Chương 29

7.4

Từ phòng nghị sự đi ra, Hà Cáo đang định dẫn hai người đến chính đường dùng cơm trưa, nhưng Lục Lệnh Tùng lại lắc tay ý bảo không cần, chỉ hỏi: "Không để ý Lục Thư Ninh cả nửa ngày rồi, con bé ăn cơm chưa nhỉ? Bọn ta về nội viện ăn cùng con cũng được."

Thế là ba người cùng vào nội viện. Nửa tháng nay Tạ Cánh không có mặt ở phủ Thái thú, Lục Thư Ninh được Hà phu nhân chăm sóc, đến tối cũng không phải về nhà sau lạnh lẽo mà được ở lại sương phòng trong nội viện.

Đến trước cửa viện, họ chạm mặt một thị nữ trông có vẻ vội vàng đang đi ra, Tạ Cánh đưa mắt nhìn, nhận ra đó là cô gái đêm giao thừa đã giúp Lục Lệnh Tùng mang sủi cảo hoa mai đến cho y, tên là Tam Nương.

Tam Nương thấy ba người trước mặt thì sững sờ, nhưng cô tạm thời không màng quan tâm đến việc chào hỏi, chỉ lao đến chỗ Tạ Cánh, nói: "Ngô tiên sinh về rồi ạ! Ngài mau vào xem đi, từ sáng sớm Ninh Ninh đã nói không có cảm giác thèm ăn, lại còn mới bị nôn, chỉ vừa ngủ được một lúc thôi, hình như còn hơi sốt nữa. Phu nhân đang ở bên trong chăm sóc, tôi đang định đi mời đại phu đây."

Tạ Cánh gần như chưa kịp nghe cô nói hết đã cất bước chạy vào trong, Lục Lệnh Tùng đi theo sau y, đi hai bước bỗng quay đầu nói với Tam Nương: "Chờ một lát rồi hẵng đi."

Trong phòng, Hà phu nhân đang ngồi nghiêng bên mép giường, cúi người dùng khăn ẩm lau trán cho Lục Thư Ninh. Nghe thấy tiếng người, nhìn thấy Tạ Cánh bước vào, trên mặt bà lộ vẻ ngượng ngùng, hiển nhiên là áy náy vì người ta nhờ cậy chăm sóc con gái mà lại không trông chừng cho tốt.

Tạ Cánh cúi thấp mình xuống, đưa tay lên má Lục Thư Ninh kiểm tra nhiệt độ, cũng may là không nóng lắm, dù ngủ mê man nhưng hơi thở vẫn ổn định, y thả lỏng trong lòng, nói với Hà phu nhân: "Phu nhân đừng hoảng sợ. Hôm qua con bé có ăn món gì nhiều dầu hay quá cay không?"

Tam Nương đi theo vào phòng trả lời ngay: "Đêm qua đi chơi về hơi muộn, lỡ mất giờ cơm, Ninh Ninh không muốn làm phiền nhà bếp, cho nên tôi đã hâm nóng canh sủi cảo thịt dê lại cho bé."

Hà phu nhân nói: ""Chắc là bị bội thực rồi, chuyện này là do ta sơ suất không chăm sóc kỹ, khiến con bé chịu khổ."

Tạ Cánh mỉm cười, nhận lấy chiếc khăn từ tay Hà phu nhân, nhẹ giọng nói: "Phu nhân đừng tự trách mình như vậy. Đêm qua trận chiến đột ngột xảy ra, tình hình hỗn loạn, bà phải quán xuyến cả phủ Thái thú với bao nhiêu việc, làm sao lo hết mọi thứ được chứ. Con bé còn nhỏ, dạ dày hơi yếu một chút, dưỡng bệnh vài ngày sẽ khỏi thôi."

Hà phu nhân gật đầu, thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy nhường chỗ cho Tạ Cánh. Lúc này, bà mới để ý thấy Hà Cáo và Lục Lệnh Tùng cũng đang ở trong phòng, bèn ngạc nhiên hỏi: "Điện hạ ở đây là..."

Hà Cáo thấy vậy, định bảo Tam Nương lui ra, nhưng Lục Lệnh Tùng lại nói: "Không sao, để cô ấy biết cũng được." Hà Cáo liền ra hiệu cho Hà phu nhân và Tam Nương cùng tiến lại gần, ba người thì thầm với nhau vài câu. Nghe xong, Hà phu nhân quay lại, trên gương mặt đầy sự kinh ngạc, còn Tam Nương thì đã chuẩn bị tâm lý khi mang sủi cảo hấp trước đó, mà cô cũng không rõ chuyện cũ của nhà họ Tạ lắm, cho nên vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Một lát sau, Tam Nương mới ấp úng mở lời: "... Vương phi, vậy có cần nô tỳ đi mời đại phu không ạ?"

Lục Lệnh Tùng ngồi xổm bên cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rủ xuống gối của Lục Thư Ninh, ngẩng lên hỏi Tạ Cánh: "Có cần báo tin cho quân doanh, gọi y quan đến khám không?"

Tạ Cánh lắc đầu: "Không cần đâu. Sáng nay đưa về doanh trại không ít binh lính bị thương, bây giờ trong doanh đang bận rộn lắm, có rảnh rỗi đâu mà chạy đi chạy về."

Y quay sang Tam Nương: "Làm phiền cô đi một chuyến, cứ nói triệu chứng của con bé cho hiệu thuốc, bốc ít thuốc về là được, không cần mời đại phu."

Tam Nương đáp lời rồi rời đi, vợ chồng Hà Cáo cũng dặn dò thêm vài câu rồi lặng lẽ lui ra, để lại ba người trên giường trong căn phòng yên tĩnh.

"Con bé hay bị như thế à?" Lục Lệnh Tùng hỏi.

"Từng bị vài lần rồi, lần đầu tiên là nặng nhất, ăn phải đồ không sạch lại còn cảm lạnh, nôn mửa tiêu chảy mấy ngày liền. Bây giờ triệu chứng đã nhẹ hơn nhiều, chỉ cần uống hai thang thuốc, ăn uống thanh đạm vài ngày là ổn thôi, không phải chuyện gì nghiêm trọng."

Chậu nước đã nguội lạnh, Lục Lệnh Tùng đứng dậy rót thêm ít nước sôi vào. Ung Châu không phải là vùng đất giàu có, vậy nên vào mùa đông, vật tư đều ưu tiên dành cho dân chúng trước, chi tiêu trong phủ Thái thú cũng chỉ vừa đủ, không thể nói là tốt, càng không thể so với trong cung hay Vương phủ. Than đốt trong phòng có hơi ám khói vào người, nhưng mà Tạ Cánh đã quen, Lục Lệnh Tùng cũng chẳng mấy bận tâm, thế nên không ai cảm thấy có vấn đề gì.

Tạ Cánh xắn tay áo, vắt khô chiếc khăn rồi nhúng vào chậu nước đã pha sẵn, nhẹ nhàng nhấc người Lục Thư Ninh lên một chút, vén búi tóc của em sang một bên, cẩn thận lau mồ hôi ở sau gáy và lưng.

Trong giấc ngủ, Lục Thư Ninh bất an cựa quậy, Lục Lệnh Tùng bèn nắm lấy bàn tay của em đặt vào trong lòng bàn tay mình, xoa bóp huyệt hổ khẩu.

Không lâu sau đó, Hà phu nhân quay lại, mang cho Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh hai bát mì nóng hổi vì cả hai vẫn chưa dùng bữa. Hai người ăn trong vội vàng, vừa đặt bát xuống, Tam Nương đã bưng chén thuốc mới sắc vào phòng khiến cho không gian tràn ngập mùi vị đắng.

Tạ Cánh hơi chun mũi, ngửi thấy mùi bạch truật. Loại dược liệu này cũng có trong thuốc dưỡng thai y từng uống khi mang thai con trai cả, tuy có hơi đắng nhưng có tính ấm và hậu ngọt, rõ ràng khi Tam Nương đi lấy thuốc đã lưu ý với đại phu rằng người uống là một đứa trẻ, vậy nên dược tính không quá mạnh.

Y cảm ơn Tam Nương rồi cầm lấy chén thuốc và chiếc thìa, đoạn ra hiệu cho Lục Lệnh Tùng ôm Lục Thư Ninh dậy để dễ đút thuốc hơn. Lục Lệnh Tùng định đưa tay ra, nhưng chợt nhớ mình vẫn mặc bộ giáp lạnh lẽo cứng cáp, sợ làm con bị đau hoặc xước da, hắn bèn đi sang một bên cởi bỏ áo giáp bạc, sau đó mới ngồi xuống bên giường, cúi người, nhẹ nhàng ôm cả người và chăn của Lục Thư Ninh vào lòng.

Lục Thư Ninh vốn ngủ không sâu, trong người lại đang khó chịu, vừa được bế lên là cô bé đã lơ mơ tỉnh dậy, em yếu ớt chớp mắt vài cái rồi vùi mặt vào ngực Lục Lệnh Tùng giống hệt như con đà điểu tìm chỗ trốn.

Tạ Cánh thấy em mở mắt bèn nói: "Cô nương nhà chúng ta lớn rồi, có thể uống một hơi hết thuốc, đúng không nào?"

Lục Thư Ninh không nói gì, em càng vùi mặt vào sâu trong lòng Lục Lệnh Tùng hơn, chỉ để lộ phần gáy lưa thưa tóc, hai búi tóc rũ xuống như hai cái tai cụp.

Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng nhìn nhau, Tạ Cánh bưng bát thuốc, chuyển từ ghế đối diện sang ngồi bên cạnh Lục Lệnh Tùng, y nghiêng người, ghé sát tai Lục Thư Ninh kêu lên một tiếng: "A, tay nóng quá."

Lục Thư Ninh khẽ động đậy, Lục Lệnh Tùng phối hợp, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành em: "Con xem, mẹ con bị bỏng rồi, con thổi giúp mẹ một chút nhé?"

Quả nhiên khổ nhục kế có hiệu quả. Lục Thư Ninh chầm chậm ngẩng đầu lên, xoay mặt lại, dùng đôi mắt tròn xoe giống hệt mắt Tạ Cánh nhìn ngón tay của y.

Tạ Cánh đưa ngón trỏ đến trước mặt cô bé, Lục Thư Ninh bèn nắm lấy khớp ngón tay của y, phồng má lên thổi vài hơi. Hơi thở ấm áp khiến Tạ Cánh cảm thấy hơi nhột, y bật cười rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái hôn lên.

Lục Lệnh Tùng kéo chăn đắp kín lưng con để tránh gió, tiếp tục dụ dỗ: "Đêm qua mẹ con không ngủ, người đã mệt lắm rồi, con uống thuốc xong thì nghỉ ngơi với mẹ một chút nhé."

Tạ Cánh phụ họa: "Không có con, mẹ không ngủ được đâu."

Lục Thư Ninh suy nghĩ một hồi, cuối cùng tình mẫu tử đã chiến thắng nỗi sợ thuốc đắng. Cô bé đưa tay ra, nhận lấy chén thuốc đã được Tạ Cánh vừa thổi vừa khuấy cho bớt nóng, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, dốc toàn bộ bát thuốc vào miệng với quyết tâm như đi đánh trận.

Lục Lệnh Tùng nhanh tay đút một miếng quả khô vào miệng Lục Thư Ninh như làm phép, vị chua ngọt của quả khô giúp em bớt nhăn nhó mặt mày vì vị đắng.

Tạ Cánh lại hỏi: "Bây giờ con còn buồn nôn không? Có đói không, uống chút cháo loãng nhé?"

Thấy Lục Thư Ninh lắc đầu, Lục Lệnh Tùng liền đặt em xuống gối lại, nói: "Vậy thì con ngoan ngoãn ngủ thêm một giấc đi, tỉnh dậy sẽ không còn khó chịu nữa."

Lục Thư Ninh dịch vào bên trong giường, nắm lấy tay áo Tạ Cánh đòi "ngủ cùng con". Tạ Cánh cởi giày và áo ngoài, chui vào nằm cạnh cô bé, dang tay để em tựa vào người: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì gọi mẹ ngay nhé."

Có lẽ vì cơn bệnh khiến Lục Thư Ninh thực sự mệt mỏi, hoặc cũng có thể là vì mùi hương quen thuộc luôn khiến em cảm thấy yên tâm của mẹ, Lục Thư Ninh nắm lấy lọn tóc của Tạ Cánh, không bao lâu sau đã lại chìm vào giấc ngủ.

Tạ Cánh rũ mắt, lặng lẽ nhìn em một hồi, thân hình nhỏ bé ấm áp và nhịp thở đều đặn khiến tâm trạng của y cũng dần lắng xuống.

Giường trong sương phòng không quá rộng, Lục Thư Ninh nhỏ người cũng không chiếm nhiều chỗ, Tạ Cánh lại thanh mảnh, hai mẹ con ôm nhau vẫn đủ chỗ để Lục Lệnh Tùng nửa ngồi nửa nằm bên cạnh. May là cả hai đều đã tắm sau khi trở về phủ Thái Thú vào lúc sáng nay, bây giờ nằm lên giường cũng không thấy ngại.

Thấy Tạ Cánh vẫn còn mở mắt, Lục Lệnh Tùng khẽ nói: "Có ta ở đây trông rồi, em ngủ đi."

Hai người đều đã hơn một ngày đêm không chợp mắt, Tạ Cánh quả thật đã kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Chỉ là trước đó vì lo cho bệnh tình của Lục Thư Ninh nên không thấy rõ, giờ nằm xuống, y mới cảm nhận được mí mắt mình đang díu lại.

Y không gắng gượng thêm nữa, chỉ nói khẽ: "Nếu có chuyện gì thì gọi em sớm nhé. Con bé dậy trước cũng phải gọi em."

Lục Lệnh Tùng đáp lại một tiếng rồi cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai y. Tạ Cánh liền xoay người nằm nghiêng hoàn toàn, ôm chặt con gái vào lòng, chìm vào giấc ngủ yên bình.

Tạ Cánh và Lục Thư Ninh đều ngủ rất ngon. Trong phòng không lạnh cũng không nóng, chăn đệm thì mềm mại khô ráo. Lục Thư Ninh có mẹ bên cạnh, còn Tạ Cánh có Lục Lệnh Tùng ở phía ngoài, cả hai ngủ một giấc say không mộng mị. Khi Tạ Cánh bị đánh thức, ngoài trời đã tối đen, y mơ mơ màng màng, không phân biệt rõ là ngày hay đêm, cứ ngỡ mình đang ở phòng ngủ trong Vương phủ.

Nghe thấy tiếng thở của con gái vẫn đều đặn và ổn định, Lục Thư Ninh hẳn là vẫn đang ngủ. Người đánh thức y là Lục Lệnh Tùng, vì sợ làm y giật mình nên hắn vuốt nhẹ lưng y trước, đợi Tạ Cánh có phản ứng rồi mới ghé sát tai khẽ gọi tên y.

"Em tỉnh rồi." Tạ Cánh dụi mắt, "Có chuyện gì sao?"

Câu nói tiếp theo của Lục Lệnh Tùng đã khiến Tạ Cánh tỉnh táo hẳn: "Thánh chỉ đến rồi."

Tạ Cánh rùng mình, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan. Y cẩn thận rút tay ra khỏi người Lục Thư Ninh, xoay người ngồi dậy, nhìn về phía Lục Lệnh Tùng dưới ánh nến. Lúc này hắn đã thay quân phục ra, khoác lên mình một bộ thường phục, có lẽ vừa mới từ bên ngoài trở về.

"Họ nói gì? Chuyện hòa thân đã quyết định chưa? Họ gọi chàng về kinh à?" Y hỏi dồn, âm lượng nhỏ nhưng gấp gáp.

Lục Lệnh Tùng lắc đầu: "Không nhắc đến chuyện hòa thân."

Tạ Cánh thở phào một hơi, nhưng rồi lại cảm thấy có điều bất thường. Y hiểu Lục Lệnh Chân rất rõ, giống như cháu trai của nàng, cả hai đều có thói quen tốt khoe xấu che. Nếu không phải là chuyện nghiêm trọng đến mức không thể tự mình giải quyết được, nàng tuyệt đối sẽ không gửi thư gọi người từ chiến trường trở về.

Trừ phi, nội dung của thánh chỉ lần này đặc thù hoặc quan trọng hơn cả chuyện hòa thân...

Tạ Cánh nhìn sang Lục Lệnh Tùng như thể đã sớm có linh cảm. Im lặng hồi lâu, Lục Lệnh Tùng mới cất giọng trầm thấp, nhắc lại nội dung thánh chỉ: "Chiêu Vương là huynh đệ của trẫm, là trụ cột của triều đình, trẫm luôn cảm nhận được nỗi nhớ nhung của Thái phi và thế tử ở xa, nay lệnh cho Chiêu Vương hồi kinh để thỏa lòng mong nhớ của người nhà, đồng thời tiếp tục đảm đương vai trò vốn có, làm việc cống hiến cho triều đình.

"Nguyên Lễ bộ Thị lang Tạ Cánh làm lung lay quốc bổn, nhờ ân đức tổ tiên mà được miễn tội chết. Trẫm nghe nói y đã rời nước ba năm, thường xuyên tự kiểm điểm, góp sức vào việc dẹp yên biến loạn biên giới, lấy công chuộc tội. Nay lệnh cho Hổ Sư áp giải về kinh, chờ nghe chỉ dụ."

Nói xong, căn phòng rơi vào bầu không khí im lặng. Một lúc lâu sau, Tạ Cánh mới hỏi: "Viết là 'Nguyên Lễ bộ Thị lang Tạ Cánh' sao?"

Lục Lệnh Tùng gật đầu.

Tạ Cánh chậm rãi thả lỏng tấm lưng vốn đang căng cứng, y ngồi nghiêng bên mép giường, nhìn chằm chằm vào cái bóng của Lục Lệnh Tùng dưới đất.

Không cần biết suốt ba năm qua hành tung của y có bị triều đình nắm bắt hay không, ít nhất lúc này, triều đình rõ ràng biết y đang ở Ung Châu và lại còn có vai trò quan trọng trong cuộc chiến. Hơn nữa, hai chữ "Tạ Cánh" được ghi thẳng trong thánh chỉ kia chính là lời cảnh cáo không hề che giấu.

"Em nghĩ người của thế lực nào đã mật báo về Kim Lăng?" Lục Lệnh Tùng hỏi.

Không phải phủ Thái thú hay dân chúng Ung Châu. Tạ Cánh luôn cẩn trọng, hiếm khi ra ngoài dạo phố. Sinh sống tại một tòa thành biên giới như thế này, nếu như có ai đó nhận ra y, triều đình sẽ không bình tĩnh chờ đến tận bây giờ mới ra tay.

Có lẽ cũng không phải quân lính Hổ Sư. Trong nhóm tướng sĩ trẻ tuổi ấy có rất ít người đến từ Kim Lăng, Tạ Cánh hoàn toàn tin tưởng vào tài điều binh và dùng người của Lục Lệnh Tùng.

Chỉ còn lại một thế lực khác. Chiến trường thay đổi từng giây từng phút, nhiều khi tình thế không cho phép y che giấu dung mạo hay tránh né kẻ địch. Hẳn là thám tử của đối phương đã biết đến sự hiện diện của y bên cạnh Thái thú Ung Châu. Hơn nữa, triều đình cũng biết y đã có vai trò trong cuộc chiến, thế nên người đưa tin ắt phải là người đã từng gặp y trên chiến trường.

Tạ Cánh nhìn Lục Lệnh Tùng, vươn tay nắm lấy tay hắn, viết vào lòng bàn tay hắn chữ "Bắc".

Hiển nhiên Lục Lệnh Tùng cũng nghĩ giống y, hắn trầm giọng nói: "Nguồn tin tức chỉ có hai khả năng, một là triều đình có người nằm vùng tại doanh trại người Bắc, hai là..." Hắn ngừng lại một chút, "Có ai đó trong triều đã thông đồng với địch."

Tạ Cánh gật đầu, suy nghĩ nhanh chóng rồi tiếp lời: "Nhưng bất kể là kẻ nào đi nữa, thì đối phương, thậm chí cả triều đình có lẽ vẫn chưa biết chúng ta đã nhận ra nhau. Nếu không, thánh chỉ đã không gọi em là 'nguyên Lễ bộ Thị lang,' mà sẽ là 'Chiêu Vương phi Tạ thị đã phế chức'."

Trong mắt người ngoài, cuộc hôn nhân giữa y và Lục Lệnh Tùng năm xưa kết thúc trong bất hòa. Sau khi tái ngộ, hai người công khai ở bên nhau còn phải cẩn thận hơn cả khi Tạ Cánh một mình ra ngoài. Trừ những người thân cận nhất, không ai có thể nhận ra giữa họ đã có bất kỳ liên hệ nào trong thời gian vừa qua.

Năm Trinh Hữu thứ mười hai, Tạ Cánh thăng chức Lễ bộ Thị lang. Sang năm Kỷ Hợi, y tổ chức khoa thi, bận rộn suốt nửa năm trời. Sau lần đó, Tạ Cánh ngày càng ít xuất hiện, chỉ đưa Lục Thư Thanh đến ứng thí một lần mỗi tháng, gọi chú gọi bác uống hai chén trà rồi về. Đến khi sinh Lục Thư Ninh, y đã gần như không còn lộ mặt nữa.

Vậy nên, dù khi rời kinh y vẫn giữ chức vụ trong triều, nhưng thực ra đó chỉ còn là một chức danh có tiếng chẳng có miếng. Thánh chỉ nhắc đến chức vụ mà y gần như đã quên lãng này một lần nữa, thế nhưng đã phân y và Tạ Cánh của vụ án diệt môn họ Tạ thành hai người khác nhau một cách rõ ràng. Lời lẽ trong thánh chỉ còn ám chỉ việc xóa bỏ ân oán xưa, đặc biệt nhấn mạnh "Hổ sư áp giải" có lẽ không chỉ để thử thách mối quan hệ hiện tại giữa y và Lục Lệnh Tùng, mà còn có toan tính sâu xa khác.

Toan tính đó là gì, chỉ khi y đích thân trở về, tự mình đối mặt với điện Thần Long thì mới có thể biết được

Y không khỏi cảm thán về bức thư kịp thời của Lục Lệnh Chân. Nếu muộn thêm vài canh giờ nữa, họ đã không thể nắm bắt cơ hội này để giáng một đòn nặng nề lên Mạc Bắc, giúp Ung Châu có được một khoảng thời gian tạm nghỉ.

"Lẽ ra em phải đoán được sớm hơn, nhưng vẫn là câu nói đó, mệnh trời có số cả." Tạ Cánh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lục Lệnh Tùng.

"Nếu em không muốn trở về..."

Tạ Cánh lắc đầu, ngăn không cho hắn nói tiếp: "Em phải cảm ơn thánh chỉ này. Có bốn chữ 'nghe chỉ chờ lệnh' sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc tự mình từng bước leo lên trở lại."

Lục Lệnh Tùng cũng im lặng, một lúc sau, hắn mới lên tiếng, không phải câu hỏi mà là sự khẳng định: "Em đang nghĩ đến việc trả thù cho nhà họ Tạ."

Từ khi tái ngộ, cả hai đều ngầm hiểu không ai đề cập đến chủ đề này, đây cơn ác mộng tàn nhẫn nhất, cũng là vết thương sâu khó lành nhất. Tổn thương trên thân thể dù nặng đến đâu rồi cũng sẽ có lúc lành, nhưng vết sẹo này đã qua hơn nghìn ngày đêm vẫn không ngừng rỉ máu.

"Không phải nghĩ đến," Tạ Cánh mở mắt, "Mà là muốn."

Dáng ngồi của y bên mép giường thanh thoát và bình tĩnh, giống hệt như bóng lưng thẳng tắp dưới cơn mưa đêm trước cổng công xa, dù đau đớn tột cùng nhưng vẫn chẳng hề xiêu vẹo dù chỉ một chút.

Phía sau, con gái của y vẫn đang ngủ say trong góc giường, thân hình gầy gò của Tạ Cánh như chìm trong bộ quần áo bạc màu, mái tóc hơi rối do giấc ngủ dài mềm mại rũ xuống một bên vai, nhưng những lời y thốt ra lại lập tức xóa đi mọi hơi ấm xung quanh:

"Không một giây phút nào em không muốn, không một giây phút nào em không hận."

Lục Lệnh Tùng nhìn vào đôi mắt sâu như hồ sâu lạnh lẽo của y một lúc lâu rồi nói:

"Em muốn làm thế nào, hận như thế nào, những điều em đã nghĩ, từng người mà em hận, mỗi việc em muốn làm, kẻ nào em muốn giết... Đừng giữ lại gì hết, nói cho ta biết tất cả đi."

==

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro