Chương 2: Khuông Liên Hải
Chương 2: Khuông Liên Hải
Edit: Quân Hữu Vân
Khuông Liên Hải không cha không mẹ. Ký ức sớm nhất của hắn là đi theo một lão ăn xin, ngủ đêm trong những ngôi đền chỉ còn nửa mái hoặc những căn nhà đổ nát, khi trời vừa sáng, Khuông Liên Hải vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ đi theo hắn để xin ăn.
Từ đó, hắn chỉ học được một điều, đó là cướp.
Đầu tiên là cướp thức ăn từ những tên ăn xin khác, vì nếu không cướp, hắn sẽ bị cướp. Sau đó, hắn bị bán vào một phủ viện giàu có, vẫn phải tranh giành, tranh giành vị trí đầu tiên, để không bị người khác bắt nạt.
Chỉ là hắn tuổi nhỏ vô tri, không hiểu đạo lý khiêm tốn lại, khi bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, hắn đã không kìm được, đập một góc chiếc bát sứt vào mặt đứa trẻ đó, khiến nó chảy máu.
Hắn bị gia đinh xô đẩy, đuổi ra khỏi cửa son phủ viện, trở về đầu đường, trên đầu hắn cắm một cọng cỏ.
Bên cạnh hắn, còn có những người khác, có người phụ nữ quỳ trên đất, đầu quấn khăn trắng khóc lóc, cũng có người lớn dẫn theo những đứa trẻ nhỏ, trên đầu họ cũng cắm cỏ.
Người qua đường đi đi lại lại, đùa nghịch sờ nắn tay chân hắn, nhìn mặt hắn, xem gáy hắn, bảo hắn nhảy lên tại chỗ, nhưng không ai dừng lại, cũng không ai đưa hắn đi.
Lúc này, trong đầu hắn hiện lên thần sắc hoảng sợ của đứa trẻ kia, cả thể xác và tinh thần hắn cảm thấy thoải mái. Hắn không quan tâm sẽ bị ai mua, sao cũng được. Tệ nhất thì sao? Cũng chỉ là quay lại xin ăn mà thôi.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một nam tử dừng lại trước mặt hắn nghỉ chân trong thoáng chốc. Người đó hoàn toàn khác biệt so với những người trước đó, hắn mặc xiêm y trắng như tuyết, lưng thẳng tắp, bước đi không một tiếng động, như thể người từ trên trời xuống.
Từ khoảnh khắc đó, trong lòng hắn dần dần nảy sinh một khát khao...hắn muốn người kia. Hắn muốn đi theo người kia, muốn trở thành người như thế.
Như vậy chỉ cần đứng đó, cũng khiến mọi thứ xung quanh trở nên lu mờ.
Người nọ chỉ tùy ý dừng lại, rồi định bước đi. Hắn vội vàng nắm lấy vạt áo trắng như tuyết của người kia, không cẩn thận dây vết bẩn lên.
Hắn rụt tay lại, sợ người kia chê hắn, sợ người kia ghét hắn. Đột nhiên, hắn sinh ra chút tâm tư không thể hiểu được, cảm thấy mình như cục bùn dưới đất, xấu xí, vướng víu và thừa thãi.
Xin hãy đưa hắn đi...
Mỗi tối trước khi ngủ, hắn đều thành tâm cầu nguyện, mong một người tốt xuất hiện, đưa hắn đi, nếu có người như thế xuất hiện, hắn cam nguyện chết vì họ.
Người nọ dường như không để ý, từ trong tay áo trắng thò ra ngón tay, nắm lấy cổ tay hắn, chân hắn, ấn lưng hắn, khác hẳn với cách hành xử thô bạo của những người trước đó.
Rồi người từ trên trời xuống đó bắt đầu hỏi gia đinh phía sau, hỏi hắn đáng giá bao nhiêu tiền.
Và hắn đã được mua.
Sư phụ đặt tên cho hắn là Khuông Liên Hải, hy vọng sau này hắn có thể giúp đỡ chính nghĩa, có tấm lòng rộng lớn như biển cả.
Từ đáy lòng hắn đem danh tự này nâng lên thật cao, thề sẽ phải tranh khẩu khí, tuyệt không để sư phụ hối hận vì đã đưa hắn về Thiên Sơn.
Hắn có được áo quần sạch sẽ, sống trong căn phòng có giường, thậm chí có thể ăn no. Hơn nữa, sư phụ của hắn lại là chưởng môn phái Thiên Sơn đại danh đỉnh đỉnh.
Người cao cao tại thượng kia, lại là chưởng môn sao?
Mà chưởng môn nổi tiếng đó, sư phụ của hắn, chỉ có một mình hắn là đệ tử, hắn không cần phải lo lắng đề phòng suốt ngày, nghĩ cách tranh giành nữa, vì sư phụ là của riêng hắn.
Hắn sống mỗi ngày với lòng biết ơn, hắn có thể luyện võ, học bao nhiêu tùy thích, sư phụ dạy bao nhiêu tùy ý. Hắn thậm chí còn được học thơ văn, đọc bao nhiêu cũng được, miễn là hắn muốn, miễn là trong thư phòng có!
Hắn học đến quên ăn quên ngủ, có khi để học được một chiêu thức sư phụ dạy, hoặc một chiêu thức sư phụ tình cờ biểu diễn, hắn mê mẩn đến mức nằm mơ cũng thấy mình đang thực hiện chiêu thức đó, nhưng trong mơ hay ngoài đời, hắn đều không thể làm được như sư phụ. Sau đó, sư phụ nhắc nhở hắn, là vì hắn không có nội công, nên tư thế không vững, rồi bắt đầu truyền thụ cho hắn tâm pháp nội công.
Hắn học thuộc lòng những tâm pháp và kiếm phổ, học đến thuộc làu, để thấu hiểu ý nghĩa bên trong, hắn dành cả ngày ngâm mình trong thư viện. Sư phụ phát hiện ra, đã cấm hắn một thời gian, mỗi ngày khi trời tối lại điểm huyệt cho hắn ngủ. Sau này hắn mới hiểu, đó là vì sợ hắn tẩu hỏa nhập ma.
Sư phụ tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra rất để ý đến hắn! Người mà hắn quan tâm cũng quan tâm đến hắn, còn gì tốt hơn nữa?! Vì thế, từng lời sư phụ nói hắn đều nhớ rõ rành mạch, muốn viết lại từng câu treo lên tường, ngẫm nghĩ mãi.
Hắn tinh tế học từng lời nói, cử chỉ của nam tử kia, muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho người đó, thậm chí nguyện chết vì người đó.
Hắn thậm chí còn giấu chiếc áo trắng sư phụ mặc ngày mua hắn, mỗi tối trước khi ngủ lại lấy ra sờ, trong lòng vô cùng kiên định, như ngày trước ngày đêm ôm lấy chiếc hồ lô của lão ăn xin, có nó, liền có cảm giác thuộc về mình. Cho đến một ngày, hắn quá thích chiếc áo choàng đó, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, khiến hắn không kìm được mà xé nát chiếc áo.
Cảm giác quái dị biến mất, nhưng hắn hối hận. Vì chiếc áo choàng đó chỉ có một, không còn chiếc thứ hai!
Nhưng chiếc áo đó sẽ mãi mãi thuộc về hắn. Hắn đã có được nó, hắn đã hủy hoại nó, tất cả đều do hắn quyết định, không ai có thể ngăn cản!
Hắn từng nghĩ cả đời sẽ chỉ có hắn và sư phụ làm bạn, chỉ có hai người. Nhưng rồi đệ tử thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt bái sư, trở thành sư đệ của hắn...
Sư phụ phải là của riêng hắn, phải chỉ tốt với một mình hắn! Sự yêu thương của người phải là của riêng hắn, sự nghiêm khắc của người cũng phải chỉ dành cho hắn!
Mỗi khi thấy những sư đệ đó vây quanh sư phụ, hỏi han đủ thứ, ngực lại thấy khó chịu, thậm chí hơi đau nhói. Sư phụ trả lời từng câu hỏi của những sư đệ, như thể đối với hắn vậy. Thì ra, hắn cũng giống như họ, hắn chẳng có gì đặc biệt. Người chỉ coi hắn như một đệ tử bình thường, một tiểu ăn xin vì thương hại mà mua hắn về.
Họ có gì tốt, chỉ vì là con cháu nhà giàu, mà được chia sẻ tình thương của người sao?
Hắn cố tình ngừng luyện võ và học tập một thời gian, vốn hy vọng sư phụ sẽ như mọi khi, đi đến mắng hắn một trận, rồi dạy hắn những thứ hắn bỏ lỡ, nhưng kết quả là không có gì.
Không quở trách, không quan tâm, không dạy thêm, chỉ là một câu nhẹ nhàng, lạnh nhạt: "Liên Hải, dạo này lười biếng rồi."
Chỉ một câu lười biếng rồi?
Hắn không mong sư phụ hiểu được nội tâm của hắn, nhưng... ngoài câu nhắc nhở như chuồn chuồn lướt nước, chẳng có gì khác sao?
Vì những kẻ phế vật đó, mà chia sẻ tình thương vốn thuộc về hắn sao?
Những tên sư đệ không chỉ ngu ngốc, chia sẻ sủng ái của hắn, mà còn lén lút ngáng chân hắn, muốn giành lấy vị trí đại sư huynh, ngồi lên đầu hắn.
Trước đây hắn chỉ không muốn để ý đến họ, không muốn động thủ. Muốn tranh giành với hắn? Mơ đi!
Sư phụ luôn lấy hắn làm gương để dạy dỗ những sư đệ, đó là sự quan tâm và yêu thương sư phụ chỉ dành duy nhất cho hắn. Hắn quyết tâm sẽ làm tốt vai trò đó, xứng đáng với cái tên của mình, có tấm lòng rộng lớn như biển cả. Dù có giả vờ, hắn cũng sẽ tỏ ra độ lượng.
Nhưng từ khi sư phụ lạnh nhạt với hắn, dù hắn phạm sai lầm ngày càng lớn, cũng chỉ bâng quơ thuyết giáo vài câu, thậm chí có khi ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chịu đựng đủ rồi!
Vừa vặn, tên tam sư đệ vô dụng lần nữa tìm cách hãm hại hắn trước mặt sư phụ, giả vờ ân cần hỏi han để châm chọc mỉa mai hắn...
Hắn không kìm được, lén lút dạy cho tên tam sư đệ vô dụng một bài học, nắm chặt hòn đá trong tay, định đập vỡ đầu gối hắn, không ngờ sư phụ lại xuất hiện.
Khi nghe tin mình bị phạt ở vách đá Thiên Sơn nửa tháng, ngực hắn đau đến mức khó thở không vận khí nổi...
Tức giận cái gì? Có gì đáng tức giận? Chẳng phải là do bản thân vô dụng, nhất thời nóng giận, bị tên tam sư đệ phế vật lợi dụng sao?
May mà không đập vỡ đầu gối hắn, không thì đã bị đuổi khỏi sư môn rồi!
Hắn ngồi trên vách đá, nhìn xuống vực thẳm không thấy đáy, hai chân cố ý lắc lư lắc lư, những hạt sỏi nhỏ rơi xuống, chưa kịp chạm đáy đã bị gió thổi tan....
Nếu giờ nhảy xuống, người cao cao tại thượng kia có hối hận không?
Hối hận vì đã đối xử với hắn như vậy, làm tổn thương lòng hắn?
Hắn coi người như cha, thậm chí còn thiêng liêng hơn cả cha, người là tất cả của hắn! Từ ngày nhìn thấy người trên đường, nắm lấy vạt áo người, hắn vì người mà tồn tại!
Ngoại trừ người, hắn không còn gì cả!
Hắn thậm chí nguyện chết vì người!
Hắn trách người đó thiên vị, dùng việc mình sẽ rời khỏi Thiên Sơn để đe dọa.
Còn người nọ, đứng trước mặt hắn, nhìn xuống hắn, với vẻ mặt như những gia đinh kia, lạnh lùng nói: "Được, hãy để lại võ nghệ của ngươi, nếu không đừng hòng rời đi!"
Người không quan tâm đến hắn, chỉ quan tâm đến võ nghệ của hắn!
Hốc mắt nóng lên, nhưng hắn cố kìm nén không để nước mắt rơi. Nước mắt nam nhân không dễ dàng rơi!
Tất cả là do tên tam sư đệ phế vật!
Nếu không phải tại tên đó, hắn đã không mất đi sủng ái, cũng không nhìn thấy bộ mặt thật của người cao cao tại thượng! Đợi khi ra ngoài, hắn nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học!
Hắn không cảm thấy những ngày bị giam lâu. Trong thời gian đó, hắn có rất nhiều thời gian để luyện tập tâm pháp nội công, luyện kiếm, và suy ngẫm.
Lần sau phải kiềm chế. Đại trượng phu co được dãn được!
Đã không còn trong sạch, nếu người không thèm để ý hắn, hắn liền quên người! Là hắn bỏ quên người cao cao tại thượng, không phải người đó không cần hắn!
Sau khi rời vách đá, hắn đốt sạch những mảnh vải áo giấu dưới giường, hành xử hết sức khiêm tốn, dù trong lòng hắn không làm được như vậy, bên ngoài hắn sẽ giả dạng như thế. Sau đó ngẫu nhiên trộm đi xuống núi, hành hiệp trượng nghĩa, tạo uy danh.
Tình cờ, hắn phát hiện ra cơ hội nắm thóp mấy tên sư đệ vô dụng. Hắn lén theo chân bọn chúng xuống núi, thấy bọn chúng dạo thanh lâu, vào sòng bạc, cưỡng ép dân nữ, trộm kiếm phổ của Thiên Sơn bán vào phường cờ bạc, trả tiền chơi nữ nhân.
Không phải con cháu nhà quyền quý sao, chút tiền bạc ấy lại không có?
Hắn kịp thời ra mặt, làm lơ vẻ mặt sợ hãi của đám phế vật, dùng số tiền kiếm được từ việc cướp giàu chia nghèo, chuộc lại kiếm phổ, bịt miệng gia đình dân nữ, rồi trở về trên núi làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng đám phế vật xưng huynh gọi đệ. Bọn chúng quả nhiên không dám khinh thường hắn nữa, thậm chí còn tỏ ra kính trọng hắn.
Để có được sự kính sợ ngày đêm, kiên nhẫn của hắn luôn có rất nhiều, chỉ cần hắn muốn.
Hắn dốc lòng tu luyện võ nghệ, binh pháp, thi thư, vào năm hắn hơn mười tám tuổi, có một cô nương cũng bái sư phụ làm thầy, họ Phan tên Ngọc.
Hắn đã quen rồi, đã có nhiều sư đệ như vậy, thêm một sư muội có làm sao? Hơn nữa, hắn đã sớm bỏ người kia, căn bản không quan tâm dưới gối người có bao người hầu hạ!
Phan Ngọc là một người nhiều chuyện, cả ngày lải nhải bên cạnh hắn, nhét cho hắn đủ thứ thức ăn linh tinh, coi hắn như một đứa trẻ, gặp chuyện là đứng ra che chở hắn.
Nàng cho rằng hắn là người nào, người vô dụng sao?
Hắn nhìn bảo vai nhỏ gầy che chở trước mặt mình, thất thần. Lúc trước lão ăn xin cũng đối xử với hắn như vậy, lưng gù xuống cũng đứng trước hắn, che chở cho hắn. Cho dù bị đánh, cơm bị đoạt, cũng đem miếng ăn cuối cùng còn sót lại đưa cho hắn.
Nàng có thể vĩnh viễn bên cạnh hắn, vĩnh viễn đối xử tốt với hắn, chỉ đối tốt với một mình hắn không? Đáy lòng Khuông Liên Hải tự hỏi.
Nhưng nàng lại rất thân thiết với mấy tên sư đệ vô dụng kia. Đám phế vật kia thấy sắc nảy lòng tham bám lấy nàng từ đông đến tây, từ nam sang bắc, không dứt. Phan Ngọc kia lại không biết đến, đối với ai cũng tốt. Tuy rằng hắn giận, giận nàng không thấu lòng người, nhưng đó không phải lỗi của nàng, bởi vì bản tính nàng lương thiện, cho nên mới bị lừa. Sai, là đám phế vật kia sai!
Muốn tranh với hắn? Nằm mơ!
Hắn biết nàng thích lén lút xuống núi, nên tìm cơ hội lén theo sau, đúng lúc xuất hiện dẫn nàng tới thanh lâu mà bọn sư đệ thường đến, vô tình để nàng biết được hành vi của bọn chúng, rồi khuyên nàng đừng nói với sư phụ...
Sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, nàng vừa lo vừa tức, sau đó ngoài hắn ra, ai cũng không chịu tin.
Đúng như ý hắn.
Không có việc gì làm hắn lại nhìn nàng, thấy nàng thân thiết với ai, nếu người đó có ý đồ xằng bậy, hắn liền dùng thủ đoạn ngăn chặn, nếu không có gì đáng ngại, thì cũng tùy nàng.
Hắn nhân lúc nàng không chú ý, cắt một mảnh góc áo của nàng, mang theo bên mình, như thể mang theo chính nàng, chỉ là nàng, mỗi ngày trước khi ngủ đem ra thưởng thức một lúc lâu, có khi vì thích quá, cố ý sử dụng nội lực đem đồ vật kia nắm thành bột phấn. Rồi lại tìm lúc cắt một góc áo khác, một lần nữa mang theo bên mình.
Cho đến khi nàng hai mươi tuổi, nàng quyết định xuống núi.
Hắn biết mình cũng đến lúc phải rời đi, nơi này không giữ hắn, hắn tự nhiên có kế hoạch khác. Hơn nữa, hắn phải đi theo nàng, để nàng không bị người khác cướp đi.
Thực ra, quan trọng nhất là hắn phải chuẩn bị lót đường cho cuộc sống sau khi xuống núi.
Mấy năm gần đây, hắn dụng tâm bài binh bố trận, mang danh Thiên Sơn đại hiệp của mình truyền đi xa. Hiện tại nhờ danh tiếng tốt này, hắn đã có được một cơ hội lớn – có thể dựa vào võ nghệ của mình, không cần lăn lê bò lết mà vẫn có cơ hội làm quan, có được giàu sang phú quý.
Hắn để Phan Ngọc đưa hắn đến Phan phủ ở. Ngày gần đây, hắn phát hiện vào ban đêm luôn có người không liên quan cứ đến lắc lư qua lại ở sân viện nàng ấy. Hắn luôn ở bóng tối quan sát, muốn dạy cho người kia một bài học, tuy rằng hắn biết người kia là người của Võ đại nhân phái tới, Võ Tam Tư.
Thủ đoạn Võ đại nhân thông thiên, trên một người, dưới vạn người. Hắn đáp ứng Võ đại nhân sẽ che giấu thân phận, dọn sạch chướng ngại cho Võ đại nhân. Nhưng người quyền cao chức trọng, dùng người sẽ muốn nắm chút nhược điểm trong tay, để kiềm chế. Tám phần Võ đại nhân theo dõi Phan Ngọc, muốn nắm nhược điểm của hắn.
Hắn rất rõ ràng việc này, khi trước hắn cũng từng làm như vậy. Nhưng dù có là người của Võ đại nhân, hắn cũng không muốn bản thân bị chịu thiệt.
Đêm đến, bóng đen lướt qua.
Hắn đã quan sát trong góc tối một thời gian, nương ánh trăng, nhảy lên tường sân viện khác, nhìn kĩ bốn phía, chưa phát hiện bóng người nào.
Cả sân chỉ có một gian nhà, không có chỗ để ẩn nấp, mà cửa sổ gian nhà đang mở rộng.
Hắn đề khí, từ cửa sổ nhảy đi vào, nhìn thấy trên giường có hình dáng một người.
Hành vi này có chút ngu xuẩn, cho rằng giả bộ là người bình thường thì hắn sẽ không ra tay?
Hắn rút kiếm tiến gần tới, lật chăn lên, không ngờ dưới chăn lại là một thân thể đang khỏa thân!
Còn lại là một nữ tử!
Chẳng lẽ, bóng người kia vốn dĩ là một nữ nhân?
Nương theo ánh trăng, hắn nhìn xuống, ý đồ xem thân hình người nọ có phải người theo dõi Phan Ngọc không, không ngờ nữ tử kia da mặt dày, không vội vàng che đậy thân mình, mà lại lăm lăm nhìn chằm chằm hắn. Hắn sợ nàng la lên kéo người đến, mang cho hắn danh hái hoa tặc, chỉ đành nhảy ra ngoài từ phía cửa sổ, nhảy về Phan phủ.
Lý phủ bên cách vách. Nhưng Phan Ngọc nói Lý phủ ngoài phu nhân Triệu thị ra thì chỉ có một cô nương ngốc nghếch, chưa từng thấy nữ quyến khác...
Ngày thứ hai, hắn đã thấy được bộ mặt thật của nữ nhân da mặt dày. Mắt to mi dài, môi hồng răng trắng, đúng là nữ nhi duy nhất của Lý Trinh đại nhân, cũng chính là cái cô nương ngu ngốc kia.
Ngốc nghếch?
Câu "Cút đi" đó không phải là một kẻ ngốc có thể nói ra, chẳng nhẽ Lý gia cố tình giấu giếm?
Giống như đã từng quen biết?
Muốn dùng mấy chữ "Giống như đã từng quen biết" để đe dọa hắn?
Sợ là nàng ta chỉ có thể nghĩ mà thôi, bởi vì không ai có thể làm được điều đó!
Tác giả có lời muốn nói:
Lịch sử trưởng thành của nam trà xanh...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro