Chương 35 (H)
《 8.6 》
Tạ Cánh ở gần mặt Lục Lệnh Tùng đến mức hơi thở ấm nóng của y phả thẳng vào tai hắn, hàng lông mi dày rủ xuống khiến hắn liên tưởng ngay đến bốn chữ "tuổi trẻ mặt đẹp ".
Lục Lệnh Tùng rút bàn tay dưới ót ra, đưa lên trước mặt Tạ Cánh, dùng khớp ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng véo má y, thế nhưng không véo ra được bao nhiêu thịt, cuối cùng chỉ giống như đang chạm nhẹ vào làn da.
Tạ Cánh hơi nghiêng đầu, khẽ há miệng ra cắn mạnh vào ngón tay của Lục Lệnh Tùng.
"Tạ Cánh." Lục Lệnh Tùng đột nhiên gọi y.
Tạ Cánh dứt khoát nói: "Đừng gọi cả họ lẫn tên em ra như thế, cứ như là đang trách tội vậy."
Lục Lệnh Tùng bất lực: "Vậy phải gọi là gì?"
Tạ Cánh suy nghĩ một lúc: "... Bảo bối yêu dấu?"
Lục Lệnh Tùng khẽ cười bằng mũi, sau đó nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, ta không nghĩ em lại nghiêm túc đến vậy, nếu không ta đã không lấy chuyện này ra đùa."
Tạ Cánh im lặng một lúc: "Trong mắt anh, em là loại người sẽ tùy tiện chọn một ai đó để đưa ra yêu cầu như vậy sao?"
Lục Lệnh Tùng lập tức giải thích: "Dĩ nhiên không phải... Chỉ là ta không nghĩ chuyện đó sẽ liên quan đến mình, chỉ vậy thôi."
Tạ Cánh quan sát nét mặt của hắn một lúc, nhìn thấy được sự chân thành, vẻ lúng túng lộ rõ giữa hai đầu mày không hề giả tạo -- yêu cầu của y thực sự đã khiến Lục Lệnh Tùng hoang mang và bối rối.
Thế là y đổi sang góc nhìn có liên quan mật thiết đến Lục Lệnh Tùng hơn, nói: "Nhưng nếu Hoàng hậu sắp xếp một người nào đó đến bên cạnh anh, sinh con nối dõi rồi đưa đến dưới gối em làm đích tử, chỉ sợ anh cũng sẽ khó xử."
Y ngước mặt nhìn Lục Lệnh Tùng, giọng trở nên cứng rắn hơn: "Em chẳng có gì để phải thẹn với lương tâm, vậy nên cũng sẽ chẳng cảm thấy gánh nặng khi không dành bất kỳ tình cảm nào cho đứa trẻ đó. Chỉ cần cho nó cuộc sống phú quý là đủ, cùng lắm thì Hoàng hậu cũng chỉ có thể trách em không đủ hiền đức, nhưng bà ấy không thể thuyết phục Hoàng thượng phế bỏ em khỏi vị trí chính thất được."
"Nhưng anh thì không thể. Đứa trẻ đó không liên quan gì đến em, nhưng lại mang một nửa dòng máu của anh. Anh nên đề phòng hay tin tưởng nó, đối xử thế nào với mẹ ruột của nó, ứng phó với trong cung ra sao, tất cả đều là những điều anh cần phải suy nghĩ."
Đương nhiên là Lục Lệnh Tùng hiểu rõ lợi hại, nhưng những điều đó vẫn chưa đủ để thuyết phục hắn: "Vậy nên em muốn tự mình sinh cho ta một đứa con? Đúng là đứa trẻ sẽ giúp ta giải quyết được mớ rắc rối này, nhưng với em thì có lợi gì?"
Tạ Cánh nhìn hắn một lúc lâu rồi bật cười: "Một trưởng tử có thể đảm bảo để em giữ vững vị trí Chiêu Vương phi cả đời, đảm bảo cho nhà họ Tạ vinh quang rực rỡ trăm năm. Anh nói xem, lợi ích đó to lớn đến nhường nào?"
Lục Lệnh Tùng im lặng một lát, gật đầu: "Nếu ta cũng có thể giữ vững vị trí Vương gia cả đời, thì đúng là như thế thật."
Nói xong, hắn không cho Tạ Cánh cơ hội nói thêm nữa, chỉ chân thành yêu cầu: "Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, lại là ngày sinh nhật của em, một ngày may mắn như vậy, chúng ta có thể tạm không bàn đến những rắc rối trong cung được không?"
Tạ Cánh bị hắn làm cho nghẹn lại, có hơi bối rối. Y không rõ Lục Lệnh Tùng nói vậy là để kéo dài thời gian tiêu hóa yêu cầu của y, hay là hắn thực sự không muốn bàn thêm nữa, hoặc có lẽ do chính y không đủ nhạy bén để hiểu lòng người.
Nhưng dù là vì lý do nào, việc Lục Lệnh Tùng lịch sự nhưng cương quyết chuyển chủ đề cũng đã khiến Tạ Cánh cảm thấy không thoải mái.
Dù không có quyền nói rằng mình đã bị mạo phạm, nhưng y cũng chẳng ngần ngại mà chọn cách đáp trả tương xứng: "Không muốn nói thì làm thôi. Em thấy anh cũng nôn nóng từ đầu xuân tới giờ rồi, sáng hôm qua còn tắm nước lạnh đúng chứ?"
Quả nhiên, hai tai của Lục Lệnh Tùng lập tức đỏ bừng lên, không thể tin nổi hỏi lại: "Ngay bây giờ? Ở chỗ này sao?"
Sau đêm tân hôn, họ chưa gần gũi thêm lần nào nữa. Nhưng nửa tháng trước, khi tiết trời vẫn chưa hoàn toàn ấm lại, Lục Lệnh Tùng thường chủ động ôm y ngủ. Đôi khi Tạ Cánh cũng tự nhiên nép vào bên cạnh hắn, cả hai khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể. Hơn nữa, ngày đêm cùng ngủ cùng thức, có một số phản ứng bản năng khó mà che giấu được.
Huống chi chỉ trải qua một đêm đó, Tạ Cánh đã biết Lục Lệnh Tùng có ham muốn với cơ thể của mình, nắm bắt được điểm này, bốc thuốc tự nhiên đúng bệnh.
Tạ Cánh cọ hai bàn chân và gót chân vào nhau, đá đôi ủng sang một bên, tay lướt xuống thắt lưng cởi bỏ dây quần chẽn sát người, nâng hông lên uốn éo vài cái rồi lột phăng quần ra.
Ngay sau đó, y lật người ngồi lên hông Lục Lệnh Tùng, cặp đùi trắng muốt lấp ló qua khe hở và nếp gấp của áo ngoài, đôi chân dài gập sát hai bên người hắn, cuối cùng là hai mắt cá chân nhỏ nhắn mảnh mai ẩn náu trong đôi tất lụa, trông còn gợi cảm hơn cả để chân trần.
Chuỗi động tác này diễn ra rất trơn tru, ánh mắt Lục Lệnh Tùng nhìn y bắt đầu chuyển sang khiếp sợ. Khi Tạ Cánh định tự tay cởi quần hắn, hắn mới trì trệ cất lời: "Trong số những người không thể đánh giá qua vẻ ngoài mà ta từng gặp, em chính là người đặc biệt nhất."
Tạ Cánh nhìn hắn từ trên cao, khẽ cười: "Ít thấy thì lạ nhiều mà."
Y luồn vào trong áo ngoài của Lục Lệnh Tùng, vuốt ve bộ phận đang ngủ yên qua lớp vải, rồi vừa mò mẫm vừa xoa nắn từ dưới lên trên dọc theo hình dáng túi bìu. Lục Lệnh Tùng lập tức hít một hơi lạnh, nghiến răng co đầu gối lại.
Tạ Cánh nhướng mày hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao, nằm im chờ người ta hầu hạ à?"
Lục Lệnh Tùng bị chọc tức nhìn Tạ Cánh chằm chằm, sau đó vươn tay vào trong váy chụp lấy cánh mông y, vuốt ve khe mông và bắp đùi y, chạm đến chỗ da thịt đầy đặn bèn bóp chặt khiến vùng da nơi đó ửng đỏ lên, lần mò một hồi mới xâm nhập vào cửa huyệt để nới rộng.
Cuối cùng hắn cũng có thời gian để đáp lại: "Vì sao đêm đó em không chịu để đèn, bây giờ lại dám làm giữa ban ngày ban mặt thế này?"
Tạ Cánh thản nhiên cúi đầu nhìn hắn: "Đêm đó em trần như nhộng, còn bây giờ chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng để lộ thứ gì ra cả."
Lỗ sau của y đã hoàn toàn bị che khuất trong lớp váy xếp, phần dưới của Lục Lệnh Tùng cũng bị che trong áo bào, cả hai đều không thể trực tiếp nhìn thấy sự thay đổi của cơ thể đối phương. Không thể dựa vào thị giác, họ chỉ có thể hoàn toàn dựa vào xúc giác, vì vậy cảm quan gần như bị buộc phải phóng đại lên vô hạn.
Chỉ cần Tạ Cánh vuốt ve vài cái, gậy thịt của Lục Lệnh Tùng đã có dấu hiệu ngẩng đầu. Thực ra y chẳng có kỹ thuật gì, nhưng bàn tay không lớn lắm, lực đạo nhẹ nhàng, lòng bàn tay mềm mại, cảm giác khi chạm vào hơi giống như gãi ngứa không đúng chỗ, trái lại tăng thêm khoái cảm do ma sát giữa vải vóc và dương vật.
Đặc biệt là khi y còn nghiêm túc cảm nhận một hồi, một lúc sau ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Lục Lệnh Tùng, không biết là công nhận hay trêu chọc: "Mới thế mà đã to vậy rồi."
Lục Lệnh Tùng thực sự bó tay với y: "Muốn không?"
Tạ Cánh vui vẻ gật đầu, lại nửa nắm nửa vuốt vài lần, bổ sung: "Cũng mau cương nữa. Anh cũng muốn em."
Lục Lệnh Tùng cười, thuận miệng trêu chọc y: "Mỗi đêm ôm ấp ít nhiều gì cũng hơi muốn, chỉ sợ em không bằng lòng cho thôi."
Tạ Cánh dùng đầu ngón tay vẽ vòng quanh đỉnh đầu đang nhô lên qua lớp vải, thừa cơ hỏi: "Suốt ngày em chỉ toàn nói những lời không đầu không đuôi, anh có chê em lắm lời không?"
Lục Lệnh Tùng trợn mắt: "Lời này của em mới là không đầu không đuôi, nếu ngay cả em cũng gọi là lắm lời, vậy Lục Ngải phải gọi là gì đây?"
Tạ Cánh nghịch ngợm cào nhẹ vài cái dưới túi bìu, cậu nhỏ lập tức giật lên làm vải quần nhô cao hơn, đường nét cũng dần lộ rõ qua lớp áo. Y xác nhận lại lần nữa: "Không chê em phiền? Không thấy em khó hiểu sao?"
Y chỉ hỏi thêm hai câu, nhưng có lẽ vì giọng điệu quá rõ ràng, Lục Lệnh Tùng lập tức nghe ra được rằng y đang để bụng chuyện chủ đề bị cắt ngang lúc nãy.
Hắn cố nén tiếng rên rỉ sung sướng để trả lời: "Vừa rồi là ta không biết điều, em nhắc đến chuyện trong cung là vì lo cho ta, ta không nên chặn lời em như vậy."
Sự nhượng bộ trực tiếp như vậy ngược lại khiến Tạ Cánh cảm thấy như đang đấm vào bông mềm, cũng không còn mặt mũi để âm thầm tính toán nữa, hai tay bắt đầu chăm sóc tỉ mỉ hơn, vừa lần theo vết ướt thấm qua vải mà vẽ vòng quanh lỗ nhỏ trên đỉnh, vừa tăng tốc độ xoa bóp: "Được rồi, nhưng nếu lần sau em lại vô duyên vô cớ như vậy nữa, anh phải nói cho em biết đấy."
"Bây giờ ta sẽ nói luôn vậy," Lục Lệnh Tùng cố gắng kiềm chế hơi thở, "Cục cưng à, sắp chịu không nổi nữa rồi, thả nó ra đi."
Tạ Cánh bật cười, sờ soạng cởi quần hắn, vén áo lên nhìn một cái, thấy cây hàng cương cứng nóng bỏng đang dựng đứng lên, tiết ra chất lỏng trong suốt, gân xanh hiện rõ mồn một, trên thân trụ có màu tím đỏ hơi đáng sợ.
Lần này y đã nắm trọn cả cây, tiếp tục vuốt ve lên xuống, nhiệt độ và sự cứng rắn trong lòng bàn tay khiến y nhớ lại cảm giác sung sướng đến tận xương tủy của đêm đầu tiên, huyệt nhỏ vô thức co thắt lại, kẹp chặt hai ngón tay mà Lục Lệnh Tùng đã đưa vào.
Không có dầu bôi trơn, chỉ có thể dựa vào dâm dịch tiết ra từ cửa huyệt để làm trơn, may mà Tạ Cánh vốn không thiếu "nước", thậm chí y đã cảm nhận được một mảnh nhỏ trên quần Lục Lệnh Tùng nơi y đang ngồi lên đã hơi ẩm ướt, thủ phạm chính là cái động hoàn toàn không kiểm soát được sóng triều tràn lan kia.
Được bàn tay mịn màng của Tạ Cánh nắm lấy dương vật là cảm giác hoàn toàn khác với khi tự thủ dâm, Lục Lệnh Tùng còn sợ rằng thằng em cứng rắn dữ dội của mình sẽ làm tay y bị bỏng, cảm giác này quá đỗi sung sướng, hắn phải cố gắng lắm mới kiềm chế được không để mình bắn ra ngay trong tay đối phương.
Đợi đến khi Tạ Cánh bắt đầu vô thức lắc lư hông, dùng đùi trong và khe mông cọ xát dương vật và bụng dưới của Lục Lệnh Tùng, hắn biết thời cơ đã chín muồi, liền nâng nhẹ hông Tạ Cánh lên, để y tì hai tay lên cánh tay mình lấy lực, chậm rãi nuốt lấy dương vật từ phía trên.
Ban đầu Tạ Cánh không thể ngồi xuống hẳn được, chỉ mới nuốt được phần đầu đã căng đến mức rên rỉ, hai đùi run rẩy dữ dội, nếu không nhờ Lục Lệnh Tùng giữ lấy eo thì y cũng không quỳ nổi.
Kêu lên rồi, Tạ Cánh mới nhớ ra mình đang lấy trời đất làm giường gối để mây mưa với người ta, chỉ cần không cẩn thận kêu to một chút là có thể thu hút sự chú ý của vô số người khác, y bèn cắn chặt môi cố kìm nén giọng mình lại.
Lục Lệnh Tùng biết y rất nhạy với cơn đau, vậy nên hắn chỉ dùng đầu dương vật nhẹ nhàng nhấp vào cửa huyệt, đợi đến khi tiếng rên rỉ trong mũi đối phương đổi giọng mới từ từ đẩy hông lên trên. Bên trong Tạ Cánh không khác gì so với lần đầu tiên, chặt chẽ và ấm áp đến mức khiến da đầu người ta tê dại, hơn nữa nó còn vô cùng nhạy cảm, hễ đâm sâu thêm một tấc là lại siết chặt hơn một chút.
Chiếm hữu đồng loại xinh đẹp là bản năng của sinh vật giống đực, trong quá trình này cũng sẽ có được cảm giác thành tựu và thỏa mãn. Lục Lệnh Tùng nghĩ rằng sự khao khát của hắn đối với Tạ Cánh cũng có yếu tố này, người ấy nhỏ bé và xinh đẹp đến nỗi gần như mất đi tính chân thực, mà bản thân hắn lại có khả năng mang lại cho một người như vậy niềm vui sướng tột đỉnh, điều này đã âm thầm gợi ý cho não bộ của hắn rằng: Người này không thể thiếu hắn, và hắn cũng không thể thiếu y.
Tạ Cánh thích nghi một lúc lâu, gậy thịt phía sau mới miễn cưỡng vào được hơn nửa, Lục Lệnh Tùng bị nó cắn mút chặt chẽ có lẽ cũng không dễ chịu chút nào, hắn cau mày nhưng vẫn không ngừng xoa bóp eo và mông giúp y thả lỏng. Tạ Cánh thấy vậy, trong lòng có chút không nỡ, bèn cố chủ động ngồi xuống thêm một chút, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào đường nét góc hàm và yết hầu của Lục Lệnh Tùng.
Dù một nửa sự yêu thích mà Lục Lệnh Tùng thể hiện khi làm tình với y là vì y làm cho hắn sướng, nhưng Tạ Cánh tự nhủ y cũng chẳng thiệt thòi gì, bởi vì từ dung mạo đến thân hình, cả kỹ năng trên giường của Lục Lệnh Tùng đều không thể chê vào đâu được, không chỉ tuấn mỹ vô song, vẻ ngoài giống mẹ nay đã được điểm tô bởi cặp mày thanh tú của thiếu niên hóa thành khí phách anh hùng, đôi mắt kia nhìn cái gì cũng tràn đầy tình cảm.
Khi nhìn Tạ Cánh, ánh mắt của hắn sẽ mang theo ý cười chỉ khiến cho y càng thêm xiêu lòng, gần như chỉ cần bị hắn nhìn với vẻ khao khát và vỗ về như vậy thôi, y đã không kìm được muốn giao phó bản thân mình cho đối phương giống như con thiêu thân lao vào trong biển lửa rồi.
Nghĩ vậy, Tạ Cánh liền chống tay lên ngực hắn, bắt đầu vất vả nuốt trọn dương vật. Y không có đủ sức để rút ra hết rồi lại nhồi vào, cho nên cứ để mặc cho gậy thịt đâm vào nơi sâu nhất, rồi nhẹ nhàng lắc lư hông, để đầu khấc không ngừng cọ xát phần thịt mềm ở tận cùng huyệt đạo.
Môi trường hoàn toàn phơi bày và công khai khiến cảm giác xấu hổ của Tạ Cánh tăng lên gấp đôi, lúc này chỉ cần có người đến gần đây là sẽ nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này, kẻ đó sẽ thấy được vị trạng nguyên bình thường không thể với tới đang mút mát lấy hạ bộ của người yêu kia trông dâm dục và phóng đãng như thế nào. Tạ Cánh thậm chí còn nghi ngờ, nếu thực sự bị người ta nhìn thấy, có thể y sẽ bị gán cho tội thông dâm, bởi phàm là không nhìn rõ mặt Lục Lệnh Tùng, sẽ chẳng ai dám nghĩ rằng vợ chồng Chiêu Vương lại có "thú vui khuê phòng" là ân ái bên bờ sông như vậy.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã cùng nhau chìm đắm vào cuộc hoan ái... Lục Lệnh Tùng chống người ngồi dậy, ôm lấy Tạ Cánh đã gần như đã mềm nhũn ra vào lòng, đẩy hông với tốc độ nhanh, mỗi cú đâm đều mạnh mẽ hơn cú trước, lần nào cũng đâm đến tận cùng của động nhỏ. Tạ Cánh sướng không chịu nổi, phía dưới đã sớm run rẩy muốn bắn, nhưng vì có nhiều lớp áo nên không dám.
Đổi sang tư thế này khiến dương vật đi vào quá sâu, vùng bụng dưới của y đau nhức co giật, Tạ Cánh thậm chí không phân biệt được đó là cảm giác muốn xuất khí hay là buồn tiểu, lại càng sợ nếu thực sự để thứ chất lỏng ô uế kia làm bẩn quần áo thì Lục Lệnh Tùng sẽ ghét bỏ mình.
Kìm nén đến cuối cùng, cộng thêm sự sảng khoái khi bị đâm, Tạ Cánh hơi choáng váng, bắt đầu không kiểm soát được ngả người về phía sau, Lục Lệnh Tùng nhận ra có gì đó không ổn, thò tay vào dưới quần áo sờ thử, thấy ngọc trụ non nớt kia đã căng trướng đến cực hạn, hắn còn chẳng biết Tạ Cánh làm thế nào mà nhịn được, bèn vội vàng dùng tay vuốt ve an ủi y.
Thế nhưng Tạ Cánh chỉ hoảng sợ lắc đầu, vùng vẫy dữ dội trong lòng hắn, đứt quãng kêu lên "đừng chạm vào", nhưng nơi đó đã nhịn đến giới hạn, Lục Lệnh Tùng chỉ chạm nhẹ hai cái ở đỉnh đầu, Tạ Cánh đã cảm nhận được chất lỏng không kiềm chế được tuôn ra từ lỗ nhỏ, trong khoảnh khắc đó y tưởng mình đã thực sự mất kiểm soát, sụp đổ khóc nức nở: "Bẩn mất rồi..."
Lục Lệnh Tùng chỉ có thể ôm chặt đối phương vào lòng, vuốt ve lưng liên tục an ủi y: "Ngoan nào, không phải đồ bẩn đâu, chỉ là em quá sướng thôi, không sao đâu, chúng ta không làm nữa, không làm nữa được không?"
Tạ Cánh khóc đến choáng váng nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng nhất, lại siết chặt hung khí dưới kia nói không được, muốn đợi hắn bắn xong mới chịu thôi. Lục Lệnh Tùng dở khóc dở cười, tiếp tục ôm y đẩy hông sâu vài cái, gậy thịt đâm mở một khe nhỏ ở cửa tử cung mềm mại nhưng không đi sâu hơn nữa, chỉ chạm vào điểm đó rồi xuất tinh, hơi thở nặng nề thoát ra ngoài.
Tạ Cánh cảm nhận được chất lỏng đặc sệt chảy vào cơ thể, dường như thở phào nhẹ nhõm rồi dần nén lại cảm xúc, chỉ có đôi vai thỉnh thoảng khẽ run lên vì vẫn còn lạc trong dư vị, thuận thế cuộn người trong lòng Lục Lệnh Tùng, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự âu yếm của hắn.
Vòng tay đối phương vừa mạnh mẽ vừa vững chắc, nặng nề kẹp chặt eo lưng Tạ Cánh, khiến y sinh ra ảo giác như thể sẽ không có bất cứ điều gì trên thế gian có thể tách rời bản thân khỏi vòng tay này.
Hồi lâu sau, Lục Lệnh Tùng mới khẽ hỏi: "Ngủ rồi à?"
Tạ Cánh lắc đầu: "Chưa. Anh còn ở bên trong mà, ngủ không được."
Lục Lệnh Tùng sững người một lúc, mới chợt nhận ra sau khi giải phóng mình vẫn chưa rời khỏi cơ thể Tạ Cánh, hạ bộ của hắn vẫn đang ngâm mình trong dòng suối ấm áp ẩm ướt kia.
Nhưng hắn cũng không vội vàng rời đi, chỉ im lặng trầm ngâm một lúc, rồi dùng giọng điệu như đã suy nghĩ kỹ càng nói với Tạ Cánh:
"Nếu em thực sự muốn có một đứa con... Ý ta là, con của chúng ta... Ta không có ý kiến gì. Dù là con trai hay con gái, cũng không ai có thể lung lay vị trí của nó. Vương tước, Vương phủ, lãnh địa, ruộng đất, tất cả mọi thứ của ta, sau này đều là của nó."
"Lùi một bước mà nói, nếu một ngày nào đó duyên phận của chúng ta kết thúc như những lời em nói đêm đó, bất kể em có đưa đứa nhỏ về nhà họ Tạ hay không, ta cũng sẽ không bao giờ có con với bất kỳ ai khác nữa. Đứa trẻ này có muốn nhận những thứ ta cho hay không, đó là sự lựa chọn của nó, nhưng ta sẽ để lại cho con tất cả những gì ta có thể, đây chính là sự lựa chọn của ta."
Những lời này khiến Tạ Cánh đang mơ hồ chợt sững người. Y tựa đầu lên vai Lục Lệnh Tùng, chớp mắt vài cái rồi chợt nhận ra điểm mấu chốt -- y và Lục Lệnh Tùng vốn không nhìn nhận chuyện này từ cùng một góc độ. So với thái độ chu toàn đến nỗi không thể bắt bẻ của Lục Lệnh Tùng, yêu cầu của y - phần lớn được thúc đẩy bởi tình cảm "yêu thích" sâu đậm, lại có vẻ quá đỗi ngây thơ.
Lục Lệnh Tùng hôn nhẹ lên tóc mai của y: "Suy nghĩ này, từ ngày ta cưới em về đã bắt đầu hình thành. Sở dĩ ta do dự là vì sợ em sẽ hối hận."
"Em còn quá trẻ, Chi Vô à, chúng ta đều còn quá trẻ. Em vẫn còn rất nhiều lần mười bảy tuổi phía trước. Ta chỉ lo rằng sau này khi nhìn lại, em sẽ thấy mọi tâm huyết dành cho đứa nhỏ, những khổ sở em phải chịu vì con, cả tình yêu thương dành cho con đều là sự lãng phí và không đáng. Ta sợ em sẽ hối hận."
"Ta có thể dùng những nguyên tắc kia để ràng buộc bản thân, nhưng không thể lấy chúng để giam giữ em. Ta không muốn đứa nhỏ trở thành gánh nặng của em. Trên đời này, không ai có quan hệ mật thiết với con hơn em, ta mong em có được niềm vui khi sinh con ra, cũng giống như niềm vui mà con có được khi có em."
Tạ Cánh im lặng một lúc lâu, y không trả lời, Lục Lệnh Tùng cũng không ép y phải trả lời, hắn chỉ vỗ nhẹ lên vai y: "Nhìn kìa, chúng ta đợi được đến hoàng hôn rồi."
Họ tách nhau ra, Lục Lệnh Tùng dùng khăn tay lau sơ cho Tạ Cánh, chỉnh đốn lại quần áo của cả hai, sau đó nhặt chiếc áo choàng được dùng làm gối lên, giũ nhẹ rồi khoác lên lưng y.
Tạ Cánh chẳng còn sức ngồi nghiêng tại chỗ, nhìn Lục Lệnh Tùng từng bước đạp trên ánh chiều tà, đi đến mép rừng mở khóa lồng chim. Hai con nhạn đã bị nuôi nhốt trong không gian chật chội nhiều tháng trời tức thì thoát ra khỏi gông cùm, loạng choạng bay thấp vài vòng, nhận ra nhau, rồi cùng nhau bay khỏi bãi sông.
Ráng chiều cuồn cuộn như ngọn lửa, bừng cháy vô tận, dưới bóng hoàng hôn, mỏm Yên Tử chỉ còn là một mỏm đá gồ ghề đứng sừng sững giữa dòng Trường Giang dạt dào sóng nước. Nước sông cũng bị nhuộm màu vàng đỏ của ánh lửa, tựa như đang thiêu đốt đường chân trời.
Đôi nhạn kia cứ thế tung cánh lao về tịch dương phía Tây như thể dâng mình cho lễ tế. Và trong khoảnh khắc, tưởng chừng chúng sẽ trở thành hai chấm đen bé xíu giữa quầng mặt trời đỏ như máu, thì đột nhiên chúng xoay mình giữa không trung, vỗ cánh vút thẳng lên trời cao, cùng nhau bay về quê hương nơi phương Bắc.
==
Min: đôi nhạn được tự do rồi, nhưng họ thì không, đọc xong chương này mình thấy thương hai đứa vô cùng, Lệnh Tùng gần 18 tuổi, và Tạ Cánh chỉ vừa tròn 17 tuổi mà đã phải đau đáu suy nghĩ hàng tá chuyện cho tương lai 2 đứa như vậy rồi, chỉ vì gánh nặng gia tộc và trọng trách của một thành viên hoàng gia quá đỗi to lớn, sẩy chân đi sai một bước thôi là đời tàn như chơi. bộ này đọc H thấy ngon vậy chứ nghĩ tới tương lai của hai đứa nó là buồn hiuu T^T
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro