Chương 95: Ăn miếng trả miếng
Edit #Salim
Beta #Kumoe
Yayy, chúng tớ bắt đầu edit từ đây nè
______"
Cam Cẩn Thần sửng sốt, đột nhiên nhận ra lời nói của mình có chút nặng nề, vội vàng sửa lại: " Tôi không phải nói cậu...."
Cam Cẩn Thần nói, lại tự giễu một chút, lời nói bây giờ thật vô dụng, huống hồ hiện tại hai người giống như minh tinh làm người khác chú ý, chính cậu vừa kích động không ngừng, bây giờ lại đi tìm Cảnh Vân Chiêu thật không nên.
" Cậu định xử lý thế nào?" Cam Cẩn Thần chỉ thấy trong miệng chua xót, cũng không thật sự tin tưởng Cảnh Vân Chiêu.
Nếu cô thật sự có thể xử lí tốt lời đồn, cũng không đến mức thanh danh kém như vậy phải không?
" Cậu cứ chờ xem kết quả là được." Cảnh Vân Chiêu lời ít ý nhiều, nói nhanh qua loa làm người ta mù mờ không rõ, bất quá Cam Cẩn Thần thấy rõ ánh mắt cô trong trẻo kiên định, trong lòng an tâm một chút, đành phải gật gật đầu.
Trước khi đi còn định an ủi Cảnh Vân Chiêu hai câu, nhưng nhìn thấy gương mặt không có chút biểu tình dư thừa của cô, lời nói trong nháy mắt nghẹn trở về, không nói nên lời.
Sao trên thế giới lại có người kì quái như vậy? Rõ ràng thời điểm đối mặt với Tô Sở Cảnh Vân Chiêu rất ôn hòa, chẳng lẽ là chán ghét cậu?
" Thế nào? Tiểu tử kia nói gì?" Cam Cẩn Thần vừa đi, Tiêu Hải Thanh liền kề vai sát cánh hỏi.
Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu có chút âm trầm: " Hải Thanh, tớ muốn một vài người."
Tiêu Hải Thanh nhìn thái độ nghiêm túc của Cảnh Vân Chiêu, lông mày tức khắc nhíu lại: " Cậu nói, tớ ở bên ngoài không ít bạn bè, cậu muốn loại gì?"
Cảnh Vân Chiêu mở miệng nói cô muốn người, trừ mấy tên côn đồ kia không còn ai khác.
Tiêu Hải Thanh không tính là thiên kim tiểu thư, gia cảnh tuy rằng không tồi, nhưng mẹ qua đời chưa tới ba năm bố đã cưới vợ mới, dựa vào người phụ nữ kia tích góp một chút gia nghiệp, hiện tại đúng lúc sự nghiệp đang thăng hoa nhất, chắc chắn không rảnh mà quản cô. Mẹ kế cô đối với cô cũng không hẳn là nghiêm khắc, nhưng lại nuôi thả, cho đủ tiền nhưng không chào đón cô về nhà bao giờ, cô ở bên ngoài quen không ít bạn bè, nhưng bạn bè hơn một nửa là kiểu làm cho người khác có cảm giác sỉ nhục, cho nên những việc đó, cô chưa bao giờ cùng Cảnh Vân Chiêu nói qua.
Bất quá tuy rằng cô chưa nói tới, nhưng trong lòng Cảnh Vân Chiêu luôn rõ ràng.
Không chỉ mỗi cô, tất cả các bạn học khác đều biết Tiêu Hải Thanh không dễ chọc, chỉ là không dám nói lời bậy bạ bàn tán thôi.
Nếu cô muốn làm, sẽ không bao giờ để người bên cạnh của mình lưu lại nhược điểm bất lợi.
Âm thanh Cảnh Vân Chiêu rất nhỏ, Tiêu Hải Thanh hiểu ý gật đầu: " Tớ có người thích hợp, tên là Hoa Tặc, tuy tham lam nhưng cũng tương đối có đạo nghĩa, đồng ý làm việc khẳng định sẽ làm, có thể tín nhiệm, bất quá người này làm việc hơi mạnh tay, nói trắng ra là, rất tàn nhẫn, chỉ cần cho đủ tiền, việc gì cũng dám làm, nhưng nếu là làm việc lớn, hắn ta nhất định cũng sẽ phái người điều tra thân phận cậu."
Nói trắng ra là, tốt nhất cũng không cần quá máu me.
Cảnh Vân Chiêu căn bản không nghĩ sẽ làm chuyện này quá to, rốt cuộc kiếp trước cô đã từng ngồi tù, biết rõ tư vị này, trước mắt chính mình chưa có thực lực, cô sẽ không vì việc nhỏ này tự làm mình rơi vào gió hiểm.
Cô chỉ muốn gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Kiều Hồng Diệp làm cô thân bại danh liệt, cô liền muốn cho Kiều Hồng Diệp chậm rãi cảm thụ một chút cảm giác chịu đựng những lời đồn đại vớ vẩn của cô kiếp trước, đem thứ mà cô ta quan tâm nhất lấy đi.
Thanh danh.
Cảnh Vân Chiêu quyết định, Tiêu Hải Thanh liền lấy điện thoại gọi.
Đêm đó, Cảnh Vân Chiêu mua một cái sim rác, gọi điện, lúc sau truyền đến giọng nam khàn khàn.
" Xin chào, Hoa Tặc phải không? Tôi có việc, nhận hay không?"
Thanh âm Cảnh Vân Chiêu vốn mang theo một chút từ tính, không phải rất sắc nhọn, khi cố gắng đè ép thanh âm, nghe tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không phân rõ nam nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro