Chương 3
Thời điểm Hạ Bân lần đầu gặp Thiệu Thịnh Dương, Thiệu Thịnh Dương còn là một diễn viên nhỏ không có tí tiếng tăm nào, chỉ đóng một vai phụ nhỏ trong bộ phim truyền hình Hạ Bân đầu tư. Trong buổi tiệc rượu đóng máy, tất cả diễn viên đều tranh nhau ôm cái đùi lớn của Hạ Bân, nỗ lực gây chú ý trước mặt hắn, chỉ có Thiệu Thịnh Dương đứng ở một bên bưng chén rượu, dù không thân thiện cũng không xa lánh.
Hạ Bân lúc đó đang cần người bồi giường, vừa vặn cảm thấy Thiệu Thịnh Dương dáng dấp không tồi, liền ghi nhớ. Thay Thiệu Tịnh Dương thanh toán phí vi phạm hợp đồng, nhìn ở bên ngoài thì như hắn đang kéo nhân tài về công ty giải trí của mình, trên thực tế thì là đang bao dưỡng.
Khác với những minh tinh và điên viên hắn từng bao dưỡng, Thiệu Thịnh Dương chưa bao giờ quấn lấy Hạ Bân đòi mua cái này cái nọ, mà là xin hắn giới thiệu các mối quan hệ.
Hạ Bân trêu cười anh: "Người khác bao dưỡng minh tình đều hận không thể giấu đi cả đời, tôi bao dưỡng anh mà lại muốn cho anh xuất đầu lộ diện ra ngoài? Mẹ nó đây còn gọi là bao dưỡng sao?"
Thiệu Thịnh Dương nghe xong cũng không tức giận, cười cười nói: " Có người thích nuôi chó mèo trong nhà để ngắm mỗi ngày, có người lại thích đưa chó mèo đi tham gia thi đấu. Cậu nghĩ huy chương kia là trao thưởng cho thú cưng sao? Còn không phải đều là trao tặng cho chủ nhân."
Hạ Bân thấy anh nói cũng có lý, cảm thấy chàng trai trẻ này khá tham vọng, liền giới thiệu anh vài bộ phim. Thiệu Thịnh Dương cũng không phụ lòng kì vọng, chẳng bao lâu sau đã mang về giải nam phụ xuất sắc nhất quốc nội. Ngày trao giải, rất nhiều nhà sản xuất, đạo diễn quen đều tời chúc mừng Hạ Bân, nói hắn đào được bảo vật, Thiệu Thịnh Dương là miếng ngọc thô chưa mài dũa, chỉ cần làm bóng một chút, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng. Hạ Bân nghe xong lòng tự hào dâng trào, bây giờ có thể cảm nhận được ý nghĩa câu "Sủng vật đoạt giải, chủ nhân rạng rỡ".
Buổi tối ngày hôm ấy Hạ Bân uống rất nhiều, đem Thiệu Thịnh Dương tha lên giường, dùng cái cúp nhỏ dài làm Thiệu Thịnh Dương khốn đốn, một bên làm một bên vô mặt Thiệu Thịnh Dương:" Bảo bối anh không được thua kém người khác, tương lai nâng cái cúp người vàng tí hon kia về, tôi sẽ dùng cái đấy làm anh cành thoải mái hơn."
Sau đó Hạ Bân trong một đêm từ tổng tài liền biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, dĩ nhiên là phải chia tay với Thiệu Thịnh Dương. Thiệu Thịnh Dương bị hắn bao dưỡng mấy năm cũng đã tích lũy không ít tài nguyên cùng kinh nghiệm, thiên đạo thù cần(trời đền đáp cho người cần cù), cuối cùng anh cũng đã đạt được mục tiêu của mình vào năm ngoái, nhận được giải nam chính xuất sắc nhất trong nước, trở thành đại ảnh đế danh xứng ngôn thực. Nghe đâu năm nay cùng đạo diễn nổi danh hợp tác, hướng đến ba liên hoan phim lớn của quốc tế Châu Âu.
Hạ Bân từ thiên đường rớt xuống địa ngục, Thiệu Thịnh Dương lại một bước lên mây, thành công vang dội. Mỗi khi thấy tin tức liên quan đến Thiệu Thịnh Dương, Hạ Bân luôn cảm thấy khó chịu, vì vậy nhắm mắt vờ như không thấy, não bộ tự đông che đậy ba chữ "Thiệu Thịnh Dương" đi.
Không nghĩ tới che đấy che đi, Thiệu Thịnh Dương vẫn có thể thông qua Tiểu Chu, trực tiếp kéo Hạ Bân đến trước mặt. Tâm trí Hạ Bân không có chức năng phá ảnh, nên dù không muốn nghĩ tới vẫn phải nhìn.
Cách biệt ba năm, Thiệu Thịnh Dương nhìn qua thay đổi không nhiều, vẫn là dáng vóc cao gầy, mặc một bộ âu phục xám bạc, tóc tai rối bù, cho người nhìn một loại cảm giác cuồng dã bất kham. Khuôn mặt này so với hồi xưa càng có thần thái, một số tạp chí đánh giá con mắt của anh "lấp lánh từ sâu thẳm tâm hồn", Hạ Bân lại thấy nó giống một ngọn lửa cháy bừng dữ dỗi hơn, chỉ cần liếc qua cũng có thể thiêu rụi người khác.
Hạ Bân nhớ tới câu nhắc nhở của Kiều Minh Dịch trước khi đi: Thấy có gì không đúng, chạy luôn chứ đừng do dự!
Chân hắn còn chưa kịp nhúc nhích thì Chu Triết đã nhiệt tình đẩy hắn vào gian phòng.
"Mọi người đã lâu không gặp nhỉ, Hạ tiên sinh có còn nhớ Thiệu tiên sinh không? Lần này chính là Thiệu tiên sinh nhờ tôi liên hệ với anh. Thiệu tiên sinh sợ anh không đáp ứng, nên kêu tôi giữ bí mật. Chu Triết hai tay chắp trước ngực, thủ thế xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi. Hai người cứ chậm rãi ôn chuyện đi, tôi đi trước đây. Giải quyết xong việc thì Hạ tiên sinh cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đưa anh về."
Thiệu Thịnh Dương vung vung tay:" Tiểu Chu, cảm ơn cậu, lần này cậu đã vất vả nhiều rồi,cậu bận thì cứ đi đi, để tôi đưa Hạ Tiên Sinh về nhà cho."
Hạ Bân muốn nói "Tiểu Chu, đừng đi", nhưng Chu Triết lại cười híp mắt lui ra ngoài gian phòng, trước khi đi còn không quên đóng "Ầm" cửa lại.
Mắt thấy không còn đường trốn, Hạ Bân chỉ đành đối mặt với bạn tình cũ.
"Đã lâu không gặp... Tôi...Không nghĩ tới là anh."
Thiệu Thịnh Dương nhún nhún vai: "Cậu đại khái là không có nghĩ đến tôi đi. Ba năm trước cậu không nói tiếng nào bỏ đi, tôi tới tận nhà tìm cậu, lại phát hiện nhà cậu đã đổi chủ. Phải khó khăn lắm mới tìm được cậu đấy."
Hạ Bân giả vờ bình thản nói: "Anh bây giờ làm đại ảnh để rồi, tìm một đứa vô danh tiểu tốt như tôi làm gì?"
Thiệu thịnh Dương xì một tiếng, nở nụ cười: "Cậu cũng nhận ra mình biến thành loại vô danh tiểu tốt rồi?"
Anh cười rộ lên như ngàn vạn mặt trời mọc trên không, chói lóa đến độ người khác không mở mắt nổi, nụ cười xán lạn này cũng là bảng hiệu của Thiệu Thịnh Dương, chiếm trọn trái tim của vô số fan nữ.
"Anh mất công kêu Tiểu Chu tới tìm tôi, cũng chỉ để ngồi chế nhạo tôi thôi à?" Hạ Bân mở hai tay ra, "Cứ việc cười đi, tôi quen rồi, lời khó nghe hơn tôi cũng đều nghe hết rồi."
Thiệu Thịnh Dương thu lại nụ cười, chuyển đề tài: "tôi nghe Tiểu Chu nói, em gái anh đang mắc bệnh ung thư, đang cần tiền gấp đúng không?"
"Liên quan gì tới anh, cũng không phải em gái của anh"
"Tôi có lòng thương cảm không được sao? Tiểu Ngọc tôi cũng đã gặp qua, cô ấy xinh đẹp, tính cách lại tốt, so với anh trai khác nhau hoàn toàn. Quả thực không tin được hai người là anh em ruột."
"Lòng thương cảm của anh tốt nhất là nên để vào chỗ khác có hi vọng hơn đi. Tôi đi trước đây."
Hạ Bân xoay người rời đi.
Thiệu Thịnh Dương kéo cổ áo của Hạ Bân lại." Đừng vội đi a, "Hạ tổng" tôi cũng không phải định tặng không tiền cho cậu. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một công việc, trả trước cho cậu một chút tiền lương, số tiền đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng. Sao không ở lại nghe chút?"
Hạ Bân do dự một lúc. Thiệu Thịnh Dương "lai giả bất thiện"(mập mờ, không có ý tốt) , ai biết anh đang âm mưu cái gì. Nhưng vì Tiểu Ngọc, cái gì hắn cũng chịu làm.
"...Nói trước, tôi không buôn ma túy." Hắn thấp giọng nói.
Thiệu Thịnh Dương thổi phù một tiếng nở nụ cười. "Cậu nghĩ đi đâu thế? Cậu nghĩ tôi là loại người như vậy sao?"
"Ai mà biết được, dạo này tinh tức về minh tinh chơi ma túy nhiều không đếm xuể."
Vừa dứt lời, một sổ chi phiếu liền đập lên trên mặt Hạ Bân.
"Cầm. Thích viết gì thì viết." Thiệu Thịnh Dương dùng sổ chi phiếu đánh lên hai má Hạ Bân, như dùng nó bạt tai hắn.
Hạ Bân lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta."Anh có ý gì?"
"Cậu ra giá đi, từ nay về sau cậu chính là người của tôi, nghe tôi sai khiến, gọi thì theo kêu thì đến."
Hạ Bân trợn tròn đôi mắt."Anh điên rồi!"
Thiệu Thịnh Dương cưởi ha hả."Nếu như tôi điên thì không phải cậu cũng điên rồi? Hồi trước không phải cậu cũng cùng tôi chơi cái trò này sao? Bây giờ chúng ta vẫn chơi như thế, chỉ là vai trò đảo ngược..."
Hắn đem sổ chi phiếu ném cho Hạ Bân, ý cười dần trở nên lạnh lẽo. "Hồi xưa cậu đối xử với tôi như nào, bây giờ tôi cũng sẽ đối xử với cậu y như vậy, coi như báo đáp "Đại ân đại đức" của cậu.
Hạ Bân nhận ra. Thiệu Thịnh Dương đây là muốn trả thù hắn. Trước kia hắn chưa từng là một kim chủ ôn nhu, tuy rằng giới thiệu không ít tài nguyên cho Thiệu Thịnh Dương, nhưng cũng không ít lần ỷ vào thân phận của bản thân để dằn vặt Thiệu Thịnh Dương, chỉ cần hắn nhất thời khởi hứng, Thiệu Thịnh Dương cho dù có cách một mặt địa cầu cũng phải bay trở về làm bé ngoan của hắn. Hạ Bân thậm chí đã từng dùng vũ lực với Thiệu Thịnh Dương, lúc đó cũng chẳng thấy mình đã làm gì sai, chỉ cần không chết người, hắn có đối xử tàn nhẫn như thế nào đi nữa thì Thiệu Thịnh Dương cũng chỉ có thể cắn răng nhịn. Nói đi nói lại, cho dù có xảy ra án mạng đi chăng nữa Hạ Bân vẫn có biện pháp giải quyết.
Nhưng giờ đây thời thế đảo ngược, bây giờ Thiệu Thịnh Dương muốn đem toàn bộ trả lại cho hắn.
Hạ Bân mới chỉ nghĩ đến thôi đã liền đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đương nhiên có thể từ chối. Nhưng hắn không đành lòng từ chối.
Hắn cần tiền.
"Đưa bút đây." Hắn nói một cách lạnh lùng.
Thiệu Thịnh Dương nhặt đại một cái bút máy trên bàn làm việc, ném cho Hạ Bân.
Hạ Bân viết một dãy chữ số lên sổ chi phiếu . Thiệu Thịnh Dương liếc mắt nhìn, không hề nói gì.
"Tiền này tôi không giữ lại, toàn bộ sẽ đưa cho Tiểu Ngọc chữa bệnh"
"Đã cho cậu thì chính là tiền của cậu, cậu thích tiêu như nào thì tiêu"
Thiệu Thịnh Dương đánh giá Hạ Bân, "Còn cậu giờ đã là người của tôi, tôi muốn chơi thế nào thì chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro