Chương 25 (H)
《 6.5 》
Lục Lệnh Tùng đã dùng hành động thực tế để cho Tạ Cánh biết, "khi hắn ở đây" sẽ xảy ra chuyện gì.
Không còn bàn tay chủ động nắm lấy mông, tư thế nằm nghiêng khiến huyệt sau của Tạ Cánh càng siết chặt hơn, xoắn lấy thân dương vật đang ra vào không chừa một kẽ hở. Vách thịt bị căng ra đến cực hạn, nhiệt độ nóng bỏng kỳ lạ len lỏi khắp nơi như nhắc nhở Tạ Cánh rằng, cơ thể y đang hoàn toàn bị chiếm hữu, không thể đảo ngược được nữa, và sau lần hoan ái này, trên đời ngoài cha mẹ sinh thành, Lục Lệnh Tùng chính là sự tồn tại thân mật và đặc biệt nhất đối với y.
Cho đến khi Lục Lệnh Tùng đẩy hết gậy thịt của mình vào huyệt sau, Tạ Cánh vẫn chưa có một khái niệm cụ thể nào về sức mạnh của cơ thể này. Lại nói, lần duy nhất mà y tận thấy Lục Lệnh Tùng ra tay chính là đêm ở trong rừng, y nắm dây cương ngựa, đối phương ngồi phía sau giương cung, tên bay như gió. Và lúc này đây, Tạ Cánh mới tường tận năng lượng được tiêu hao trên sân luyện võ, hiện giờ được dồn hết vào người y mạnh mẽ đến mức nào.
Dù vậy Lục Lệnh Tùng cũng có hơi e ngại, lúc đầu hắn không dám đâm quá mạnh, chỉ ra vào cực nhanh, những cú đẩy dồn dập đối với thắt lưng khỏe mạnh của hắn thì chẳng hề hấn gì, nhưng đối với Tạ Cánh, đây lần đầu tiên nơi riêng tư của y phải chịu đựng nhiệt độ và tốc độ như vậy, nhiều hơn cả cảm giác căng tức mơ hồ đến khó chịu là sự tê dại và khoái cảm chết người.
Tạ Cánh không thể kìm nén âm thanh trong cổ họng, một chuỗi tiếng rên rỉ liên tục phát ra theo nhịp đâm rút, khi bụng dưới bắt đầu tê rần thì vô thức co thắt huyệt sau, khiến cho Lục Lệnh Tùng bị siết đến mức cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng "hừ" khàn đặc, buộc phải thả chậm động tác lại, tránh cho không thể kiềm chế được nữa mà bắn ra.
Dù sao cũng thường xuyên ở cùng với các công tử quý tộc, lại ít nhiều nhiễm phải những thói quen trong quân ngũ, cho nên tuy Lục Lệnh Tùng chưa từng thử, nhưng cũng không phải hoàn toàn mù tịt về chuyện phòng the. Chỉ là từ những lời kể mà hắn nghe được, cả từ nhận thức của hắn, không từ ngữ nào có thể diễn tả đầy đủ và chính xác sự sung sướng mà việc này mang lại.
Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác với việc thủ dâm bình thường, sự ấm áp như đang ngâm mình trong dòng suối, cùng với cảm giác chật hẹp quá mức làm cho Lục Lệnh Tùng có ảo giác rằng người dưới thân đang luyến tiếc, khao khát chẳng muốn rời xa hắn, tiếng rên rỉ không ngớt của Tạ Cánh càng cho thấy rõ sự hài lòng của y đối với vật bên trong hơn.
Ở Vương phủ có rất nhiều thị nữ hầu hạ, nhưng Lục Lệnh Tùng chưa bao giờ nghĩ đến việc chọn người làm thông phòng, đương nhiên cũng không tiện để những cô gái này đi giặt quần lót bẩn của hắn, vì vậy đối mặt với ham muốn nổi dậy vào buổi sáng, hắn chỉ đành giải quyết qua loa cho xong. Hắn không phủ nhận mình đã từng tò mò về chuyện giường chiếu, trước đêm nay, hắn thật sự không tài nào hiểu được tại sao người ta lại đắm chìm trong tình dục.
Nhưng lúc này Lục Lệnh Tùng đã hiểu, thậm chí có vài khoảnh khắc trong lòng hắn còn gào thét rằng thật đáng hận khi hắn không thể chết trên người Tạ Cánh, làm ma cũng phong lưu chính là nói về điều này.
Dù không có sự so sánh nào khác để đối chiếu, nhưng trực giác của Lục Lệnh Tùng đã gần như chắc chắn rằng hắn sẽ không tìm được một người nào hợp với cơ thể của hắn hơn Tạ Cánh. Hắn và Tạ Cánh như thể tồn tại vì đối phương, bọn họ sinh ra là để gắn bó không thể tách rời, quấn quýt vào nhau như cá gặp nước thế này.
Những câu chuyện tình ái mà Lục Lệnh Tùng được nghe phần lớn đều đến từ trải nghiệm cá nhân của các tướng sĩ trong quân, mỗi khi nghỉ phép vào thành, đến lầu xanh, bọn họ đều sẽ trải qua đêm xuân cùng các cô gái mà mình quen biết. Nhưng dù ngoài miệng có gọi hai tiếng "người yêu", cuối cùng phần lớn cũng chỉ là duyên phận chóng vánh như sương sớm, không phải là duy nhất, càng không tồn tại lâu dài.
Nhưng người đang bình thản đón nhận hắn, chịu đựng hắn, về mặt chủ quan đúng thật là người duy nhất của hắn, còn về mặt khách quan thì lại là "bị" yêu cầu trở thành sự tồn tại lâu dài của hắn.
Tạ Cánh bị đâm mạnh đến mức tâm trí có hơi mơ hồ, trong đầu đã không còn suy nghĩ được nhiều chuyện nữa mà chỉ lặp đi lặp lại cảm giác run rẩy khi nơi đó bị Lục Lệnh Tùng chơi đùa, ánh mắt mất đi tiêu cự rơi xuống gối mềm, giữa lông mày đều là xuân tình, bên má còn có vệt nước mắt chưa khô.
Giữa lúc đó, tiếng "bạch bạch" lẫn với tiếng nước nhớp nháp bên dưới còn dâm đãng và phóng túng hơn cả tiếng rên rỉ của y, Tạ Cánh cảm nhận được dương vật bên trong cơ thể mình dần trở nên cương cứng và nóng bỏng hơn vì tốc độ ra vào nhanh chóng, thể hiện rõ ràng sự khao khát của chủ nhân nó đối với y.
Lục Lệnh Tùng chỉ đâm đến chỗ sâu nhất vào lần đầu tiên thúc vào, hắn sợ nếu chỉ đâm vào miếng thịt mềm mại đó sẽ khiến Tạ Cánh không chịu nổi mà ngất đi, kể từ lúc đó hắn chỉ vào hơn một nửa, không còn đâm tới tận cùng nữa. Dù vậy, Tạ Cánh cũng khó lòng chịu nổi chiều dài đáng kể như thế, nếu không phải bị hắn giã đến mức ngoài rên rỉ ra thì không nói được gì, chỉ sợ y đã kêu hắn đừng đâm sâu quá từ lâu rồi.
Điều quyến rũ nhất ở Tạ Cánh vẫn là vẻ gợi cảm tự nhiên không cần mài dũa, đó chính là tài năng bẩm sinh của y, quyến rũ nhưng không phóng đãng, xinh đẹp mà chẳng thô tục. Ngay cả khi đang làm những chuyện phóng túng và dâm loạn như vậy, ở trong mắt người khác, y vẫn giống như những ngọn núi xa xăm giữa tầng mây, cắn vào một cái, da thịt vẫn tỏa mùi thơm thanh khiết của đoá hoa mai buổi sớm.
Mặc dù Lục Lệnh Tùng đã cố gắng kiềm chế nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể kéo dài những cú đẩy mạnh mẽ và nhanh chóng quá lâu. Khi tiếng rên rỉ của Tạ Cánh bắt đầu không còn bị y đè nén quá mức nữa, Lục Lệnh Tùng rút ra, thở hổn hển rồi trút dòng tinh dịch đặc sệt vào giữa khe đùi y.
Không có bất kì nụ hôn, vuốt ve hay thậm chí một cái ôm nào, lần đầu tiên của họ thẳng thừng đến nỗi hơi vội vàng, gần như có thể xem như một cuộc hoan ái diễn ra do sự thu hút theo bản năng và quyến luyến giữa hai bộ phận sinh dục, cũng có lẽ là vì cả hai đều muốn nhanh chóng khảm sâu đối phương vào cơ thể mình.
Tạ Cánh vẫn đang thích nghi với cảm giác trống rỗng bất ngờ ập đến, y giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, cả người mềm nhũn ra như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, mắt nhìn vào khoảng không phía trước, miệng hé mở thở dốc một lúc rồi máy móc quay đầu nhìn chăm chằm vào Lục Lệnh Tùng, người đang quỳ ở cuối giường một lúc.
Y không tìm thấy quá nhiều cảm xúc trong ánh mắt của cả mình và đối phương, hoặc có thể nói, mặc dù cơ thể đầm đìa mồ hôi, nhưng tâm trí họ thì đã hoàn toàn tỉnh táo.
Dù cả hai đã làm chuyện thân mật trong không gian nhỏ bé này suốt nửa đêm, nhưng trước ngày hôm nay, họ vẫn đang là "hai người lạ quen thuộc", duy trì tình bạn bằng mối quan hệ kỳ lạ, vừa như đồng minh vừa như người quen sơ. Để rồi khi sự cân bằng bị phá vỡ bởi một cuộc giao hoan thân mật, người ta lại có cảm giác như họ đã bỏ qua quá nhiều bước cần thiết, vượt qua quá nhiều năm tháng để rơi vào thời khắc hoang đường như trong mơ này.
Huống hồ, chẳng dễ dàng gì khi để lộ hoàn toàn những ham muốn nguyên thủy của mình trước mặt đối phương.
Lục Lệnh Tùng cởi áo, quần treo lỏng lẻo nơi thắt lưng, Tạ Cánh thì trần truồng phần dưới, nửa người trên khoác áo choàng của hắn.
Một hồi lâu sau, Tạ Cánh mới lật người nằm nghiêng sang bên kia, đối diện trực tiếp với Lục Lệnh Tùng, hai chân hơi dạng ra rồi co lại, chất lỏng mát lạnh chảy dọc theo đùi, để lại hai vệt trắng trên đùi trong.
Y thò tay xuống dưới, lơ đễnh lau đi tinh dịch của chàng thiếu niên kia, chất nhờn màu trắng đục dính trên ngón tay, y rút tay về vuốt ve ngực mình, để lại một chút ở xương đòn và khe ngực, sau đó ngón tay dừng lại ở một bên ngực mà Lục Lệnh Tùng chưa chạm vào trước đó, nhẹ nhàng xoa bóp.
Với tư thế này, Tạ Cánh chẳng hề né tránh mà nhìn vào mắt Lục Lệnh Tùng. Y biết dáng vẻ này của mình có phần quá đáng, thế nhưng lúc này rồi, y cũng không muốn giả vờ che giấu nữa. Cây hàng giữa háng của Lục Lệnh Tùng vẫn còn rất sung sức, đỉnh đầu dính đầy tinh dịch, dựng đứng trước bụng dưới của hắn, trông không kém là bao so với lúc ở bên trong cơ thể y.
Tạ Cánh quan sát gậy thịt cực khủng vừa chinh phạt cơ thể mình, ánh mắt trực diện của y khiến bụng dưới Lục Lệnh Tùng thắt lại, rồi y chợt hỏi: "Sao không bắn vào bên trong?"
"Em muốn như vậy sao?"
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại, có đôi lúc Tạ Cánh cảm thấy sợ hãi sự quan tâm từ Lục Lệnh Tùng khi hắn luôn trưng cầu ý kiến của bản thân, y chỉ ước gì hắn có thể quyết định thay mình.
Lục Lệnh Tùng nghiêng người về phía trước, dùng lòng bàn tay ấn nhẹ lên bụng dưới phẳng lì của y: "Em mới mười bảy tuổi mà đã nghĩ đến chuyện làm mẹ người ta rồi sao?"
Tạ Cánh nheo mắt lại, duỗi cổ thoải mái dưới sự vuốt ve của Lục Lệnh Tùng, đáp: "Thôi đi, anh cũng đâu lớn hơn em bao nhiêu. Còn sợ sau này em sẽ dắt đứa nhỏ về nhà họ Tạ à?"
Bàn tay Lục Lệnh Tùng trượt lên trên, lướt qua eo và mạn sườn của y một lúc rồi mới nói: "Đưa về cũng được, thay tên đổi họ nhận tổ tiên nhà họ Tạ, gọi em một tiếng cha, đời này không cần liên quan gì đến hoàng gia nữa."
Tạ Cánh sững người: "Đừng có để lời này lọt vào tai bệ hạ đấy."
Nhưng Lục Lệnh Tùng đột nhiên dừng động tác lại, nghiêm túc nhìn Tạ Cánh, trịnh trọng nói: "Ta nói nghiêm túc đấy, Chi Vô à, sau này phủ Chiêu Vương mà gặp biến cố, nếu như có con thì em hãy dẫn theo con, không có thì đi một mình, đừng quan tâm gì cả, hãy đi càng xa càng tốt."
Tạ Cánh ngỡ ngàng nhìn vào mắt hắn một lúc lâu, y không ngờ Lục Lệnh Tùng lại nói những lời như vậy trong hoàn cảnh này, thế nhưng cũng có thể đoán được lý do - ở vị trí của hắn, hẳn là vì đã luôn có một lưỡi đao sắc bén treo cao trên đầu từ ngày nhỏ, bản thân cũng thấm nhuần bốn chữ "cư an tư nguy*" đến tận xương tủy, cho nên hắn mới không muốn để máu mủ của mình phải giẫm vào vết xe đổ này.
(*) 居安思危,思则有备,有备无患。(左传)
Cư an tư nguy, tư tắc hữu bị, hữu bị vô hoạn - Tả truyện. Ý nói khi ở yên phải nghĩ tới lúc nguy nan, nghĩ thì sẽ có chuẩn bị, chuẩn bị thì tránh được tai họa)
Nghe vậy, Tạ Cánh bèn dời ánh mắt đi, khẽ đáp: "Nếu có thể đi được, em sẽ đi."
Lục Lệnh Tùng cúi người xuống, dùng đầu gối làm điểm tựa, quỳ nửa người đối diện với Tạ Cánh, cúi đầu hôn nhẹ xương quai xanh của y rồi đưa tay vén mấy sợi tóc ẩm ướt bên thái dương.
Ngoại trừ lần Tạ Cánh chủ động, Lục Lệnh Tùng chưa từng hôn môi y, cũng chưa từng đáp lại rõ ràng. Tạ Cánh biết, so với việc giao hợp thể xác đơn thuần, những nụ hôn đầu của họ dẫu có phần lãng mạn nhưng cũng rất mờ ám, giờ đây y mới cảm thấy hơi hối hận. Nhưng Lục Lệnh Tùng chưa từng từ chối y nhưng cũng không hôn lại, có lẽ là vì sợ mọi chuyện càng thêm rối ren, khó mà dứt ra được.
Tạ Cánh cũng chỉ đành phải đánh cược cho thể diện của mình một phen, để cho bầu không khí tiếp tục nghiêng về nơi dục vọng quấn quít. Y nhướng mày, liếc xuống bộ phận đang rỉ nước của Lục Lệnh Tùng, hỏi: "Làm thêm lần nữa chứ?"
Lục Lệnh Tùng cắn nhẹ lên đầu vú của y một cái: "Em chịu nổi không? Ngày mai còn phải vào cung dâng trà nữa."
Tạ Cánh vòng tay ôm lấy lưng hắn: "Cứ làm đi, nhưng đừng nhanh quá."
Lần này, Lục Lệnh Tùng thật sự làm chậm hơn rất nhiều, hắn nhấc cao đôi chân dài của Tạ Cánh vòng qua hông mình, đặt mông y ở vị trí cao hơn để lấy lực. Miệng huyệt sau khi phải chịu đựng sự xâm chiếm ban nãy vẫn còn chưa khép hẳn, cho nên bấy giờ nó tiếp nhận khá dễ dàng.
Khi chạm đến nơi sâu nhất, Lục Lệnh Tùng có dừng lại một chút, thế nhưng không phải hoàn toàn không cử động mà là nhẹ nhàng đẩy eo, để đỉnh dương vật nhắm thẳng vào điểm kia rồi cọ sát liên tục. Tạ Cánh lập tức mềm nhũn cả người, vươn tay bấu chặt vào cánh tay hắn: "Không chịu nổi!"
Lục Lệnh Tùng chỉ mãi hôn khắp cổ và ngực y, thỉnh thoảng lại nhè nhẹ cọ mũi vào ngực y, thấp giọng cười một tiếng rồi trêu: "Chẳng phải em bảo đừng làm nhanh quá hay sao?"
Tạ Cánh chưa kịp nói câu "Thì cũng đừng có làm thế này chứ", Lục Lệnh Tùng đã bất ngờ thúc mạnh vào, y liền không kìm được mà nghẹn ngào rên lên.
Ngay sau đó, Lục Lệnh Tùng rút toàn bộ ra, rồi lại từ tốn đẩy vào trong, Tạ Cánh chìm nổi trong cơn cực khoái, y cảm nhận rất rõ từng nếp gấp bên trong bị căng ra. Chỉ sau vài lần, y đã không ngừng giãy giụa, chống tay lên ngực Lục Lệnh Tùng bảo hắn dừng lại.
Lục Lệnh Tùng thôi không trêu đùa nữa, bắt đầu động eo mạnh mẽ, dù không còn chậm rãi như lúc nãy nhưng hắn vẫn chẳng buông tha cho miếng thịt mềm yếu đó. Tạ Cánh nhận thấy rằng chỉ sau vài lần đối phương chạm đến nơi ấy, vật ở phía trước của mình đã có phản ứng, nó run rẩy dựng lên, đầu trụ thỉnh thoảng cọ nhẹ vào bụng của Lục Lệnh Tùng. Y không rảnh tay, cũng ngại không dám nhờ hắn giúp mình thoả mãn, chỉ có thể giả vờ vô thức ưỡn bụng lên, cọ xát mạnh hơn để tìm kiếm sự an ủi.
Trò tinh quái đó của y làm sao qua mắt được Lục Lệnh Tùng, thế nhưng hắn chẳng để tâm, chỉ tiếp tục đâm sâu dương vật vào bên trong hang động chật hẹp kia, túi bìu đập vào mông Tạ Cánh phát ra những âm thanh gợi tình. Dâm dịch mà huyệt sau Tạ Cánh tiết ra đã làm ướt đẫm miếng đệm lót bên dưới, vách thịt cũng dần trở nên trơn mềm, mấy lần gậy thịt trượt ra khỏi miệng huyệt đều nhanh chóng bị Lục Lệnh Tùng mạnh mẽ thúc vào trong trở lại khiến y co rúm chân, mật dịch cũng theo đó trào ra càng nhiều hơn.
Lục Lệnh Tùng nghĩ cơ thể Tạ Cánh giống như được kết tinh từ nước vậy, hoặc có lẽ y chưa bao giờ khóc, để dành nước mắt cho những nơi khác, nếu không thì làm sao mà nước trong cơ thể y lại đổ dồn hết vào nơi này, chỉ cần kích thích một chút là đã ướt đầm đìa như thế được.
Dưới những cú đẩy mạnh mẽ liên tục, đường hầm ấm nóng kia cũng dần thay đổi. Lục Lệnh Tùng cảm nhận được vùng thịt mềm mại ấy dường như đang dần bị hắn làm cho tách ra thành hai bên, để lộ ra một nơi còn sâu thẳm và khó nói hơn phía trong. Đầu dương vật của hắn giống như đang bị một cái miệng nhỏ hẹp mút lấy, nhưng lại không dễ dàng đâm vào được, bởi vì nó đang chống cự lại sự xâm lược của vật cứng rắn kia theo bản năng.
Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng đồng thời nhận ra đó là nơi nào, cả hai lập tức nín thở, nơi kết nối phía dưới cũng ngừng tham lam va chạm vào nhau. Suốt mười mấy năm qua, sự hiểu biết của Tạ Cánh về nơi này chỉ nằm giới hạn ở việc được biết sự tồn tại của nó, y thậm chí chưa từng nghĩ đến việc liệu tương lai có "sử dụng" đến hay không, còn Lục Lệnh Tùng thì hoàn toàn không biết gì.
Bản năng gào thét muốn Lục Lệnh Tùng cứ thế mà đâm vào không cần quan tâm điều gì nữa, nhưng lý trí lại ép hắn dừng lại ngay trước khi hoàn toàn đâm mở cửa tử cung. Lục Lệnh Tùng còn cảm nhận được Tạ Cánh đang chậm rãi hít thở dưới thân mình, nhưng đó không giống như một tiếng thở dài thỏa mãn, cũng không biết trong lòng y đang nghĩ gì.
Từ miệng tử cung hơi hé mở, lại có chất lỏng trào ra từ sâu bên trong, mật dịch ấm áp xối ướt dương vật của Lục Lệnh Tùng khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn hôn lên mi mắt đang khép hờ của Tạ Cánh, ngậm lấy dái tai y cắn mút vài cái, nói: "Ngoan nào, hôm nay ta sẽ không bắn vào trong."
Tạ Cánh cau mày né tránh, không hài lòng với cách gọi chẳng khác gì gọi vẹt hay chiến mã của Lục Lệnh Tùng, nhưng tay lại không tự chủ ôm chặt lấy lưng hắn, đón nhận một loạt cú dập giã dữ dội sau khoảng dừng ngắn ngủi với tư thế cực kì thân mật.
Y cảm thấy vật bên trong cơ thể lẫn cái của mình ở phía trước đều căng cứng dữ dội, phía dưới lại cứ bị Lục Lệnh Tùng chín nông một sâu mà đâm hơn trăm lần, nhất là khi bụng dưới bắt đầu tê dại co giật, hắn vẫn đục đẽo không ngừng nghỉ, cổ họng của y đã khàn đặc vì rên to, hai mắt hé mở hơi trợn ngược lên. Đúng lúc Tạ Cánh không thể kiềm chế được nữa muốn giải phóng, Lục Lệnh Tùng bỗng nhiên thẳng người lên, vươn tay nắm lấy ngọc trụ đang cương cứng của y, dùng ngón tay bịt kín lỗ nhỏ đang rỉ ra chất lỏng trong suốt ở đầu, tay kia ôm ngang lưng Tạ Cánh, nhấc y rời khỏi đệm kéo về phía mình, rồi cứ thế bế người xuống khỏi giường trong tư thế giao hợp.
Tạ Cánh hoảng sợ kêu lên, cảm giác bị dồn nén không được xuất tinh và dương vật chôn mình quá sâu trong huyệt đạo khiến y hoa mắt, chỉ cảm thấy nghẹt thở đến nỗi sắp ngất đi, miệng ngoài rên rỉ ra thì không thể nói ra được câu chữ nào hoàn chỉnh.
Lục Lệnh Tùng bế Tạ Cánh vào trong bồn tắm, đặt người xuống rồi xoay lưng lại, để y chống hai khuỷu tay lên mép bồn rồi đâm vào từ phía sau. Gần như ngay sau khi Lục Lệnh Tùng bỏ ngón tay đang bịt kín lỗ nhỏ ra, Tạ Cánh ngửa cổ cao lên, hít thở dồn dập như người sắp chết đuối, hạ thân không kiểm soát được phun ra từng dòng dịch trắng đục vào bồn nước nóng.
Khoái cảm cực độ và sự mệt mỏi sau khi xuất tinh khiến y khó lòng duy trì tỉnh táo, Tạ Cánh chỉ có thể mềm nhũn người úp sấp bên mép bồn tắm, mặc cho Lục Lệnh Tùng lại nhấp thêm vài cái nữa, thậm chí đến cuối cùng khi giải phóng hắn không kịp rút hết ra khỏi cơ thể y, bắn một nửa số tinh dịch vào trong huyệt đạo, nửa còn lại bắn xuống nước.
Trong khi Lục Lệnh Tùng đang giúp rửa sạch cửa sau, Tạ Cánh lười biếng tựa đầu vào cánh tay, trông y hệt như một chú mèo lười thỏa mãn để cho hắn ôm lấy, móc sạch số tinh dịch còn sót lại trong hành lang nóng ẩm ra, hồi lâu mới dùng giọng thì thầm uể oải nói một câu: "Nước bẩn hết rồi."
"Không sao, nước sẽ được thay mỗi ngày," Lục Lệnh Tùng cúi đầu hôn lên đỉnh đầu y, lại có vẻ tò mò đưa tay vuốt ve mái tóc đã gần như khô hẳn, ghé sát ngửi ngửi, "Tóc của em đẹp thật."
Cuộc hoan ái này có thể nói là tràn trề sảng khoái, Lục Lệnh Tùng bế Tạ Cánh về phòng ngủ, đút y uống vài ngụm nước rồi không nói gì thêm nữa, cả hai đều nhớ đến việc sáng mai phải vào cung, bèn lên giường vén chăn đi ngủ.
Lục Lệnh Tùng vốn muốn duỗi tay ôm Tạ Cánh, nhưng thấy y nằm xoay lưng về phía mình, dường như không có ý định ôm nhau ngủ nên cũng thôi, nằm thẳng người xuống nhắm mắt lại.
Tạ Cánh nằm im lặng chờ đợi hồi lâu, đêm tân hôn nến đỏ cháy sáng không tắt, trong màn cũng lấp lánh ánh sáng, Lục Lệnh Tùng ngủ bên cạnh y cử động rất ít, có lẽ đây là thói quen được hình thành từ việc luyện võ, hơi thở được kiểm soát đều đặn khiến cho tâm trạng của người nghe bình tĩnh lại, không khỏi dâng lên cảm giác buồn ngủ.
Mãi đến khi suy nghĩ của bản thân cũng bắt đầu mơ hồ, Tạ Cánh mới gắng gượng mở to mắt, cẩn thận chui ra khỏi chăn, nín thở tập trung suy nghĩ rồi xuống giường. May mà giường ngủ rộng rãi, động tác của y vừa nhanh nhẹn vừa khéo léo, không hề khiến Lục Lệnh Tùng bị giật mình.
Tạ Cánh nhón chân đi đến bên bàn, dùng đầu ngón tay móc lấy chiếc kéo vàng trong khay sơn mài mà thị nữ để lại, đầu tiên cắt một lọn tóc đuôi của mình, sau đó nhẹ nhàng đi về phía giường, ngồi xuống, dùng hai ngón tay vén màn lên thành một khe nhỏ, cắt một lọn tóc dài đang xõa bên gối của Lục Lệnh Tùng
Hai lọn tóc được ghép lại trong khoảnh khắc đã hoàn toàn mất đi khả năng phân biệt, Tạ Cánh nâng niu chúng trong lòng bàn tay, ghé sát ngọn nến quan sát kỹ một lúc lâu, đến khi Lục Lệnh Tùng trở mình, y mới tỏ vẻ lưu luyến không muốn rời nhặt sợi chỉ đỏ trong khay lên, buộc chặt hai lọn tóc đen của bọn họ lại với nhau.
Đáng lẽ đây là việc y và Lục Lệnh Tùng phải cùng làm, nhưng Tạ Cánh biết, sáng mai khi đối phương tỉnh dậy sẽ không giống như y của lúc này, cắt một lọn tóc của người nằm cạnh gối trong giấc ngủ, ghép lại cùng với tóc của mình, buộc vào sợi chỉ đỏ không phân biệt được. Hắn sẽ thẳng thắn ra lệnh cho thị nữ dọn cái khay này đi
Vì vậy Tạ Cánh mới quyết định một mình "tìm đến chốn không người, kết nên kết đồng tâm."
Bởi vì không thể sử dụng túi gấm uyên ương hòa hợp trong khay vốn dùng để chứa lọn tóc, Tạ Cánh suy nghĩ một lát, tìm chiếc túi thơm mà chiều nay y tùy tiện cởi ra đặt trên bàn trà, lấy chiếc hộp hương tròn bằng bạc chạm khắc tinh xảo với kích cỡ to chừng quả anh đào từ trong những cánh hoa khô ra, giữa hộp hương có một cái khóa, chỉ cần nhấn một cái là bật mở.
Tạ Cánh lấy viên hương bên trong ra nhét vào túi thơm, quấn cong lọn tóc đã hòa lẫn vào nhau không thể tách rời kia hai lần, đặt vào giữa hộp rồi đóng khóa lại, sau đó rút sợi dây trên miệng túi thơm ra, dùng nó xỏ qua lỗ nhỏ trên đỉnh hộp hương, thắt một nút dải rút rồi đeo lên cổ mình, biến nó thành mặt dây chuyền nhỏ xinh trông khá đặc biệt.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, làm như vậy, dù cho Lục Lệnh Tùng có phát hiện ra y "lén lút tự ý" kết tóc, hẳn là hắn cũng không đoán được y đã giấu tóc ở đâu.
Tạ Cánh làm xong tất cả, đặt cây kéo vàng và chỉ đỏ còn thừa về chỗ cũ, vừa lòng thỏa ý lặng lẽ bò lên giường, chui vào chăn.
Lục Lệnh Tùng đã chuyển sang tư thế quay lưng về phía y, Tạ Cánh chớp mắt nhìn hoa văn cây lựu trên trần màn, cắn môi cười thầm một cái, sau đó dịch ra ngoài một chút rồi cũng xoay người lại, vươn tay vòng qua eo Lục Lệnh Tùng, nằm nghiêng mình áp sát vào tấm lưng kia, tựa trán lên đầu vai hắn.
==
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro