Chương 62 (H)
《 14.3 》
Lục Lệnh Tùng nghe y nói thì sững lại một chút, hồi lâu không đáp lời, sau đó chậm rãi siết chặt cánh tay đang vòng lấy Tạ Cánh, kéo y sát vào trong lòng mình. Đồng thời, tay hắn khẽ nhấc lên, Tạ Cánh liền hiểu ý, những ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, chen vào khoảng trống giữa bàn tay của hắn, tạo thành một cái đan tay lỏng lẻo không đủ mười ngón, cũng chỉ vỏn vẹn vừa một đốt ngón tay.
Có thể khiến Tạ Cánh nói ra những lời kia là nhờ cơn bạo dạn thoáng lướt sau phút ân ái thân mật, nhưng nội dung câu nói ấy lại không phải ngẫu hứng. Y cũng không rõ bản thân đã nảy ra suy nghĩ "sống chung chăn gối, chết cùng một huyệt" từ lúc nào? Hay là do vô vàn những khoảnh khắc chất chồng, cuối cùng hóa thành quyết tâm để giờ phút này y có thể nhẹ nhàng thổ lộ.
Đây là lời thề non hẹn biển đơn phương, y không thể cưỡng ép Lục Lệnh Tùng chấp nhận nó.
Giọng của Lục Lệnh Tùng truyền đến từ phía sau tai y: "Ta nhớ đến khoảng thời gian tin em có thai vừa lan ra trong cung, có một lần trò chuyện với mẹ, ta đã nhắc đến ý định "hợp tan êm đẹp" ban đầu của chúng ta, bà ấy chỉ lắc đầu, nói rằng em sẽ không đi, cũng không thể đi. Em đã chấp nhận đứa bé, tức là đã tính chắc chuyện ở lại phủ Chiêu Vương cả đời, sẽ không bao giờ suy nghĩ đến chuyện rời đi nữa."
"Mãi đến lúc này, khi nhớ lại những năm tháng mẹ kiên trì trông coi điện Minh Loan, ngày ngày chăm chút dạy dỗ bọn ta, ta mới hiểu được ý của bà. Bà ấy nhìn em giống như nhìn thấy bản thân mình năm xưa, cả tuổi xuân tươi đẹp bị trói buộc trong một cuộc hôn nhân đầy mây mù u ám, dù có thể rời đi hay không - tuy so với mẹ thì em vẫn dễ thoát thân hơn một chút, nhưng một khi đã trở thành người mẹ, lựa chọn vai trò ấy, nghĩa là bà đã ngầm đồng ý từ bỏ tự do và cơ hội thoát ly, vĩnh viễn mang trên mình xiềng xích, trở thành tử tù cả đời quang vinh của nhà quyền quý ở phía sau bức tường cung cấm."
Lục Lệnh Tùng khẽ hít hà hương hoa nhài thoảng qua trên tóc Tạ Cánh, rút bàn tay đang quấn quít vào nhau ra, nắm lấy tay Tạ Cánh xoa nắn.
"Ta muốn em nói một lời thật lòng, nếu có thể không cần bận tâm bất cứ điều gì, chỉ vì bản thân em mà thôi," hắn hạ giọng, dịu dàng hỏi, "Em sẽ rời xa ta chứ?"
Tạ Cánh im lặng một lát, khẽ cười nhẹ bằng hơi thở: "Nếu như em biết sẽ có một ngày mình rời xa anh, vậy ngay từ đầu em đã không gả cho anh rồi."
Lục Lệnh Tùng giật mình một cái rồi cũng bật cười, chống khuỷu tay nhổm người dậy một chút, dùng đầu mũi cọ nhẹ vào má Tạ Cánh, nói: "Ta không nỡ để em phải sống không vui."
Tạ Cánh bị hắn cọ hơi ngứa, co người lại muốn tránh đi, nhưng huyệt sau vẫn còn xoắn chặt lấy dị vật hung tợn kia, chỉ mới cử động nhẹ thôi mà đã khiến cả hai cùng hít vào một hơi, "Không cần phải lo cho em," y trở mình nằm lại chỗ cũ, "Anh đã quan tâm em đủ nhiều rồi."
Cùng lúc đó, Lục Lệnh Tùng như muốn thực hiện lời nói của mình, hắn luồn cánh tay còn lại qua khoảng giữa eo và đệm của Tạ Cánh, lót ngay bên dưới. Nhưng lời y nói không phải là lời nói dối, sự quan tâm của Lục Lệnh Tùng dành cho y thật sự không thua kém gì người thân trong gia đình, chỉ là đến cùng thì sự quan tâm đó vẫn chưa phải là tình yêu mà thôi.
"Ta vẫn còn nợ em một lời 'cảm ơn'. Tối nay khi về đến cửa phủ, thấy em đứng đó đợi ta, ta đã nghĩ đây là phúc phận mà ta tu mấy kiếp mới có được, giống như được nhặt được viên dạ minh châu từ Thiên cung vậy."
Tạ Cánh rút tay ra khỏi tay Lục Lệnh Tùng, với lấy một chiếc gối mềm để gối đầu: "Nếu anh thực sự muốn cảm ơn em thì có một món quà tốt nhất, chỉ không biết anh có chịu cho hay không thôi."
"Là món quà gì?" Lục Lệnh Tùng dùng đầu gối tách hai chân Tạ Cánh ra từ phía sau, dương vật cứng rắn theo động tác đó đi sâu thêm vài phân, một tay hắn giữ lấy eo hông y, chậm rãi cọ xát, "Muốn mặt trăng ta cũng hái xuống cho em."
Tạ Cánh thở dốc đón nhận cú thúc của hắn, hổn hển nói: "Nếu đây thực sự là một đứa con trai, anh phải lập con làm thế tử ngay khi nó vừa chào đời, công bố với thiên hạ rằng đây là con trai duy nhất của anh, chừng nào thằng bé vẫn còn sống, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Trước khi có đứa trẻ này ta cũng đã nói rồi, con trai của chúng ta sẽ là người thừa kế duy nhất của ta, vương tước, tài sản, phủ đệ sau này đều là của nó. Em quên rồi sao?" Lục Lệnh Tùng im lặng một lúc, bỗng nhiên ấn mạnh vào điểm nhạy cảm trong huyệt đạo, "Hay là em không tin ta?"
Tạ Cánh đột nhiên bật ra tiếng rên rỉ, Lục Lệnh Tùng cũng không thả chậm lực tấn công khiến cho y phải chôn mặt vào gối, hé răng cắn chặt chăn, cả người run rẩy, mãi sau mới thốt được một câu đứt quãng: "... Em phải bảo đảm thằng bé sẽ sống tốt cả đời, nếu con không sống tốt, em cũng sẽ không thể... yên lòng."
Lục Lệnh Tùng dùng cánh tay ôm lấy thân trên của y, vuốt ve bầu ngực hơi nhô lên, mềm mại như kẹo sữa. Hắn cứ liên tục cọ xát trong huyệt thịt của Tạ Cánh, nhưng y cũng không chịu yếu thế, vách ruột siết chặt lấy dương vật của hắn từng đợt mà mút mát, hai người cứ thế giằng co không ai chịu nhường ai, Tạ Cánh tiếp tục ép hỏi: "Đồng ý không? Anh mau đồng ý với em đi, muốn chơi gì em cũng chiều."
"Ồ," Lục Lệnh Tùng bật cười, "Còn bảo mình không phải nương nương, chưa gì đã bắt đầu thổi gió bên gối rồi!"
Việc đưa ra yêu cầu "lập người thừa kế" trong lúc ân ái có phải là làm mất giá trị của chính thất hay không, có phải là có ý nịnh bợ hay không, Tạ Cánh hoàn toàn không quan tâm, y cũng nắm chắc mười phần, với tính cách của Lục Lệnh Tùng, hắn tuyệt đối sẽ không thể vì thế mà nghi kị y.
Một lúc sau, Lục Lệnh Tùng là người nhượng bộ trước, hắn rút ra khỏi cơ thể đối phương: "Xoay người lại đi, đổi tư thế nhé." Thấy Tạ Cánh cứng đầu không chịu nhúc nhích, hắn bèn vỗ nhẹ lên mông y, dỗ dành: "Ngoan nào."
Tạ Cánh đành phải xoay người lại, Lục Lệnh Tùng ngồi tựa vào đầu giường, để y đối mặt với hắn, thẳng lưng chậm rãi ngồi xuống. Độ sâu của tư thế này không thể so sánh được với lúc nằm nghiêng, Tạ Cánh chống tay lên ngực hắn thở dốc một hồi mới ổn định lại được. Lục Lệnh Tùng ôm y vào lòng, lau đi những giọt mồ hôi trên trán y rồi mới nói: "Em nghe này, nếu thực sự muốn quà cảm ơn, em phải nghĩ cái khác đi, cái vừa nói không tính. Dù phụ hoàng có thái độ thế nào, dù mẫu hậu có can thiệp hay không, đứa trẻ trong bụng em không thể trở thành thế tử của Chiêu Vương chỉ có một lý do duy nhất, đó là nó là con gái."
"Ta là cha nó, nó là con trai ta, đó là lẽ đương nhiên, đây vốn là thứ ta phải cho con vô điều kiện, không cần bất kỳ sự đền đáp nào, cũng không cần em phải ở lại phủ Chiêu Vương trong bức bối, càng không cần em phải chiều theo ta vì điều đó."
Hắn nói nghiêm túc không được hai câu đã lại cười đùa, đưa tay ấn nhẹ lên bụng Tạ Cảnh: "Huống chi với cơ thể bất tiện này của em, em định chiều ta kiểu gì đây?"
Tạ Cánh im lặng nghe xong, vươn hai tay ra sau ôm lấy lưng Lục Lệnh Tùng, khẽ nói: "Vậy quà cảm ơn cho em tạm nợ đã, sau này nghĩ ra rồi sẽ đòi anh, không cho phép không nhận."
Y sợ đè vào bụng nên không dám ôm quá chặt, Lục Lệnh Tùng đỡ lấy cơ thể y, để y chầm chậm lắc lư eo hông. Ngọc trụ đã xuất tinh một lần cọ xát với lông mu giữa háng Lục Lệnh Tùng bắt đầu ngứa ngáy, dần dần lại có xu hướng ngẩng đầu, chất lỏng trong suốt tuôn ra rưới ướt đẫm bụng dưới của y và cơ bụng của Lục Lệnh Tùng.
Nhưng so với nước chảy ra từ mật huyệt thì đây chỉ là "muối bỏ biển". Cái miệng nhỏ phía sau vừa biết mút ăn vừa biết chảy nước, sau khi mang thai càng tự phát huy khả năng này đến cực điểm. Bình thường ngủ trên giường ôm ấp, cọ xát với nhau rồi hứng tình thì còn chấp nhận được, nhưng điều khiến Tạ Cánh không thể chịu nổi hơn hết là có lần khi y thay quần áo, chỉ bị Lục Lệnh Tùng nhìn chằm chằm một lúc thôi mà giữa đùi đã ẩm ướt. Y xấu hổ muốn chết, bao nhiêu hờn dỗi dồn lại trút hết lên người hắn, lạnh lùng vung tay áo bỏ đi, để lại Chiêu Vương điện hạ đứng trong phòng không hiểu chuyện gì.
Tạ Cánh cảm thấy hai má mình nóng bừng khi nghĩ tới điều đó, âm thanh ướt át và dâm dục khi tính khí đâm rút vang lên từ nơi thầm kín càng khiến y thêm phần xấu hổ. Đây là lần đầu tiên họ thử tư thế này kể từ khi y mang thai. Vì quá sâu nên huyệt sau khó lòng tiếp nhận toàn bộ dương vật to nóng hừng hực, Tạ Cánh cũng không chống đỡ nổi trước cơn cực khoái ập đến dễ dàng và dồn dập thế này.
Ban đầu y còn có thể tự khống chế tần suất, nhưng rồi nhanh chóng mệt lả ngã vào lòng Lục Lệnh Tùng. Chỉ riêng cú ngồi xuống cuối cùng cũng đã khiến y nghẹn ngào nức nở, phải mất một lúc mới có thể ổn định lại. Sau đó Lục Lệnh Tùng ôm lấy y, hắn để Tạ Cánh nằm gọn trên người mình, tay nhấc mông y lên để thuận tiện cho động tác ra vào rồi bắt đầu chủ động kiểm soát tốc độ.
Tạ Cánh há miệng cắn lên vai Lục Lệnh Tùng, hai tay cào loạn trên lưng hắn, tiếng rên rỉ cất cao không kiềm chế được khiến Lục Lệnh Tùng phải lấy tay bịt miệng y lại, tránh cho y kêu đến mất sức.
Lúc ân ái bọn họ thường không nói chuyện, cũng không cố tình nói những lời dâm tục để kích thích lẫn nhau. Trong phòng dường như chỉ vang lên tiếng da thịt va chạm cùng hơi thở, tiếng thở dốc và rên rỉ nhỏ vụn.
Sau một lúc tạm nghỉ, Tạ Cánh vẫn e ngại trước khoái cảm mà Lục Lệnh Tùng mang lại nên không dám để hắn hoàn toàn kiểm soát, y lại bắt đầu ngồi thẳng dậy, tự mình điều chỉnh nhịp độ. Khi động tác trở nên mạnh hơn, bụng y cũng theo đó lắc nhẹ, vì thấy hơi mỏi nên Tạ Cánh dùng một tay đỡ, tay còn lại ôm lấy bụng che chở, cử chỉ ân cần như một người mẹ tận trách, cùng với vẻ mặt yêu thương và thận trọng như đang ôm ấp đứa con nhỏ tạo cảm giác tội lỗi vì làm chuyện dâm tục trước mặt con khiến Lục Lệnh Tùng càng thêm phấn khích.
Búi tóc và trâm gỗ cài lệch cũng lung lay theo động tác của y, Lục Lệnh Tùng bắt đầu mơ màng nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, nhủ thầm lần sau hắn sẽ mượn một chiếc trâm động cho y đeo, lưu tô dài buông xuống bên tóc mai, khi ân ái leng keng rung lên theo cơ thể sẽ càng tăng thêm phần quyến rũ.
Tạ Cánh tự tìm được điểm nhạy cảm ở nơi sâu nhất, mỗi lần nhả ra nuốt vào đều để cho đầu dương vật nghiền ép vào nơi đó, khoái cảm dồn dập và dày đặc khiến y run rẩy không ngừng, cảm giác tê dại lan tỏa khắp bụng dưới báo hiệu cho biết y sắp lên đỉnh, chỉ còn cách dùng kỹ năng để khiến Lục Lệnh Tùng mau chóng kết thúc. Tạ Cánh đỡ bụng tăng tốc độ, thậm chí có vài lần rút ra hoàn toàn rồi ngồi xuống, một hơi nuốt đến tận cùng khiến Lục Lệnh Tùng khàn giọng rên lên, cuối cùng chôn sâu vào thịt huyệt mềm mại ẩm ướt rồi bắn ra.
Khi hai cơ thể tách ra, chất lỏng đặc sệt màu trắng đục chảy ra giữa hai chân Tạ Cánh trông vô cùng gợi cảm. Nhưng y cũng không để ý những chi tiết nhỏ nhặt này nữa mà nằm xuống bên cạnh Lục Lệnh Tùng, hai chân hơi dạng ra. Lục Lệnh Tùng nghỉ một lát rồi nghiêng người ôm lấy y, một tay nắm lấy ngọc trụ chưa được giải phóng của y vuốt ve, hỏi: "Học ở đâu ra thủ đoạn lợi hại thế?"
Nghe thấy lời khen ngợi, y nhếch môi cười đắc ý: "Em sinh ra đã biết, cần gì phải học?"
Y cũng đã gần lên đỉnh, Lục Lệnh Tùng chỉ cần vuốt ve vài cái là đã phóng thích. Cơn co giật cao trào khiến đứa nhỏ trong bụng có phản ứng, cựa quậy chân tay trong giấc ngủ. Tạ Cánh nhẹ nhàng xoa bụng để an ủi, một lúc sau nhóc con mới dần yên tĩnh lại.
Tần thái y và Ngân Trù đều ngầm ám chỉ rằng có thể làm chuyện chăn gối khi mang thai nhưng không nên quá mãnh liệt. Nhưng hôm nay cả hai người đều mất kiểm soát nên có vẻ chơi hơi quá đà một chút, may mắn là dừng lại kịp thời nên không có vấn đề gì to tát.
Lục Lệnh Tùng đắp chăn cho Tạ Cánh, hôn nhẹ lên gò má vẫn còn ửng đỏ của y: "Em ngủ trước đi, ta lấy khăn ướt lau người cho em."
Gần trưa ngày hôm sau, khi Lục Lệnh Tùng thức dậy thì Tạ Cánh vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, hai mắt y ngập nước mơ màng, tai có thể nghe thấy tiếng động xung quanh nhưng phản ứng rất chậm chạp.
Lục Lệnh Tùng đứng trước gương mặc áo, thoáng nhìn thấy sau lưng mình, hắn bỗng "Ơ" lên một tiếng.
Giọng Tạ Cánh mơ hồ vọng ra từ trong màn: "Sao thế?"
"Em tỉnh rồi à?" Lục Lệnh Tùng đi về phía giường ngồi xuống, xoay lưng về phía Tạ Cánh, "Ta phát hiện có con mèo mài móng trên lưng ta, nhưng kì lạ là móng phải của nó sắc, còn móng trái lại cùn."
Tạ Cánh chui đầu ra khỏi chăn, dụi mắt nhìn. Trên lưng Lục Lệnh Tùng đương nhiên đều là dấu vết đêm qua y để lại, đúng như hắn nói, vết cào bên trái có màu đỏ đậm, còn vết bên phải nhạt hơn rõ ràng.
"Mèo không cho ta xem móng vuốt, có gì đáng ngờ phải không?" Lục Lệnh tùng quay đầu lại hỏi.
Tạ Cánh rút hai tay khỏi chăn, xòe ra cho Lục Lệnh Tùng xem: "Tay phải em để móng dài hơn một chút, tay trái không để."
Lục Lệnh Tùng nhìn kỹ, quả thật như vậy: "Tại sao thế?"
Tạ Cánh chậm chạp giải thích: "Em thường chơi đàn, tay phải gảy dây nên phải để móng một chút mới gảy được tiếng trong, còn tay trái bấm phím, trực tiếp chạm vào mặt đàn, vì để tránh làm xước hỏng gỗ nên không thể để móng."
"Thế à," Lục Lệnh Tùng ra vẻ đã hiểu, rồi hắn cúi người xuống gần bên gối Tạ Cánh, khẽ cười, thì thầm với y: "Vậy những khi không có ta, em 'tự chơi' là dùng tay trái phải không?"
==
Min: chúng noá khum đớt ti tót nhưng t vẫn ngại ☺️☺️ có thôi ngay đi hông ☺️☺️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro