Guiding Star [3+4]
-3-
Ngô Diệc Phàm làm bằng sắt ngã bệnh, việc này đối với các thành viên mà nói đích thực là đại sự kiện, bọn họ vì Ngô Diệc Phàm khẩn trương đồng thời cũng âm thầm đánh giá phân lượng của việc này ở trong lòng Phác Xán Liệt.
Chỉ là bọn họ nhìn không ra Phác Xán Liệt diện vô biểu tình cẩn thận kéo chăn đắp cho Ngô Diệc Phàm nhưng nội tâm lại đang hoạt động.
"Em là động vật quý hiếm hay sao mà cứ nhìn chằm chằm vào em." Phác Xán Liệt bị nhìn toàn thân không thoải mái, nghiêng đầu hỏi các thành viên.
"Hắc hắc, không có a. . . . . ." Các thành viên nhất trí cười quay đầu đi, cổ nhân nói cận chu giả xích cận mặc giả hắc quả thực là chân lý hay mà, (giống như gần mực thì đen gần đèn thì sáng) Ngô Diệc Phàm ngươi đem Phác Xán Liệt đại gia nhiều răng giấu chỗ nào rồi?
"Mọi người chăm sóc ảnh đi, em mệt rồi." Phác Xán Liệt đứng dậy trở về phòng. Mọi người nhìn theo bóng lưng cậu rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
"Xán Liệt. . . . . . Xán Liệt. . . . . ." Ngô Diệc Phàm nãy giờ ở trong trạng thái hôn mê có điểm phản ứng, nhẹ giọng nhắc tới Phác Xán Liệt. Trương Nghệ Hưng đang trông coi tiến lên trước lắc lắc anh, nhưng anh chỉ đong đưa đầu líu ríu gì đó. Các thành viên khác nghe được tiếng động cũng đi vào phòng ngủ, nghe được cái tên si tâm đó kêu gào chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, Ngô Thế Huân cùng mọi người đối diện nhìn nhau, xoay người đi ra gõ cửa phòng ngủ Phác Xán Liệt.
"Xán Liệt ca, Diệc Phàm ca tỉnh rồi."
"Sau đó thì sao?" Phác Xán Liệt tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa bên trong, hoàn toàn không muốn bị người khác nhìn thấy tâm tư.
"Anh ấy tìm anh."
Bởi vì ánh mắt cùng với giọng điệu khẩn cầu năn nỉ của Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt vẫn là đi xem Ngô Diệc Phàm. Tất cả nhân sĩ không liên can biết điều tránh ra thành một con đường, rồi tự giác ra khỏi phòng.
Phác Xán Liệt ngồi ở bên giường, nhịn không được sờ tay anh lại bị anh gắt gao nắm ngược lại, kéo qua đẩy lại mấy lần mới chịu rút tay về, xem thử độ nóng trên trán Ngô Diệc Phàm, nhiệt độ có thể dùng để luộc trứng gà nhưng vẫn không thể làm tan băng trong lòng Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt tẩm ướt khăn lông, vắt khô rồi gấp thành một khối vuông nhỏ, miễn cưỡng đặt lên đầu Ngô Diệc Phàm.
Phác Xán Liệt tựa vào đầu giường, vốn định chờ anh tỉnh lại sẽ trở về phòng ngủ, nhưng lại quá mệt mỏi, không bao lâu gục đầu ở bên cạnh Ngô Diệc Phàm đang ngủ.
Cho nên Ngô Diệc Phàm tỉnh lại liền thấy Phác Xán Liệt ngủ ở bên người mình, theo thói quen cuộn tròn thành một khối.
"Nếu mềm mại vẫn không thể kéo ảnh lại, phải dùng hết toàn bộ nỗ lực, cho dù là cưỡng ép." Câu này là lời khuyên của Ngô Thế Huân mà Ngô Diệc Phàm không hề quên.
Thừa dịp cậu ngủ thì tập kích bất ngờ, Phác Xán Liệt sẽ không có biện pháp đẩy anh ra, có lẽ là vì ngủ quá sâu nên mơ hồ, cũng có lẽ là bị nhiệt độ cơ thể nóng rực của Ngô Diệc Phàm dính chặt lên người.
Đợi đến khi các thành viên trong nhóm nghỉ ngơi xong lại đi vào phòng ngủ của Ngô Diệc Phàm, thì nhìn thấy Ngô Diệc Phàm quần áo không chỉnh tề đang chăm sóc cho cái người lẽ ra phải là người chăm sóc người khác, Phác Xán Liệt, hiện tại đã yếu đến đi không được.
Suy nghĩ bằng ngón tay cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Phác Xán Liệt nhắm hai mắt lại không nói gì, Ngô Diệc Phàm phất tay ý bảo mọi người đi ra ngoài. Việc này vẫn là chỉ có hai người thì tốt hơn.
"Đừng nháo anh nữa, anh sẽ không rời bỏ em."
"Anh mới nháo." Phác Xán Liệt chịu đựng thắt lưng đau xoay người đi, Ngô Diệc Phàm cũng theo sau lưng ôm lấy cậu.
"Thiếu em anh thật sự sống không nổi." Ngô Diệc Phàm ở phía sau cậu thấp giọng nói, hơi nóng phả lên cổ Phác Xán Liệt, cậu bị hơi nóng làm cho phát run, nhưng ở trong lòng của Ngô Diệc Phàm cậu hoàn toàn không động đậy. "Bất kể là trên phương diện tâm lý hay là sinh lý."
Không thể không nói tình cảm của Ngô Diệc Phàm thấp đến nỗi trời đất chứng giám, nói ra lời ngớ ngẩn như vậy cũng chỉ có một mình anh.
Phác Xán Liệt có lẽ quá mệt mỏi, nhắm mắt lại không để ý tới anh.
Ngày hôm sau Ngô Diệc Phàm lại sinh long hoạt hổ, Phác Xán Liệt mấy ngày nay lại giống như con gái, ăn cơm ít hơn, cả ngày hậm hực buồn bực ở trong phòng ngủ không chịu ra ngoài.
"Ngô Thế Huân! Em không phải nói cưỡng ép thì sẽ tốt hơn sao?!" Ngô Diệc Phàm nhiều lần thỉnh cầu mở cửa vẫn không có kết quả liền mang theo tức giận đầy người đẩy cửa phòng Ngô Thế Huân, gào thét với tiểu thiếu gia đang vểnh chân chơi di động ở trên giường.
"Mỗi lần Lộc Hàm ca giận em đều làm như vậy, đây là kinh nghiệm của em." Ngô Thế Huân ném ánh mắt khinh bỉ về phía Ngô Diệc Phàm.
"Cậu ta tại sao nổi giận?" Ngô Diệc Phàm đem ánh mắt khinh bỉ ném ngược trở về, còn thuận tay đoạt lấy di động của Ngô Thế Huân.
"Em giật trà sữa của ảnh." Ngô Thế Huân vô tội lấy lại di động, nhìn anh giận đến một câu cũng nói không được, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhảy dựng lên trên giường, mang theo nụ cười thuần lương vô hại nhỏ giọng nói, "Ca, anh nên chịu đựng một chút đi. Gần đây Liệt ca càng lúc càng giống con gái, nói không chừng anh cho Xán Liệt ca nằm trên sẽ tốt hơn, anh ấy cũng sẽ tha thứ cho anh."
"Tiểu tử như ngươi mới chịu. Lão tử lúc nào cũng có thể thao khóc em ấy!" Nguyện vọng lớn nhất của Ngô Diệc Phàm hiện tại chính là đấm Ngô Thế Huân một cái cho chết luôn, nghiến răng nghiến lợi nhìn nó, Ngô Thế Huân ngơ ngác sững sờ ở trên giường, giương miệng không nói lời nào. Ngô Diệc Phàm tưởng bị mình dọa sợ, tự hào nở nụ cười, thật lâu sau mới phát hiện bầu không khí không đúng cho lắm, nhìn thấy Ngô Thế Huân nháy mắt ra hiệu đại khái đã hiểu chút đỉnh, quay đầu liền thấy Phác Xán Liệt đứng ở cửa đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.
"Thực ra nếu em nói muốn ở trên. . . . . . Cũng có thể a. . . . . ." Ngô Diệc Phàm yếu ớt mở miệng, thanh âm càng ngày càng thấp. Ngô Thế Huân nhìn thấy tình hình không ổn vốn đang muốn chạy trốn, nghe Ngô Diệc Phàm nói những lời này quả thực nghĩ muốn cộng điểm cho tình cảm của anh, dùng hoa cúc của mình để tế cho tình cảm quả thực xứng đáng.
Phác Xán Liệt không nói gì, xoay người bước đi.
-4-
Album mới lại được đẩy lùi nữa vì rapper chính của nhóm sẽ đích thân viết bài hát mới giống như Two Moons lần trước. Phác Xán Liệt vốn không muốn thấy Ngô Diệc Phàm nên vẫn trốn tránh làm bộ như không thấy anh, ngồi ở trong góc phòng yên lặng viết lời bài hát. Ngô Diệc Phàm do dự ba phần rồi cầm theo bản nhạc của mình trong tay bước đến.
"Xán Liệt, viết lời hả?" Ngô Diệc Phàm theo thói quen đầu tiên khoát tay lên vai Phác Xán Liệt, thấy không có những người khác, thành viên nhóm cũng bận bịu chuyện riêng, Phác Xán Liệt bên cạnh lại không có phản ứng, liền lớn mật hơn nữa theo cánh tay trượt thẳng xuống một đường đến ôm thắt lưng, kéo cậu gần về phía mình thêm một chút, đầu còn dựa vào Phác Xán Liệt.
"Em nhớ anh không có mù."
". . . . . . Được rồi anh sai rồi, em tha thứ cho anh một lần đi, một lần cuối cùng." Ngô Diệc Phàm ngẩn ra một hồi, dúi đầu vào giữa cổ cậu nhẹ giọng nói, cảm giác không thích ứng làm cho Phác Xán Liệt phản xạ né tránh. Ngô Diệc Phàm thấy phản ứng tránh xa cùng hờ hững của cậu cũng hiểu được, chỉ cúi đầu tự mình viết lời.
Phác Xán Liệt nhìn anh, cũng không nói lời nào.
Kỳ thật em muốn nói, em không giận anh, em muốn giảng hòa .
Yên lặng nhìn anh cùng nhóm M chăm chỉ luyện tập, Phác Xán Liệt vuốt ve tờ giấy bài hát, lưu lại một cái dấu tay. Góc giấy bị cậu vò đến cong lên, Phác Xán Liệt miễn cưỡng chậm rãi vuốt trở lại, một lần lại một lần, nhưng góc giấy bướng bỉnh không chịu thẳng, lặp lại vài lần, xem ra là định ngồi đó vuốt mãi. Đến khi rốt cục cũng vuốt thẳng góc giấy, Phác Xán Liệt mới thong thả ngẩng đầu, không thấy các thành viên khác đâu, chỉ có Ngô Diệc Phàm ngồi ở bên cạnh ôm chân, mặt chôn giữa hai đầu gối, lộ ra ánh mắt lấp lánh như sao nhìn cậu.
"Có đói bụng không?" Ngô Diệc Phàm từ trong lòng ngực lấy ra hộp giữ nhiệt, bên trong đầy những món ăn mà Phác Xán Liệt và Ngô Diệc Phàm thích, cũng không biết anh đã chờ ở đây bao lâu.
Phác Xán Liệt chần chừ một hồi, có lẽ là không chịu được bị thức ăn ngon hấp dẫn, đưa tay nhận lấy. Trên nắp hộp đã bị phủ kín một tầng hơi nước, lúc mở ra liền theo hướng nghiêng trượt xuống, Phác Xán Liệt đem nắp đặt ở một bên, cầm lấy đũa liền nhanh chóng hành động, "cạch" một tiếng, Phác Xán Liệt ăn đến thất thất bát bát (lộn xộn) mới chú ý tới bên cạnh còn có Ngô Diệc Phàm ngay cả cơm cũng chưa được ăn, cho dù ánh mắt tràn đầy chân thành cũng che dấu không được cơn đói của anh, âm thanh nuốt nước bọt phát ra cùng với hầu kết cuộn lên liên tục còn không quá rõ ràng sao?
"Anh cũng ăn chút đi." Phác Xán Liệt đưa hộp cơm qua, Ngô Diệc Phàm do dự không nhận. Mãi đến khi Phác Xán Liệt gắp miếng thịt đặt trước miệng anh mới nhịn không được ăn như hổ đói. Cơm còn lại không có bao nhiêu, Ngô Diệc Phàm giải quyết rất nhanh, nhưng mà bao tử còn chưa thỏa mãn, dù không nói gì nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn hơi thấy khó chịu.
Phác Xán Liệt nhìn anh, há miệng thở dốc, lại không nói gì, đứng dậy bước đi.
Lúc Ngô Diệc Phàm trở về ký túc xá đã khuya, ở cửa công ty nhìn thấy cặp tình nhân Tuần Lộc (HunLu) đang cãi nhau ầm ĩ, Ngô Diệc Phàm nghe thực muốn gào lên tôi cũng rất phiền, hoàn toàn quên mất bình thường mình cũng hay cãi vã như vậy.
Mở cửa liền ngửi được một mùi hương, cái bụng chưa no lại bắt đầu kêu gào, Ngô Diệc Phàm đi đến bàn ăn, trên bàn bày một tô mỳ, bên dưới còn kẹp vào một tờ giấy. Ngô Diệc Phàm cầm lấy tờ giấy, "Đừng để bụng đói sẽ đau bao tử", anh nhẹ giọng đọc lên, không có kí tên, nhưng đêm khuya mà nấu bữa tối cho anh còn có nét chữ quen thuộc, cũng chỉ có một mình Phác Xán Liệt.
Đêm khuya, Ngô Diệc Phàm trèo lên giường, đưa tay đem Phác Xán Liệt ôm vào trong ngực, dựa vào vai cậu ngủ một giấc yên bình.
Cuối cùng 'The Star' được đưa vào single, Ngô Diệc Phàm đành phải buông bỏ ý tưởng sau buổi biểu diễn sẽ tìm cách xin lỗi cậu.
Luyện tập mỗi ngày ép mười hai người tới không thở nổi, một lần lại một lần luyện tập 'Christmas Day', lúc tập vũ đạo dây đeo quần, Ngô Diệc Phàm chỉ có thể tận lực không nhìn tới Phác Xán Liệt.
Chung quy là cho tới bây giờ anh vẫn chưa nhìn thấy Phác Xán Liệt chủ động cởi bỏ thắt lưng hay quần áo.
Phía sau hậu trường chuẩn bị, Ngô Diệc Phàm thừa dịp người khác không chú ý đi đến trước mặt Phác Xán Liệt, cúi đầu xoa tay do dự kéo kéo góc áo cậu, lèo nhèo một hồi mới ngẩng đầu lên.
"Muốn đem bản thân tốt nhất trình diễn cho fan của nhóm." Phác Xán Liệt đưa tay giúp anh đeo dây đeo, bộ dáng cẩn thận làm cho anh hơi hốt hoảng giống như trở về trước kia đó chính là Phác Xán Liệt ôn nhu động lòng người.
Anh chưa kịp nói gì thì đã có hiệu lệnh gọi lên sân khấu.
Do dự mãi cũng đến cuối năm.
Nhóm M lại phải bay sang Thượng Hải tham gia chương trình cuối năm, Ngô Diệc Phàm hạ quyết tâm, cùng với Phác Xán Liệt giải hòa.
Ngô Diệc Phàm ôm búp bê mà chương trình đưa cho mới nhận ra vừa bị fan của nhóm kêu là manh thụ, nghĩ đến Phác Xán Liệt chắc chắn sẽ cười mình giống tiểu công chúa, lại đem búp bê ôm chặt thêm một chút.
Ra phía sau hậu đài, Ngô Diệc Phàm nhớ đến lúc nãy nhân viên công tác nói với mình là chương trình cuối năm vẫn còn phải quay tiếp, suy nghĩ một lát vẫn là lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn. Đã hơn mười một giờ, cũng không tính là không thành ý đi.
"Năm mới vui vẻ." Ngô Diệc Phàm gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, do dự một chút rồi mới ấn nút gửi đi.
"Ừ. Pháo hoa ở Hàn Quốc rất đẹp, anh ở bên kia thế nào?" Ngô Diệc Phàm sửng sốt rất lâu mới phản ứng lại, này là vì chênh lệch múi giờ rồi, đúng là bất thị nhất gia nhân bất tiến nhất gia môn (không phải người một nhà thì không thể vào cùng một cửa, hiểu ngược lại thì ý câu này là người một nhà thì sẽ giống nhau), cả hai đều ngốc đến nỗi không để ý chuyện chênh lệch múi giờ, còn tưởng người kia đang ở cùng giờ với mình. Câu tục ngữ này đột nhiên hiện ra thật sự cho Ngô Diệc Phàm một ít cổ vũ.
"Chúng ta làm lành đi. Sau này anh sẽ không bao giờ nghi ngờ bậy bạ cho em nữa." Ngô Diệc Phàm đánh xong dòng chữ đó, còn chưa kịp ấn gửi đi đã bị nhân viên công tác gọi lên sân khấu. Di động vẫn còn ở chế độ soạn tin nhắn, lát sau thì màn hình tối sầm.
Mấy lời linh tinh đơn giản như năm mới vui vẻ này nọ, nếu không phải sợ sẽ phát sinh chuyện gì đó, Ngô Diệc Phàm quả thực muốn nói với toàn bộ thế giới rằng Phác Xán Liệt anh và em làm lành đi.
Sau khi về nhà, Ngô Diệc Phàm lấy vận tốc ánh sáng chạy về phòng ngủ, cầm lấy di động mở khóa, tin nhắn lúc nãy đã được đưa vào tin nháp chưa có gửi đi, rồi lại soạn thêm một tin nhắn mới.
"Chúng ta làm lành đi."
Ngô Diệc Phàm nhớ anh không đổi tên người nhận.
Xóa hết tất cả, chỉ còn lại một câu, bàn tay ấn vào nút gửi đi.
Pháo hoa vẫn đang nở rộ, khóe miệng của người bên kia khi nhìn vào màn hình khẽ cong lên.
Trở ra màn hình chính, Ngô Diệc Phàm thấy tin nhắn đến, nụ cười càng sâu.
Em là Guiding Star của anh.
-END-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro