chap 1 : xuyên không
Dịch Dương Thiên Tỉ đang ở nhà an nhàn nghỉ ngơi trên chiếc giường ấm áp của mình , y dụi dụi mắt , khẽ chớp đôi lông mi dài rồi ngồi dậy .
- Mấy giờ rồi nhỉ ? - căn hộ của y khá rộng , nhưng không ai ở ngoại trừ y ra
Dịch Dương Thiên Tỉ xỏ chân vào dép, lết người vào phòng tắm .
Tự ngắm mình trong gương , y khẽ cười . Nhan sắc này đã bao lâu nay y không hề cho mọi người thấy , tính cách trẻ con của y cũng phủ lên một lớp băng cực dày .
Dịch Dương Thiên Tỉ chải tóc , tóc y mượt như suối , đen láy dịu dàng , đây là công sức y nuôi dưỡng bấy lâu nay , nếu ai đem tóc y đùa bỡn y sẽ không ngại bóp cổ người đó .
Hôm nay y đã xin bệnh viện nghỉ một ngày để về quê , lâu rồi vẫn chưa đến thăm dì của y Dịch Dương Thiên Tỉ đeo lên vai chiếc ba lô xanh rồi khóa cửa phòng lại
- Alo , cậu tới chưa ?
- tớ gần tới rồi , cậu xuống đi
Dịch Dương Thiên Tỉ tắt điện thoại rồi bước xuống nhà . Hoàng Vũ Hàng là cậu bạn thân từ hồi học Trung học của y . Cả hai đều biết sở thích của nhau , khi Hoàng Vũ Hàng định nói gì thế y như rằng , Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ đoán được câu vế sau của cậu .
Vũ Hàng tính cách nhẹ nhàng , nói năng dịu dàng ai cũng thích . Dịch Dương Thiên Tỉ năng động , hay nghịch ngợm . Hai người như nước vs lửa .
Đến khoảng giữa trưa , chiếc xe khách đưa Dịch Dương Thiên Tỉ và Hoàng Vũ Hàng đến một làng hoang vắng , Dịch Dương Thiên Tỉ nhảy xuống , ngó nghiêng ngó dọc tìm ai đó .
- Tiểu Thiên , kiếm ai sao ? - Vũ Hàng đắt tay lên vai y
- Ừm , tớ đã gọi anh họ ra đón mình .
Vừa dứt lời một bóng hình quen thuộc nhảy ra trước mặt y . Dịch Dương Thiên Tỉ giật bắn mình , khẽ lùi ra sau một bước .
- Thiên Thiên , em tới lâu chưa ?
- A ....Hoắc Nhân , anh làm em giật cả mình - Dịch Dương Thiên Tỉ thở phù , mắt lườm lườm anh .
- Hì , xin lỗi nhóc , đê anh đền một chậu chè - Hoắc Nhân cười hì hì gãi đầu
- Nhớ đó - Dịch Dương Thiên Tỉ cũng cười ...chợt nhớ còn Vũ Hàng ở đây , y quay sang đẩy Vũ Hàng tới
- Đây là Vũ Hàng bạn thân của em - y quay sang Hoắc Nhân - Vũ Hàng đây là Hoắc Nhân anh của mình .
- Chào em
- Chào anh - Vũ Hàng cúi đầu , Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng thấy gương mặt của cậu đỏ lên , y trợn mắt
Dịch Dương Thiên Tỉ cười xấu xa , đây chẳng lẽ là tiếng sét ái tình giống tiểu thuyết sao ? Nàng gật đầu tự tán thưởng mình , đúng là thông minh a .
- Vũ Hàng , cậu.....thích Hoắc Nhân à ?- Dịch Dương Thiên Tỉ khều khều cậu thì thầm hỏi
Vũ Hàng đỏ cả mặt , nhẹ nhàng nói
- Không có
Dù Vũ Hàng nói như dậy nhưng Y vẫn không tin , trực giác mách bảo y Hoàng Vũ Hàng chắc chắn đã cảm nắng Hoắc Nhân rồi .
Cũng phải , từ xưa đến nay vốn Hoắc Nhân đã có nhiều người mến mộ . Khuôn mặt tuấn tú , thân hình cao to , lại tính siêng năng , thân thiện dễ gần . Cả làng ai cũng quý Hoắc Nhân , anh chính là thần tượng của cả làng .
Ngược lại vs Hoắc Nhân , Dịch Dương Thiên Tỉ rất lười biếng , có khi y còn ngủ cả một ngày không dậy . Nhan sắc nàng là chưa ai thấy rõ ngoại trừ gia đình và Vũ Hàng nên mọi người đều nói y là con vịt xấu xí .
Dịch Dương Thiên Tỉ thật ra không đến lỗi tệ là mấy nhưng y có thể nấu được nhiều món , từ xưa đến nay chưa ai dám chê tài năng của nàng .
***
Đến chập tối , Dịch Dương Thiên Tỉ rủ Vũ Hàng và Hoắc Nhân đi chơi , mục đích chỉ ngầm đẩy họ gần đến nhau .
Khung cảnh yên bình , con sông trước mặt lăn tăn gợn sóng nhỏ , Dịch Dương Thiên Tỉ dang tay , hít một hơi thật sâu rồi la lên :
- A .....thoải moái quá ....
Còn Vũ Hàng vẫn e thẹn nắm chặt áo mình trong lòng thầm nguyền rủa thằng bạn đáng chết kia , Vũ Hàng đã biết tỏng Thiên Tỉ muốn mình ở giữa , còn Hoắc Nhân đi kế bên .
Dich Dương Thiên Tỉ cười đắc ý rồi trở vờ ôm bụng nói
- A ......đột nhiên em đau bụng , Hoắc Nhân anh ở đây nhớ , chút nữa em quay lại . Tạm biệt !
Nói xong mặc cho Hoắc Nhân ú ớ mấy câu rồi chạy vụt đi . Y biết thế nào kế hoạch của mình cũng thành công mà .
Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ trốn sau một bụi cây , y cười cười , phải đợi đến chừng nào đây ?
Bỗng phía sau lưng vang lên vài tiếng sột soạt , y khẽ quay lại , khẽ rùng mình một cái , y đứng dậy .
Bản tính vốn đã kiên cường dũng cảm của Dịch Dương Thiên Tỉ trên đời này chẳng sợ cái gì cả . Ngoại trừ vài cái con côn trùng , y hầu như không sợ ma .
Dịch Dương Thiên Tỉ bước từ từ đi , lần mò trong bóng tối , bỗng y đạp trúng cái gì đó y sợ hãi nhấc chân lên
- Á.......
******
- Công tử , công tử , người tỉnh rồi sao ?
Bên tai vang lên tiếng gọi , Dịch Dương Thiên Tỉ quay qua . Trước mặt là một cô gái ăn mặc kiểu cổ trang , còn có trâm hồng trên đầu , khuôn mắt thanh tú , đang nhăn lại nhìn y .
- Cô là ai ?
Lời nói y vừa thốt lên , cô gái kia hoảng hốt , chợt khóe mắt xuất hiện một giọt nước mắt trong suốt .
- Thiên Tỉ công tử , người không nhớ nô tì thật sao ? Nô tì là Ngọc Lam , nữ hầu thân cận nhất của người đây . Nói rồi cô ta quỳ xuống .
- Ấy ấy , đứng lên , ta đâu bảo cô quỳ ? - Dịch Dương Thiên Tỉ luống cuống , từ xưa đến giờ chưa ai phải làm như vậy trước mặt y .
Ngọc Lam trợn mắt ngạc nhiên , Tiểu Thiên bị hôm nay bị gì dậy . Bình thường y uy nghiêm , lạnh lùng , luôn để người khác quỳ xuống chân mình , không hề ngăn cản .
- Ừm được rồi . Ta tên gì ? - Dịch Dương Thiên Tỉ bất giác hỏi
- Dạ người là công tử Dịch Dương Thiên Tỉ - Ngọc Lam dù thấy kì lạ nhưng cũng trả lời
Thì ra vẫn là cái tên này , y hỏi tiếp :
- Ta có cha mẹ , hay anh chị không ?
- Dạ lão phu nhân mất sớm , còn cha người đang ở trong vườn , người có một huynh tên là Dịch Kiểm
- Tại sao ta lại nằm ở đây ? - y ngạc nhiên
- Vâng , hôm trước người bị té xuống một cái ao , một canh giờ sau mọi người mới cứu người lên được .
Dịch Dương Thiên Tỉ ngây ra ,vậy có nghĩa là y Thiên Tỉ kia đã ngất một ngày một đêm . Thời điểm cả hai cùng rơi xuống đã làm giao hoán linh hồn của nhau .
Dịch Dương Thiên Tỉ với lấy cái gương trên bàn săm soi
- Mỹ nhân a .
Khuôn mặt của y đang sở hữu chẳng khác gì một đại tuyệt thế mỹ nhân , làn da trắng mịn , đôi mắt to tròn đen láy , hàng mi dài khẽ nhấp nháy , đôi môi đỏ mọng tự nhiên . Dịch Dương Thiên Tỉ hài lòng nhìn bản thân mình , y cười đắc ý , nếu có mỹ nhân tuyệt trần chắc sẽ xung quanh y sẽ có nhiều nam tử tuấn tú
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro