Chương 1 : Thiếu niên bị nhặt được.
Editor : Myosotis
Tác giả : Phượng Lê Cửu Tích
Trời đã vào đông, tuyết lớn lấp trời.
Hiện tại là buổi tối, ánh mặt trời đã vụt tắt sau những làn mây, chân trời đen kịt, một tầng mây như bị bao phủ bởi lớp áp lực vô hình.
Người dân Hoa Đô đã sớm đóng chặt cửa, toàn bộ đường phố duy chỉ còn lại một chiếc xe ngựa hoa mỹ ở trên đường thong thả di chuyển.
Trên xe ngựa treo lục lạc tinh xảo mà mỹ lệ, ở trong đêm đen lưu lại một chuỗi âm sắc trong trẻo của tiếng chuông. Trong xe truyền đến tiếng nói cười nhỏ nhẹ của nữ tử, thanh âm mơ hồ không rõ, dường như mông lung hòa vào tiếng vù vù của gió tuyết.
Phu xe bên ngoài bỗng nhiên “Ai” một tiếng.
Hắn nhất thời cho rằng chính mình là nhìn lầm, lau lau đôi mắt nhìn kỹ lại, mới kinh ngạc phát hiện chính mình không phải hoa mắt.
Bên trong xe ngựa vươn ra một bàn tay trắng nõn, thon thon yêu kiều của nữ tử, vạch trần màn xe. Một khuôn mặt tú lệ ngó ra, dò hỏi: “Lý bá, sao vậy?”
“Bên kia dường như có người……” Lý bá do dự nói: “Nhúng tuyết lớn như vậy, có lẽ là tiểu nhân nhìn nhầm cũng không chừng.”
Thiếu nữ “Ai nha” một tiếng, nàng nói: “Chuyện này không thể coi thường, chúng ta vẫn nên là xuống xem một chút đã. Ngài trước dừng lại, ta hỏi chủ nhân xem thế nào.”
Nàng lại trở về lại xe ngựa, trong mưa tuyết trắng xóa thấp người thì thầm gì đó, hình như được cho phép, liền khoác một tấm áo choàng thật dày, mang theo đèn cùng Lý bá đi về bên kia.
Xa xa nhìn còn không thấy gì, đi lại gần mới biết thế nhưng thật sự có người. Người nọ hơn phân nửa thân mình bị chôn ở tuyết, thiếu nữ chiếu đèn vào, nhất thời không kịp kiềm nén, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
“Người này…… trông đến thật ——” câu nói của nàng kẹt trong cổ họng, trong nháy mắt cảm thấy từ ngữ của chính mình thật sự quá hạn hẹp, lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Thôi, trước tiên vẫn là mang hắn về đã.”
Hiện tại đã là buổi tối, người dân phần lớn đều đã nghỉ ngơi, bọn họ cũng là bởi vì tham gia yến hội, mới muộn như vậy rồi mới trở về. Nếu mặc kệ, người này sợ là chỉ thoi thóp được đến đêm nay.
Lý bá cũng bị choáng ngợp bởi dung mạo và nhan sắc của người này, có chút thất thần. Thiếu nữ kêu hắn giúp một tay, hắn “Ai ai” đáp ứng vài tiếng, trước tiên xúc hết tuyết bên ngoài, mới dám đem người ra.
Thiếu nữ giúp đỡ hắn đem người này cõng lên, lại cầm lấy đèn dẫn đường. Lý bá thật cẩn thận, chỉ cảm thấy chính mình như đang cõng một pho tượng ngọc. Sợ chính mình vô ý một cái, người này liền sẽ giống ngọc va chạm liền hư.
Hắn cẩn thận đem người cõng tới xe, liền vội vàng lui ra, không dám ngoảnh về bên trong xem nhiều một chút.
Bên trong xe không gian rất lớn, một tầng rèm châu mỏng đem nơi này chia làm hai, một trong một ngoài. Chờ đến khi tiếng chuông thanh thúy kia lại xuất hiện, rèm châu được vén lên, người bên trong thấp giọng dò hỏi: “Là người như thế nào?”
Đó là một mỹ nhân.
Nàng mặc một bộ váy áo đỏ thẫm hết sức tinh xảo, ống tay áo, thân váy đều thêu hoa văn cầu kì bằng chỉ bạc. Tóc nàng búi kiểu sơ vãn vân, trên đầu chỉ có mấy chiếc trâm cài, mi thanh mục tú, cánh môi đỏ bừng, đuôi mắt còn có một nốt ruồi son, càng có vẻ thêm phần vũ mị.
Thiếu nữ thấy nàng cũng không cảm thấy câu nệ, nàng giúp thiếu niên lau sạch tuyết trên mặt, thấp giọng nói: “Là một vị công tử thật tuấn tú, nương tử có cần nhìn một cái?”
“Ta xem xem.” Mỹ nhân ngó vào, nàng bỏ tay thiếu nữ ra, lộ ra cả khuôn mặt người nọ, nhất thời cũng ngây ngẩn. Nàng nhăn mày, nói: “…… Nhân vật như vậy, tuyệt đối không phải là người mà chúng ta có thể chạm vào, tìm Hẹ công tử đưa hắn đi, Xuân Mãn Lâu không lưu được hắn.”
“Nhưng..” thiếu nữ vội nói: “Chúng ta tìm Hẹ công tử, Hẹ công tử làm sao có thể chiếu cố hắn tốt? Dù bỏ một phân tiền lớn, cũng không bằng chính mình chiếu cố, trời sinh hắn lại có gương mặt xinh đẹp như vậy.. Nếu gặp được một người lòng dạ xấu xa, sợ là sẽ xảy ra chuyện.”
Mỹ nhân thở dài, than một tiếng, nàng nói: “Hắn có một gương mặt như vậy, tất nhiên không phải nhân vật tầm thường. Ban đêm tuyết lạnh như vậy hôn mê ở thành, không chừng thân phận không thấp.”
Thiếu nữ thấp thấp nói: “Địa vị của hắn nếu tốt, chỉ cần không phải hoàng gia, còn có thể đến Xuân Mãn Lâu của chúng ta sao……”
Mỹ nhân nói: “Ngươi nha đầu này…… Đến hay không làm sao ngươi biết được? ”
Nàng nói là như vậy, nhưng vẻ mặt đã có chút lung lay. Thiếu nữ hầu hạ nàng đã lâu, cũng biết được đây là bộ dáng nàng khi muốn thỏa hiệp, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “Nương, cho Kỳ Nhi tùy hứng một chút. Lưu y mấy ngày, cũng không xảy ra được chuyện gì. Nếu như y thật sự rất có địa vị, chúng ta đem y ném cho Hẹ công tử, nếu có chuyện gì xảy ra sợ là phải nhớ hận.”
“…………” Mỹ nhân nhíu mày trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: “…… Ngươi nha đầu này.”
Thiếu nữ vội vàng giữ tay nàng lại, ngọt ngào nói: “Liền biết nương tốt nhất.”
Xe ngựa chạy hồi lâu, mới đến Xuân Mãn Lâu.
Xuân Mãn Lâu ở phía bắc Hoa Đô thành. Rõ ràng là thời điểm tuyết lớn ngập trời, nơi này lại là một mảnh liễu rủ đào che, sắc hương kiều khí.
Lý bá lái xe ngựa tới cửa, thiếu nữ bước xuống trước.
Nơi này tuy yên lặng, nhưng cũng có người Xuân Mãn Lâu canh gác, nhìn thấy thiếu nữ, liền sôi nổi tiến đến, thấp giọng hỏi.
“Trong viện đằng kia có một phòng có thể ở.” Thiếu nữ phất tay cho người lui, giữ lại một ít người hầu trung thành dặn dò: “Dọn sạch sẽ chút, bài trí bút mực không được thiếu, cho nhiều than, đệm chăn cũng đem dày chút.”
Người hầu vâng dạ đáp ứng, vội vàng kêu mấy người tay chân lanh lẹ, cùng nhau đến đằng kia dọn dẹp phòng ở.
Đợi đến khi mỹ nhân cùng Lý bá khoan thai đến muộn, phòng cho người kia đã được chuẩn bị xong.
Nơi này vốn được thường xuyên quét tước, cũng không có tro bụi nhiều. Lúc này đệm chăn được mang đến, châm lư hương, còn có người hầu mang than ra đốt để sưởi ấm trước, vậy là có thể ở.
Lý bá đem thiếu niên cõng đến phòng, mấy người hỗ trợ đem y lên trên giường. Các cô nương trong Xuân Mãn Lâu phần lớn đều được học qua phương diện này, cũng biết giúp một thiếu niên cởi áo phi thường không đúng, vài cô nương hợp lực đem ngoại sam cởi bỏ, che người lại bằng đệm chăn, liền thảo luận với nhau xem ai là người nên cởi áo thay xiêm y ấm áp cho thiếu niên tuyệt sắc này.
Mỹ nhân ở một bên thấy các nàng thấp giọng bàn tán, một đám mặt đầy ý xuân, nhìn bộ dáng thiếu niên, hận chính mình không thể cởi xiêm y của bản thân đưa cho thiếu niên sưởi ấm, không nhịn được thấp giọng khụ một tiếng, trong phòng tức khắc tĩnh.
“Trước cứ như vậy đi, đừng làm gì nữa. Gọi người nấu chút canh gừng, cho người canh gác, nếu y tỉnh, phân phó người đưa canh gừng cho y uống.”
Mỹ nhân phân phó như vậy, mấy cô nương kia tuy rằng tiếc nuối, lại cũng không thể không đồng ý. Các nàng vì vị trí đút canh cho thiếu niên mà tranh chấp, cuối cùng chọn ra một người, dư lại đều bị mỹ nhân cho lui.
Ánh nến đốt một đêm, bình minh ló rạng.
Thẳng đến buổi trưa ngày thứ hai, thiếu niên bị nhặt được kia mới tỉnh lại.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Đã hủy hình thức thu phí chương, hiện tại thử lại xem? 】
Nhắc nhở nho nhỏ : Vai chính là vị thiếu niên bị nhặt được kia.
Vai chính xuyên qua nữ cường NP văn.
---
Lời editor : Đây là lần đầu tôi edit truyện, nếu có lỗi lầm gì mong mọi người góp ý nhỏ nhẹ, xin đừng ném đá.
Làm vì mục đích phi thương mại, nghiêm cấm mang đi bất cứ đâu. Chương đầu mà đã 1500 chữ, ai da cảm giác thật là phê lòi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro