Chap 10

"Thao nhi , anh cho phép bằng hữu của em vào đây nha". Ngô Diệc Phàm mở cánh cửa, đẩy một cái, cười hì hì rồi đóng cửa "Anh sẽ không quấy rầy hai người, hai người từ từ nói chuyện a".

. . . . . .

Trương Đản Đản, hyung tiếp tục nhìn em nữa cũng có thể đem hoa đến a. . . Tử Thao lau mồ hôi lạnh, rụt lui thân người, tận lực thu nhỏ cảm giác muốn chuồn đi đang tồn tại.

"Em. . . Tử. . . Thao!" Lời nói của Trương Nghệ Hưng tỏa ra sát khí áp bức Tử Thao. Hiện tại, Trương Nghệ Hưng hyung không nên động vào, tuyệt đối không thể chọc giận!

"Nghệ Hưng hyung , hyung hãy nghe em nói a". Tử Thao một tay giả bộ lau nước mắt, một tay cọ cọ ống tay áo Nghệ Hưng, vẻ mặt vô cùng đáng thương. "Cái kia, cái quái kia cây cao lương uy hiếp em , nếu không đem hyung giao ra. . . Tính mạng của em khó bề giữ được a. . ." Lươn lẹo được mới là anh hùng! Tử Thao tiếp tục diễn.

"Quái cây cao lương?" Trương Nghệ Hưng nghi hoặc nhíu nhíu mày, cái gì mà chết với cả sống?

"Đúng đúng!" Tử Thao nịnh nọt gật đầu liên tục. "Chính là tên của Kim Tuấn Miên kia! Em biết, hyung nhất định bị kẻ đó khi dễ, tra tấn dã man. . . Em sai rồi, sai rồi a a a a. . ." Tưởng tượng đến cảnh Trương Đản Đản bị tên mặt giống cây cao lương áp dưới thân. . . Khặc khặc, càng nghĩ càng thấy sợ!

"Tiểu Thao , Kim Tuấn Miên so với em còn lớn tuổi hơn, nếu cậu ta là cây cao lương thì em là. . ." Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ thở dài, thật là, mỗi lần nhìn đến bộ dáng làm nũng của em đều không thể kháng cự.

". . . Ơ, cái kia. . . Có sao đâu." Tử Thao tự mình nhớ lại.

"Đúng rồi, Tiểu Thao !" Trương Nghệ Hưng đột nhiên túm lấy Tử Thao , hiếm khi nghiêm túc, nói. "Em cùng Ngô Diệc Phàm kia không phát sinh cái gì đúng không?!"

"Em cùng Ngô Diệc Phàm chính là giống như hyung cùng với Kim Tuấn Miên kia. . ."

Trương Nghệ Hưng gào rú. "Thấy không? Đây là kết cục của việc bán đứng hyung! Hyung xem em còn dám bán hyung nữa không!"

Em cũng muốn bán hyung lần nữa a, chính là hiện tại bản thân em cũng bị bán đi rồi a. Tử Thao bất lực, thực chưa bao giờ bị thất bại trong tay bọn buôn người, là tự tay đi bán người khác đến cuối cùng chính mình cũng bị bán đi, thật là tốt quá a!

Bỗng nhiên, Trương Nghệ Hưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó. "Tiểu Thao , hiện tại, lập tức. . ." Trương Nghệ Hưng đứng lên mặc thêm áo khoác, sau đó xoay người nghiêm túc nhìn Tử Thao . "Lập tức cùng hyung đi khỏi đây!"

Lúc này đây, hyung tuyệt đối sẽ bảo vệ em!

"Hả?! Hyung định chạy trốn như thế nào?" Tử Thao xúc động "Vậy mau dẫn em đi! Đi mau a a a!"

"Okk, chúng ta đi!" Trương Nghệ Hưng xấu hổ, ở trước mặt em gấp gáp như vậy vẫn rất đẹp trai nga.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: