lại nhìn, rồi lại bị ánh đèn chói mắt bức cho quay lại, ánh sáng mạnh như vậy đừng nói là thấy xe chủ, chính là xe trông như thế nào cũng khó khăn.

Cô cũng không hề rối rắm, dứt khoát tăng tốc độ xe máy điện để sớm đi xong đường cái này một chút, xe phía sau quả nhiên cũng tăng tốc tiếp tục đi theo.

Cứ như vậy, một chiếc xe máy điện một chiếc ô tô một trước một sau ăn ý lại không tiếng động mà đi xong con đường đen nhánh này.

Một lần nữa quẹo vào đại lộ đèn đuốc sáng trưng, nơi này cách nhà cô đã rất gần, đồng thời rẽ vào làn đường cho xe không động cơ, Lâm Lan cũng quay đầu nhìn thoáng qua chủ xe tốt bụng đang chạy trên đại lộ.

Vừa thấy xong làm cô vô cùng ngoài ý muốn trừng lớn mắt, dưới đèn đường, cô nhìn không sót gì xe Mercedes Benz màu xanh ngọc bích của đối phương, tốc độ ô tô dần dần tăng lên rất nhanh liền vứt Lâm Lan ra phía sau, cũng làm cô nhìn thấy bảng số xe phía sau, lập tức xác định chính là chiếc xe gặp qua buổi sáng kia.

Nhớ lại tình huống trước đèn xanh đèn đỏ buổi sáng, chủ xe ti tiện này cầm Vương Trung Vương chọc chó, lại nhìn nhìn hành động tốt bụng của anh trước đó, tiếp tục lái xe máy điện, tâm tình Lâm Lan có chút phức tạp.

Sau đó cô liền nhìn thấy chiếc xe phía xa kia lại thả chậm tốc độ, trực tiếp rẽ về phía cửa ra vào tiểu khu xa hoa đối diện, lúc bảo vệ gác cổng tiểu khu dựng thanh chắn lên đón xe rồi hạ xuống, Lâm Lan cũng đến gần tòa lầu nhà mình.

"Hóa ra là hộ gia đình đối diện." Bước xuống xe máy điện nhỏ bé, cô nhìn chằm chằm cửa ra vào của tiểu khu kia nói thầm một câu, sau đó xoay người kéo xe đưa vào tầng hầm.

Hôm nay đã khuya, dạ dày cô đang kháng nghị, vẫn là nhanh chóng lên lầu ăn cơm đi.

Lâm Lan cảm thấy bản thân bị thần xuy xẻo bám vào người, từ ngày đó bắt đầu, cô tìm việc làm cũng không có một hồi thuận lợi, phàm là công ty nhìn trúng cũng có thể hỏi thăm ra chút vấn đề.

Liên tiếp mấy ngày đều như thế, tức giận đến cô hoàn toàn không nghĩ ra ngoài, ôm mèo trắng lớn trong nhà ngồi trên sô pha oán giận với ba mẹ: "Ba mẹ, hai người nói chuyện đó là có ý gì !"

Con gái tức giận, Lâm Hữu Dư lý giải đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ, mở miệng an ủi: "Nếu không Lan Lan, nửa năm này con cũng đừng đi ra ngoài tìm việc, chờ năm sau đổi thời kỳ cao điểm lại tìm đi."

"Con nha, là quá kén chọn mới không tìm được." Lúc ba có chút lời nói chưa nói, mẹ ruột lại không nuông chiều, trực tiếp nói, "Những tranh cãi của công ty mà trước đó con hỏi thăm được, có chút cũng không phải không thể nhẫn nhịn, con chính là phát hiện công ty con coi trọng không giống với suy nghĩ nên không vui đi."

"Con nào có kén chọn như vậy a." Mẹ ruột quở trách, Lâm Lan không phục lắm, động tác vuốt mèo hơi mạnh chút, "Con cũng đã giảm xuống yêu cầu tiền lương, muốn tìm chỗ đi làm yên tĩnh thanh nhàn, yêu cầu này rất khó sao? Tuyết Hoa, con nói mẹ có đúng hay không? Bà ngoại con mỗi ngày chỉ biết quở trách mẹ, mẹ rất đáng thương nha."

Cô cúi đầu bán thảm với mèo, mèo trắng lớn lập tức kêu meo meo với Vương Tú Chi, phảng phất là thay Lâm Lan bênh vực kẻ yếu.

Vương Tú Chi thấy thế vừa tức giận vừa buồn cười: "Con còn liên hợp với Tuyết Hoa cãi nhau với mẹ!" Nhưng mà ngoài miệng ghét bỏ, nào có mẹ ruột nào thật sự không đau con cái, "Chọn công việc không vừa ý thì không chọn, liền theo lời ba con, sáu tháng cuối năm con ngây ngốc trong nhà nhàn một trận cũng được, sang năm lại tìm việc làm." Dù sao nhà họ Lâm lại không phải thật sự thiếu phần tiền lương đi làm kia.

Lâm Lan nghe vậy thở dài, được tiện nghi còn khoe mẽ: "Cũng chỉ có thể như vậy."

Cứ như vậy, Lâm Lan chính thức nhàn rỗi.

Cuối mùa thu, nhiệt độ không khí dần dần giảm xuống, cũng làm cái người không cần đi làm mỗi ngày ngủ đến buổi sáng chín, mười giờ mới dậy, ăn bữa sáng cũng lười nên trực tiếp chờ cơm trưa. Nhưng mà loại thời gian suy sút này chỉ duy trì hai ngày, đã bị mẹ ruột dùng xốc chăn đại pháp hoàn toàn thủ tiêu.

"Con vẫn cho là mẹ chiều con như lúc con đi học sao! Dậy! Không đi làm thì con cùng đi làm việc nhà với mẹ!" Vương Tú Chi sai sử con gái một chút cũng không nương tay, "Cháo ở trong còn ấm, ăn xong thì tháo vỏ chăn ga trải giường trong nhà với mẹ, hôm nay phải giặt sạch phơi ra ngoài!"

Lâm Lan ủ rũ cụp đuôi lĩnh mệnh, lấp đầy bụng sau đó nhanh chóng đi theo mẹ ruột cùng nhau làm việc.

Thời gian này lão ba xuống lầu dưới trông cửa hàng, bà nội thì ở trung tâm lão niên luyện múa, cho nên trong nhà chỉ có hai mẹ con bọn họ. . .Nha, còn có một con mèo trắng lớn.

"Meo ——" Ôm vỏ chăn mới vừa tháo xong muốn bỏ vào máy giặt trên ban công, Lâm Lan nghe thấy được tiếng Tuyết Hoa kêu.

"Con muốn đi ra ngoài chơi?" Cô dừng bước chân lại cúi đầu nhìn mèo bên chân, "Vậy nhớ rõ trở về lúc ăn cơm a, mẹ sẽ làm cơm mèo cho con."

"Meo!" Đuôi Tuyết Hoa lập tức dựng thẳng, ý là vô cùng vui vẻ.

Lâm Lan thấy thế cũng cười: "Con nói mẹ làm cơm mèo đặc biệt ăn ngon? So với bà ngoại của con còn ngon hơn? Lời này cũng không thể làm để bà ấy nghe thấy, cẩn thận về sau bà ấy không làm cho con."

"Mẹ đã nghe thấy được." Vương Tú Chi buộc tạp dề hung dữ trừng mắt nhìn con gái, "Để mẹ bố trí một chút công việc cho con, lại nói về sau thức ăn cho Tuyết Hoa đều cho con làm!"

Như vậy sao được!

Lâm Lan nhanh chóng sửa miệng: "Bông Tuyết nhanh lên! Bà ngoại tức giận, em nhanh đi lấy lòng bà ấy!"

Vương Tú Chi vốn cho rằng con gái chính là nói giỡn, đang muốn dở khóc dở cười mở miệng để cô ít lấy mèo nói sang chuyện khác, liền thấy Tuyết Hoa thật sự ung dung chạy về phía bà, sau đó liền lấy lòng cọ qua cọ lại bên chân bà, trong miệng còn kêu meo meo, vừa nghe tiếng mèo kêu meo meo làm nũng làm Vương Tú Chi mềm nhũn lập tức không có tính tình.

"Mi vật nhỏ quỷ tinh này." Trực tiếp bế mèo trắng lớn lên tay, phụ nữ trung niên rõ ràng thích đến không được, ngoài miệng vẫn ghét bỏ, "Sao lại nghe nha đầu Lan Lan kia nói a, nó mang mi về, cho mi ăn lâu nhất chính là bà."

Mắt thấy Tuyết Hoa mê hoặc mẹ ruột, Lâm Lan lập tức nhẹ nhàng thở ra, ôm ga trải giường về phía ban công.

So với nhà bà nội trồng đầy các loại rau quả trên ban công, ban công nhà Lâm Lan ngoại trừ hai thùng rau xanh trước đó bà nội Lâm chỉ điểm lớn lên, còn lại trồng cỏ mèo dành cho Tuyết Hoa, phía trên thỉnh thoảng có dấu vết bị mèo gặm, lớn lên so le không đồng đều.

Nhét ga trải giường vào máy giặt, sau một hồi thao tác bắt đầu giặt sạch, trong phòng khách mẹ ruột đã kết thúc đùa giỡn thân mật với Tuyết Hoa, bà còn mở khe cửa cho Tuyết Hoa để nó chui ra ngoài đi dạo.

Mèo đi rồi, trên mặt Vương Tú Chi còn có chút phiền muộn, mang theo chút oán niệm mà nhìn Lâm Lan: "Rõ ràng quanh năm suốt tháng con đều không ở nhà, vì sao Tuyết Hoa lại thân với con như vậy, hiện tại còn nghe lời con nói."

"Đại khái là bởi vì nó quá nhân tính hóa, biết con là ân nhân cứu mạng nó, không giống người thường đi." Lâm Lan dõng dạc nói khoác mà không biết ngượng tìm lý do.

Rốt cuộc nghĩ cũng biết, cô muốn nói thẳng bản thân nghe hiểu được tiếng mèo, người xung quanh cũng chỉ sẽ cho rằng cô nói giỡn bậy bạ, sau đó lại thu hoạch một đống lời bẩn thỉu.

"Hừ." Tuy rằng hiện tại cũng phải đối mặt với hừ lạnh và xem thường của mẹ ruột.

Việc còn muốn tiếp tục, hai mẹ con trước tiên đi nhà bà nội, giúp bà nội tháo rồi đổi bộ vỏ chăn ga trải giường, lúc sau mới làm cho nhà mình. Xen vào Lâm Lan mới trở về không bao lâu, phòng cô không cần thay đổi, cho nên động chính là giường đệm của cha mẹ.

Giúp tháo vỏ chăn, Lâm Lan ôm đặt ở một bên muốn tháo luôn ga trải giường, liền thấy mẹ ruột ngồi ở chỗ kia tháo bao gối được một nửa đột nhiên bất động.

"Mẹ, làm sao vậy?" Lâm Lan đang chờ lấy ga trải giường khó hiểu.

Vương Tú Chi cũng không nói chuyện, chỉ là tháo toàn bộ bao gối, lộ ra ruột gối bên trong.

Gối đầu nhà Lâm Lan là mua gối cao su non, bởi vì nó ngủ như thế nào cũng sẽ không thay đổi hình dạng, rất được nhà họ Lâm yêu thích. Người mua qua loại gối đầu này đều biết, gối cao su non đều có rất nhiều hàng lỗ nhỏ, lúc này bị tháo bao ruột gối ra, Lâm Lan có thể tinh tường nhìn thấy được những lỗ nhỏ chứa đầy những mảnh giấy nhỏ màu hồng phấn.

À. . .nói sai rồi, là tiền giấy màu hồng phấn.

Vương Tú Chi đưa tay rút một tờ từ trong cái lỗ, tờ giấy bị nén lại ra cẩn thận dần dần mở ra, một tờ mao gia gia trị giá một trăm tệ nguyên vẹn hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt hai mẹ con.

Mà tờ giấy màu phấn hồng lấp đầy lỗ nhỏ, trong ruột gối còn rất nhiều.

Hiện trường đột nhiên cực kỳ an tĩnh.

Lâm Lan nhìn mẹ ruột trầm mặt trước mắt, không khỏi vì lão ba dưới lầu mặc niệm.

——

Mọi người đoán xem anh trai Trình Phong Dương tấu hài kia có phải nam chính không =)))

~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro