Chương 3

Hải Ân Hi Tư và An Du cùng ngồi trên chiếc ô tô lơ lửng, im lặng nhìn nhau mà không nói lời nào.

Không rõ vị Nguyên soái của Liên Bang này vốn có tính cách trầm lặng hay chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện với cậu. An Du chống cằm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang lướt nhanh qua. Dù là người có tính tình tốt đến đâu, cậu cũng không khỏi cảm thấy lúng túng trước bầu không khí nặng nề này.

Suy nghĩ một lát, An Du quyết định chủ động bắt chuyện để phá vỡ sự im lặng.

"Nói mới nhớ, tôi chưa từng tận mắt thấy tinh thần thể của Nguyên soái. Ngài không thích để người khác nhìn thấy sao?"

Người lính gác ngồi đối diện hơi nghiêng đầu, những sợi tóc màu hạt dẻ mềm mại rủ xuống bên tai, rất phù hợp với khí chất của hắn. Nhìn dáng vẻ đó, người ta chỉ muốn vươn tay xoa nhẹ một cái.

An Du chưa từng trực tiếp ra chiến trường, đối mặt với Trùng tộc, bởi cậu là dẫn đường hắc ám duy nhất của Liên Bang. Vì được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cậu luôn ở căn cứ cách tiền tuyến một khoảng xa.

Hơn nữa, Hải Ân Hi Tư rất ít khi thả tinh thần thể ra ngoài. Vì vậy, dù đã từng xem qua hình ảnh con báo đen mạnh mẽ và nhanh nhẹn chiến đấu trên chiến trường, cậu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy nó ngoài đời thực.

Hải Ân Hi Tư chậm rãi mở mắt. Vốn dĩ hắn đang nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, hàng lông mi dài dày màu vàng kim khẽ run lên. Hắn không nói gì, nhưng trực giác của một dẫn đường mách bảo An Du rằng người lính gác này thực ra rất thích chủ đề này. Biết mình đã tìm đúng hướng, An Du tiếp tục:

"Tinh thần thể của tôi cũng là động vật họ mèo, một con báo tuyết tên Khuê Kỳ. Bình thường nó thích biến thành hình dáng ấu tể, cuộn tròn trong lòng tôi làm nũng. Nếu ngài không ngại, có thể để bọn họ gặp nhau một chút."

Vừa dứt lời, một chú báo tuyết nhỏ lông trắng muốt liền nhảy ra, vững vàng đáp xuống đùi An Du. Nó vô cùng thuần thục cọ cọ vào lòng cậu, lăn qua lăn lại như một đứa trẻ, trong cổ họng phát ra những tiếng gừ gừ mềm mại.

Hải Ân Hi Tư nhìn dẫn đường trước mắt ôm lấy báo tuyết nhỏ với vẻ bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mũi con báo nhỏ, như đang dỗ dành trẻ con.

Đột nhiên, một tiếng "ong" vang lên trong đầu hắn, nhịp tim cũng trở nên dồn dập. Con báo đen chưa từng rời khỏi tinh thần thức hải bỗng không thể kiểm soát được mà nhảy ra, quấn lấy An Du, liên tục dụi vào người cậu.

"Đây là tinh thần thể của ngài sao? Đẹp trai quá!"

Đôi mắt An Du sáng lên, đưa tay chạm vào bộ lông đen bóng của nó. Khi cậu vuốt ve lớp lông mềm mại trên lưng con báo, nó thậm chí còn vươn lưỡi liếm tay cậu.

"Haha, ngoan quá, ngoan quá."

Một người một báo chơi đùa vô cùng vui vẻ. Trong khi đó, báo tuyết nhỏ vốn đang ghen tị vì bị cướp mất chủ nhân, định giơ móng vuốt ra cào con báo đen trước mặt. Nhưng chưa kịp hành động thì đã bị liếm một phát đầy nước miếng, sau đó còn bị ngậm lấy gáy tha đi, bị ép vào lòng đối phương mà... bị liếm sạch sẽ.

An Du cong môi cười, ánh mắt dịu dàng nhìn hai con báo quấn quýt nhau. Nhưng khi ngước lên nhìn Hải Ân Hi Tư, cậu bỗng sững người.

Hải Ân Hi Tư cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn. Không chỉ có con báo đen phá vỡ quy tắc mà lao ra khỏi tinh thần thức hải, bản thân hắn cũng đổ mồ hôi lạnh, đầu đau như búa bổ. Những âm thanh vốn dĩ chỉ lác đác trong tâm trí nay như bị khuếch đại lên gấp chục lần, khiến hắn choáng váng.

Chuyện gì thế này...? Tinh thần lực bạo động sao? Nhưng chẳng phải mấy ngày trước hắn vừa tìm một dẫn đường để khai thông rồi sao!?

Đột nhiên, Hải Ân Hi Tư cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực lan từ bụng dưới ra khắp cơ thể. Cảm giác bỏng rát ấy khiến hắn lập tức tỉnh táo một chút.

Không... Không phải tinh thần lực bạo động... mà là tinh thần lực đồng điệu.

Sách cổ có ghi chép lại rằng, nếu một lính gác và một dẫn đường có độ xứng đôi tinh thần lực cực cao, họ có thể xuất hiện hiện tượng "đồng điệu tinh thần lực" – một trạng thái đặc biệt có thể dẫn đến "kết hợp nhiệt". Nếu không nhanh chóng hoàn thành kết hợp, tinh thần lực của lính gác sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Những triệu chứng cơ thể khó chịu mà hắn đang trải qua chính là lời cảnh báo rằng hắn cần nhanh chóng kết hợp với dẫn đường của mình, nếu không sẽ dẫn đến tinh thần lực bạo động thực sự.

Tuy nhiên... những trường hợp như thế này hiếm đến mức trăm năm chưa chắc đã xuất hiện một lần.

Ngay từ đầu, Hải Ân Tây Tư còn tưởng đó chỉ là trạng thái tinh thần lực không ổn định bình thường, cố gắng kìm nén, nhưng chính sự áp chế này lại khiến tình trạng ngày càng trầm trọng hơn...

Độ tương xứng về tinh thần lực của hắn và An Du đạt tới 93%, đây cũng là lý do Liên bang muốn ghép đôi họ một lần, chỉ là trước kia hắn không có tình cảm với An Du, bình thường hắn đều cố gắng hết sức tránh mặt cậu ở nơi công cộng, tránh kích thích sự hòa hợp về tinh thần lực. Nhưng hôm nay thì khác, hắn rõ ràng biết mình đã rung động với An Du, đồng thời hai người ở trong cùng một không gian chật hẹp, hai linh thể vẫn đang tiến hành giao tiếp thân mật (liếm lông nhau), tất cả những điều này bất ngờ gây ra một cơn nóng mà nguyên soái chưa từng trải qua.

Nhiệt độ bỏng rát như muốn thiêu đốt hắn, ngay cả giọng nói lo lắng của An Du cũng trở nên mơ hồ. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm duy nhất—tiếp cận người dẫn đường trước mặt, người đang tỏa ra hương thơm quyến rũ đến mê hoặc. Hắn muốn ôm chặt lấy cậu, kéo cậu vào lòng, mặc kệ tất cả mà hòa làm một với cậu.

An Du cau mày, gần như bối rối nhìn Hải Ân Hi Tư trong nháy mắt đỏ bừng mặt,hơi thở người đàn ông thậm chí cực kỳ nóng, các khớp xương của bàn tay lớn rõ ràng nắm lấy quân phục, gân xanh như đột nhiên vỡ ra, ngay cả tinh thần thể báo đen cũng lo lắng và bắt đầu gầm nhẹ.

An Du cố gắng giải phóng linh lực muốn trấn an người dẫn đường phía trước, nhưng không nghĩ ngợi, hai linh lực trao đổi trong nháy mắt, linh lực Hải Ân Hi Tư ngay lập tức trở nên dữ dội hơn và tấn công, bao bọc linh lực An Du.

An Du sững người, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra với người lính gác trước mặt. Cậu khẽ cắn môi, trong lòng giằng co giữa lý trí và cảm xúc. Nhưng rồi, cậu vẫn quyết định tiến lại gần. Nếu cơn sốt kết hợp không được xoa dịu, nó có thể hủy hoại một lính gác, cho dù người đó sở hữu tinh thần lực cấp 3S đi chăng nữa.

Bây giờ Liên bang không thể không có hắn, An Du trong lòng nôn nao, ngồi lên đùi Hải Ân Hi Tư, đưa tay ra bắt đầu giúp hắn cởi quần áo.

Cởi áo khoác, cúc áo sơ mi mở ra một nửa, tay An Du bị người đàn ông nắm lấy, hắn ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt tràn đầy thống khổ vì ham muốn, nhưng vẫn cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng.

Đối diện với sự im lặng, chiếc xe chật hẹp bên trong chốc lát chỉ còn lại hai người đàn ông đang thở hổn hển, Hải Ân Hi Tư mắt đỏ thở hổn hển, dường như trong mắt An Du hắn cảm nhận được sự ngầm đồng ý, không còn kiềm chế nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên của người dẫn đường.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, lưỡi hắn không chút khách khí mà chui vào khoang miệng ấm áp của An Du, giống như tuần tra lãnh địa, hắn liếm láp quá hàm răng cùng môi dưới mềm mại, tìm đầu lưỡi đang trốn tránh, câu triền vào và mút, phát ra "Tấm tắc" tiếng nước.

An Du bị hôn đến mơ mơ màng màng, chưa từng trải qua chuyện này, thân thể cậu dần trở nên nóng lên dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực từ người lính gác, đột nhiên cảm giác được hạ thân ớn lạnh,Đôi bàn tay thô ráp của người lính gác, vốn quen với việc cầm súng suốt bao năm, không biết từ lúc nào đã đặt lên mông cậu, mang theo vết chai mỏng lòng bàn tay thong thả thâm nhập huyệt hẹo bên trong, kinh ngạc phát hiện bên trong sớm đã ướt đẫm.

Hải Ân Hi Tư khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp mang theo chút thích thú. Nhờ có sự an ủi của người dẫn đường, hắn dần lấy lại chút tỉnh táo, tinh thần lực cũng không còn dao động dữ dội như trước. An Du cảm nhận được lồng ngực nam nhân khẽ rung lên khi cười, mặt cậu lập tức nóng bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn trốn đi. Cậu vùi đầu vào hõm vai của hắn, sắc đỏ lan dần từ cổ lên đến tận vành tai.

Hải Ân Hi Tư lấy tay mình khuếch trương vài cái, theo hậu huyệt tinh tế nghiền sâu thịt ruột bên trong của dẫn đường, cảm nhận được từng đợt rung lên.

Tựa như đã chờ đợi từ rất lâu, con cặc nóng bỏng và cứng ngắc gần như muốn đâm vào ngay lập tức, quy đầu khổng lồ đã được đặt vào trong hậu huyệt hấp dẫn của An Du, đẩy vào từng chút một,mở ra từng lớp thịt, cho đến khi đâm thẳng vào tâm huyệt.

"Ô......"

Đôi chân thon dài thẳng tắp của người dẫn đường căng cứng, cảm nhận được kẻ xâm lược bên trong cơ thể mình đang dập không thương tiếc, khoái cảm giống như một luồng điện chạy qua toàn bộ cơ thể, cậu run rẩy khi chấp nhận người lính gác, cuối cùng cũng đã giải phóng toàn bộ tinh dịch và năng lượng dư thừa của mình, cậu ôm chặt lấy đầu Hải Ân Hi Tư, run rẩy khi bị đụ liên tục.

"Bạch bạch bạch"tiếng cơ thể va chạm hỗn tạp của An Du cùng tiếng rên rỉ tinh tế vang vọng khắp thân xe, tên lính gác như động cơ vĩnh cửu không biết mệt mỏi cứ đâm mạnh về phía trước, đưa dương vật của mình vào hậu huyệt mềm mại ướt át của dẫn đường, gân xanh nhô ra cọ xát ruột thịt, dịch huyệt bắn tung tóe, làm ướt quân phục chưa cởi của hai người.

Chiếc xe treo lơ lửng đã sớm được điều chỉnh thành hình dạng đặc biệt, lúc này sẽ không có ai đến làm phiền họ. Dẫn đường bị đụ kêu "ah ha đừng" mà lắc đầu, lắc mông muốn thoát khỏi địa ngục khoái lạc quá tải này, nhưng bị đùi của tên lính gác nắm ấn xuống, không thể nào mà thoát ra.

Cậu nhỏ của An Du đứng thẳng, tiếng ọc ọc tinh tế ,chảy ra tinh dịch, con cặc hung hăng cọ xát vào phần thịt mềm mại, tinh tế và trơn tru chăm sóc từng ngóc ngách của hậu huyệt, mang theo từng dòng tinh dịch tràn ra mang theo tiếng "Phụt phụt" ,ở miệng huyệt bị đánh thành bọt trắng.

Lính gác cũng có vẻ sắp lên đỉnh, không thể kìm nén tiếng thở hổn hển thô bạo, càng điên cuồng di chuyển ngồi lên người An Du, đam tới mấy trăm lần, đưa tinh dịch trinh nguyên đầu tiên vào trong hậu huyệt của An Du.

Tinh dịch nóng bỏng kích thích An Du run rẩy, đồng thời đạt đến cực khoái, từng luồng tinh dịch dừng lại ở bụng hai người, mệt mỏi đến mức chỉ có thể hé miệng dựa vào người lính gác, không thể nhúc nhích.

Nghĩ rằng lính gác đã hoàn toàn bình tĩnh, An Du đang định chống người dậy thì đột nhiên bị một lực đẩy lùi, con cặc của người đàn ông dường như dựng thẳng tắp, chọc vào tiểu huyệt của An Du.

"Ngài......" An Du mở to mắt, nhưng trước khi cậu kịp nói gì, hắn lại bắt đầu di chuyển, trong chốc lát, tiếng nước lại vang lên trong xe, xen lẫn tiếng rên rỉ nhỏ bé, oán hận của người dẫn đường......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro