Chương 5
"Cho nên con phải nói rõ với mẹ, con còn chưa tính toán tới chuyện kết hôn đâu."
Tôi lặp lại mấy câu đã nói qua không biết bao nhiêu lần. Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh nôn nóng.
"Nhưng mà Yeon Woo à, con đã trưởng thành rồi, chung quy cũng phải kết giao với ai đó thì mẹ mới có thể yên tâm được."
"Cơ mà con đã nói..."
Vì để khống chế cảm xúc, tôi hít sâu một hơi.
"Con hiện tại còn chưa nghĩ tới điều đó."
"Cho dù chưa nghĩ tới thì cũng phải tìm ai đó mà thử kết giao xem nào, đương nhiên là không thể vừa gặp đã kết hôn được. Nhưng mặc kệ là cùng ai thì cũng đều phải thử đi."
"Tóm lại con cứ cố gắng một chút."
Ngay trước khi tôi định nói, mẹ lại vội vàng chen vào:
"Nếu con không biến thành Omega thì mẹ sẽ phải lo lắng như thế sao? Nếu con vẫn luôn làm Beta thì tốt rồi, còn không thì biến thành Alpha đi. Như vậy sẽ có rất nhiều cô gái thích con, lại còn lớn lên đẹp trai như này, vậy mà..."
"Mẹ!"
Tôi rốt cuộc không nhịn được phiền toái, đánh gãy lời bà nói.
"Mẹ nói xong rồi chứ, bây giờ còn đi nói mấy thứ này thì được cái nước non gì? Con hiện tại cũng không có ý định làm mấy việc kia. Diện mạo gì đó mà mẹ nói đều không liên quan, làm gì có con cái nào trong mắt cha mẹ mà không xinh đẹp đâu? Trên thế giới có nhiều trai xinh gái đẹp như vậy. Hơn nữa Alpha và Omega bình thường lớn lên đều rất đẹp, con chắc chắn là loại tầm thường nhất trong đám ấy."
Mẹ đối với lời đáp nóng nảy của tôi thì á khẩu không trả lời được, tôi thanh thanh giọng tiếp tục nói:
"Hơn nữa con cũng không nhất định phải kết hôn với Alpha, Beta cũng có thể mà, cũng có con gái thích Omega."
"Nhưng mà cùng con gái kết hôn thì không thể sinh con được."
Mẹ gấp không chờ nổi mà tiếp lời nói:
"Kết hôn đương nhiên phải có con rồi, đã thế thì phải tìm Alpha, Alpha nữ khó tìm tới mức nào không phải con không biết. Nếu là cùng Beta nữ, Omega nữ kết hôn thì lại không sinh con được. Muốn tìm một Beta nam thích hợp cũng không dễ dàng đâu nhé. Thử tưởng tượng con muốn kết hôn với đàn ông đi, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao? Nếu mà Yeon Hee hay Yeon Ju biến thành Omega thì đã tốt rồi, vì sao lại cứ cố tình là con cơ chứ..."
Giọng nói của bà còn không lệch lấy một nhịp, chợt một thanh âm khác vọng vào.
"Anh ơi, gần đây đều ổn cả chứ? Không có chuyện gì đâu phải không? Có cần gì không? Muốn em gửi đồ ăn vặt qua cho không?"
Một tràng "liên hoàn pháo" câu hỏi đặt ra làm tôi thả lỏng hơn hẳn, tôi lơ đãng mà cười hỏi:
"Không sao hết, em đó, có muốn cái gì không nào?"
"Em đương nhiên là có rồi! Mau xem thử danh sách cần mua trên Amazon của em đi!"
Em gái da mặt dày ríu rít đề ra một đống yêu cầu. Tôi đành đáp ứng, lại hỏi han Yeon Hee mấy chuyện. Con bé sảng khoái mà trả lời, sau đó kết thúc cuộc gọi.
"Vâng, em biết rồi. Anh cũng thật là vất vả mà, cố lên nha! Để kiếm được nhiều tiền lương như thế hẳn là mệt mỏi lắm. Phải chú ý nghỉ ngơi đó, em cúp máy đây, bái bai!"
"Này Yeon Hee, con mau đưa điện thoại lại cho mẹ ngay!"
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vội vàng của mẹ, nhưng điện thoại đã bị cúp. Đến tận lúc đó, tôi mới có cơ hội hít lấy một hơi thật sâu.
Vào lần đầu nói thẳng cho mẹ rằng tôi bị biến thành Omega, mẹ sợ tới mức không thốt nên lời. Tôi đã lo là bà sẽ ngất xỉu, nhưng may mắn lại không xảy ra điều này. Bà ngồi ở trên ghế mà không đứng dậy nổi, dáng vẻ thở phì phò tựa như sắp ngất đi vậy.
Bố cũng khiếp sợ đến câm nín. Nhưng cảm ơn trời đất, em gái lớn của tôi, cũng chính là Yeon Hee, đã sớm tỉnh táo lại để xử lý tình huống.
"Anh nếu tới kỳ phát tình thì phải làm sao đây? Các bạn em uống thuốc xong là trốn tiệt trong nhà không dám bước chân ra khỏi cửa, anh cũng phải như vậy à?"
"... Không khác lắm." Tôi miễn cưỡng trả lời nó vấn đề này.
"Thì ra là thế." Con bé nói sang chuyện khác:
"Dù sao anh vẫn sống tiếp ở Mỹ phải không? Cũng không phải là cái gì ghê gớm nhỉ? Thuốc men, quản lý gì đó bên Mỹ chắc là làm càng tốt hơn chứ."
"Cũng không hoàn toàn là như vậy..."
Lúc ấy em gái út còn bé tẹo, không biết chúng tôi đang nói cái gì, chỉ biết ôm cổ tôi làm nũng, phát ra tiếng cười khanh khách. Mẹ của tôi cùng với bố bởi vì tôi là con trai duy nhất, lần đó không tránh được phải chịu đả kích. Tôi cũng phải tạm nghỉ học một năm, ngồi ngốc trong nhà đến tận khi thể chất hoàn toàn ổn định.
Việc này đối với tôi mà nói thật sự là một loại tra tấn tinh thần. Không khí trong nhà lúc nào cũng nặng nề, bố mẹ sẽ thường xuyên lảng tránh ánh mắt của tôi hoặc là thở ngắn than dài. Tuy rằng có thể nhận được sự an ủi từ chỗ hai đứa em gái, nhưng tôi vẫn rất khó thích ứng được với những biến hóa của thân thể. Nhờ thói quen uống thuốc cùng với tự mình điều tiết lại, rốt cuộc tới lúc trở lại trường học, tôi mới cảm thấy an tâm.
Nhưng chuyện này vẫn còn chưa kết thúc. Từ đó về sau, mẹ cứ khăng khăng ép tôi kết hôn. Mới đầu chỉ là hỏi một chút xung quanh xem có người nào thích hợp hay không, về sau thì
thái độ càng ngày càng cường ngạnh, đến bây giờ đã thành cực kỳ trắng trợn luôn rồi. Tôi luôn trả lời rất kiên quyết, nhưng tôi cũng không biết là mình còn có thể chống đỡ được tới khi nào nữa đây.
Mọi người hẳn là đều bị giục kết hôn như vậy nhỉ.
Tôi chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng lắc đầu gạt suy nghĩ kia sang một bên. Mở tủ lạnh ra, bên trong hoàn toàn trống không. Đây là điều đương nhiên, bởi vì mấy bữa nay tôi đều ngồi ngốc ở trong nhà không có đi ra ngoài.
Tôi ngơ ngác mà ngồi ở trước cái tủ lạnh đang mở, nhưng làm như vậy cũng sẽ không khiến cho mọi thứ thay đổi được. Hôm nay cứ tạm thời đun lại thức ăn của ngày hôm trước ăn luôn đi, ngày mai đi ra ngoài sau cũng được.
Lại tìm được một cái cớ để không phải bước chân ra khỏi cửa.
"Haizzz."
Tôi cúi đầu thở dài, thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Dù sao vẫn phải đi ra ngoài mua đồ, tôi đâu thể trốn trong nhà cả đời được.
Tôi quyết định lấy hết can đảm đi ra ngoài xem thử. Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, tôi chỉ cần nhấc một bước ra ngoài là được, nhưng một bước kia lại quá khó khăn. Nếu vẫn cứ ru rú trong nhà như vậy, thì tôi nghĩ cũng đừng nghĩ là có thể đi ra ngoài được. Như là muốn cố gắng ra khỏi cửa, tôi đành quyết tâm di chuyển cơ thể.
Ước chừng phải chuẩn bị tới hơn một tiếng, tôi cuối cùng cũng đứng được ở cửa. Uống đủ thuốc ức chế pheromone, lại còn mang theo mấy viên ở trong túi, trừ khi có tình huống đặc thù gì đó, tôi có thể trực tiếp lấy ra uống ngay. Vì để phòng ngừa, tôi thậm chí còn mang theo kéo và còi báo động, lúc này mới có thể tự tin được chút ít. Nếu mà mua được súng nữa thì càng tốt, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, tôi hiện tại chỉ có thể làm được đến mức này thôi.
Sau vài lần thất bại thảm hại, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra. Ngoài cửa mặt trời đang ngả về tây, sắp sửa lặn xuống tới nơi rồi.
*
* (Chỉ đọc trên wt chính chủ minkan, Truyenwiki và các web khác là web ăn cắp.)
Đã một tuần rời khỏi công ty. Tôi ngồi trên ghế lái, vừa chờ đợi đèn tín hiệu chuyển màu, vừa vô thức vỗ nhẹ vô lăng. Tôi lặng lẽ hạ tầm mắt xuống, xác nhận lại cửa xe đã khóa kỹ.
Đừng có làm mấy loại việc ngu ngốc này nữa, hết thảy đều đã kết thúc cả rồi.
Tôi chợt nghĩ tới có nên đi nhận tư vấn của bác sĩ tâm lý một chút hay không, nhưng rất nhanh đã từ bỏ, qua một thời gian nữa hẳn là sẽ tốt lên thôi. Hiện tại phải thương lượng ra sao với tình trạng thất nghiệp mới là quan trọng nhất, còn phải chuẩn bị đối sách cho tháng tới nữa. Vay mượn, tiền sinh hoạt, tiền gửi về nhà cùng với sổ tiết kiệm tiền hiện tại đang có, khi tôi còn đang đau đầu muốn rồ lên thì đèn tín hiệu cũng chuyển màu.
Vào buổi tối tuyên bố từ chức kia, nếu không có đồng nghiệp trong công ty trợ giúp, tôi cũng không biết mình có thể thuận lợi về đến nhà hay không. Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Vào phòng xong, tôi chốt khóa lại ngay, lấy ghế ra chặn ở cửa, uống thuốc ngủ rồi vội vội vàng vàng đi đánh một giấc, đến tận buổi tối mới tỉnh lại. Làm tạm chút đồ ăn cho đỡ đói, sau đó lại ngủ tiếp.
Cứ như vậy mà qua một cái cuối tuần, cứ như thể đang ngủ đông vậy và rồi tự nhiên lại dậy sớm hơn so với ngày thường. Tuy rằng để đi làm thì cũng không cần tốn thời gian quá lâu, nhưng ra khỏi cửa lại là một vấn đề lớn.
Tôi đứng ở trước cửa do dự rất nhiều lần mới mở được cửa ra. Tuy rằng rất muốn gọi một chiếc taxi, nhưng tôi không tự tin mình có thể chen chúc trong một không gian cùng những người khác. Nếu tài xế là Alpha thì phải làm sao đây? Rơi vào đường cùng, tôi đành ngồi trên ghế lái. Dù đã xác nhận tới mấy lần rằng cửa xe đã khóa, nhưng tôi vẫn gặp áp lực rất lớn trên đường đến công ty.
Bốn phía đều trống trải, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo sợ như thể đang bị lột trần. Thật vất vả mới đến nơi, cho dù tôi đã bật điều hòa ở mức tối đa, nhưng cả người vẫn cứ ướt đẫm mồ hôi.
"Chào buổi sáng, Yeon Woo."
Khi Emma tới, cô nàng tràn đầy sức sống mà chào hỏi tôi. Nhìn thấy tôi đang sắp xếp lại chỗ ngồi, cô nàng kinh ngạc mà lắc lắc đầu.
"Anh đang làm gì thế? Định đổi văn phòng sao?"
Tôi như mọi khi rập khuôn trả lời:
"Anh từ chức rồi, đang định dọn dẹp sạch sẽ hết chỗ này."
"Từ chức á?"
Một nhân viên khác đi theo sau Emma hét lên. Tôi vẫn lạnh mặt tiếp tục thu dọn đồ đạc. Tất cả mọi thứ trong văn phòng của tôi, nơi nối liền với văn phòng của giám đốc đã được sắp xếp ổn thỏa và bây giờ chỉ còn lại mỗi phòng thư ký thôi.
Vì tôi không thường xuyên ở văn phòng nên chẳng có gì để mang đi. Tôi vứt hết những thứ vô dụng và đặt nửa còn lại lên bàn, nhìn các đồng nghiệp rồi nói:
"Nếu cần gì thì lấy đi, không thì tôi sẽ quăng đi hết đấy."
Không chỉ Emma, các nhân viên khác đều hoảng sợ nhìn tôi, không biết phải làm sao. Một thư ký khác tình cờ bước vào trong bầu không khí nghẹt thở và đóng cửa lại. Tôi vờ như không để ý đến cô ấy, nói tiếp:
"Emma này, sau khi anh đi, bởi vì em là tổ trưởng cho nên những việc liên quan sẽ chuyển giao sang cho em. Về sau phòng nối liền với văn phòng giám đốc kia sẽ là của em. Đem hết đồ đạc dọn đến chỗ đó là được, cần cái gì thì cứ mua thoải mái đi, anh sẽ trả tiền cho. Đại khái thì các hạng mục công việc em cũng đều biết rõ rồi, anh sẽ chỉ nói cho em những việc cấp thiết thôi."
"Yeon Woo à, sao tự dưng lại..."
"Đây là lịch trình một tháng kể từ hôm nay trở đi của ngài Pittman. Nó đã được phân loại theo màu sắc và có thể điều chỉnh sau khi tham khảo ý kiến của ngài ấy. Nếu ngài Pittman yêu cầu chỉnh lại mấy cái đã niêm yết thì chỉ cần điều chỉnh nhãn có màu tương ứng và đến phê chuẩn là được. Đây là lịch trình của cả năm. Nó đã được đánh dấu rồi, lịch trình về sau sẽ tiếp tục được bổ sung thêm. Hiện tại chúng ta cứ bàn giao lại một phần đi..."
Đứng bên cạnh tôi đang nói như súng bắn liên thanh và liên tục lật xem các tài liệu, Emma hốt hoảng vội ghi chép những gì tôi đã nói một cách bận rộn.
Dựa trên hoàn cảnh đặc biệt của các phòng ban khác nhau và kế hoạch hàng tháng trong tương lai, tôi đã giải thích ngắn gọn và nhanh chóng về chúng. Ở cuối mỗi phần, tôi đều hỏi: "Có vấn đề gì không?" "Có chỗ nào còn chưa rõ không?" Bảo đảm rằng tôi không có quên xác nhận lại.
Khi tôi nói xong và lật ra tập tài liệu cuối cùng, Emma ngơ ngác nhìn tôi.
"... Kết thúc rồi sao?"
"Đúng vậy. Nếu nhớ không nổi hoặc là còn có cái gì chưa rõ thì cứ gọi điện thoại cho anh là được, anh sẽ lập tức nói cho em ngay."
Sau khi tổng kết một cách ngắn gọn xong, tôi xách Va-li của mình lên.
"Trong khoảng thời gian này cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người luôn đạt được những điều tốt đẹp nhất."
"Anh đã nói qua với ngài Pittman chưa?"
Giọng một nhân viên khác chậm rãi vang lên, vẻ mặt sốt sắng của cô ấy rõ ràng là đang cố khuyên can tôi. Tôi thản nhiên trả lời:
"Tôi đã nói qua vào cuối tuần trước rồi, ngài Pittman cũng đã biết."
Bọn họ bối rối nhìn tôi. Tôi nở một nụ cười gượng gạo xen lẫn bất an.
"Thực sự xin lỗi, bởi vì đột nhiên lại có chuyện. Trong khoảng thời gian này đã làm phiền mọi người rồi."
"Thật, thật sự muốn từ chức sao, Yeon Woo? Không có khả năng quay lại sao?"
Emma kéo tôi lại. Tôi đang muốn đi ra ngoài, chỉ đành quay đầu nhìn và nở một nụ cười nhợt nhạt.
"Nếu ngài Pittman nguyện ý cho anh 5% cổ phần của công ty giải trí P, anh sẽ suy xét."
Đây giống như một lời tuyên bố sẽ không bao giờ trở lại vậy, mọi người không còn gì để nói, chỉ biết hai mặt nhìn nhau. Tôi mỉm cười, sau đó mở cửa.
"Em, Yeon Woo à, ít nhất thì buổi sáng hôm nay..." Emma gọi với khi tôi vừa đang định đi ra hành lang.
Nhìn cô nàng mang theo vẻ mặt lo sợ, tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Từ giờ trở đi, đây là việc mà Emma nên làm."
Tôi xoay người, Emma không còn gọi tôi lại nữa.
Tất nhiên, cho dù không xác nhận, tôi vẫn có thể biết rõ ràng cô nàng đã luống cuống như thế nào khi đứng đó. Mặc dù hoảng sợ trước tình huống đột ngột, Emma vẫn là người có tầm nhìn. Bất cứ khi nào tôi rời đi, cô ấy luôn đại diện cho vị trí của tôi. Ngay cả khi một ngày nào đó tôi nghỉ việc, cô ấy sẽ sớm trở thành người kế nhiệm của tôi mà thôi.
Thư đề cử nên để ai viết đây.
Khi tôi trở lại, tâm tình của tôi so với khi đi làm thả lỏng hơn chút ít. Tất nhiên là vào nhà rồi, tôi sẽ khóa trái cửa không chút do dự, rồi dùng ghế chặn lại.
*
*
Đó đã là chuyện của một tuần trước. Kể từ đó, tôi vẫn cứ ăn chơi nhảy múa ở nhà suốt. Hai ngày nay, các cuộc điện thoại của Emma xuất hiện liên tục, nhưng mà tần suất cũng ngày càng giảm. Dù cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng thực tế vốn là vậy.
Dù ai vắng mặt cũng sẽ có người thay thế ngay lập tức.
Ý tưởng rằng không có tôi thì không thể là nguy hiểm và vô dụng nhất.
Đã đến lúc phải vực dậy tinh thần rồi.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Khi vào cua và lái xe lên bãi đậu, tôi chợt nghĩ.
Cũng nên bắt đầu tìm việc vào ngày mai thôi.
* * *
Sau khi vội vàng mua đồ ăn trong một siêu thị lớn và cất đồ đạc vào cốp sau, điện thoại di động của tôi đột nhiên rung lên. Tôi giật nảy. Lấy ra để xem thử, nó là một số lạ. Tôi do dự một lúc, nhưng vẫn nhấn nút nghe.
"Xin chào..."
Vừa dứt lời, đầu bên kia truyền đến một trận gào thét chói tai.
"Này, cái loại chó chết kia! Đây là chuyện gì thế hả?"
Giọng nữ cao bất cần đời đâm vào màng nhĩ của tôi. Tôi vô thức lấy điện thoại ra khỏi tai, sau đó che lỗ tai đang đau nhức của mình.
"... Cô là ai?"
Tôi cau mày, đưa điện thoại ra xa một lúc rồi tiếp tục nói. Giọng nói sắc nhọn của cô nàng lại vang lên.
"Đồ khốn nạn, sao cậu lại có thể như vậy? Cậu cho rằng tôi là ai? Tôi vì được hưởng đãi ngộ như thế mà phải..."
Đừng nói là trả lời, người phụ nữ đối diện đã tự quyết theo ý mình rồi, thật khiến tôi muốn cắt đứt cuộc gọi luôn mà. Điều khó chịu nhất là tiếng hét chói tai của cô ta. Nhưng ngay lúc định bấm nút gác máy, tôi chợt nhớ ra thân phận của cô nàng.
"Kate? Elisa?"
Sau một hồi im lặng, cô nàng lập tức gào vào mặt tôi.
"Ồ, nhận ra rồi cơ đấy? Đúng là đồ đần."
Nếu cô ta mà có ở trước mặt, tôi thực sự muốn tẩn cho cô ta một trận. Tất nhiên là tôi chỉ nghĩ vậy thôi, cho dù cô nàng có đứng đó, tôi cũng sẽ không chạm vào cô ta dù chỉ một ngón tay. Trong thực tế, tất cả những gì tôi có thể làm là thở dài. Tôi lặng lẽ đợi cô ta bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp.
Tôi lấy điện thoại trên tai bỏ vào xe, thoáng chốc quên đi nỗi sợ hãi. Sau đó, giọng cô nàng cuối cùng cũng yếu đi một chút.
"Cô Elisa."
"Làm sao?"
Tôi không bỏ lỡ cơ hội này để gọi tên cô nàng, nàng ngay lập tức khiêu khích lại. Tôi ngồi vào ghế lái, khóa chặt cửa rồi nói với giọng chậm rãi và điềm tĩnh hơn bình thường:
"Bình tĩnh lại đã, nghe tôi nói. Vì sao cô lại đột nhiên gọi cho tôi? Cô cứ phải nói rõ ràng ra. Kích động như thế thì có giải quyết được gì không?"
Sau câu trả lời rập khuôn, tôi mới chợt nhớ ra mình đã từ chức. Chưa kịp sửa lời, cô ta đã lại tranh nói trước:
"Tại sao lại thế này? Vì sao Keith có thể hẹn hò với loại đàn bà kia chứ? Sau khi quăng tôi đi rồi, thì lại cùng với cái loại đĩ điếm chết trôi kia ở bên nhau à?"
Có vẻ đã bị lộ ra rồi. Mỗi khi đi làm, tôi thường hay xem tin tức hoặc đọc báo buổi sáng. Nhưng gần đây, hầu như ngày nào tôi cũng nằm trên giường, nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi bình tĩnh trả lời:
"Theo như tôi biết, mối quan hệ với cô Elisa đã hoàn toàn kết thúc, không phải cô đã ký tên lên hợp đồng rồi sao? Tôi sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của ngài Pittman cho cô đâu."
"Đó là những gì đã xảy ra trước khi anh ấy và Abigail ở cùng nhau! Tại sao lại là cô ta? Cậu nói xem, tôi thua kém cô ta ở chỗ nào cơ chứ?!"
Cảm xúc của cô nàng thực sự quá kích động, tôi đột nhiên trở nên tò mò.
Có phải Elisa là vì lòng tự trọng của mình bị tổn thương? Hay là do cô nàng vẫn không quên được tình cũ với Keith?
Không cần biết đó là gì, nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
"Cô Elisa."
Trong khoảnh khắc nàng ta còn đang lấy hơi, tôi mở miệng nói:
"Tuy rằng tôi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng tôi không thể giúp gì được cô. Tôi đã từ chức rồi."
"Không thể giúp gì được sao? Cái gì vậy trời?" Cô nàng đột nhiên dừng lại.
"Cậu nói cậu từ chức rồi à? Thật sao?!"
"Đúng vậy, đã một tuần rồi."
Tôi cứ bình thản trả lời làm cho cô nàng phát hoảng.
"Như vậy... Tôi nên làm gì đây? Phải liên hệ với ai bây giờ?"
Giọng điệu của cô ta bỗng trở nên dè dặt. Đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Cứ gọi cho bên công ty đi, vẫn còn nhân viên khác ở đấy."
Tôi chỉ có thể trả lời bằng đó thôi. Tôi không thể tùy ý nói cho cô nàng biết phương thức liên hệ với Emma được.
Tôi cảm nhận được cô ta rất xấu hổ, sau đó vội cúp điện thoại. Trước khi cúp máy, nàng ta còn nói với tôi "Thực sự xin lỗi". Tôi cảm thấy lo lắng và không có thời gian để chần chừ nữa. Tôi tìm được số điện thoại của Emma, sau đó gọi điện ngay cho cô ấy.
"Emma?"
"Ôi, Yeon Woo. Làm sao thế, anh dạo này có khỏe không?" Cô ấy vui vẻ hỏi tôi.
Nhưng hiện tại không phải lúc để ân cần chào hỏi, tôi vội vàng nói:
"Cô Elisa vừa gọi điện cho anh, dù sao thì, cô ấy có vẻ rất khó chịu với đối tượng hẹn hò mới của ngài Pittman. Không khí rất tệ, em cứ lựa lời mà nói chuyện với cô ấy nhé."
"Hả? Em á?"
Tôi đối với sự im lặng của cô nàng mà kiên quyết nói:
"Đây cũng là việc mà Emma nên làm, dù sao về sau sẽ còn xảy ra mấy chuyện như vậy nữa, sự việc lần em chịu khó một chút nhé."
Emma chán nản trả lời: "Đúng thật."
Tuy rằng tôi rất đồng tình với cô ấy, nhưng dù có thương thì cũng không giúp được gì. Nếu tôi không từ chức, chuyện này sẽ lại phải tới tay tôi thôi. Nghĩ vậy thì việc từ bỏ tiền lương kếch xù cũng không đáng tiếc cho lắm.
"Cảm ơn anh đã gọi báo cho em trước nhé, Yeon Woo."
Sau khi động viên cô ấy, tôi cúp điện thoại.
Khi tôi về nhà, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Cuối cùng tôi cũng thực sự có cảm giác mình đã từ chức, tìm một công việc mới và quên đi những ký ức của ngày hôm đó.
Thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.
Tôi vừa tự hỏi, vừa sắp xếp tủ lạnh, sau đó chỉ đơn giản là làm mì Ý để ăn. Dù lâu rồi tôi không xem TV nhưng chẳng có gì đáng xem hết. Đổi lại, tôi xem một số bộ sitcom và tiểu phẩm nhàm chán để tiêu tốn thời gian. Không lâu sau, tôi lên giường đi ngủ.
*
*
Ding dong, ding dong.
Nghe thấy tiếng chuông ồn ào, tôi lập tức mở mắt, nhưng phải mất một lúc để hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nằm ngẩn người một hồi, chớp chớp mắt. Trong lúc đó, tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên.
"Ai, ai thế?"
Giọng tôi bất giác run lên. Nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn nửa đêm rồi. Không ai lại đến vào lúc này cả. Nỗi sợ hãi vô hình cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Tôi đứng giữa phòng khách trong tình trạng khó xử, nhưng một giọng nói bất ngờ vang lên từ cửa.
"Mở cửa, là tôi."
Đây là giọng nói của Keith. Tôi sợ tới mức mở to hai mắt. Không thể nào, quá hoang đường. Vì sao Keith lại xuất hiện ở chỗ này? Hẳn là tôi nghe lầm đi. Tôi bán tín bán nghi đứng sững lại, khi đang chờ đợi câu trả lời anh lại mở miệng.
"Mở ra ngay, trước khi tôi dỡ cái cửa này xuống."
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi kiểu này đúng là của Keith Knight Pittman rồi. Dù vậy, điều này vẫn khiến tôi không thể tin được. Tôi cứ đứng ngây ra. Im lặng được một lúc, anh đột nhiên đạp cửa muốn xông vào.
"Rầm, rầm!"
Tôi sửng sốt vì tiếng động dữ dội kia. Nhưng đây không phải là lúc bàng hoàng, Keith thực sự đang đạp cửa đó. Tiếng đạp cửa chói tai khiến người ta có cảm giác như cửa sắp sập xuống đến nơi vậy. Đây không phải là lo lắng vô cớ đâu, khi tôi thấy ba chốt khóa trên cửa bị đạp lỏng, tôi vội hét lên.
"Chờ một chút! Chờ một chút đã! Tôi mở cửa mà! Mở cửa ngay đây!"
Tôi rối rít nói đi nói lại và mở khóa một cách hoảng loạn. Trong khi đó, Keith vẫn tiếp tục đạp tung cửa.
Thật vất vả mới mở được cửa, lại đúng lúc Keith đang cong đôi chân dài của mình và chuẩn bị đạp đổ nó. Anh nhìn xuống khuôn mặt cứng đờ của tôi, rồi hạ chân xuống. Những người khác ở cùng tầng mở cửa ra hóng hớt, tôi thật sự xấu hổ và phải vội vàng lui vào trong.
"Gì đây? Cái này."
Keith nhìn chiếc ghế chặn trước cửa, cau mày giận dữ. Tôi vội vàng nhấc ghế chạy vào phòng khách. Lúc này, Keith từ phía trước đi vào nhà tôi, còn tôi nhanh chóng chốt ổ khóa ở huyền quan phía sau anh lại.
Ngay lúc tôi xoay người, hơi thở của tôi chợt như đông cứng lại. Khi tôi nhìn thấy Keith đứng giữa phòng khách nhỏ của mình, tôi đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình bị chặn lại - đây là khả năng độc nhất của anh ấy.
Tôi thở hổn hển cầm ghế bảo anh ngồi xuống.
"Mời ngồi."
Anh nhìn chằm chằm vào phòng bếp, rồi đứng ở đó ngắm nghía xung quanh nhà một lượt.
"Nhà cậu cũng chỉ có mấy thứ này thôi à?"
Đột nhiên nói cái gì không biết nữa. Tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh một cái. Keith lại cau mày hỏi:
"Nơi này chắc là huyền quan rồi, thế phòng khách ở đâu?"
Tôi không còn lời nào để nói, không biết nên đáp lại anh kiểu gì.
"... Chỗ vừa rồi tiến vào chính là huyền quan, còn nơi này là phòng khách."
Keith ngoảnh mặt đi rồi lại từ từ nhìn quanh phòng. Ngay cả khi anh không di chuyển một bước, tôi cũng vô cùng xấu hổ với kích thước của cả ngôi nhà. Khi ánh mắt của Keith quay trở lại khuôn mặt tôi, nếp nhăn giữa hai lông mày của anh ấy đã hằn sâu hơn.
"Sao cậu lại ở trong nhà kho thế này?"
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, thiếu chút nữa tôi đã định xin lỗi anh. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra rằng mình đã xin nghỉ việc ở cái công ty chết tiệt đó rồi cơ mà.
"Tôi trả tiền thuê nhà hàng tháng ở đây bằng tiền lương của ngài Pittman đã là hết sức có thể rồi."
Tôi nói một cách bình tĩnh, Keith khẽ nhướng mày. Lòng tôi chợt thấy lo sợ. Làm thư ký của người đàn ông này, tôi chưa bao giờ dám bật lại. Mặc dù trong lòng rất hả hê, nhưng làm điều không quen thuộc này khiến tôi cảm thấy có hơi lo lắng.
May mắn thay, Keith không nói gì thêm mà chỉ ngồi lên ghế sofa theo chỉ dẫn của tôi. Điều duy nhất an ủi tôi chính là lần trước đã quyết tâm mua được một cái ghế sofa tốt.
Tôi hơi do dự và quyết định đứng đó luôn. May là Keith đã không yêu cầu tôi phải ngồi xuống. Anh vùi mặt vào hai tay thở dài.
"Là cậu sao?"
"Gì cơ?"
Đối mặt với câu hỏi đột ngột này, tôi không tự chủ được mà hỏi lại một lần. Anh lại nói tiếp:
"Tôi hỏi có phải là cậu không, người đã gọi điện với Elisa đó."
Trong nháy mắt kia tôi rất muốn nói dối, nhưng nếu làm như vậy, nhân viên không phải thư ký trong văn phòng nhất định sẽ gặp rắc rối. Dù sao tôi cũng đã từ chức rồi.
"Đúng vậy."
Tôi lấy hết can đảm thú nhận, nhưng anh ấy không nói gì. Nhìn Keith đang cuộn tròn hai tay và vùi mặt vào, tôi chợt muốn vò tung mái tóc bồng bềnh của anh lên. Tôi đứng ngẩn ra một lúc, nhưng cũng không nghe thấy Keith nói gì.
"Lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ cãi nhau tới mức ấy."
Anh có vẻ mệt mỏi, tất nhiên đó chỉ là ảo giác của tôi thôi. Keith uể oải vò tóc, gương mặt ngẩng lên đầy vẻ chán nản. Tóm lại, tôi đã phải mất một thời gian dài để kìm nén cảm xúc của mình, mặc dù muốn hỏi anh ấy chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi vẫn cố kìm lại. Tôi nhìn vào tờ báo, kiềm chế sự tò mò và nói một cách bình tĩnh:
"Tôi thường xuyên thấy các cô gái vì tôi mà đánh nhau."
Keith dừng tay đang vò tóc lại, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Cậu nói phụ nữ thường xuyên vì cậu mà đánh nhau á?"
Giọng điệu khó tin này rõ là vô duyên, nhưng tôi vẫn ngây ngốc gật đầu.
"Đúng vậy. Cực kỳ, cực kỳ thường xuyên luôn."
Tất nhiên tôi không nói với anh ấy rằng đó là hai đứa em gái của mình. Trước phản ứng cau có đầy nghi ngờ của anh, tôi dửng dưng nói thêm:
"Ý tôi là, cũng không phải chỉ có đàn ông đẹp trai giống như ngài Pittman đây mới có thể trải qua loại chuyện này."
Vừa nói xong, Keith thế mà lại bật cười. Tôi đã bị phản ứng bất ngờ này làm cho đơ luôn. Keith thoải mái nói:
"Bề ngoài của cậu cũng không tồi, nhưng tôi không nghĩ tới cậu lại dính phải phiền toái với phụ nữ đấy."
"Vì sao chứ?" Tôi nhịn không được tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi." Keith thẳng thừng mà trả lời, không có một tia do dự.
"Kiểu người nhàm chán như cậu..."
Bản thân anh có vẻ thực sự cho rằng câu này khá hài hước, còn tôi thì rất muốn nói với anh rằng sai bét rồi, nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu và bình tĩnh hỏi:
"Ngài cảm thấy việc này buồn cười lắm sao?"
"Có thể hưởng thụ những thứ mình đáng được huởng không phải rất tốt à?"
Ít nhất tôi không có phủ nhận mình đẹp, tôi tự an ủi chính mình. Rồi tiếp tục hỏi anh.
"Ngài Pittman là con một phải không?"
Keith ngẩng đầu lên.
"Thì liên quan gì?"
Anh khéo léo lảng tránh trả lời, nhưng tôi không chú ý. Tôi không cần phải nói với anh ấy rằng làm con trai cả thì phải gánh vác mọi chuyện, bởi vì nó không có ý nghĩa gì cả.
Vì vậy, tôi chỉ biết lắc đầu.
"Không có gì. Nhưng tại sao ngài lại ở đây vào lúc này? Không phải ngài bỏ chạy vì sợ phụ nữ đánh nhau đấy chứ." Tôi cố tình chọc ngoáy.
Keith nheo đôi mắt lại. Lần này tôi không cười nổi nữa, tôi ho khan một tiếng rồi vội vàng nói sang chuyện khác:
"Ngài có muốn uống trà không?"
"Không, không cần."
Tôi nghĩ đến những túi trà rẻ tiền ở nhà, nhưng may Keith đã từ chối. Bây giờ tôi hơi lo lắng.
Keith rốt cuộc mở miệng.
"5% thì không được."
"Cái gì?"
Keith chôn sâu thân thể vào sofa, duỗi cánh tay dài gối lên trên chỗ tựa lưng.
"Không phải cậu nói muốn 5% cổ phần của công ty giải trí P sao? Việc này khá khó đấy. Thử nói điều kiện khác xem."
"..."
"Nghe nói cậu đã bảo thế với Emma."
Tôi nhớ lại những lời hôm đó đã nói. Tôi không ngờ câu nói vu vơ như vậy lại thành thật luôn, tôi chết lặng nhìn anh. Keith đợi tôi trả lời với sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc.
"... Anh là đang kêu tôi trở về sao?"
"Bằng không thì là cái gì?" Keith châm chọc mà hỏi ngược lại.
Tôi thực sự tò mò về chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này, mới khiến anh chịu đưa ra đề nghị như vậy với tôi. Nếu đúng là vậy, tôi sẽ đồng ý. Nhưng tôi không nghĩ rằng người đàn ông này sẽ dễ dàng nói cho tôi lý do như vậy.
Tôi cố gắng kìm nén sự tò mò của mình và giả vờ nói một cách thờ ơ:
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
"Không có khả năng."
"Vì sao?"
"Tôi đã vì cậu mà phá lệ rồi."
Tôi khẽ mị mắt.
"Nếu tôi nói không phải 5% cổ phần vậy tôi sẽ không đồng ý thì sao?"
Keith trầm mặc trong chốc lát, sau đó thở dài. Dáng vẻ anh buồn rầu xoa huyệt thái dương khiến tôi cảm thấy thật xa lạ.
"Hai mươi vạn cổ phiếu."
Thanh âm trầm thấp làm tôi sững lại trong chớp mắt. Anh nâng đôi mắt lên nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhiều hơn thì không được. Nói đi, ngoại trừ cái này ra, cậu còn muốn cái gì?"
Anh.
Lúc đó, tôi cắn chặt môi, khó khăn nuốt lời muốn thốt ra xuống. Suýt chút nữa, suýt nữa thôi tôi đã bị người đàn ông đó bóp chết.
Có nhiều cách để tự giết chết hi vọng mà.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và hít thở sâu. Chiếc mũi đờ đẫn phản ứng với pheromone của anh. Sau khi tôi tỉnh dậy cũng là lúc tác dụng của thuốc giảm sút. Tôi vội đưa tay áo lên bịt mũi.
"Cái kia."
"Cái gì?" Keith hỏi, giống như thật sự không biết gì cả.
Tôi vội vàng trả lời:
"Pheromone. Bắt đầu từ nó thì sao? Nếu ngài còn muốn tôi cho ngài một cơ hội, đừng để tôi phải ngửi thấy cái mùi pheromone chết giẫm này nữa."
Tôi chửi xéo Keith, nhưng anh vẫn không nói một lời, chỉ hơi nhíu mày. Tôi bịt mũi bước vội qua phòng khách và mở cửa sổ ra. Đúng lúc đó, một làn khói đen bốc ra từ bên ngoài. Tôi chỉ đành đóng cửa sổ lại.
Khi tôi làm xong những hành động vô nghĩa này và quay trở lại chỗ cũ, Keith lên tiếng.
"Cứ thế thôi sao?" Khi tôi ngẩng đầu lên, anh lơ đãng hỏi.
"Chỉ có yêu cầu đó thôi à? Không có gì nữa sao?"
Tôi bối rối một lúc. Mặc dù đôi khi tôi nghĩ đến ước gì thần đèn xuất hiện để hiện thực hóa mong muốn của mình, nhưng khi điều này trở thành hiện thực, tôi lại không tiêu hóa nổi. Khác với thần đèn, tuy số lượng điều ước không cố định nhưng không phải điều gì cũng được chấp nhận. Tôi hít một hơi thật sâu. Có lẽ vì hít thở không khí bên ngoài nên mùi thơm của pheromone đã trở nên loãng hơn trước rất nhiều. Tôi bỏ tay đang che mũi xuống và nói:
"Về chuyện cổ phần, tôi chỉ nói giỡn thôi. Cứ coi như không có việc này đi."
Keith ngoài ý muốn hỏi:
"Chỉ tính là nói đùa thôi à, chẳng lẽ đây không phải cơ hội tốt sao?"
Tôi nghiêm túc mà trả lời anh:
"Trên đời này, không ai cho không ai cái gì hết. Thứ gì cũng có cái giá của nó cả. Tôi không muốn bởi vì nhận quá nhiều lợi lộc lúc này mà tương lai sẽ phải hối hận. Mặt khác, nếu ngài Pittman đáp ứng yêu cầu của tôi, thì tôi cũng sẽ rất vui lòng thỏa mãn yêu cầu của ngài. Nếu mà cho đi càng nhiều, muốn nhận lại hẳn cũng càng nhiều nhỉ. Thẳng thắn mà nói, ngài đã đưa ra đề nghị này, vậy ngài muốn tôi phải làm gì?"
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Keith phì cười. Đương nhiên không phải là vì nó thật sự buồn cười.
"Làm việc liên tục mười năm cho tôi."
"Tôi không thể bảo đảm." Tôi trịnh trọng mà từ chối rồi bổ sung thêm:
"Hợp đồng một năm, mỗi năm sẽ ký lại định kỳ. Hơn nữa, cần phải trả mức lương xứng đáng với công sức của tôi."
Keith phát ra một tiếng thở dài vô định.
"Vậy ý của cậu là cậu không muốn gì hết?"
"Không, hãy tăng lương cho tôi đi." Tôi đưa ra điều kiện.
"Ở buổi gặp mặt thác loạn của ngài Pittman tôi đã phải chịu tổn thương rất lớn. Ngoài ra, vì phải xử lý sinh hoạt cá nhân hết sức phức tạp của tổng giám đốc đây, tôi đã phải hao tổn bao nhiêu sức lực và tiền của, giống như lần này mà ngài được thấy đó..."
Tôi đưa ra yêu cầu một cách thẳng thắn, còn hữu ý mà nói thêm. Keith không nói gì cả. Dù sao thì, nếu như tôi lại được thuê, tôi sẽ không bao giờ có thể ăn nói kiểu này với anh nữa. Trước khi quay lại tình trạng "ngậm bò hòn làm ngọt" lúc trước, tôi quyết định đưa ra 30% yêu cầu trong đầu với người đàn ông này.
Yêu cầu hiện tại của tôi đối với người đàn ông này chỉ tới mức ấy thôi.
"Nếu ngài muốn thuê tôi lần nữa, hãy thử xem xét lại mức lương hàng năm. Còn nữa, nếu như có mấy vụ tụ tập kiểu vậy, xin hãy nói cho tôi biết trước mục đích của buổi tiệc, đến lúc đó tôi sẽ thuê một người chuyên tổ chức sự kiện, rồi sẽ rời khỏi đấy. Tôi chỉ muốn ba điều này thôi."
"... Đây là toàn bộ hả?"
Có lẽ là nghĩ tôi sẽ đưa ra yêu cầu gì quái gở lắm, nên Keith cảm thấy vô cùng thất vọng. Tuy rằng không biết rốt cuộc anh đã tưởng tượng ra cái gì, nhưng tôi cũng không muốn quản. Tôi gật đầu.
Keith thong thả mà mở miệng nói:
"Đối phương yêu cầu càng ít, tôi lại càng bất an." Anh nheo mắt đánh giá tôi.
"Nghe có vẻ như ngài đang muốn rũ bỏ trách nhiệm."
Trong lòng tôi nhói lên. Thật sự là như thế, hơn nữa cũng không cần giấu giếm.
"Vì để tôi không từ chức lần nữa à."
"Cậu muốn tôi phải lấy lòng cậu hay gì?"
"Tôi không có nói như vậy." Tôi vội vàng né tránh.
"Tôi chỉ hy vọng ngài có thể bận tâm đến tôi nhiều hơn một chút thôi. Đừng hiểu lầm ý của tôi."
"Nếu cậu cảm thấy không hài lòng thì sẽ lại từ chức tiếp sao?"
"Trên đời này có thứ gì là vĩnh hằng không?" Tôi hỏi ngược lại.
Keith lại không nói gì. Tôi tiếp tục:
"Ngài vẫn có khả năng đuổi việc tôi, cũng có thể sẽ xảy ra tình huống xấu gì đó, chẳng hạn công ty giải trí P phải đóng cửa..."
Tôi nhanh nhẹn bổ sung:
"Đương nhiên, cái này chỉ là ví dụ thôi."
Keith vẫn không chịu nói gì, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn tôi.
"Ha." Anh ấy phát ra một tiếng tiếng cười ngắn ngủi.
Tôi chợt hoảng sợ.
"Cậu có nhiều lời muốn nói tới vậy luôn, không biết cậu làm thế nào mà nhẫn nhịn được đến giờ đấy."
Tôi ăn ngay nói thật:
"Khi tôi bắt đầu trở lại làm việc, tôi sẽ lại phải tiếp tục nhịn xuống. Cho nên tôi muốn hưởng thụ khoảng thời gian hiện tại."
"Hahaha."
Keith thế mà lại cười ha hả. Tôi lần đầu tiên thấy anh cười vui vẻ đến như vậy. Tôi mở to hai mắt nhìn, à hình như trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy anh thì anh cũng cười. Nhưng đây là lần đầu tôi thấy anh cười lớn tới vậy. Tôi không nói nên lời, chỉ đứng đó nhìn anh. Anh dừng lại và từ sofa đứng dậy, chợt nhìn tôi chăm chú với vẻ mặt vẫn còn lưu lại nét cười.
Ở giây phút tiếng cười thoải mái vang lên, linh hồn tôi cũng như bị rút mất.
Anh nói cái gì đó, nhưng đến tận vài giây sau tôi mới nghe hiểu.
"Điều chỉnh lại lương hàng năm, giấu mùi pheromone, nói cho cậu biết trước mục đích của bữa tiệc. Như vậy là được rồi sao?"
"Đúng."
Tôi gian nan gật đầu, bỗng cảm thấy không thở nổi. Anh rõ ràng đang thực hiện yêu cầu giấu mùi pheromone, tôi căn bản không có lý do gì để thấy khó thở cả, nhưng hô hấp của tôi lại ngày càng dồn dập. Keith nói đúng, phòng khách quá hẹp, chỉ là từ sofa đứng lên thôi mà khoảng cách với tôi đã bị kéo đến gần như vậy rồi. Hô hấp của tôi theo bản năng như nghẹn lại. Keith nói tiếp:
"Vậy tôi sẽ lo liệu sau, cuối tuần này đi làm luôn đi."
Hình như là đang nói về xử lý lương hàng năm hoặc là ký kết gia hạn hợp đồng. Nhưng tôi chỉ gật đầu cái rụp.
Keith nhíu mày.
Vừa rồi còn cười vui vẻ đến thế cơ mà. Khi tôi còn đang vì điều này mà cảm thấy tiếc nuối, anh đột nhiên tiến lên phía trước.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi dường như nhịn không được mà ngừng thở.
Keith vội vàng cúi đầu, vươn tay đỡ lấy tôi, hoài nghi hỏi:
"Làm sao thế này? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần gọi 911 không?"
"Không cần."
Tôi vội vàng từ chối. Nhưng Keith không tin.
"Mặt sao lại hồng thế, chẳng lẽ phát sốt rồi à?"
"Ừ, chỉ bị cảm chút thôi, nghỉ ngơi một chút là không sao đâu. Hiện tại đã khuya rồi." Tôi vội vàng bịa chuyện.
Sẽ tin thật sao? Có thể lừa được không?
Tôi đề phòng ngẩng đầu lên, lập tức va phải tầm mắt Keith. Trái tim như thể muốn nổ tung. Tôi dựa vào tường, vô thức mà nuốt nước bọt.
Ánh mắt Keith bỗng thay đổi. Tôi ngây ngẩn nhìn mặt anh, không có chút cảm giác chân thực nào. Ở trong phòng khách đơn sơ của mình, tôi cùng Keith đối diện. Anh ấy cứ nhìn tôi, môi tiến đến ngày càng gần.
Chuyện này quá vớ vẩn.
Vào lúc môi tôi trùng xuống, tôi nhắm hai mắt lại và chỉ muốn phủ nhận hiện thực giờ phút này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro