Chap 26: Được người cứu

  Vương Nguyên cảm giác mình giống như một con búp bê bằng vải rách bị người ta đùn đẩy xô tới xô lui.  

Trên người đã bắt đầu xuất hiện vô số vết cào rách. Cậu cố gắng muốn tránh thoát đám người như gông cùm xiềng xích kia, nhưng bọn họ cứ như thú dữ hung hãn tấn công về phía cậu.

Đám người ùn ùn đuổi theo chẳng những không giảm mà ngược lại mỗi lúc càng nhiều hơn, thậm chí còn lôi kéo thêm những người đi đường muốn tham gia náo nhiệt khác.

Còn có những người là anti-fan của Bạch Thiên Thiên, vừa nghe người đang bị vây quanh là Bạch Vương Nguyên lại càng như gà bị cắt tiết bổ nhào tới. Giống như không dễ gì mới đợi được cơ hội này, bọn họ vừa mắng vừa đưa tay ngắt nhéo Vương Nguyên không thương tiếc.

"Các người nhận lầm người rồi! Tôi không phải Bạch Thiên Thiên!" Đi được đoạn khá xa, Vương Nguyên quyết định gỡ mũ trên đầu và kính mát xuống.

"Cậu là ai?" Đám người nhìn khuôn mặt xinh xắn xa lạ mà lói nhói xôn xao.

Vương Nguyênkhông phải là Bạch Thiên Thiên mà các người muốn tìm, vì vậy, xin tránh đường dùm được không?"

"Khốn kiếp! Cậu dám giả mạo 'Thần Tượng' của tôi á?" (đệt! con đấy mà cũng cho là thần tượng-_-)

"Còn dám mặc quần áo của Thiên Thiên để bịp bợm người khác nữa!"

"Báo hại tôi hủy luôn buổi party để chạy theo cậu hơn nửa con phố, đúng là đáng ghét mà!"

Vốn tưởng rằng khi mọi người biết được cậu không phải Bạch Thiên Thiên sẽ giải tán và thả cho cậu đi. Nhưng không ngờ tâm tình của mọi người ngược lại còn bức xúc hơn.

Cảm thấy mình bị người ta chơi xỏ, vào lúc này mọi người chẳng những không bỏ qua cho Vương Nguyên ngược lại còn bủa vu lấy cậu.

Vương Nguyên vươn tay ngăn cản bên này thì đám người bên kia với tay vừa ngắt vừa nhéo. Còn chưa kịp kêu đau thì tiếp tục bị người ta túm tóc liên tục giằng kéo.


Đau quá....

Đau đến nỗi cậu thấy mình như mất luôn cảm giác, thở cũng không nổi....

Mắt kính rơi trên mặt đất đã bị người ta giẫm nát bấy....

Chiếc váy đắt giá trên người từ từ cũng bị xé rách....Cái mũ trên đầu càng không biết thuộc về tay ai....

Vương Nguyên lúc này đã người không ra người nữa.....

Cậu dần dần không còn hơi sức, chỉ đành để mặc cho mọi người muốn trút giận hay làm gì cô thì làm.

Lúc này....Anh đang ở đâu?

Có phải đang rất vui vẻ ở bên cạnh Thiên Thiên? Không có con kỳ đà cản mũi là cậu ở đó, chắc hẳn hai người họ rất vui vẻ và hạnh phúc....

Nên phải chúc mừng cho hai người họ, nhưng sao Vương Nguyên thấy lòng mình lại đau đớn và chua chát không chịu nổi.

Nước mắt chua xót không kiềm từng giọt từng giọt rơi xuống phủ mờ cả tầm mắt cậu. (camon ông trời 1 phen!)

Trời đã bắt đầu tối. Lại còn lâm râm đổ mưa. Đám người chung quanh đang tấn công Vương Nguyên không ngờ thời tiết lại thay đổi đột ngột như vậy, mắng nhỏ thêm vài tiếng rồi cả đám xúm nhau bỏ chạy để mặc Vương Nguyên ngả ngửa trên mặt đất.

Chỉ còn lại mình cậu.... Một mình.... Một mình ngã quỵ trong màn mưa....

Nước mưa lạnh lẽo quất vào mặt thấm vào vết thương, vừa lạnh vừa đau. Vương Nguyên cố gắng muốn bò dậy, nhưng cậu lại chẳng còn chút hơi sức nào. Ráng chống đỡ mặt đất để đứng dậy, nhưng lần nữa lại ngã nhào xuống nền đất....

Cuối cùng không thể chống đỡ được nữa ngã sấp té nằm trong mưa.....

Mưa to vần vũ trút xuống đường phố, từng chiếc mô tô băng băng lao nhanh trong màn mưa, làm cho bọt nước trắng xóa bắn văng tung tóe.

Trong đó có một tầm mắt vừa đúng lúc dừng lại trên người cậu.

Sau đó là tiếng 'Két' phanh xe đột ngột, chiếc xe ngay lập tức dừng lại. Tầm mắt bị bóng dáng té ngã giữa màn mưa hấp dẫn. Vừa liếc mắt nhìn tới đã không thể nào dời đi nữa.

Bóng dáng mảnh mai, kiệt sức đang run rẩy trong mưa. Mỗi một cái run của người đó như gõ nện vào trái tim anh ta, khiến người đàn ông đó cảm thấy như có một cảm giác đau đớn vô hình.

"Ây da! Cậu hai à! Trời mưa lớn như vậy, cậu đứng ngớ ra đó làm gì? Mau đi thôi!" Thấy anh ta cho xe dừng lại, người ở đằng trước cằn nhằn kêu to.

"Các người đi trước đi!" Mộ Trầm Âm trả lời xong không đợi đối phương nói nữa, anh liền cho mô tô quay đầu lại, lái thẳng về hướng bóng dáng nhếch nhác trong mưa kia.

Vương Nguyên đang mơ mơ màng màng thì nghe được tiếng nói chuyện văng vẳng vang lên bên tai. Cậu cố gắng nhướn lên mí mắt, trông thấy có một bóng người tiêu sái từ trên xe gắn máy nhảy xuống.

Đối phương nhanh nhẹn lưu loát tháo nón bảo hộ xuống, vuốt vuốt nước mưa trên mặt, sau đó ngồi xổm xuống xốc cậu lên và ôm cậu vào lòng....

Người này....Nhìn quen quen....

Dường như cậu đã gặp qua ở đâu rồi....

Lòng ngực ấm áp của anh nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu, cảm giác lạnh lẽo ban nãy đã không còn nữa.....

"Vương Nguyên, em thấy sao rồi?" Giọng nói rất trong, còn nghe được sự nóng nảy trong đó.

Lúc này Vương Nguyên mới nhớ ra người nọ là cậu hai nhà họ Mộ.... Lần trước cả hai đã gặp nhau ở quầy bar. Không ngờ, anh ta còn nhớ rõ tên của mình....

"Chết tiệt! Kẻ nào đã làm em ra nông nỗi này?" Vết thương chồng chéo trên người cậu quả thật không nỡ nhìn.

Ngay cả người có văn hóa gia giáo như Mộ Trầm Âm cũng không nhịn được mà văng tục. Không do dự, anh khom người bế xốc Vương Nguyên lên, "Còn chịu được không? Tôi đưa em đi bệnh viện."

Vương Nguyên dán khuôn mặt be bé của mình sát vào lồng ngực anh.

Câu 'cám ơn' còn chưa kịp thốt ra đã ngất đi không còn biết gì nữa.

Trông cậu thật yếu ớt, như chú thỏ con vừa được bắt ra từ trong bụi gai, cậu lúc này tựa như chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ vỡ tan.

Ôm cậu trong vòng tay mà có cảm giác nhẹ hẫng giống như đang cầm sợi lông vũ vậy, hoàn toàn không có sức nặng.

Hàng mi cong vút không ngừng run rẩy, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến lòng Mộ Trầm Âm ray rức khó chịu.

***

Thời điểm Vương Nguyên mơ màng mở mắt, thì nghe được giọng nói lo lắng bên ngoài tấm màn chắn.

"Bác sĩ, vết thương của cậu ấy thế nào?"

"Yên tâm, chỉ là bị thương ngoài da. Thoa chút thuốc sẽ khỏi."

"Xác định thoa chút thuốc sẽ khỏi sao? Nhưng tôi thấy cậu ấy bị té xỉu. Có cần chụp phim hay xét nghiệm máu gì đó không?"

Bác sĩ bất đắc dĩ nói, "Này, anh bạn trẻ, nếu anh còn biết xót cho người yêu mình như vậy, vậy tại sao không trông chừng tốt cậu ấy? Để người ta làm cậu ấy bị thương tới mức này? Nhìn đã biết vết thương trên người là do người khác gây ra rồi. Bây giờ mới biết chụp hình xét nghiệm sao? Thật xin lỗi, bây giờ đã hết giờ làm việc!"


***

Mộ Trầm Âm xuất hiện! Sẽ lại có sóng gió nổi lên! Haizzz!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro