Chương 44

Chương 44: Vai "nữ chính".

Lúc Kuroko xuất viện, trường học đang ở giai đoạn náo nhiệt nhất vì lễ hội hằng năm......

Của phòng thay đồ bị mở ra, đi ra là một nữ sinh toả nắng xuân, chiều cao tầm trung, dáng người tuyệt vời, tỉ lệ cơ thề đều siêu chuẩn. Mặc một áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài khoác áo len màu trắng tuyết chỉ tuỳ tiện cài hai nút dưới, nơ thắt lại vô cùng chỉnh chu. Áo sơ mi trắng thanh thuần cùng váy ngắn đen, độ dài tới ngang gối, lại thêm đôi tất đen che đi đôi chân trắng, chỉ lộ ra chút đầu gồi thoắt ẩn thoắt hiện

Nhìn lên một chút, khung xương quai xanh xinh xắn, cằm chữ V nhỏ nhắn, da trắng mịn không thấy chút lỗ chân lông, mơ hồ có thể thấy được mạch máu tím nhạt, đại biểu cho một sinh mạng khoẻ khoắn. Cái mũi nhỏ cao cao, đôi mắt mèo vì ngượng ngùng mà hơi lấp lánh, tựa một mặt hồ xanh thẳm, trong veo lại còn gợn sóng, màu làm nhạt ngây thơ. Lông mi cong, mí mắt rũ xuống che đi đôi mắt, khiến người khác nhìn vào đều tựa như thấy một hàng mi cánh quạt, độ cong này, quả thực khiến người khác phải chấm nước mắt khóc.

Phía trên tóc lam thì vẫn còn rối mù, vài sợi lả tả rơi tên vai, lại có vài sợi nghịch ngợm không chịu yên vị ở bên thái dương, mà tóc mái bị ven lên bên trái, một hàng lông mày đặc biệt nhạt màu lộ ra.

(Bao nhiêu tinh hoa đều vận hết để tả bé :))). Vài đoạn tôi chém đó...)

Cô gái này là ai?

—— Tất nhiên chính là Kuroko.

Từ lần đó thì mọi việc liên quan đến đóng kịch đều giao hết cho Momoi, Momoi vô cùng hăng hái soạn ra một bản kịch, nghe nói nội dung đã được Akashi thông qua......

Mà tình trạng như hiện tại, tự nhiên cũng một tay Momoi dựng ra.

"Kurokocchi?" Kise vờ như binh thường nhưng vẫn không giấu được vẻ khẳng định nói với Kuroko "Đáng yêu quóoo......"

"Dễ thương......" Bọn họ dường như đồng thanh cảm thán, giọng nói khó kiềm được sự kinh hỉ.

"Này...... Này thật sự là Kuro — chin?" Murasakibara trên dưới trái phải một lượt đánh giá Kỷoko, sờ sờ cằm, lẩm bẩm, "Cậu đúng là Kuro — chin không vậy?"

Bọn họ đều nhìn thấy Kuroko trước lúc bước vào phòng thay đồ, mà người bước ra thật sự là không thể ngờ được, ban đầu cùng lắm thì chỉ là nam sinh thanh tú, mà bây giờ, mọi người đều khó mà tin vào mắt mình được!

Thiếu nữ trong sáng đáng yêu đang ngại ngùng này...... làm sao có thể là người bạn quen thuộc Kuroko? Tetsuya Kuroko?

Miệng ai nấy đều há to như chữ 'O', từ đôi mắt đều muốn hét ra mấy chữ "Ảo ma Canada".

"Ực...... Mọi người có thể đừng nhìn tớ chằm chằm nữa hay không......" Kuroko kéo kéo váy xuống, trốn ra sau Momoi.

"Tớ cảm thấy hơi lạ...... như vậy thật sự được sao?" Kuroko hỏi Momoi.

"Tuyệt đối được!" Momoi giơ tay 'oke', tiếp tục nói, "Tetsuya cậu phải tin tưởng vào kỹ năng makeup của tớ chứ! Suýt thì để phí một gương mặt tốt ngay trước mắt rồi, có phải không?"

"Còn nữa ~ Tetsuya, cậu sao lại hợp với kiểu makeup này vậy chứ? Màu lam nhạt thực sự rất hợp với nước da của cậu, đẹp ghê á ~!"

"Tại sao lại là đồng phục?" Aomine không được tự nhiên sờ sờ mũi, "Nếu là......" Nếu là đồ hầu gái chẳng phải càng cháy hơn sao!

"Nếu là cái gì?" Momoi vẻ mặt nguy hiểm liếc qua Aomine một cái, "Trong đầu Dai — chan cậu mỗi ngày cũng chỉ có toàn xxx không thôi!"

"Tớ không có!" Aomine nhanh chóng nguỵ biện, oán hận mà liếc Momoi.

Momoi cũng không hiền lập tức trừng mắt nhìn lại.

"Kurokocchi thật dễ thương quá đi!" Kise nhào tới ôm chặt Kuroko, dùng sức xoa xoa nước da trắng tròn của cậu, còn làm nũng dựa vào ngực Kuroko, "Kurokocchi đẹp quá đẹp quá ~"

"......" Kuroko cạn lời, "Kise — kun, đừng làm khó tớ."

Kuroko nhìn Kise như con chó lớn trong ngực mình, thở dài, thật là hết cách với cậu ấy mà!

Akashi nhàn nhạt nhìn lướt qua, như chẳng để ý mà nói, "Hình như trong chúng ta có ai có sở thích đặc biệt nhỉ?"

Kise lập tức nhận được một luồng gió lạnh rét từ Akashi thổi đến, thậm chí còn cảm giác được nguy cơ mình sắp toang như thế nào, nhanh chóng bỏ Kuroko ra, chà chà hai tay vào nhau, tự sưởi ấm bản thân.

"A ~ Tetsuya, thế nào? Cậu thích không?" Momoi cười nói.

Kuroko kéo kéo tay áo, "Đây là đồng phục nữ của Teikou?"

"Đúng vậy á." Momoi cười tủm tỉm.

"Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là đồng phục của Momoi — san?" Kuroko lo lắng nhìn cổ tay rồi lại kéo kéo váy, có hơi mất tự nhiên di chuyển chân, lại làm ra một hành động khiêu khích người nhìn, mọi người cúi gằm mặt, một đám bịt chặt miệng.

"Này! Các cậu đang trong giai đoạn dậy thì hả?" Momoi chống hông nói, "Sao ở đâu cũng đầu óc đen thui được vậy hả? Dám nghĩ bậy bạ với Tetsu — kun...... Hừ hừ!"

Bộ dạng tức giận như thể Momoi chính là Kuroko.

Bọn họ tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại không như bình thường, tự nhiên hiểu được hàm ý trong lời của Momoi.

Đầu tiên là Akashi ngẩn đầu, nghiêng mắt nhìn qua Momoi, ánh mắt sắc bén ngìn về Momoi, chứa trong cái nhìn như có như không một chút ác ý.

Midorima đẩy đẩy mắt kính, không tiếng động hằng tiếng.

Còn Murasakibara, Aomine và Kise đều thích dùng hành động, cái gì cũng không nói, chỉ tiến đến cạnh Kuroko vây cậu bên trong, Momoi ở ngoài tức giận dậm chân.

"Các cậu lại bắt nạt tớ......" lệ tràn khoé mắt Momoi.

"Được rồi," môi Akashi hơi giãn ra há miệng, chậm rãi nói, "Tetsuya muốn đi thay đồ thì mau thay đi, dù sao hôm nay chỉ thử qua thôi."

"Hả?" Kise bĩu môi oán giận nói, "Đừng mà, Kurokocchi mặc đồ nữ rất đẹp luôn, để cậu ấy mặc lâu chút chúng ta cùng chụp vài tấm đi ~"

"Ryouta," Akashi cố ý dừng một chút, tiếp tục nói, "Cậu muốn cúi giờ luyện tập chạy thêm vài vòng hả?"

"......" cái ý nghĩ tronn đầu Kise bị nghẹn lại chỉ còn vẻ mặt đen như đít nồi.

"Đúng vậy!" Momoi  nhảy lên kêu lớn, "Ki -- chan cũng là nữ chính một mà, mặc đồ nữ nhất định rất hợp, dù sao cậu cũng là người mẫu ~"

"Đúng vậy đúng vậy." Mọi người đều gật đầu tán thành.

Đối với Kuroko mặc đồ nữ, bọn họ hầu hết đều là mong chờ, còn với Kise á hả...... chỉ là muốn cừoi vô mặt hắn thôi.

"Vậy tớ thay đồ nha?" Kuroko hỏi.

Mái tóc dài theod dộngt ác của Kuroko mà đu mng đưa, Kuroko xoay người, đi về phía phòng thay đồ.

"Được rồi, được rồi...... quay lại vấn đề chính!" Momoi chụp hai xuống tay, "Nữ chính thì...... mọi người đều đã hài lòng, vậy thì hiện tại, đến lượt chọn nam chính rồi~" Momoi nở nụ cười tươi rói tràn ngập nguy hiểm.

"Nam chính......" Akashi sờ sờ cằm, mi mắt hơi nhướng lên một chút, tỏ vẻ chính mình rất rât hứng thú!

Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu rồi mới qua đây lấp hố...... Tác giả — kun lặn tiếp đây......

Dealine ở trường đã chất đống...... Nói tới nội dung truyện này thì còn đang bơi......

Cuối tuần dù có thời gian trống, nhưng vẫn còn quá bận...... 2,1k chữ lết mấy ngày không xong, nhưng là đổi mới vẫn là sẽ có tích!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro