Chương 35 : Lâm Thế Huân Ngượng Ngùng

Hồng sa (vải lụa đỏ)bay thẳng tới Cổ Lệ giống như muốn lấy mạng.

Lúc này, Cổ Lệ bởi vì bộ ngực đã đau đến không thở được, hiện tại xương sườn bị gãy tựa hồ lệch đi, cắm vào trong lồng ngực, đau đến nàng cả người ứa ra mồ hôi lạnh. Rõ ràng nhìn hồng sa gần ngay trước mắt, nhưng căn bản tránh né không được.

"vút ——" Hồng sa đem hai tay Cổ Lệ quấn lên, Cổ Lệ tránh thoát không được, "Răng rắc!" Hai tiếng, hai cổ tay Cổ Lệ bị Hồng sa bẻ gảy, "A ——" Tiếng kêu thê lương thảm thiết đinh tai nhức óc, người nhát gan dứt khoát che ánh mắt, chỉ dám từ giữa kẽ tay liếc trộm.

Bẽ gãy hai tay Cổ Lệ, Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không thỏa mãn, Hồng sa lần nữa cuốn lấy hai chân Cổ Lệ, lại là hai tiếng"Răng rắc!" mắt cá hai chân Cổ Lệ bị Hồng sa quấn nát bấy.

Phế rồi. . . . . . Long Đa trong lòng run rẩy, tứ chi Cổ Lệ coi như là đã bị phế bỏ. Nghe thanh âm, sợ là xương đã bị bóp thành nát vụn, cho dù tìm được thần y cũng trị không được.

Nhìn thảm trạng trên mặt Cổ Lệ cùng mồ hôi lạnh trên trán, Long Đa lắc đầu. Nữ nhân này mặc dù tính tình ương ngạnh, tâm địa ác độc một chút, nhưng vẫn là người Nam Phượng quốc, hiện tại trở thành như vậy, Long Đa chỉ có thể nói Cổ Lệ không có ánh mắt, lại chọn nhầm người nhìn như tầm thường, thật ra thì thâm bất khả trắc.

Bất quá, Mộ Dung Duẫn Nhi còn mang cho Long Đa khiếp sợ lớn hơn nữa. Mới vừa rồi hắn vẫn không chớp mắt ngó chừng Mộ Dung Duẫn Nhi, không có bỏ qua cho bất kỳ một động tác nào. Quả thật Mộ Dung Duẫn Nhi không có sử dụng đấu khí, bất quá chiêu thức nàng đánh ra đều độc ác mỗi chiêu đều đoạt mệnh.

Long Đa nhạy cảm nhận thấy được, Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không nghĩ nhanh như vậy lấy đi tánh mạng của Cổ Lệ. Vô luận là bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột, hay vũ đạo đoạt mắt người, Mộ Dung Duẫn Nhi nếu thật muốn giết Cổ Lệ, nàng sẽ không cần mỗi lần múa đoạn hồng sa lại đánh vào phiến đá bên cạnh Cổ Lệ.

Lấy lực đạo cùng độ mạnh yếu nàng khống chế đối với hồng sa, thì độ chuẩn xác thực cũng có thể là cực cao, Mộ Dung Duẫn Nhi bất quá là muốn tiếp tục trêu chọc Cổ Lệ, muốn hao tổn nàng, hành hạ nàng kiệt sức mà thôi.

Hiểu rõ ràng những thứ này, Long Đa không khỏi rùng mình một cái, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi ánh mắt cũng nhiều thêm chút sợ hãi. Ở trong lòng hắn, đã phán định Cổ Lệ là thua rồi, hơn nữa thua rất thảm. Vô luận Mộ Dung Duẫn Nhi lấy lui làm tiến hay khích tướng, kích thích Cổ Lệ tức giận mà lập xuống sinh tử khế, nhưng sau đó lại trêu chọc đem Cổ Lệ đùa bỡn trong tay. Chẳng qua là Cổ Lệ đến bây giờ còn không có tỉnh ngộ lại, thật là thật đáng buồn ——

Mặc dù đầu óc nghĩ thông suốt những thứ này nhưng Long Đa cũng không tính xuất thủ tương trợ. Đây là khế ước sinh tử giữa Cổ Lệ cùng Mộ Dung Duẫn Nhi, hắn nhúng tay vào chẳng phải là đắc tội với Nam Lân vương sao? Còn chưa nói đến cùng là tuyển thủ, thiếu một Cổ Lệ lại là bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

Lần này Hoàng quý phi nương nương đối với cuộc thi tứ quốc tranh bá là vô cùng coi trọng, tiền thưởng cũng nhiều. Nếu thật thắng, đây chẳng phải là thêm một người cùng mình phân chia tiền thưởng sao? Nghĩ như vậy, Long Đa tiếp tục ở một bên xem cuộc vui.

"Ả sẽ giết ta! Sẽ giết ta!" mồ hôi lạnh to như hạt đậu, từ trán Cổ Lệ chảy xuống nhưng, ánh mắt của nàng cũng không có vì vậy mà trở nên sợ hãi, ngược lại như rắn độc giống nhau, tràn đầy mùi vị cừu hận.

"Để cho ta sống, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi! Nam nhân của ngươi ta đã xem trúng, sẽ không buông tay! Giết ta, nếu không chính là ngươi chết!"

Thanh âm Cổ Lệ chua ngoa ở nơi rét lạnh này đặc biệt thê lương, "Ta Cổ Lệ; Ni Cổ Lạp lấy danh nghĩa tổ tiên thề, nếu ta sống, nhất định phải làm cho nữ nhân này sống không bằng chết! Sống không bằng chết!"

"Hừ! Chết đã đến nơi còn cứng rắn cãi lại!"

Mộ Dung Duẫn Nhi hừ lạnh một tiếng, hồng sa trong tay giống như một con rắn màu đỏ quấn quanh trên cổ của Cổ Lệ, vừa muốn động thủ, thì nghe một tiếng"Thủ hạ lưu tình!" Sau đó ba cây tiêu hoa mai phóng tới mặt Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Khanh Khanh!" Lâm Thế Huân hét lớn một tiếng, như đại bằng bay lên đem Mộ Dung Duẫn Nhi che lại, áo choàng vung lên, một trận gió mạnh bắn tới, phi tiêu hoa mai trực tiếp bị đánh rơi trên mặt đất.

"Cổ Lệ! Cổ Lệ ngươi làm sao rồi?"

Bên kia, một thanh y nam tử đem đầu Cổ Lệ giơ lên, lúc này mới phát hiện cổ tay cổ chân Cổ Lệ đều bị phế bỏ.

"Công. . . . . . Công tử, Cổ Lệ sợ là không thể tham gia tranh tài lần này rồi!" Cổ Lệ thở một ngụm, bọt máu từ khóe miệng liên tiếp xông ra, nhiễm đỏ lồng ngực của nàng.

Hạ Lan Liên Y tới, Long Đa tự nhiên cũng không ẩn núp nữa, cũng vội vàng tiến lên.

"Vị cô nương này, vì sao phải đối với hạ nhân của ta nặng tay như thế?" Đem Cổ Lệ giao cho Long Đa, Hạ Lan Liên Y đứng lên, xoay người nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi trong ngực Lâm Thế Huân.

"Tự vệ." Mộ Dung Duẫn Nhi trả lời rất thản nhiên, ánh mắt vẫn đang đánh giá Hạ Lan Liên Y.

Mày kiếm mắt sáng, cũng là nam nhân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chẳng qua là, không biết nhân phẩm như thế nào. Hạ Lan Liên Y là cháu của Hoàng quý phi Hạ Lan Mẫn Nam Phượng, thông hành lệnh đặc biệt Nam Phượng quốc ở U Vân mười sáu châu là ở trong tay hắn.

Từ Tây kỳ quốc truyền đến tin tức, Minh Nguyệt Thịnh đã ngụy trang trong sử đoàn Nam Phượng quốc, đi theo trở về Nam Phượng, nói vậy, là muốn động thủ ở mấy ngày này sao!

"Tự vệ?"

Nghe Mộ Dung Duẫn Nhi vừa nói như vậy, Hạ Lan Liên Y cười lạnh một tiếng, "Cô nương nói rất đường hoàng! Rõ ràng là đả thương nàng, tại sao nói là tự vệ?"

"Là nàng tài nghệ không bằng người, vậy thôi" Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi vô lễ như vậy, Hạ Lan Liên Y còn muốn vì Cổ Lệ đòi công đạo, thì Long Đa tại một bên đem chuyện đã xảy ra hôm nay nhanh chóng nói một lần."Sinh tử khế ước? Quyết đấu?" Hiện tại Hạ Lan Liên Y rốt cuộc hiểu rõ nguyên do.

"Thật xin lỗi! Mới vừa rồi ta không có điều tra rõ nguyên nhân đã chỉ trích cô nương, là ta quá mức lỗ mãng, ta hướng cô nương nói lời xin lỗi!" Hạ Lan Liên Y vừa nói, liền đối với Mộ Dung Duẫn Nhi hành lễ."Chẳng qua là, Cổ Lệ người đã bị thương nặng, ngày sau cũng là phế nhân, kính xin cô nương giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Cổ Lệ!"

"Bỏ qua?" Mộ Dung Duẫn Nhi khẽ cười một tiếng, ngón tay thu lấy Hồng sa, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị, "Hạ Lan công tử vẫn nên quan tâm mình một chút, mới vừa rồi ngươi tập kích Bổn cung, thì nên bị tội gì?"

"Bổn cung?" Mộ Dung Duẫn Nhi tự xưng, để cho Hạ Lan Liên Y nhướng mày, không hiểu Mộ Dung Duẫn Nhi là cao nhân phương nào. Long Đa vội vàng nói cho Hạ Lan Liên Y lai lịch của nàng.

Chiêu Dương công chúa? Hòa thân công chúa của Tây kỳ quốc chính là nàng, vậy bên cạnh là Lâm Thế Huân! Hạ Lan Liên Y hiện tại đã biết rõ rồi, cũng có chút hối hận lúc trước động thủ. Kẻ ngu đều có thể nhìn ra Lâm Thế Huân đối với Mộ Dung Duẫn Nhi che chở hết mức, mới vừa rồi hắn mặc dù cũng không có thương tổn Mộ Dung Duẫn Nhi, nhưng dù sao vẫn đối với nàng xuất thủ, chuyện này thật phiền toái ——

"Cổ Lệ cùng Bổn cung ký kết chính là khế ước sinh tử, lúc trước nàng gây sự như thế nào, Bổn cung tất sẽ ' ăn miếng trả miếng ' trả lại cho nàng, cho nên, trận quyết đấu vẫn chưa xong, xin Hạ Lan công tử lui ra, đây là đều thứ nhất. Thứ hai, Hạ Lan công tử mới vừa rồi trước mặt mọi người tập kích ta, không biết là vì nguyên nhân nào đây? Bổn cung cùng Hạ Lan công tử không thù không oán, Hạ Lan công tử lại một vốn một lời đối bổn cung hạ độc thủ, chẳng lẽ là Nam Phượng quốc muốn phá hỏng sự kết thân của Tây kỳ quốc cùng Bắc Chu quốc, cho nên muốn giết Bổn cung, tới chặn chuyện này; hay hoặc là, công tử chuyến này còn có mục đích khác?"

Như Ý ở một bên, hận không được trực tiếp vỗ tay bảo hay. Trước kia Tấn Mặc đã nói Vương Phi chính là cao thủ chánh trị, không nghĩ tới bây giờ nói ba xạo vài lời, liền từ Hạ Lan Liên Y trên người dẫn đến Nam Phượng quốc, thật là cao minh a!

Long Trạch Cảnh Thiên lúc này hối hận đến ruột đau quặn lại! Tại sao, tại sao hắn đem Mộ Dung Duẫn Nhi bỏ rơi chứ? Mới vừa rồi Mộ Dung Duẫn Nhi xuất thủ, chỉ là đơn giản mấy như vậy, có thể điều khiển hồng sa mềm mại khiến nó biến thành vũ khí hung ác không phải là chuyện dễ dàng!

Huống chi Mộ Dung Duẫn Nhi biểu hiện ra sự hiểu biết chính trị của mình, chứng tỏ nàng hoàn toàn chính là nữ nhân được sinh ra ở quyền thế! Nếu có được cô gái như vậy làm vợ, so sánh với có một chi quân đội còn muốn lợi hại hơn! Long Trạch Cảnh Thiên bây giờ là hoàn toàn hối hận! Mà vì vậy quyết tâm lấy được Mộ Dung Duẫn Nhi cũng càng thêm nồng đậm!

Nghe lời Mộ Dung Duẫn Nhi nói..., Hạ Lan Liên Y muốn phun máu rồi, rõ ràng chỉ cứu người đơn giản, sau lọt vào trong miệng Mộ Dung Duẫn Nhi lại thành vấn đề quốc gia rồi! Nữ nhân này, nhìn xinh xắn lanh lợi, thật là làm cho người không dám khinh thị.

"Công chúa! Mới vừa rồi đích xác là ta vô lễ, nhưng mọi chuyện chỉ là ta nóng lòng cứu người mới ra tay mà không có biết rõ ràng nguyên nhân, không liên quan đến việc Nam Phượng quốc, càng không có phá hư hòa thân giữa Tây kỳ quốc cùng Bắc Chu quốc. Hiện tại công chúa cũng không có tổn thất nửa phần, ta cũng đã nhận sai, kính xin công chúa giơ cao đánh khẽ!" Hạ Lan Liên Y lần nữa hành đại lễ.

"Nếu ta không buông tay thì sao?" Mộ Dung Duẫn Nhi xoay xoay vòng ngọc Thiên Thiên của mình, "Nghe nói Hạ Lan công tử ở U Vân mười sáu châu buôn bán làm ăn rất tốt!"

"Ách ——" Hạ Lan Liên Y không rõ Mộ Dung Duẫn Nhi vì sao lại nói đến việc làm ăn của mình, nên không thể làm gì khác hơn là nhợt nhạt cười một tiếng, "Bất quá là nhờ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!"

"Hạ Lan công tử nói là chuyện này cùng Nam Phượng quốc không liên quan, Bổn cung mới không tin. Như vậy đi, không bằng Hạ Lan công tử đưa ra hạ lễ để cho Bổn cung thấy được của ngươi thành ý, nói không chừng Bổn cung sẽ tin tưởng chuyện này cùng Nam Phượng quốc không liên quan, chỉ là một hiểu lầm."

Vô sỉ a! Như Ý cắn môi thiếu chút thốt lên.

Ai nói Vương Phi ôn nhu, xinh đẹp hiền thục động lòng người! Ai nói ! Nhất định là ánh mắt người này có vấn đề! Vương Phi của bọn hắn thế nhưng làm trò như vậy trước nhiều người lừa gạt vơ vét tài sản của Hạ Lan Liên Y, đem hắn thành quả hồng mềm mà uy hiếp, thật sự là cực phẩm a!

Như Ý hiện tại rốt cục hiểu, mình vẫn cung kính đối đãi Mộ Dung Duẫn Nhi là đúng. Chỉ nữ nhân cùng tiểu nhân là khó nuôi. Đắc tội với tiểu nữ nhân như Vương Phi vậy, mới là đáng sợ nhất .

Hạ Lan Liên Y cũng hoàn toàn hết chỗ nói rồi, hắn chưa từng thấy một nữ nhân "Vô liêm sỉ" "Hồ giảo man triền" (càn quấy) như vậy! Cái này không phải là đe dọa sao, phải lấy tiền che miệng của nàng lại, nếu không chuyện ngày hôm nay kéo lên thành vấn đề giữa hai nước, thì chính là ngoại giao rồi!

"Ai nha, Vương gia, người ta bộ ngực đau quá! Nhất định là mới vừa rồi bị hù dọa a! Người ta bị sợ thành bệnh tim rồi!" Thấy Hạ Lan Liên Y chần chờ, Mộ Dung Duẫn Nhi bỗng nhiên chân mềm nhũn, tay ôm bộ ngực ngã vào trong ngực Lâm Thế Huân.

Ha hả —— Lâm Thế Huân khóe miệng co giật, nhưng vẫn vô cùng phối hợp, "Khanh Khanh, nàng làm sao vậy? Người đâu, truyền đại phu! Mau!"

Ở Lâm Thế Huân suy nghĩ, nữ nhân của hắn nếu thích đùa vậy thì đùa! Đùa chơi chết cũng không quan hệ, dù sao cũng có hắn bảo vệ. Nữ nhân chính là phải kiêu căng vô lễ mới tốt nếu không ở trước mặt người khác chuyện gì ngoan ngoãn nghe theo, đây không phải là rõ ràng sẽ bị người khi dễ sao!

Hiện tại, Lâm Thế Huân quả thực là cực kỳ yêu Mộ Dung Duẫn Nhi. Tính cách nàng như vậy, hắn càng yêu chết rồi! Ở trước mặt hắn, nàng thủy chung là tiểu bạch thỏ, ở trước mặt người khác nháy mắt lại biến thành người bụng dạ khó lường không chịu thiệt. Nữ nhân này, hắn càng xem càng thích.

Mặc dù trong lòng đem Mộ Dung Duẫn Nhi thương đến cực điểm, nhưng vẻ mặt Lâm Thế Huân thì dị thường khẩn trương, "Khanh Khanh, nàng cảm giác như thế nào? Có phải rất đau hay không? Nàng yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ không để cho tội phạm bỏ trốn mất dạng !"

Nói đến đây ánh mắt Lâm Thế Huân lạnh như băng quét qua cổ Hạ Lan Liên Y. Một trận lạnh như băng tỏa ra!

Hạ Lan Liên Y khó khăn nuốt nước miếng một cái, trước kia hắn nghe nói qua chút ít chuyện của Lâm Thế Huân rồi, đối với Quỷ Vương này không hiểu rõ lắm, hiện tại tiếp xúc, đối phương chỉ là một ánh mắt, sẽ làm cho trong lòng hắn sinh ra một cổ lãnh ý, xem ra hôm nay chuyện này phải"Phá tài tiêu tai" rồi .

"Vương gia, tim ta đau quá, bệnh này muốn trị tốt, không có mười vạn hoàng kim, sợ là không được rồi, khụ khụ. . . . . ." Mộ Dung Duẫn Nhi tiếp tục diễn trò, ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nước mắt lưng tròng, điềm đạm đáng yêu, cùng mới vừa rồi bộ dáng cường hãn đánh tàn phế Cổ Lệ hoàn toàn khác biệt.

"Mười vạn!" Hạ Lan Liên Y kêu ra tiếng. Sớm biết chuyện này không dễ dàng đi qua như vậy, nhưng không nghĩ tới đối phương lại công phu sư tử ngoạm, muốn mười vạn hoàng kim! Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, vậy mà nữ nhân này mở miệng nuốt được!

"Khụ khụ. . . . . . Sợ là, trì hoãn một lát nữa, mười vạn điều trị không được nữa. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Vương gia, ta nếu có mệnh hệ gì ngươi nhất định không được tha Nam Phượng quốc, nhất định phải báo thù cho ta!" Mộ Dung Duẫn Nhi mắt vừa trợn trắng, trực tiếp ngất ở trong ngực Lâm Thế Huân.

"Khanh Khanh! Khanh Khanh nàng làm sao vậy! Đại phu làm sao vẫn chưa tới! Người tới cho Bổn vương, đem bọn họ nhốt vào đại lao! Nếu ái phi Bổn vương có mệnh hệ gì, Bổn vương muốn Nam Phượng quốc chôn cùng!"

Lúc này, Hạ Lan Liên Y hoàn toàn hôn mê. Mà canh giữ ở phía ngoài ưng kỵ quân lập tức tiến lên, đem Hạ Lan Liên Y cùng hạ nhân quanh đó bao vây lại, rất có tư thế muốn bắt người.

"Chờ một chút!" Hạ Lan Liên Y khẽ cắn răng cổ họng thốt ra thanh âm, "Là ta lỗ mãng, để cho công chúa bị kinh sợ, mười vạn lượng hoàng kim trước khi trời tối nhất định cho người đưa đến! Xin công chúa xin vui lòng nhận cho!"

Mộ Dung Duẫn Nhi đang giả bộ bất tỉnh khóe miệng lộ ra nụ cười như ý, a, tập kích nàng? Ngươi dám xuất thủ ta liền để ngươi đổ máu! Mộ Dung Duẫn Nhi khẽ híp mắt, quăng cho Như Ý một ánh mắt.

"Nói miệng không bằng chứng, kính xin Hạ Lan công tử ghi phiếu nợ!" Như Ý rất thích ý vì Mộ Dung Duẫn Nhi làm chân chạy vặt, lúc này đem giấy bút đưa đến trước mặt Hạ Lan Liên Y.

"Chẳng lẽ trước nhiều người như vậy, ta còn có thể đổi ý sao!" Thấy đối phương làm tuyệt tình thế, Hạ Lan Liên Y tính tình cũng nổi lên, lại không nghĩ vừa nói xong, bên kia Lâm Thế Huân lại hô to "Khanh Khanh, nàng làm sao a".

Thôi! Hôm nay là mình quá mức lỗ mãng, thua trong tay đôi nam nữ này! Hạ Lan Liên Y không muốn vì chuyện nhỏ này mà gánh lấy họa lớn hơn. Bắc Chu quốc "Lòng lang dạ thú" tất cả mọi người đều biết, nếu Lâm Thế Huân thật lấy cái này làm cớ để khởi binh, vậy hắn chẳng phải là tội nhân thiên cổ của Nam Phượng quốc sao!

Hạ Lan Liên Y cầm bút, viết phiếu nợ lại điểm chỉ."Xong chưa! Ta là có thể mang đi Cổ Lệ phải không?"

"Ai nói ngươi có thể mang nàng đi?" Một thanh âm thanh lệ truyền đến, mới vừa rồi Mộ Dung Duẫn Nhi còn té xỉu ở trong ngực Lâm Thế Huân rất nhanh đứng lên. Như Ý vội vàng đem phiếu nợ đưa lên trước, lấy lòng Tiểu Vương phi, Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn kỹ một lần, thấy không thành vấn đề mới làm khô mực nước, cẩn thận đem cất phiếu nợ Hạ Lan Liên Y viết. "Ngươi ám hại ta!" Hạ Lan Liên Y hoàn toàn hết chỗ nói. Mặc dù trong lòng cũng biết Mộ Dung Duẫn Nhi đang diễn trò, nhưng đối phương thế nhưng không để ý những thứ kia, lúc này trực tiếp hoàn hảo không tổn hao gì, để cho hắn không duyên cớ đã mất mười vạn hoàng kim, còn ở trước mặt mọi người bị chê cười.

"Hạ Lan công tử nói vậy là không đúng, rõ ràng là ngươi xuất thủ trước, tại sao lại nói Bổn cung ám hại ngươi! Bổn cung đây là giúp ngươi a, chẳng qua chỉ mất mười vạn hoàng kim, lại miễn đi được tai nạn cho Nam Phượng quốc, Hạ Lan công tử thật đúng là đại công thần của Nam Phượng quốc a!" Mộ Dung Duẫn Nhi nở nụ cười, chậm rãi hướng Hạ Lan Liên Y đi tới.

"Ngươi muốn làm gì?"

Hạ Lan Liên Y lúc này sợ Mộ Dung Duẫn Nhi, sợ đối phương lại đau chỗ này ngứa chỗ kia rồi đổ trên người hắn, không đợi Mộ Dung Duẫn Nhi nhích tới gần hắn đã vọt đến một bên.

"A ——" Mộ Dung Duẫn Nhi thấy Hạ Lan Liên Y như vậy, chẳng qua là cười khẽ, tự mình đi tới Cổ Lệ bên cạnh, "Uy, đã chết chưa?"

"Ngươi, ngươi phụ nhân ác độc này, ngươi muốn làm gì?" bọt máu khóe miệng Cổ Lệ đã biến thành máu chảy, mỗi một câu nói, cũng muốn dừng lại thật lâu, vừa lên tiếng, máu như suối tuôn ra, xem ra là mệnh không còn bao lâu.

"Bổn cung chẳng qua là tới nói cho ngươi biết, ngươi thích nam nhân, Bổn cung không phản đối. Nam nhân nếu có thể tam thê tứ thiếp, tầm hoa vấn liễu, nữ nhân cần gì phải thủ thân Như Ngọc, cần gì phải tuân thủ những cái đạo đức lễ nghi. . . . . . Chẳng qua là, ngươi sai ở chỗ không nên ham muốn nam nhân của Bổn cung. Phàm là thứ Bổn cung để ý , cho dù là một bộ quần áo, một cây trâm, cũng sẽ không để cho người ta cướp đi, huống chi là nam nhân của Bổn cung !"

"A. . . . . . Ha hả. . . . . ." Nghe tới Mộ Dung Duẫn Nhi cái kia câu"Nam nhân nếu có thể tam thê tứ thiếp, tầm hoa vấn liễu, nữ nhân cần gì phải thủ thân Như Ngọc" thời điểm, Cổ Lệ cười, rất có một loại cảm giác gặp phải tri kỷ, đáng tiếc lại không đúng lúc đúng chỗ.

"Phải, là ta hy vọng xa vời. . . . . . Hy vọng xa vời. . . . . ." Cổ Lệ bộ ngực phập phồng càng thêm lợi hại, nhưng cố gắng lấy tay chống thân thể ngồi dậy, ánh mắt xa xa địa nhìn về phía Lâm Thế Huân.

Nam tử kia, Bạch Như Ngọc, lạnh như Sương, chỉ có đang nhìn đến Mộ Dung Duẫn Nhi thời điểm, trong mắt lạnh lẽo mới chuyển thành ôn nhu Xuân Thủy.

Thì ra là lưỡng tình tương duyệt chính là như vậy, Cổ Lệ cười khổ một tiếng. Nàng mặc dù có rất nhiều nam nhân, nhưng những người đó cùng nàng cùng nhau, hoặc là sa vào vẻ đẹp của nàng, hoặc là tham luyến vui vẻ trên giường, hoặc còn lại là vội vả cho áp lực với nàng, chưa từng gặp phải một người dùng có ánh mắt ôn nhu si tình đối đãi với nàng.

"Ta, ta thu hồi nguyền rủa lúc trước." Cổ Lệ bộ ngực đã bị trong miệng toát ra máu Nhiễm được đỏ sẫm, "Lâm Thế Huân, ngươi, ngươi là nam nhân thứ nhất không có được ,. . . . . . Hôm nay chết ở trong tay nàng, là ta bị trừng phạt đúng tội, nhưng là, ta không hối hận. . . . . . Chẳng qua là. . . . . . Ngày sau, ngày sau ngươi Nhược phụ bạc nàng, ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho nam nhân phụ lòng như ngươi!"

"Không cần ngươi quan tâm, nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ dùng hết toàn thân khí lực ái hộ (yêu mến bảo hộ )nàng." Lâm Thế Huân tiến lên, đem Mộ Dung Duẫn Nhi kéo lại.

"Tốt. . . . . ." Nói xong cuối cùng một chữ, Cổ Lệ chậm rãi té trên mặt đất, nước mắt chảy xuống gương mặt, rơi trên mặt đất, ánh mắt Cổ Lệ mở thật to , đến chết còn si ngốc nhìn Lâm Thế Huân, phảng phất như không nói ra lời tiếc nuối.

Ai ——

Không biết vì sao, Mộ Dung Duẫn Nhi trong lòng bỗng nhiên có một loại thương tiếc. Cái thế giới này đối với nữ nhân yêu cầu rất hà khắc, nữ nhân là người yếu, muốn sinh tồn phải phụ thuộc vào nam nhân, cho nên phải ngoan ngoãn nhún nhường, mọi chuyện lấy nam nhân làm trung tâm, luôn bị nam nhân đùa bỡn trêu chọc. Nữ nhân giống như Cổ Lệ độc lập độc hành, lớn mật, đùa bỡn"Nam nhân" như vậy thật sự là quá ít. Nữ nhân vậy mà chết, thế giới cũng là thiếu một đóa hoa tuyệt thế ——

Mộ Dung Duẫn Nhi ngồi xổm xuống, vì Cổ Lệ xoa lên mí mắt."Vương gia, chúng ta có thể tìm thấy nơi thanh sơn lục thủy đem Cổ Lệ chôn cất đi!"

Mới vừa rồi còn là quan hệ đối địch, lúc này là một nữ nhân, Mộ Dung Duẫn Nhi trong lòng mềm mại vì Cổ Lệ mà nước mắt rơi ra. 

Nữ nhân nào lúc ban đầu không phải là đóa hoa thuần khiết, không phải mang ước mơ tâm đầu ý hợp với một nam nhân tốt đẹp? Chẳng qua là, bị lừa gạt phản bội sau, trong lòng nữ nhân đóa hoa tà ác mới có thể nảy sinh, mới có thể làm ra chuyện tình phản bội. Nói về Cổ Lệ cũng bất quá là người đáng thương.

"Tốt!" Lâm Thế Huân nâng Mộ Dung Duẫn Nhi đứng lên, dặn dò người đem Cổ Lệ chôn cất. Mà Hạ Lan Liên Y thấy Cổ Lệ đã chết, chân mày chỉ nhăn lại một cái, liền mang theo Long Đa vội vả rời đi nơi này.

"Thú vị, thú vị!"

Trên lầu Hoa anh thảo, Già Lam nhấp miệng rượu. Mới vừa rồi hắn ở trên lầu, đem mọi chuyện xảy ra đều nhìn rõ ràng. Lúc này hắn coi như là có chút hiểu vì sao Lâm Thế Huân nhìn trúng Mộ Dung Duẫn Nhi rồi, nữ nhân này đúng là người kinh tài, cũng có hấp dẫn ánh mắt người khác. Mới vừa rồi đoạn đấu võ kia, suýt nữa khiến hắn thất thần.

"Già Lam đại nhân, cuộc thi chọn lựa đã chuẩn bị xong." Lam y nhân tiến lên, vẫn là thái độ cung kính như cũ, "Tất cả chuẩn bị sắp xếp, phải đợi đến tranh tài mới bắt đầu."

"Tốt!" Già Lam đem một ngụm rượu cuối cùng nuốt vào, đứng dậy, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi thật lâu một cái. "Mang ta đi nơi so tài, ta muốn tự mình kiểm tra một lần."

"Dạ!" Lam y nhân thối lui đi theo phía sau Già Lam, "Đại nhân, lần này chúng ta chọn lựa cuộc thi, nhất định sẽ làm cho bọn họ kinh hoảng, thuộc hạ cảm thấy, cho dù không sai cũng có thể có ba người thông qua."

"Không nên coi thường những người đó ——" Già Lam cũng không có lạc quan giống như Lam y nhân như vậy, "Người mạnh còn có người mạnh hơn."

"Nhưng là, Di Sa đại nhân thất trọng tháp, coi như là đệ tử trong đảo, có thể thông qua cũng không nhiều, huống chi những thứ tuyển thủ này căn bản không cách nào so sánh với người Bồng Lai đảo."

"Ha hả, cẩn thận nước có thể lật thuyền trong rãnh, ai có thể bảo đảm ở bên trong những tuyển thủ không có ẩn giấu khác đây. . . . . ." Lúc nói lời này, Già Lam trong đầu đột nhiên nhớ lại bộ dáng Mộ Dung Duẫn Nhi ở trong tuyết nhảy múa, nữ nhân kia không biết có thể tham gia trận đấu hay không, nếu như có, kết quả kia thật đúng là làm cho người ta mong đợi a!

Một cuộc quyết đấu, lấy Cổ Lệ chết đi, cùng Hạ Lan Liên Y bồi thường mười vạn hoàng kim mà kết thúc.

Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi vừa mới chuẩn bị rời đi, Long Trạch Cảnh Thiên đột nhiên đi tới trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, si ngốc nhìn nàng, trong ánh mắt hàm chứa nồng đậm ý nghĩ yêu thương, "Tiên nhi, là ngươi sao? Ta tìm ngươi thật khổ!"

Thì ra là, mới vừa rồi kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng của Mộ Dung Duẫn Nhi, để cho Long Trạch Cảnh Thiên nghĩ tới ngày đó Độc Tiên Nhi ở trong rừng cứu mình. Mới vừa rồi Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ có thời điểm nhảy múa, trong đầu của hắn vẫn tái diễn bộ dáng hôm đó Độc Tiên Nhi ở trong rừng từ trên trời giáng xuống, một thân bạch y, hai cái thân ảnh trùng điệp ở chung một chỗ, hẳn là như vậy xứng đôi.

"Tĩnh Vương, xin tự trọng." Mộ Dung Duẫn Nhi lui về phía sau một bước, giấu vào Lâm Thế Huân trong ngực."Ta không biết ngươi đang ở đây nói gì! Nếu như đây là phương thức Tĩnh Vương đến gần ta, ta chỉ có thể nói cho Tĩnh Vương, phương thức như thế rất thất bại!"

Chờ đến khi Lâm Thế Huân dắt Mộ Dung Duẫn Nhi đi xa, Long Trạch Cảnh Thiên còn đang si ngốc nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi."Tiên nhi, có phải ngươi hay không? Đến cùng phải ngươi hay không?"

Long Trạch Cảnh Thiên lầm bầm lầu bầu truyền tới trong tai Mộ Dung Thanh Liên, làm cho nàng càng thêm chán tam tỷ phế vật này. Hôm nay Mộ Dung Duẫn Nhi coi như là làm cho người ta thất kinh, chẳng qua là, nữ nhân này tại sao đến đâu cũng có thể câu dẫn nam nhân thế? Trong mắt Lâm Thế Huân còn kém nhỏ ra mật giờ hiện tại tới Long Trạch Cảnh Thiên lại có bộ dạng này, nữ nhân này rốt cuộc có chỗ tốt gì chứ! Mộ Dung Thanh Liên cắn môi, hung hăng đạp mạnh một cước.

Chờ Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi đến Mai Hương Viên thời điểm, Hạ Lan Liên Y đã sai người đưa tới mười vạn hoàng kim.

"Kiểm lại sao? Kiểm hàng đến sao?" Mộ Dung Duẫn Nhi uống nhấp, hỏi Tố Nguyệt bên cạnh.

"Hồi tiểu thư..., cũng là thật, số lượng cũng đúng!" Tố Nguyệt cười ha ha , tâm tình rất tốt. Lúc trước Phương Tịnh còn buồn về tiền xây thiên hạ đệ nhất trang, lúc này tiểu thư đi ra ngoài một chuyến, đã mò được mười vạn hoàng kim trở lại, nếu là Phương Tịnh nhìn thấy, nhất định sẽ vui chết.

"Ừ, cẩn thận chút ít, cẩn thận cất xong."

Nói xong, Mộ Dung Duẫn Nhi xoay mặt cười nhìn Lâm Thế Huân, "Vương gia, ngài phú khả địch quốc, mười vạn lượng hoàng kim này sợ là không lọt vào mắt ngài, xem như là ta thắng được tiền tiêu vặt, có được hay không?"

Như Ý nghe lời này, thiếu chút nữa phún huyết. Vương Phi thật đúng là công phu sư tử ngoạm a! Hỏi cái này trên đời này có cô gái nhà ai có thể cầm mười vạn hoàng kim làm tiền tiêu vặt không? Coi như là hoàng thất công chúa, cũng không có nhiều tiền tiêu vặt đến vậy a!

"Tiền này vốn là chính là Hạ Lan Liên Y đưa đến bồi thường cho nàng , tự nhiên là tiền của nàng." Lâm Thế Huân cười, Như Ý suýt nữa cắn đầu lưỡi. Chủ tử cũng quá cưng chìu Vương Phi đi! Bất quá nói lại, tiền này cũng đích xác là Vương Phi tự mình kiếm .

"Vậy thì cám ơn Vương gia rồi!" Mộ Dung Duẫn Nhi vội vàng đứng lên, đối với Lâm Thế Huân hành lễ, còn không có lạy , lại bị Lâm Thế Huân kéo vào trong ngực, "Khanh Khanh, nàng có phải nên thẳng thắn một ít chuyện hay không? Ừ ——"

Lâm Thế Huân kéo dài thanh âm, Tố Nguyệt đám người thấy thế, biết Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi nói ra suy nghĩ của mình, liền rối rít lui xuống lúc đi còn cố ý khép lại cửa.

"Vương gia nói cái gì? Thẳng thắn cái gì?" Mộ Dung Duẫn Nhi vô tội chớp chớp ánh mắt hỏi ngược lại thật giống như hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Phượng Thương.

"Nàng nha ——" Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy, Lâm Thế Huân không muốn ép nàng. Chỉ cần nàng bình an vô sự, vui vẻ là tốt rồi!

Lâm Thế Huân ngắt lỗ mũi Mộ Dung Duẫn Nhi, trong mắt phượng tràn đầy sủng nịch cùng thương yêu, "Nàng có bí mật nhỏ, ta không ngần ngại, ta nguyện ý chờ nàng hoàn toàn mở rộng lòng. Chẳng qua là lần sau gặp phải chuyện như vậy, nói trước cho một tiếng, tiết kiệm ta nóng ruột nóng gan, ở một bên lo lắng!"

Lâm Thế Huân cũng không có tiếp tục truy vấn đi xuống, mà để cho mình giữ lại không gian tự do khiến Mộ Dung Duẫn Nhi cảm động không dứt, chủ động dựa vào lòng Lâm Thế Huân, " Thế Huân, ngươi đối với ta thật tốt !"

"Khanh Khanh đối với ta cũng không kém a! Hôm nay là ai trước mọi người mở miệng một tiếng ' Lâm Thế Huân là nam nhân của ta'?"

Lâm Thế Huân nhắc tới cái này, Mộ Dung Duẫn Nhi mặt lập tức nhuộm thành màu hồng phấn, những lời này vốn là nói khích Cổ Lệ, thuận tiện gõ một chút cho Mộ Dung Thanh Liên đang thèm thuồng Lâm Thế Huân, cùng những nữ nhân không có ý tốt, nàng căn bản không có nghĩ nhiều như vậy. Không nghĩ tới, Lâm Thế Huân lại nhớ đến trong lòng đi, thật là mắc cỡ chết người

"Lúc trước nói lý lẽ hùng hồn như vậy, làm sao lúc này thẹn thùng rồi? Danh dự của ta nàng đã phá hủy, Khanh Khanh, nàng thấy có phải nên bồi thường cho ta không?"

Lâm Thế Huân đem vẻ mặt yêu nghiệt tiến tới trước mặt Mộ DungDuẫn Nhi, cặp con ngươi u tĩnh đầy xuân ý dạt dào, nhìn đến khiến Mộ Dung Duẫn Nhi không nhịn được đưa tay xoa mặt Lâm Thế Huân, "Thế Huân, ngươi lớn lên thật quyến rũ——"

"A ——" Mộ Dung Duẫn Nhi khích lệ như vậy, Lâm Thế Huân cười một tiếng, đem ngọc thủ của nàng đặt ở mép, nhẹ nhàng hôn, "Khanh Khanh, nếu ta là cô gái, nàng khích lệ như vậy ta sẽ thấy tâm tình vui vẻ, nhưng đối với người nam nhân, bị khen như nữ nhân, bản thân ta rất khó chịu, chẳng lẽ Khanh Khanh nói ta rất ẻo lả sao?"

"Không không không!" Mộ Dung Duẫn Nhi vội vàng khoát tay phủ nhận, "Ta chỉ chưa từng thấy qua nam nhân giống như ngươi vậy, ngươi quả thực là yêu nghiệt!"

Vừa nghe đến từ "Yêu nghiệt", Lâm Thế Huân ngẩng đầu, đối với Mộ Dung Duẫn Nhi vứt cho một cái mị nhãn, "Nếu Khanh Khanh cũng khen ta là yêu nghiệt, nếu ta không làm một chút mê hoặc nàng, chẳng phải là cô phụ Khanh Khanh khích lệ sao?"

Không đợi Mộ Dung Duẫn Nhi hiểu, gương mặt tuấn tú của Lâm Thế Huân đã dò xét tới đây, cánh môi hồng nhuận để sát vào, đem đôi môi non mềm như cánh hoa của Mộ Dung Duẫn Nhi ngậm tại trong môi, nhẹ nhàng mà mút vào .

Hương vị ngọt ngào, lộ ra mùi vị thanh tao, làm cho người ta như quên mất. Hơn nữa, môi cực Mộ Dung Duẫn Nhi kỳ mềm, tựa như hôn lên đám mây mềm nhũn. Lâm Thế Huân nhẹ nhàng mà cắn cánh môi mềm nhũn của nàng, không dám dùng sức, sợ cắn đau nàng.


Mộ Dung Duẫn Nhi đỏ bừng mặt, nhắm hai mắt, nói quanh co một tiếng, không nghĩ tới trên môi nhiệt khí lại ngưng. Mở mắt ra, gương mặt tuấn tú của Lâm Thế Huân ửng đỏ, trong ánh mắt đều là lo lắng, "Tại sao, Khanh Khanh, ta đã cắn bị thương nàng rồi sao?"

Thì ra là, Mộ Dung Duẫn Nhi lời nói úp mở, khi Lâm Thế Huân nghe được trong lỗ tai, lại cho là làm đau nàng, nên mới vội vàng dừng lại.

Nhìn Lâm Thế Huân co quắp vẻ mặt cùng một loại màu đỏ như sương mù trên gương mặt, tim Mộ Dung Duẫn Nhi lại nhảy dồn dập. Nam nhân này thật là khả ái! Đây là thính lực gì a, lại từ than nhẹ thoải mái, nghe thành đau, không phải là lúc trước hắn không có hôn bao giờ chứ?

Nghĩ được như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi lần nữa xem xét Lâm Thế Huân một cái, Lâm Thế Huân đỏ mặt càng lợi hại hơn, ánh mắt thế nhưng không dám cùng Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn nhau, chẳng qua là chạm đến một cái xong, thì vội vàng chuyển hướng nơi khác, nhìn nóc phòng. Cái này, Mộ Dung Duẫn Nhi càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình.

"Vương gia, chẳng lẽ lúc trước người chưa từng cùng nữ tử hôn qua hả!" Mộ Dung Duẫn Nhi cẩn thận mở miệng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thế Huân.

Cái này, mặt Lâm Thế Huân hoàn toàn nóng , nóng đến lợi hại.

Làm sao bây giờ? Có phải mới vừa rồi hôn đã cắn đau nàng hay không? Thật là đáng chết, tại sao phải xuất hiện chuyện như vậy? Lần đầu tiên hôn đã lưu lại cho Mộ Dung Duẫn Nhi ấn tượng xấu như vậy, nàng có thể cười nhạo mình hay không?

"Ha hả!"

Lâm Thế Huân ngượng ngùng như vậy, là Mộ Dung Duẫn Nhi lần đầu tiên thấy, nàng không nghĩ tới hắn lại có lúc xấu hổ, xem ra gương mặt tuấn tú bây giờ có thể bấm ra máu, đỏ au, nhìn càng lúc càng yêu nghiệt. Chẳng qua là, nam nhân này thế nhưng vì hôn mà xấu hổ, thật là đáng yêu! Hắn mới vừa rồi giống như trẻ mới sinh bú sữa mẹ vậy, mút vào môi của nàng, nên không phải là mới biết hôn sao!

"Khanh Khanh chê cười ta ——" bị Mộ Dung Duẫn Nhi cười một tiếng, tự ái nam nhân của Lâm Thế Huân hoàn toàn bị đả kích, nhưng hắn thèm thuồng thật lâu, hôm nay mới có dũng khí ăn đậu hủ của Mộ Dung Duẫn Nhi, kết quả lại như vậy, thật là mất mặt a!

"Vương gia!" Mộ Dung Duẫn Nhi thấy Lâm Thế Huân thế, vội vàng nghiên qua, rúc vào Lâm Thế Huân trong ngực, "Vương gia, ta thật cao hứng!" Mộ Dung Duẫn Nhi chỉ vào tim của mình, "Chỗ này của ta thật cao hứng!"

"Ta thích nam nhân sạch sẽ giống như Vương gia là như vậy a!"

Thì ra là như vậy. . . . . . Chẳng biết tại sao, nghe lời này, Lâm Thế Huân trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Thật giống như núi lớn trên vai đè ép hoàn toàn đã để xuống. Nguyên lai là như vậy ——

"Đây là nụ hôn đầu của Vương gia, ta rất vui vẻ!" Mộ Dung Duẫn Nhi cười ngẩng đầu, thấy gương mặt xinh đẹp của Lâm Thế Huân như si ngốc "Vương gia, ngươi mới vừa rồi không có làm đau ta. . . . . . Thật ra thì, hôn không phải như vậy nữa. . . . . ."

Mộ Dung Duẫn Nhi đưa tay ôm lấy cổ Lâm Thế Huân, để cho hắn cúi đầu, chủ động đưa lên môi của mình.

Bốn phiến môi mềm mại đụng vào chung một chỗ, Mộ Dung Duẫn Nhi nghịch ngợm lưỡi lén lút dò vào trong miệng Lâm Thế Huân, Lâm Thế Huân mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, trên mặt cũng là bất khả tư nghị.

"Ngốc tử, nhắm mắt!" Mộ Dung Duẫn Nhi đỏ mặt lên, Lâm Thế Huân vội vàng nhắm mắt lại. Học Mộ Dung Duẫn Nhi giống nhau, đưa ra lưỡi của mình.

Thì ra, hôn sâu là như vậy a! Lâm Thế Huân rốt cục hiểu, mình lúc trước lướt qua rồi dừng lại như vậy căn bản không tính là hôn sâu, triền miên như vậy, mới thật sự là hôn. Thì ra là vậy!

Mặc dù Mộ Dung Duẫn Nhi bắt đầu, nhưng nàng cũng ngây ngô , Lâm Thế Huân len lén mở mắt, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi. Nàng say mê nhắm mắt lại, xem ra lớn cỡ bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngượng ngùng nhuộm thành màu hồng, nhìn qua rất động lòng người.

Khanh Khanh của hắn cũng là lần đầu tiên! Tim Lâm Thế Huân nhảy liên tục! Nàng ngọt ngào, mang theo ngây ngô thanh tao mùi thơm, để cho hắn không thể không yêu được.

Hồi lâu, Lâm Thế Huân đem Mộ Dung Duẫn Nhi đẩy ra, ngụm lớn thở hào hển, "Khanh Khanh, không thể rồi! Ta sợ còn như vậy đi xuống, ta sẽ khống chế không được mình, nghĩ tại hôm nay sẽ muốn ngươi!"

"Vương gia!" ánh mắt Mộ Dung Duẫn Nhi trở nên mê ly lên, tràn đầy hấp dẫn, kích thích tất cả giác quan của Lâm Thế Huân. "Khanh Khanh!" Lâm Thế Huân lần nữa đem Mộ Dung Duẫn Nhi kéo vào trong ngực, môi đỏ mọng rơi xuống, không phải là ở môi của nàng, mà là cái trán trơn bóng, "Khanh Khanh, ta yêu nàng! Nhưng mà, vô luận ta cỡ nào yêu nàng, cỡ nào muốn hoàn toàn có nàng, cũng nhất định phải đợi đến đêm động phòng hoa chúc! Ta muốn cho nàng hôn lễ trước nay chưa từng có, muốn nàng làm tân nương xinh đẹp nhất của ta! Ta không muốn phá hư hôn nhân thần thánh! Khanh Khanh, ta yêu nàng!"

Người nam nhân này a —— tựa vào bộ ngực Lâm Thế Huân, nghe tim hắn đập, Mộ Dung Duẫn Nhi trong lòng ngọt ngào như mật .

Dán vào hắn, nàng đã cảm thấy hắn có phản ứng, nhưng mà, hắn còn đang cố gắng áp chế mình, lời nói này lại càng biểu đạt ra tâm tình trong tim. Rõ ràng muốn, nhưng cố gắng ẩn nhẫn , nàng thật là không biết nên nói như thế nào rồi, chỉ có thể lẳng lặng tựa vào trong lòng ngực của hắn, hưởng thụ phần này ngọt ngào tốt đẹp. . . . . .

Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi bởi vì ... vừa hôn, tình cảm lần nữa thăng hoa, mà bên Hoàn Nhan Bảo Châu, cũng đang mưu kế một chuyện.

"Công chúa, thuốc ta làm ra." Vịnh Nhi đạp trên bóng đêm vào phòng Hoàn Nhan Bảo Châu, đưa cho nàng một bọc thuốc."Đại phu nói rồi, chỉ cần để một chút ở trong đồ ăn, không ra một khắc đồng hồ sẽ tiêu chảy, coi như là đại phu cao minh, cũng không có biện pháp trong nháy mắt chữa trị tốt kiết lỵ. Kéo hai ba ngày, coi như là người khỏe mạnh cũng sẽ chân mềm không còn khí lực bước đi!"

"Tốt! Rất tốt!" Hoàn Nhan Bảo Châu cầm một cây châu sai kín đáo đưa cho Vịnh Nhi, "Đây là thưởng cho ngươi, ngươi hảo hảo thu ! Sáng sớm ngày mai ngươi len lén tiến vào phòng bếp nhỏ đi, đem thuốc này hạ ở trong thức ăn!"

"Cám ơn công chúa! Nô tỳ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

Nhận châu sai, Vịnh Nhi vui vẻ lui xuống. Gần đây cũng không biết Hoàn Nhan Bảo Châu làm sao, không hề giống như mê gái đuổi theo Lâm Thế Huân, chẳng qua là ngày ngày buồn bực ở nhà, nhưng là so sánh với trước kia hào phóng tựa thu hẹp lại rất nhiều, luôn ban thưởng mình một chút đồ vật này nọ để cho Vịnh Nhi cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là cao hứng. Cảm thấy công chúa như vậy bởi vì Ninh nhi đã chết, Cừu Nhi đi, càng thêm coi trọng mình, cho nên mới xuất thủ hào phóng thế.

Vịnh Nhi đáy lòng cảm kích Hoàn Nhan Bảo Châu, cũng càng thêm vì nàng bán mạng.

Thấy Vịnh Nhi lúc rời đi vẻ mặt vui vẻ, Hoàn Nhan Bảo Châu hừ lạnh một tiếng. Thật là tóc dài kiến thức ngắn, bất quá là chút ít châu báu đồ trang sức đeo tay đã bị mua chuộc. Vừa nghĩ tới ban ngày nghe người ta nói, Mộ Dung Duẫn Nhi lại có thể đánh bại tuyển thủ Nam Phượng quốc, Hoàn Nhan Bảo Châu tâm lại đau .

Nữ nhân này tại sao như vậy tốt số? Nàng lúc nào học múa rồi? Tại sao cho tới bây giờ không có nghe người ta nói qua? Hay là Mộ Dung Duẫn Nhi tâm cơ rất sâu, vẫn dấu kín ? Nghĩ được như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu không khỏi hồi tưởng lại ngày đó ngoài thành thi thể của Vô Cực Cung. Chẳng lẽ những người đó cũng là Mộ Dung Duẫn Nhi giết sao? Nếu quả thật là như vậy, vậy Mộ Dung Duẫn Nhi thật sự là thật là đáng sợ!

Trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu vẫn quấn quýt một hỏi một đáp, ngày đó ngoài Triệu Lãng chết đi còn có mọi người Vô Cực Cung cùng công chúa thật chết đi. Hiện tại Mộ Dung Duẫn Nhi biết võ, Hoàn Nhan Bảo Châu không khỏi đem này hai chuyện liên hệ với nhau. Chẳng lẽ là Mộ Dung Duẫn Nhi động tay?

Chẳng qua là, vấn đề này Hoàn Nhan Bảo Châu nghĩ tới nghĩ lui, tìm khắp nơi không thấy đáp án. Về phần Mục Vũ Điệp, kể từ khi sau khi trở về cũng có chút ngơ ngác , luôn là một bộ dáng si ngốc, mặc dù Tấn Mặc cũng cho nàng thuốc, nhưng muốn trong thời gian ngắn từ trong miệng nàng moi ra gì đó là không thể nào. Hiện tại duy nhất có thể làm chính là để cho tất cả tuyển thủ đều không thể tham gia được tranh tài, đến lúc đó nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi làm sao mà làm Nam Lân vương phi!

Ngày thứ hai, chưa tới giữa trưa, biệt viện đã có người tới thông báo, nói tất cả tuyển thủ đều ăn trúng đồ bị tiêu chảy. Lâm Thế Huân mang theo Tấn Mặc đến thời điểm, trừ Hoàn Nhan Khang bởi vì tham ngủ không có ăn điểm tâm, thì những người khác toàn bộ đều giống nhau.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lâm Thế Huân mắt lạnh quét một vòng, ánh mắt đụng phải Hoàn Nhan Bảo Châu thời điểm, Hoàn Nhan Bảo Châu có chút chột dạ, khẽ cúi đầu.

"Biểu ca, là có người ở trong cháo hạ cái này!" Hoàn Nhan Khang cầm ở phòng bếp góc phát hiện một gói giấy đưa cho Lâm Thế Huân, Tấn Mặc nhận lấy, đặt ở dưới mũi hít hà, "Là bột bã đậu."

" Bột bã đậu?" Dùng bã đậu, không đến nổi đả thương người, lại có thể làm cho người ta kéo đến chân mềm, căn bản là không cách nào tham gia trận đấu."Người nào làm?"

"Chính là nàng!" Hoàn Nhan Khang để người ta trói một người vào đây, vừa nhìn, là người bên cạnh Hoàn Nhan Bảo Châu Vịnh Nhi."Ta tra xét mọi người, chỉ có nàng buổi sáng đi phòng bếp, hơn nữa lén la lén lút, nhất định là nàng làm!"

"Nói, người nào sai khiến ngươi làm!" thanh âm Lâm Thế Huân phong khinh vân đạm, nhưng cái đạm mạc này đầy lạnh lẽo, lại làm cho Vịnh Nhi rùng mình một cái."Nói!"  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro