Chương 1
Edit: Trúc Màu Xanh Lam
Phanh!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra thật mạnh, hơi thở lạnh lẽo độc nhất vô nhị của bệnh viện xộc vào lỗ mũi mang theo mùi thuốc. Cơn giận của Chu Tắc nháy mắt bị dập bớt, nhẹ nhàng bước vào.
Nam nhân trên giường bệnh đầu cũng chưa nâng, chuyên chú mà nhìn thanh niên sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường, không biết suy nghĩ cái gì.
"Mộc Quân khi nào có thể tỉnh?" Thấy đối phương không đáp lại, Chu Tắc đề cao thanh âm, "Tiêu Ngật Xuyên!"
Nam nhân ngẩng đầu, thần sắc tối tăm mà nhìn qua.
Tiêu Ngật Xuyên có đôi mắt vô cùng đẹp, đồng tử màu xám, xương lông mày cùng đuôi mắt có đường cong sắc bén. Cả người thoạt nhìn anh tuấn đến cực kỳ hiếm thấy, lại có vài phần lãnh đạm bất phàm.
Trách không được có thể đem Trình Mộc Quân mê hoặc đế chết đi sống lại, hắn cũng là một người chuyên tình. Đáng tiếc, đối tượng chuyên tình lại không phải Trình Mộc Quân. Chu Tắc chửi thầm, mang theo địch ý lặp lại: "Mộc Quân khi nào có thể tỉnh lại?"
"Tôi không phải bác sĩ, không rõ ràng lắm." Tiêu Ngật Xuyên mở miệng, giọng điệu đầy lạnh lùng.
Giọng điệu thờ ơ khiến cơn tức giận bị kìm nén của Chu Tắc lại lần thứ hai bùng lên.
Người nằm ở trên giường là bằng hữu cùng nhau lớn lên của hắn, hiện tại lại hôn mê bất tỉnh. Mà người được cậu bảo vệ tốt, Tiêu Ngật Xuyên, lông tóc vô thương trừ bỏ trên má lưu lại một dấu vết mờ nhạt, cư nhiên có bộ dáng không bị lay động.
ĐM!
Chu Tắc cắn chặt răng, ngực phập phồng, siết chặt nắm tay.
Nơi này là bệnh viện, không thể quấy rầy Tiểu Quân nghỉ ngơi, không thể quấy rầy Tiểu Quân. Trong lòng mặc niệm vài lần, hắn lần thứ hai mở miệng: "Chuyện của Tiểu Quân, anh phải cho cậu ấy một cái công đạo."
"Công đạo?"
Chu Tắc: "Anh không thích hắn, cũng đừng treo hắn, cùng người trong lòng của anh lăn một đống đi, sạch sẽ lưu loát mà làm hắn hết hy vọng."
"Chuyện của tôi và cậu ấy không cần giải thích với cậu." Tiêu Ngật Xuyên giơ tay, chạm vào môi Trình Mộc Quân.
Có chút khô.
Hắn đứng dậy, đổ nước, dùng tăm bông dính nước, nhẹ nhàng lau đôi môi không chút huyết sắc của Trình Mộc Quân. Động tác thuần thục, tựa hồ đã làm rất nhiều lần.
Chu Tắc lúc này mới phát hiện, Tiêu Ngật Xuyên xử lý không chút cẩu thả, không có chỗ nào không thoả đáng, lúc này áo sơ mi trên người hắn nhăn nhúm lộn xộn.
Vẫn còn có chút lương tâm.
Dù thế, ai không biết Tiêu Ngật Xuyên ngày đó là vì cứu Mạc An Lan mới rời khỏi tiệc sinh nhật của Trình Mộc Quân. Trình Mộc Quân tự nhiên đuổi theo, sau đó, liền truyền đến tin cậu bị đập vào đầu đến mức vào bệnh viện.
Tại hiện trường tình cờ có một chiếc camera ghi lại hình ảnh vụ việc, Mạc An Lan bị ai đó uy hiếp và Tiêu Ngật Xuyên lao vào cứu người.
Tiêu Ngật Xuyên bình tĩnh, lý trí, có thủ đoạn, thực mau đem người cứu ra.
Sự việc ngoài ý muốn phát sinh sau khi mọi việc đã kết thúc, trong nhà kho lộn xộn, vật liệu chất đống bên cạnh bất ngờ đổ sập. Tấm ván gỗ ngả về phía Mạc An Lan, Tiêu Ngật Xuyên nhào qua đẩy Mạc An Lan ra, chính mình lại bị vướng một chân, té ngã trên đất.
Nghìn cân treo sợi tóc, Trình Mộc Quân nhào qua bảo vệ Tiêu Ngật Xuyên, tấm ván gỗ nặng nề đập lên người Trình Mộc Quân.
Chu Tắc nhớ lại cảnh hung hiểm trong camera, ngữ khí càng thêm không tốt.
"Tiêu Ngật Xuyên, chúng ta ai không biết Tiểu Quân từ nhỏ liền ngàn kiều vạn sủng muốn cái gì có gì đó, gặp được anh ba năm này, cậu ấy ăn không ít đau khổ, hiện tại còn vào bệnh viện, anh nếu còn có lương tâm, đừng dây dưa với cậu ấy nữa!"
Tiêu Ngật Xuyên trông có vẻ chán nản, trầm giọng nói: "Cậu ấy là bạn trai của tôi, chuyện của chúng tôi không phiền anh quan tâm."
Bạn trai? Chu Tắc cả kinh, nhưng thật ra không nghĩ tới hai người đã xác nhận quan hệ.
Nhưng này có ích lợi gì, Trình Mộc Quân còn không phải đang nằm ở trên giường bệnh, Mạc An Lan gọi một cú điện thoại, Tiêu Ngật Xuyên còn không phải ba ba mà chạy tới.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Bạn trai? Sợ là khi Trình Mộc Quân tỉnh lại, sẽ đá anh ngay thôi."
Nói xong, Chu Tắc không khỏi cảm thấy có vài phần chột dạ. Trình Mộc Quân theo đuổi Tiêu Ngật Xuyên ba năm, không oán không hối hận, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thật vất vả chờ đến khi đối phương gật đầu, sao có thể chủ động chia tay.
Không được, mặc kệ sự thật như thế nào, lúc này không thể rụt rè.
Chu Tắc trừng mắt, thấy Tiêu Ngật Xuyên rốt cuộc thay đổi sắc mặt.
"Anh, tốt nhất không cần ở Trình Mộc Quân trước mặt nói hươu nói vượn, nếu không......"
Hắn nhíu mày, màu mắt u ám, trong đó ẩn ý vị làm Chu Tắc theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Lời còn chưa dứt, di động Tiêu Ngật Xuyên vang lên.
Hắn cầm lên, ứng thanh, "An Lan, ân, tôi hiện tại liền qua."
Sau đó, Tiêu Ngật Xuyên không phản ứng Chu Tắc, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
(xin lỗi vì chèn chữ ngang nhưng mình vote thụ bỏ thằng công này đi, nó tra quá :((( )
Chu Tắc thiếu chút nữa bị thái độ khinh mạn của đối phương tức chết, muốn đuổi theo, lại dừng lại.
Hắn đi đến bên giường bệnh, nặng nề ngồi xuống ghế dựa, nói với Trình Mộc Quân trên giường bệnh không có ý thức: "Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, ngươi còn hôn mê, Tiêu Ngật Xuyên liền gấp không chờ nổi tìm bạch nguyệt quang, ngươi nói ngươi, có phải hay không...... Có phải hay không......"
Chữ "tiện" lăn trên đầu lưỡi, Chu Tắc vẫn không nói ra.
Thanh niên nằm ở trên giường, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, dung mạo đẹp như một bức tranh thủy mặc, ai thấy đều không khỏi sinh hảo cảm.
Chu Tắc từ nhỏ là bằng hữu của cậu, từ nhỏ liền che chở Trình Mộc Quân, sợ hắn bị khi dễ. Lại không nghĩ rằng, Trình Mộc Quân hai mươi tuổi năm ấy, nhận thức Tiêu Ngật Xuyên, từ đây ăn hết đau khổ.
"Má nó, đều do ta, lúc trước như thế nào lại như vậy, nếu không ngươi cũng không nhận thức tên vương bát đản kia, ai......"
Chu Tắc bới loạn tóc, lâm vào tự trách. Trầm mặc mà ngồi nửa giờ, hắn mới đứng dậy rời đi.
Khoảnh khắc của phòng bệnh đóng lại, người nằm ở trên giường mở to mắt, ánh mắt thanh minh, hoàn toàn không giống như mới vừa tỉnh lại.
Ký ức trước khi ngất vẫn còn rõ nét, Trình Mộc Quân nhớ rất rõ tâm thái của mình.
Cậu nhào lên trên người Tiêu Ngật Xuyên, liều mạng mà bảo vệ người so với chính mình lớn hơn một vòng.
"Oanh" một tiếng.
Đau nhức truyền đến, cậu cảm thấy một trận nhiệt ý trào ra từ sau đầu, sau đó ý thức bắt đầu mơ hồ. Khi đó, cậu cái gì cũng chưa nghĩ, chỉ nghĩ......
Tiêu Ngật Xuyên không có việc gì đi, hắn không có việc gì là được.
Người cậu thích đã có bạch nguyệt quang suốt ba năm. Cậu chịu thương chịu khó, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, đã thành thói quen.
Trong ba năm, Trình Mộc Quân trong mắt trong lòng trừ bỏ Tiêu Ngật Xuyên, cái gì đều nhìn không nhìn tới, chỉ cần người nọ có thể liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một cái. Thật vất vả đợi đến ngày sinh nhật đó, Tiêu Ngật Xuyên gật đầu, trở thành bạn trai của cậu.
Mặc dù Tiêu Ngật Xuyên nghe điện thoại muốn đi cứu người, Trình Mộc Quân cũng không có bất luận oán hận gì, thậm chí xung phong nhận việc mà đi theo.
Lúc sau, đó là tai nạn ngoài ý muốn.
Hiện giờ, cậu tỉnh lại, đối mặt lại là phòng bệnh rỗng tuếch, người được cậu gắt gao bảo hộ dưới thân, tân nhiệm bạn trai, lại không biết tung tích.
Từ cuộc đối thoại vừa rồi nghe được có thể suy đoán, Tiêu Ngật Xuyên đã đi tìm người ở đầu quả tim của hắn, Mạc An Lan đi.
Trình Mộc Quân trong lòng nảy lên một trận chua xót, nhịn không được mà thốt ra thành tiếng, mặc dù tiếng nói khàn khàn, cũng chống đỡ để nói xong.
"Kẻ nào khiến ta trở thành một kẻ ngốc (*)? Ta muốn, ta muốn khiếu nại các ngươi!"
(*): mình không biết câu này dịch đúng không, bản gốc: 躺着这傻一逼特么的是谁?
Trong không khí một mảnh an tĩnh.
Qua vài phút, một đạo thanh âm trong đầu Trình Mộc Quân đột ngột vang lên.
【 hệ thống độ kiếp số 001 vì ngài phục vụ. 】
Trình Mộc Quân cả kinh. Cậu trước nay không nghe nói qua hệ thống độ kiếp có cái gì mà phục vụ với cả trợ lý, chẳng lẽ là tính năng mới sau khi cập nhật? Cậu biến thành một kẻ ngốc chẳng lẽ là do hệ thống đổi mới phiên bản có BUG?
Cậu ở hệ thống độ kiếp trải qua nhiều thế giới như vậy, lại chậm chạp không có cách độ kiếp thành công, cũng là do hệ thống có BUG?
Trình Mộc Quân: "Hệ thống độ kiếp? Đây là công năng mới sao?"
Hệ thống: "Tôi là trợ lý đặc biệt vì ngài phục vụ, có cái gì không hiểu, ngài đều có thể tham khảo ý kiến của tôi."
Trình Mộc Quân: "Được rồi, ngươi giải thích một chút, ta biến thành kẻ ngốc là chuyện như thế nào?"
Hệ thống: "Xét thấy những gì ngài đã làm ở thế giới độ kiếp trước, tổ kế hoạch mở họp quyết định, làm ngài ở thế giới trừng phạt tỉnh lại."
Trình Mộc Quân kinh ngạc: "Ta, ta làm sao lại phải đến thế giới trừng phạt tới?"
Hệ thống: "Ngươi làm gì? Ngươi đã phá huỷ bao nhiêu thế giới độ kiếp ngươi không biết sao? Tổ trình tự bên kia không biết ngày đêm mà chữa trị, đều không đuổi kịp tốc độ phá huỷ của ngươi, a, còn không rõ, ngươi mở giao diện trò chơi nhìn xem trước đây đi qua bao nhiêu cốt truyện, ngươi liền minh bạch."
Trình Mộc Quân theo lời mở ra giao diện, liền nhìn thấy cốt truyện cậu đi qua, toàn bộ đều ở trạng thái xám xịt không thể lựa chọn.
Cậu một bên xem, một bên kích hoạt ký ức.
Trình Mộc Quân là vị thần thượng cổ, trời sinh thần cách không cần tu hành, nhưng mỗi một vạn năm đều phải độ kiếp. Độ kiếp không biết bao nhiêu lần, duy nhất lúc này đây, cậu không qua được.
Cậu gặp chính là tình kiếp, đối với khác thần mà nói, tình kiếp có lẽ không là cái gì. Nhưng đối với Trình Mộc Quân, quả thực là địa ngục khó khăn.
Bởi vì cậu bản thể là một gốc cây trúc, cây trúc trống rỗng, không có tâm.
Tình kiếp này, "bẫy" cậu suốt một ngàn năm, tu vi không có tiến thêm, ngược lại bản thể bị thương.
Cũng may Thần giới theo sát Nhân giới đi vào thời đại thông tin, nghiên cứu phát minh ra hệ thống độ kiếp. Không biết bao nhiêu tình kiếp khó khăn, ở hệ thống liền thuận lợi vượt qua.
Sau khi Trình Mộc Quân bế quan ra thì nghe nói, tất nhiên là nghĩa vô phản cố (*) mà tiến vào hệ thống độ kiếp.
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước. Ở đây nghĩa là không do dự
Trăm triệu lần không nghĩ tới, hệ thống độ kiếp cũng không giúp được cậu.
Trình Mộc Quân lúc này hoàn toàn khôi phục ký ức, nhớ tới những việc từng làm trong các thế giới độ kiếp, càng nghĩ càng chột dạ.
"Kia, hiện tại làm sao bây giờ?"
Nói thật, thế giới trừng phạt thuộc về loại thương tổn không lớn,tính vũ nhục lại cực mạnh.
Trình Mộc Quân dám khẳng định, ba năm này mình làm chuyện ngu xuẩn, nếu như bị bằng hữu ở Thần giới biết, có thể cười nhạo cậu một vạn năm.
Hệ thống: "Trừng phạt đã xong, ý tứ tổ kế hoạch là ngài trở về đem thế giới bị hỏng chữa trị, việc này liền kết thúc."
Trình Mộc Quân lòng tràn đầy nghi hoặc, hỏi: "Không phải có tổ giữ gìn sao? Ta cũng không chuyên nghiệp, đi chữa trị thế giới nói không chừng càng giúp càng hỏng, cùng lắm thì ta đem đồ nhiều năm cất chứa đều lấy ra bồi thường."
Hệ thống: "Thế giới cốt truyện bị hỏng không ai có thể đi vào, tổ giữ gìn bên kia phản hồi số liệu là chỉ có ngài có thể đi vào."
Trình Mộc Quân hấp hối giãy giụa: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Vậy ngài liền tiếp tục ở thế giới trừng phạt ngốc đi, nhớ liếm chân người ta thật tốt, mỗi ngày một lần vào rạng sáng giáo huấn ngài về tình yêu đến chết đi sống lại, tuy rằng có điểm phiền toái......"
Trình Mộc Quân nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt trong ba năm qua, mặt tái xanh.
Cậu mỗi đến rạng sáng 0 giờ, sẽ có một phút ngắn ngủi cảm thấy chính mình là một kẻ ngốc, đối với Tiêu Ngật Xuyên không hề có cảm tình, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, lại là một ngày tràn ngập tình yêu.
Trình Mộc Quân vốn dĩ cho rằng chính mình có bệnh, hiện tại xem ra, nguyên lai là mỗi ngày rạng sáng số liệu đều sẽ đổi mới.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Huống chi, cậu đem một cái hệ thống độ kiếp làm thành cái dạng này, đích xác rất áy náy.
Không phải chỉ là theo kịch bản diễn kịch hay sao, Trình Mộc Quân tin tưởng chính mình, sau khi khôi phục ký ức nhất định sẽ không làm bậy. Dù sao cậu không có tâm, đối với tình cảm cũng không mẫn cảm, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy thống khổ.
Những cái cốt truyện lung tung rối loạn cẩu huyết đó, ở trong mắt Trình Mộc Quân bất quá là một hồi trò hay.
"Được, ta đồng ý."
Hệ thống: "Xác nhận hiệp nghị, xác nhận thông tin thế giới, chuẩn bị truyền tống, đếm ngược..."
"3."
"2."
"1."
"Tiến vào thế giới sụp đổ thứ nhất."
***
"Trình tiên sinh, chuyến bay của ngài đã chuẩn bị cất cánh."
Trình Mộc Quân từ trong mộng tỉnh lại, mỉm cười cảm ơn nhân viên đã đánh thức mình: "Ân, cảm ơn."
Sau khi nhân viên công tác xoay người rời đi, cậu lại không có động, mà ngồi ở chỗ phát ngốc.
Cậu ở trong đầu cùng hệ thống đối thoại: "Hệ thống, đây là nơi nào? Ta một lát sẽ nghĩ không ra."
Bởi vì thế giới cốt truyện hỏng mất, Trình Mộc Quân tiến vào ngẫu nhiên, không thể tự lựa chọn. Hệ thống không nói lời nào, dứt khoát lưu loát mà vứt ra tóm tắt cốt truyện.
Thế giới xuyên thư hiện đại
Nhân vật: vai phụ pháo hôi, tình nhân của vai chính công.
Cốt truyện phân loại: Ngược luyến tình thâm.
Độ kiếp xác xuất thành công: 70%.
Tóm tắt cốt truyện như sau:
"Trình Mộc Quân" là một xuyên thư giả, xuyên đến quyển sách lại cùng tên với pháo hôi. Hắn nhất kiến chung tình với Tần Lý, người đến thuyết giảng cho lớp đại học.
Tần Lý là vai chính công của quyển sách này.
Vì tính hợp lý về mặt logic, cốt truyện giải thích tình yêu sét đánh và sự theo đuổi của "Trình Mộc Quân".
Tần Lý và người bạn trai đã mất trước khi xuyên thư của "Trình Mộc Quân" giống nhau như đúc.
"Trình Mộc Quân" không có cách nào trở lại thế giới ban đầu, tự nhiên đem Tần Lý coi thành người duy nhất có thể ỷ lại, sau vài năm tận tâm theo đuổi, rốt cuộc được Tần Lý tán thành.
Trong quá trình theo đuổi, "Trình Mộc Quân" rất thích Tần Lý, người có tính cách hoàn toàn khác bạn trai cũ. Sau khi quyết định buông tha bạn trai, cùng Tần Lý chung sống, cậu lại phát hiện ra rằng, Tần Lý đối với cậu đặc biệt bởi vì trúc mã của hắn.
"Trình Mộc Quân" lớn lên cùng trúc mã rất giống. Trúc mã là thẳng nam, Tần Lý biết phần tình cảm này là vô vọng, lúc này mới bao dưỡng "Trình Mộc Quân".
Biến cố phát sinh sau khi trúc mã về nước, hắn nhìn thấy Tần Lý ở bên cạnh "Trình Mộc Quân", ý thức được tình cảm Tần Lý. Tần Lý cùng trúc mã tình hữu nghị bắt đầu biến chất (*), tự nhiên muốn dừng bao dưỡng "Trình Mộc Quân".
(*): này là tình cảm bạn bè chuyển thành tình yêu ấy
"Trình Mộc Quân" chịu đả kích lớn, lì lợm đeo bám, làm ra vô số sự tình điên cuồng. Nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể vô vọng mà nhìn Tần Lý cùng trúc mã của hắn kết hôn.
Trình Mộc Quân xem xong, trầm mặc ba giây đồng hồ, hỏi: "Cho nên cái này vì cái gì có thể trợ giúp độ tình kiếp?"
Hệ thống: "Cầu không được, không bỏ xuống được, vốn là dễ dàng làm người nhìn thấu tình kiếp. Cốt truyện thế giới này có xác suất độ kiếp là 70%."
"Được rồi, có điểm đạo lý." Trình Mộc Quân gật đầu tán đồng.
Hệ thống thở phì phì mà nói: "Ai có thể nghĩ đến, thể loại cầu không được ngược luyến tình thâm này còn có thể bị ngươi chơi thành game thời trang!"
Trình Mộc Quân:......
Hệ thống độ kiếp quả thực rất hoàn hảo, sau khi tiến vào thế giới độ kiếp, sẽ dựa theo giả thiết cốt truyện giáo huấn tình yêu cho độ kiếp giả.
Nói như vậy, sau khi thấm nhuần tình yêu, liền dựa theo giả thiết cốt truyện đã định sẵn, cuối cùng tình yêu chậm rãi biến mất, triệt để hiểu ra, khám phá tình kiếp.
Loại hình thức này so với việc tiến vào luân hồi đài chuyển thế độ kiếp, tiết kiệm sức lực và thời gian, một khi tung ra, thịnh hành Thần giới.
Nhưng Trình Mộc Quân bản thể là cây trúc không có tâm, giáo huấn tình yêu so với những người khác, tốc độ xói mòn có chút mau.
Thậm chí là quá nhanh, thường biến mất khi cốt truyện còn chưa đi đúng hướng.
Cái này trong cốt truyện, giáo huấn tình yêu ở Trình Mộc Quân đối với Tần Lý vừa gặp đã thương tháng thứ ba biến mất. Giáo huấn tình yêu biến mất, Trình Mộc Quân trong đầu có hệ thống ký ức lại rất sống động.
Vì thế, cậu một lòng hoài niệm người bạn trai không tồn tại, cái gì lâu ngày sinh tình cái gì phát hiện Tần Lý cùng bạn trai không giống nhau, toàn bộ đều không có.
Trình Mộc Quân là người ý chí kiên định, khi trong lòng đã có mục tiêu, bất kể bao nhiêu khó khăn, cậu đều sẽ nghĩ cách làm được hoàn mỹ.
Tỷ như Tần Lý cùng bạn trai, Trình Mộc Quân cảm thấy cùng Tần Lý ở bên nhau là vì hoài niệm người bạn trai không tồn tại.
Nhưng Tần Lý trừ bỏ gương mặt kia, không một chỗ nào giống bạn trai.
Đương nhiên, Trình Mộc Quân bắt đầu cải tạo Tần Lý, mưa thuận gió hoà, từng chút một đem Tần Lý cải tạo thành bộ dáng lý tưởng.
Cốt truyện cứ thế đi theo một hướng kỳ lạ, cuối cùng sụp đổ.
Trình Mộc Quân trầm tư một lát, hỏi: "Cái gọi là chữa trị cốt truyện, là chỉ cái gì?"
Hệ thống: "Dựa theo cốt truyện tham khảo, hoàn thành mấy cái điểm cốt truyện lớn, đoạn kết tự nhiên sẽ đi theo hướng bình thường."
"Nghe không khó."
Ý tưởng này vừa xuất hiện, di động Trình Mộc Quân liền rung lên, một tin nhắn được gửi đến.
Du Thiếu Ninh: 【 Ngươi đã đi chưa? 】
A, cư nhiên lại quên mất người này, Trình Mộc Quân nhíu mày.
Du Thiếu Ninh là bạn tốt của Tần Lý, yêu thầm trúc mã, từ trước đến nay nhìn Trình Mộc Quân không vừa mắt. Vấn đề mấu chốt là không lâu trước đây, Du Thiếu Ninh biết được bí mật của Trình Mộc Quân, còn nắm giữ chứng cứ.
"......"
Trình Mộc Quân: "Ngươi thật đúng là chọn một thời điểm tốt nhất để lôi ta vào, ta lập tức phải lật xe."
Hệ thống biện giải: "Đã nói đều là tùy cơ, tôi cũng không thể khống chế."
Sự tình có chút thú vị, tổ kế hoạch đều không thể khống chế tuyến cốt truyện đã hỏng sao?
Trình Mộc Quân không kịp suy nghĩ sâu xa, di động lại rung lên lần nữa.
Du Thiếu Ninh: 【 Mau biến đi, bằng không đừng trách ta nói cho Tần Lý. 】
Tần Lý nếu biết bí mật này, Trình Mộc Quân sợ là không thể tiếp cận hắn nửa bước. Bị đuổi đi là việc nhỏ, cốt truyện không suon sẻ mới là chuyện lớn. Rốt cuộc nhân vật "Trình Mộc Quân" này, sau khi trúc mã trở lại vẫn có nhiều suất diễn quan trọng a.
"Sự tình có điểm phiền toái a......"
Trình Mộc Quân thở dài.
Du Thiếu Ninh có được chứng cứ cậu đem Tần Lý trở thành thế thân, có cả ảnh chụp.
Ảnh chụp là xuyên thư giả "Trình Mộc Quân" mang một đồ vật, là bức ảnh chụp cùng với bạn trai đã chết.
Du Thiếu Ninh không ngốc, thực mau liền suy đoán ra, hắn vốn nhìn Trình Mộc Quân không vừa mắt, chỉ là ngại thái độ Tần Lý, vẫn luôn ẩn nhẫn.
Có được ảnh chụp, hắn liền uy hiếp Trình Mộc Quân nhanh cút đi.
Ký ức Trình Mộc Quân nhớ lại không ít chi tiết, chi tiết càng nhiều, cậu càng cảm thấy con đường phía trước còn dài, chính mình làm những việc đó, Tần Lý không đem cậu bóp chết liền xem như nhân từ.
Cho nên, hiện tại người nào đó đang ở sân bay, chuẩn bị trốn chạy.
Hết chương 1
Editor: Chương đầu tiên mà tận 4000 chữ (。T ω T。). Tui làm mất 2 ngày mới xong. Mà hình như sau này chương nào cũng dài thế này á ( ╥ω╥ ). Tui edit chương này còn nhiều sai sót, có thể có vài chi tiết không đồng nhất, ai có ý kiến gì cứ góp ý thoải mái nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro