Chap 72: Xem vở kịch hay

  Vương Tuấn Khải tự rót cà phê cho mình, liếc mắt nhìn cậu nhàn nhạt nói: "Ra ngoài hóng mát một chút. Em nói chuyện điện thoại với ai, mà sao phải trốn đến phòng uống nước để nói?"

"Bạn tôi." Vương Nguyên trả lời, "Anh cũng từng gặp rồi."

"Ồ." Hai người chỉ là thuận miệng trò chuyện.

"Có chuyện này....Chiều nay tôi không về nhà cùng với anh được."

Vương Tuấn Khải quay mặt lại, liếc cậu một cái, "Làm gì?"

"Bạn tôi tổ chức sinh nhật, mời tôi tới dự tiệc. Vì vậy, chắc sẽ rất muộn mới về nhà." Vương Nguyên theo phản ứng tự nhiên mà che giấu chuyện tới dự sinh nhật Mộ Trầm Âm.

Dường như anh rất nhạy cảm với Trầm Âm. Lần nào nói đến Trầm Âm cũng khiến anh tức giận. Có lẽ, anh không thích mình có quan hệ gì với bạn bè của anh.

"Ừ, vừa hay tối nay tôi cũng có chút chuyện, không thể về nhà sớm được."

Vương Tuấn Khải không chú ý tới sự chột dạ của Vương Nguyên, chỉ nhìn cậu nói, "Không được uống rượu đó!"


"Vâng, tôi biết rồi." vương Nguyên cười đồng ý.

Vương Tuấn Khải đi ra ngoài trước, Vương Nguyên nhìn theo tấm lưng anh mà cười ngô nghê. Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào....

.....

"Vương Nguyên, cậu mang những thứ này xuống dưới lầu đưa cho quản lý hạng mục đi." Trương Chính Cương gọi Vương Nguyên, đặt một xấp tài liệu to đùng tới trước mặt Vương Nguyên.

Vương Nguyên ôm xấp tài liệu lên đi ra chỗ thang máy.

Xấp tài liệu nặng chịch, ít nhất cũng mấy chục cân, xếp chồng lên nhau cao nghệu che khuất cả gương mặt cậu.

"Trương Chính Cương thật đúng là người hẹp hòi, chuyên đi bắt nạt người mới!"

"Đúng đó! Nếu không phải có chút thực lực, chỉ sợ sớm đã bị đá văng khỏi nơi này rồi!"

Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao, nhưng chẳng có ai đến giúp Vương Nguyên cả.

Cậu thực cũng mong có người đến giúp đỡ mình, nhưng đây là bổn phận trong công việc của cậu, hơn nữa những công việc vất vả hơn cậu cũng đã từng làm, cho nên thế này cũng không coi là gì.

Cậu đặt tài liệu xuống đất, nhấn thang máy đi xuống.

Tới bộ phận hạng mục, họ lại giao cho cậu một xấp tài liệu lớn ôm về, lúc ôm trở về, sắc mặt cậu đã tái nhợt, không thở nổi.

Vừa đúng lúc này Vương Tuấn Khải đang đi tới. Tuy khuôn mặt đã bị chồng tài liệu vừa to vừa cao kia che lại, nhưng dáng người kia anh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra là Vương Nguyên.

Khốn thật! Có thấy người có thai nào lại mang vác nặng như thế kia chứ?

"Vương Nguyên, mau đặt đống tài liệu trên tay xuống cho tôi!" Hai hàng lông mày của anh như muốn dính lại vào nhau.

Hả?

Vương Nguyên nghiêng mặt, nhìn về phía tiếng nói của Vương Tuấn Khải. Thấy sắc mặt anh vô cùng khó coi.

"Đặt tài liệu xuống! Tới phòng làm việc của tôi!"

"Đợi chút....Quản lý Trương nói...." Cậu thở gấp nói, định ôm tài liệu đi vào phòng làm việc của Trương Chính Cương.

"Để xuống đây! Nói Trương Chính Cương tự tới lấy!" Vương Tuấn Khải gõ gõ lên mặt bàn.

Vương Nguyên kỳ quái nhìn anh, thấy sắc mặt anh không tốt lắm, liền ngoan ngoãn đặt chồng tài liệu trên tay xuống.

"Theo tôi vào đây, tôi có chuyện tìm cậu." Vương Tuấn Khải ra lệnh cho cậu.

"Vâng." Vương Nguyên để chồng tài liệu xuống rồi thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, ổn định lại nhịp thở mới đi vào theo Vương Tuấn Khải.

.... .... ....

Sau cánh cửa bị đóng lại. Căn phòng làm việc rộng như vậy mà chỉ có Thi Vương Tuấn Khải và cậu.

"Vương tổng, có chuyện gì cần tôi làm sao?" Vương Nguyên hỏi.

Mặt Vương Tuấn Khải đen lại, kéo cậu đến chỗ ghế sofa ấn cậu ngồi xuống.

Cậu kinh ngạc giương mắt nhìn, sau đó bị anh tức giận giữ chặt cằm để mặt cậu đối diện với mình, "Cái đồ ngu ngốc này, rốt cuộc cậu có biết mình là người đang mang thai không đấy?"

"Tôi đương nhiên biết." Vương Nguyên gật đầu. Anh đang tức giận sao?

"Biết sao cậu còn mang cả đống tài liệu nặng như vậy?" Vương Tuấn Khải tức giận trừng cậu.

"Đây là việc quản lý Trương bảo tôi làm." Vương Nguyên rất uất ức.

Vương Tuấn Khải điểm tay lên trán cậu, "Cậu có phải đồ ngốc không vậy hả? Đống tài liệu đó, đến cả đàn ông mang cũng còn phải cố hết sức, thân người như cậu, lại còn đang mang thai nữa, miệng đâu không biết từ chối hay sao?"

Vương Nguyên mím môi nói: "Nhưng đây là việc tôi phải làm, tôi từ chối thế nào được?"

"Trương Chính Cương luôn thích bắt nạt người mới lại còn ngu ngốc như cậu đó!"

"Nhưng đó không phải là người được anh coi trọng sao? Tuy anh ta không mấy thân thiện với nhân viên, còn luôn bắt nạt người mới. Mặc dù vì để hoàn thành công việc nhiệm vụ có thể sẽ đuổi việc người mới, anh cũng vẫn ủy thác những công việc quan trọng cho anh ta đấy thôi?"

Vương Nguyên nghĩ đến chuyện lần trước lại cảm thấy tức giận không thôi, ngẩng mặt đôi co với anh.

"Xem ra cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này đúng không?"

"Đúng là có một chút." Vương Nguyên thành thật nói. Lại chành chành cái miệng nói trong họng: "Anh và anh ta cũng như nhau thôi!" Đều thích ức hiếp cậu, cũng chẳng bao giờ biết thương tiếc cho nhân viên! Đúng là cá mè một lứa!

"Cậu vừa nói gì?" Mặt Vương Tuấn Khải đen lại.

"Không nói gì cả."

"Cậu nói tôi giống hắn ta? Tôi giống cái hạng người đó á?" Vương Tuấn Khải giận đến đưa hết lên hai tay nắm chặt cằm Vương Nguyên, tức tối nhìn cậu chằm chằm.

Đang tính dạy dỗ cho cậu một trận thì lúc này cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

"Ai?" Vương Nguyên quay đầu lại hỏi.

"Tổng giám đốc, là tôi." Tiếng Trần Lâm vang lên bên ngoài cửa.

Vương Nguyên liếc nhìn Vương Tuấn Khải rồi vội vàng đứng dậy, đàng hoàng ngay ngắn đứng sang một bên.

Dáng vẻ cẩn trọng này của cậu khiến Vươn Tuấn Khải cảm thấy buồn cười.

"Vương tổng, tôi xin phép ra ngoài." Cậu nói xong cũng tính đi.

Vương Tuấn Khải lại vươn tay tới nắm giữ cổ tay cậu.

Trần Lâm vừa đúng lúc này đẩy cửa đi vào. Vương Nguyên hoảng hồn mặt đỏ lựng vội vàng rút tay về.

Vương Nguyên cúi đầu xuống, coi như chưa nhìn thấy gì hết.

"Vương tổng, rắn đã xuất động rồi, bây giờ giải quyết sao ạ?"

"Xem ra, cuối cùng anh ta cũng không nén được tức giận rồi." Vương Tuấn khải từ trên ghế sofa đứng dậy, quay đầu lại nhìn Vương Nguyên "Ngồi xuống."

"Hả?" Vương Nguyên hoàn toàn không biết chuyện gì. Cái gì gọi là rắn xuất động?

"Sẽ cho cậu xem một vở kịch hay. Ngồi đi!" Vương Tuấn Khải nói.

Vương Nguyên hoài nghi ngồi xuống.

Vương Tuấn Khải đi vòng qua trước bàn làm việc, lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị, phân phó Trần Lâm, "Đi gọi Trương Chính Cương vào cho tôi."

"Dạ." Trần Lâm lập tức cúi đầu đi ra ngoài.

Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn Tuấn Khải, nhưng Vương Tuấn Khải đã cúi đầu mở laptop, như đang tìm kiếm tài liệu gì đó. Đôi mắt khẽ nheo lại kia xẹt qua tia sắc bén.

Vương Nguyên cảm thấy dáng vẻ này của Vương Tuấn Khải rất giống loài Báo hoang trên sa mạc, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, chực chờ tóm họng kẻ thù.

Kẻ thù?

Trương Chính Cương là người được anh coi trọng như vậy, sao có thể là kẻ thù được?

Vương Nguyên đang suy nghĩ thì cửa vang lên tiếng gõ.

Trần Lâm đẩy cửa vào, Trương Chính Cương đi ngay sau anh ta.

"Vương tổng, anh tìm tôi?" Anh ta vẫn tỏ ra rất bàng quan.

Vương Tuấn Khải đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trương Chính Cương, "Tôi vừa mới điều tra ra được tư liệu của hạng mục thiết kế mới nhất của công ty chúng ta bị tiếc lộ ra ngoài. Hơn nữa, còn là cho công ty Liên thị, đối thủ lớn nhất của chúng ta. Cho nên bây giờ chúng ta cần phải làm lại bản thảo thiết kế mới, hạng mục lần này không thể để lỡ."

"Sao lại xảy ra chuyện này được chứ?" Trương Chính Cương tỏ ra rất lo lắng.

Vương Nguyên cũng kinh ngạc nhổm người dậy. Tài liệu mật của công ty bị nhân viên tiết lộ chính là chuyện bê bối. Hơn nữa hạng mục lần này còn vô cùng quan trọng!

"Tôi cũng muốn hỏi anh, sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Vương Tuấn Khải nhìn xoáy vào Trương Chính Cương.

Rồi sau đó khoanh tay trước ngực nói, "Quản lý Vương, tài liệu đó là tôi tự tay giao cho anh, còn dặn dò rất cẩn thận anh phải giữ tài liệu cơ mật ấy cho tôi. Ngay cả Trần Lâm cũng chưa từng được biết, tôi thật sự rất muốn biết tại sao tài liệu ấy lại có thể truyền ra ngoài được."

Bị ánh mắt sắc bén như chim bắn tới, Trương Chính Cương liền biến sắc mặt nhìn Vương Tuấn Khải, "Vương tổng đang nghi ngờ tôi? Tôi làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, công trạng, thành tích ra sao mọi người biết! Sao tôi có thể làm chuyện vô sỉ bán đứng công ty như vậy được?"

Mặt Vương Nguyên lộ vẻ lo lắng.

"Quản lý Trương, anh đừng vội kích động." Người mở miệng nói là Trần Lâm.

"Tổng giám đốc hoài nghi cũng là có lý do. Tài liệu này là do tổng giám đốc trực tiếp đưa cho anh, cũng chỉ có hai người biết nội dung."

Trương Chính Cương suy nghĩ một chút, "Không, còn có người nữa từng xem qua."

Vương Tuấn Khải cùng Trần Lâm liếc nhìn nhau, mới nhàn nhạt hỏi: "Còn có ai nhìn thấy nữa?"

"Trần Diễm Phân!" Trương Chính Cương gật đầu chắc chắn, "Hôm ấy tôi có khá nhiều việc nên đã nhờ Trần Diễm Phân photocopy giúp! Tổng giám đốc, nhất định là cô ta làm. Gia đình cô ta mới xảy ra chuyện, chồng cô ta đi đánh bạc thua rất nhiều tiền, nhất định là muốn nhân cơ hội này kiếm chút lợi nhuận từ Liên thị."

Vương Tuấn Khải khẽ liếc anh ta một cái, rồi lệnh cho Trần Lâm, "Gọi Trần Diễm Phân tới đây."

"Không cần!" Trần Lâm còn chưa đi, Vương Nguyên chợt lên tiếng.

Tất cả mọi người hoài nghi nhìn cậu, cậu chậm rãi đi trước mặt bọn họ, nhìn thẳng Vương Tuấn Khải, "Hôm đó đáng lẽ người photocopy là chị Diễm Phân, nhưng chị ấy bận quá nên đã nhờ tôi."

Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu lại, nhìn Vương Nguyên không hề chớp mắt.

"Như vậy, nói cách khác, nội dung trong đó cậu cũng đã đọc hết?" Anh hỏi.

Vương Nguyên thành thực trả lời: "Lúc tôi sao chép quả thực có nhìn qua, nhưng khi phát hiện ra tài liệu cơ mật của công ty thì không dám xem tiếp nữa, sao chép xong liền cất tài liệu vào và nộp lại cho quản lý Vương."

"Nhất định là cậu ta! Vương tổng, nhất định là Vương Nguyên! Nghe nói hoàn cảnh gia đình cô ta không tốt, nhất định là do cậu ta bán tin cho Liên thị!" Trương Chính Cương lại lập tức hô lên.

Vương Nguyên không nhịn được cau mày nhìn thẳng Vương Tuấn Khải, "Tôi không làm!" Dáng vẻ kia như muốn nói, người không tin cậu cũng không sao, chỉ cần anh tin cô là đủ.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải lạnh xuống, "Hai người đi lấy máy tính vào đây cho tôi! Quản lý Trương, cậu mang cả máy tính cá nhân và của công ty vào luôn."

Trương Chính Cương không do dự, lập tức quay người đi.
Vương Nguyên vẫn cố chấp nhìn Vương Tuấn Khải, "Tôi không có làm!"

"Chỉ nói không được, phải điều tra rồi mới biết. Tôi sẽ không tùy tiện tin tưởng bất luận người nào, chỉ tin kết quả điều tra." Vương Tuấn Khải nghiêm nghị nhìn cậu.

Vương Nguyên nhìn anh trân trân, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

"Thông báo cho bộ phận quản lý nhân sự, chuẩn bị luật sư khởi tố."

Nghe được giọng điệu vô tình căn dặn Trần Lâm của Vương Tuấn Khải ở phía sau, trong lòng Vương Nguyên không biết là cảm xúc gì nữa.

Tại sao anh không chịu tin tưởng cậu?

Anh cũng nghĩ như Trương Chính Cương, cho rằng cậu liên hiệp với người ngoài đối phó anh sao?

***

Vương Nguyên gập laptop lại, rút ổ cắm điện ra.

Bên kia, Trương Chính Cương lệnh cho người khác đưa laptop của anh ta tới.

Các đồng nghiệp đều đổ xô lại.

"Vương Nguyên, xảy ra chuyện gì?"

"Sao cả cậu và quản lý Trương đều phải mang máy tính đi?"

"Nghe nói tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ, có đúng không?"

"Tổng giám đốc đang nghi ngờ cậu và quản lý Trương sao? Trời ơi, có thật là quản lý Trương làm không? Nếu có thể mượn cơ hội này đuổi anh ta đi thì thiệt là cảm ơn trời đất."

Emily cũng đi qua nói với Vương Nguyên: "Thật mong đúng là anh ta. Nếu như vậy, chúng ta cũng có thể cùng tố cáo mối thù lần trước bị anh ta lợi dụng rồi."

Vương Nguyên cười khổ nhìn Emily, "Cô tin là tôi không tiết lộ chuyện công ty sao?"

"Dĩ nhiên!" Emily nhìn cậu, "Dựa theo tâm lý con người mà nói, nếu như cô thật sự có làm chuyện dó, thì cậu còn ngồi đây mà thảnh thơi như vậy được sao? Cậu đừng lo lắng, chỉ cần không phải cậu làm, sau khi công ty tra xét sẽ trả lại trong sạch cho cậu đúng không?"

"Tôi hiểu." Nhưng tâm trạng vẫn rất tệ.

Tại sao đến Emily cũng tin tưởng mình, vậy mà Vương Tuấn Khải lại không chịu tin?

Lúc cậu và Trương Chính Cương bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, thì Vương Tuấn Khải đang đứng cạnh cửa sổ.

Anh khoanh tay nhìn hai người, "Mở máy tính lên! Trần Lâm, trong vòng một giờ điều tra tất cả hộp thư, QQ, MSN, mọi công cụ truyền tin.

"Vâng!" Trần Lâm mở máy tính của Thiên Tình lên trước.

Nhanh nhẹn điều tra hộp thư, trong đó không có bất kỳ hộp thư khả nghi nào.

"Tôi không có MSN, trợ lý Trần, anh chỉ cần kiểm tra QQ thôi." Vương Nguyên nhắc nhở.

Trần Lâm gật đầu, mở QQ lên.

Lịch sử nhắn tin của Vương Nguyên rất ít, cả ngày nay chỉ liên lạc duy nhất một người.

"Vương Nguyên!" Thậm chí hai mươi phút trước còn liên lạc.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải lập tức lạnh đi.

"Cậu Vương, có thể mở lịch sử trò chuyện của cậu và người này lên không?" Trần Lâm hỏi.

"Người này là bạn của tôi." Vương Nguyên giải thích.

"Nhưng theo quy định..."

"Không cần kiểm tra nữa!" Vương Tuấn Khải lên tiếng ngắt lời Trần Lâm.

Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt càng tựa khối băng quét qua Vương Nguyên, "Người này tôi biết. Đổi máy tính đi!"

"Vâng!" Trần Lâm không dám chậm trễ.

Vương Nguyên cảm thấy ánh mắt của Vương Tuấn Khải vô cùng dọa người.

Cậu vội vàng tiến lên một bước, gấp máy tính của mình lại rồi mang về.

Dáng vẻ vội vàng này của cô lọt vào mắt Vương Tuấn Khải  thật vô cùng chướng mắt.

Người con trai này giỏi lắm! Trong giờ làm việc vậy mà còn dám lén lút trò chuyện với Mô Trầm Âm!

"Tổng giám đốc, trong MSN của quản lý Trương tìm thấy bằng chứng tài liệu cơ mật được gửi đi."

Tiếng nói của Trần Lâm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.

Ánh mắt của Vưng Nguyên  cũng chuyển sang đó.

"Không, không thể nào!" Trương Chính Cương cũng giật mình, dáng vẻ không thể tin được, vội ôm lấy máy tính của riêng mình.

Thấy MSN đã bị xóa lại được khôi phục, anh ta có chút sững sờ.

Sau đó bình tĩnh lại vội vàng giải thích: "Nhất định là có người hãm hại tôi! Tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy! Đúng rồi, là Vương Nguyên! Nhất định là cậu ta đã vào phòng làm việc của tôi, động vào máy vi tính của tôi, gửi tài liệu này đi! Nhất định là cậu ta!"

"Quản lý Trương, anh ngậm máu phun người."

Vương Nguyên nhìn anh ta, nhíu chặt hai hàng lông mày nói "Hôm nay tôi chỉ vào phòng làm việc của anh có một lần, chính là lúc anh lệnh cho tôi đem giao xấp tài liệu kia. Lúc ấy anh cũng đang ở trong phòng làm việc, xin hỏi tôi vào máy tính của anh gửi tài liệu kia đi bằng cách nào? Hơn nữa tôi không hề biết mật mã máy tính và MSN của anh..."

"Tôi..." Trương Chính Cương cứng họng.

Vương Tuấn khải ngồi xuống bàn làm việc, bình tĩnh nhìn Trương Chính Cương.

"Quản lý Trương, tôi đã cho người cài virus vào máy tính của anh, cho nên một khi nếu anh gửi tài liệu này đi, sẽ bị virus chặn lại, thay đổi địa điểm gửi tới. Tài liệu này, anh không hề gửi tới được cho Liên thị, mà là..."

Vương Tuấn Khải xoay máy tính của mình, đặt trước mặt Trương Chính Cương, "Ở chỗ tôi! Tuy anh đã xóa gốc đi nhưng nó được virus sao chép lại, chúng tôi muốn khôi phục nó chẳng có khó khăn chút nào?"


Trương Chính Cương giật giật môi muốn giải thích. Nhưng Vương Tuấn Khải đã giơ tay lên chặn lời anh ta, lạnh lùng không chút nể tình nói, "Không cần giải thích. Tôi không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào. Có lời gì anh có thể nói trực tiếp với luật sư!"  


.

.

.


Lười qua a 

phông chữ chap này bị ls í :v

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro