Chap 160: Anh hùng cứu mỹ nhân
Thanh thiếu niên đang trong giai đoạn nổi loạn thì không thể nói lý được.
Lúc Vương Nguyên bị người ta giật tóc, cho dù rất đau, nhưng...
"A... Đau quá!" Tiếng kêu đau là của người đang túm tóc mình.
"Đứa nào làm tao đau, muốn chết hả?" Cô gái kia hét lớn.
Vừa quay đầu thì thấy một khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ xuất hiện ngay trước mắt.
Trời ơi! Gương mặt này...Tuy đẹp trai thật, nhưng...Lạnh đến có thể xé rách thịt da người ra.
"Luật sư, nhớ kỹ những người này cho tôi! Một người cũng không tha!" Người lên tiếng chính là Vương Tuấn Khải. Mặt anh lúc này đen sì, nói với người mặc đồ tây ở phía sau.
"Vâng! Thi tổng!" Luật sư liền lấy điện thoại ra gọi, những cô gái kia quay mặt nhìn nhau.
Bọn họ đều xem tin tức hôm nay, dĩ nhiên biết được người này là ai, càng biết được anh là người không thể chọc vào. Nếu thật sự bị nhốt vào tù, các cô không bị hành hạ tới chết mới lạ.
Vương Nguyên bị đánh muốn còn nửa cái mạng vô lực tựa người vào biển báo trạm xe bus. Mặt mày bị cào xướt tơi tả. Đầu tóc vốn gọn gàng lúc này bù xù xốc xếch lộn xộn. Dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cậu lúc này so với hoàn cảnh ngày trước gặp Trầm Âm cũng chẳng khác là bao...
"Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn khải đau lòng không thôi, bước nhanh đến ôm cậu vào lòng, "Anh đã đến muộn..." Anh khàn giọng nói, lời nói tỏ ra áy náy và thương xót. Vốn anh đang bàn với luật sự về chuyện của Bạch Thiên Thiên, đang định quay lại tìm Vương Nguyên bàn cách giải quyết, nhưng...Lúc về đến khách sạn thì phát hiện cậu không có ở trong phòng. Sự hoảng hốt trong lòng anh lúc đó không có từ nào có thể diễn tả được. Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, dù trời có sập xuống anh cũng sẽ không bỏ cậu ở lại một mình như vậy.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc...Nghe được giọng nói thân quen của anh...Vương Nguyên liền cảm thấy sự sợ hãi bất an trong lòng thoáng chốc tan biến đi, như người chết đuối giữa dòng bỗng vớ được thanh gỗ. Vì cậu biết, chỉ cần có anh ở bên, có anh bảo vệ, cậu sẽ không bị ai làm hại nữa...Vùi mặt sâu vào ngực anh, nước mắt xúc động không kiềm được lã chã lăn dài xuống.
"Là tại em không nghe lời anh, ra ngoài một mình..."
"Ngốc quá..." Vương Tuấn Khải thở dài bế cậu lên.
Mặt rất đau...
Tim cũng rất đau...
Nhưng giờ phút này, được tựa vào lòng anh, Vương Nguyên cảm thấy dường như có bao khó khăn cũng không còn đáng sợ nữa.
"Luật sư, dẫn bọn họ tới đồn cảnh sát, tôi muốn khởi tố bọn họ!" Vương Tuấn Khải vừa bế Vương Nguyên lên vừa quay đầu nói. Sắc mặt lạnh đi trong chốc lát, nào còn vẻ dịu dàng như lúc nói chuyện với Vương Nguyên?
Sắc mặt biến đổi quá nhanh, khiến tất cả mọi người đều không kịp thích ứng.
"Đừng, đừng khởi tố bọn họ." Vương Nguyên kéo ống tay áo của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải cau mày: "Nguyên tử, bọn họ đánh em thành ra như vậy, em còn xin tha cho bọn họ ư?"
"Không phải..." Vương Nguyên lắc đầu.
Đám thiếu nữ bên kia chợt lên tiếng mỉa mai: "Kiện thì kiện, cùng lắm thì bọn này chối không nhận. Bày đặt ra vẻ 'thánh mẫu' xin tha cho bọn này á, bọn này không có cảm ơn đâu."
"Đúng thế! Đồ dối trá!"
"Đồ độc ác!"
Mấy câu nói này càng khiến vẻ mặt Vương Tuấn Khải thêm đáng sợ. Nếu không phải bởi vì họ chẳng qua cũng chỉ là mấy cô gái chưa hiểu chuyện, thì quả thực anh rất muốn dạy dỗ thay bố mẹ chúng.
Vương Nguyên đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Vừa rồi, lúc Vương Tuấn Khải chưa đến, những lời các cô gái này nói còn ác miệng hơn nhiều. Cho nên, so với Vương Tuấn Khải thì cô có vẻ bình tĩnh hơn.
Cậu ngẩng mặt lên nhìn anh: "Bảo anh tha cho họ, không phải là xin cho bọn họ, chỉ là chuyện này nếu làm lớn hơn nữa thì đối với chúng ta cũng không có lợi."
Lời của cậu đã đánh thức sự tức giận trong lòng Vương Tuấn Khải. Quả thật...Vương Nguyên hiện đang là tấm bia bị mọi người chỉ trích.
Nếu để đám chó săn biết được chuyện hôm nay, sợ rằng sẽ càng khó đính chính hơn, "Là anh suy nghĩ không chu đáo." Nghe lời Vương Nguyên, anh nhìn luật sư nói: "Để họ đi đi."
Đám người kia lườm lườm nhìn Vương Nguyên rồi mới hung hổ kéo nhau đi.
***
Trò vui để người đi đường chỉ trỏ bàn tán cuối cùng cũng hạ màn. Vương Tuấn Khải dù có giận hơn nữa cũng không thể phát tác.
Sau khi bế cậu lên xe, anh mới dặn dò luật sư: "Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước, những chuyện khác sẽ nói sau."
"Vâng, Vương tổng. Có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
"Được!" Vương Tuấn Khải gật đầu, ngồi vào trong xe.
Sau khi dặn dò tài xế, rồi kéo Vương Nguyên sang ôm vào lòng, "Để anh xem nào." Bàn tay nhẹ nhàng vén phần tóc rối hai bên má cậu lên. Nhìn thấy những vết cào trên mặt cậu, hai bằn tay anh không kiềm được siết chặt. Tin tức mới được truyền ra mà đã xảy ra chuyện như thế này rồi! Nếu cậu làm như lời Lăng Phong nói, bỏ đi hình tượng ngọc nữ kia, không biết chuyện sẽ còn thế nào nữa đây?
"Chỉ mấy vết nhỏ thôi, em không sao." Vương Nguyên không đành lòng để anh lo lắng, cười nhẹ an ủi anh. Nhưng...Khóe môi vừa động liền chạm đến miệng vết thương, khiến cậu đau quá há miệng hít hà.
"Vết thương nhỏ? Thật chỉ muốn đem đám nhóc con không có giáo dục kia nhốt hết vào tù. Để anh xem xem còn chỗ nào bị thương không?"
Vương Nguyên ngoan ngoãn vén tay áo lên cho anh xem.
Trên cánh tay có mấy vết bầm xanh xanh tím tím. Vương Tuấn Khải giận đến hai tròng mắt có thể phun ra lửa.
Nhưng Vương Nguyên không quan tâm đến những thứ này, chỉ ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn anh, "Em đã xem tin tức sáng nay."
Vương Tuấn Khải giật mình. Anh cũng đã lường trước được việc này, "Anh sẽ có cách giải quyết!"
Hốc mắt Vương Nguyên liền đỏ lên: "Tối hôm qua... Em với Dịch Dương Thiên Tỉ.... Xin lỗi anh, em thật sự không biết tại sao em lại ở cạnh anh ta nữa..." Dịch Dương Thiên Tỉ ôm cậu, hơn nữa, vẻ mặt cậu lúc đó...Cậu không xác định được rốt cuộc mình với Dịch Dương Thiên Tỉ có xảy ra chuyện gì không nữa.
"Ngốc à, em đang nghĩ lung tung gì đấy?" Vương Tuấn Khải thấy cậu vừa lo sợ, ánh mắt tràn đầy áy náy cũng biết cậu đang suy nghĩ gì.
Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ lắc đầu: "Em và anh ta không xảy ra chuyện gì hết. Hơn nữa tối qua là em bị người khác hãm hại."
"Sao cơ?" Vương Nguyên càng không hiểu.
"Dịch Dương Thiên Tỉ bế em vào phòng là thật, nhưng anh ta không hề chạm đến một ngón tay của em. Anh với Chí Hoành kịp thời chạy tới, cho nên là anh đưa em đi."
"Nhưng tại sao em không nhớ gì hết vậy? Sao em lại bị Dịch Dương Thiên Tỉ đưa vào khách sạn? Tại sao anh ta làm thế chứ?" Vương Nguyên thật sự không hiểu.
Vương Tuấn Khải đành phải nói ngắn gọn chuyện của Bạch Thiên Thiên cho cậu nghe.
Cậu quả thực không sao tin được, hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn Vương Tuấn Khải.
Một lúc sau...
Cậu mới lúng túng mở miệng: "Chẳng lẽ.... Là bởi vì em đang ở cùng với anh sao?"
Vương Tuấn Khải mím môi: "Cũng có thể là nguyên nhân này. Cộng thêm dạo gần đây em đang trên đà nổi tiếng, mà cô ta với em lại cùng chung người quản lý, cho nên cô ta làm chuyện vậy cũng không có gì lạ."
Vương Nguyên cảm thấy việc làm đó thật khiến người ta không sao hiểu được.
"Em đừng nghĩ nhiều nữa, đến bệnh viện trước đã."
Vương Nguyên mím nhẹ môi hỏi: "Bác Vương nhất định đã thấy tin tức này rồi, có khi nào bác ấy cũng giống mọi người nghĩ em là..." Nghĩ cậu là người bê bối không đàng hoàng?
"Mẹ anh quả thật có gọi điện hỏi thăm tình huống của em, nhưng mẹ chỉ quan tâm em thôi. Mẹ hiểu em mà, sẽ không nghe lời đám truyền thông mà nghĩ lung tung đâu." Thật ra thì, không những mẹ anh điện thoại hỏi thăm, mà....Mẹ cậu cũng có gọi đến hỏi nữa.
Nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, Thiên Tình mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật lòng mà nói, người ngoài có cách nhìn về cậu thế nào cũng được, cậu không quan tâm lời người ta nói, cậu chỉ cần người nhà mình , người yêu mình, sẽ không vì vậy mà hiểu lầm mình, như vậy đã đủ rồi.
***
"Bác sĩ, nhẹ tay một chút." Lúc thấy Vương Nguyên vì quá đau mà gồng người nhíu mày, Vương Tuấn Khải hầm hầm nhắc nhở bác sĩ.
Bác sĩ cũng không nhịn được nữa, "Vết thương này cũng không sâu, hơn nữa đã thoa thuốc rồi, đau chỗ nào mà đau? Từ nãy giờ, nếu cậu không nhắc đi nhắc lại thì cứ lòng vòng ở đây, cậu như vậy sẽ làm ảnh hưởng tôi làm việc đấy. Một là im lặng, hai là ra ngoài đợi."
Tự nhiên bị sạt cho một trận, Vương Tuấn Khải nhất thời cứng đơ. Thôi kệ, dù sao Vương Nguyên vẫn còn phải nhờ người ta. Cho nên, dù có giận cỡ nào cũng ráng dằn xuống.
Nhìn dáng vẻ cam chịu của anh, Vương Nguyên không nhịn được bật cười.
Mặc dù....Vết thương rất đau, rất khó chịu. Nhưng...Bởi vì được anh lo lắng và quan tâm nên bao nhiêu đau đớn cũng đều tiêu tan hết....
Giống như....Thỉnh thoảng bị thương một chút, để cảm nhận cảm giác được quan tâm chăm sóc thế này cũng rất xứng đáng.
"Bác sĩ, cậu ấy làm việc trong ngành giải trí, có chắc trên mặt sẽ không để lại sẹo không?" Sao khi thoa thuốc xong, Vương Tuấn Khải lại lên tiếng hỏi.
Bác sĩ nhìn Vương Nguyên, "Nghệ sĩ? Là người gây xôn xao giới truyền thông sáng nay đó à?"
Sợ phải đón nhận thêm ánh mắt khinh bỉ, Vương Nguyên vội cúi đầu né tránh theo phản xạ.
"Thấy quan hệ hai người tốt như thế, đâu có giống như những gì báo chí đồn thổi." Bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nói, "Yên tâm đi, không để lại sẹo đâu."
"Cảm ơn." Vương Tuấn Khải cầm lấy toa thuốc, kéo Vương Nguyên ôm vào lòng mới giải thích: "Báo chí họ hiểu lầm đăng bậy bạ thôi."
Vị bác sĩ im lặng không nói thêm gì nữa, xoay mặt nhìn ra cửa: "Mời người kế tiếp!"
***
Vương Tuấn Khải dìu Vương Nguyên từ bệnh viện đi ra.
"Em sao rồi? Còn đau không?" Vừa mở cửa xe cho cậu, vừa ân cần hỏi.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh,Vương Nguyên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu cười lắc đầu, "Không đau, anh đừng lo lắng."
Có thể không lo được sao? Cậu mỏng manh như búp bê bằng sứ vậy, chạm nhẹ thôi cũng sợ bị vỡ, cũng sợ bị thương.
Hai người vừa ngồi vào xe, đang định đến thẳng văn phòng luật sư thì điện thoại của Vương Tuấn Khải lúc này bỗng đổ chuông.
"Là điện thoại của Chí Hoành." Vương Tuấn Khải nhìn màn hình rồi quay sang nói với Vương Nguyên.
"Ca? Sao ca không gọi cho em?" Vương Nguyên vừa ngạc nhiên hỏi, vừa lục tìm điện thoại di động trong túi xách của mình.
"Anh coi rồi, điện thoại di động của em đã tắt máy từ tối hôm qua rồi. Có lẽ Bạch Thiên Thiên vì không muốn cho mọi người tìm ra em nên tắt đó."
"Để anh nghe điện thoại trước, có thể bên Dịch Dương Thiên Tỉ đã có tin tức." Vương Tuấn Khải nói xong, bấm nút nghe.
"Anh có đang ở chỗ Vương Nguyên không? Hai người bây giờ đang ở đâu?"
"Ừm, đang ở bên cậu ấy. Vừa từ khách sạn đi ra ngoài." Vương Tuấn Khải không muốn cho Chí Hoành biết chuyện vừa xảy ra, "Có phải phía Dịch Dương Thiên Tỉ có tin tức gì không?"
"Ừm. Anh ta đã đồng ý chịu mở cuộc họp báo với ký giả, vậy nên, hai người có thể cùng đến đây một chuyến không? Thương lượng nội dung buổi họp báo với ký giả vào ngày mai."
"Dĩ nhiên có thể. Chị gửi địa chỉ sang di động cho tôi, chúng tôi sẽ lập tức đến ngay." Vương Tuấn Khải cười nói.
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng căng như dây đàn của Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng được thả lỏng.
Anh nghiêng mắt nhìn Vương Nguyên cười nói, "Ok rồi, ngày mai có thể rửa nỗi oan ức cho em rồi."
***
Tại biệt thự của Dịch Dương Thiên Tỉ.
Chí Hoành cúp điện thoại quay người lại, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đang thương lượng với ai đó về buổi họp báo ngày mai. Chí Hoành thấy vậy cũng nhẹ lòng. Cám ơn trời đất, vì cuối cùng anh ta không nuốt lời.
Sau khi trao đổi xong, Dịch Dương Thiên Tỉ ngoảnh lại nhìn Chí Hoành nói, "Buổi họp báo ngày mai, em cũng cùng đi tham dự."
"Tôi?" Chí Hoành kinh ngạc hỏi lại, "Lý do?"
"Sẽ rất cần đến sự có mặt của em. Nếu muốn tôi giúp em trai em thì em đừng nên hỏi nhiều làm gì."
Nếu anh ta đã nói thế, Chí Hoành chỉ đành im lặng không hỏi nữa. Không biết được bụng dạ anh ta nghĩ gì nữa....Thật khó hiểu...
.... .... ....
Hai người đều đã gọi điện thoại xong, Dịch Dương Thiên Tỉ duỗi người dựa vào lưng ghế sofa. Hờ hững lập cuốn tạp chí trong tay.
Chí Hoành cũng thuận tay cầm lên một cuốn để xem, nhưng....khiến cô phiền não chính là, mấy quyển tạp chí này đều là những bài báo thống kê về những con số cứng ngắc khô khan của chuyên mục tài chính và kinh tế. Xem mãi nhưng chẳng hiểu được gì.
Thật sự không hiểu được, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ hai người họ sao có thể làm bạn với những con số khô cằn này được nhỉ?
"Dịch Dương Thiên Tỉ...." Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh và gọi tên anh.
Anh đang cúi đầu, sắc mặt hình như không được tốt. Nghe cậu gọi mình, chỉ khẽ 'Ừ' một tiếng chứ không ngẩng đầu lên.
Chí Hoành không phát hiện ra sự bất thường của anh, nên nói tiếp: "Em tôi và Vương Tuấn Khài sắp đến rồi. Mặc kệ thế nào, chuyện này vẫn phải nói tiếng cảm ơn anh."
Anh chỉ hừ một tiếng chứ không nói. Bàn tay đang lật tạp chí hơi tái nhợt.
Chí Hoành vẫn nói tiếp ý của mình, "Cũng cảm ơn anh đã không gây hại đến Vương Nguyên, mặc dù anh rất hận chúng tôi."
Lần này....Dịch Dương Thiên Tỉ không lên tiếng. Ngay cả 'Ừ' cho qua chuyện cũng không có. Đột nhiên vứt quyển tạp chí trong tay sang một bên bụm chặt bụng, trên trán tuôn đầy mồ hôi.
Chí Hoành sững người, cũng chưa phát hiện ra anh có điểm bất ổn.
"Anh bị gì vậy?" Buông cuốn tạp chí xuống, cậu vội chạy đến bên anh. Lúc này mới thấy dáng vẻ đau đớn cố nén của anh, "Dịch Dương Thiên Tỉ, có phải anh bị đau bao tử không?" Trong giọng nói của cậu không giấu được vẻ hoảng hốt.
Dịch Dương Thiên Tỉ giương mắt lên, chạm phải gương mặt lo lắng của cậu. Lẽ nào là ảo giác của mình ư, vẻ mặt đó, dường như đang rất lo lắng?
"Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé." Chí Hoành loay hoay tìm chìa khóa xe, "Chìa khóa xe đâu?"
"Không cần...." Anh chỉ chỉ vào cái tủ bên cạnh, "Ở đó có thuốc bao tử."
Quả nhiên là đau bao tử. Chí Hoành không dám chậm trễ, nhanh chóng đi lấy thuốc. Bốc thuốc cho anh xong lập tức đi rót một ly nước đi tới đưa đến tận tay anh, "Mau uống đi."
Dáng vẻ sốt ruột lo lắng này của cậu khiến Dịch Dương Thiên Tỉ thẫn thờ như người mất hồn. Cứ ngồi đó trơ mắt nhìn cậu không nhúc nhích.
Chí Hoành giục anh, "Còn ngây người ra đó làm gì hả? Mau uống đi!"
Dịch Dương Thiên Tỉsực tỉnh, đáy mắt xẹt qua cảm xúc phức tạp. Chuyển tầm mắt sang hướng khác, anh ngửa đầu uống viên thuốc vào.
Một lúc sau, cảm giác nhào lộn trong dạ dày cũng từ từ biến mất.
"Sao rồi? Thấy đỡ hơn chút nào không?" Chí Hoành kề mặt tới hỏi. Đưa thêm một ly nước ấm cho anh, "Uống chút nước nữa cho ấm dạ dày."
Dịch Dương Thiên Tỉchỉ nhìn ly nước nhưng không đưa tay nhận.
Một hồi lâu....Anh mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vẻ mặt lo lắng của Chí Hoành, nhếch môi cười tự giễu, "Lưu Chí Hoành, xem ra, em cũng là một cao thủ diễn xuất đó."
Chí Hoành mê mang nhìn anh.
"Biểu hiện mới vừa rồi của em, tôi suýt nữa còn cho rằng, em thật sự đã yêu tôi rồi cơ đấy, chứ không phải đang đóng
#Song Vương Khải Nguyên
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro