Chương 7


Căn hộ không có đèn bên trong một mảng tối, chỉ có từ bên ngoài cửa sổ ánh trăng mơ hồ phác họa trên ghế sofa hai bóng người ôm nhai.

Môi lưỡi đan xen, tiếng nước "tấm tắc" vang vọng khắp phòng khách, không gian tối tăm trống trải khiến người dẫn đường không khỏi sinh ra một loại tình cảm, ngón chân cong lại, cả người càng ngày càng nhạy cảm.

Lính gác chầm chậm đi xuống, cả người đè lên người cậu, trên tay không chút hoảng loạn cởi cúc áo sơ mi trắng của dẫn đường.

Những nụ hôn vụn nhỏ khắp ngực và bụng nhỏ, cuối cùng cũng đi đến phòng khác. Lính gác cố ý xoa qua xoa lại và chạm vào khóa quần của An Du vài lần, giả vờ không thể mở khóa, trên thực tế đã thay đổi phương pháp xoa bóp vuốt ve và chơi đùa với dương vật nhỏ.

Dẫn đường thở hổn hển, hơi thở cũng dồn dập vài phần, bất mãn hướng lên trên di chuyển vài vòng eo, trên cơ thể của lính gác mà thúc giục, không được làm những hành động hành hạ người khác.

 Lính gác tràn ra một vài tiếng cười mơ hồ, có ý thức bị cười nhạo, dẫn đường đỏ mặt đá vào bắp chân của hắn, sau đó bị lính gác bất ngờ bắt lấy kêu "A" một tiếng.

Khương Trầm một tay kéo khóa quần ra, cởi quần dài hạ đến cổ chân, cúi đầu, qua lớp quần lót cotton trắng liếm nhẹ vào con cặc nhỏ của An Du.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phun ra ở đó, khiến dương vật được bao bọc trong quần lót liếm ướt át và không thể chịu đựng được ở trên cao, nhưng với ý định xấu xa, hắn không muốn cho cậu bất kỳ khoái cảm nào. Sự cọ xát của chất liệu quần áo dường như là một sự khiêu khích càng thêm ngứa ngáy, khiến dương vật nhỏ của cậu dựng cao và bị kích thích, từng đợt khoái cảm tê liệt lan tỏa từ xương cụt lên trên, sau đó bị quần lót trói buộc và không thể lên đỉnh.

Toàn thân An Du mềm nhũn, sợ đến mức không nhịn được muốn đá một cước vào chân Khương Trầm, nhưng không nghĩ tới cậu không thể dùng sức đá vào đùi hắn, vốn dĩ dùng sức bằng một chân sẽ không hề hấn gì, giống như đang ve vãn giẫm lên đùi hắn vậy.

Ánh mắt Khương Trầm tối lại, đôi chân mềm mại của An Du giẫm lên đùi hắn, làn da trắng lạnh dưới ánh trăng đen trông trắng một cách khác thường, hơi ấm dẫn đường liên tục truyền qua tiếp xúc da thịt, gần như có thể tưởng tượng được cảnh đôi chân cậu tựa vào eo hắn và đung đưa sẽ tuyệt vời đến mức nào.

Hắn nghĩ vậy, nhanh chóng lật người kia, nằm sấp trên ghế sofa, kéo xuống quần lót của An Du.

Mông đầy đặn và căng mọng lập tức bật ra, quyến rũ lắc lư, hậu huyệt hồng ở giữa thít chặt, nhìn kỹ có thể phát hiện ra dịch huyệt xung quanh.

Lính gác tự nhiên phát hiện ra điểm này, hơi thở trở nên thô ráp và nặng nề, bàn tay to nắm lấy mông trắng của An Du, cúi đầu liếm hậu huyệt ở giữa.

Cái lưỡi nhanh nhẹn phá vỡ nỗ lực ngăn cản hắn của cậu, tiến vào ruột ướt và ấm, đầu lưỡi liếm và thổi mạnh từng đợt kích thích để co thắt thịt huyệt.

"Đừng...... Đừng liếm ở đó ah...... Ha... Thật sảng khoái ha...... Khương Trầm ah ah......"

Khoái cảm quá mức, toàn thân An Du run rẩy, kêu lên muốn Giang Thần dừng lại, nhưng cơ thể cậu thành thật và bối rối, muốn người đàn ông liếm sâu hơn và mạnh hơn.

Tiếp nhận dục vọng của dẫn đường, lính gác tự nhiên lựa chọn tuân theo, cuộn đầu lưỡi trong bức tường thịt mỏng manh khắp nơi liếm và mút, âm thanh nước bí ẩn trong căn phòng trống rỗng vô hạn phóng đại, mỗi dòng chất lỏng dâm dục rất nhỏ chảy ra từ hậu huyệt An Du, dính ướt cằm Khương Trầm.

Lính gác liếm sâu hơn, liếm ngày càng nhanh hơn, liếm quanh huyệt,mọi nơi thúc đẩy và cọ xát, khoái cảm yếu ớt từng đợt tích tụ, cuối cùng đưa dẫn đường kia liếm đến hoảng loạn đạt đến cực khoái.

"Ah ——! Muốn... Muốn bắn! Đừng liếm...... Đừng liếm ah ah ah......"

An Du kêu lên rồi bắn ra một cổ tinh dịch nhỏ, lỗ hậu như phun ra thủy triều dường, thở hổn hển nhẹ nhàng nằm trên ghế sofa.

Sức mạnh thể chất không hề bị ảnh hưởng bởi, lính gác đứng dậy, ánh mắt rực lửa của hắn quét qua cơ thể nhấp nhô của An Du, nửa thân dưới của hắn phủ đầy tinh dịch và tinh dịch, dục vọng của hắn càng tăng vọt.

Vừa trải qua quá nhiều cực khoái, An Du vẫn chưa lấy lại tinh thần, lập tức cảm thấy eo mình bị một đôi bàn tay to lớn nâng lên siết chặt, đẩy vào tư thế quỳ, vẫn không đợi hắn cự tuyệt, hậu huyệt lập tức dính chặt vào một ngọn lửa nóng lớn, "Phốc" một tiếng, cuối cùng cũng không thương tiếc mà nhét vào hậu huyệt của cậu.

"——!"

Khoái cảm sắc bén quét qua gáy, An Du há miệng phát ra tiếng thét không thành tiếng, khép chặt ruột thịt bị con cặc nóng bỏng kia xé rách, hung hăng đụ vào trong ruột hắn.

Tư thế này tiến vào sâu, tiếng "Bạch bạch" ở lỗ đụ vang lên, eo Khương Trầm chuyển động và đâm mạnh, mỗi lần đều đâm đến tâm huyệt, nơi đó của An Du liên tục chảy ra dịch huyệt, và theo nơi giao hợp tiếng"lạch cạch" tích tụ trên da ghế sofa. Bị thịt huyệt đỏ hồng ướt đẫm khát khao hút lấy khối thịt lớn, cảm giác thoái mái làm Khương Trầm đụ ngày càng tàn bạo.

"Khương... Khương Trầm.... Ah... Không... Chậm... Chậm lại một chút....."

Lúc này là lính gác mắt đã đỏ ngàu làm sao có thể nghe theo lời dẫn đường nói, chỉ làm hắn càng thêm kích thích, ước gì có thể nhét hết hai hòn bi vào cái lỗ nhỏ quyến rũ này.

"Không...... Không Khương Trầm... Dừng lại!"

An Du kêu lên trong tiếng thở hổn hển, hét lên và đạt đến cực khoái, trước sau đồng thời phun ra nước, bắn tung tóe trên ghế sofa, lên cơ bụng của Khương Trầm, thậm chí trên cằm hắn ta.

Khương Trầm bị hậu huyết siết chặt, thở hổn hển kêu lên một tiếng, điên cuồng di chuyển eo của mình về phía trước, cùng An Du theo từng lần thúc đẩy của mình lắc lư. Vừa trải qua nhiều khoái cảm, An Du rơi nước mắt, lại bị kích thích tình dục, hỗn hợp khoái cảm chạy khắp cơ thể.

Khương Trầm hung hăng hướng về phía bên trong thúc đẩy đâm vài trăm lần, cuối cùng dâm thanh dừng lại vang lên, tinh dịch nóng cọ xát vào thành ruột, kích thích đến An Du nhỏ bé lại run rẩy và phun ra vài giọt tinh dịch.

An Du toàn thân bất lực dựa vào ghế sofa bắn ra tinh dịch nhỏ giọt, hắn rút dương vật ra, dựa vào lưng cậu, yêu thương để lại một loạt những nụ hôn nhẹ.

......

"Cốc , cốc"

Sau vài tiếng đập cửa nặng nề, Khương Trầm tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mơ màng, theo phản xạ ôm chặt An Du trong lòng. Hắn nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán An Du sang một bên, khẽ đặt một nụ hôn lên đó rồi rời giường.

Mở cửa ra, hắn đã đoán trước được cảnh tượng bên ngoài—Hải Ân Hi Tư đang đứng đó, lửa giận kiềm nén trong ánh mắt. Trước khi đối phương kịp mở miệng, Khương Trầm chỉ tay về phía phòng ngủ, dùng khẩu hình nhắc nhở rằng An Du đang ngủ, muốn nói gì thì nói nhỏ một chút.

Hải Ân Hi Tư thoáng khựng lại, cơn giận bừng bừng như quả bóng bị dội nước lạnh dập tắt trong khoảnh khắc.

Trước đó, An Du đã nói với hắn rằng trạng thái tinh thần của Khương Trầm không ổn định, cần có người giúp ổn định tinh thần lực để tránh bạo động. Ngay lúc đó, hắn đã linh cảm rằng đêm nay nhất định sẽ có chuyện xảy ra. An Du vốn là người mềm lòng và thiện lương, cậu ấy tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn một lính gác có liên kết với mình rơi vào con đường diệt vong.

Nhưng hiện tại, nhìn kẻ cơ hội chủ nghĩa trước mặt, Hải Ân Hi Tư chỉ cảm thấy chán ghét.

Hắn trừng mắt nhìn Khương Trầm một cái. Từ ngày gã này nói chuyện ở viện nghiên cứu, hắn đã sớm nhận ra—tên này nhất định sẽ tìm mọi cách để trèo lên cao, kể cả việc lợi dụng lòng tốt của An Du.

"Ta sẽ luôn để mắt đến anh. Đừng mong có cơ hội làm tổn thương cậu ấy. Tốt nhất đừng để ta phát hiện ra anh có ý đồ khác."

Khương Trầm hừ lạnh, giọng điệu châm chọc đáp trả:

"Chuyện đó không cần anh bận tâm."

Rồi hắn cố ý kéo dài giọng đầy mỉa mai:

"Nguyên soái, thay vì lo chuyện bao đồng, anh nên suy nghĩ xem làm cách nào để kiềm chế cơn chiếm hữu quá mức của mình đi. Dù sao thì từ giờ trở đi, An Du cũng không còn là người dẫn đường chỉ dành riêng cho anh nữa."

Hải Ân Hi Tư đen mặt rời đi.

Khương Trầm nhìn theo bóng lưng hắn, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.

Thế nhưng, khi quay về phòng, vừa thấy An Du đang rúc vào chăn cuộn tròn thành một khối, sự lạnh lùng trong mắt hắn bỗng chốc tan biến.

Hắn nhẹ nhàng chui vào ổ chăn, ôm lấy An Du. Bị động tĩnh làm tỉnh giấc, An Du mơ màng quay đầu, giọng nói vẫn còn lẫn chút ngái ngủ:

"Sao vậy?"

Khương Trầm không trả lời, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên lưng cậu, vỗ về cậu chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro