🌷Chương 49: Kẻ chủ mưu🌷

Trần Ngữ Trúc do dự thu hồi ánh mắt, tránh sang một bên, nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta có nên đi vào không?"

Thi Lâm liếm môi dưới, không được tự nhiên nói: "Có lẽ bây giờ chưa phải lúc thích hợp."

Vệ Tiêu Kiệt: "Dù sao bây giờ chúng ta đi vào cũng không có tác dụng gì, vậy nên chúng ta cứ chờ ở ngoài này, đợi Tả ca ra ngoài rồi chúng ta hỏi sau."

Liễu Trăn cũng không có ý kiến, mấy người yên lặng nhìn nhau.

Trong lòng bọn họ vừa lo lắng vừa phẫn nộ, chuyện này chắc chắn là sớm đã có âm mưu từ trước.

Muốn biết người này rốt cuộc là ai, thì phải suy luận từ khi Thẩm Thư Điểm mà xảy ra chuyện, ai sẽ là người được lợi nhiều nhất.

Nhưng bọn họ đều biết, bọn họ không hẹn mad cùng nghĩ đến một người, nhưng vấn đề là hiện tại dường như không có bằng chứng nào, không có bằng chứng thì giải quyết được gì chứ? Cũng không thể vu oan cho người khác được?

Lúc này bác sĩ của trường đi ra, Trần Ngữ Trúc bước tới, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Bác sĩ, vừa rồi gấp quá em quên không hỏi, bạn học của em sao rồi ạ?"

Thi Lâm cũng hỏi: "Bao lâu thì mới khỏi ạ? Vừa rồi em nhìn thấy thật sự rất nghiêm trọng."

Bác sĩ nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Dị ứng có thể là nhẹ hoặc nặng, nếu như nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến tử vong, các em không nên coi thường việc này. Vừa rồi bạn học kia may mà đến kịp thời, tiếp xúc cũng không nhiều, khi nãy đã cho em ấy uống thuốc rồi. Bây giờ đang truyền dịch, hẳn là có thể bình phục nhanh, các em không cần quá lo lắng."

Trần Ngữ Trúc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Vậy em yên tâm rồi, cảm ơn bác sĩ."

Thi Lâm: "Làm phiền bác sĩ rồi."

Vệ Tiêu Kiệt: "Phiền bác sĩ quá."

Liễu Trăn: "Làm phiền rồi."

Bác sĩ của trường mỉm cười, ánh mắt bất giác nhìn thoáng qua phòng bệnh, dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Đây là nhiệm vụ tôi nên làm. Tôi có chút việc, xin phép đi trước."

.

Trong phòng bệnh.

Một làn gió nhẹ luồn qua khe hở, mang theo hương thơm của cây cỏ bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn không thể đánh bay mùi thuốc khử trùng trong phòng.

Thẩm Thư Điềm khó chịu vô cùng, trước mắt tối đen lại, đầu vẫn còn cảm giác choáng váng. Không ngừng lôi kéo ý thức của cô rơi xuống, cơ thể vừa ngứa vừa đau nhức.

Bởi vì khó chịu, vừa nãy cô bị nôn mửa, bác sĩ nữ thay cho cô bộ quần áo bệnh nhân, cuối cùng cũng không phải ngửi mùi khó chịu ấy nữa, nhưng ý thức của cô vẫn còn rất mơ hồ.

Được Tả Tư Nam ôm vào trong ngực, cô không kìm được mà muốn thu mình trong vòng tay của hắn, cách một lớp vải mỏng là lồng ngực ấm áp và tiếng tim đập đều đặn của thiếu niên.

Cô vẫn cảm thấy rất uỷ khuất, trên mi còn đọng giọt nước mắt, miệng khép khép mở mở, đáng thương vô cùng: "Chị khó chịu, khó chịu quá....."

Tuy từ nhỏ Thẩm Thư Điềm không được lớn lên trong sự nuông chiều của ba mẹ, nhưng cũng được ông nội Tả nuông chiều, chưa từng chịu khổ điều gì. Bây giờ cô cảm thấy khắp người cô từng đợt đau âm ỉ, kéo dài.

Tả Tư Nam hôn lên đỉnh đầu của cô, trái tim như bị ai giày xéo đến chảy máu, máu chảy từng giọt từng giọt, ngón tay thon dài luồn qua mái tóc của cô, an ủi: "Không khó chịu, sẽ nhanh không còn khó chịu nữa."

Nếu đến gần, có thể thấy những ngón tay thon dài kia rõ ràng đang run rẩy, nhưng bị hắn đè nén xuống.

Thẩm Thư Điềm cắn môi, cả người tỉnh táo hơn, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Ừm."

Nhắm mắt lại.

Giữa hai hàng lông mày Tả Tư Nam hiện lên tia sát khí nồng đậm, chuyện này bất kể là ai, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Hắn biết Thẩm Thư Điềm dị ứng với đào, cũng không thể chạm vào loại quả này. Vừa rồi cô làm gì có cơ hội chạm vào đào, ngoại trừ ly trà sữa mà cô vừa uống.

Trong đầu Tả Tư Nam hiện lên một hình bóng, đôi mắt đen nheo lại, bên trong là sự khát máu và tàn nhẫn.

Cô gái nằm trong vòng tay hắn, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, chỉ là đôi lông mày vẫn đang nhíu lại, không có lúc nào là không dày vò cô gái nhỏ của hắn.

Tả Tư Nam hôn lên trán cô một cái, cẩn thận đắp chăn cô cô, yên lặng đứng một lúc. Sự tàn bạo trong mắt từng chút từng chút dâng lên, không một chút kiềm chế.

Tả Tư Nam từ trong phòng bệnh đi ra, khóa cửa phòng lại, bên ngoài có mấy người đang ngồi trên ghế hoặc ngồi xổm, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Trần Ngữ Trúc vội vàng nói: "Tiểu Điềm thế nào rồi?"

Thi Lâm đứng lên: "Tả ca, đàn chị Thẩm sao rồi?"

Tuy là vị bác sĩ kia đã nói rồi nhưng vẫn muốn biết thêm kết quả từ chỗ Tả Tư Nam.

Vệ Tiêu Kiệt và Liễu Trăn cũng không khỏi nhìn về phía hắn.

Khóe môi Tả Tư Nam khẽ cong lên, nhưng lại rất lạnh lẽo: "Bây giờ đã ổn rồi."

Hắn thẳng lưng, xoa xoa cổ tay, khí thế đột nhiên trở nên lạnh lẽo cứng rắn, sải bước rời đi.

Thẩm Thư Điềm không có ở đây, hắn không cần lo sẽ làm cô sợ.

Mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thấy có ít dự cảm không lành.

Đặc biệt là ba người Trần Ngữ Trúc, đã từng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Tả Tư Nam, mà lần này, hiển nhiên càng đáng sợ hơn.

Thi Lâm liếm đôi môi khô khốc, chạy được hai bước thì ngoảnh đầu lại: "Đàn chị Trần, chị bây giờ ở đây trông đàn chị Thẩm, có xảy ra chuyện gì cũng tiện chăm sóc. Bọn em đi xem một chút, ai mà biết được Tả ca sẽ làm ra chuyện gì."

Trần Ngữ Trúc cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này, lập tức đồng ý không chút do dự.

"Được, các cậu đi đi."

Ba người Thi Lâm chạy vội đuổi theo.

Nhà trường vì lễ kỷ niệm mà mở hẳn một căn phòng riêng trong khu vui chơi giải trí. Lục Nhứ dẫn theo nhân viên để đặt dụng cụ ở đây, nhân tiện bàn bạc thêm kế hoạch.

Vấn đề bây giờ là cô không biết tình hình của Thẩm Thư Điềm có thể tiếp tục quay được không, công việc có hơi khó sắp xếp.

Hơn nữa Lục Nhứ cho rằng, so với quay chụp thì thẩn thể quan trong hơn rất nhiều. Chưa nói đến việc không ôn lắm, đứng ở góc độ của cô, cô tuyệt đối sẽ không để Thẩm Thư Điềm đang bị thương tiếp tục quay chụp.

Lục Nhứ rất lo lắng, Tư Huệ Uyển bước lên trước, ánh mắt lóe lên, nhẹ giọng nói: "Lục lão sư, đừng quá lo lắng, biết đâu sẽ còn có cách."

Lục Nhứ nhìn cô ta một cái, không nói gì. Nếu không phải bất đắc dĩ lắm, cô thật sự không muốn thay đổi người.

Mà điều quan trọng nhất là, theo dự cảm của cô, nếu Thẩm Thư Điềm bị thay thế, nhất định Tả Tư Nam sẽ không đồng ý tiếp tục quay chụp.

Lục Nhứ thở dài một hơi, xoay người: "Mọi người chắc cũng mệt mỏi rồi. Hôm nay tôi làm chủ, mời mọi người ăn cơm."

Vừa dứt lời, cửa văn phòng liền bị đạp vỡ, va vào vách tường một tiếng rầm lớn, dường như ngay cả đèn chùm trên đầu cũng rung chuyển.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, kinh hoàng nhìn về phía cửa.

Dáng người cao gầy trên khuôn mặt u ám lạnh lẽo của thiếu niên, đôi mắt đen vô cảm nhìn qua đám người, đôi mắt lạnh lẽo kia làm cho người khác trong lòng kinh hãi.

Lục Nhứ tiến lên một bước: "Thư Điềm bây giờ sao rồi?"

Tư Huệ Uyển mở to mắt, rong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, không chừng mọi chuyện lại đi theo hướng mà cô ta không mong muốn nhất.

Điều này khiến cô ta sợ hãi muốn lùi lại một bước, không thể không kiềm chế lại bản thân.

Lúc này cô ta tuyệt đối không thể để bản thân làm rối tung lên được.

Tầm mắt Tả Tư Nam nhìn liếc qua, đột nhiên dừng lại trước mặt một gã mập mạp đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Gã ta cảm nhận được tầm mắt của Tả Tư Nam, theo bản năng cúi người muốn tránh tầm mắt của hắn.

Khóe miệng Tả Tư Nam giật giật, trực tiếp đi về phía gã, mỗi bước chân vững vàng của hắn như giẫm vào lòng người khác, đám người theo bản năng tránh đường ra cho hắn.

Có người đánh bạo hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Đáng tiếc là không ai trả lời.

Ba người Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt vất vả lắm mới đuổi theo kịp. Vừa mới chạy vào đã thấy  Tả Tư Nam đột nhiên giơ chân, vẻ mặt dữ tợn đá mạnh vào bụng tên béo kia.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt biết rõ nhất sức chiến đấu của Tả Tư Nam, luyện từ nhỏ đến lớn, ra tay tàn nhẫn. Đừng nghĩ đây chỉ là một động tác bình thường, người bình thường căn bản không có bất kỳ năng lực để chống cự.

Quả nhiên thân hình mập mạp đầy mỡ của gã kia không có sức chống cự, trực tiếp đụng vào bàn làm việc dài phía sau, cả người và bàn làm việc ngã chật vật trên mặt đất.

Máy ảnh trên bàn làm việc cũng rơi xuống đất.

Tiếng rên rỉ đau đớn kêu lên. Tất cả mọi người đang sững sờ hít một hơi thật sâu, rồi lập tức dại ra.

Tả Tư Nam lại hung hăng đá vào đầu gối của gã kia, tiếng xương gãy răng rắc vang vọng trong không gian.

Những người khác giật mình kinh hãi, lấy hết can đảm tiến lên ngăn cản, lại bị ánh mắt tàn nhẫn của thiếu niên quét qua, giống như bị điểm huyệt không thể nào động đậy được.

Thiếu niên xinh đẹp đột nhiên nở một nụ cười: "Các người qua đây, sẽ giống như hắn."

Giọng điệu nhẹ nhàng, đùa giỡn, nhưng bọn họ đều biết những gì hắn nói là thật, trong đôi mắt đen kia làm gì có sự thương hại.

Tả Tư Nam khẽ cụp mắt xuống, giẫm lên ngực tên béo, lạnh lẽo nói: "Là mày làm?"

Gã kéo kia vì đau đớn nên đã túa ra mồ hôi lạnh, quần áo trắng trong nháy mắt ướt sũng, ướt đẫm trên từng lớp mỡ.

Trên đầu gối truyền đến cơn đau đớn dữ dội, liên tiếp truyền tới, đau đến mức liên tục lấy tay xoa mặt, muốn tránh đi, nhưng lồng ngực vẫn bị giẫm lên đến mức hô hấp không được, lực đạo trên chân còn từng chút từng chút tăng thêm.

Gã nhìn thiếu niên trên người quả thực rất giống tên ác ma, từ địa ngục đến.

Gã biết Tả Tư Nam đang nói cái gì, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Không phải tôi, tôi không có làm, tôi không làm gì hết."

Trên mặt Tả Tư Nam không hề thay đổi, đôi mắt đen u ám. Nhân lúc mọi người mất cảnh giác, hắn đột nhiên giơ tay cầm lấy máy ảnh rơi trên đất, trực tiếp đập thẳng vào đầu gã béo kia, máu tươi trong nháy mắt chảy xuống.

Tả Tư Nam trực tiếp giẫm lên đầu hắn, cảm giác như đang dẫm lên con kiến, giọng lạnh như băng: "Mày nói lại xem nào."

Tư Huệ Uyển kinh hãi, liếc nhìn gã đàn ông trên mặt đất, nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên, cả người cô ta run lên bần bật.

Nhưng cô ta biết cô ta nên đi ra ngoài, nhưng bây giờ bắp chân cô đã hoàn toàn mềm nhũn cũng phải ngăn cản gã béo kia nói ra sự thật.

Có lẽ vì quá khẩn trương, đầu óc đã nhão như bột mì, tự nhiên mà trực tiếp nắm cánh tay Tả Tư Nam, kéo kéo: "Tư Nam, cậu có phải đang nhầm lẫn cái gì không....."

Cánh tay truyền đến một lực khiến xương cốt của cô ta đau nhức, không chút lưu tình bị túm lấy. Cô ta giống như cái túi xách bị ném mạnh vào tường, xương cụt đập vào vách tường cứng rắn, đau đến nỗi cô lập tức thét chói tai thành tiếng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Đau quá, đau đến mức thân thể cô ta không khỏi co giật, đau đến mức cô ta không thể không rên rỉ.

Lục Nhứ cũng không dám đến gần, cô không phải không biết chuyện của Thái tử gia, hiện tại cô cũng không dám chọc giận hắn nữa.

Ý thức của gã béo kia đã có hơi mơ hồ, theo bản năng vứt bỏ quan hệ: "Không phải tôi làm, thực sự không phải, cậu không có chứng cứ."

Không có chứng cứ đã dám làm như vậy, gã không dám tưởng tượng nếu để Tả Tư Nam biết là gã ta làm thì rốt cuộc sẽ biến thành cục diện gì.

Vừa rồi khi Tả Tư Nam đưa Thẩm Thư Điềm rời đi, gã đã nhân cơ hội xử lý sạch sẽ cốc trà sữa, không ai phát hiện ra.

Tả Tư Nam giật giật khóe môi: "Tao không cần chứng cứ cũng có thể giết mày."

"Mày muốn thử một lần không?"

Giọng nói trầm ấm dễ nghe ban đầu đang dần trở nên thiếu kiên nhẫn: "Tao chỉ cho mày 5 giây, suy nghĩ cho kỹ rồi xem trả lời như nào."

Trong đôi mắt bé xíu của gã béo kia hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được, gã có thể nghe được hắn đang nghiêm túc. Thiếu niên này rõ ràng chính là một tên điên, không quan tâm đến điều gì cả.

Gã hoàn toàn sợ hãi.

Gã gào khóc: "Là Tư gia sai tôi làm, tôi sai rồi, tha cho tôi đi."

Gã duỗi ngón tay mập mạp ra, chỉ vào Tư Huệ Uyển còn đang đứng không nổi: "Chính là cô ta."

"Là cô ta bảo tôi làm. Cô ta hứa với tôi rằng nếu tôi thành công sẽ cho tôi một chức vị mong muốn ở Tư gia. Về chuyện cô gái kia bị dị ứng cũng là tôi biết được từ chỗ cô ta. Nếu không sao tôi nghĩ ra được! Tôi có bản ghi âm!"

Máu không ngừng chảy ra làm cho đầu gã đen sì, nhưng bị kích động nên nói một tràng dài, do cảm xúc đang thăng hoa nên cứ thế mà ngất đi.

Tả Tư Nam khóe môi nhếch lên, chậm rãi đứng dậy, những người khác cẩn thận liếc hắn một cái, vội vàng chạy tới, mấy người khiêng gã béo đã bất tỉnh từ lâu ra ngoài.

Lục Nhứ thấy thế, vội vã đã đi tới, khô khan nói: "Tư Nam, có phải bên trong có hiểu lầm gì hay không?"

Cô biết Tư Huệ Uyển có tình ý với Tả Tư Nam, nhưng cô không ngờ được Tư Huệ Uyển lại làm ra chuyện như vậy.

Tả Tư Nam lạnh lẽo nói: "Cút đi."

Tả Tư Nam ngồi xổm trước mặt Tư Huệ Uyển, áp sát thân thể cô ta lên vách tường, không phải cô ta không muốn chạy, Tả Tư Nam lúc này giống như một con Tu La vậy.

Nhưng cô ta quá sợ hãi, hai chân mềm nhũn không đứng dậy được. Vì cú va chạm vừa rồi mà chỉ cần động đậy một chút thôi là cô ta đã đau thấu xương rồi, mồ hôi lạnh lăn xuống, môi đã sớm trắng bệch.

"Là mày."

Tả Tư Nam giơ tay bóp chặt lấy cổ cô ta, đặt trên vách tường, năm ngón tay siết chặt, đôi mắt đào hoa đã hoàn toàn đỏ lên.

Vừa rồi Thẩm Thư Điềm chỉ uống có một ngụm, cũng nôn mửa đến choáng váng, thiếu chút nữa là hôn mê. Nếu như cô uống nhiều thêm chút nữa, hắn không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Chuyện thành ra như vậy, chính là do con ả ghê tởm này gây ra.

Hô hấp của Tư Huệ Uyển rất khó khăn, hai má ửng hồng, không ngừng vỗ vỗ tay, nỗi sợ chết dần hiện ra, chỉ là cánh tay thiếu niên vẫn rắn chắc, đôi mắt đen kia nhìn cô ta như một vật chết.

Thi Lâm cũng hoảng sợ, kéo cánh tay hắn: "Tả cả, bình tĩnh lại đã."

Vệ Tiêu Kiệt cũng tiến đến: "Tả ca, bình tĩnh, bình tĩnh đã nào."

Lục Nhứ vội vàng chạy tới, tức muốn hộc máu: "Mau buông ra, Tả Tư Nam, buông ra mau."

Huyệt Thái Dương Tả Tư Nam giật giật, gân xanh nổi lên. Đôi mắt hoa đào đen kịt u ám nhìn Thi Lâm cũng lạnh như băng. Hắn hất tay Thi Lâm ra, kéo Tư Huệ Uyển đè lên cửa sổ.

Chỗ này là tầng 4, chỉ có cửa sổ thủy tinh, căn bản không có bất kỳ khung sắt nào ngăn cản, chỉ cần đẩy nhẹ một cái......

Lời nói lạnh như băng từ trong môi mỏng phun ra từng chữ từng chữ: "Mày, Nên, Chết."

Liễu Trăn hoàn toàn kinh hãi, nhìn thấy hành động vừa rồi của Tả Tư Nam, tính muốn gọi cho Thẩm Thư Điềm, một lúc sau mới phản ứng lại, đầu óc rối bời, phải là gọi cho Trần Ngữ Trúc mới đúng.

Điện thoại của Thẩm Thư Điềm không ở bên người.

Cuối cùng cũng bắt máy, vội vàng giải thích vài câu, Trần Ngữ Trúc ở đầu dây bên kia hoàn toàn bối rối, không ngờ Thái Tử gia lại tức giận như vậy, chỉ có thể vừa đau lòng vừa bối rối nhanh chóng đánh thức Thẩm Thư Điềm đang ngủ.

Liễu Trăn chạy tới, đưa micro đến bên tai thiếu niên đang điên cuồng.

Trần Ngữ Trúc còn chưa kịp giải thích cho Thẩm Thư Điềm chuyện gì xảy ra, chỉ nói cho cô biết là Tả Tư Nam đang nghe điện thoại.

Giọng nói yếu đuối và mờ mịt của cô gái truyền đến.

"Tư Nam?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro