Chương 30 : Lâm Thế Huân Phát Bệnh
Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu tin lời của mình, trong mắt Cừu Nhi hiện lên một tia khoái ý. Công chúa Bắc Chu quốc này thật là đầu óc ngu si, chỉ nói một câu, nàng liền tin. Hay là trong hoàng cung này nữ nhân lớn lên đều được thâm thụ sủng ái, nhưng thông minh lại không đủ?
Né thật lâu, rốt cuộc tìm được một cơ hội đến gần Hoàn Nhan Bảo Châu, Cừu Nhi làm sao lại buông tha cho!
Nếu không phải bởi vì dọc theo đường đi đều có người đuổi giết nàng, nàng như thế nào lại bỏ đi dung nhanh như hoa như ngọc của mình. . . . . . Đây hết thảy cũng đều là vì Mộ Dung Duẫn Nhi! Nếu không phải Mộ Dung Duẫn Nhi mang đến con tiện nhân Phỉ Thúy kia, thì hết thảy những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra, nàng hiện tại cũng sẽ hoàn hảo ngồi trên vị Tĩnh Vương trắc phi, sao lại bị như thế này chứ!
Cho nên, thù này nàng nhất định phải báo!
Cừu Nhi đắm chìm ở trong khoái cảm ảo tưởng báo thù, bỗng nhiên ngửi thấy được một cỗ mùi thuốc nhẹ, lấy lại tinh thần mới phát hiện, Vịnh Nhi cầm trong tay một hộp ngọc, bên trong có một viên thuốc trân châu lớn nhỏ đen nhánh, mùi vị kia chính là từ đây phát ra .
"Công chúa, ngài đây là ——" Cừu Nhi nheo mắt. Xem ra Hoàn Nhan Bảo Châu so sánh với Long Trạch Vũ Nhi thông minh hơn nhiều!
"Đây là quy tâm hoàn." Lúc này, Hoàn Nhan Bảo Châu đã không còn bộ dạng xúc động như vừa rồi, nghiêng chân, ngồi ở trên ghế, bàn tay cong thành lan hoa chỉ, chậm rãi thổi trôi lá trà trong chén trà.
"Bổn cung mặc dù thương hại ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng là người Tây kỳ quốc. Có câu nói, lòng người khó dò, ngươi nói xem bổn cung làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói đây? Nếu muốn lưu lại ở bên cạnh bổn cung, vậy thì ăn viên thuốc này đi, bổn cung sẽ tin tưởng ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi báo thù."
Thì ra là, này cô công chúa Bắc Chu quốc này cũng không phải là người ngu ngốc? Quy tâm hoàn? A, tên gọi này cũng thật là tốt, quy tâm, quy tâm, đoán chừng chính là làm cho người ta ăn, là độc dược điều khiển người ăn. Cừu Nhi quả quyết không nghĩ tới Hoàn Nhan Bảo Châu sẽ xuất ra chiêu này với mình.
Thuốc này, lẳng lặng nằm ở trong hộp ngọc, đặt ở trước mặt Cừu Nhi. "Cừu Nhi cô nương, ăn đi! Ăn xong công chúa nhà ta sẽ tin tưởng lời của ngươi!" Vịnh Nhi đứng ở bên cạnh Cừu Nhi, lẳng lặng nhìn nàng, khóe miệng cong lên, ôn nhu nói."Tin tưởng Cừu Nhi cô nương sẽ không để cho công chúa nhà ta thất vọng !"
Đây chẳng qua là bước đầu tiên. Nếu như được trợ giúp từ Hoàn Nhan Bảo Châu, nhất định phải đầu nhập vào nàng ta.
Nhìn viên quy tâm hoàn đen nhánh tản ra sự lạnh lẽo khủng khiếp, Cừu Nhi khẽ cắn răng, cầm lên đút vào trong miệng, nuốt nước miếng, ép buộc mình nuốt xuống.
"Tốt!"
Thấy Cừu Nhi không do dự, Hoàn Nhan Bảo Châu gật đầu, "Ngươi yên tâm, bổn cung sẽ không hại ngươi! Mỗi tháng bổn cung cũng sẽ cho ngươi giải dược, để không đến nổi thống khổ. Chờ chuyện làm tốt rồi, bổn cung đạt thành mong muốn, lên làm Nam Lân vương phi, tự nhiên sẽ giải độc cho ngươi, hơn nữa, còn có thể ban thưởng lớn cho ngươi!"
"Nô tỳ đối với công chúa trung thành trời đất chứng giám, nô tỳ nhất định sẽ giúp công chúa một tay, giúp công chúa đạt thành mong muốn!" Cừu Nhi lần nữa quỳ xuống, lần này lại bị Hoàn Nhan Bảo Châu tự mình đỡ lên.
"Tốt! Bổn cung tin tưởng ngươi!"
Hoàn Nhan Bảo Châu nét mặt tươi cười như hoa, mà khuôn mặt của Cừu Nhi phía sau cái khăn che mặt, cũng mang theo nụ cười. A, ngươi tin ta? Tin ta mà cho ta độc dược? May mắn ta đã có phòng bị, bằng không sẽ thành sủng vật trong tay ngươi, gọi đến thì tới đuổi đi thì đi.
Hai nữ nhân này, bởi vì cùng chung mục đích, đạt thành hiệp nghị. Mặc dù không tín nhiệm lẫn nhau, nhưng mà mục đích của các nàng đều là Mộ Dung Duẫn Nhi, vẻn vẹn một cái này, sẽ làm cho các nàng đứng ở chung một chiến tuyến.
Đêm nay, khí trời âm trầm, trăng sáng bị che bởi mây đen, bởi vì mùa đông bắt đầu, khí trời phát lạnh, cho nên cung nhân đóng cửa rất sớm đi ngủ. Cừu Nhi là người mới, tới lại trễ, cho nên được an bài ở gian phòng vắng vẻ .
Bất quá nàng đối với Vịnh Nhi an bài cũng không có bất kỳ ý kiến, người mới bị chèn ép, đây là chuyện bình thường, hơn nữa vắng vẻ có chỗ tốt của vắng vẻ. Tỷ như, có thể có tình lang tư tình. . . . . .
Sau khi người gõ mõ cầm canh gõ hai tiếng, một thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa phòng của Cừu Nhi, "Thùng thùng" hai tiếng, cửa "chi nha" mở ra, lộ ra một khe hở nhỏ, mà người cũng thuận thế lắc mình đi vào, cửa lập tức bị khép lại.
Người này đi vào, lập tức kéo lấy Cừu Nhi, vừa ngửi tóc của nàng, hai tay vừa nhắm dò vào trong vạt áo của nàng, "Tâm nhi, nhớ chết ta!"
Thấy đối phương như vậy, Cừu Nhi bắt được tay của hắn, cười từ trong ngực đối phương tránh thoát đi ra ngoài, xoay người nhìn người đó.
Đây là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, mắt to mi thô môi dày mặt chữ quốc, rất là khôi ngô cao ngất, vốn nhìn rất chính trực khí phái, nhưng lại có một đôi mắt hình tam giác khá dài, làm cho cả người nhìn gian xảo rất nhiều.
"Con khỉ cấp!" Cừu Nhi khẽ cười một tiếng, lại cũng không chán ghét việc hắn làm với mình."Chàng nha!" Cừu Nhi ngón trỏ đâm xuống đầu hắn: "Người ta đợi chàng cũng đã lâu, chàng làm sao bây giờ mới đến nha!"
Lời nói mềm nhũn..., tựa như lông nhung, khiến cho tâm ngứa ngáy. Nam nhân lần nữa ôm lấy Cừu Nhi, làm cho nàng ngồi ở trên người mình, "Tâm nhi, nàng cho rằng hoàng cung là Vô Cực Cung của ta, có thể tới đi tự nhiên sao? Nàng ở nơi này khó tìm, ta vòng vo thật lâu, mới tiến vào, còn muốn tránh né những thị vệ này, ta cũng vậy không dễ dàng a!"
Lúc nói chuyện, tay của nam nhân đã tiến vào trong quần áo của Cừu Nhi, một lát đã kéo váy xuống dưới, lộ ra hai chân thon dài
"Đừng nóng vội!" Thấy đối phương gấp gáp muốn tìm hoan, Cừu Nhi lần nữa bắt được tay của hắn, mặc dù nàng đã cảm thấy hắn xuẩn xuẩn dục động, vẫn là đem dục vọng của hắn áp lại: "Nhìn gương mặt hiện tại của ta, chàng cũng có hứng thú? Sẽ không hoảng sợ?"
(Đoạn này bị mất có thể người dịch không có dịch hết, mình đã tìm tất cả các trang rồi mà không có, các bạn thông cảm nha)
A. . . . . .
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn phải kêu ra một tiếng.
Đây là một khuôn mặt như thế nào đây.... loang lổ ô xanh, giống như núi non sông ngòi hiện đầy trên da thịt Lâm Thế Huân, bề ngoài vốn anh tuấn hoàn toàn không thấy, có thể nhìn qua, biến thành từng đạo khe rãnh, hiện đầy cả khuôn mặt của Lâm Thế Huân. Giống như quái thú trong phim khoa học viễn tưởng, trong lòng sức thừa nhận kém nói không chừng sẽ bị dọa ngất đi!
Mà tròng mắt của Lâm Thế Huân, dĩ nhiên là màu tím! Cho dù là Mộ Dung Duẫn Nhi xuyên qua tới, đối mặt với đôi mắt sạch sẽ như thủy tinh màu tím kia, cũng hơi thất thần.
Mặc dù Mộ Dung Duẫn Nhi trong mắt không có bất kỳ cảm xúc chán ghét, nhưng là nàng bị dọa sợ, Lâm Thế Huâncó thể cảm giác được, vội vàng cúi đầu, giật áo choàng ngăn trở mặt, nhưng không ngờ bị Mộ Dung Duẫn Nhi ngăn cản.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao phải như vậy?" Mộ Dung Duẫn Nhi tâm tình do mới vừa rồi kinh ngạc, hiện tại ngược lại thành tức giận. Cũng là là vì cái gì? Rốt cuộc là người nào làm?
"Không nên nhìn!" Lâm Thế Huân lấy tay che kín mặt, nhưng mới nghĩ đến trên tay cũng là xấu xí như vậy, dứt khoát quay lưng, dùng bóng lưng thê lương hướng về phía Mộ Dung Duẫn Nhi."Nàng đều nhìn thấy. . . . . . Nàng đi đi. . . . . ."
Vẻ tuyệt vọng, từ trong lòng Lâm Thế Huân dâng lên. Trừ Cát Tường, Như Ý, Tấn Mặc cùng quản gia Lâm Tề, Mộ Dung Duẫn Nhi là người thứ năm biết tình huống thật của hắn. Nếu như không phải bởi vì hôm nay đột nhiên phát bệnh, hắn muốn đem điều bí mật này vĩnh viễn dấu diếm đi.
Đau, dây dưa toàn thân của hắn, nhưng là loại thống khổ này, như thế nào so với thống khổ cùng khổ sở trong lòng, như thế nào so ra với, Mộ Dung Duẫn Nhi rời đi mang cho hắn cảm xúc kia... Tuyệt vọng. . . . . . Xong, hết thảy đều xong, nàng thấy được, nhất định sẽ cho rằng hắn là quái vật mà đối đãi, nàng hồi lâu không có lên tiếng, nhất định là rất sợ hãi.
Tại sao ban ngày lại phát bệnh, tại sao để cho nàng thấy! Lâm Thế Huân trong lòng hung hăng mắng mình, hắn nghĩ đánh đầu của mình, nhưng không ngờ một trận hoảng hốt, nửa quỳ ở trên mặt đất. Thống khổ lan tràn, hô hấp của hắn trở nên phát ra khó khăn .
Sớm biết có thể như vậy, hắn ban đầu sẽ không có lòng tham như vậy, không nên hy vọng tình yêu xa vời, không nên đem nàng vây ở bên cạnh mình?
Hắn tình nguyện lưu ấn tượng hoàn mỹ của hắn trong lòng nàng, tình nguyện làm cho nàng chỉ thấy một mặt tốt đẹp của chính mình, mà không phải, không sạch sẽ như vậy đứng ở trước mặt nàng, chật vật như vậy, xấu xí như vậy, giống như yêu một quái vật trong chuyện xưa. . . . . .
Lâm Thế Huân – ý thức, dần dần yếu đi, không đợi Mộ Dung Duẫn Nhi đỡ hắn, hắn trực tiếp ngã xuống trong đống tuyết.
" Thế Huân!" Mộ Dung Duẫn Nhi sợ hãi kêu, bước nhanh đến phía trước, đem Lâm Thế Huân đỡ ngồi xuống xong. Nơi này trước không thấy thôn, sau không thấy phòng trọ, duy nhất chỉ có con ngựa đã chạy đi rồi, chỉ có hai người bọn họ. Hiện tại Lâm Thế Huân phát bệnh, nếu như trị liệu trễ, hắn nhất định duy trì không được!
Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi tìm đến rất nhiều cành khô, đốt lên, dùng khói báo hiệu cho người nhanh chóng tìm tới họ, mình cũng không ngồi không ở bên cạnh Lâm Thế Huân bắt mạch cho hắn.
Sau khi bắt mạch, khiến cho sắc mặt Mộ Dung Duẫn Nhi càng trở nên khó coi.
Cổ độc, thai độc, hàn độc, khó trách trên người hắn lại lạnh như băng, khó trách hắn mỗi ngày cũng phải uống thuốc nồng đậm, đến tột cùng là người nào hạ hắn? Rốt cuộc là ai làm ? !
Thai độc, rất dễ hiểu, là khi hắn ở trong bụng mẹ đã bị hạ độc, độc tố từ trên người mẹ chuyển dời đến trên người hắn, trẻ mới sinh hấp thu lấy. Về phần hàn độc, nhất định là thân thể của hắn sau khi bị sốt cao, lại bị ngâm ở trong nước lạnh thấu xương mới có thể gây ra. Về phần cổ độc, nhìn bộ dáng, hẳn là cũng lâu lắm rồi.
Chẳng qua là, cổ này cùng Mộ Dung Duẫn Nhi tiếp xúc lúc trước bất đồng một chút, hình như là ấu cổ. Nhưng là, nếu chỉ là cổ đơn thuần, lấy năng lực của Tấn Mặc nhất định có thể trị lành, vì sao hiện tại Lâm Thế Huân vẫn là như vậy?
Mộ Dung Duẫn Nhi cố gắng làm cho mình gắng giữ đầu óc tỉnh táo, lần nữa tinh tế kiểm tra thân thể cho Lâm Thế Huân. Sau khi tra ra, thật ra khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi hút một khẩu lãnh khí! Thật là người độc ác! Hắn thân có hàn độc, mà cổ thế nhưng có chứa nhiệt tính, hai cái khắc chế lẫn nhau, mới có thể làm cho Lâm Thế Huân còn sống. Nhưng nếu trừ đi cổ, sẽ dẫn hàn độc phát trên người hắn, nhưng nếu muốn trừ đi hàn độc, cổ kia sẽ không có lạnh ức chế, mà điên cuồng sinh trưởng.
Nhìn dáng vẻ của hắn, trúng cổ độc hẳn là sau hàn độc, xác thực nói hai người một trước một sau, cho nên hắn mới có thể giữ được tánh mạng. Như thế nói đến, người hạ độc rất có thể chính là người để cho hắn bị nhiễm hàn độc. Nghĩ hắn chết, nhưng là không hi vọng hắn chết được nhanh như vậy, cho nên hành hạ hắn như vậy, tiêu hao tính mạng của hắn dần dần.
Tấn Mặc vẫn đã đi theo bên cạnh Lâm Thế Huân, dường như có mười năm, nói như vậy, bệnh của Lâm Thế Huân hẳn là còn bị trước đó.
Còn chưa mới ra đời, đã bị hạ độc, sau lại xuất hiện hàn độc cùng cổ độc, rốt cuộc là người nào hận Lâm Thế Huân như vậy, rốt cuộc là người nào cừu hận nhi tử của Lâm Phượng Tà cùng Minh Nguyệt công chúa như vậy đây? Làm nhi tử của Đại tướng quân, Lâm Thế Huân hẳn là vừa ra đời phải được chiếu cố rất tốt, vì sao ác nhân còn có thể có cơ hội thương tổn hắn đây? Hại Lâm Thế Huân như thế rốt cuộc là người nào?
Vấn đề lần lượt xuất hiện ở trong đầu Mộ Dung Duẫn Nhi, nhất thời nửa khắc nàng cũng nghĩ không ra nguyên nhân nơi này. Thấy Lâm Thế Huân sắc mặt đen nhánh, Mộ Dung Duẫn Nhi lấy ra phối trí "noãn hương hoàn" của mình, đẩy ra đôi môi đen nhánh của Lâm Thế Huân đen nhánh thần, nhét đi vào.
Noãn hương hoàn, là thuốc hay giảm bớt hàn độc, nhưng mà hiện tại hàn độc cùng cổ độc của Lâm Thế Huân đồng phát, nếu chỉ là giảm bớt hàn độc, cổ độc kia cũng sẽ hung hăng ngang ngược, phải kịp thời ngăn chặn cổ độc mới được!
Mộ Dung Duẫn Nhi liền ôm rất nhiều cành khô, đem lửa đốt lớn lên, sau đó đem y phục của Lâm Thế Huân cởi ra.
Lúc đi ra không mang theo hòm thuốc, hoàn hảo nàng vẫn có thói quen tùy thân mang một chút ngân châm, những thứ này có thể hữu dụng.
Sau khi trừ độc cho ngân châm, Mộ Dung Duẫn Nhi dùng tay lục lọi dấu vết cổ độc ở trên người .
Thời điểm Tấn Mặc chạy tới, liền thấy một màn Mộ Dung Duẫn Nhi đang hạ châm với Lâm Thế Huân, lập tức hét lớn một tiếng "Dừng tay!". Roi ngựa trong tay bay đi, thời điểm sắp nện vào trên tay Mộ Dung Duẫn Nhi, bị Mộ Dung Duẫn Nhi một tay bắt được.
"Ngươi đang ở đây làm cái gì!" Tấn Mặc tim thót lên tới cổ họng, khi thấy bộ dáng của Lâm Thế Huân, Tấn Mặc luống cuống. Rốt cuộc phát tác! Thế nhưng ở nơi quỷ quái này phát bệnh rồi!
"Ngươi tránh ra, để cho ta tới!"
Vừa nghĩ tới là Mộ Dung Duẫn Nhi đem Lâm Thế Huân đi ra ngoài, Lâm Thế Huân mới có thể như vậy, Tấn Mặc sắc mặt đen thêm vài phần, một tay đẩy ra Mộ Dung Duẫn Nhi, mình để xuống cái hòm thuốc, lấy ngân châm trừ độc sau đâm vào trên người Lâm Thế Huân.
Bộ dáng của Lâm Thế Huân, cũng đem Như Ý dọa sợ hãi, hoàn hảo bọn họ mới vừa rồi thấy khói đen nồng đậm của đống lửa do Mộ Dung Duẫn Nhi đốt lên, mới kịp thời chạy tới nơi này.
Để cho Như Ý kinh ngạc, Mộ Dung Duẫn Nhi tựa hồ cũng không có bị Vương gia như vậy dọa sợ, nếu như không phải bởi vì Mộ Dung Duẫn Nhi đốt lửa nhắc nhở, bọn họ còn không biết đang đi vòng vèo ở nơi nào, nói lại còn muốn cám ơn Mộ Dung Duẫn Nhi mới đúng, nếu không còn không biết xảy ra loạn tử gì.
"Cám ơn Vương Phi!" Như Ý đến bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi, hướng nàng hành đại lễ. Không đợi Mộ Dung Duẫn Nhi nói chuyện, Như Ý liền đi tìm kiếm cành khô, đem đống lửa đốt lớn thêm. Ngày hôm nay trời đông rất lạnh, nếu là làm cho Vương gia bị đông lạnh sẽ không tốt! Mộ Dung Duẫn Nhi không nói chuyện, đứng ở bên cạnh Tấn Mặc, nhìn thi châm, cũng ở bên cạnh trợ thủ.
Tấn Mặc làm rất chuyên tâm, không nhìn tới người bên cạnh là Mộ Dung Duẫn Nhi, chờ ghim kim cho Lâm Thế Huân kết thúc, Tấn Mặc lau mồ hôi, nghiêng mặt mới phát hiện người bên cạnh là Mộ Dung Duẫn Nhi, Tấn Mặc phá tính tình lại tới nữa: "Ngươi ở đây làm cái gì?"
"Vương gia bị cổ độc đã bao nhiêu lâu? Hàn độc đã bao lâu? Thai độc là dưới độc gì?"
Mộ Dung Duẫn Nhi vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tựa hồ không nhìn tới Tấn Mặc đối với mình không kính.
Mộ Dung Duẫn Nhi thoáng cái liền chỉ ra vấn đề trên người Lâm Thế Huân, Tấn Mặc thất kinh. Lại nghĩ tới thời điểm vừa mới trị liệu, trong cơ thể Lâm Thế Huân rõ ràng ấm áp hơn rất nhiều, nhất định là dùng loại thuốc nào đó, bây giờ nghĩ lại hẳn là do Mộ Dung Duẫn Nhi đút cho hắn ăn, tâm tình Tấn Mặc tốt hơn chút xíu.
"Những thứ này không thể trả lời!" Tấn Mặc mặc tốt y phục cho Lâm Thế Huân, "Công chúa chỉ cần đối tốt với Vương gia, lần sau không nên tùy hứng như vậy chạy đến chỗ không có ai như bây giờ là được!" Thái độ của Tấn Mặc đối với mình, Mộ Dung Duẫn Nhi có thể hiểu. Trong khoảng thời gian chung đụng này, Tấn Mặc đối với Lâm Thế Huân trung thành Mộ Dung Duẫn Nhi có thể nhìn ra. Người này chính là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, mặc dù mỗi lần đều oán trách Lâm Thế Huân không hảo hảo phối hợp, nhưng mỗi lần đều cực kỳ thật tình. Hơn nữa mới vừa rồi Tấn Mặc thi châm, Mộ Dung Duẫn Nhi xem, hắn y thuật quả thật không tệ, khó trách sư phụ thường khen ngợi vị đại sư huynh này.
Chẳng qua là, hắn đối với mình giấu diếm tình huống của Lâm Thế Huân, một chút này khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi rất không vui vẻ, vô cùng không vui.
"Ta đang hỏi ngươi đó, Vương gia lúc nào bị người hạ cổ? Hàn độc là lúc nào? Thai độc là độc gì?"
"Không thể trả lời!"
Tấn Mặc vừa dứt lời, trên cổ nhiều hơn một thanh chủy thủ lạnh như băng.
"Nói! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Mộ Dung Duẫn Nhi sắc mặt là nghiêm túc trước nay chưa từng có, nàng chưa từng nghĩ đến Lâm Thế Huân bị bệnh thành như vậy, ngoại nhân chỉ biết anh danh bên ngoài của vị Nam Lân vương này, đâu có ai biết hắn lại đáng thương như vậy. Mộ Dung Duẫn Nhi không cách nào tưởng tượng được hơn chục năm trước mỗi ngày uống thuốc như ngục này là tư vị gì, cũng không cách nào tưởng tượng được mỗi tháng đều phải thừa nhận loại thống khổ này, đối với hắn mà nói là hành hạ lớn cỡ nào!
Người nam nhân này, vẫn đối với nàng ôn nhu như vậy, từ trước đến nay sắc mặt chưa từng nói một câu nặng lời, vẫn đem nàng thổi phồng trong lòng bàn tay, nàng lại không có phát hiện ra hắn bị bệnh như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi trong lòng vô cùng tự trách. Rõ ràng sớm chiều chung đụng, chính nàng còn hiểu y thuật, thế nhưng không biết hắn bị bệnh thành như vậy!
Vẻ mặt của Mộ Dung Duẫn Nhi, là Tấn Mặc chưa từng thấy, nàng tự trách, hắn nhìn thấy rõ ràng, chẳng qua là, hiện tại tự trách hữu dụng sao?
Tấn Mặc hừ lạnh một tiếng, tay một phát bắt được chủy thủ của Mộ Dung Duẫn Nhi trên cổ hất ra, "Công chúa đừng rối loạn thêm nữa!"
Không đợi Tấn Mặc xoay người, đã bị Mộ Dung Duẫn Nhi một cước phóng tới, ngã nhào vào trên mặt đất, gặm một nắm tuyết.
"Nói! Hoặc là chết!"
Lúc này Mộ Dung Duẫn Nhi đã không giống với thường ngày, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, ngữ điệu cũng không dịu dàng nữa, trở nên cường ngạnh. Mà chân của nàng, thì đạp ở trên sống lưng của Tấn Mặc, không nhẹ không nặng, chẳng qua là độ mạnh yếu kia vừa lúc để cho hắn không cách nào đứng dậy, không thể động đậy.
"Ha ha, không nghĩ tới Vương Phi cũng là người luyện võ. . . . . ."
Tấn Mặc cười. Thì ra là, nàng lừa Vương gia! Nàng căn bản không phải là cô gái tay trói gà không chặt, nàng thế nhưng giấu được sâu như vậy! Thật phí Vương gia coi nàng như bảo bối, nhưng nàng ngay cả chân thật của mình cũng gạt Lâm Thế Huân. Rốt cuộc là nữ nhân này tâm kế sâu, hay là nàng căn bản không phải là Mộ Dung Duẫn Nhi, mà là bị người li miêu tráo chúa, giấu ở bên cạnh nhân vật lợi hại như vậy?
Nghĩ như vậy, Tấn Mặc hét lớn một tiếng, đá về phía sau Mộ Dung Duẫn Nhi, mình thì đứng dậy ở một chỗ khác.
Gió, thổi qua, Tấn Mặc lương bạc thần khẽ nhếch, ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi.
Nữ nhân này thay đổi bộ dáng, đã không phải là nhát gan cùng yếu ớt lúc trước, cả người phát ra khí thế làm cho người ta bỏ qua không được. Nữ nhân như vậy, sao có thể là "phế vật" trong cửa miệng thường ngày của người đời đây!
"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Áo lam của Tấn Mặc bị gió thổi phồng lên rung động, tóc đen cũng theo gió tung bay .
"Vương gia rốt cuộc như thế nào? Không nên để cho ta hỏi ngươi tới lần thứ ba!"
"Vương gia như thế nào, công chúa thật lo lắng sao? Nếu công chúa lo lắng, không bằng thẳng thắn nói ra thân phận chân thật của ngươi, nếu không, Tấn Mặc có thể cho là công chúa ở lại bên cạnh Vương gia có dụng ý khác, sẽ coi công chúa làm mật thám mà diệt trừ!" Tấn Mặc chậm rãi giơ tay lên, hắn lại tiện tay nhặt được một nhánh cây làm vũ khí.
"Tấn Mặc chưa bao giờ động thủ cùng nữ nhân, hôm nay cũng là vì công chúa mà phá lệ rồi! Công chúa, lộ ra vũ khí của ngươi đi."
Như Ý nhặt bó củi trở lại, không nghĩ tới nhìn thấy một màn giằng co giữa Tấn Mặc cùng Mộ Dung Duẫn Nhi.
"Tiên sinh, các người đây là ...?"
"Nàng biết võ công, là thám tử của Tây kỳ quốc!" Tấn Mặc dùng hai câu nói khái quát ra phán đoán của hắn đối với Mộ Dung Duẫn Nhi, mà Như Ý vừa nghe nói Mộ Dung Duẫn Nhi đối với Lâm Thế Huân bất lợi, lập tức để xuống bó củi, đi tới bên cạnh Lâm Thế Huân, rút ra bảo kiếm, vẻ mặt phòng bị nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi.
"A ——"
Mộ Dung Duẫn Nhi trăm triệu không nghĩ tới Tấn Mặc đối với mình thành kiến sâu như vậy, đã như vậy, là hẳn nên hảo hảo giáo huấn một chút vị đại sư huynh này, cho hắn biết như thế nào "Yêu ấu", như thế nào là chiếu cố sư muội.
Mộ Dung Duẫn Nhi chân đạp lên một nhánh cây, khóe miệng lộ ra một nụ cười như mộng ảo, "Ta hiện thời không thích gặp máu, đã như vậy, ta cũng chọn một nhánh cây là được. Bất quá, ta chỉ cùng ngươi so ba chiêu. Nếu ngươi thua, thì phải nói cho ta bệnh của vương gia từ đầu tới chí cuối!"
"Cũng rất là tự tin!" Nghe Mộ Dung Duẫn Nhi nói như vậy..., Tấn Mặc hừ lạnh một tiếng, " Có nắm chắc như vậy, chẳng lẽ là trông cậy vào Vương gia sau khi tỉnh lại sẽ che chở cho ngươi? Không cần ba chiêu, một chiêu ta liền sẽ kết liễu ngươi!"
"A?" Tấn Mặc nói như vậy..., khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi cười ra tiếng, "Tốt nhất! Vậy chúng ta liền thử nhìn một chút."
Một chữ "nhìn" còn chưa nói hết, Mộ Dung Duẫn Nhi đã biến mất ở trước mắt Tấn Mặc, chờ Tấn Mặc phát hiện bên cạnh khác thường, Mộ Dung Duẫn Nhi đã tung một chưởng dán ở thái dương của hắn, cắt lấy một luồng tóc đen.
"Một chiêu!" Không đợi Tấn Mặc xuất thủ, Mộ Dung Duẫn Nhi lần nữa lui trở về.
Hết thảy, nhanh đến giống như chuyện mới vừa rồi hoàn toàn không có phát sinh điều khác thường, trong lòng bàn tay của Như Ý lại càng xuất mồ hôi. Hắn là thất đoạn, thế nhưng không có thấy rõ ràng Mộ Dung Duẫn Nhi xuất thủ như thế nào. Vị vương phi này trên người rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật? Nếu như nàng thật đối với Vương gia bất lợi, bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Tấn Mặc cũng vẫn đứng ở nơi đó. Chưởng phong của nàng sắc bén đáng sợ, hắn chưa từng thấy. Nữ nhân này không chỉ là biết võ công đơn giản như vậy, mà là võ công cao thủ! Mới vừa rồi nàng như vậy, đơn giản là giáo huấn hắn một chút, nhưng nếu nàng thật lòng muốn tánh mạng của hắn, hắn hiện tại đã là người chết.
"Phù! "
Mộ Dung Duẫn Nhi mở ra lòng bàn tay, hướng về phía Tấn Mặc lộ ra trong lòng bàn tay mấy sợi tóc vừa mới cắt được, thuận tiện thổi một hơi, để cho sợi tóc theo gió bay xuống trên mặt đất. Mà ánh mắt của Mộ Dung Duẫn Nhi, tràn đầy khiêu khích, khóe miệng ý tứ châm chọc hàm xúc rõ ràng, phảng phất đang nói..., "Xem đi, ngươi bất quá cũng chỉ có như thế!"
Quả nhiên, bị Mộ Dung Duẫn Nhi kích thích như vậy, Tấn Mặc giận!
Thân thể lông tóc, đều là cha mẹ ban cho. Mộ Dung Duẫn Nhi thế nhưng đối đãi tóc của mình như vậy, khiến cho Tấn Mặc tức giận không dứt, hàm răng khanh khách rung động, ánh mắt nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi tràn đầy lạnh lẽo. Mới vừa rồi như vậy, là hắn khinh thường, thấy nữ nhân này như vậy, hiện tại hắn sẽ không như vậy!
"Ta muốn giết ngươi!"
Tấn Mặc tựa như tia chớp xông về phía Mộ Dung Duẫn Nhi, nhánh cây trong tay đã sớm đổi thành ngân châm, "Sưu sưu sưu ——" hướng về phía Mộ Dung Duẫn Nhi bay đi.
Tấn Mặc xuất thủ, khiến cho trong lòng Như Ý thay Mộ Dung Duẫn Nhi đổ đầy mồ hôi.
Mặc dù không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng mà Tấn Mặc đi theo Vương gia mười năm, hắn sẽ không nói láo, huống chi Mộ Dung Duẫn Nhi xác thực biết võ công, cái này khiến hắn bất ngờ một chút, khiến cho Như Ý đối với lời của Tấn Mặc tin thêm mấy phần.
Nhưng mà, nếu nói là Mộ Dung Duẫn Nhi thật là thám tử của Tây kỳ quốc, Như Ý cũng không quá tin tưởng. Dù sao chung đụng lâu như vậy, hắn cảm thấy Mộ Dung Duẫn Nhi là một người không tệ, ít nhất là có tâm đối với Vương gia, cũng không giống là người xấu. Hiện tại, Tấn Mặc đem nhánh cây đổi thành ngân châm, rõ ràng động sát ý, khiến cho Như Ý có chút khẩn trương.
Nếu như Tấn Mặc thật thất thủ giết Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân tỉnh lại sẽ làm sao? Những ngày qua, vương gia đối với Mộ Dung Duẫn Nhi thật là tốt Như Ý có thể nhìn xem rõ ràng, kể từ khi có vị tiểu vương phi này, nụ cười của vương gia rõ ràng xuất hiện nhiều hơn, khiến cho người đi theo bên cạnh hắn lâu như vậy là Như Ý cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Vương gia, là thật tâm ái mộ Dung Duẫn Nhi! Điểm này Như Ý vô cùng xác định. Bất kể Mộ Dung Duẫn Nhi có lai lịch vị gì, nếu như Tấn Mặc hôm nay thật giết chết Mộ Dung Duẫn Nhi, vô luận là cố ý hay là thất thủ, Vương gia tỉnh lại cũng sẽ khổ sở cũng sẽ thống khổ, cũng có thể có thể sẽ giết Tấn Mặc
Nếu như Tấn Mặc đã chết, vậy bệnh của Lâm Thế Huân sẽ không có người trị, đến lúc đó làm sao bây giờ? Bọn họ trơ mắt nhìn Vương gia chết sao? !
Chỉ là chốc lát, Như Ý trong não đã trải qua đấu tranh mãnh liệt. Không được! Nhất định phải ngăn cản Tấn Mặc! Bất kể Mộ Dung Duẫn Nhi là ai, đều hẳn là để Vương gia quyết định!
Nghĩ như vậy, Như Ý tính toán xuất thủ cứu giúp Mộ Dung Duẫn Nhi, nhưng những ngân châm kia chỉ cách Mộ Dung Duẫn Nhi có một tấc, mà Mộ Dung Duẫn Nhi căn bản là không trốn không tránh, tựa hồ cũng không biết có nguy hiểm sắp phủ xuống mình.
"Cẩn thận a ——" không còn kịp xuất thủ ngăn lại nữa, Như Ý chỉ có thể hô lên một tiếng nhắc nhở Mộ Dung Duẫn Nhi.
Như Ý giúp Mộ Dung Duẫn Nhi, khiến cho Tấn Mặc cảm thấy bất ngờ, cũng càng thêm đối với Mộ Dung Duẫn Nhi có tâm kế nhận thức "khắc sâu" thêm. Như Ý là từ nhỏ đã đi theo ở bên cạnh Lâm Thế Huân, chỉ là trong thời gian ngắn như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi thậm chí ngay cả Như Ý Đô cũng đã mua chuộc được! Nữ nhân này quả nhiên là yêu nghiệt!
Nghĩ như vậy, Tấn Mặc hạ thủ cũng càng phát ra độc ác.
Mộ Dung Duẫn Nhi không nhúc nhích, cho đến ngân châm gần ngay trước mắt, mới vung chưởng, đem ngân châm khép lại vào trong tay áo, qua tay, đem ngân châm chuyển ngược lại về phía Tấn Mặc.
Một chiêu "hoa rơi nước chảy" này, khiến cho Tấn Mặc sửng sốt, chờ phục hồi tinh thần lại, ngân châm đã đâm vào bên trong bả vai hắn cùng cánh tay, một trận tê dại. Nguy rồi, trên châm này có thuốc tê! Trên người lập tức tê dại khiến cho Tấn Mặc nghĩ tới lúc trước Mộ Dung Duẫn Nhi ở trên chủy thủ thượng vẽ loạn thuốc tê.
"Ngươi rốt cuộc là người nào? Tại sao lại có ' hoa rơi nước chảy'? !"
Cắn răng nhổ xuống châm trên người, ánh mắt Tấn Mặc khóa lại trên người Mộ Dung Duẫn Nhi. Chiêu "hoa rơi nước chảy" này là tuyệt môn võ công của sư phụ y thánh quái nhân của hắn, tại sao Mộ Dung Duẫn Nhi lại có? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"A, sư phụ của ta dạy ta!"
"Sư phụ ngươi là người nào?" Tấn Mặc càng thêm nghi ngờ, sư phụ cũng không có thu nữ đệ tử, không thể nào, Mộ Dung Duẫn Nhi tuyệt đối không thể nào cùng một sư phụ với hắn!
Thấy Tấn Mặc không tin, Mộ Dung Duẫn Nhi lấy ra một quả cốt châm, "Tấn Mặc, ngươi chắc biết cái này? !"
"Tê Ngưu châm!" thấy cốt châm trong tay Mộ Dung Duẫn Nhi, Tấn Mặc biết, đây là đồ sư phụ quý giá nhất, thế nhưng ở trong tay Mộ Dung Duẫn Nhi! Này thật là bất khả tư nghị!"Ngươi từ đâu trộm được!"
"Tấn Mặc, ở trong lòng của ngươi, nhân phẩm của ta kém cỏi như thế sao?" Mộ Dung Duẫn Nhi hừ lạnh một tiếng, lúc này mới biết được thành kiến của Tấn Mặc đối với mình rốt cuộc có bao nhiêu, "Khó trách lão đầu tử không thích ngươi, ngươi quả nhiên rất không dễ thương. Hoàn hảo, lão đầu tử cuối cùng có được một bảo bối đồ đệ là ta đây, cho nên lại đem Tê Ngưu châm truyền cho ta."
"Lão đầu tử? !" Tấn Mặc hoàn toàn cứng ngắc lại, nếu như Mộ DungDuẫn Nhi nói là sự thật, nàng ta chính là của sư muội của hắn, nàng thế nhưng dùng "Lão đầu tử" để gọi sư phụ! Không lễ phép như vậy! Bất kính như vậy!
"Dĩ nhiên." Trên ngón tay Mộ Dung Duẫn Nhi xuất hiện thêm một chiếc nhẫn bạc cổ xưa. Thấy chiếc nhẫn bạc, nghi ngờ trong lòng Tấn Mặc hoàn toàn bị giải khai, lập tức một chân quỳ xuống. Chiếc nhẫn kia, là tượng trưng cho phân thân của y thánh, hiện tại Tấn Mặc hoàn toàn biết được thân phận của Mộ Dung Duẫn Nhi. Nàng chính là "Liên công tử", được gọi là Quái Y kia, tiểu sư đệ của hắn.
Ban đầu, sư phụ viết thư cho hắn trong thư nói rõ ràng, đã đem y bát truyền cho tiểu sư đệ "Liên công tử", hơn nữa nói, thấy nhẫn bạc như thấy người. Hiện tại Mộ Dung Duẫn Nhi lấy ra chiếc nhẫn bạc, Tấn Mặc mới tin tưởng nàng.
"Ơ, đại sư huynh, làm sao ngươi hành đại lễ lớn với ta như vậy!" Mộ Dung Duẫn Nhi chậm rãi đi tới bên cạnh Tấn Mặc, cầm lấy chiếc nhẫn bạc đung đưa trước mặt hắn, "Mới vừa rồi không phải không tin sao? Không phải khiến ta mời ra tín vật của sư phụ, ngươi mới tin tưởng, xem ra ngươi cũng rất là sợ lão đầu tử đi!"
Mộ Dung Duẫn Nhi trêu chọc, Tấn Mặc nghe được rõ ràng, cũng không đáp trả lại. Mới vừa rồi hắn đều đối với Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy, lúc này để cho nàng hả giận có cái gì không được.
Chẳng qua là, Tấn Mặc thật sự không nghĩ tới "Liên công tử" dĩ nhiên là một cô gái, hơn nữa xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, dĩ nhiên là Mộ Dung Duẫn Nhi! Điều này thật sự là khiến cho người ta kinh ngạc! Sư phụ ở trong thơ đối với Liên công tử tán thưởng có thêm, vẫn khen nàng là kỳ tài trăm năm khó gặp .
Vốn cho là Quái Y Liên công tử xuất quỷ nhập thần, Tấn Mặc trăm triệu không nghĩ tới, Liên công tử này, có loại thân phận này, thấp như vậy sống ở bên cạnh hắn.
Ở miền quê thì giả tiểu mơ hồ, đến kinh thành thì giả Trung mơ hồ, đến triều đình thì là đại mơ hồ. Nàng cũng là đem những lời này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, lại có người nào biết được Chiêu Dương công chúa hòa thân, phế vật trong mắt mọi người, lại là Quái Y Liên công tử danh chấn thiên hạ đây! Giấu ở bên cạnh Lâm Thế Huân, cũng là vô cùng tốt đi.
Tấn Mặc nói chuyện cùng Mộ Dung Duẫn Nhi, Như Ý đứng cách quá xa, nghe không được, nhưng khi nhìn đến Tấn Mặc quỳ xuống đối với Mộ Dung Duẫn Nhi, Như Ý có chút ngây ngẩn cả người.
Vị Tà y này trừ Vương gia, ai cũng không nể mặt, mới vừa rồi còn vung cánh tay hô to, hận không được giết Mộ Dung Duẫn Nhi, lúc này lại có bộ dáng như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Trong lòng Như Ý dâng lên một nghi vấn thật to. Nếu như không phải là muốn chiếu cố Lâm Thế Huân, hắn nhất định sẽ đi qua nhìn đến tột cùng!
Để cho Tấn Mặc quỳ một lát, Mộ Dung Duẫn Nhi tức giận trong lòng mới bình thường lại. Tấn Mặc mặc dù có chút bất cận nhân tình, nhưng mà đối với sư phụ cực kỳ tôn kính, Nhẫn bạc này, vốn là tín vật của y thánh. Thấy chiếc nhẫn như thấy sư phụ, cái quan niệm này đã thâm căn cố đế ở trong đại não của Tấn Mặc rồi!
"Đại sư huynh, đứng lên đi! Trên mặt đất lạnh."Cất nhẫn bạc vào xong, Mộ Dung Duẫn Nhi tự mình đem Tấn Mặc đỡ lên.
Biết Mộ Dung Duẫn Nhi là cố ý, Tấn Mặc chỉ có thể cười khổ. Lúc trước cho nàng rất nhiều sắc mặt, không nghĩ tới nàng ta nhớ kỹ. Quả thật là có thể đắc tội tiểu nhân, không thể đắc tội nữ nhân, đặc biệt là Mộ Dung Duẫn Nhi một nữ nhân có chút bản lãnh như vậy.
"Ta, hẳn là gọi ngươi tiểu sư muội, hay là công chúa?"
Nhìn lại Mộ Dung Duẫn Nhi, Tấn Mặc có chút không được tự nhiên. Nếu Mộ Dung Duẫn Nhi là tiểu sư muội, nàng ta chắc sẽ không thương tổn Lâm Thế Huân. Nghĩ đến lúc trước đối với Mộ Dung Duẫn Nhi có chút ít hiểu lầm, Tấn Mặc có chút ý không tốt. Cũng là hiểu lầm người tốt! Bất quá, điều này cũng không hoàn toàn trách hắn, nếu như Mộ Dung Duẫn Nhi nhanh chóng cho hắn biết thân phận, cũng sẽ không xuất hiện những hiểu lầm này.
"Công chúa." Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu, hí mắt nhìn Tấn Mặc, "Đại sư huynh, hiện tại ngươi hẳn là nói cho ta biết chuyện tình của Lâm Thế Huân đi. Thai độc, hàn độc, cổ độc, rốt cuộc là người nào hạ xuống?"
"Không biết." Tấn Mặc cười khổ lắc đầu, "Ta là đại phu, nhiệm vụ của ta chính là cứu người. Về phần những chuyện đã qua, không cần thiết biết rõ ràng như vậy!"
Tấn Mặc nói như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi hận không được cạy mở đầu của hắn xem hắn đang suy nghĩ gì. Biết kinh nghiệm quá khứ của bệnh nhân, mới có suy nghĩ tâm tư của người hạ độc tốt hơn, cũng là có thể có nhiều tin tức giải độc hơn, có thể trợ giúp giải độc, một ít chuyện này hắn không phải rõ ràng lắm sao?
"Sư huynh là muốn giấu diếm, hay là thật không biết?"
"Ngươi nếu nghĩ muốn hiểu rõ, không bằng tự mình đi hỏi Vương gia."
Tấn Mặc vừa dứt lời, chỉ nghe thấy thanh âm của Như Ý: "Vương Phi, tiên sinh, Vương gia tỉnh."
"Vương gia tỉnh!" Mộ Dung Duẫn Nhi nghe tin tức như thế, tâm lập tức nhảy vọt lên, đây là tin tức tốt nhất nàng nghe được, lập tức chạy về phía Lâm Thế Huân, trước khi chạy nói với Tấn Mặc một câu:"Kính xin đại sư huynh giúp ta giấu diếm thân phận! Đa tạ!"
Đi tới trước mặt Lâm Thế Huân, Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn đôi mắt đen nhánh của Lâm Thế Huân lần nữa, kích động không thôi, thoáng cái nhào tới trong ngực Lâm Thế Huân, " Thế Huân, chàng cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Không thể không nói, Tấn Mặc y thuật rất cao minh, Lâm Thế Huân hiện tại đã khôi phục diện mạo như trước, không còn bộ dáng đáng sợ như lúc trước nữa.
Mở mắt ra có thể thấy Mộ Dung Duẫn Nhi, có thể ôm nàng, khiến cho tâm Lâm Thế Huân thấp thỏm bình tĩnh lại. Mới vừa rồi, hắn thật rất lo lắng Mộ Dung Duẫn Nhi bởi vì mình xấu xí mà rời đi, không nghĩ tới lúc tỉnh lại nàng đang ở bên cạnh.
"Khanh Khanh, thật không tốt, để cho nàng lo lắng!" Lâm Thế Huân nhẹ nhàng mà ôm Mộ Dung Duẫn Nhi, để cằm cọ lên tóc đen của nàng, "Thật xin lỗi, lúc nãy hung dữ với nàng như vậy, còn dọa nàng, thật xin lỗi!"
"Vương gia, chàng nếu như tiếp tục xin lỗi nữa, thật quá khách khí đi. Hôm nay là ta không tốt, nếu như ta biết thân thể vương gia khó chịu, cũng sẽ không muốn vương gia theo ta đi ra ngoài, vương gia cũng sẽ không đột nhiên phát bệnh. Là ta không tốt!" Mộ Dung Duẫn Nhi đau lòng đem tóc của Lâm Thế Huân sửa lại cho tốt, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Thế Huân.
"Nhưng mà, lần sau gặp phải chuyện tình không thoải mái, Vương gia nhất định phải nói cho ta biết. Nhìn vương gia khó chịu, mình lại không giúp gì được, như vậy ta sẽ cảm giác rất vô dụng!"
Vừa nói chuyện, nước mắt Mộ Dung Duẫn Nhi rơi xuống. Nghĩ đến Lâm Thế Huân thừa nhận chút ít đau khổ kia, Mộ Dung Duẫn Nhi đã cảm thấy đau lòng. Trên người hắn hàn độc cùng cổ độc có ít nhất mười năm, thai độc từ khi mới ra đời, thật không biết những năm này hắn là làm sao sống được! Nhất định rất cực khổ, rất cực khổ đi!
"Khanh Khanh, nàng rơi lệ vì ta sao?"
Nhìn giọt nước mắt trong suốt trong sáng rơi trên cằm nho nhỏ của Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân không nhịn được lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực.
Lúc trước không nói cho Mộ Dung Duẫn Nhi, là sợ nàng lo lắng, càng sợ nàng rời đi mình, bây giờ nghĩ lại, hết thảy những ý nghĩ kia hắn đều vứt bỏ hết. Nữ nhân của hắn, như thế nào lại có thể là những loại nữ nhân tầm thường kia có loại ý nghĩ như vậy!
"Lần sau nhất định không dối gạt nàng, thật, ta cam đoan với nàng!"
Trên mặt tuyết, đôi tình nhân không coi ai ra gì ngồi tâm sự. Như Ý vô cùng hiểu chuyện lui xuống, Tấn Mặc nhìn sâu Mộ Dung Duẫn Nhi một cái, cũng thối lui đi ra.
Nếu như nói, lúc trước hắn còn cảm thấy Mộ Dung Duẫn Nhi đến gần Lâm Thế Huân là có dụng ý khác, hiện tại, coi như là hoàn toàn yên tâm. Vừa lúc trong thư sư phụ nói tiểu sư muội này y thuật cao minh, hắn hẳn là cùng nàng luận bàn một chút cho tốt, nhanh chóng tìm ra phương pháp xử lí trị lành cho Lâm Thế Huân.
Chỉ là, Tấn Mặc không biết Mộ Dung Duẫn Nhi vì sao phải đem thân phận của mình gạt Lâm Thế Huân, nàng biết võ, lại biết y thuật, đây đối với Lâm Thế Huân mà nói là không còn gì tốt hơn, vì sao phải gạt đây?
Lúc này Mộ Dung Duẫn nhi, đã thành người thê tử được chọn tốt nhất của Lâm Thế Huân trong suy nghĩ của Tấn Mặc. Nếu như Mộ Dung Duẫn Nhi biết, Tấn Mặc là hy vọng có một người hiểu y thuật tới chiếu cố Lâm Thế Huân, biết hết thảy ý nghĩ của hắn cũng là vì suy nghĩ cho Lâm Thế Huân, nhất định sẽ hảo hảo suy tư một chút Tấn Mặc đối với Lâm Thế Huân rốt cuộc là thái độ tình cảm gì. Đối với Như Ý bên này, Tấn Mặc đơn giản giải thích một chút hiểu lầm đối với Mộ Dung Duẫn Nhi, cuối cùng trực tiếp để cho hắn "Hàn", đừng nói cho Lâm Thế Huân biết tranh chấp phát sinh giữa bọn họ, cùng chuyện tình với Mộ Dung Duẫn Nhi biết võ công.
"Tiên sinh, vương phi biết võ công, là chuyện tốt nha, tại sao không để cho vương gia biết đây?" Như Ý đầu óc thẳng, không rõ ý tứ nơi này. Để cho hắn gạt Lâm Thế Huân, đó là không có khả năng, trừ phi, có một lí do cần thiết.
"Để cho vương phi làm cây đao trong bóng tối của vương gia đi"
Lời của Tấn Mặc rất đơn giản, nhưng Như Ý thoáng cái liền hiểu được. Thì ra là như vậy! Vương Phi cố ý cất giấu võ công của mình, chính là vì bảo vệ Vương gia a! Bọn họ mặc dù là thiếp thân thị vệ của Vương gia, nhưng luôn luôn có thời điểm sơ sẩy, đến lúc đó có Vương Phi, cũng không cần lo lắng!
Chờ thời điểm nhóm Lâm Thế Huân trở lại đoàn xe, Tô Mi cùng Tố Nguyệt lập tức tiến lên đón, "Tiểu thư, người không sao chớ! Đi đâu lâu như vậy, khiến cho chúng ta thật là lo lắng!"
"Ta không sao."
Mộ Dung Duẫn Nhi lời còn chưa nói hết, Hoàn Nhan Bảo Châu liền lao đến, "Huân ca ca, ngươi đi đâu vậy?"
Thấy bộ dáng cùng vẻ mặt lo lắng của Hoàn Nhan Bảo Châu, cùng Mục Vũ Điệp đi theo phía sau nàng ta tới, Mộ Dung Duẫn Nhi cố ý rúc vào trong ngực Lâm Thế Huân, "Vương gia, sau này cũng phải dẫn người ta đi giải sầu! Mỗi ngày buồn bực ở trong xe ngựa, thật là khó chịu muốn chết, hay là đi ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người tốt hơn!"
Vừa nghe Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi một mình đi ra ngoài "hẹn hò", Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp sắc mặt lập tức thay đổi.
Mộ Dung Duẫn Nhi này, mỗi ngày đều ở trên xe ngựa của Lâm Thế Huân quấn hắn, hiện tại lại cùng hắn đi ra ngoài, thật là một chút cũng không biết "cảm thấy thẹn" là cái gì.
Lập tức, Mục Vũ Điệp liền mở miệng làm khó Mộ Dung Duẫn Nhi: "Chiêu Dương công chúa, ngươi cùng Vương gia còn không có thành thân, có câu là nam nữ thụ thụ bất thân, kính xin công chúa tự trọng."
"Tự trọng?" Mộ Dung Duẫn Nhi phảng phất nghe được chuyện chê cười lớn, nhìn Mục Vũ Điệp trong ánh mắt tràn đầy giễu cợt: "Nhất định ta cùng vương gia cũng có hôn ước, nam nữ trước hôn nhân bồi dưỡng tình cảm cũng là bình thường. Mục tiểu thư cũng là hiểu được tự trọng, nhưng là tại sao mỗi lần đều ba ba chạy về phía bên cạnh vương gia nhà ta vậy!"
"Ta, ta không có!" Bị Mộ Dung Duẫn Nhi nói như vậy, Mục Vũ Điệp mặt đỏ lên.
Nàng không giống Hoàn Nhan Bảo Châu, thích Lâm Thế Huân, khiến cho mọi người đều biết. Nàng là ẩn nhẫn, hàm súc, lặng yên nhìn Lâm Thế Huân, hi vọng hắn ngày nào đó xoay người có thể chú ý tới sự tồn tại của nàng. Cho nên, bị Mộ Dung Duẫn Nhi nói ra trọng điểm trong tâm tư của mình, Mục Vũ Điệp có chút thẹn quá thành giận.
"Chậc chậc!" Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mục Vũ Điệp, hồng đến giống như cái mông của con khỉ, Mộ Dung Duẫn Nhi khẽ cười một tiếng, đầu tựa vào ngực của Lâm Thế Huân.
Dù sao những nữ nhân này là hận chết nàng, vĩnh viễn cũng không làm được bằng hữu, cần gì phải ở trước mặt các nàng làm khó mình, trả lại cho các nàng mặt mũi đây!
"Nữ tuyển thủ tuổi không phải theo quy định đều không quá tuổi mười tám sao? Nếu như ta nhớ không lầm, Mục tiểu thư là đầu năm đã vượt qua sinh nhật hai mươi tuổi. Giấu diếm tuổi tham gia trận đấu, nếu như bị điều tra ra, người biết sẽ nói tiểu thư ái mộ Vương gia nhà ta, cố ý giấu diếm tuổi gần Vương gia, người không biết còn không chừng sẽ giăng bẫy vương gia nhà ta nha!"
Mộ Dung Duẫn Nhi mở miệng một tiếng "vương gia nhà ta", khiến cho Lâm Thế Huân cực kỳ hưởng thụ, thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, Lâm Thế Huân phát hiện Mộ Dung Duẫn Nhi tham muốn giữ lấy còn rất mạnh. Một chút chuyện này, khiến cho Lâm Thế Huân phi thường hài lòng. Nữ nhân chỉ có thời điểm để ý nam nhân, mới có thể bá đạo như vậy. Nàng muốn ương ngạnh, hắn nguyện ý thành toàn!
"Ái phi vừa nói như thế, bổn vương cũng là nghĩ tới. Mục tiểu thư đúng là không phù hợp quy định tranh tài, chuyện này cũng là bổn vương sơ sót. Lần này tranh tài là cử hành ở Bắc Chu quốc, nếu như chuyện này để cho nước họ biết, nhất định sẽ khiến cho phân tranh. Người đâu, đưa Mục tiểu thư hồi kinh. bổn vương đã có chọn lựa khác để bổ sung cho vị trí của Mục tiểu thư." Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ nói một câu, đã làm cho Lâm Thế Huân đem Mục Vũ Điệp cho đuổi đi, khiến cho mọi người phải thay đổi cặp mắt nhìn khác xưa đối với vị Chiêu Dương công chúa này, cũng tinh tường biết được vị trí của nàng ở trong lòng Lâm Thế Huân.
"Không, Vương gia, ta không đi! Ta là thật lòng muốn tham gia cuộc thi tranh bá, thật lòng muốn làm vẻ vang cho quốc gia !"
Mục Vũ Điệp trăm triệu không nghĩ tới Mộ Dung Duẫn Nhi có thể độc ác như vậy, thế nhưng không dung nàng!
Năm năm này một lần cuộc thi tứ quốc tranh bá cực kì khó có được, lần trước tranh tài nàng bởi vì bệnh không thể tham gia, lần này cũng đã qua tuổi. Lúc trước nàng ở trước mặt tổ phụ đau khổ cầu thật lâu, cuối cùng Mục Thừa tướng ở trước mặt hoàng thượng lại nói lời hữu ích, mới cho phép nàng. Không nghĩ tới Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ là một câu, lại làm cho mộng đẹp của nàng bể tan tành!
"Bổn vương tin tưởng Mục tiểu thư là thực tâm, nhưng mà quy củ đối với tứ quốc đều là như thế, Bắc Chu quốc cũng không thể có ngoại lệ." Lâm Thế Huân đáp lời lạnh như băng, hoàn toàn không ôn nhu đối với Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy.
"Vương gia, không tham gia tranh tài, có thể! Xin ngài cho phép ta xem cuộc thi! Ta nghĩ kiến thức từ cuộc thi tứ quốc tranh bá, ngài đừng cho người đưa ta trở về!"
Nếu là bình thời, Mục Vũ Điệp kinh ngạc, Hoàn Nhan Bảo Châu chỉ có vỗ tay khen hay, nhưng mà hôm nay Hoàn Nhan Bảo Châu có chút không vui. Nhất định nàng cùng Mục Vũ Điệp cũng cùng chung địch nhân – Mộ Dung Duẫn Nhi, nếu như thiếu Mục Vũ Điệp, lực lượng của nàng không phải là yếu kém đi một phần sao? Nhiều người cũng nhiều hơn một phần lực a!
Nghĩ được như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng tiến lên vì Mục Vũ Điệp cầu tình: "Biểu ca, nếu Mục tiểu thư số tuổi vượt qua hạn chế, không thể tham gia trận đấu, sẽ để cho người khác thay thế bổ sung. Chỉ là chúng ta đã đi ra ngoài lâu như vậy, hiện tại để cho nàng một cô gái trở về, lẻ loi hiu quạnh, không an toàn, cũng nói không được. Không bằng để cho Mục tiểu thư cùng đi tới Ung châu! Chỉ để cho nàng xem cuộc thi, xem tranh tài một chút cũng tốt a!"
Lúc Hoàn Nhan Bảo Châu nói chuyện, thuận tiện nháy mắt cho mấy tuyển thủ khác. Công chúa đều đã mở miệng, bọn họ cũng không nên cự tuyệt, tất cả cũng cùng nhau đi lên cầu tình cho Mục Vũ Điệp.
"Khanh Khanh, nàng cảm thấy thế nào?" Đối với những người này, Lâm Thế Huân hoàn toàn không để vào mắt, trực tiếp cúi đầu hỏi ý tứ của Mộ Dung Duẫn Nhi.
Hoàn Nhan Bảo Châu làm những trò này, Mộ Dung Duẫn Nhi đều thấy hiểu rõ, xem ra nàng cùng Mục Vũ Điệp hiện tại đứng ở chung một chiến tuyến lên. Nếu như đem Mục Vũ Điệp tặng trở về, Hoàn Nhan Bảo Châu không phải thế đơn lực bạc sao? Nàng ta nơi đó có năng lực tới "khi dễ" mình, nàng Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn chờ có cơ hội một lần vặn ngã nàng ta đây!
"Nếu công chúa đều mở miệng cầu tình, mặt mũi đương nhiên là phải nể tình, nếu không liền lộ ra vẻ vương gia bất cận nhân tình. Hay là, để cho Mục tiểu thư lưu lại đi! Nhắc tới cũng là người đáng thương, bỏ qua cơ hội lần này, nửa đời sau cũng không có phúc khí được thấy."
Lời của Mộ Dung Duẫn Nhi dẫn tới tiếng cười của một người, Hoàn Nhan Khang giẫm phải tuyết, đi tới trước mặt bọn họ, khóe miệng như cũ treo nụ cười xấu xa, tay cũng trước mặt bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi tặng một ngón tay cái, "Biểu ca, ngươi cùng biểu tẩu đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, thật ra khiến chúng ta đợi đã lâu. Lần sau không bằng mang ta đi theo đi! Nếu như ngươi không ngần ngại lời của ...."
"Bổn vương để ý!" Lâm Thế Huân ôm lấy Mộ Dung Duẫn Nhi lên xe ngựa, lưu lại một câu lạnh như băng: "Bổn vương ghét nhất theo đuôi!"
Một lời của Lâm Thế Huân ném ra, Mục Vũ Điệp hơi chút xíu là khóc ra. Nhất định là Mộ Dung Duẫn Nhi ở trước mặt Lâm Thế Huân lắm lời, cho nên hắn mới ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng như vậy, nhất định là vậy! Nếu như lúc trước, Mục Vũ Điệp đối với Mộ Dung Duẫn Nhi hận ý chẳng qua là năm phần, hiện tại trực tiếp thăng cấp hết sức.
Nhìn bộ dạng Mục Vũ Điệp, Hoàn Nhan Bảo Châu vui vẻ đứng lên. Những ngày qua Lâm Thế Huân đối với nàng cũng là lạnh như băng, vô luận nàng trang phục thành thục diễm lệ, hay là thanh thuần khả ái, ánh mắt của hắn thủy chung đều khóa ở trên người Mộ Dung Duẫn Nhi, bên cạnh cũng thủy chung chỉ có một Mộ Dung Duẫn Nhi. Hiện tại, nhìn Lâm Thế Huân như là nhục nhã Mục Vũ Điệp, cảm giác không phải là phát ra cảnh cáo với nàng sao!
"Công chúa, nhẫn một lúc gió êm sóng lặng." Cừu Nhi lặng lẽ đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Bảo Châu: "Chờ đến Ung châu thành, sẽ làm cho nàng ta muốn khóc cũng khóc không được."
Lời của Cừu Nhi nói ra..., khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu nghĩ tới một chuyện các nàng gần đây thiết kế, tâm tình hơi tốt lên chút ít."Mọi người liên lạc tốt lắm không? Đến lúc đó đừng gây ra rủi ro!"
"Công chúa yên tâm, đều an bài thỏa đáng, chỉ chờ đến Ung châu." Cừu Nhi khóe miệng lộ ra vẻ nụ cười tà ác, ánh mắt cũng nhìn về phía xe ngựa của Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi. Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi phá hủy ta, ta cũng vậy muốn cho ngươi nếm thử tư vị bị hủy. Tạm thời lần nữa để ngươi đắc ý mấy ngày! Đến lúc đó ta muốn khiến cho ngươi sống không bằng chết!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro