Chương 18 (H)

5.1 - Hiện tại

Tuy rằng từ nhỏ Lục Lệnh Tùng đã yêu thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng thật ra trước khi trở thành chủ soái của Hổ Sư hắn chưa từng chính thức bước ra chiến trường. Ở trong kinh vốn không có người nào thắng nổi võ nghệ của hắn, nếu như có thật thì cũng chẳng ai có gan ngang nhiên khiêu khích thiên uy, ra tay với Chiêu Vương.

Tạ Cánh không có khái niệm về những chuyện này, trước đây y chỉ cảm thấy Lục Lệnh Tùng có thể đánh nhau, múa kiếm rất đẹp, như vậy là đủ rồi. Ngày thường nhiều lắm cũng chỉ thấy được mấy vết bầm nhỏ hoặc vết thương ngoài da, đó đều là thương tích mà người tập võ hay gặp phải, vậy nên y chẳng để trong lòng.

Thế nhưng chiến trường là nơi đao thương không có mắt, mỗi một vết sẹo hiện trên da đều tàn nhẫn tượng trưng cho mỗi một lần tìm ra đường sống trong chỗ chết, chúng lần nữa nhắc nhở Tạ Cánh, đội quân hùng mạnh chấn động tám phương này không phải là do Thiên tử điều khiển, cũng chẳng là phải do các lão tướng để lại, mà là do Lục Lệnh Tùng thức khuya dậy sớm, vào sinh ra tử, một mình một ngựa dẫn dắt đi lên từ con số không.

Mà rất dễ nhận thấy giữa Lục Lệnh Tùng và y có một sự ăn ý khiến người ta khó chịu vô cùng - hắn chưa bao giờ nhắc đến những đau đớn, khổ cực và giày vò mà bản thân đã trải qua trong suốt ba năm qua, rồi bọn họ gặp lại nhau, biết bao nhiêu ngày đêm đơn độc chống đỡ đều tiêu biến sạch sẽ, hắn chỉ dang rộng vòng tay với bạn đời, khẽ khàng hỏi một câu từ ngày chia xa người vẫn khỏe chứ.

Đây là kiểu đoàn tụ trông có vẻ đơn điệu, thế nhưng lại chẳng đảm bảo chút nào, hậu quả khôn lường.

Giống như lúc này vậy.

Lục Lệnh Tùng không dám quay đầu lại xem phản ứng của Tạ Cánh, hắn thừa biết chỉ cần quay đầu lại thì ngày hôm nay hắn đừng hòng đi tắm, nhưng hắn thật sự không thể không tắm, dù đã xem lao lực gió bụi thành thói quen, hắn vẫn không muốn vấy bẩn Tạ Cánh.

Tạ Cánh mười sáu tuổi chính là "người đẹp như hoa sau mây ngàn", nay đã ba mươi rồi, Tạ Cánh lưu lạc nơi biên thùy mấy năm vẫn là đóa hoa trong mây vô tư lự, chẳng vương chút bụi trần.

May mà vẫn có đủ may mắn được ngủ cạnh bên mây, đương nhiên Lục Lệnh Tùng phải quý trọng rồi.

Thế là hắn đành nói: "Em lên giường chờ ta đi." Sau đó cất bước ra phía sau bình phong.

Tạ Cánh trần trụi đứng lặng tại chỗ một lúc lâu mới xoay người đi sang chỗ khác nhưng không phải lên giường mà là đi đến bên cạnh bàn, sắp xếp lại những giấy tờ thư từ lộn xộn một phen, không kịp nhìn kĩ tiêu đề lẫn nội dung, chỉ tạm thời phân loại thành hai xấp cho đến khi mặt bàn trở nên gọn gàng, trông không còn rối mắt nữa.

Tiếng động phía sau bình phong không nhỏ, nước đã ấm dần, hiển nhiên Lục Lệnh Tùng chẳng rảnh tạo bọt tắm, hắn quen tay đánh nhanh thắng nhanh, tốc độ rất mau.

Đến khi tắm xong, hắn cũng chẳng màng mặc thêm quần áo, cứ thế qua loa choàng chiếc áo bào mỏng rồi bước nhanh ra ngoài, trên đường đi tiện tay tắt mấy ngọn đèn, bước thẳng qua màn vào giường, không ngờ nhìn thấy Tạ Cánh đang ngồi vắt chéo chân chờ ở đầu giường, hai cẳng chân thẳng kề sát bên nhau, mu bàn chân cong cong xinh đẹp.

Lục Lệnh Tùng nghiêng người, định bụng thổi tắt ngọn nến cuối cùng bên cạnh giường, Tạ Cánh chợt cất giọng: "Để lại đi."

"Chẳng phải em không thích..." Lục Lệnh Tùng cảm thấy khó hiểu, da mặt Tạ Cánh mỏng, rất ngại để đèn lúc hành sự, y sẽ dễ dàng thả lỏng hơn trong môi trường đưa tay chẳng thấy nổi năm ngón, cho nên nếu như muốn thấy được những mặt thú vị khác của y thì tốt nhất là nên làm chuyện ấy trong bóng tối.

"Để đèn đi," Tạ Cánh lặp lại, "Em muốn nhìn anh."

Lục Lệnh Tùng nghe thấy giọng nói của y khẽ run lên, hắn thở dài một hơi, không quan tâm đến ngọn nến nữa mà vươn tay thả nửa bức màn xuống, khiến cho ánh sáng hắt lên gối đầu trở nên dịu dàng hơn.

Hắn bước lên giường từ phía cuối giường, chạm đến mu bàn chân nhuốm lạnh của Tạ Cánh rồi nắm lấy vuốt ve. Đôi bàn chân mới vừa ngâm nước tắm xong hãy còn ấm áp, chỉ vừa mới trần trụi tiếp xúc với mặt đất một chút thôi đã sắp lạnh cóng rồi.

Lục Lệnh Tùng nửa nằm nửa ngồi sát mép giường được một lúc, Tạ Cánh đã lặng lẽ thuận thế nhoài người tới, dạng chân ngồi lên người hắn, mượn ánh sáng ngắm nhìn những vết sẹo ngang dọc trước ngực đối phương, sau đó duỗi đầu ngón tay trắng trẻo ra vẽ lại từng vết một, vừa nghiêm túc vừa trân trọng, để lại cảm xúc hơi ngưa ngứa giống như cánh bướm vỗ khẽ.

"Làm gì thì cũng kéo áo lại đi chứ." Lục Lệnh Tùng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ sợ người ta lạnh, hắn bèn vươn tay kéo góc áo đã trượt xuống khuỷu tay của y về trên đầu vai.

Bàn tay của hắn vừa choàng qua, lưng Tạ Cánh đã mềm nhũn ra, y tựa nửa người lên lồng ngực của hắn, rồi một lát sau lại nâng hai tay vòng qua cổ Lục Lệnh tùng, đoạn vùi đầu nhiệt tình hôn lên những vết thương chằng chịt bên dưới, nửa thân dưới chẳng biết vô tình hay cố ý nhẹ nhàng cọ xát với bộ phận ẩn nấp giữa hai chân hắn.

Trên người Tạ Cánh cũng chỉ có một chiếc áo mỏng, nơi bí mật nhất chỉ cách thứ kia vẻn vẹn một lớp vải, cọ xát vài lần là đã có dấu hiệu chảy nước. Lục Lệnh Tùng hít thở nặng nề, bờ môi mềm mại của Tạ Cánh rải nụ hôn ướt át xuống bờ ngực của hắn hệt như mèo con thu vuốt, dùng đệm thịt nhẹ nhàng sờ soạng, người thích ý ngã nhoài phía trước hắn lúc này trông giống hệt con mèo sư tử lông trắng như tuyết mà ngày nhỏ hắn thấy Ngô thị nuôi trong cung, nếu như y có cái đuôi lông xù, có lẽ lúc này đã quấn lên chân Lục Lệnh Tùng từ lâu, chóp đuôi khó nhịn được phe phẩy.

Lục Lệnh Tùng hơi cúi đầu, dùng bàn tay phủ lên gáy Tạ Cánh, hôn lên đỉnh đầu nhàn nhạt mùi thảo mộc của y. Huyệt sau đã lâu chưa được yêu thương nhanh chóng ướt đẫm, mấy lần trước khi hoan hảo, nó cũng chẳng nhịn nổi mà rỉ rả như thế này, Lục Lệnh Tùng chỉ có thể ép buộc bản thân không nhìn, không chạm tới, nhưng hắn chịu đựng vất vả, Tạ Cánh cũng chẳng thoải mái hơn là bao.

Tuy rằng hiện tại đã chẳng cần phải băn khoăn điều gì nữa nhưng vẫn không thể nóng vội, đã ba năm chưa được mở rộng, chốn mềm mại chín mọng năm xưa nay có hơi chật chội, tùy tiện đi vào chắc chắn là sẽ đau không chịu nổi. Hắn hành quân bên ngoài cũng không có trữ sẵn cao bôi trơn phù hợp, cứ để mặc cho mật dịch kia tràn lan một lúc trái lại có tác dụng làm trơn.

Tạ Cánh hôn một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, y vén một bên tóc mai qua sau tai, dùng đôi mắt ngập nước mờ mịt nhìn Lục Lệnh Tùng. Người nọ tự hiểu được đây là trạng thái khát cầu được sung sướng của Tạ Cánh bèn bấu chặt lấy nửa bên mông đẩy y ngồi nhích về phía sau một chút, dịch thể đã không còn gì ngăn cản lập tức trào ra ồ ạt, Lục Lệnh Tùng dùng ngón tay thăm dò thử, nếp uốn chặt chẽ hơi giãn ra chỉ mới nuốt được nửa ngón.

Cơn kích thích khi bị xâm nhập bất ngờ khiến Tạ Cánh thở hắt ra một tiếng, Lục Lệnh Tùng lời ít ý nhiều bảo y "Nắm lấy", Tạ Cánh biết ý bèn cởi sợi dây thắt giữa eo của hắn ra, nắm dương vật cương cứng đã được dịch thể tưới ướt của hắn trong tay, bắt đầu tuốt dọc lên xuống.

Tuy rằng rất ít tiếp cận với những tài liệu dạy học như xuân cung đồ hay bí hí đồ, nhưng suy cho cùng Tạ Cánh đã là "độc sủng của Vương phủ" nhiều năm, không cần phải học mấy trò phóng đãng hầu hạ phu quân trên giường, kinh nghiệm thực tế phong phú đủ cho y biết rõ những cách chơi chẳng cần học cũng hiểu.

Khả năng quan sát và thấu hiểu suy nghĩ người khác của y đã được phát huy triệt để trong những vấn đề này, y vốn cũng rất rõ Lục Lệnh Tùng sẽ cảm thấy thoải mái khi chạm vào chỗ nào. Tạ Cánh dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đỉnh trụ to lớn, tay còn lại tìm kiếm túi bìu phía dưới nắn bóp, dùng ngón giữa dính đầy chất lỏng mà cửa sau của mình chảy ra bôi khắp thân vật cứng và tím dần lên, để lại một lớp nước trong suốt gợi tình.

Để mười ngón tay thon dài xinh đẹp ấy làm ra hành động quyến rũ này là một liều thuốc kích tình cực mạnh. Bản thân Tạ Cánh cũng khó nhịn vì ngón tay không ngừng dò tìm bên trong nơi bí mật mà vươn thẳng người ra, ngón tay của Lục Lệnh Tùng hơi thô ráp, chỉ cần chuyển hướng một chút đã khiến cho vách thịt trong cơ thể xoắn lại như sắp nghẹt thở, chảy nước ồ ạt.

Khi ngón tay lui ra ngoài, bên trong chợt thít chặt cứ như chẳng muốn rời, da thịt non mềm nhạy cảm gần như có thể cảm nhận được hướng đi của nó, tiếp tục bị khuấy động sẽ lại rụt rè co thắt một cách mạnh mẽ. Bên trong Tạ Cánh khá chặt, chỉ mới dùng hai ngón tay đã kích thích y đến nỗi căng cổ, càng đi vào sâu hơn càng làm cho y thấy nhức mỏi, cơ bụng dưới và hai tay như mất đi cảm giác, bất ngờ siết chặt một cái khiến cho Lục Lệnh Tùng trầm giọng thở ra một tiếng, vật trong lòng bàn tay nóng hổi, gân xanh chạy dọc dương vật để lại xúc cảm đáng sợ, có chất lỏng rỉ ra ở lỗ sáo.

Lục Lệnh Tùng vươn tay sờ phía trước của Tạ Cánh, lúc này ngọc trụ cũng đã dựng thẳng, y đang không rảnh tay, mà cảm xúc huyệt sau mang lại quá mức rõ ràng, cho nên y vốn quên phải lo phía trước, khoái cảm bất ngờ khi được chạm vào trong nháy mắt bị phóng đại lên gấp mấy lần, y không kìm chế được bật ra tiếng rên rỉ, bắt đầu đưa đẩy cơ thể khát tình về phía trước.

Ngón tay thứ ba đã đi vào, hai đầu gối Tạ Cánh bắt đầu run rẩy khiến y không quỳ nổi nữa, Lục Lệnh Tùng bèn vươn tay ra nắm lấy nửa cánh mông trái của y, bàn tay to khiến phần da mịn bị hằn dấu đỏ, cơ thể chẳng mấy đầy đặn chỉ có nơi này là dư ra được chút thịt.

Lục Lệnh Tùng đối xử với y rất dịu dàng, bình thường hắn thích ôm trọn y vào trong lòng yêu thương ve vuốt, nhưng cũng bởi vì hai cơ thể quá đỗi hòa hợp với nhau mà có đôi lúc hắn mất kiểm soát ở trên giường, vô thức chiếm đoạt thân thể của y một cách thô bạo.

Lục Lệnh Tùng biết nếu như nhịn thêm nữa thì bản thân sẽ bùng nổ mất, vậy nên hắn rút tay ra rồi ôm lấy eo Tạ Cánh, trước khi đối phương kịp thở gấp vì cảm giác trống rỗng đột ngột xuất hiện, hắn nhẹ nhàng kề sát đầu trụ tròn trịa vào cửa huyệt, các nếp gấp căng ra hết cỡ đem lại cảm giác hơi xót.

Nhờ dịch thể chảy ra nhiều nên không đến nỗi đau, nhưng sự khác biệt về kích thước là quá lớn, dương vật thô cứng như thanh sắt phá vỡ hang động sâu thẳm chật hẹp, chỉ trong khoảnh khắc, cả hai người đều như ngừng thở để ép bản thân thích ứng, Tạ Cánh ngửa đầu, môi hé ra nhưng chẳng cất được lời nào, hẳn là đã bị cú va chạm này giày vò đến thất thần.

Đến khi Lục Lệnh Tùng đưa vào được một nửa, y mới kéo tri giác của mình về lại được, kèm theo tiếng rên rỉ xen lẫn với tiếng khóc nức nở. Cứ như thế nhiều lần, mỗi lần chỉ vào một nửa rồi lui ra ngoài, nửa thân trên của Tạ Cánh mềm nhũn như nước xuân, lần nào cũng run rẩy dữ dội, mà khi y chỉ vừa mới dùng hai tay chống lên cơ bụng của Lục Lệnh Tùng để đỡ lấy thân mình thì cũng là lúc thứ kia đột ngột nhồi thẳng vào trong huyệt, va chạm mạnh vào vị trí mềm mại nóng bỏng ở nơi sâu thẳm nhất, cùng lúc kích thích dòng mật dịch tuôn trào, chảy dọc xuống theo thân trụ, trở thành chất bôi trơn để nó tiếp tục ra vào.

Sự tương phản giữa trống rỗng và căng đầy gần như đã lấy mất một nửa cái mạng của y, Tạ Cánh vô thức lắc đầu, vỡ giọng bật thốt hai tiếng "Vào đi", cơn cực khoái từ não bộ truyền xuống xương cốt tứ chi làm cho cả người y không ngừng phát run lên như điện giật. Nhận ra được cơ thể của đối phương đã tiếp nhận mình, Lục Lệnh Tùng không còn gắng nhịn nữa, hắn ôm lấy vòng eo thon của y bắt đầu tấn công hành lang nóng ướt nhạy cảm kia, song vẫn sợ Tạ Cánh không chịu nổi, hắn đâm vào rút ra như cuồng phong vũ bão chừng vài lần nữa rồi dần thả chậm tốc độ lại, từ tốn nghiền ép bên trong cơ thể y khiến cho toàn thân Tạ Cánh trở nên tê dại, đến cả sức cất giọng kêu khóc cũng chẳng còn, ý thức như tan rã mà ngã sấp xuống lồng ngực hắn.

Y khẽ thì thào như cầu xin điều gì đó, cũng chẳng biết là đang muốn Lục Lệnh Tùng chậm một chút, buông tha cho y, hay là mong hắn làm mạnh hơn, sâu hơn, cho y nhiều thêm nữa.

Lục Lệnh Tùng bèn thấp giọng dỗ dành Tạ Cánh, lúc thì bảo y "Ngoan" lúc thì gọi "Cưng à", mật dịch tràn trề khắp chỗ họ giao hợp, âm thanh dâm loạn không ngừng phát ra. Từng cơn sóng tình nóng bỏng như thiêu đốt khiến huyệt nhỏ của Tạ Cánh không ngừng co rút, Lục Lệnh Tùng bị nó văn xoắn đến nỗi da đầu phát run, chỉ có thể đâm rút càng lúc càng thêm táo tợn, người trong lòng hắn bủn rủn hết sức, cuối cùng, khi sức chịu đựng của cơ thể đã hoàn toàn vượt giới hạn, y như sụp đổ thét lên thành tiếng, ngọc trụ chưa kịp nhận được sự an ủi xuất tinh cùng lúc với cơn cực khoái, chất lỏng trắng đục vương vãi đầy bụng dưới của cả hai người, trông vô cùng kiều diễm.

Tạ Cánh vừa bắn ra, cả người mềm nhũn như không xương, Lục Lệnh Tùng biết nếu như lúc này tiếp tục thì y sẽ khó chịu, cho nên hắn bèn tạm hoãn động tác, chỉ chôn sâu thân trụ bên trong huyệt nhỏ, dùng tay vuốt ve, trêu đùa cơ thể của y một phen, nhưng rồi hắn chợt nghe thấy Tạ Cánh đang thều thào nói gì đó, nghe như là đang kêu đau.

Lục Lệnh Tùng rũ mắt, nương theo ánh nến vàng ấm áp nhìn Tạ Cánh, muốn hỏi y đau ở đâu, chỉ thấy ánh mắt trống rỗng mờ mịt của y đang rơi trên lồng ngực của hắn, nhìn kĩ lại khuôn miệng đang mấp máy, hắn mới biết thì ra đối phương đang hỏi đến những tổn thường trên người mình, y hỏi hắn "Có đau không?"

Con người có mức độ nhạy cảm với cơn đau khác nhau tùy theo thể chất, việc tập luyện võ thuật nhiều năm giúp Lục Lệnh Tùng chuẩn bị đủ về mặt sinh lý lẫn tinh thần để đón nhận những vết thương nhỏ hay cơn đau nhẹ, tuy nhiên những lúc thương gân động cốt thì hắn cũng chẳng có cảm giác gì, lúc hôn mê không thể cảm nhận được cơn đau, đến khi tỉnh lại thì cũng đã qua rồi, người vẫn còn sống thì không thể coi nó là vết thương chí mạng được.

Lục Lệnh Tùng thật sự chẳng màng quan tâm, nếu như muốn hắn nói, hắn sẽ nói rằng những tổn thương do đao kiếm gây ra này chỉ là chút chuyện cỏn con so với những đau đớn mà Tạ Cánh phải chịu sau hai lần sinh nở.

Thế là hắn bèn vòng qua vai Tạ Cánh, vỗ nhẹ an ủi như thể đang dỗ dành con ngủ: "Đã hết đau từ lâu rồi, khi đó vốn cũng chẳng đau mấy."

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro