Chương 6


Sự im lặng  chính là bầu không khí bao trùm viện nghiên cứu hôm nay.

Bên trái là Hải Ân Hi Tư.Bên phải là Khương Trầm.Phía đối diện là một đám nghiên cứu viên đang tràn đầy mong đợi, ánh mắt sáng rực như sắp được xem một màn kịch hay.

An Du đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật gian khổ. Cậu nhìn trần nhà với ánh mắt vô hồn, trong lòng hạ quyết tâm sẽ tiếp tục duy trì sự im lặng này đến cùng.

Tiếng gõ cửa vang lên, cả hai người trong phòng đều sững sờ. Trong đầu An Du ngay lập tức vang lên âm thanh cảnh báo chói tai, cùng với một vạn chữ đen to tướng hiện lên: "Tuyệt đối không thể để Hải Ân Hi Tư biết!!!"

Đáng tiếc, còn chưa kịp mở miệng, Khương Trầm đã hành động trước. Hắn ta chậm rãi và cẩn thận ôm lấy dẫn đường của mình—người mà vài phút trước còn đang liên kết tinh thần với mình—rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế. Sau đó,hắn bước nhanh đến cửa và mở ra.

Hai người đàn ông trong phòng nhìn thẳng vào mắt nhau. Hải Ân Hi Tư sững người, ngay sau đó lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người dẫn đường tỏa ra từ lính gác trước mặt.

Hải Ân Hi Tư ngơ ngác cúi đầu xuống, chạm phải ánh mắt của An Du, người vẫn đang ngồi trên ghế. Giọng nói hắn có chút mơ hồ:

"...An Du?"

Vừa dứt lời, Khương Trầm cũng quay đầu lại, ánh mắt cứng đờ nhìn chăm chăm vào An Du, không nói gì, nhưng trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp.

...Muốn chết mất. Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, vậy mà sao bản thân lại trông giống một gã đàn ông bội bạc thế này...

Không khí gần như đông cứng, cho đến khi một người phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này—vị viện trưởng đáng kính của chúng ta.

Khi thấy Hải Ân Hi Tư đứng ngây ra trước cửa, ông đã cảm giác có gì đó không ổn. Lo sợ rằng một trong hai nhân vật quan trọng—một là người dẫn đường quý giá nhất, hai là nghiên cứu viên triển vọng nhất của viện—sẽ gặp chuyện không hay, ông lập tức bước tới xem tình hình.

Và rồi cảnh tượng trước mắt khiến ông giật mình hoảng hốt. Mới chỉ hơn nửa tiếng trôi qua, vậy mà An Du và Khương Trầm đã thiết lập liên kết tinh thần rồi sao?!

Ông lén liếc nhìn Hải Ân Hi Tư, người đang lạnh lùng, thậm chí còn thấp thoáng nét uất ức trên khuôn mặt. Tê... Viện trưởng hít vào một hơi lạnh. Đây đúng là một vở kịch cung đấu đầy sóng gió!

Nhưng dù gì thì vẫn phải giải quyết chuyện này. Viện trưởng căng da đầu lên tiếng:

"Tiểu Khương phân hóa rồi à? Chuyện tốt, chuyện tốt. Trước tiên chúng ta nên kiểm tra xem có di chứng nào không. Còn nữa... cần kiểm tra mức độ tương thích tinh thần lực giữa cậu và An Du."

Câu cuối cùng viện trưởng nói rất nhanh, không phải vì ông muốn đâm thêm một nhát vào trái tim Hải Ân Hi Tư, mà bởi vì đây là quy định của Liên Bang. Bất cứ lính gác và người dẫn đường nào chưa từng kiểm tra độ tương thích mà vô tình liên kết tinh thần, thì sau đó đều bắt buộc phải làm xét nghiệm này ngay. Nếu độ tương thích quá thấp hoặc chênh lệch cấp bậc tinh thần lực quá lớn, họ sẽ có cơ hội cắt đứt liên kết một lần duy nhất.

Hai trường hợp này đều không lý tưởng trong thời đại này, khi tinh thần lực quyết định rất nhiều thứ. Nếu mức độ tương thích quá thấp, cả hai khó mà hòa hợp lâu dài. Nếu chênh lệch quá lớn, người dẫn đường sẽ không thể xoa dịu lính gác hoặc ngược lại, lính gác không theo kịp bước tiến của người dẫn đường. Trong trường hợp này, nếu muốn cắt đứt liên kết, Liên Bang sẽ không hỗ trợ chi phí trị liệu về sau.

Khương Trầm là một trường hợp phân hóa muộn, dù có chịu đựng đến cùng, cấp bậc tinh thần lực của anh ta cũng không thể quá cao. Cùng lắm thì, trong số hàng vạn người, hắn có thể là một trường hợp hiếm hoi có tinh thần lực mạnh, nhưng dù vậy, khả năng có độ tương thích cao với An Du là cực kỳ thấp. Hải Ân Hi Tư nghĩ vậy, tâm trạng mới tốt lên một chút. Hắn gật đầu, rồi công khai thể hiện chủ quyền bằng cách nắm tay An Du, liếc xéo Khương Trầm đầy thách thức, sau đó theo viện trưởng vào phòng xét nghiệm.

Khương Trầm đứng lại phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy nhau. Ngay sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười mang vẻ quyết tâm, làm dịu đi sắc mặt nhợt nhạt và đầy u ám của mình.

...

Khi con số 90% độ tương thích cùng với tinh thần lực cấp SS đồng thời hiện lên trên màn hình, tất cả mọi người trong phòng đều hít một hơi lạnh.

Các nghiên cứu viên trân trối nhìn Khương Trầm, người trước giờ vốn không quá nổi bật. Không ngờ, ngay khi vừa phân hóa, hắn lại có độ tương thích cao đến vậy với người dẫn đường hắc ám! Đáng giận thật, tại sao bọn họ lại không may mắn như thế chứ?!

Khuôn mặt Hải Ân Hi Tư, vốn đã dịu đi đôi chút, giờ lại lạnh băng như băng tuyết. Kể từ khi liên kết với An Du, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng người yêu mình có thể sẽ còn liên kết với lính gác khác. Nhưng hắn không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy—ngay hôm sau khi họ vừa liên kết!

Cảm nhận được tâm trạng sa sút của Hải Ân Hi Tư, An Du cũng đau đầu không kém. Cậu nhìn về phía Khương Trầm, người vẫn đứng yên từ lúc kết quả xuất hiện.

Nhìn thái độ của Khương Trầm, có vẻ hắn hông có ý định cắt đứt liên kết. Nhưng như vậy, chẳng phải quá bất công với Hải Ân Hi Tư sao...?

Nhận thấy An Du đang rối rắm, Khương Trầm khẽ xoa ngón tay, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Anh ta nhìn An Du, nhẹ giọng nói:

"An Du tiên sinh, tôi thấy tâm trạng của Hải Ân Hi Tư nguyên soái có vẻ không tốt lắm. Tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, nên tạm thời tôi sẽ không làm phiền hai người. Nếu nguyên soái yêu cầu, tôi có thể giải thích. Tôi và An Du tiên sinh... không phải như những gì ngài nghĩ."

Nhà nghiên cứu viên cao gầy, hơi còng lưng, trên gương mặt lộ ra nụ cười gượng gạo, như thể đang buồn nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài, cố tỏ ra kiên cường để người khác yên tâm. Khuôn mặt tái nhợt nhưng tuấn tú vì nụ cười gượng gạo ấy mà càng thêm vẻ mong manh. Nhìn thấy vậy, An Du càng cảm thấy nặng lòng hơn, muốn an ủi hắn rằng đây không phải lỗi của hắn. Khương Trầm cũng đã quay người rời khỏi phòng kiểm tra.

Các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu đều thất vọng nhìn bóng lưng cô độc của Khương Trầm, chỉ riêng viện trưởng là vẫn thản nhiên vuốt cằm suy ngẫm. Lời nói của Khương Trầm sao mà nghe giống hệt lời thoại của một nữ phụ trà xanh trong phim truyền hình: "Xin lỗi, ta không muốn vì mình mà các ngươi cãi nhau. Là ta không xử lý tốt chuyện này, để ta đi giải thích với nàng, ta không muốn nàng hiểu lầm ngươi."

...

Hải Ân Hi Tư đưa An Du về nhà an toàn, nguyên soái tất nhiên sẽ không trách cứ chuyện cậu dẫn đường. Chỉ là những ngày gần đây, con mèo lớn hay ghen kia có phần hành động hơi thô bạo, khiến An Du dù đang trong tiết trời đầu thu oi bức vẫn phải mặc áo cao cổ che đi dấu vết.

Một vòng thời gian trôi qua, Khương Trầm vẫn không liên lạc với An Du. Điều này khiến An Du vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút phức tạp. Cậu tự hỏi có phải Khương Trầm đã suy nghĩ thông suốt, muốn cắt đứt liên kết với mình không. Đồng thời, cậu lại thấy thương cảm cho Khương Trầm, người đã phân hóa muộn lại còn gặp đủ trắc trở.

Đúng lúc An Du nghĩ như vậy, đột nhiên điện thoại của cậu reo lên—là Khương Trầm gọi đến...

Nửa giờ sau, An Du vội vàng xuất hiện trước cửa chung cư của Khương Trầm, nhấn chuông liên tục, trong lòng cầu nguyện rằng đối phương vẫn còn đủ sức để ra mở cửa.

Cạch—cửa mở ra.

Người nghiên cứu viên đang sốt cao gần như không thể đứng vững, cả người dựa vào khung cửa. Khuôn mặt vì sốt mà đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi. Hắn mệt mỏi nhìn An Du một lát, cuối cùng cố gắng mỉm cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn anh đã đến, làm phiền anh rồi."

An Du cau mày, bước vào phòng mà không kịp thay giày, vội vàng đỡ Khương Trầm ngồi xuống ghế sofa, lo lắng hỏi: "Đây là do tinh thần lực của anh bạo động nữa sao?"

Khương Trầm dựa vào sofa, nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, biểu cảm đầy nhẫn nhịn. Ngay từ ngày phân hóa, bác sĩ đã cảnh báo rằng lính gác phân hóa muộn sẽ gặp di chứng, cần có dẫn đường luôn ở bên cạnh hỗ trợ.

Thế nhưng, khi nhìn thấy không khí mập mờ giữa An Du và Hải Ân Hi Tư, hắn lại lựa chọn im lặng, không muốn nói ra điều này, để An Du không phải áy náy vì không thể chăm sóc cho hắn.

Thực ra, so với những cơn đau hắn từng chịu đựng trong quá trình trưởng thành, cơn đau này chẳng là gì cả. Nhưng khi nhìn thấy An Du lo lắng vì mình, trong lòng hắn lại có một góc nhỏ như sụp đổ. Hóa ra, được người khác quan tâm... là một điều ấm áp đến thế. Hắn chợt thấy ghen tị với Hải Ân Hi Tư—tại sao người gặp được An Du trước không phải là hắn?

Khương Trầm mông lung suy nghĩ, miệng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. An Du càng thêm sốt ruột, không kịp nghĩ nhiều mà tiến lại gần, áp trán mình lên trán nóng rực của đối phương.

Sự tiếp xúc trực tiếp giữa lính gác và dẫn đường giúp Khương Trầm cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tinh thần lực vốn đang hỗn loạn trong thức hải của hắn dần dần được xoa dịu, quay lại trạng thái cân bằng.

Hành động áp trán này chỉ xảy ra giữa lính gác và dẫn đường có mối liên kết đặc biệt, đồng thời cũng là phương pháp ổn định tinh thần lực hiệu quả nhất.

Cảm nhận được làn da mát lạnh của An Du chạm vào mình, Khương Trầm không kìm được khẽ run rẩy. Đôi tay hắn siết chặt, cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại mà vòng tay ôm lấy eo An Du.

Dẫn đường đang tập trung giúp hắn ổn định tinh thần lực bỗng sững lại, nhưng không thể lập tức thoát ra.

Lính gác khàn giọng, giọng nói run rẩy vừa vì cơn đau, vừa vì cảm xúc dâng trào:

"An Du tiên sinh... An Du... Thật sự cảm ơn anh vì đã đến. Tôi từng nghĩ cả đời này mình sẽ không thể phân hóa, chỉ có thể mãi là một người thường bị người ta chê cười là đáng tiếc. Nếu không có anh... có lẽ tôi đã chết ngay ngày phân hóa rồi."

Nhận ra cảm xúc của đối phương có phần bất ổn, An Du khẽ mở miệng nhưng rồi lại chọn cách im lặng, lắng nghe tiếp.

"Tôi sinh ra ở một tinh cầu lạc hậu, bị bọn buôn người bắt bán đến Thủ Đô tinh. May mắn được giáo sư nhận nuôi, nhưng vì thành tích mà không ai trong học viện chịu nói chuyện với tôi... Suốt thời gian dài, tôi nghĩ mình đã quen với việc một mình, cũng chỉ dám sống một mình. Nhưng... thật sự cảm ơn anh, An Du. Cảm ơn vì anh đã bước vào thế giới của tôi."

An Du lặng lẽ lắng nghe những lời tâm sự nhẹ bẫng nhưng lại chứa đầy bóng tối quá khứ của lính gác. Cậu không khỏi cảm thấy thương xót và đau lòng. Dù biết rằng, với tư cách là một người công lược giả, những lời nói chân thành của Khương Trầm lúc này rất có thể là một màn bán thảm, nhưng với tư cách là một dẫn đường, cậu vẫn không thể kìm lòng trước những trải nghiệm đầy đau khổ của đối phương.

An Du khẽ nhắm mắt, cuối cùng không kiềm chế được mà vòng tay ôm lấy đầu Khương Trầm, trầm giọng nói:

"Nếu anh muốn, tôi sẽ không rời khỏi thế giới của anh nữa."

Lính gác sững sờ, ánh mắt hoang mang chạm vào ánh nhìn kiên định của An Du. Một tia nước long lanh dâng lên trong mắt hắn, cảm xúc đột ngột trở nên mãnh liệt. Hắn nâng mặt An Du lên, như thể đang nâng niu một kho báu mà hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ có được, rồi cúi xuống hôn thật sâu...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro